Biến Thái Đừng Chạy: Lại Đây Để Ta Yêu!
Chương 57
Cá Basa
16/09/2023
Cá Basa
Những dòng báo cáo của Harleen đứt đoạn trên giấy, cô ngẩn ngơ nhìn chiếc bút trên tay, rồi lại nhìn chính mình trong chiếc gương soi.
Harleen, từ bao giờ trong đầu mày chỉ còn lại những suy nghĩ về hắn như vậy... Cô biết bản thân đang gặp rắc rối, thực sự! Nhưng cô không biết phải làm cách nào để thoát khỏi nó cả.
Những lời nói của Joker, những câu bông đùa của hăn, quá khứ bi thảm cùng những khoảnh khắc hắn lộ ra vẻ mặt đáng thương...
"Rồi ông ta dùng con dao kia nhét vào miệng của tôi, tiến sĩ!" Joker chỉ vào vết sẹo dài trên má, hàm răng cười nham nhở khiến cho vết sẹo run run như muốn nứt vỡ ra.
"Sau đó ông ta rạch rất chậm, vừa rạch vừa cười trong điên loạn. Vị máu khiến cho tôi buồn nôn, tiến sĩ. Thế nhưng sau đó tôi lại cảm thấy tại sao nó lại thơm ngọt tới thế." Hắn khả ố cười. "Nếu như tôi giết chết người đàn ông gọi là "cha" này, sau đó liếm máu của hắn thì... tiến sĩ, cô cho rằng máu của ông ta có vị đắng hay vị ngọt?"
"Kha ha ha... ha ha ha..."
Joker phá lên cười, Harleen không hiểu sao cũng cảm thấy buồn cười, che miệng cười to cùng hắn, hai hàng nước mắt lại chảy ra từ khoé mi.
Joker, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương.
Harleen xúc động nghĩ thế, sự thương cảm của cô dành cho Joker chiếm đầy trái tim và lý trí của Harleen.
"Đó là người "cha" của tôi, tiến sĩ à, tôi không may mắn như cô, còn được hưởng thụ cảm giác có một gia đình hạnh phúc!" Joker thở dài vẫy tay, vòng ra phía sau Harleen.
Harleen rùng mình, nắm chặt chiếc bút trong tay. Cô cố gắng trấn định mỉm cười nói: "Vậy sao, tôi không biết anh lại rõ ràng về gia đình tôi như vậy."
"Ôi ôi..." Joker nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của Harleen, hơi thở đen tối quanh quẩn bên tai của cô. "Một cô gái bé nhỏ có một gia đình hạnh phúc... Thế nhưng người cha thảm hại bị vướng vào một mớ rắc rối hỗn độn với một tên tài phiệt khét tiếng..."
"Bùm!!!"
"Ha ha ha... Ah kha ha ha..." Joker cười to trong sự run rẩy tức giận của Harleen. "Kết thúc cũ rích như trong một bộ phim hạng B."
Harleen tái mặt nhìn Joker, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, vệt nước mắt chưa khô trên mặt cứng lại, đôi môi giày xéo cắn lên nhau.
"Tiến sĩ, thật đáng thương..."
Harleen lại một lần nữa bỏ chạy, để lại tiếng cười đắc ý của Joker phía sau lưng.
"Hắn thực đáng sợ... thực đáng sợ..." Harleen ngã quỵ xuống nền nhà lạnh băng, tóc tai quần áo hỗn loạn, nước mắt lăn dài trên má.
Bóng tối sâu thẳm nhất bên trong trái tim của cô, lại bị hắn dễ dàng từng chút một đào móc ra, máu tươi đầm đìa...
Joker, hắn thực đáng sợ...
Những ngày tiếp theo cơn ác mộng thuở bé như muốn nhấn chìm Harleen tới phát điên, cô trốn chạy trong căn phòng nhỏ của chính mình, trùm chăn kín đầu lại không muốn tiếp xúc với bất kì ai.
Thế nhưng trong cái không gian im ắng đấy, những lời nói của Joker cứ vang lên bên tai cô, giống như những lời nguyền rủa.
- Tiến sĩ...
- Tiến sĩ...
- Tiến sĩ\, thật đáng thương...
"Tiến sĩ, tôi tưởng rằng cô sẽ không bao giờ đặt chân trở lại nơi này nữa. "Joker nhìn Harleen ở phía đối diện, hắn trưng bày ra nụ cười quen thuộc. "Quả nhiên cô rất dễ thương..."
Dễ thương đến mức khiến cho người ta muốn bóp nát!
Joker cười nghĩ trong lòng.
"Công việc của tôi là chữa bệnh cho anh mà, ngài J." Harleen thản nhiên cười nói. "Tôi sẽ không từ bỏ công việc của mình."
Joker liếm môi: "Nếu vậy, tiến sĩ, cô sẽ giúp tôi một việc nhỏ chứ?"
Harleen bị ánh mắt kia khiến cho ngơ ngẩn, ngay lập tức buột miệng nói: "Bất cứ thứ gì! À, ý tôi là... được thôi. Anh muốn gì?"
"Tôi muốn một khẩu súng máy." Joker mê hoặc nói.
"Một... khẩu súng máy?" Harleen lẩm bẩm, sau đó cô giật mình lắc đầu cười. "Ngài J, anh đùa giỡn hơi quá mức rồi, tôi thì kiếm đâu ra súng máy cho anh chứ."
"Kha ha ha..." Joker phá lên cười, hắn bí hiểm đi tới bên cạnh Harleen, ở một góc camera không thấy được lấy ra từ trong túi ao... một cái ngón tay cái với chiếc nhẫn kim cương cực lớn.
"Đây là..." Đồng tử Harleen co rút lại, cô không thể nào tin nổi nhìn ngón tay cái trên tay Joker.
"Cô có nhận ra nó không, tiến sĩ..." Joker vui vẻ cầm ngón tay cái này vung vẩy trước mắt Harleen. "Đây chính là ngón tay của cái kẻ mà cô đang nghĩ tới đấy, cái kẻ đã..."
"Huỷ diệt gia đình cô!"
Harleen bật khóc, run run nhận lấy ngón tay cái còn nhuốm máu mà Joker đưa tới.
"Anh..." Harleen nhìn vào mắt Joker, lời cảm ơn muốn nói kẹt lại trong cổ họng.
"Tiến sĩ, tôi đã giúp cô hoàn thành điều mà cô muốn." Joker thì thầm bên tai Harleen, đắc ta cười hỏi: "Cô bây giờ sẽ thực hiện điêu tôi muốn chứ?"
Harleen mở miệng, suýt chút nữa đã nói ra lời đồng ý trên môi. Cô giật mình nhìn ngón tay cái còn nhuốm máu trên tay, hoảng hốt vứt nó xuống, sau đó cố gắng cách xa Joker ra.
Tên tội phạm này hắn đang lợi dụng mày, Harleen! Không được nghe theo hắn, không được làm theo lời hắn!
Hắn là kẻ xấu xa nhất thành phố Gotham này!
Harleen! Rời khỏi đây ngay!
---
Một lần nữa đính chính lại, tất cả chi tiết trên đều được xác thực thông qua comic của DC, qua tác giả đã tạo nên nhân vật Harley Quin và Joker từ những bộ truyện Mad Love và The Killing Joke ^_^~
Những dòng báo cáo của Harleen đứt đoạn trên giấy, cô ngẩn ngơ nhìn chiếc bút trên tay, rồi lại nhìn chính mình trong chiếc gương soi.
Harleen, từ bao giờ trong đầu mày chỉ còn lại những suy nghĩ về hắn như vậy... Cô biết bản thân đang gặp rắc rối, thực sự! Nhưng cô không biết phải làm cách nào để thoát khỏi nó cả.
Những lời nói của Joker, những câu bông đùa của hăn, quá khứ bi thảm cùng những khoảnh khắc hắn lộ ra vẻ mặt đáng thương...
"Rồi ông ta dùng con dao kia nhét vào miệng của tôi, tiến sĩ!" Joker chỉ vào vết sẹo dài trên má, hàm răng cười nham nhở khiến cho vết sẹo run run như muốn nứt vỡ ra.
"Sau đó ông ta rạch rất chậm, vừa rạch vừa cười trong điên loạn. Vị máu khiến cho tôi buồn nôn, tiến sĩ. Thế nhưng sau đó tôi lại cảm thấy tại sao nó lại thơm ngọt tới thế." Hắn khả ố cười. "Nếu như tôi giết chết người đàn ông gọi là "cha" này, sau đó liếm máu của hắn thì... tiến sĩ, cô cho rằng máu của ông ta có vị đắng hay vị ngọt?"
"Kha ha ha... ha ha ha..."
Joker phá lên cười, Harleen không hiểu sao cũng cảm thấy buồn cười, che miệng cười to cùng hắn, hai hàng nước mắt lại chảy ra từ khoé mi.
Joker, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương.
Harleen xúc động nghĩ thế, sự thương cảm của cô dành cho Joker chiếm đầy trái tim và lý trí của Harleen.
"Đó là người "cha" của tôi, tiến sĩ à, tôi không may mắn như cô, còn được hưởng thụ cảm giác có một gia đình hạnh phúc!" Joker thở dài vẫy tay, vòng ra phía sau Harleen.
Harleen rùng mình, nắm chặt chiếc bút trong tay. Cô cố gắng trấn định mỉm cười nói: "Vậy sao, tôi không biết anh lại rõ ràng về gia đình tôi như vậy."
"Ôi ôi..." Joker nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của Harleen, hơi thở đen tối quanh quẩn bên tai của cô. "Một cô gái bé nhỏ có một gia đình hạnh phúc... Thế nhưng người cha thảm hại bị vướng vào một mớ rắc rối hỗn độn với một tên tài phiệt khét tiếng..."
"Bùm!!!"
"Ha ha ha... Ah kha ha ha..." Joker cười to trong sự run rẩy tức giận của Harleen. "Kết thúc cũ rích như trong một bộ phim hạng B."
Harleen tái mặt nhìn Joker, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, vệt nước mắt chưa khô trên mặt cứng lại, đôi môi giày xéo cắn lên nhau.
"Tiến sĩ, thật đáng thương..."
Harleen lại một lần nữa bỏ chạy, để lại tiếng cười đắc ý của Joker phía sau lưng.
"Hắn thực đáng sợ... thực đáng sợ..." Harleen ngã quỵ xuống nền nhà lạnh băng, tóc tai quần áo hỗn loạn, nước mắt lăn dài trên má.
Bóng tối sâu thẳm nhất bên trong trái tim của cô, lại bị hắn dễ dàng từng chút một đào móc ra, máu tươi đầm đìa...
Joker, hắn thực đáng sợ...
Những ngày tiếp theo cơn ác mộng thuở bé như muốn nhấn chìm Harleen tới phát điên, cô trốn chạy trong căn phòng nhỏ của chính mình, trùm chăn kín đầu lại không muốn tiếp xúc với bất kì ai.
Thế nhưng trong cái không gian im ắng đấy, những lời nói của Joker cứ vang lên bên tai cô, giống như những lời nguyền rủa.
- Tiến sĩ...
- Tiến sĩ...
- Tiến sĩ\, thật đáng thương...
"Tiến sĩ, tôi tưởng rằng cô sẽ không bao giờ đặt chân trở lại nơi này nữa. "Joker nhìn Harleen ở phía đối diện, hắn trưng bày ra nụ cười quen thuộc. "Quả nhiên cô rất dễ thương..."
Dễ thương đến mức khiến cho người ta muốn bóp nát!
Joker cười nghĩ trong lòng.
"Công việc của tôi là chữa bệnh cho anh mà, ngài J." Harleen thản nhiên cười nói. "Tôi sẽ không từ bỏ công việc của mình."
Joker liếm môi: "Nếu vậy, tiến sĩ, cô sẽ giúp tôi một việc nhỏ chứ?"
Harleen bị ánh mắt kia khiến cho ngơ ngẩn, ngay lập tức buột miệng nói: "Bất cứ thứ gì! À, ý tôi là... được thôi. Anh muốn gì?"
"Tôi muốn một khẩu súng máy." Joker mê hoặc nói.
"Một... khẩu súng máy?" Harleen lẩm bẩm, sau đó cô giật mình lắc đầu cười. "Ngài J, anh đùa giỡn hơi quá mức rồi, tôi thì kiếm đâu ra súng máy cho anh chứ."
"Kha ha ha..." Joker phá lên cười, hắn bí hiểm đi tới bên cạnh Harleen, ở một góc camera không thấy được lấy ra từ trong túi ao... một cái ngón tay cái với chiếc nhẫn kim cương cực lớn.
"Đây là..." Đồng tử Harleen co rút lại, cô không thể nào tin nổi nhìn ngón tay cái trên tay Joker.
"Cô có nhận ra nó không, tiến sĩ..." Joker vui vẻ cầm ngón tay cái này vung vẩy trước mắt Harleen. "Đây chính là ngón tay của cái kẻ mà cô đang nghĩ tới đấy, cái kẻ đã..."
"Huỷ diệt gia đình cô!"
Harleen bật khóc, run run nhận lấy ngón tay cái còn nhuốm máu mà Joker đưa tới.
"Anh..." Harleen nhìn vào mắt Joker, lời cảm ơn muốn nói kẹt lại trong cổ họng.
"Tiến sĩ, tôi đã giúp cô hoàn thành điều mà cô muốn." Joker thì thầm bên tai Harleen, đắc ta cười hỏi: "Cô bây giờ sẽ thực hiện điêu tôi muốn chứ?"
Harleen mở miệng, suýt chút nữa đã nói ra lời đồng ý trên môi. Cô giật mình nhìn ngón tay cái còn nhuốm máu trên tay, hoảng hốt vứt nó xuống, sau đó cố gắng cách xa Joker ra.
Tên tội phạm này hắn đang lợi dụng mày, Harleen! Không được nghe theo hắn, không được làm theo lời hắn!
Hắn là kẻ xấu xa nhất thành phố Gotham này!
Harleen! Rời khỏi đây ngay!
---
Một lần nữa đính chính lại, tất cả chi tiết trên đều được xác thực thông qua comic của DC, qua tác giả đã tạo nên nhân vật Harley Quin và Joker từ những bộ truyện Mad Love và The Killing Joke ^_^~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.