Chương 33: Gọi tên
N.hên
30/04/2024
- Em mang tài liệu này vào phòng giám đốc giúp chị nha Thảo Vân. Chị đau bụng quá!
Chưa kịp đợi tôi nói lời đồng ý hay từ chối, thư ký Lam đã vội chạy về phía nhà vệ sinh. Cầm sấp tài liệu trên tay tôi chẳng biết làm gì ngoài việc đi về phía căn phòng đó và làm theo lời chị ấy nhờ vã. Nhưng trước đó có chạy vội về phía chị ấy hỏi về tình hình sức khỏe của thư ký Lam vì gương mặt chị ấy khi nhìn tôi quả thật rất đáng sợ. Một màu tái xanh và đổ đầy mồ hôi, theo tôi đoán có lẽ chị ấy bị bệnh về tiêu hóa mất rồi.
- Chị không sao đâu. Chút là ổn thôi!
Nghe vậy tôi cũng yên lòng mà đi đến chỗ đó.
Đứng trước cửa phòng, tôi hít nhẹ một hơi không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng một chuyện gì đó. Tôi biết chỉ một chút nữa thôi, tôi sẽ gặp người đàn ông với gương mặt giống anh ấy. Mỗi lần như vậy tôi đều trấn an bản thân không được nghĩ ngợi lung tung.
Tay vừa định để lên cao để gõ cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra và gương mặt của người đàn ông đó xuất hiện một cách bất ngờ khiến tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lí đã giật mình và do bản thân đang mang giày cao gót nên hành động đó làm cho tôi bất ngờ ngã ra phía sau.
“Bang”
Không kịp trở người thì cú ngã ấy đã giáng xuống chiếc mông của tôi. Đau quá đi mất! Tôi không ngờ bản thân lại rơi vào cảnh như vậy. Trước khi ngã tôi thấy anh ta cũng đã nhanh chóng vội đỡ tôi nhưng kết quả không đáng kể, chiếc mông đáng thương ấy cứ thế mà giáng mạnh xuống sàn nhà.
Cố giấu cảm xúc đau và nhức vào trong người, tôi vẫn cố nở nụ cười trước tình huống như vậy. Lọ mò muốn đứng dậy thì bàn tay ấy giơ ra phía trước mặt và giọng điệu vang lên:
- Cô không sao chứ? Tôi không kịp đỡ.
Chẳng lẽ giờ tôi nói đau, rất đau hay sao như vậy chẳng khác nào vạch vết thương cho người khác xem. Nhịn, phải nhịn!
Tôi lắc đầu và nụ cười tươi hiện hữu lên gương mặt.
- À không sao. Tôi vẫn ổn! Cảm ơn giám đốc!.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||
Nói xong cơ thể cũng đứng dậy và nhìn trên tay đống tài liệu đã vương rải khắp sàn nhà. Càng nhìn tôi càng nản thật sự vì giờ phải khòm người xuống nhặt lại đúng thật là tra tấn cơ thể đau nhức này nhưng phải làm thôi, tôi không có lựa chọn nào khác cả.
- Để tôi nhặt cho, Cô cứ đứng đó đi.
Nói rồi anh ta đi nhanh về phía tài liệu rơi và nhặt.
Ánh chiều tà lấp lóa ở phía trời kia đang cố vươn mình len lỏi những ánh nắng cuối ngày vào căn phòng, cố xuyên qua những tấm kính và khunh cửa sổ kia cuối cùng cũng đã thành công hoàn thành nhiệm vụ chiếu sáng khắp mọi nơi. Đúng lúc ấy, một tia nắng chiếu vào chiếc bóng đang chăm chú nhặt từng đống tài liệu rớt dưới đất, hình ảnh đó với góc cạnh của ngũ quan ấy làm cho tôi không muốn nhìn cũng phải cố nhìn vì quá giống.
Từng đường nét, sự tinh tế ấy khiến tôi không nhịn được mà bắt đầu nghĩ ngợi về người đàn ông của đời mình. Cứ chăm chú theo dõi mọi hành động, tôi không biết mình đã đắm chìm vào đấy từ lúc nào cho đến khi phía trước mặt xuất hiện gương mặt quen thuộc ấy, bất giác miệng lại kêu lên tiếng nói:
- Cao Minh.
Chỉ với thanh âm nhỏ ấy nhưng nó đủ thức tỉnh cả tâm trí của tôi, khiến tôi giật mình về sự ngây ngô của bản thân và người đàn ông đó cũng nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
- Thật xin lỗi! Tôi lại bất cẩn như vậy. Giám đốc đây là tài liệu thư ký Lam nhờ tôi đưa cho anh không có chuyện gì tôi xin phép đi trước.
Cúi người chào sau đó tôi quay người đi về phía thang máy để đi về chỗ làm việc của mình thì phía sau bỗng vang lên âm thanh:
- Thảo Vân.
Âm thanh ấy, giọng điệu đấy khiến tôi sửng người lại vài giây và không tin vào chính tai mình. Thứ thanh âm ấm áp, dịu dàng của lúc trước khi gọi tên tôi và cả cách nói nhẹ nhàng, rõ ràng trong từng từ ngữ ấy làm tôi cảm giác đã rất lâu rồi mình không còn nghe người gọi thế nữa.
Hình như một nhịp tim của tôi đã vội vàng nhảy cẳng lên vì vui mừng, một phần dây thần kinh của tôi đang đung đưa theo nhịp điệu của hạnh phúc, những tế bào đang dần chết trong cái đau khổ của mất mát một lần nữa chợt bật dậy nhúng nhảy. Thứ âm thanh ấy ăn mòn tim tôi từ lâu nay lại hiện hữu và đôi mắt lấp lửng một tầng nước đã cao trào muốn thoát li.
Nhưng không được, tôi không thể như thế.
- Thảo Vân là tên của cô đúng không?
Thì ra là vậy, anh ta chỉ muốn hỏi tên của tôi.
Xoay lại và tôi cúi đầu thay cho lời đáp và cũng quay người để đi về chỗ làm việc.
Và không hề hay biết, một nụ cười đã vội hé mở với sự thích thú vô cùng.
…
- Nhanh lên! Nhanh lên chút nữa! Nam! Là chỗ đó, hãy thỏa lấp nó đi.
Tiếng thở dốc và từng lời đứt quãng vang lên trong căn phòng tối đen. Những bộ quần áo đang nằm ngỗn ngang dưới sàn nhà, từng mảnh vải đã có dấu hiệu rách đi rất nhiều. Nhìn khung cảnh xung quanh của đôi nam nữ đang chật vật trong kích tình của dục vọng chẳng quan tâm đến những thứ xung quanh, kể cả tấm màng che khung cửa sổ lớn cũng chẳng đóng lại cứ thế mà ung dung đắm mình trong khao khát nguyên thủy.
Ánh trăng sáng trên bầu trời hôm nay dường như cũng chẳng hứng thú về điều đó và muốn lột tẩy những xấu xa mà họ đã và đang làm nên đã sẵn sàng chiếu rọi ánh sáng ấy khắp không gian.
Thứ hình ảnh lõa lồi của hai cơ thể trần như nhộng ấy cũng đã hiện ra và đập thẳng và bầu trời đêm kia và không may mắn khi đã bị hàng nghìn vì sao trên bầu trời đêm nhìn thấy và chê cười cho sự ám mụi ghê tởm đó.
“Bạch, bạch”
Một tiếng rồi lại hai âm phát ra chẳng có giây phút nào ngừng nghỉ, hai thân thể quắn quéo nhau như chẳng muốn giây phút nào trễ lại nhưng dường như đây chỉ là thỏa lấp cảm giác thiếu thốn của cơ thể nguyên thủy chứ không hẳn là vì yêu, vì hạnh phúc của dục vọng bởi gương mặt người đàn ông ấy chẵng vui vẻ hay hạnh phúc thế nào cả. Chỉ một chữ “lạnh” xuất hiện.
Và người đó không ai khác chính là Cao Nam và cô gái đang nằm dưới thân anh ta chẳng phải anh xa lạ mà chính là Ân Ân.
Nhìn dáng vẻ phóng túng bây giờ của người con gái đó thật khác xa so với vẻ đẹp của những lúc đứng trên sân khấu, thứ dịu dàng của thường ngày chỉ là vỏ bọc cho vẻ mặt thật sự của con người cô ta.
Đột ngột người đàn ông đó đứng dậy khi anh ta mở mắt ra và nhìn phía người con gái đang nằm dưới thân mình. Anh ta chẳng màn đến sự đau nhức của cô gái đó mà mạnh mẽ rút ra và đứng dậy một cách vô tình. Chính vì điều này đã khiến Ân Ân đang trao cơn cao trào chợt bị dập tắt và gương mặt khó hiểu hiện ra.
- Nam!
Nhưng có gọi chàng trai ấy vẫn không quay đầu và đi về phía nhà tắm để mặt thân hình trần trụi ấy cô đơn trên chiếc giường vương đầy chất nhớp nháp. Thật khó hiểu
Chưa kịp đợi tôi nói lời đồng ý hay từ chối, thư ký Lam đã vội chạy về phía nhà vệ sinh. Cầm sấp tài liệu trên tay tôi chẳng biết làm gì ngoài việc đi về phía căn phòng đó và làm theo lời chị ấy nhờ vã. Nhưng trước đó có chạy vội về phía chị ấy hỏi về tình hình sức khỏe của thư ký Lam vì gương mặt chị ấy khi nhìn tôi quả thật rất đáng sợ. Một màu tái xanh và đổ đầy mồ hôi, theo tôi đoán có lẽ chị ấy bị bệnh về tiêu hóa mất rồi.
- Chị không sao đâu. Chút là ổn thôi!
Nghe vậy tôi cũng yên lòng mà đi đến chỗ đó.
Đứng trước cửa phòng, tôi hít nhẹ một hơi không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng một chuyện gì đó. Tôi biết chỉ một chút nữa thôi, tôi sẽ gặp người đàn ông với gương mặt giống anh ấy. Mỗi lần như vậy tôi đều trấn an bản thân không được nghĩ ngợi lung tung.
Tay vừa định để lên cao để gõ cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra và gương mặt của người đàn ông đó xuất hiện một cách bất ngờ khiến tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lí đã giật mình và do bản thân đang mang giày cao gót nên hành động đó làm cho tôi bất ngờ ngã ra phía sau.
“Bang”
Không kịp trở người thì cú ngã ấy đã giáng xuống chiếc mông của tôi. Đau quá đi mất! Tôi không ngờ bản thân lại rơi vào cảnh như vậy. Trước khi ngã tôi thấy anh ta cũng đã nhanh chóng vội đỡ tôi nhưng kết quả không đáng kể, chiếc mông đáng thương ấy cứ thế mà giáng mạnh xuống sàn nhà.
Cố giấu cảm xúc đau và nhức vào trong người, tôi vẫn cố nở nụ cười trước tình huống như vậy. Lọ mò muốn đứng dậy thì bàn tay ấy giơ ra phía trước mặt và giọng điệu vang lên:
- Cô không sao chứ? Tôi không kịp đỡ.
Chẳng lẽ giờ tôi nói đau, rất đau hay sao như vậy chẳng khác nào vạch vết thương cho người khác xem. Nhịn, phải nhịn!
Tôi lắc đầu và nụ cười tươi hiện hữu lên gương mặt.
- À không sao. Tôi vẫn ổn! Cảm ơn giám đốc!.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||
Nói xong cơ thể cũng đứng dậy và nhìn trên tay đống tài liệu đã vương rải khắp sàn nhà. Càng nhìn tôi càng nản thật sự vì giờ phải khòm người xuống nhặt lại đúng thật là tra tấn cơ thể đau nhức này nhưng phải làm thôi, tôi không có lựa chọn nào khác cả.
- Để tôi nhặt cho, Cô cứ đứng đó đi.
Nói rồi anh ta đi nhanh về phía tài liệu rơi và nhặt.
Ánh chiều tà lấp lóa ở phía trời kia đang cố vươn mình len lỏi những ánh nắng cuối ngày vào căn phòng, cố xuyên qua những tấm kính và khunh cửa sổ kia cuối cùng cũng đã thành công hoàn thành nhiệm vụ chiếu sáng khắp mọi nơi. Đúng lúc ấy, một tia nắng chiếu vào chiếc bóng đang chăm chú nhặt từng đống tài liệu rớt dưới đất, hình ảnh đó với góc cạnh của ngũ quan ấy làm cho tôi không muốn nhìn cũng phải cố nhìn vì quá giống.
Từng đường nét, sự tinh tế ấy khiến tôi không nhịn được mà bắt đầu nghĩ ngợi về người đàn ông của đời mình. Cứ chăm chú theo dõi mọi hành động, tôi không biết mình đã đắm chìm vào đấy từ lúc nào cho đến khi phía trước mặt xuất hiện gương mặt quen thuộc ấy, bất giác miệng lại kêu lên tiếng nói:
- Cao Minh.
Chỉ với thanh âm nhỏ ấy nhưng nó đủ thức tỉnh cả tâm trí của tôi, khiến tôi giật mình về sự ngây ngô của bản thân và người đàn ông đó cũng nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
- Thật xin lỗi! Tôi lại bất cẩn như vậy. Giám đốc đây là tài liệu thư ký Lam nhờ tôi đưa cho anh không có chuyện gì tôi xin phép đi trước.
Cúi người chào sau đó tôi quay người đi về phía thang máy để đi về chỗ làm việc của mình thì phía sau bỗng vang lên âm thanh:
- Thảo Vân.
Âm thanh ấy, giọng điệu đấy khiến tôi sửng người lại vài giây và không tin vào chính tai mình. Thứ thanh âm ấm áp, dịu dàng của lúc trước khi gọi tên tôi và cả cách nói nhẹ nhàng, rõ ràng trong từng từ ngữ ấy làm tôi cảm giác đã rất lâu rồi mình không còn nghe người gọi thế nữa.
Hình như một nhịp tim của tôi đã vội vàng nhảy cẳng lên vì vui mừng, một phần dây thần kinh của tôi đang đung đưa theo nhịp điệu của hạnh phúc, những tế bào đang dần chết trong cái đau khổ của mất mát một lần nữa chợt bật dậy nhúng nhảy. Thứ âm thanh ấy ăn mòn tim tôi từ lâu nay lại hiện hữu và đôi mắt lấp lửng một tầng nước đã cao trào muốn thoát li.
Nhưng không được, tôi không thể như thế.
- Thảo Vân là tên của cô đúng không?
Thì ra là vậy, anh ta chỉ muốn hỏi tên của tôi.
Xoay lại và tôi cúi đầu thay cho lời đáp và cũng quay người để đi về chỗ làm việc.
Và không hề hay biết, một nụ cười đã vội hé mở với sự thích thú vô cùng.
…
- Nhanh lên! Nhanh lên chút nữa! Nam! Là chỗ đó, hãy thỏa lấp nó đi.
Tiếng thở dốc và từng lời đứt quãng vang lên trong căn phòng tối đen. Những bộ quần áo đang nằm ngỗn ngang dưới sàn nhà, từng mảnh vải đã có dấu hiệu rách đi rất nhiều. Nhìn khung cảnh xung quanh của đôi nam nữ đang chật vật trong kích tình của dục vọng chẳng quan tâm đến những thứ xung quanh, kể cả tấm màng che khung cửa sổ lớn cũng chẳng đóng lại cứ thế mà ung dung đắm mình trong khao khát nguyên thủy.
Ánh trăng sáng trên bầu trời hôm nay dường như cũng chẳng hứng thú về điều đó và muốn lột tẩy những xấu xa mà họ đã và đang làm nên đã sẵn sàng chiếu rọi ánh sáng ấy khắp không gian.
Thứ hình ảnh lõa lồi của hai cơ thể trần như nhộng ấy cũng đã hiện ra và đập thẳng và bầu trời đêm kia và không may mắn khi đã bị hàng nghìn vì sao trên bầu trời đêm nhìn thấy và chê cười cho sự ám mụi ghê tởm đó.
“Bạch, bạch”
Một tiếng rồi lại hai âm phát ra chẳng có giây phút nào ngừng nghỉ, hai thân thể quắn quéo nhau như chẳng muốn giây phút nào trễ lại nhưng dường như đây chỉ là thỏa lấp cảm giác thiếu thốn của cơ thể nguyên thủy chứ không hẳn là vì yêu, vì hạnh phúc của dục vọng bởi gương mặt người đàn ông ấy chẵng vui vẻ hay hạnh phúc thế nào cả. Chỉ một chữ “lạnh” xuất hiện.
Và người đó không ai khác chính là Cao Nam và cô gái đang nằm dưới thân anh ta chẳng phải anh xa lạ mà chính là Ân Ân.
Nhìn dáng vẻ phóng túng bây giờ của người con gái đó thật khác xa so với vẻ đẹp của những lúc đứng trên sân khấu, thứ dịu dàng của thường ngày chỉ là vỏ bọc cho vẻ mặt thật sự của con người cô ta.
Đột ngột người đàn ông đó đứng dậy khi anh ta mở mắt ra và nhìn phía người con gái đang nằm dưới thân mình. Anh ta chẳng màn đến sự đau nhức của cô gái đó mà mạnh mẽ rút ra và đứng dậy một cách vô tình. Chính vì điều này đã khiến Ân Ân đang trao cơn cao trào chợt bị dập tắt và gương mặt khó hiểu hiện ra.
- Nam!
Nhưng có gọi chàng trai ấy vẫn không quay đầu và đi về phía nhà tắm để mặt thân hình trần trụi ấy cô đơn trên chiếc giường vương đầy chất nhớp nháp. Thật khó hiểu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.