Chương 10: Tiểu Ngân
Hàn Môn Nha Đầu
21/07/2021
An Cẩn nghe được tiếng kêu, lập tức phản ứng lại, đó chính là đồng bọn mà chủ nhân của y tìm cho, phát âm của bọn họ giống nhau.
Đầu tiên y ngây ra một lúc, tiếp theo đó liền vui vẻ.
Y có thể giao tiếp cùng những nhân ngư khác nha!
Y chờ mong mà nhìn về phía cửa, tiếng kêu cùng với lời lẽ hung ác càng ngày càng gần.
Trong đó còn kèm theo một thanh âm nam giới xa lạ: Tiểu Ngân, bình tĩnh một chút, đừng nóng giận.
An Cẩn có chút khẩn trương, tính tình của tiểu đồng bọn có vẻ như không tốt lắm.
Ba phút sau, Norman mang theo khách đi vào phòng nhân ngư.
Khách ghé thăm là một người đàn ông anh tuấn cùng một cái nhân ngư có đuôi màu bạc.
Nhân ngư màu bạc ngồi trên xe thay vì được bế, xe cùng loại với ván trượt, chỉ là vị trí đặt chân là hộp chứa hình chữ nhật trong suốt, bên trong là nước.
Tiểu Ngân hung ác mà trừng mắt với Norman, cái đuôi không ngừng quẫy đạp ở dưới đáy hộp chứa, muốn nhảy ra, lại bị Mục Thần đè lại.
Tiểu Ngân nhìn thấy kẻ thù, một lòng chỉ nghĩ muốn giáo huấn hắn, lại đến góc áo của đối phương cũng chưa đụng tới, không khỏi bực tức.
Hắn hướng phía Mục Thần đang ngăn cản hắn nhe răng: Đồ thú hai chân khốn khiếp, ngươi thế mà dám ngăn cản ta!
Vừa nói, móng vuốt của hắn đã hướng sườn mặt Mục Thần vươn tới.
Đồng tử An Cẩn co lại, kêu ra tiếng: Không được.
Y biết rõ ràng trình độ sắc bén của móng tay nhân ngư, như vậy mà cào trúng, mặt người nọ sẽ hỏng mất.
Nhưng mà, tình cảnh máu me đầy mặt mà y tưởng tượng cũng không có xảy ra.
Móng tay nhân ngư chạm tới mặt người đàn ông trong nháy mắt, làn da nửa khuôn mặt của người đàn ông bỗng chốc biến đen, móng tay không có cào ra bất luận vết thương gì.
A đầu Mục Thần khoa trương mà nghiêng sang một bên, thân thể như là bởi lực đánh quá lớn, xoay nửa vòng theo quán tính, sau đó một chân quỳ xuống đất, che mặt kêu đau.
Tiểu Ngân hừ lạnh, ngạo nghễ mà nhìn hắn: Thú hai chân ngu xuẩn, đã biết sự lợi hại của ta chưa! Xem ngươi còn dám cản ta hay không.
An Cẩn phát hiện tinh thần hải của Mục Thần bỗng chốc tiêu biến một đám sợi tinh thần, suy đoán nguyên nhân là do làn da biến đen của hắn đã làm hao phí tinh thần lực.
Đang nghĩ ngợi, nghe được lời nói của nhân ngư, y kinh ngạc, giương mắt nhìn về phía nhân ngư.
Đồng tử cùng cái đuôi của nhân ngư đều là màu ngân bạch, tóc hoa râm, ngũ quan là loại xinh đẹp nghịch ngợm, lúc này nâng mi, có vẻ đắc ý.
Dấu vết diễn kịch của người đàn ông khoa trương như vậy, nhân ngư không thấy sao?
Thậm chí thật sự cho rằng chính mình đem người ta đánh tới mức quỳ xuống đất hả?
Norman im lặng mà nhìn Mục Thần: Ngươi hẳn là nên đi làm diễn viên mới đúng.
Mục Thần che mặt đứng lên, giọng nói bất đắc dĩ: Còn không phải là vì ngài sao, ngài cũng cho y đánh một chút, giả vờ thua, y liền vui vẻ.
Norman cự tuyệt: Không cần.
Chỉ là một chút thủ đoạn dỗ nhân ngư thôi mà, Mục Thần nghi hoặc mà đánh giá Norman: Chẳng lẽ ngài không dỗ An An như vậy sao?
Norman: Không có.
Mục Thần kinh ngạc: Vậy thời điểm An An công kích ngài, ngài làm thế nào hả?
Y không có công kích ta. Norman nói, nhìn về phía hồ nước.
Tiểu Ngân giáo huấn xong thú hai chân nhà mình, quay đầu nhìn về phía An Cẩn, hai tầm mắt chạm nhau.
An Cẩn lộ ra một cái mỉm cười thân thiện.
Ngươi vừa rồi muốn ngăn ta lại? Tiểu Ngân nâng nhẹ cằm, đánh giá An Cẩn.
An Cẩn chớp chớp mắt, nói thật: Ta sợ ngươi làm đau hắn.
Tiểu Ngân nhe răng: Hắn là thuần phục thú hai chân của ta, ngươi quan tâm hắn làm gì? Có phải ngươi coi trọng hắn hay không? Hắn đã bị ta thu phục rồi, đừng mơ tưởng nữa!
Hả? An Cẩn mờ mịt, đột nhiên cảm thấy y vui vẻ quá sớm.
Mặc dù có thể giao lưu cùng nhân ngư, nhưng bọn y tựa hồ có sự khác nhau rất lớn.
Norman nhìn chằm chằm Tiểu Ngân lộ ra răng nanh, hỏi Mục Thần: Tiểu Ngân có thể khi dễ y hay không?
Mục Thần: Nếu nhân ngư khác không chọc hắn, hắn mặc kệ. Đừng lo lắng, An An nhà ngài là nhân ngư thuần sắc, liền tính đánh nhau, nên lo lắng chính là ta mới đúng.
Norman biểu tình nghiêm túc, hắn chưa thấy tiểu nhân ngư đánh nhau bao giờ, hơn nữa lá gan tiểu nhân ngư rất nhỏ.
Hắn cảnh giác mà nhìn Tiểu Ngân, phòng ngừa Tiểu Ngân ra tay với tiểu nhân ngư.
Trực giác của nhân ngư đặc biệt cao, chú ý tầm mắt Norman, Tiểu Ngân lập tức trừng Norman: Tốt lắm! Ta suýt chút nữa đã quên muốn tìm ngươi báo thù. Ngươi còn dám nhìn ta, có phải muốn khiêu khích ta hay không!
Hắn lộ ra răng nanh, cái đuôi dùng một lực mạnh, nâng thân thể lên, bàn tay hướng về phía Norman.
Mục Thần nhanh chóng tiến lên ôm lấy cả người Tiểu Ngân: Đừng nóng giận, ngươi lại muốn gãy tay thêm lần nữa đúng không.
Tiểu Ngân bị ngăn lại, tức giận muốn đánh Mục Thần, bị Mục Thần nhanh chóng thả xuống hồ nước.
Mục Thần thuần thục từ túi không gian lấy ra ba cái hộp cơm lớn nhỏ, mở ra nắp hộp, đặt ở trước mặt Tiểu Ngân: Tổ tông bớt giận, xin mời ngài ăn chút gì đó.
Lực chú ý của Tiểu Ngân quả nhiên bị đồ ăn hấp dẫn, hừ nhẹ một tiếng: Thú hai chân, ngươi cuối cùng cũng hiểu chuyện một chút.
Mục Thần thấy hắn không nhe răng không vươn móng, biết đã dỗ được hắn, để hắn tự mình chơi.
Bệ hạ, ngài cách hồ nước xa một chút, bằng không hắn khẳng định sẽ muốn công kích ngài. Mục Thần đứng ở bên người Norman nói.
Norman nhìn Tiểu Ngân thăm dò mà thử đến gần tiểu nhân ngư nhà mình, trầm mặc mà lui về phía sau.
An An thật xinh đẹp, Mục Thần đánh giá An Cẩn, khen ngợi, nhìn một lát đột nhiên cảm thấy cái gì đó không đúng: An An cũng an tĩnh quá rồi! Sẽ không phải bị bệnh chứ?
Norman: Không bị bệnh, y thật sự an tĩnh, rất ngoan.
Mục Thần không thể tin tưởng mà mở to hai mắt, an tĩnh? Ngoan? Đây mà là từ ngữ dùng để hình dung nhân ngư sao?
Mục Thần hâm mộ: Vận khí của ngài cũng quá tốt!
Đột nhiên nghĩ đến việc quan trọng nhất, hắn hỏi: Hiệu quả tiếng ca trị liệu của y có phải rất tốt hay không?
Norman mặt không biểu tình: Còn chưa biết.
Mục Thần: Mới mua có mấy ngày, ngài lại không có kinh nghiệm nuôi nhân ngư, chưa dỗ y cao hứng cũng bình thường mà. Hắn cười hỏi: Cần ta truyền thụ chút kinh nghiệm cho ngài hay không?
Không cần. Norman nghĩ thầm, kinh nghiệm nhà khác đối tiểu nhân ngư nhà hắn căn bản không thích hợp.
Trong hồ, An Cẩn một bên nghe hai người kia nói chuyện, một bên quan sát Tiểu Ngân ăn cái gì.
Chỉ thấy nhân ngư cầm lên một con cá bẹp bẹp, mồm to mở ra cắn xuống, như ăn bánh giống nhau, sau đó nhanh chóng nhai nhuốt.
Một con cá không đến mười giây liền ăn xong rồi.
An Cẩn bị kiểu ăn này làm kinh sợ, căng thẳng trong lòng, lặng lẽ nhìn Norman.
Chủ nhân có phải thấy cách ăn của y kỳ quái hay không?
Này, Tiểu Ngân quay đầu kêu y, Ngươi muốn ăn cái này sao?
An Cẩn xua tay: Không muốn, ngươi ăn đi.
Đã ăn qua đồ ăn được xử lý tạp chất, y không có hứng thú với đồ ăn chưa qua xử lý.
Tiểu Ngân đánh giá y, thấy y không hề có trang sức, nhìn tới mái tóc dài không quá mềm mại của y, đột nhiên ném xuống cá trong tay.
Hoặc nói là vứt thì đúng hơn, hộp cơm đều bị vứt lăn về phía trước.
Giọng điệu của Tiểu Ngân cực kỳ tức giận: Ngươi có phải còn chưa thu phục được thú hai chân của ngươi phải không? Hắn không tiến cống đồ ăn cho ngươi? Không có mang ngươi đi hưởng thụ các loại phục vụ hay sao?
Ta biết ngay hắn là một cái thú hai chân tồi mà! Vận khí của ngươi quá kém! Tiểu Ngân trừng mắt nhìn Norman trên bờ.
An Cẩn bị phản ứng của hắn làm hoảng sợ, không hiểu cái gì.
Tiểu Ngân bơi tới trước mặt y, tay phải nắm vai trái của y, nhếch môi, lộ ra răng nanh bén nhọn: Ta dạy ngươi.
An Cẩn: Y cũng không phải là rất muốn học.
Tay Tiểu Ngân ở bả vai của y chuyển qua sau cổ y, móng tay chạm đến làn da sau cổ, hung dữ mà nói: Phải học!
Trên bờ, Norman thấy thế muốn đi đến, Mục Thần ngăn lại: Đừng lo lắng.
Phía sau lưng An Cẩn tê dại, y đối với nhân ngư còn chưa quen thuộc, không biết rõ tính tình của nhân ngư, cũng không biết đây là uy hiếp thật hay là uy hiếp giả.
Y yên lặng kéo khóe miệng, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, y rũ mắt xuống, nhịn không được duỗi tay sờ sờ răng nanh.
Răng nanh của y có vẻ so Tiểu Ngân ngắn hơn một chút.
Tiểu Ngân nhìn chằm chằm y, không quá vừa lòng: Ngươi không có tí lực uy hiếp nào, khó trách ngươi không thu phục được thú hai chân của mình! Hắn dữ như vậy, ngươi căn bản không dọa được hắn!
Ngươi chẳng lẽ không có phát hiện, thú hai chân của ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm ngươi sao? Hắn khẳng định chuẩn bị công kích ngươi, ngươi phải làm hắn sợ hãi!
An Cẩn: Không, hắn sẽ không có cái ý tưởng đó đâu.
Ngươi quá ngây thơ rồi, giọng điệu Tiểu Ngân nghiêm túc, Ngươi khẳng định bị thú hai chân lừa, xem ra hắn rất gian xảo.
An Cẩn nhìn Norman đầy mặt khí chất chính nghĩa, y cảm thấy nhân ngư có lẽ không biết gian xảo nghĩa là gì.
Ngươi hiểu lầm rồi, hắn đối với ta rất tốt, ngươi xem nè, y chỉ chỉ vách tường, Ta lúc nào cũng đều có thể xem video.
Y nghĩ nghĩ, cái đuôi đong đưa bơi tới chỗ xa bờ nhất, lấy ra bữa ăn khuya là một con cua lớn: Đây là đồ ăn mà hắn cho ta, ta không ăn hết, để làm đồ ăn khuya đó.
Tầm mắt Tiểu Ngân từ con cua dịch đến trên mặt An Cẩn, tầm mắt đảo qua trên dưới, trầm giọng nói: Ta hiểu rồi.
Hắn vuốt nhẹ đầu tóc hoa râm: Quả nhiên, không có vũ lực, dựa vào nhan sắc cũng có thể thu phục thú hai chân, ta lúc trước không thể thu phục hắn, nhất định bởi vì ta không đẹp!
An Cẩn: Căn bản là ngươi không hiểu!
Y muốn sửa lại phương thức tư duy của nhân ngư, trong tư tưởng của nhân ngư, nhân loại cung cấp đồ ăn cho bọn họ, không phải bởi vì bị bọn họ thu phục, mà chính là bị vẻ đẹp hấp dẫn.
Y không nhịn được hỏi: Chúng ta đối với nhân loại mà nói, là cái gì vậy?
Tiểu Ngân: Đương nhiên là chủ nhân nha!
Tiểu Ngân nói xong, bơi trở về bắt một con cá, lại về tới trước mặt An Cẩn nói: Chúng ta đánh một ván, ngươi thua liền đem đồ ăn của ngươi cho ta.
An Cẩn đem con cua đưa cho hắn: Không cần đánh, ta tặng cho ngươi.
Tiểu Ngân nhìn chằm chằm y: Ngươi muốn giao phối cùng ta sao?
Khụ khụ khụ An Cẩn sợ ngây người, vội vàng xua tay, Không phải, đừng hiểu lầm.
Tiểu Ngân thấy y đỏ bừng cả mặt: Ngươi thật là kỳ quái.
An Cẩn mờ mịt: Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?
Tiểu Ngân: Nhân ngư chúng ta, chỉ nên cho con non đồ ăn, cho nhân ngư thành niên đồ ăn, là muốn theo đuổi bạn đời.
An Cẩn: Ngại quá, ta không biết.
Ngươi quá kỳ quái, điều này chẳng lẽ không phải sinh ra liền biết hay sao? Cũng sẽ không theo ký ức mà quên mất.
An Cẩn vẻ mặt xấu hổ, nghĩ thầm còn may là nhân loại nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, bằng không y muốn lộ.
Cảm ơn ngươi nói cho ta, chúng ta có thể trao đổi đồ ăn chứ?
Tiểu Ngân đồng ý trao đổi.
An Cẩn điều chỉnh vị trí, đưa lưng về phía hai người trên bờ, từ lưng cá cắt xuống miếng cá, trừ đi tạp chất rồi mới đưa tới trong miệng.
Y đã thuần thục việc trừ bỏ tạp chất, trên thực tế, cả những lúc y đối mặt với người khác, họ cũng không chắc chắn có thể phát hiện miếng cá ở trong tay y đã bị tinh lọc trong nháy mắt.
An Cẩn mấy ngày liên tục đều ăn đồ ăn giống nhau, đối với loại đồ ăn mới này thực vừa lòng, không có quá nhiều nước nhưng mà chất thịt tươi mới, thực ngon.
Y ăn tới miếng thứ ba, thịt cá chuẩn bị được bỏ vào trong miệng, một bàn tay đột nhiên duỗi lại đây.
Cổ tay của y bị bắt lấy, sau đó miếng cá trong tay y bị đoạt đi, cổ tay nháy mắt được buông ra.
A! Y hoảng sợ, cái đuôi ở trong nước cong lên.
Tiểu Ngân híp mắt, vẻ mặt say mê đem miếng cá nhuốt xuống, ánh mắt sáng ngời mà nhìn An Cẩn: Ăn ngon quá! Ta muốn nữa.
Đầu tiên y ngây ra một lúc, tiếp theo đó liền vui vẻ.
Y có thể giao tiếp cùng những nhân ngư khác nha!
Y chờ mong mà nhìn về phía cửa, tiếng kêu cùng với lời lẽ hung ác càng ngày càng gần.
Trong đó còn kèm theo một thanh âm nam giới xa lạ: Tiểu Ngân, bình tĩnh một chút, đừng nóng giận.
An Cẩn có chút khẩn trương, tính tình của tiểu đồng bọn có vẻ như không tốt lắm.
Ba phút sau, Norman mang theo khách đi vào phòng nhân ngư.
Khách ghé thăm là một người đàn ông anh tuấn cùng một cái nhân ngư có đuôi màu bạc.
Nhân ngư màu bạc ngồi trên xe thay vì được bế, xe cùng loại với ván trượt, chỉ là vị trí đặt chân là hộp chứa hình chữ nhật trong suốt, bên trong là nước.
Tiểu Ngân hung ác mà trừng mắt với Norman, cái đuôi không ngừng quẫy đạp ở dưới đáy hộp chứa, muốn nhảy ra, lại bị Mục Thần đè lại.
Tiểu Ngân nhìn thấy kẻ thù, một lòng chỉ nghĩ muốn giáo huấn hắn, lại đến góc áo của đối phương cũng chưa đụng tới, không khỏi bực tức.
Hắn hướng phía Mục Thần đang ngăn cản hắn nhe răng: Đồ thú hai chân khốn khiếp, ngươi thế mà dám ngăn cản ta!
Vừa nói, móng vuốt của hắn đã hướng sườn mặt Mục Thần vươn tới.
Đồng tử An Cẩn co lại, kêu ra tiếng: Không được.
Y biết rõ ràng trình độ sắc bén của móng tay nhân ngư, như vậy mà cào trúng, mặt người nọ sẽ hỏng mất.
Nhưng mà, tình cảnh máu me đầy mặt mà y tưởng tượng cũng không có xảy ra.
Móng tay nhân ngư chạm tới mặt người đàn ông trong nháy mắt, làn da nửa khuôn mặt của người đàn ông bỗng chốc biến đen, móng tay không có cào ra bất luận vết thương gì.
A đầu Mục Thần khoa trương mà nghiêng sang một bên, thân thể như là bởi lực đánh quá lớn, xoay nửa vòng theo quán tính, sau đó một chân quỳ xuống đất, che mặt kêu đau.
Tiểu Ngân hừ lạnh, ngạo nghễ mà nhìn hắn: Thú hai chân ngu xuẩn, đã biết sự lợi hại của ta chưa! Xem ngươi còn dám cản ta hay không.
An Cẩn phát hiện tinh thần hải của Mục Thần bỗng chốc tiêu biến một đám sợi tinh thần, suy đoán nguyên nhân là do làn da biến đen của hắn đã làm hao phí tinh thần lực.
Đang nghĩ ngợi, nghe được lời nói của nhân ngư, y kinh ngạc, giương mắt nhìn về phía nhân ngư.
Đồng tử cùng cái đuôi của nhân ngư đều là màu ngân bạch, tóc hoa râm, ngũ quan là loại xinh đẹp nghịch ngợm, lúc này nâng mi, có vẻ đắc ý.
Dấu vết diễn kịch của người đàn ông khoa trương như vậy, nhân ngư không thấy sao?
Thậm chí thật sự cho rằng chính mình đem người ta đánh tới mức quỳ xuống đất hả?
Norman im lặng mà nhìn Mục Thần: Ngươi hẳn là nên đi làm diễn viên mới đúng.
Mục Thần che mặt đứng lên, giọng nói bất đắc dĩ: Còn không phải là vì ngài sao, ngài cũng cho y đánh một chút, giả vờ thua, y liền vui vẻ.
Norman cự tuyệt: Không cần.
Chỉ là một chút thủ đoạn dỗ nhân ngư thôi mà, Mục Thần nghi hoặc mà đánh giá Norman: Chẳng lẽ ngài không dỗ An An như vậy sao?
Norman: Không có.
Mục Thần kinh ngạc: Vậy thời điểm An An công kích ngài, ngài làm thế nào hả?
Y không có công kích ta. Norman nói, nhìn về phía hồ nước.
Tiểu Ngân giáo huấn xong thú hai chân nhà mình, quay đầu nhìn về phía An Cẩn, hai tầm mắt chạm nhau.
An Cẩn lộ ra một cái mỉm cười thân thiện.
Ngươi vừa rồi muốn ngăn ta lại? Tiểu Ngân nâng nhẹ cằm, đánh giá An Cẩn.
An Cẩn chớp chớp mắt, nói thật: Ta sợ ngươi làm đau hắn.
Tiểu Ngân nhe răng: Hắn là thuần phục thú hai chân của ta, ngươi quan tâm hắn làm gì? Có phải ngươi coi trọng hắn hay không? Hắn đã bị ta thu phục rồi, đừng mơ tưởng nữa!
Hả? An Cẩn mờ mịt, đột nhiên cảm thấy y vui vẻ quá sớm.
Mặc dù có thể giao lưu cùng nhân ngư, nhưng bọn y tựa hồ có sự khác nhau rất lớn.
Norman nhìn chằm chằm Tiểu Ngân lộ ra răng nanh, hỏi Mục Thần: Tiểu Ngân có thể khi dễ y hay không?
Mục Thần: Nếu nhân ngư khác không chọc hắn, hắn mặc kệ. Đừng lo lắng, An An nhà ngài là nhân ngư thuần sắc, liền tính đánh nhau, nên lo lắng chính là ta mới đúng.
Norman biểu tình nghiêm túc, hắn chưa thấy tiểu nhân ngư đánh nhau bao giờ, hơn nữa lá gan tiểu nhân ngư rất nhỏ.
Hắn cảnh giác mà nhìn Tiểu Ngân, phòng ngừa Tiểu Ngân ra tay với tiểu nhân ngư.
Trực giác của nhân ngư đặc biệt cao, chú ý tầm mắt Norman, Tiểu Ngân lập tức trừng Norman: Tốt lắm! Ta suýt chút nữa đã quên muốn tìm ngươi báo thù. Ngươi còn dám nhìn ta, có phải muốn khiêu khích ta hay không!
Hắn lộ ra răng nanh, cái đuôi dùng một lực mạnh, nâng thân thể lên, bàn tay hướng về phía Norman.
Mục Thần nhanh chóng tiến lên ôm lấy cả người Tiểu Ngân: Đừng nóng giận, ngươi lại muốn gãy tay thêm lần nữa đúng không.
Tiểu Ngân bị ngăn lại, tức giận muốn đánh Mục Thần, bị Mục Thần nhanh chóng thả xuống hồ nước.
Mục Thần thuần thục từ túi không gian lấy ra ba cái hộp cơm lớn nhỏ, mở ra nắp hộp, đặt ở trước mặt Tiểu Ngân: Tổ tông bớt giận, xin mời ngài ăn chút gì đó.
Lực chú ý của Tiểu Ngân quả nhiên bị đồ ăn hấp dẫn, hừ nhẹ một tiếng: Thú hai chân, ngươi cuối cùng cũng hiểu chuyện một chút.
Mục Thần thấy hắn không nhe răng không vươn móng, biết đã dỗ được hắn, để hắn tự mình chơi.
Bệ hạ, ngài cách hồ nước xa một chút, bằng không hắn khẳng định sẽ muốn công kích ngài. Mục Thần đứng ở bên người Norman nói.
Norman nhìn Tiểu Ngân thăm dò mà thử đến gần tiểu nhân ngư nhà mình, trầm mặc mà lui về phía sau.
An An thật xinh đẹp, Mục Thần đánh giá An Cẩn, khen ngợi, nhìn một lát đột nhiên cảm thấy cái gì đó không đúng: An An cũng an tĩnh quá rồi! Sẽ không phải bị bệnh chứ?
Norman: Không bị bệnh, y thật sự an tĩnh, rất ngoan.
Mục Thần không thể tin tưởng mà mở to hai mắt, an tĩnh? Ngoan? Đây mà là từ ngữ dùng để hình dung nhân ngư sao?
Mục Thần hâm mộ: Vận khí của ngài cũng quá tốt!
Đột nhiên nghĩ đến việc quan trọng nhất, hắn hỏi: Hiệu quả tiếng ca trị liệu của y có phải rất tốt hay không?
Norman mặt không biểu tình: Còn chưa biết.
Mục Thần: Mới mua có mấy ngày, ngài lại không có kinh nghiệm nuôi nhân ngư, chưa dỗ y cao hứng cũng bình thường mà. Hắn cười hỏi: Cần ta truyền thụ chút kinh nghiệm cho ngài hay không?
Không cần. Norman nghĩ thầm, kinh nghiệm nhà khác đối tiểu nhân ngư nhà hắn căn bản không thích hợp.
Trong hồ, An Cẩn một bên nghe hai người kia nói chuyện, một bên quan sát Tiểu Ngân ăn cái gì.
Chỉ thấy nhân ngư cầm lên một con cá bẹp bẹp, mồm to mở ra cắn xuống, như ăn bánh giống nhau, sau đó nhanh chóng nhai nhuốt.
Một con cá không đến mười giây liền ăn xong rồi.
An Cẩn bị kiểu ăn này làm kinh sợ, căng thẳng trong lòng, lặng lẽ nhìn Norman.
Chủ nhân có phải thấy cách ăn của y kỳ quái hay không?
Này, Tiểu Ngân quay đầu kêu y, Ngươi muốn ăn cái này sao?
An Cẩn xua tay: Không muốn, ngươi ăn đi.
Đã ăn qua đồ ăn được xử lý tạp chất, y không có hứng thú với đồ ăn chưa qua xử lý.
Tiểu Ngân đánh giá y, thấy y không hề có trang sức, nhìn tới mái tóc dài không quá mềm mại của y, đột nhiên ném xuống cá trong tay.
Hoặc nói là vứt thì đúng hơn, hộp cơm đều bị vứt lăn về phía trước.
Giọng điệu của Tiểu Ngân cực kỳ tức giận: Ngươi có phải còn chưa thu phục được thú hai chân của ngươi phải không? Hắn không tiến cống đồ ăn cho ngươi? Không có mang ngươi đi hưởng thụ các loại phục vụ hay sao?
Ta biết ngay hắn là một cái thú hai chân tồi mà! Vận khí của ngươi quá kém! Tiểu Ngân trừng mắt nhìn Norman trên bờ.
An Cẩn bị phản ứng của hắn làm hoảng sợ, không hiểu cái gì.
Tiểu Ngân bơi tới trước mặt y, tay phải nắm vai trái của y, nhếch môi, lộ ra răng nanh bén nhọn: Ta dạy ngươi.
An Cẩn: Y cũng không phải là rất muốn học.
Tay Tiểu Ngân ở bả vai của y chuyển qua sau cổ y, móng tay chạm đến làn da sau cổ, hung dữ mà nói: Phải học!
Trên bờ, Norman thấy thế muốn đi đến, Mục Thần ngăn lại: Đừng lo lắng.
Phía sau lưng An Cẩn tê dại, y đối với nhân ngư còn chưa quen thuộc, không biết rõ tính tình của nhân ngư, cũng không biết đây là uy hiếp thật hay là uy hiếp giả.
Y yên lặng kéo khóe miệng, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, y rũ mắt xuống, nhịn không được duỗi tay sờ sờ răng nanh.
Răng nanh của y có vẻ so Tiểu Ngân ngắn hơn một chút.
Tiểu Ngân nhìn chằm chằm y, không quá vừa lòng: Ngươi không có tí lực uy hiếp nào, khó trách ngươi không thu phục được thú hai chân của mình! Hắn dữ như vậy, ngươi căn bản không dọa được hắn!
Ngươi chẳng lẽ không có phát hiện, thú hai chân của ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm ngươi sao? Hắn khẳng định chuẩn bị công kích ngươi, ngươi phải làm hắn sợ hãi!
An Cẩn: Không, hắn sẽ không có cái ý tưởng đó đâu.
Ngươi quá ngây thơ rồi, giọng điệu Tiểu Ngân nghiêm túc, Ngươi khẳng định bị thú hai chân lừa, xem ra hắn rất gian xảo.
An Cẩn nhìn Norman đầy mặt khí chất chính nghĩa, y cảm thấy nhân ngư có lẽ không biết gian xảo nghĩa là gì.
Ngươi hiểu lầm rồi, hắn đối với ta rất tốt, ngươi xem nè, y chỉ chỉ vách tường, Ta lúc nào cũng đều có thể xem video.
Y nghĩ nghĩ, cái đuôi đong đưa bơi tới chỗ xa bờ nhất, lấy ra bữa ăn khuya là một con cua lớn: Đây là đồ ăn mà hắn cho ta, ta không ăn hết, để làm đồ ăn khuya đó.
Tầm mắt Tiểu Ngân từ con cua dịch đến trên mặt An Cẩn, tầm mắt đảo qua trên dưới, trầm giọng nói: Ta hiểu rồi.
Hắn vuốt nhẹ đầu tóc hoa râm: Quả nhiên, không có vũ lực, dựa vào nhan sắc cũng có thể thu phục thú hai chân, ta lúc trước không thể thu phục hắn, nhất định bởi vì ta không đẹp!
An Cẩn: Căn bản là ngươi không hiểu!
Y muốn sửa lại phương thức tư duy của nhân ngư, trong tư tưởng của nhân ngư, nhân loại cung cấp đồ ăn cho bọn họ, không phải bởi vì bị bọn họ thu phục, mà chính là bị vẻ đẹp hấp dẫn.
Y không nhịn được hỏi: Chúng ta đối với nhân loại mà nói, là cái gì vậy?
Tiểu Ngân: Đương nhiên là chủ nhân nha!
Tiểu Ngân nói xong, bơi trở về bắt một con cá, lại về tới trước mặt An Cẩn nói: Chúng ta đánh một ván, ngươi thua liền đem đồ ăn của ngươi cho ta.
An Cẩn đem con cua đưa cho hắn: Không cần đánh, ta tặng cho ngươi.
Tiểu Ngân nhìn chằm chằm y: Ngươi muốn giao phối cùng ta sao?
Khụ khụ khụ An Cẩn sợ ngây người, vội vàng xua tay, Không phải, đừng hiểu lầm.
Tiểu Ngân thấy y đỏ bừng cả mặt: Ngươi thật là kỳ quái.
An Cẩn mờ mịt: Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?
Tiểu Ngân: Nhân ngư chúng ta, chỉ nên cho con non đồ ăn, cho nhân ngư thành niên đồ ăn, là muốn theo đuổi bạn đời.
An Cẩn: Ngại quá, ta không biết.
Ngươi quá kỳ quái, điều này chẳng lẽ không phải sinh ra liền biết hay sao? Cũng sẽ không theo ký ức mà quên mất.
An Cẩn vẻ mặt xấu hổ, nghĩ thầm còn may là nhân loại nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, bằng không y muốn lộ.
Cảm ơn ngươi nói cho ta, chúng ta có thể trao đổi đồ ăn chứ?
Tiểu Ngân đồng ý trao đổi.
An Cẩn điều chỉnh vị trí, đưa lưng về phía hai người trên bờ, từ lưng cá cắt xuống miếng cá, trừ đi tạp chất rồi mới đưa tới trong miệng.
Y đã thuần thục việc trừ bỏ tạp chất, trên thực tế, cả những lúc y đối mặt với người khác, họ cũng không chắc chắn có thể phát hiện miếng cá ở trong tay y đã bị tinh lọc trong nháy mắt.
An Cẩn mấy ngày liên tục đều ăn đồ ăn giống nhau, đối với loại đồ ăn mới này thực vừa lòng, không có quá nhiều nước nhưng mà chất thịt tươi mới, thực ngon.
Y ăn tới miếng thứ ba, thịt cá chuẩn bị được bỏ vào trong miệng, một bàn tay đột nhiên duỗi lại đây.
Cổ tay của y bị bắt lấy, sau đó miếng cá trong tay y bị đoạt đi, cổ tay nháy mắt được buông ra.
A! Y hoảng sợ, cái đuôi ở trong nước cong lên.
Tiểu Ngân híp mắt, vẻ mặt say mê đem miếng cá nhuốt xuống, ánh mắt sáng ngời mà nhìn An Cẩn: Ăn ngon quá! Ta muốn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.