Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi
Chương 43: Túy Lương Lương tức giận
ViViDaiNhan
01/11/2018
- Cô tìm Lôi Hoa Vũ? Haha, thật nực cười, thật không hiểu nổi sao quản gia lại cho cô vào đây được.
Ánh mắt khinh bỉ không khỏi nhìn về phía Túy Lương Lương và Hải Tiêu Tiêu. Cô ta đang rất tức giận, tại sao một đứa con gái thấp kém quá nhiều lần so với cô ta lại được Lôi Hoa Vũ để ý. Cô ta không thích đứa con gái đã ngán chân vào chuyện tình của cô ta và Hoa Vũ.
- Tôi có vào cũng là vào nhà của Lôi Hoa Vũ chứ không phải nhà cô.
Nhận được ý địch từ người xa lạ, Túy Lương Lương không hề sợ sệt mà lên tiếng. Đừng thấy bình thường cô nàng hòa đồng nhí nha nhí nhảnh mà nghĩ cô nàng yếu đuối. Lúc cần phản bác thì phải phản bác.
- Tôi và Lôi Hoa Vũ chuẩn bị đính hôn rồi, nhà này sau này chính là nhà của tôi.
Mặc dù Lôi Hoa Vũ vẫn luôn phản đối, nhưng cô ta chắc chắn sẽ ép buộc cậu đính hôn với cô ta.
- Ồ, ra vậy! Còn chưa đính hôn mà đã kiêu ngạo như vậy sao, chắc lúc đính hôn rồi là cô muốn lên trời luôn phải không? Tôi với cô cũng không có quen biết nên đừng có phí lời nữa.
Túy Lương Lương đánh mắt qua quản gia ý hỏi Lôi Hoa Vũ đâu rồi.
Rất nhanh cô đã gặp cái bóng dáng siêu mỹ thụ ấy từng trên cầu thang đi xuống, bước ra từ chính cái phòng của người phụ nữ đanh đá trước mặt này khi nãy vừa đi ra.
Hơn nữa là, hắn ta cởi trần, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đầu tóc ướt sũng, nhỏ giọt theo khắp cơ thế đầy gợi cảm. Ôi má ơi không ngờ thân hình ẻo lả ngày nào lại cũng có múi ngon như vậy. Hải Tiêu Tiêu không khỏi nhìn sang Túy Lương Lương đang nuốt nước miếng.
Mà khoan, hai cô nàng như phát hiện ra điều gì, nhìn sang người phụ nữ đanh đá, cô ta ăn mặc gởi cảm như thế, chắc không phải hai người này mới vận động chứ? Trời móa, Lương Lương và Tiêu Tiêu liền hít một ngụm khí lạnh.
Túy Lương Lương lại cau mày, có lẽ đến lúc này không phải là "đúng lúc" rồi.
Vì vậy cô nàng hướng đến Tiểu Mỹ Thụ mà cô cho rằng chỉ hứng thú xxoo với nam ai ngờ lại xxoo với nữ mà nói.
- Không bằng tôi tới hôm khác đi, ngại quá, vì đã làm phiền mọi người.
Nói rồi cô nàng quay sang Hải Tiêu Tiêu.
- Chúng ta về thôi.
Tất nhiên là Hải Tiêu Tiêu nghe lời của Lương Lương rồi, trước khi đi cô còn liếc mắt cơ bụng ai đó mà nghĩ thầm "Hình như không được đẹp bằng Trương Diệp Thành cho lắm".
Nếu thầy giáo Trương lúc này nghe được chắn hẳn sẽ đè cô xuống ăn sạch sành sanh. Còn dám nhìn người đàn ông khác ngoài anh, đáng giận.
- Biết điều đấy. Tôi còn tưởng mấy tiểu yêu tinh không biết xấu hổ này sẽ bám lấy vị hôn phu của tôi sống chết không buông chứ.
Ôi cái người phụ nữ đanh đá này, Hải Tiêu Tiêu thật muốn phỉ nhổ cô ta.
- Mễ Ni!
Lôi Hoa Vũ quát, hắn đang rất tức giận vì chuyện đính hôn của mình và người phụ nữ này. Thật phiền toát, không biết Túy Lương Lương đang nghĩ gì về hắn.
Hắn liếc mắt nhìn qua cô nàng, bỗng giật mình, tim đập lệch một phát. Túy Lương Lương đang tức giận ư? Tức vì bị sỉ nhục hay tức vì ghen? Có lẽ là hắn dùng từ "ghen" là hơi ATSM nhưng hắn không hiểu sao chữ ấy lại hiện ra ở trên đầu mình. Hắn im lặng nhìn cô chờ đợi kết quả.
- Này, cô hẳn là quý cô xinh đẹp nhất mà tôi từng biết đến nếu cô không mở miệng nói những lời của những người đầu óc thô thiển, thiếu não. Bây giờ tôi thật sự đã hiểu rõ, nhìn con người không thể nhìn bề ngoài được. Đôi khi nhiều người rất xinh đẹp, quý phải lại mở mồn ra là toàn phân chó thôi.
Túy Lương Lương không mặn không nhạt nói, cứ như đang nói về một người xa lạ nào đó.
Hải Tiêu Tiêu bên cạnh không ngừng lắc đầu phụ họa.
- Chậc chậc, thật là đáng tiếc.
Mễ Ni tức giận, tay cô ta nắm chặt, khuôn mặt không ngừng vặn vẹo.
- Cô chửi ai hả, sao cô dám?
- Ơ, tiếc là không phải chửi cô, tôi đây nói lung tung, trúng người nào người đó nhột.
Hải Tiêu Tiêu trong lòng liên tục bấm ngàn Like cho Túy Lương Lương, chửi quá hay rồi.
- Mày mày...
Mễ Ni tức giận đến run rẩy, tay chỉ Túy Lương Lương cũng phát run, sắc mặt tái mét. Vậy mà Lôi Hoa Vũ cũng không có giúp đỡ cô ta, hắn chỉ đừng một bên cười nhẹ, ánh mắt không rời nhìn thân ảnh Túy Lương Lương và Hải Tiêu Tiêu đang chuẩn bị rời đi.
- Ngày mai tôi quay lại sau, không làm phiền hai người chậm trễ giờ vận động.
Có lẽ câu nói này rất vừa lòng Mễ Ni đang tức giận kia, nhưng lọt vào tai Lôi Hoa Vũ hài thấy cực kì khó chịu.
Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn hai người, Lôi Hoa Vũ lạnh nhạt nhìn Mễ Ni.
- Trong vòng một ngày, cô chuyển hết đồ đạc của mình ra ngoài ngay cho tôi.
- Anh Vũ, ông nội đã đồng ý cho em sống cùng anh, em không thể làm trái ý ông được.
Mễ Ni nũng nịu nói.
- Đây là nhà của tôi chứ không phải của ông nội, việc tôi cho ai ở do tôi quyết định.
- Nhưng mà chúng ta sắp đính hôn rồi mà.
Cô ta rưng rưng nước mắt, muốn dựa vào Lôi Hoa Vũ lấy sự cảm thương như không ngờ lại bị đẩy ra.
- Sắp không phải nữa rồi. Quản gia, giúp Mễ Tiểu thư dọn dẹp hành lí.
- Anh Vũ, đừng vậy mà...
Mặc cho cô ta có khóc nháo, Lôi Hoa Vũ cũng quyết tâm đuổi cô ta ra khỏi đây, tối qua để cô ta ở lại quả là sai lầm lớn.
- Quản gia, 15 phút sau chuẩn bị xe đến Trương gia.
- Vâng.
Ánh mắt khinh bỉ không khỏi nhìn về phía Túy Lương Lương và Hải Tiêu Tiêu. Cô ta đang rất tức giận, tại sao một đứa con gái thấp kém quá nhiều lần so với cô ta lại được Lôi Hoa Vũ để ý. Cô ta không thích đứa con gái đã ngán chân vào chuyện tình của cô ta và Hoa Vũ.
- Tôi có vào cũng là vào nhà của Lôi Hoa Vũ chứ không phải nhà cô.
Nhận được ý địch từ người xa lạ, Túy Lương Lương không hề sợ sệt mà lên tiếng. Đừng thấy bình thường cô nàng hòa đồng nhí nha nhí nhảnh mà nghĩ cô nàng yếu đuối. Lúc cần phản bác thì phải phản bác.
- Tôi và Lôi Hoa Vũ chuẩn bị đính hôn rồi, nhà này sau này chính là nhà của tôi.
Mặc dù Lôi Hoa Vũ vẫn luôn phản đối, nhưng cô ta chắc chắn sẽ ép buộc cậu đính hôn với cô ta.
- Ồ, ra vậy! Còn chưa đính hôn mà đã kiêu ngạo như vậy sao, chắc lúc đính hôn rồi là cô muốn lên trời luôn phải không? Tôi với cô cũng không có quen biết nên đừng có phí lời nữa.
Túy Lương Lương đánh mắt qua quản gia ý hỏi Lôi Hoa Vũ đâu rồi.
Rất nhanh cô đã gặp cái bóng dáng siêu mỹ thụ ấy từng trên cầu thang đi xuống, bước ra từ chính cái phòng của người phụ nữ đanh đá trước mặt này khi nãy vừa đi ra.
Hơn nữa là, hắn ta cởi trần, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đầu tóc ướt sũng, nhỏ giọt theo khắp cơ thế đầy gợi cảm. Ôi má ơi không ngờ thân hình ẻo lả ngày nào lại cũng có múi ngon như vậy. Hải Tiêu Tiêu không khỏi nhìn sang Túy Lương Lương đang nuốt nước miếng.
Mà khoan, hai cô nàng như phát hiện ra điều gì, nhìn sang người phụ nữ đanh đá, cô ta ăn mặc gởi cảm như thế, chắc không phải hai người này mới vận động chứ? Trời móa, Lương Lương và Tiêu Tiêu liền hít một ngụm khí lạnh.
Túy Lương Lương lại cau mày, có lẽ đến lúc này không phải là "đúng lúc" rồi.
Vì vậy cô nàng hướng đến Tiểu Mỹ Thụ mà cô cho rằng chỉ hứng thú xxoo với nam ai ngờ lại xxoo với nữ mà nói.
- Không bằng tôi tới hôm khác đi, ngại quá, vì đã làm phiền mọi người.
Nói rồi cô nàng quay sang Hải Tiêu Tiêu.
- Chúng ta về thôi.
Tất nhiên là Hải Tiêu Tiêu nghe lời của Lương Lương rồi, trước khi đi cô còn liếc mắt cơ bụng ai đó mà nghĩ thầm "Hình như không được đẹp bằng Trương Diệp Thành cho lắm".
Nếu thầy giáo Trương lúc này nghe được chắn hẳn sẽ đè cô xuống ăn sạch sành sanh. Còn dám nhìn người đàn ông khác ngoài anh, đáng giận.
- Biết điều đấy. Tôi còn tưởng mấy tiểu yêu tinh không biết xấu hổ này sẽ bám lấy vị hôn phu của tôi sống chết không buông chứ.
Ôi cái người phụ nữ đanh đá này, Hải Tiêu Tiêu thật muốn phỉ nhổ cô ta.
- Mễ Ni!
Lôi Hoa Vũ quát, hắn đang rất tức giận vì chuyện đính hôn của mình và người phụ nữ này. Thật phiền toát, không biết Túy Lương Lương đang nghĩ gì về hắn.
Hắn liếc mắt nhìn qua cô nàng, bỗng giật mình, tim đập lệch một phát. Túy Lương Lương đang tức giận ư? Tức vì bị sỉ nhục hay tức vì ghen? Có lẽ là hắn dùng từ "ghen" là hơi ATSM nhưng hắn không hiểu sao chữ ấy lại hiện ra ở trên đầu mình. Hắn im lặng nhìn cô chờ đợi kết quả.
- Này, cô hẳn là quý cô xinh đẹp nhất mà tôi từng biết đến nếu cô không mở miệng nói những lời của những người đầu óc thô thiển, thiếu não. Bây giờ tôi thật sự đã hiểu rõ, nhìn con người không thể nhìn bề ngoài được. Đôi khi nhiều người rất xinh đẹp, quý phải lại mở mồn ra là toàn phân chó thôi.
Túy Lương Lương không mặn không nhạt nói, cứ như đang nói về một người xa lạ nào đó.
Hải Tiêu Tiêu bên cạnh không ngừng lắc đầu phụ họa.
- Chậc chậc, thật là đáng tiếc.
Mễ Ni tức giận, tay cô ta nắm chặt, khuôn mặt không ngừng vặn vẹo.
- Cô chửi ai hả, sao cô dám?
- Ơ, tiếc là không phải chửi cô, tôi đây nói lung tung, trúng người nào người đó nhột.
Hải Tiêu Tiêu trong lòng liên tục bấm ngàn Like cho Túy Lương Lương, chửi quá hay rồi.
- Mày mày...
Mễ Ni tức giận đến run rẩy, tay chỉ Túy Lương Lương cũng phát run, sắc mặt tái mét. Vậy mà Lôi Hoa Vũ cũng không có giúp đỡ cô ta, hắn chỉ đừng một bên cười nhẹ, ánh mắt không rời nhìn thân ảnh Túy Lương Lương và Hải Tiêu Tiêu đang chuẩn bị rời đi.
- Ngày mai tôi quay lại sau, không làm phiền hai người chậm trễ giờ vận động.
Có lẽ câu nói này rất vừa lòng Mễ Ni đang tức giận kia, nhưng lọt vào tai Lôi Hoa Vũ hài thấy cực kì khó chịu.
Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn hai người, Lôi Hoa Vũ lạnh nhạt nhìn Mễ Ni.
- Trong vòng một ngày, cô chuyển hết đồ đạc của mình ra ngoài ngay cho tôi.
- Anh Vũ, ông nội đã đồng ý cho em sống cùng anh, em không thể làm trái ý ông được.
Mễ Ni nũng nịu nói.
- Đây là nhà của tôi chứ không phải của ông nội, việc tôi cho ai ở do tôi quyết định.
- Nhưng mà chúng ta sắp đính hôn rồi mà.
Cô ta rưng rưng nước mắt, muốn dựa vào Lôi Hoa Vũ lấy sự cảm thương như không ngờ lại bị đẩy ra.
- Sắp không phải nữa rồi. Quản gia, giúp Mễ Tiểu thư dọn dẹp hành lí.
- Anh Vũ, đừng vậy mà...
Mặc cho cô ta có khóc nháo, Lôi Hoa Vũ cũng quyết tâm đuổi cô ta ra khỏi đây, tối qua để cô ta ở lại quả là sai lầm lớn.
- Quản gia, 15 phút sau chuẩn bị xe đến Trương gia.
- Vâng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.