Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Chương 28: Thảo Luận Tầm Quan Trọng Của Việc Đặt Tên Cho Con
Đào Hoa Tửu
28/10/2023
Cô gái Ngô Đại Hoa này là một nhân vật còn đúng chuẩn bia đỡ đạn hơn cả Phàn Quỳnh, tại sao cùng là bia đỡ đạn lại cứ phải đấu đá với nhau chứ?
“Cô có thân phận gì?” Ngô Đại Hoa không chút cảm kích, cô ta chống nạnh chỉ tay vào mũi Phàn Quỳnh mà nói: “Cô có tư cách gì mà đòi nói chuyện với tôi?”
Nghe vậy, Phàn Quỳnh không khỏi rối rắm, không biết cô có tư cách nói với cô ta là có một viên cứt mũi dính trên cánh mũi cô ta, lại còn rất phô trương hay không.
“Cô Ngô lại có tư cách gì mà đến tìm tôi vào lúc này?”
Thẩm Tư Niên cười lạnh, nói: “Anh nhà cô cấu kết với người Nhật đã bị bắt làm tù nhân, cô Ngô đây thân là em gái của Hán gian có tư cách gì nhảy nhót trước mặt tôi?”
“Tam gia, cầu xin ngài hãy cứu anh trai tôi đi, anh ấy biết sai rồi! Cầu xin ngày hãy cứu anh ấy đi mà, nếu không anh ấy sẽ chết mất!”
Nhìn thấy Thẩm Tư Niên, thái độ Ngô Đại Hoa lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cô ta khóc lóc quỳ xuống đất muốn bò về phía Thẩm Tư Niên.
A Đại ngăn cản Ngô Đại Hoa lại, còn Thẩm Tư Niên thì mỉm cười nhìn Phàn Quỳnh: “Em lên xe trước đi.”
“Ồ.” Phàn Quỳnh sờ mũi, cô không đành lòng nhìn người khác quỳ xuống trước mặt mình như vậy nhưng đoán Ngô Đại Hoa sẽ không nghe lời khuyên của cô nên quyết định nhắm mắt làm ngơ, để Thẩm Tư Niên tự xử lý. Dù sao oan có đầu nợ có chủ, cô ta vốn đến đây tìm hắn mà.
Sau khi Phàn Quỳnh lên xe, vẻ mặt dịu dàng của Thẩm Tư Niên đã biến mất, mặc dù trên mặt hắn vẫn có ý cười nhưng đáy mắt lại rất lạnh.
Người hắn hơi cúi xuống như thiên thần đang thương hại chúng sinh, Ngô Đại Hoa mong đợi nhìn hắn: “Tam gia…”
“Tại sao tôi phải cứu anh ta?” Thẩm Tư Niên nở nụ cười tàn nhẫn: “Chính tôi đã đưa anh trai cô vào nhà giam mà.”
Nói xong, hắn dứt khoát leo lên xe, xe từ từ chạy ra khỏi nhà họ Thẩm.
Phàn Quỳnh tò mò hỏi: “Anh trai cô Ngô là Hán gian à?”
Ánh mắt Thẩm Tư Niên đầy khinh bỉ, hắn cười mỉa mai đáp: “Ngô Nhị Cẩu muốn dựa vào nước Nhật để lật đổ tôi, cái tên ngu xuẩn đó không có tài cán gì nhưng dã tâm cũng lớn lắm.”
Ngô... Ngô Nhị Cẩu? Nhị Cẩu Tử?
Phàn Quỳnh nhăn mặt nghĩ.
Cái tên này... Ba Ngô mẹ Ngô đúng là kỳ tài đặt tên mà!
Ngoại truyện:
Phàn Quỳnh: Nhất định phải cẩn thận khi đặt tên cho con, anh em nhà họ Ngô là một ví dụ sống.
Thẩm Tư Niên: Ồ? Tiểu Hoàng Oanh định đặt tên gì cho đứa con tương lai cũng chúng ta?
Phàn Quỳnh: Con ở đâu ra, anh nghĩ nhiều rồi.
Từ Phượng Thành: Con của tôi và Hoa Hoa nhất định là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời này, tôi sẽ để thằng bé thừa kế quân Hoài Nam.
Phàn Quỳnh: "Cảm ơn, chúng ta sẽ không có con đâu, không cần thừa kế.
Thẩm Tư Niên: So với con trai thì tôi càng thích con gái hơn, không giống người nào đó có tư tưởng trọng nam khinh nữ cứng nhắc.
Phàn Quỳnh: Còn chưa có đứa con nào mà các anh đã tranh cãi vấn đề giới tình sao?
Từ Phượng Thành: Con gái cũng được đấy, chắc chắn sẽ xinh xắn giống y Hoa Hoa vậy, nhưng quân Hoài Nam vẫn cần có người thừa kế mà.
Phàn Quỳnh: Phải thừa kế thì anh tự sinh đi, dù gì tôi cũng không sinh.
Thẩm Tư Niên: Con gái mềm mại thơm tho, có thể ăn diện thật đẹp cho con bé, nghĩ thôi đã thấy thích rồi.
Phàn Quỳnh: Cũng có thể trang điểm mặc đồ cho búp bê đấy, anh có thể đi chơi búp bê.
Từ Phượng Thành: Hay là sinh một trai một gái đi, mấy người già đều thích chữ “tốt” đấy.
Phàn Quỳnh: Anh? Rốt cuộc các anh muốn làm gì hả?
Từ Phượng Thành: Sinh con.
Thẩm Tư Niên: Em.
“Cô có thân phận gì?” Ngô Đại Hoa không chút cảm kích, cô ta chống nạnh chỉ tay vào mũi Phàn Quỳnh mà nói: “Cô có tư cách gì mà đòi nói chuyện với tôi?”
Nghe vậy, Phàn Quỳnh không khỏi rối rắm, không biết cô có tư cách nói với cô ta là có một viên cứt mũi dính trên cánh mũi cô ta, lại còn rất phô trương hay không.
“Cô Ngô lại có tư cách gì mà đến tìm tôi vào lúc này?”
Thẩm Tư Niên cười lạnh, nói: “Anh nhà cô cấu kết với người Nhật đã bị bắt làm tù nhân, cô Ngô đây thân là em gái của Hán gian có tư cách gì nhảy nhót trước mặt tôi?”
“Tam gia, cầu xin ngài hãy cứu anh trai tôi đi, anh ấy biết sai rồi! Cầu xin ngày hãy cứu anh ấy đi mà, nếu không anh ấy sẽ chết mất!”
Nhìn thấy Thẩm Tư Niên, thái độ Ngô Đại Hoa lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cô ta khóc lóc quỳ xuống đất muốn bò về phía Thẩm Tư Niên.
A Đại ngăn cản Ngô Đại Hoa lại, còn Thẩm Tư Niên thì mỉm cười nhìn Phàn Quỳnh: “Em lên xe trước đi.”
“Ồ.” Phàn Quỳnh sờ mũi, cô không đành lòng nhìn người khác quỳ xuống trước mặt mình như vậy nhưng đoán Ngô Đại Hoa sẽ không nghe lời khuyên của cô nên quyết định nhắm mắt làm ngơ, để Thẩm Tư Niên tự xử lý. Dù sao oan có đầu nợ có chủ, cô ta vốn đến đây tìm hắn mà.
Sau khi Phàn Quỳnh lên xe, vẻ mặt dịu dàng của Thẩm Tư Niên đã biến mất, mặc dù trên mặt hắn vẫn có ý cười nhưng đáy mắt lại rất lạnh.
Người hắn hơi cúi xuống như thiên thần đang thương hại chúng sinh, Ngô Đại Hoa mong đợi nhìn hắn: “Tam gia…”
“Tại sao tôi phải cứu anh ta?” Thẩm Tư Niên nở nụ cười tàn nhẫn: “Chính tôi đã đưa anh trai cô vào nhà giam mà.”
Nói xong, hắn dứt khoát leo lên xe, xe từ từ chạy ra khỏi nhà họ Thẩm.
Phàn Quỳnh tò mò hỏi: “Anh trai cô Ngô là Hán gian à?”
Ánh mắt Thẩm Tư Niên đầy khinh bỉ, hắn cười mỉa mai đáp: “Ngô Nhị Cẩu muốn dựa vào nước Nhật để lật đổ tôi, cái tên ngu xuẩn đó không có tài cán gì nhưng dã tâm cũng lớn lắm.”
Ngô... Ngô Nhị Cẩu? Nhị Cẩu Tử?
Phàn Quỳnh nhăn mặt nghĩ.
Cái tên này... Ba Ngô mẹ Ngô đúng là kỳ tài đặt tên mà!
Ngoại truyện:
Phàn Quỳnh: Nhất định phải cẩn thận khi đặt tên cho con, anh em nhà họ Ngô là một ví dụ sống.
Thẩm Tư Niên: Ồ? Tiểu Hoàng Oanh định đặt tên gì cho đứa con tương lai cũng chúng ta?
Phàn Quỳnh: Con ở đâu ra, anh nghĩ nhiều rồi.
Từ Phượng Thành: Con của tôi và Hoa Hoa nhất định là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời này, tôi sẽ để thằng bé thừa kế quân Hoài Nam.
Phàn Quỳnh: "Cảm ơn, chúng ta sẽ không có con đâu, không cần thừa kế.
Thẩm Tư Niên: So với con trai thì tôi càng thích con gái hơn, không giống người nào đó có tư tưởng trọng nam khinh nữ cứng nhắc.
Phàn Quỳnh: Còn chưa có đứa con nào mà các anh đã tranh cãi vấn đề giới tình sao?
Từ Phượng Thành: Con gái cũng được đấy, chắc chắn sẽ xinh xắn giống y Hoa Hoa vậy, nhưng quân Hoài Nam vẫn cần có người thừa kế mà.
Phàn Quỳnh: Phải thừa kế thì anh tự sinh đi, dù gì tôi cũng không sinh.
Thẩm Tư Niên: Con gái mềm mại thơm tho, có thể ăn diện thật đẹp cho con bé, nghĩ thôi đã thấy thích rồi.
Phàn Quỳnh: Cũng có thể trang điểm mặc đồ cho búp bê đấy, anh có thể đi chơi búp bê.
Từ Phượng Thành: Hay là sinh một trai một gái đi, mấy người già đều thích chữ “tốt” đấy.
Phàn Quỳnh: Anh? Rốt cuộc các anh muốn làm gì hả?
Từ Phượng Thành: Sinh con.
Thẩm Tư Niên: Em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.