Chương 6
Vu Quân Công Tử
17/03/2023
Bệnh viện tư nhân nào đó trong thị trấn.
Diệp Minh Duy gởi xe hấp tấp chạy vào từ lối cổng phụ, qua khoa bỏng xuyên dãy hành lang dài hun hút, mém chút đụng phải bà thím luống tuổi đang xách đồ lỉnh khỉnh trên tay. Thi thoảng nghe bên tai truyền tới những tiếng khóc thút thít, trái tim anh như hẫng đi vài nhịp dấy lên lo sợ bất an bủa giăng khắp cùng tâm trí.
Dừng trước khu phòng Vip sang trọng ít người lui tới, những tiếng khóc tiếng ồn cũng bớt dần. Minh Duy thấy cậu em trai đang đứng chờ ở trước cửa an ninh. Khó để nhận ra ẩn dưới lớp mặt nạ trang nghiêm và hàng mày cong thanh tú là một tâm tư của con cáo nhỏ. Minh Phương mấy giây trước co co tay nhìn đồng hồ hàng hiệu, nhếch môi mỉm cười tà.
Ô hô, ông anh trai của tôi đến rồi. Đến cũng thật nhanh.
"Phương sao em không báo cho anh sớm hơn, tình trạng Thanh Hải thế nào. Bác sĩ đã nói những gì?" Minh Duy thở hổn hển, vừa hỏi dồn dập vừa trách cứ đứa em trai. Nếu nhận được tin từ trưa qua anh đã chạy tới đây ngay lập tức, có thể ở bên cô bé nhiều hơn cũng có thể làm gì đó phụ giúp, cũng không khiến anh lo lắng như bây giờ.
Nhìn ông anh trai phong độ ngời ngời lại bị mình hại cho căng thẳng hốt hoảng. Sáng sớm thời tiết lành lạnh mà trán anh ấy đang rịn đẫm mồ hôi. Minh Phương có chút áy náy nở nụ cười trấn an. Không muốn tiếp tục mập mờ dọa sợ anh trai mình nữa. Bèn nói sự thật.
"Anh hai à, Thanh Hải bị cũng không nặng lắm đâu. Gãy xương cánh tay trái với trầy trụa sơ sơ thôi. Bó bột khoảng một vài tuần sẽ liền lại không cần phải phẫu thuật."
"Vậy sao, trong điện thoại em nói nghiêm trọng làm anh chạy như bay, cái thằng bé này thật là... em cố tình dụ anh tới đây sao."
Phát hiện bản thân bị em trai xoay khiển. Minh Duy có chút tức giận nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Không có gì nghiêm trọng vậy thôi anh về đi làm đây." Minh Duy trở nên hờ hững. Quay ngoắt thái độ 160. Cậu em trai cuống lên nhảy vọt ra trước dang tay chặn đường không cho anh rời khỏi.
"Anh hai à có phải vô tình quá rồi không. Dù sao cũng đã cất công tới tận đây rồi, tốt xấu gì cũng vào thăm bạn em một chút chứ. Nói không nặng nhưng cũng đâu hề nhẹ, bạn ấy bị băng đầu băng cả tay chân nhìn rất thê thảm. Đêm qua đau quá còn ngủ không được cứ khóc miết. Ba bạn ấy đi làm còn mẹ thì về nhà lấy đồ cho bạn ấy nên chỉ còn em trông nom. Bạn ấy mới thiếp ngủ được một lúc, không khiến anh khó xử đâu. Anh vào với bạn ấy đi em ra ngoài ăn sáng rồi trở lại. Đừng hờ hững thế mà anh."
"Vậy để anh mua đồ vào cho em. Hay gọi thêm người tới trông cô bé cho em đỡ cực."
Đã nói tới vậy rồi ông anh còn tìm đường thoái chạy, thật khiến Minh Phương bất lực. Chỉ đành đem chiêu cũ ra xài đỡ.
"Không cần đâu anh, Thanh Hải không thích để người lạ chăm sóc. Với lại em không quen ngồi trong phòng bệnh ăn đồ, cảm giác khá ngột ngạt anh cũng biết mà. Thương giùm đứa em này đi anh hai, anh hai. Nha nha."
Minh Phương nắm cánh tay Minh Duy lắc qua lắc lại làm nũng như hệt hồi còn nhỏ, năn nỉ muốn gãy lưỡi cuối cùng Minh Duy cũng đồng ý ở lại. Chẳng phải anh hờ hững gì đâu. Chỉ là người bên trong đã bình an vô sự anh cũng không muốn bước vào nữa, anh sợ nhìn thấy người ta anh lại mất khống chế.
"Vậy anh mau vào trong đi." Minh Phương mỉm cười sáng lạn đưa thẻ thăm bệnh cho Minh Duy xuất trình cùng chú bảo vệ đang ngồi bên chốt an ninh. Vỗ vai anh trai một cái tiêu sái rời đi. Quả nhiên chiêu cũ vẫn là hiệu nghiệm nhất. Đứa em trai nhỏ từ khi nào đã mọc ra một chiếc đuôi cáo bé bé xinh xinh.
Phòng số ba.
Minh Duy đứng ngoài hít một hơi lấy thêm bình tĩnh mới đẩy cửa tiến vào. Ở đây chẳng khác nào thế giới thu nhỏ tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, chung quanh tĩnh lặng đến lạ. Chỉ còn nghe tiếng tóc tách của vòi sen không khóa kĩ nước mà nhỏ giọt trong gian tắm cùng tiếng thở rất khẽ của ai kia đều đều truyền ra. Quả nhiên ai kia đã ngủ say rồi.
Diệp Minh Duy bước gần lại chiếc giường nệm đã được điều chỉnh phần đầu nâng lên cao để cho bệnh nhân nằm được dễ chịu hơn, muốn nhìn Thanh Hải một chút. Anh bỗng chốc khựng chân, đôi mắt mở to sững sờ.
"Lê... Lê Uyên..."
Bờ môi anh run giật bật thốt lên, cư nhiên gọi tên bạn gái đã biệt tích nhiều năm về trước, nói trắng ra thì chính là đã qua đời. Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi gào thét. Trên giường một người con gái bé bỏng ngây thơ đang say ngủ. Bờ mi ẩm ướt, gương mặt non nớt búng ra sữa, mái tóc đen như mun xõa dài.
Phải mất một lúc Minh Duy mới hồi tỉnh nhận ra người trước mặt là Thanh Hải không phải Lê Uyên. Thanh Hải tóc ngắn còn Lê Uyên tóc dài, đó là điểm để cho anh phân biệt giữa họ. Song, hai tháng trời anh không gặp cũng không còn cho người theo dõi cô bé nữa vì thế khi gặp lại trong tình cảnh này anh thật sốc thật ngỡ ngàng. Mái tóc của Thanh Hải đã dài tới tận vai.
Dáng ngủ cùng mái tóc dài giống hệt Lê Uyên hiện tại đã khiến anh không còn tìm thấy điểm nào sai biệt trên người cả hai nữa.
Sợ không giữ được tình cảm trọn vẹn với người bạn gái đã khuất. Minh Duy cắn răng quay lưng rời đi. Vừa nhớm đế giày được nửa bước, tiếng khóc nấc đã vang lên.
"Đừng... đừng mà. Đừng giết tôi, tôi chưa muốn chết.... tha cho tôi."
Thanh Hải gặp ác mộng liên tục cầu cứu, nước mắt giàn giụa, mồ hôi rịn đẫm trán. Minh Duy vội vàng tới bên cô, không chút do dự nắm bàn tay nhỏ nhắn, buông giọng trấn an:
"Bé con đừng sợ, đừng sợ không ai làm hại em cả. Chỉ là mơ thôi."
Thanh Hải được bàn tay ấm nóng vỗ về ân cần, cô bé nhanh chóng tỉnh lại nhìn thấy người đàn ông mình nhớ nhung ngày đêm đang ở ngay trước mặt gần gũi tấc gang, cô bé mừng rỡ vô cùng. Chẳng biết còn ảnh hưởng bởi cơn mộng hay cố tình làm nũng hòng khơi gợi lòng thương của đối phương, hay là do cả hai mà bé con ngồi bật dậy nhào vào trong lòng Minh Duy, mếu máo khóc òa.
"Nước... rất nhiều nước, tôi không thở nổi, tôi cũng rất lạnh rất lạnh. Tôi sợ lắm, hu hu hu..."
Minh Duy nhíu mày bởi bao lời nói kì lạ trong cơn bấn loạn của Thanh Hải. Trong lòng dấy lên nghi ngờ nhưng thấy đối phương đang hoảng loạn không phải thời điểm thích hợp để truy hỏi. Anh bèn bỏ qua. Vừa xoa xoa tấm lưng run rẩy của cô vừa bảo không sao nữa rồi. Không sao nữa.
"Ưm..."
Thanh Hải khóc một hồi cũng nín. Kết quả là ngủ gục trong lòng của Minh Duy, anh thả cô bé về giường, gối thêm bông mềm. Nhìn đầu cô bé quấn băng có vết thương bên trán, tay chân cũng trầy trụa mấy chỗ. Nhất là cánh tay trái đang được cố định bằng bột, ôm bé con cũng gầy đi hẳn một vòng không còn giống lúc trước. Minh Duy bất giác đau lòng.
Mới có hai tháng không gặp sao lại gầy đi nhiều thế này. Là sắp thi cử không có thời gian nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ sao.
Minh Duy đem ngón tay vuốt ve bờ mi còn đọng nước của bé con, trái tim xung động mãnh liệt.
Vừa lúc này Minh Phương bước vào phòng, đem một cuốn tệp đặt lên bàn. Cậu không có đi ăn sáng mà luôn ở ngoài quan sát vào trong, thấy anh hai ôm cô bạn của mình, còn nói là không quan tâm, rõ ràng rất để tâm. Chọn thời điểm không bằng ngay lúc này nói ra luôn đi, để anh hai hiểu thêm về Thanh Hải.
"Anh hai à, vụ việc năm xưa mẹ chúng ta gây ra lúc đó em không có mặt nhưng sau này có nghe ba kể lại em cũng nắm được đôi chút. Qua nay ở cùng Thanh Hải em tình cờ nghe thấy bạn ấy gặp ác mộng còn nhắc tới nước. Dường như bạn ấy bị ai đó dìm xuống nước. Em cũng thấy nghi ngờ, có khi nào bạn ấy chính là bạn gái năm xưa của anh hay không, cô ta chết đi rồi đầu thai trở lại.
Trên mạng dạo này cũng rùm beng nhiều vụ như vậy lắm, em thà tin để anh hai được hạnh phúc được vui vẻ. Em cũng không muốn anh hai bỏ lỡ điều tốt đẹp, anh tự mình suy nghĩ kĩ đi rồi hãy đưa ra lựa chọn đừng để Thanh Hải chịu tổn thương.
Hai tháng qua anh không xuất hiện, Thanh Hải ngày nào cũng trông ngóng anh. Bạn ấy nhớ anh nhiều lắm, đây là lời bạn ấy chính miệng nói với em. Không phải bạn ấy chóng quên hay say nắng gì đó như anh đã nghĩ đâu. Em thấy Thanh Hải thật sự rất thích anh.
Anh tự xem cái này sẽ hiểu. Thanh Hải dạo gần đây tâm trạng ngày càng xuống dốc không phải do áp lực học hành, bạn ấy vốn thông minh không cần tốn thời gian tâm trí vào bài vở nhiều. Em đoán tất cả đều do anh mà ra đó."
Minh Phương gõ mấy ngón tay mảnh mảnh xuống cuốn tệp sau đó rời đi.
Minh Duy mở ra xem trong là một xấp ảnh của Thanh Hải trong những tháng ngày vừa qua. Đa phần đều là hoạt động ở trường nhưng ngoài những khung cảnh vui cười thì ẩn sau đó đều là những nét u buồn trầm uất khó mà phát hiện. Còn có những cảnh cô đã ngồi một mình đợi chờ ai đó. Dưới gốc sắn bên sân vận động, cô bé đã gục đầu khóc.
Hóa ra những gì trợ lý chụp cho anh chỉ là một phần cuộc sống của cô mà thôi. Bề ngoài vẫn cố tỏ ra vui vẻ bình thường nhưng trong lòng đã bị tổn thương. Mà người gây ra điều đó chính là anh.
Minh Duy bấm máy gọi cho trợ lý, chỉ là còn chưa ấn nút gọi đi đầu bên kia đã tự gọi đến, đúng là tìm chết mà.
"A lô sếp ơi, xe sếp bể bánh hỏng hóc gì sao giờ còn chưa tới công ty, có vài hạng mục cần sếp xem qua cho bên phòng khách hàng họ kịp điều chỉnh."
"Gởi mail cho tôi. Hiện tại tôi chưa thể tới công ty."
"A chưa thể vậy sếp đang ở đâu tôi cho người tới đón sếp hay tôi trực tiếp chạy tới đón sếp. Rất vinh hạnh a."
"Không cần, còn chuyện gì thì nói nhanh đi rồi tới lượt tôi."
Trợ lý bên kia lật sổ xem lịch trình, sống lưng lành lạnh.
"Chiều nay không phải đi đâu nhưng lúc nãy cô Trà Mi có tới đây tìm sếp, còn ngồi rất lâu mới chịu ra về, sắc mặt kém lắm. Sếp có nên..."
Trợ lý nói có nên gặp cô ta một chút, Minh Duy ngắt ngang bảo không cần. Lúc nãy trên đường lái xe tới bệnh viện điện thoại anh reo liên tục. Hết 13 cuộc gọi nhỡ đều là cô ta gọi tới. Minh Duy mệt mỏi vô cùng.
"Trực tiếp từ chối cuộc gọi của cô ta, bảo tôi đang bận. Lần sau càng không có sự đồng ý của tôi không được cho cô ta vào phòng làm việc của tôi."
"Vâng tôi hiểu rồi thưa sếp."
"Còn nữa, chuyện lúc trước tôi nhờ anh quan sát Thanh Hải có phải anh bỏ sót điều gì đó rồi không?"
"A bỏ sót, tuyệt đối không, tôi đã quan sát nhất cử nhất động của cô nhóc đó làm sao có thể bỏ sót."
"Vậy tại sao lúc cô bé đó tâm trạng suy sụp tôi đều không nhìn thấy hả trợ lý Trang?"
"A cái này, tại vì tôi thấy mấy lúc cô nhóc đó khóc nhìn xấu quá nên không chụp lại đưa cho sếp xem. Tôi chỉ chụp những góc cạnh đẹp nhất, sáng lạn nhất bởi vì nghĩ rằng sếp sẽ thích nó."
"Nghĩ rằng tôi sẽ thích ư?"
Trợ lý Trang nghe đầu kia loa truyền tới tiếng hừ hừ. Anh dự cảm chẳng lành, khóc ròng nhận án. Hình phạt của anh là trừ hai tháng tiền lương, tăng ca tới khi dự án kết thúc. Tiền thưởng cuối năm liệu có đền bù, quả nhiên của thiên trả địa mà.
Cạch...
Minh Duy kết thúc cuộc gọi cùng trợ lý cũng là lúc cửa phòng mở ra. Mẹ Thanh Hải túi bé túi lớn bước vào. Bất ngờ khi nhìn thấy anh có mặt trong phòng.
"Diệp tổng cậu tới thăm Thanh Hải sao, lâu quá rồi mới nhìn thấy cậu?"
"Bác đừng gọi vậy xa lạ quá, gọi cháu Minh Duy như lúc trước được rồi. Bữa rài cháu có hơi bận không tới thăm hai bác được là thiếu sót của cháu." Minh Duy vừa nói vừa đứng dậy đỡ lấy mấy bọc đồ phụ bà đặt lên bàn.
"Không phải áy náy cháu có làm sai gì đâu, công việc của cháu đến thời gian nghỉ ngơi còn không có nữa mà. Cháu tới thăm Thanh Hải là bác mừng rồi.
Thằng bé Minh Phương cũng thật là, hôm qua bác nói nằm phòng thường nó không chịu một hai đặt phòng Vip cho con bé. Nay mai gì cũng xuất viện rồi chi phải tốn kém thế bác thấy ngại quá."
"Bác không cần ngại, hai đứa nó bạn bè giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn là điều đáng quý. Cháu cũng xem Thanh Hải như em của cháu, nếu cần thêm gì bác cứ nói cháu nhất định hỗ trợ."
"Không không, viện phí em cháu đều đóng trước cả rồi chẳng cần gì nữa đâu. Nào cháu ngồi xuống đó đi bác gọt trái cây cho cháu ăn."
Minh Duy cũng nghe lời ngồi xuống ghế. Ăn vài miếng táo mẹ Thanh Hải gọt cho, trò chuyện với bà vài phút sau đó mới ra về.
Muốn hỏi về Thanh Hải nhưng anh lại thấy ngại quá không hỏi nữa, mấy chuyện tâm linh đầu thai gì đó quả thật anh thấy quá khó tin. Quá hoang đường, anh nghĩ mẹ Thanh Hải cũng giống như anh thôi. Nếu anh nói ra bà ấy sẽ cho rằng đầu óc của anh có vấn đề.
Diệp Minh Duy gởi xe hấp tấp chạy vào từ lối cổng phụ, qua khoa bỏng xuyên dãy hành lang dài hun hút, mém chút đụng phải bà thím luống tuổi đang xách đồ lỉnh khỉnh trên tay. Thi thoảng nghe bên tai truyền tới những tiếng khóc thút thít, trái tim anh như hẫng đi vài nhịp dấy lên lo sợ bất an bủa giăng khắp cùng tâm trí.
Dừng trước khu phòng Vip sang trọng ít người lui tới, những tiếng khóc tiếng ồn cũng bớt dần. Minh Duy thấy cậu em trai đang đứng chờ ở trước cửa an ninh. Khó để nhận ra ẩn dưới lớp mặt nạ trang nghiêm và hàng mày cong thanh tú là một tâm tư của con cáo nhỏ. Minh Phương mấy giây trước co co tay nhìn đồng hồ hàng hiệu, nhếch môi mỉm cười tà.
Ô hô, ông anh trai của tôi đến rồi. Đến cũng thật nhanh.
"Phương sao em không báo cho anh sớm hơn, tình trạng Thanh Hải thế nào. Bác sĩ đã nói những gì?" Minh Duy thở hổn hển, vừa hỏi dồn dập vừa trách cứ đứa em trai. Nếu nhận được tin từ trưa qua anh đã chạy tới đây ngay lập tức, có thể ở bên cô bé nhiều hơn cũng có thể làm gì đó phụ giúp, cũng không khiến anh lo lắng như bây giờ.
Nhìn ông anh trai phong độ ngời ngời lại bị mình hại cho căng thẳng hốt hoảng. Sáng sớm thời tiết lành lạnh mà trán anh ấy đang rịn đẫm mồ hôi. Minh Phương có chút áy náy nở nụ cười trấn an. Không muốn tiếp tục mập mờ dọa sợ anh trai mình nữa. Bèn nói sự thật.
"Anh hai à, Thanh Hải bị cũng không nặng lắm đâu. Gãy xương cánh tay trái với trầy trụa sơ sơ thôi. Bó bột khoảng một vài tuần sẽ liền lại không cần phải phẫu thuật."
"Vậy sao, trong điện thoại em nói nghiêm trọng làm anh chạy như bay, cái thằng bé này thật là... em cố tình dụ anh tới đây sao."
Phát hiện bản thân bị em trai xoay khiển. Minh Duy có chút tức giận nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Không có gì nghiêm trọng vậy thôi anh về đi làm đây." Minh Duy trở nên hờ hững. Quay ngoắt thái độ 160. Cậu em trai cuống lên nhảy vọt ra trước dang tay chặn đường không cho anh rời khỏi.
"Anh hai à có phải vô tình quá rồi không. Dù sao cũng đã cất công tới tận đây rồi, tốt xấu gì cũng vào thăm bạn em một chút chứ. Nói không nặng nhưng cũng đâu hề nhẹ, bạn ấy bị băng đầu băng cả tay chân nhìn rất thê thảm. Đêm qua đau quá còn ngủ không được cứ khóc miết. Ba bạn ấy đi làm còn mẹ thì về nhà lấy đồ cho bạn ấy nên chỉ còn em trông nom. Bạn ấy mới thiếp ngủ được một lúc, không khiến anh khó xử đâu. Anh vào với bạn ấy đi em ra ngoài ăn sáng rồi trở lại. Đừng hờ hững thế mà anh."
"Vậy để anh mua đồ vào cho em. Hay gọi thêm người tới trông cô bé cho em đỡ cực."
Đã nói tới vậy rồi ông anh còn tìm đường thoái chạy, thật khiến Minh Phương bất lực. Chỉ đành đem chiêu cũ ra xài đỡ.
"Không cần đâu anh, Thanh Hải không thích để người lạ chăm sóc. Với lại em không quen ngồi trong phòng bệnh ăn đồ, cảm giác khá ngột ngạt anh cũng biết mà. Thương giùm đứa em này đi anh hai, anh hai. Nha nha."
Minh Phương nắm cánh tay Minh Duy lắc qua lắc lại làm nũng như hệt hồi còn nhỏ, năn nỉ muốn gãy lưỡi cuối cùng Minh Duy cũng đồng ý ở lại. Chẳng phải anh hờ hững gì đâu. Chỉ là người bên trong đã bình an vô sự anh cũng không muốn bước vào nữa, anh sợ nhìn thấy người ta anh lại mất khống chế.
"Vậy anh mau vào trong đi." Minh Phương mỉm cười sáng lạn đưa thẻ thăm bệnh cho Minh Duy xuất trình cùng chú bảo vệ đang ngồi bên chốt an ninh. Vỗ vai anh trai một cái tiêu sái rời đi. Quả nhiên chiêu cũ vẫn là hiệu nghiệm nhất. Đứa em trai nhỏ từ khi nào đã mọc ra một chiếc đuôi cáo bé bé xinh xinh.
Phòng số ba.
Minh Duy đứng ngoài hít một hơi lấy thêm bình tĩnh mới đẩy cửa tiến vào. Ở đây chẳng khác nào thế giới thu nhỏ tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, chung quanh tĩnh lặng đến lạ. Chỉ còn nghe tiếng tóc tách của vòi sen không khóa kĩ nước mà nhỏ giọt trong gian tắm cùng tiếng thở rất khẽ của ai kia đều đều truyền ra. Quả nhiên ai kia đã ngủ say rồi.
Diệp Minh Duy bước gần lại chiếc giường nệm đã được điều chỉnh phần đầu nâng lên cao để cho bệnh nhân nằm được dễ chịu hơn, muốn nhìn Thanh Hải một chút. Anh bỗng chốc khựng chân, đôi mắt mở to sững sờ.
"Lê... Lê Uyên..."
Bờ môi anh run giật bật thốt lên, cư nhiên gọi tên bạn gái đã biệt tích nhiều năm về trước, nói trắng ra thì chính là đã qua đời. Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi gào thét. Trên giường một người con gái bé bỏng ngây thơ đang say ngủ. Bờ mi ẩm ướt, gương mặt non nớt búng ra sữa, mái tóc đen như mun xõa dài.
Phải mất một lúc Minh Duy mới hồi tỉnh nhận ra người trước mặt là Thanh Hải không phải Lê Uyên. Thanh Hải tóc ngắn còn Lê Uyên tóc dài, đó là điểm để cho anh phân biệt giữa họ. Song, hai tháng trời anh không gặp cũng không còn cho người theo dõi cô bé nữa vì thế khi gặp lại trong tình cảnh này anh thật sốc thật ngỡ ngàng. Mái tóc của Thanh Hải đã dài tới tận vai.
Dáng ngủ cùng mái tóc dài giống hệt Lê Uyên hiện tại đã khiến anh không còn tìm thấy điểm nào sai biệt trên người cả hai nữa.
Sợ không giữ được tình cảm trọn vẹn với người bạn gái đã khuất. Minh Duy cắn răng quay lưng rời đi. Vừa nhớm đế giày được nửa bước, tiếng khóc nấc đã vang lên.
"Đừng... đừng mà. Đừng giết tôi, tôi chưa muốn chết.... tha cho tôi."
Thanh Hải gặp ác mộng liên tục cầu cứu, nước mắt giàn giụa, mồ hôi rịn đẫm trán. Minh Duy vội vàng tới bên cô, không chút do dự nắm bàn tay nhỏ nhắn, buông giọng trấn an:
"Bé con đừng sợ, đừng sợ không ai làm hại em cả. Chỉ là mơ thôi."
Thanh Hải được bàn tay ấm nóng vỗ về ân cần, cô bé nhanh chóng tỉnh lại nhìn thấy người đàn ông mình nhớ nhung ngày đêm đang ở ngay trước mặt gần gũi tấc gang, cô bé mừng rỡ vô cùng. Chẳng biết còn ảnh hưởng bởi cơn mộng hay cố tình làm nũng hòng khơi gợi lòng thương của đối phương, hay là do cả hai mà bé con ngồi bật dậy nhào vào trong lòng Minh Duy, mếu máo khóc òa.
"Nước... rất nhiều nước, tôi không thở nổi, tôi cũng rất lạnh rất lạnh. Tôi sợ lắm, hu hu hu..."
Minh Duy nhíu mày bởi bao lời nói kì lạ trong cơn bấn loạn của Thanh Hải. Trong lòng dấy lên nghi ngờ nhưng thấy đối phương đang hoảng loạn không phải thời điểm thích hợp để truy hỏi. Anh bèn bỏ qua. Vừa xoa xoa tấm lưng run rẩy của cô vừa bảo không sao nữa rồi. Không sao nữa.
"Ưm..."
Thanh Hải khóc một hồi cũng nín. Kết quả là ngủ gục trong lòng của Minh Duy, anh thả cô bé về giường, gối thêm bông mềm. Nhìn đầu cô bé quấn băng có vết thương bên trán, tay chân cũng trầy trụa mấy chỗ. Nhất là cánh tay trái đang được cố định bằng bột, ôm bé con cũng gầy đi hẳn một vòng không còn giống lúc trước. Minh Duy bất giác đau lòng.
Mới có hai tháng không gặp sao lại gầy đi nhiều thế này. Là sắp thi cử không có thời gian nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ sao.
Minh Duy đem ngón tay vuốt ve bờ mi còn đọng nước của bé con, trái tim xung động mãnh liệt.
Vừa lúc này Minh Phương bước vào phòng, đem một cuốn tệp đặt lên bàn. Cậu không có đi ăn sáng mà luôn ở ngoài quan sát vào trong, thấy anh hai ôm cô bạn của mình, còn nói là không quan tâm, rõ ràng rất để tâm. Chọn thời điểm không bằng ngay lúc này nói ra luôn đi, để anh hai hiểu thêm về Thanh Hải.
"Anh hai à, vụ việc năm xưa mẹ chúng ta gây ra lúc đó em không có mặt nhưng sau này có nghe ba kể lại em cũng nắm được đôi chút. Qua nay ở cùng Thanh Hải em tình cờ nghe thấy bạn ấy gặp ác mộng còn nhắc tới nước. Dường như bạn ấy bị ai đó dìm xuống nước. Em cũng thấy nghi ngờ, có khi nào bạn ấy chính là bạn gái năm xưa của anh hay không, cô ta chết đi rồi đầu thai trở lại.
Trên mạng dạo này cũng rùm beng nhiều vụ như vậy lắm, em thà tin để anh hai được hạnh phúc được vui vẻ. Em cũng không muốn anh hai bỏ lỡ điều tốt đẹp, anh tự mình suy nghĩ kĩ đi rồi hãy đưa ra lựa chọn đừng để Thanh Hải chịu tổn thương.
Hai tháng qua anh không xuất hiện, Thanh Hải ngày nào cũng trông ngóng anh. Bạn ấy nhớ anh nhiều lắm, đây là lời bạn ấy chính miệng nói với em. Không phải bạn ấy chóng quên hay say nắng gì đó như anh đã nghĩ đâu. Em thấy Thanh Hải thật sự rất thích anh.
Anh tự xem cái này sẽ hiểu. Thanh Hải dạo gần đây tâm trạng ngày càng xuống dốc không phải do áp lực học hành, bạn ấy vốn thông minh không cần tốn thời gian tâm trí vào bài vở nhiều. Em đoán tất cả đều do anh mà ra đó."
Minh Phương gõ mấy ngón tay mảnh mảnh xuống cuốn tệp sau đó rời đi.
Minh Duy mở ra xem trong là một xấp ảnh của Thanh Hải trong những tháng ngày vừa qua. Đa phần đều là hoạt động ở trường nhưng ngoài những khung cảnh vui cười thì ẩn sau đó đều là những nét u buồn trầm uất khó mà phát hiện. Còn có những cảnh cô đã ngồi một mình đợi chờ ai đó. Dưới gốc sắn bên sân vận động, cô bé đã gục đầu khóc.
Hóa ra những gì trợ lý chụp cho anh chỉ là một phần cuộc sống của cô mà thôi. Bề ngoài vẫn cố tỏ ra vui vẻ bình thường nhưng trong lòng đã bị tổn thương. Mà người gây ra điều đó chính là anh.
Minh Duy bấm máy gọi cho trợ lý, chỉ là còn chưa ấn nút gọi đi đầu bên kia đã tự gọi đến, đúng là tìm chết mà.
"A lô sếp ơi, xe sếp bể bánh hỏng hóc gì sao giờ còn chưa tới công ty, có vài hạng mục cần sếp xem qua cho bên phòng khách hàng họ kịp điều chỉnh."
"Gởi mail cho tôi. Hiện tại tôi chưa thể tới công ty."
"A chưa thể vậy sếp đang ở đâu tôi cho người tới đón sếp hay tôi trực tiếp chạy tới đón sếp. Rất vinh hạnh a."
"Không cần, còn chuyện gì thì nói nhanh đi rồi tới lượt tôi."
Trợ lý bên kia lật sổ xem lịch trình, sống lưng lành lạnh.
"Chiều nay không phải đi đâu nhưng lúc nãy cô Trà Mi có tới đây tìm sếp, còn ngồi rất lâu mới chịu ra về, sắc mặt kém lắm. Sếp có nên..."
Trợ lý nói có nên gặp cô ta một chút, Minh Duy ngắt ngang bảo không cần. Lúc nãy trên đường lái xe tới bệnh viện điện thoại anh reo liên tục. Hết 13 cuộc gọi nhỡ đều là cô ta gọi tới. Minh Duy mệt mỏi vô cùng.
"Trực tiếp từ chối cuộc gọi của cô ta, bảo tôi đang bận. Lần sau càng không có sự đồng ý của tôi không được cho cô ta vào phòng làm việc của tôi."
"Vâng tôi hiểu rồi thưa sếp."
"Còn nữa, chuyện lúc trước tôi nhờ anh quan sát Thanh Hải có phải anh bỏ sót điều gì đó rồi không?"
"A bỏ sót, tuyệt đối không, tôi đã quan sát nhất cử nhất động của cô nhóc đó làm sao có thể bỏ sót."
"Vậy tại sao lúc cô bé đó tâm trạng suy sụp tôi đều không nhìn thấy hả trợ lý Trang?"
"A cái này, tại vì tôi thấy mấy lúc cô nhóc đó khóc nhìn xấu quá nên không chụp lại đưa cho sếp xem. Tôi chỉ chụp những góc cạnh đẹp nhất, sáng lạn nhất bởi vì nghĩ rằng sếp sẽ thích nó."
"Nghĩ rằng tôi sẽ thích ư?"
Trợ lý Trang nghe đầu kia loa truyền tới tiếng hừ hừ. Anh dự cảm chẳng lành, khóc ròng nhận án. Hình phạt của anh là trừ hai tháng tiền lương, tăng ca tới khi dự án kết thúc. Tiền thưởng cuối năm liệu có đền bù, quả nhiên của thiên trả địa mà.
Cạch...
Minh Duy kết thúc cuộc gọi cùng trợ lý cũng là lúc cửa phòng mở ra. Mẹ Thanh Hải túi bé túi lớn bước vào. Bất ngờ khi nhìn thấy anh có mặt trong phòng.
"Diệp tổng cậu tới thăm Thanh Hải sao, lâu quá rồi mới nhìn thấy cậu?"
"Bác đừng gọi vậy xa lạ quá, gọi cháu Minh Duy như lúc trước được rồi. Bữa rài cháu có hơi bận không tới thăm hai bác được là thiếu sót của cháu." Minh Duy vừa nói vừa đứng dậy đỡ lấy mấy bọc đồ phụ bà đặt lên bàn.
"Không phải áy náy cháu có làm sai gì đâu, công việc của cháu đến thời gian nghỉ ngơi còn không có nữa mà. Cháu tới thăm Thanh Hải là bác mừng rồi.
Thằng bé Minh Phương cũng thật là, hôm qua bác nói nằm phòng thường nó không chịu một hai đặt phòng Vip cho con bé. Nay mai gì cũng xuất viện rồi chi phải tốn kém thế bác thấy ngại quá."
"Bác không cần ngại, hai đứa nó bạn bè giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn là điều đáng quý. Cháu cũng xem Thanh Hải như em của cháu, nếu cần thêm gì bác cứ nói cháu nhất định hỗ trợ."
"Không không, viện phí em cháu đều đóng trước cả rồi chẳng cần gì nữa đâu. Nào cháu ngồi xuống đó đi bác gọt trái cây cho cháu ăn."
Minh Duy cũng nghe lời ngồi xuống ghế. Ăn vài miếng táo mẹ Thanh Hải gọt cho, trò chuyện với bà vài phút sau đó mới ra về.
Muốn hỏi về Thanh Hải nhưng anh lại thấy ngại quá không hỏi nữa, mấy chuyện tâm linh đầu thai gì đó quả thật anh thấy quá khó tin. Quá hoang đường, anh nghĩ mẹ Thanh Hải cũng giống như anh thôi. Nếu anh nói ra bà ấy sẽ cho rằng đầu óc của anh có vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.