Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Chương 35: Chiến Trường Bi Thảm Khiến Người Ta Khó Tiêu
Đào Hoa Tửu
29/10/2023
“Các người đang làm gì vậy?”
Một giọng nói lạnh lẽo như nước suối chảy trong rừng vang lên từ bên ngoài, mọi người bên trong lập tức quay lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Tư Niên đang ung dung dựa vào cửa, tay cầm một cây kẹo hồ lô, nụ cười dịu dàng có thể dìm chết người. Nhưng hắn càng cười dịu dàng bao nhiêu thì Phàn Quỳnh càng không rét mà run bấy nhiêu.
Chết tiệt! Lại là nụ cười đáng chết đó!
Trời muốn diệt mình mà!
Từ Phượng Thành nhíu mày, quay đầu nhìn Phàn Quỳnh: “Em biết ngài ấy?”
Phàn Quỳnh dùng ánh mắt tuyệt vọng trả lời y.
Không chỉ là biết, tôi còn là cô tình nhân nhỏ bé hắn nuôi cơ.
Nhưng anh cứ yên tâm, hắn là chân ái của anh, lại còn vì anh mà giết tôi đấy.
“Câu nói này nên để Thẩm mỗ hỏi Từ Thiếu soái mới đúng.” Thẩm Tư Niên bước vào trong, mỗi bước đi đều như đang dẫm lên trái tim Phàn Quỳnh, mỗi khi gần thêm một bước, lòng cô lại hơi run lên như thể bị lăng trì.
Nói xong, Thẩm Tư Niên đã đi đến bên cạnh Phàn Quỳnh, hắn ôm vòng eo thon gọn của cô, kéo cô lại gần hắn.
“Từ Thiếu soái quen ‘người nhà’ của Thẩm mỗ sao?” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “người nhà”, ánh mắt dán chặt vào bàn tay Từ Phượng Thành đang nắm tay Phàn Quỳnh, ánh mắt đầy sát khí.
Muốn chặt cái tay này ghê! Thẩm Tư Niên vươn đầu lưỡi liếm răng nanh, thầm nghĩ.
Ánh mắt giao nhau, không khí nặng nề, hai người đàn ông cứ giằng co như vậy.
Lúc này, mỗi bên trái phải của Phàn Quynh đều có một người đàn ông, một tay bị Từ Phượng Thành nắm rất chặt, y hoàn toàn không có ý định buông tay. Cơ thể cô thì tựa vào ngực Thẩm Tư Niên, tay hắn đang ôm chặt eo cô. Cô giống như phần nhân của một cái bánh bích quy, bị kẹp giữa hai người đàn ông, tình cảnh khóc không ra nước mắt.
Này này này! Các anh có hiểu vấn đề không vậy? Đây là tiểu thuyết đam mỹ mà, hai anh mới là chân ái của nhau đấy! Tôi là nữ phụ bia đỡ đạn! Bây giờ hai anh lôi kéo tôi vào cuộc chiến bi thảm này để làm gì?
Oa oa oa! Cô không có tiềm năng làm hậu duệ biển cả đây, cô rất sợ hãi đấy!
Có cách nào phá vỡ sự lúng túng này không?
Chẳng qua còn có một chuyện lúng túng hơn nữa xảy ra khiến tình cảnh xấu hổ lúc này trở thành chuyện không đáng nhắc tới.
Nhìn hình ảnh ngượng ngập trước mặt, Phàn Quỳnh cảm thấy cả một bàn mỹ thực chẳng còn ngon nữa.
Nửa tiếng trước, trong tiệm thời trang.
Đột nhiên bụng Phàn Quỳnh kêu “òng ọc” một tiếng, thế là ánh mắt tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn vào người Phàn Quỳnh khiến cô xấu hổ chỉ muốn trốn khỏi Trái Đất ngay lập tức.
Một giọng nói lạnh lẽo như nước suối chảy trong rừng vang lên từ bên ngoài, mọi người bên trong lập tức quay lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Tư Niên đang ung dung dựa vào cửa, tay cầm một cây kẹo hồ lô, nụ cười dịu dàng có thể dìm chết người. Nhưng hắn càng cười dịu dàng bao nhiêu thì Phàn Quỳnh càng không rét mà run bấy nhiêu.
Chết tiệt! Lại là nụ cười đáng chết đó!
Trời muốn diệt mình mà!
Từ Phượng Thành nhíu mày, quay đầu nhìn Phàn Quỳnh: “Em biết ngài ấy?”
Phàn Quỳnh dùng ánh mắt tuyệt vọng trả lời y.
Không chỉ là biết, tôi còn là cô tình nhân nhỏ bé hắn nuôi cơ.
Nhưng anh cứ yên tâm, hắn là chân ái của anh, lại còn vì anh mà giết tôi đấy.
“Câu nói này nên để Thẩm mỗ hỏi Từ Thiếu soái mới đúng.” Thẩm Tư Niên bước vào trong, mỗi bước đi đều như đang dẫm lên trái tim Phàn Quỳnh, mỗi khi gần thêm một bước, lòng cô lại hơi run lên như thể bị lăng trì.
Nói xong, Thẩm Tư Niên đã đi đến bên cạnh Phàn Quỳnh, hắn ôm vòng eo thon gọn của cô, kéo cô lại gần hắn.
“Từ Thiếu soái quen ‘người nhà’ của Thẩm mỗ sao?” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “người nhà”, ánh mắt dán chặt vào bàn tay Từ Phượng Thành đang nắm tay Phàn Quỳnh, ánh mắt đầy sát khí.
Muốn chặt cái tay này ghê! Thẩm Tư Niên vươn đầu lưỡi liếm răng nanh, thầm nghĩ.
Ánh mắt giao nhau, không khí nặng nề, hai người đàn ông cứ giằng co như vậy.
Lúc này, mỗi bên trái phải của Phàn Quynh đều có một người đàn ông, một tay bị Từ Phượng Thành nắm rất chặt, y hoàn toàn không có ý định buông tay. Cơ thể cô thì tựa vào ngực Thẩm Tư Niên, tay hắn đang ôm chặt eo cô. Cô giống như phần nhân của một cái bánh bích quy, bị kẹp giữa hai người đàn ông, tình cảnh khóc không ra nước mắt.
Này này này! Các anh có hiểu vấn đề không vậy? Đây là tiểu thuyết đam mỹ mà, hai anh mới là chân ái của nhau đấy! Tôi là nữ phụ bia đỡ đạn! Bây giờ hai anh lôi kéo tôi vào cuộc chiến bi thảm này để làm gì?
Oa oa oa! Cô không có tiềm năng làm hậu duệ biển cả đây, cô rất sợ hãi đấy!
Có cách nào phá vỡ sự lúng túng này không?
Chẳng qua còn có một chuyện lúng túng hơn nữa xảy ra khiến tình cảnh xấu hổ lúc này trở thành chuyện không đáng nhắc tới.
Nhìn hình ảnh ngượng ngập trước mặt, Phàn Quỳnh cảm thấy cả một bàn mỹ thực chẳng còn ngon nữa.
Nửa tiếng trước, trong tiệm thời trang.
Đột nhiên bụng Phàn Quỳnh kêu “òng ọc” một tiếng, thế là ánh mắt tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn vào người Phàn Quỳnh khiến cô xấu hổ chỉ muốn trốn khỏi Trái Đất ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.