Chương 31: Cuộc gặp gỡ
N.hên
24/04/2024
“Không phải kẻ suy hay tìm đời bi lụy, một người đã mất đi người mình trân quý, yêu thương thì sao còn đòi hỏi thêm những chân tình mới. Ám ảnh là từ dùng cho chính bản thân lúc này. Gắng gượng để tồn tại, sống như một người vô hình vì cần gì người đời biết đến lần nữa.”
Đó là lời tự bạch của một cô gái tôi nghe trên radio của ngày hôm nay.
Trạm xe buýt đã lăn bánh đến đoạn đường dài, tôi ngồi gọn trong hàng ghế cuối của xe. Đeo vội tay nghe và uống ngụm cà phê sáng. Không biết đã quen thuộc từ bao giờ mà tôi lại thích uống cà phê đến vậy. Có lẽ vị đắng của nó là thứ khiến tôi mê mẫn và khao khát vào mỗi sáng. Đắng nó thật sự rất đắng vì chẳng có tí đường nào ở bên trong ly cả hoàn toàn là cà phê với đá, nhiều lúc tôi lại chỉ uống cà phê không. Cảm giác rất khó tả như một kẻ điên vậy, nhâm nhi một thức uống đắng đến khó chịu nhưng vẫn đắm chìm không có ý định dừng lại.
Quay lại bài tâm sự lúc nảy của cô gái ấy, tôi lại nghe tiếng những lời khuyên chân thành từ cô phát thanh viên tôi rất thích Lan Anh. Với giọng điệu nhẹ nhàng như chứa đầy cảm xúc cô ấy dẫn lối tôi đi vào mạch cảm xúc của chính câu chuyện.
“Sao lại là tồn tại hay phải gắng gượng để sống khi chính em sống ở cuộc đời là một món quà vô giá. Có đôi lần chị đã tự nghĩ về chính cuộc đời mình và rồi chị lại bật khóc vì hiện thực đau lòng này. Đúng thật là mất đi người mình yêu thương thật đau khổ, quả thật sống mà hy vọng của đời chẳng còn quá đau thương. Nhưng chị thấy được một chuyên về nhân sinh vô thường của kiếp trần gian. Đó là em phải trải qua những của ải, những điều đau lòng như vậy để mình càng trân trọng cuộc đời chính mình. Khi cánh cửa đó xuất hiện, em sẽ chẳng biết là nó ra làm sao và em bước đi. em cứ đi khi tới điểm đầu em phải trải qua kiếp nạn ấy rồi lại đến cửa thứ hai, tiếp đó và đi đến kết thúc một chặng đường. Nói là một chặng như đó như một đời. Vì em nếm đủ mọi cảm xúc, mọi điều và càng như vậy chính mình khi đi đến tương lại trở nên rụt rè và suy tư hơn nữa.”
Qủa thật, gian truân của kiếp người là không tìm ra hướng đi tiếp cho chính mình. Mất đi thứ quý giá của đời như rơi vào bể sâu không lối thoát, vô định và nửa lưng chừng của bước tiếp. Tôi đã nghĩ mình của lúc đó sẽ như vậy như đủ thấu, đủ hiểu về cuộc sống này tôi lại biết bản thân nên học cách sống cho đúng với quy luật.
Từ ngày quay về nhà sau chuyến đi đến Hồng Châu tôi nhận thấy bản thân đã tốt hơn rất nhiều. Không hẳn là thanh thản mà chí ít tôi đã không nặng óc suy tư, nặng lòng ưu phiền.
- Điểm đến tiếp theo là trạm số 56. Qúy khách vui lòng bấm chuông hoặc thông báo và bước ra cửa sau xe.
Tiếng thông báo của xe buýt vang lên, tôi thấy địa điểm cần đến cũng đã tới, vội nhấn nút vào chuông báo và đứng dậy đi về phía cửa.
Bước xuống xe, tôi nhìn ngắm xung quanh, tòa nhà theo địa chỉ tôi cũng đã đến. Mọi thứ quả thật sang trọng và giàu có vô cùng. Nơi đắt đỏ xa xỉ này nhìn thì thích thật nhưng tôi lại chẳng muốn sống ở đây. Tôi cảm thấy sự ngột ngạt, khó chịu và tù túng đó là cảm nhận của riêng mình còn mỗi người sẽ có những sở thích, nhu cầu khác nhau nên không thể đánh đồng.
Lấy điện thoại ra, tôi nhập dãy số mà mình ghi sẵn trên giấy sau đó nhấn nút gọi. Đầu dây bên kia cũng nhanh chóng bắt máy và đáp lời:
- Alo?
Nghe vậy tôi cũng nói vào vấn đề:
- Tôi đến nơi rồi, anh có đón tôi được không?
Cứ vậy, một nhân viên đã xuất hiện và trực tiếp đưa tôi đến tầng 20 của tòa nhà. Việc đi bằng thang máy và trong suốt như vậy đó là lần đầu. Dù biết bản thân không sợ độ cao nhưng cảm giác lạ lẫm này làm tôi cũng hơi khó chịu.
Cuối cùng cũng dừng lại ở tầng cần đến, tôi vội nói lời cảm ơn với nhân viên đấy và theo hướng dẫn đi về phía căn phòng kia.
“Cốc, cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên, người đàn ông đang ngồi nghiên cứu tài liệu đã đứng dậy và đi về phía cánh cửa. Vừa mở ra anh ta liền nở nụ cười với tôi và mời tôi vào trong phòng.
Vẫn chẳng có nét thay đổi, vẫn như lần đầu gặp Xuân Tài anh ta vẫn phong độ và đẹp trai đến như vậy. Không giống như Cao Mình luôn mang vest đi làm, Xuân Tài anh ta khá thoải mái trong việc ăn mặc nên chỉ diện trên người chiếc áo polo và quần tây đơn giản.
Đi về phía ghế so pha trong phòng, Xuân Tài lên tiếng:
- Lâu quá không gặp em.
Vừa ngồi xuống thì Xuân Tài đi về phía quầy nước và định rót cho tôi thì tôi nhanh chóng nói:
- Không cần rót cho em đâu anh rể.
Phải! Hôm nay tôi đến đây để gặp Xuân Tài và anh ta cũng chính là anh rể của tôi. Không vòng lòng mất thêm nhiều thời gian, tôi đã đi thẳng vào vấn đề gặp mặt hôm nay cho anh ta.
- Như lần điện thoại trước đó, hôm nay em tới đây vì muốn bàn kĩ hơn mọi việc.
Xuân Tài ngồi xuống và nhấp một ngụm nước và nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Nói lí do anh phải giúp em đi?
Đó là lời tự bạch của một cô gái tôi nghe trên radio của ngày hôm nay.
Trạm xe buýt đã lăn bánh đến đoạn đường dài, tôi ngồi gọn trong hàng ghế cuối của xe. Đeo vội tay nghe và uống ngụm cà phê sáng. Không biết đã quen thuộc từ bao giờ mà tôi lại thích uống cà phê đến vậy. Có lẽ vị đắng của nó là thứ khiến tôi mê mẫn và khao khát vào mỗi sáng. Đắng nó thật sự rất đắng vì chẳng có tí đường nào ở bên trong ly cả hoàn toàn là cà phê với đá, nhiều lúc tôi lại chỉ uống cà phê không. Cảm giác rất khó tả như một kẻ điên vậy, nhâm nhi một thức uống đắng đến khó chịu nhưng vẫn đắm chìm không có ý định dừng lại.
Quay lại bài tâm sự lúc nảy của cô gái ấy, tôi lại nghe tiếng những lời khuyên chân thành từ cô phát thanh viên tôi rất thích Lan Anh. Với giọng điệu nhẹ nhàng như chứa đầy cảm xúc cô ấy dẫn lối tôi đi vào mạch cảm xúc của chính câu chuyện.
“Sao lại là tồn tại hay phải gắng gượng để sống khi chính em sống ở cuộc đời là một món quà vô giá. Có đôi lần chị đã tự nghĩ về chính cuộc đời mình và rồi chị lại bật khóc vì hiện thực đau lòng này. Đúng thật là mất đi người mình yêu thương thật đau khổ, quả thật sống mà hy vọng của đời chẳng còn quá đau thương. Nhưng chị thấy được một chuyên về nhân sinh vô thường của kiếp trần gian. Đó là em phải trải qua những của ải, những điều đau lòng như vậy để mình càng trân trọng cuộc đời chính mình. Khi cánh cửa đó xuất hiện, em sẽ chẳng biết là nó ra làm sao và em bước đi. em cứ đi khi tới điểm đầu em phải trải qua kiếp nạn ấy rồi lại đến cửa thứ hai, tiếp đó và đi đến kết thúc một chặng đường. Nói là một chặng như đó như một đời. Vì em nếm đủ mọi cảm xúc, mọi điều và càng như vậy chính mình khi đi đến tương lại trở nên rụt rè và suy tư hơn nữa.”
Qủa thật, gian truân của kiếp người là không tìm ra hướng đi tiếp cho chính mình. Mất đi thứ quý giá của đời như rơi vào bể sâu không lối thoát, vô định và nửa lưng chừng của bước tiếp. Tôi đã nghĩ mình của lúc đó sẽ như vậy như đủ thấu, đủ hiểu về cuộc sống này tôi lại biết bản thân nên học cách sống cho đúng với quy luật.
Từ ngày quay về nhà sau chuyến đi đến Hồng Châu tôi nhận thấy bản thân đã tốt hơn rất nhiều. Không hẳn là thanh thản mà chí ít tôi đã không nặng óc suy tư, nặng lòng ưu phiền.
- Điểm đến tiếp theo là trạm số 56. Qúy khách vui lòng bấm chuông hoặc thông báo và bước ra cửa sau xe.
Tiếng thông báo của xe buýt vang lên, tôi thấy địa điểm cần đến cũng đã tới, vội nhấn nút vào chuông báo và đứng dậy đi về phía cửa.
Bước xuống xe, tôi nhìn ngắm xung quanh, tòa nhà theo địa chỉ tôi cũng đã đến. Mọi thứ quả thật sang trọng và giàu có vô cùng. Nơi đắt đỏ xa xỉ này nhìn thì thích thật nhưng tôi lại chẳng muốn sống ở đây. Tôi cảm thấy sự ngột ngạt, khó chịu và tù túng đó là cảm nhận của riêng mình còn mỗi người sẽ có những sở thích, nhu cầu khác nhau nên không thể đánh đồng.
Lấy điện thoại ra, tôi nhập dãy số mà mình ghi sẵn trên giấy sau đó nhấn nút gọi. Đầu dây bên kia cũng nhanh chóng bắt máy và đáp lời:
- Alo?
Nghe vậy tôi cũng nói vào vấn đề:
- Tôi đến nơi rồi, anh có đón tôi được không?
Cứ vậy, một nhân viên đã xuất hiện và trực tiếp đưa tôi đến tầng 20 của tòa nhà. Việc đi bằng thang máy và trong suốt như vậy đó là lần đầu. Dù biết bản thân không sợ độ cao nhưng cảm giác lạ lẫm này làm tôi cũng hơi khó chịu.
Cuối cùng cũng dừng lại ở tầng cần đến, tôi vội nói lời cảm ơn với nhân viên đấy và theo hướng dẫn đi về phía căn phòng kia.
“Cốc, cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên, người đàn ông đang ngồi nghiên cứu tài liệu đã đứng dậy và đi về phía cánh cửa. Vừa mở ra anh ta liền nở nụ cười với tôi và mời tôi vào trong phòng.
Vẫn chẳng có nét thay đổi, vẫn như lần đầu gặp Xuân Tài anh ta vẫn phong độ và đẹp trai đến như vậy. Không giống như Cao Mình luôn mang vest đi làm, Xuân Tài anh ta khá thoải mái trong việc ăn mặc nên chỉ diện trên người chiếc áo polo và quần tây đơn giản.
Đi về phía ghế so pha trong phòng, Xuân Tài lên tiếng:
- Lâu quá không gặp em.
Vừa ngồi xuống thì Xuân Tài đi về phía quầy nước và định rót cho tôi thì tôi nhanh chóng nói:
- Không cần rót cho em đâu anh rể.
Phải! Hôm nay tôi đến đây để gặp Xuân Tài và anh ta cũng chính là anh rể của tôi. Không vòng lòng mất thêm nhiều thời gian, tôi đã đi thẳng vào vấn đề gặp mặt hôm nay cho anh ta.
- Như lần điện thoại trước đó, hôm nay em tới đây vì muốn bàn kĩ hơn mọi việc.
Xuân Tài ngồi xuống và nhấp một ngụm nước và nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Nói lí do anh phải giúp em đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.