Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Chương 14: Cô Mới Thật Sự Là Tên Hề
Đào Hoa Tửu
25/10/2023
Thẩm Tư Niên đi bàn chuyện làm ăn với các nhân vật lớn ở Giang Thành, Phàn Quỳnh không quen ai khác trong bữa tiệc. Các cô thục nữ danh viện tham gia yến tiệc khinh thường việc phải bắt chuyện với một tình nhân xuất thân ca sĩ như Phàn Quỳnh. Cô chỉ có thể ngồi một mình trong một góc hẻo lánh, quả thực vô cùng nhàm chán.
Bộ sườn xám cô mặc hôm nay bó chặt vào cơ thể, Phàn Quỳnh mới ăn mấy cái bánh ngọt đã thấy bụng khó chịu, thế là đành phải đứng dậy ra ngoài đi dạo. Có đợi ở đây cũng chỉ buồn bực chán nản, chẳng thà ra vườn hoa đi dạo giết thời gian còn hơn, tiện thể tiêu thực luôn.
Biệt thự nhà họ Quý vô cùng tráng lệ, vườn hoa cũng được thiết kế tinh xảo như trên tiên cảnh, nhưng tối nay tất cả mọi người đều tham gia yến hội trong nhà nên ngoài vườn hoa chẳng có ai cả.
Phàn Quỳnh thong thả đi dạo trong vườn hoa, mặc dù trong vườn có đèn chiếu sáng nhưng ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong mông lung như sương mù, kém rất xa so với ánh sáng ban ngày, mới đi một lát đã vô thức mất phương hướng, càng đi càng lạc.
Phàn Quỳnh không hề hoảng hốt, kiểu gì Thẩm Tư Niên lại chẳng phát hiện không thấy cô đâu rồi sẽ phái người đi tìm, không cần lo có về được hay không.
Vừa rẽ vào một góc cua, cô bất ngờ bị một sức mạnh éo vào tường, một con dao găm kề ngay sát cổ cô, giọng đàn ông lạnh lùng lạ lẫm đột ngột vang lên: “Ai?”
“Tôi tôi tôi... Tôi chỉ đến tham gia yến hội thôi, đừng, đừng giết tôi.” Phàn Quỳnh sợ hãi giơ hai tay lên, chứng minh mình hoàn toàn không hề có tính uy hiếp.
Khuôn mặt người đàn ông sắc bén như dao gọt, đường nét góc cạnh rõ ràng, dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt đen lấp lánh như sao, môi mỏng mím thành một đường, giọng nói lạnh như băng.
Ánh mắt sắc như dao của y nhìn chằm chằm Phàn Quỳnh, Phàn Quỳnh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cơ thể không dám động đậy một chút nào, chỉ sợ bị cắt cổ rồi lên trời luôn.
Có tiếng bước chân lao xao truyền đến từ phía xa, người đàn ông rút dao găm đi, nói: “Đắc tội.” Nói rồi ôm Phàn Quỳnh lên, đổi vị trí rồi kéo cô cưỡi lên người y.
“Phối hợp với tôi.” Người đàn ông cảnh cáo, lòng bàn tay thô ráp di chuyển trên người Phàn Quỳnh, khuôn mặt vùi vào ngực cô phát ra từng tiếng thở dốc trầm thấp.
Nhìn từ xa giống hệt như một đôi tình nhân đang giao hoan ngay giữa vườn hoa vắng người.
Tiếng bước chân dần tới gần, người đàn ông càng thở nặng nhọc hơn, cánh tay ôm chặt Phàn Quỳnh rồi cắn một phát lên ngực khiến cô phát ra một tiếng rên rỉ mập mờ: “Ưm a…”
Vừa phát ra tiếng rên rỉ Phàn Quỳnh đã đỏ mặt, bởi vì xấu hổ nên khóe mắt Phàn Quỳnh phiếm hồng, ánh mắt long lanh. Bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy hình ảnh này cũng có ý tưởng yêu thương cô một phen.
Người đàn ông bên dưới cũng hơi sửng sốt, may mà chỗ này hẻo lánh, ánh đèn lờ mờ nên không nhìn rõ vành tai y đã đỏ như máu.
Bộ sườn xám cô mặc hôm nay bó chặt vào cơ thể, Phàn Quỳnh mới ăn mấy cái bánh ngọt đã thấy bụng khó chịu, thế là đành phải đứng dậy ra ngoài đi dạo. Có đợi ở đây cũng chỉ buồn bực chán nản, chẳng thà ra vườn hoa đi dạo giết thời gian còn hơn, tiện thể tiêu thực luôn.
Biệt thự nhà họ Quý vô cùng tráng lệ, vườn hoa cũng được thiết kế tinh xảo như trên tiên cảnh, nhưng tối nay tất cả mọi người đều tham gia yến hội trong nhà nên ngoài vườn hoa chẳng có ai cả.
Phàn Quỳnh thong thả đi dạo trong vườn hoa, mặc dù trong vườn có đèn chiếu sáng nhưng ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong mông lung như sương mù, kém rất xa so với ánh sáng ban ngày, mới đi một lát đã vô thức mất phương hướng, càng đi càng lạc.
Phàn Quỳnh không hề hoảng hốt, kiểu gì Thẩm Tư Niên lại chẳng phát hiện không thấy cô đâu rồi sẽ phái người đi tìm, không cần lo có về được hay không.
Vừa rẽ vào một góc cua, cô bất ngờ bị một sức mạnh éo vào tường, một con dao găm kề ngay sát cổ cô, giọng đàn ông lạnh lùng lạ lẫm đột ngột vang lên: “Ai?”
“Tôi tôi tôi... Tôi chỉ đến tham gia yến hội thôi, đừng, đừng giết tôi.” Phàn Quỳnh sợ hãi giơ hai tay lên, chứng minh mình hoàn toàn không hề có tính uy hiếp.
Khuôn mặt người đàn ông sắc bén như dao gọt, đường nét góc cạnh rõ ràng, dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt đen lấp lánh như sao, môi mỏng mím thành một đường, giọng nói lạnh như băng.
Ánh mắt sắc như dao của y nhìn chằm chằm Phàn Quỳnh, Phàn Quỳnh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cơ thể không dám động đậy một chút nào, chỉ sợ bị cắt cổ rồi lên trời luôn.
Có tiếng bước chân lao xao truyền đến từ phía xa, người đàn ông rút dao găm đi, nói: “Đắc tội.” Nói rồi ôm Phàn Quỳnh lên, đổi vị trí rồi kéo cô cưỡi lên người y.
“Phối hợp với tôi.” Người đàn ông cảnh cáo, lòng bàn tay thô ráp di chuyển trên người Phàn Quỳnh, khuôn mặt vùi vào ngực cô phát ra từng tiếng thở dốc trầm thấp.
Nhìn từ xa giống hệt như một đôi tình nhân đang giao hoan ngay giữa vườn hoa vắng người.
Tiếng bước chân dần tới gần, người đàn ông càng thở nặng nhọc hơn, cánh tay ôm chặt Phàn Quỳnh rồi cắn một phát lên ngực khiến cô phát ra một tiếng rên rỉ mập mờ: “Ưm a…”
Vừa phát ra tiếng rên rỉ Phàn Quỳnh đã đỏ mặt, bởi vì xấu hổ nên khóe mắt Phàn Quỳnh phiếm hồng, ánh mắt long lanh. Bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy hình ảnh này cũng có ý tưởng yêu thương cô một phen.
Người đàn ông bên dưới cũng hơi sửng sốt, may mà chỗ này hẻo lánh, ánh đèn lờ mờ nên không nhìn rõ vành tai y đã đỏ như máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.