Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Chương 24: Tay Giao Là Công Việc Cần Kỹ Thuật (H Nhẹ)
Đào Hoa Tửu
27/10/2023
Phàn Quỳnh thay bộ quần áo bẩn ra rồi nằm xuống giường, có lẽ quá mệt mỏi nên vừa dính vào gối hai mí mắt cô cứ díp lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Trong phòng giam tối tăm, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lên mọi ngóc ngách tối tăm ẩm ướt.
Côn trùng và chuột bọ chạy đầy đất, những sinh vật không thích ra ngoài ánh sáng thích nhất cái nơi không bao giờ nhìn thấy ánh sáng như này.
Tiếng xích sắt va chạm vào nhau, tiếng phạm nhân cầu xin tha thứ đánh thẳng vào màng nhĩ, dù che kín hai lỗ tai lại vẫn cảm nhận được vô số tiếng rên rỉ thống khổ lờn vờn bên tai mãi không tiêu tán.
Trong phòng tra tấn, dưới sàn nhà đầy máu khô, đủ loại dụng cụ tra tấn được xếp thành hàng ngăn nắp, đa số phạm nhân vào đây đều sợ tè ra quần rồi vội vàng khai hết mọi chuyện.
Có vài phạm nhân ngoan cố sau khi nhận đủ loại tra tán mới bằng lòng khuất phục.
Người nhà họ Hắc thuộc loại thứ hai.
Toàn thân người đàn ông bị treo trên cọc gỗ bê bết máu, da thịt trên người không còn chỗ nào nguyên vẹn, nhưng vết thương cũ còn chưa kịp khép lại đã bị quất ra vết thương mới, da thịt bong tróc bê bết không được chữa trị đã thối rữa bốc mùi.
Từ Phượng Thành bưng tách trà lên nhấp một ngụm, nhìn binh sĩ dưới trướng cầm roi dài quất vào người Hắc Gia, y thản nhiên vắt chéo chân quan sát.
Tiếng roi dài đánh lên thân người đàn ông phát ra tiếng vun vút chói tai, nương theo tiếng rên rỉ của người nọ, tất cả phạm nhân trong các phòng giam khác đều run lẩy bẩy.
Từ Phượng Thành buồn bực cúi đầu nghịch ngón tay, nghe tiếng rên rỉ từ từ yếu đi, binh sĩ báo cáo với y: “Thiếu soái, phạm nhân ngất rồi ạ.”
“Lấy nước lạnh dội cho tỉnh lại.”
Binh sĩ nghe lệnh đi lấy một thùng nước lạnh thấu xương đổ lên người tên đó, Hắc Gia bị nước lạnh dội cho tỉnh lại.
Toàn thân vừa ướt vừa lạnh, quần áo trên người dính vào vết thương khiến hắn ta đau đớn tột cùng.
Hắn ta mở to đôi mắt đỏ ngầu hét vào mặt Từ Phượng Thành, từ trong miệng chảy ra rất nhiều máu tươi, bộ dạng vô cùng đáng sợ khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Nhưng với Từ Phượng Thành thì đã là thói quen.
“Họ Từ kia, mày có giỏi thì giết ông đây đi! Gà con chưa đủ lông đủ cánh chắc còn chưa từng chạm vào phụ nữ nhỉ? Có muốn ông nội giúp mày khai bao, để mày trải nghiệm cảm giác nằm bên dưới để ông nội đụ không? Chắc chắc mày sẽ được sướng như tiên…”
Trong phòng giam tối tăm, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lên mọi ngóc ngách tối tăm ẩm ướt.
Côn trùng và chuột bọ chạy đầy đất, những sinh vật không thích ra ngoài ánh sáng thích nhất cái nơi không bao giờ nhìn thấy ánh sáng như này.
Tiếng xích sắt va chạm vào nhau, tiếng phạm nhân cầu xin tha thứ đánh thẳng vào màng nhĩ, dù che kín hai lỗ tai lại vẫn cảm nhận được vô số tiếng rên rỉ thống khổ lờn vờn bên tai mãi không tiêu tán.
Trong phòng tra tấn, dưới sàn nhà đầy máu khô, đủ loại dụng cụ tra tấn được xếp thành hàng ngăn nắp, đa số phạm nhân vào đây đều sợ tè ra quần rồi vội vàng khai hết mọi chuyện.
Có vài phạm nhân ngoan cố sau khi nhận đủ loại tra tán mới bằng lòng khuất phục.
Người nhà họ Hắc thuộc loại thứ hai.
Toàn thân người đàn ông bị treo trên cọc gỗ bê bết máu, da thịt trên người không còn chỗ nào nguyên vẹn, nhưng vết thương cũ còn chưa kịp khép lại đã bị quất ra vết thương mới, da thịt bong tróc bê bết không được chữa trị đã thối rữa bốc mùi.
Từ Phượng Thành bưng tách trà lên nhấp một ngụm, nhìn binh sĩ dưới trướng cầm roi dài quất vào người Hắc Gia, y thản nhiên vắt chéo chân quan sát.
Tiếng roi dài đánh lên thân người đàn ông phát ra tiếng vun vút chói tai, nương theo tiếng rên rỉ của người nọ, tất cả phạm nhân trong các phòng giam khác đều run lẩy bẩy.
Từ Phượng Thành buồn bực cúi đầu nghịch ngón tay, nghe tiếng rên rỉ từ từ yếu đi, binh sĩ báo cáo với y: “Thiếu soái, phạm nhân ngất rồi ạ.”
“Lấy nước lạnh dội cho tỉnh lại.”
Binh sĩ nghe lệnh đi lấy một thùng nước lạnh thấu xương đổ lên người tên đó, Hắc Gia bị nước lạnh dội cho tỉnh lại.
Toàn thân vừa ướt vừa lạnh, quần áo trên người dính vào vết thương khiến hắn ta đau đớn tột cùng.
Hắn ta mở to đôi mắt đỏ ngầu hét vào mặt Từ Phượng Thành, từ trong miệng chảy ra rất nhiều máu tươi, bộ dạng vô cùng đáng sợ khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Nhưng với Từ Phượng Thành thì đã là thói quen.
“Họ Từ kia, mày có giỏi thì giết ông đây đi! Gà con chưa đủ lông đủ cánh chắc còn chưa từng chạm vào phụ nữ nhỉ? Có muốn ông nội giúp mày khai bao, để mày trải nghiệm cảm giác nằm bên dưới để ông nội đụ không? Chắc chắc mày sẽ được sướng như tiên…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.