Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi
Chương 46: Tối mai anh đến chỗ em
ViViDaiNhan
12/02/2019
Ra khỏi biệt thự Lôi Gia. Túy Lương Lương cũng Hải Tiêu Tiêu kẻ đi trước người đi sau đều một mảng yên tĩnh.
Cuối cùng vẫn là Hải Tiêu Tiêu cô phá vỡ yên tĩnh trước.
- Cậu đang buồn sao?
Phía trước sau một hồi im lặng, Túy Lương Lương vẻ mặt bảy phần tức giận quay lại nói.
- Buồn cái gì chứ? Tớ chỉ tức giận cái vị hôn thê vô phép tắc của cái tên thụ chết tiệc đó. Cô ta dám mắng cậu và tớ, thật đáng giận.
- Thật không vậy?
Cô áp sát lại véo tay cô nàng.
- Hứ, chứ còn gì nữa.
Nhìn vẻ mặt cười cợt của Hải Tiêu Tiêu, cô nàng càng chối.
- Tớ tưởng cậu thích cái tên kia chứ?
- Hoa Tiếu, cậu đang đùa mình đấy à?
- Nếu không sao lại thấy cậu giống như đang ghen vậy!
- Không có đâu, vốn là muốn ghép lớp trưởng tiểu bạch Hứa Trúc cho tên tiểu thụ kia, ai ngờ lại nhảy ra một vị hôn thê chứ? Sao bọn nhà giàu cứ thích chơi trò vị hôn thê hôn phu thế nhỉ, thời đại nào rồi?
Cô nàng vừa nói vừa xuýt xoa, nhìn vẻ mặt cực kì bình thường kia Hải Tiêu Tiêu mới tạm yên tâm về cô nhóc.
Nghe Lương Lương nói cũng có lí thật, thế kỉ 21 rồi, sao những kẻ giàu có không đám cưới luôn đi, cứ thích vị hôn thê này vị hôn phu nọ. Sao phải phiền hà bày vẽ nhiều như vậy?
Chẳng phải chỉ cần một cái giấy đăng kí kết hôn thôi hay sao?
Nghĩ tới đây, cô lại nhớ tới Trương Diệp Thành, hình như có lần anh bảo cô với anh kết hôn đi thì phải.
Tại sao lúc đó cô lại không đồng ý nhỉ?
- Này này, cậu nghĩ cái gì mà mặt đỏ ửng lên vậy?
- A, đâu có,.... Chắc tại trời nóng quá thôi, haha.
Tuý Lương Lương nhíu mày nhìn bầu trời xanh biếc, gió thôi man mát, đâu hề thấy nắng nóng gì đâu.
Quả là Hải Hoa Tiếu có bệnh thật rồi! Haizzz....
_________________
Sau khi tiễn Túy Lương Lương về nhà, Hải Tiêu Tiêu mới nhớ ra một việc rất quan trọng. Đó là cô quên hỏi Lương Lương đến Lôi Gia để làm gì?
Thôi để bữa sau nói cũng được vì tối hôm nay cô còn có việc bận.
Tắm rửa xong, Hải Tiêu Tiêu lau tóc vội rồi ôm laptop lên giường. Ngày mai gặp mặt anh em trong hội, không biết tối nay họ bàn cái gì đây.
Vừa vào giao diện game liền có một loạt tin nhắn hiện lên không ngừng. Hầu hết là tin nhắn trong bang hội, còn lại là vài tin nhắn mật của vài người thân thiết với cô.
Tin nhắn trong bang hội đại loại là nhắc nhở mọi người ngày mai không được quên hẹn, sau đó là một cuộc lên mặt của bọn người kia.
Giàu thì tốt lắm sao? Có cần phải khoe khoang như thế không chứ?
Chuyện này cũng không quan trọng bằng việc ai cũng tự bắt cặp với nhau, chừa lại mỗi mình cô và Tam ca, thế là hai người liền bị ghép thành một cặp. Quá đáng hơn là người đặt cược bọn họ là một cặp không có nhan sắc và dị người nhất.
Rốt cục là cô ăn ở như thế nào mà bị nói như vậy chứ? Cô thấy cô hiền lành và ăn ở tốt phúc mà!!!!!!!!(một ngàn dấu chấm than)
Hải Tiêu Tiêu bực bội lao vào đánh quái mấy trận liên tiếp cho hả dạ. Đến khi có chuông điện thoại reo mới sựt tỉnh.
Kẹp điện thoại vào giữa tai và vai, ánh mắt cô vẫn không rời màn hình laptop.
- Alô, Hải Tiêu Tiêu nghe.
- Alô, ai vậy? Sao không trả lời?
Hải Tiêu Tiêu bực bội đang chuẩn bị ngắt máy thì bên kia mới vang lên một giọng nói khàn khàn.
- Anh đây.
- Anh nào?
Có biết cô đang bận chơi game hay không, con boss đánh mãi cuối cùng cũng gần đo ván rồi mà còn bị làm phiền, thật muốn chửi người.
- Chồng em.
Bên kia lại nhẹ nhàng lên tiếng.
Có lẽ tâm trí còn dồn hết vào game nên cô theo quán tính hỏi lại.
- Chồng nào?
- Em có nhiều chồng lắm sao!
Giọng nói mang theo đầy sát khí, làm Hải Tiêu Tiêu ý thức được điều gì đó.
- Trương Diệp Thành?
- Ừ.
Cô ngờ nghệch dùng tay cầm điện thoại nghe nghiêm túc, sau lại nhìn số điện thoại, chắc chắn 100% là anh mới thì thầm nói.
- Có việc gì sao?
- Không có việc thì không thể gọi em.
- Đúng...À không, có thể có thể chứ.
Hải Tiêu Tiêu đau đớn nhìn nhân vật trong game của mình nằm chết phơi xác.
Lúc nãy cô định ngắt máy rồi, nhưng cảm giác của cô bảo không thể ngắt máy.
Cái con người này mấy hôm nay không có tin tức, bây giờ mới gọi điện cho cô, cô không ngắt thì thôi vậy mà lại hạnh phúc.
Ngu chết mất.
- Anh nhớ em.
- À, ừ... Em...em cũng vậy.
Tim Hải Tiêu Tiêu đập thình thịch, vang lên rõ mồn một.
- Ngủ sớm đi, tối mai anh đến chỗ em.
- Ừm,...
- Vậy anh ngắt máy đây.
Dứt lời, anh liền ngắt máy.
Nghe bên kia có vẻ ồn ào, chắc anh đang rất bận mà vẫn gọi cho cô.
Những lời cô muốn nói đều nghẹn ở cổ họng.
Gọi lại cho anh thì không thấy bắt máy.
Hải Tiêu Tiêu buồn rầu không nói nên lời.
Cuối cùng vẫn là Hải Tiêu Tiêu cô phá vỡ yên tĩnh trước.
- Cậu đang buồn sao?
Phía trước sau một hồi im lặng, Túy Lương Lương vẻ mặt bảy phần tức giận quay lại nói.
- Buồn cái gì chứ? Tớ chỉ tức giận cái vị hôn thê vô phép tắc của cái tên thụ chết tiệc đó. Cô ta dám mắng cậu và tớ, thật đáng giận.
- Thật không vậy?
Cô áp sát lại véo tay cô nàng.
- Hứ, chứ còn gì nữa.
Nhìn vẻ mặt cười cợt của Hải Tiêu Tiêu, cô nàng càng chối.
- Tớ tưởng cậu thích cái tên kia chứ?
- Hoa Tiếu, cậu đang đùa mình đấy à?
- Nếu không sao lại thấy cậu giống như đang ghen vậy!
- Không có đâu, vốn là muốn ghép lớp trưởng tiểu bạch Hứa Trúc cho tên tiểu thụ kia, ai ngờ lại nhảy ra một vị hôn thê chứ? Sao bọn nhà giàu cứ thích chơi trò vị hôn thê hôn phu thế nhỉ, thời đại nào rồi?
Cô nàng vừa nói vừa xuýt xoa, nhìn vẻ mặt cực kì bình thường kia Hải Tiêu Tiêu mới tạm yên tâm về cô nhóc.
Nghe Lương Lương nói cũng có lí thật, thế kỉ 21 rồi, sao những kẻ giàu có không đám cưới luôn đi, cứ thích vị hôn thê này vị hôn phu nọ. Sao phải phiền hà bày vẽ nhiều như vậy?
Chẳng phải chỉ cần một cái giấy đăng kí kết hôn thôi hay sao?
Nghĩ tới đây, cô lại nhớ tới Trương Diệp Thành, hình như có lần anh bảo cô với anh kết hôn đi thì phải.
Tại sao lúc đó cô lại không đồng ý nhỉ?
- Này này, cậu nghĩ cái gì mà mặt đỏ ửng lên vậy?
- A, đâu có,.... Chắc tại trời nóng quá thôi, haha.
Tuý Lương Lương nhíu mày nhìn bầu trời xanh biếc, gió thôi man mát, đâu hề thấy nắng nóng gì đâu.
Quả là Hải Hoa Tiếu có bệnh thật rồi! Haizzz....
_________________
Sau khi tiễn Túy Lương Lương về nhà, Hải Tiêu Tiêu mới nhớ ra một việc rất quan trọng. Đó là cô quên hỏi Lương Lương đến Lôi Gia để làm gì?
Thôi để bữa sau nói cũng được vì tối hôm nay cô còn có việc bận.
Tắm rửa xong, Hải Tiêu Tiêu lau tóc vội rồi ôm laptop lên giường. Ngày mai gặp mặt anh em trong hội, không biết tối nay họ bàn cái gì đây.
Vừa vào giao diện game liền có một loạt tin nhắn hiện lên không ngừng. Hầu hết là tin nhắn trong bang hội, còn lại là vài tin nhắn mật của vài người thân thiết với cô.
Tin nhắn trong bang hội đại loại là nhắc nhở mọi người ngày mai không được quên hẹn, sau đó là một cuộc lên mặt của bọn người kia.
Giàu thì tốt lắm sao? Có cần phải khoe khoang như thế không chứ?
Chuyện này cũng không quan trọng bằng việc ai cũng tự bắt cặp với nhau, chừa lại mỗi mình cô và Tam ca, thế là hai người liền bị ghép thành một cặp. Quá đáng hơn là người đặt cược bọn họ là một cặp không có nhan sắc và dị người nhất.
Rốt cục là cô ăn ở như thế nào mà bị nói như vậy chứ? Cô thấy cô hiền lành và ăn ở tốt phúc mà!!!!!!!!(một ngàn dấu chấm than)
Hải Tiêu Tiêu bực bội lao vào đánh quái mấy trận liên tiếp cho hả dạ. Đến khi có chuông điện thoại reo mới sựt tỉnh.
Kẹp điện thoại vào giữa tai và vai, ánh mắt cô vẫn không rời màn hình laptop.
- Alô, Hải Tiêu Tiêu nghe.
- Alô, ai vậy? Sao không trả lời?
Hải Tiêu Tiêu bực bội đang chuẩn bị ngắt máy thì bên kia mới vang lên một giọng nói khàn khàn.
- Anh đây.
- Anh nào?
Có biết cô đang bận chơi game hay không, con boss đánh mãi cuối cùng cũng gần đo ván rồi mà còn bị làm phiền, thật muốn chửi người.
- Chồng em.
Bên kia lại nhẹ nhàng lên tiếng.
Có lẽ tâm trí còn dồn hết vào game nên cô theo quán tính hỏi lại.
- Chồng nào?
- Em có nhiều chồng lắm sao!
Giọng nói mang theo đầy sát khí, làm Hải Tiêu Tiêu ý thức được điều gì đó.
- Trương Diệp Thành?
- Ừ.
Cô ngờ nghệch dùng tay cầm điện thoại nghe nghiêm túc, sau lại nhìn số điện thoại, chắc chắn 100% là anh mới thì thầm nói.
- Có việc gì sao?
- Không có việc thì không thể gọi em.
- Đúng...À không, có thể có thể chứ.
Hải Tiêu Tiêu đau đớn nhìn nhân vật trong game của mình nằm chết phơi xác.
Lúc nãy cô định ngắt máy rồi, nhưng cảm giác của cô bảo không thể ngắt máy.
Cái con người này mấy hôm nay không có tin tức, bây giờ mới gọi điện cho cô, cô không ngắt thì thôi vậy mà lại hạnh phúc.
Ngu chết mất.
- Anh nhớ em.
- À, ừ... Em...em cũng vậy.
Tim Hải Tiêu Tiêu đập thình thịch, vang lên rõ mồn một.
- Ngủ sớm đi, tối mai anh đến chỗ em.
- Ừm,...
- Vậy anh ngắt máy đây.
Dứt lời, anh liền ngắt máy.
Nghe bên kia có vẻ ồn ào, chắc anh đang rất bận mà vẫn gọi cho cô.
Những lời cô muốn nói đều nghẹn ở cổ họng.
Gọi lại cho anh thì không thấy bắt máy.
Hải Tiêu Tiêu buồn rầu không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.