Chương 73: Tiểu thư giàu có
Lục Xu
06/04/2014
Sau khi Thịnh Ân Quốc Tế quyết đoán chiếm lấy thị trường thành phố Mạc Xuyên, truyền thông lập tức tranh nhau đưa tin, đào bới mọi tin tức của công ty này. Sau đó, câu chuyện Khưu Thịnh Danh gây dựng sự nghiệp bị đưa tin hết lần này đến lần khác, lại đề cập đến một số sự việc có thể gây nên tranh cãi. Chẳng hạn như trong chuyện tình cảm, Khưu Thịnh Danh vẫn luôn cẩn thận, chí ít thì giới truyền thông không nắm được bất cứ manh mối nào, bởi vậy chuyện Khưu Thịnh Danh có hơn một đứa con đã khiến mọi người lời ra tiếng vào không ngừng, nhưng họ suy đoán thế nào cũng không ra.
Tờ báo trong tay Dương Cẩm Ngưng là giới thiệu con gái Khưu Thịnh Danh, Mộ Song Lăng, cô gái mà cô gặp lúc mua nước. Đoạn mở đầu giới thiệu tài sản hùng hậu của Thịnh Ân Quốc Tế, lại giới thiệu một chút về Khưu Thịnh Danh, cuối cùng nói vài câu về việc mấy năm trước Khưu Thịnh Danh mang Mộ Song Lăng về nhà, rồi coi như con gái ruột của mình. Sau đó người ta suy đoán, hay là Mộ Song Lăng chính là con gái của Khưu Thịnh Danh với người tình nhiều năm trước, dù sao thì Khưu Thịnh Danh cũng chưa lập gia đình, cho nên chuyện này cũng không thể xem là điểm yếu. Dương Cẩm Ngưng giở một vài trang báo đến bài viết về con gái Khưu Thịnh Danh, hơn phân nửa là giới thiệu tình hình công ty, nội dung thực sự không liên quan đến tiêu đề của bài báo.
Cô buông tờ báo, có thể có một kết luận, đó là nếu Mộ Song Lăng là con gái của Khưu Thịnh Danh, mà Khưu Thịnh Danh lại không có người phụ nữ nào khác, nói cách khác, nếu chiếm được cô con gái này của Khưu Thịnh Danh, chính là chiếm được Thịnh Ân Quốc Tế. Vẫn nói có rất nhiều cô gái vì tiền mà thậm chí nguyện ý theo một người đàn ông không tốt, thật ra hầu hết đàn ông cũng nguyện ý lấy một người con gái như vậy, chí ít cũng có thể không cần phải phấn đấu nhiều năm.
Đột nhiên tâm tình của cô trở nên bực dọc, ném tờ báo đi xa một chút, sơ sơ có hơi hả giận.
(ẹc, bà chị đang nghi anh Đông vì tiền mà bán thân à =))
Nhưng để hiểu rõ hơn, Cô lại lên mạng tra tìm thông tin về Thịnh Ân Quốc Tế, bài nào bài nấy đều là kiểu giới thiệu rập khuôn. Cô tìm rất nhiều, cuối cùng mới phát hiện một đường link tin tức, hơn nữa chính là tin tức mà cô quan tâm nhất. Hóa ra hai năm trước, Cố Thừa Đông đã gia nhập Thịnh Ân Quốc Tế, ban đầu thì chỉ làm công việc bình thường, về phần năng lực thì không được đề cập đến, mà trọng điểm là về mối quan thù của Cố Thừa Đông và Mộ Song Lăng. Điều người ta nói là đúng, mối quan hệ của hai người này không bình thường. Cố Thừa Đông là do Mộ Song Lăng đưa vào Thịnh Ân Quốc Tế, dành cho anh công việc bình thường này chỉ là bề ngoài cho người khác xem, sau đó cô nghĩ cách để Cố Thừa Đông nắm quyền…
Tin tức này tuy rằng rất phiến diện, nhưng ít nhất cũng là do nhân viên trong công ty nói ra, cho nên có độ tin cậy nhất định, còn có người chế nhạo, đi Hàn Quốc xong trở về câu dẫn phú bà…
Lúc đang chuẩn bị lật sang trang khác thì Dương Cẩm Ngưng lại thấy một tin tức khác.
Thịnh Ân Quốc Tế sẽ tổ chức một buổi tiệc do đích thân Khưu Thịnh Danh cử hành, mục đích của bữa tiệc có thể là để giới thiệu người tiếp quản công ty với mọi người, đồng thời cũng mượn lần này làm cho những kẻ bảo thủ trong công ty phải câm miệng. Bởi vậy, đa số người chắc chắn sẽ đi trước một bước, ít nhất là cũng sẽ là vì thể diện của Khưu Thịnh Danh này.
Dương Cẩm Ngưng nhìn đồng hồ, phân vân một lúc sau mới gọi điện thoại cho Dương Nhất Sâm, “Anh có được mời đến XXX không?”
Dương Nhất Sâm nghe được lời cô nói, liền hiểu ngay là cô có ý gì. Anh còn đang do dự, có nên nói với cô rằng Cố Thừa Đông đã trở về hay không, nhưng cô đã chủ động gọi cho anh cuộc điện thoại này. Dương Nhất Sâm vốn chỉ định ám chỉ với vô rằng Cố Thừa Đông hiện nay mà quá khứ không giống nhau, hiện tại mọi người đều biết Cố Thừa Đông chính là rể hiền của Khưu Thịnh Danh…
Vẫn là không nói ra suy nghĩ trong lòng mình, anh biết rõ Dương Cẩm Ngưng, cô nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp khác.
Dương Cẩm Ngưng sao mà không biết rõ, chỉ là vẫn không nhịn được. Nhất là nghe câu Dương Nghệ Tuyền nói, vậy Cố Thừa Đông hẳn là biết cô đã sinh con, vậy mà anh dù biết cũng không liên lạc với cô, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
Mọi người biết rõ ràng, bọn họ đã ly hôn rồi, có con thì thế nào chứ. Có người sinh nhiều con rồi, nhưng chẳng phải vẫn sẽ cứ ly hôn, nói chuyện này với con cái chỉ là hạ sách.
Cô vẫn là không khống chế được bản thân không ngừng tự hỏi, rốt cuộc thì anh đang nghĩ cái gì, có từng lo lắng tìm cô hay không.
Nhưng anh chưa từng xuất hiện, một lần cũng không có. Vì vậy cô cũng không nhịn được nữa rồi, anh không đến tìm cô thì cô phải đi tìm anh.
Dương Cẩm Ngưng đi dự tiệc cùng Dương Nhất Sâm, đã thật lâu rồi cô không đến những nơi này mà chỉ ở nhà. Nhưng vẫn tốt, cô cũng không luống cuống, đã nghĩ đến thì nhất định phải đi, bằng không trong lòng cứ suy nghĩ mà không làm gì cả, cô sẽ tự khinh bỉ chính mình. Thật ra còn có thể gặp phải không ít người quen, đối phương thấy cô đều sẽ nghi hoặc, lúc bừng tỉnh lại thì nhìn chằm chằm cô một hồi, cuối cùng có thể cũng không nhớ ra cô là ai. Dương Cẩm Ngưng không quan tâm đến những người này, trong đó có thể có rất nhiều người mắng cô chuyện năm xưa. Lúc Cố Thừa Đông thất thế nhất, cô trở mặt đòi ly hôn, rất không có đạo đức. Chỉ là lúc Cố Thừa Đông rời khỏi Cố gia, Cố gia chỉ lên tiếng thông báo sau khi ông nội qua đời thì giao quyền cho Cố Kế Đông, do đó Cố Thừa Đông rời khỏi Cố thị. Một ngọn núi không có chỗ cho hai con hổ, nếu như Cố Thừa Đông tiếp tục ở lại Cố thị, thì chính là một loại uy hiếp đối với Cố Kế Đông. Đối với người nhà, cũng không thể không phòng bị.
Tuy rằng Cố gia dùng cách thức này để che giấu chuyện bê bối Cố Thừa Đông không phải con ruột của Cố gia, nhưng vẫn có tin tức lọt ra, chỉ là vẫn chưa được xác nhận.
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy có người nhìn mình, xoay người thì vừa vặn thấy Cố Kế Đông. Cô luôn có cảm giác phức tạp về Cố Kế Đông này, anh ta chưa từng xuất hiện quấy rối cô, nhưng nghĩ lại thì anh ta không phải một người đàn ông tầm thường. Hơn nữa trước đây xảy ra nhiều chuyện, khiến cô không có một chút cảm tình nào với người đàn ông này.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn một vòng quanh đại sảnh, vẫn chưa nhìn thấy người cô muốn thấy.
Dương Nhất Sâm vỗ cánh tay cô, “Đừng gây rối.” Đây là địa bàn của người khác, gây chuyện chỉ làm cho người ta chế giễu mà thôi.
Dương Cẩm Ngưng gật đầu, cô có thể gây sự gì chứ? Cô cũng không có gan, huống hồ ngày hôm nay có Dương Nhất Sâm đi theo canh chừng cô. Thật ra bọn họ đều quá đề cao cô rồi, cho rằng cô sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó, dù sao thì cô gái nào khi yêu cũng điên cuồng, nhưng cô thì không có bản lĩnh ấy, nhiều nhất cũng chỉ là đi xem chuyện vui của chồng trước giống như ngày hôm nay mà thôi. Đừng nghĩ cô quá vĩ đại.
Lại đợi một lúc, cô thờ ơ nghe Dương Nhất Sâm trò chuyện cùng người khác, chẳng có gì hay.
Rốt cục, diễn viên ngày hôm nay, Khưu Thịnh Danh, cũng lên sân khấu, nhìn qua không có gì đặc sắc, trên khuôn mặt thấy rõ vết tích thời gian, người tương đối cao, nhưng ngũ quan cũng bình thường, cho dù là lúc còn trẻ thì cũng chỉ là mờ ảo trong biển người.Nhưng khi thành công rồi, mặc kề tướng mạo ông ta thế nào, những người này có lẽ vẫn luôn nhìn ông ta bằng ánh mắt ước ao và đố kị.
Khưu Thịnh Danh phát biểu trên đài, chính thức cảm ơn mọi người đã nể tình đến đây ủng hộ, lại giới thiệu những người mấy năm nay luôn nỗ lực dù thành công cũng không rời khỏi công ty, nói lời mở đầu một lúc, mới bắt đầu đề cập đến nội dung trọng tâm của ngày hôm nay. Ông ta tuổi đã gà, sức khỏe cũng ngày càng sa sút, chuyện duy nhất khiến ông không yên lòng chính là Thịnh Ân Quốc Tế. Mấy nay năm ông vẫn muốn có thể tìm được người nối nghiệp hợp nhất, vẫn là ông trời chiếu cố ông, khiến ông tìm được người thích hợp nhát, đó là Cố Thừa Đông. Sau cùng, Khâu Thịnh Danh nói ra điều khiến mọi người kinh ngạc nhất, là để cho con gái mình Mộ Song Lăng đính hôn cùng Cố Thừa Đông.
Khưu Thịnh Danh vừa nói xong, mọi người phía dưới liền bắt đầu bàn tán.
“Bởi vậy mới nói, người đàn ông phải có bề ngoài tốt, sau khi lừa gạt tiểu thư nhiều tiền, lập tức là có thể trở lại như xưa.”
“Vậy thì sau này các người nhớ kỹ đừng có lúc nào cũng cho rằng phụ nữ mới có ý xấu, so với đàn ông các ngươi còn kém xa lắm!”
. . .
Dương Cẩm Ngưng không khỏi nhíu mày khi nghe những lời này. Dương Nhất Sâm muốn bảo cô đừng phát giận, e sợ cô sẽ làm ra chuyện gì đó.
Tiếp theo, đương nhiên là diễn viên chính ngày hôm nay lên sân khấu, chỉ là Cố Thừa Đông dường như cũng không quá nể tình, phát biểu hai ba câu xong liền tự động bỏ đi. Thái độc của Cố Thừa Đông kỳ lạ nên Mộ Song Lăng tự mình lên sân khấu.
Ánh mắt Dương Cẩm Ngưng dừng trên người Mộ Song Lăng, vóc dáng rất đẹp, tướng mạo cũng tuyệt, mấu chốt là gia thế cũng không tệ.
Cô nghĩ tâm tính của cô thật tốt, vẫn còn có thể bình tĩnh quan sát người ta như vậy. Cô cũng không thấy bóng dáng Cố Thừa Đông, vốn là cô còn muốn xuất hiện trước mặt anh, xem anh sẽ có biểu tình gì. Có phải anh sẽ châm chọc nhìn cô, hiện tại anh lại thành công rồi, dĩ nhiên sẽ rất hãnh diện đứng trước mặt cô.
Thậm chí còn hổi tưởng lại, xem trước đây Cố Thừa Đông mỗi lần đi dự tiệc bằng bộ dạng gì, là cam tâm tình nguyện hay là khó chịu,nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra.
Cô tưởng mình hiểu người đàn ông này, tới lúc thật sự cần hiểu thì mới phát hiện, có rất nhiều điều bọn họ không biết về nhau.
Tâm trạng cô lúc này không tốt chút nào, bỗng một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô.
“Đã lâu không gặp.” Cố Kế Đông đã đứng trước mặt cô.
Cô hơi sửng sốt, sau đó gật đầu.
Cho đến bây giờ cô cũng không rõ ràng lắm vì sao lúc trước Cố Kế Đông lại giám sát cô, có lẽ là sợ Cố Thừa Đông trở về sao? Hay là còn có ẩn tình gì khác? Nếu như là trước đây, cô nhất định muốn biết rõ, nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy thứ kia dù cho có biết cũng không thể quấy rồi cuộc sống của cô.
Ngay lúc cô hoảng hốt, Cố Kế Đông vươn tay: “Có thể mời cô nhảy một điệu không?”
Dương Cẩm Ngưng sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Tôi không biết nhảy.”
Cố Kế Đông vẫn đứng trước mặt, mỉm cười như trước, “Còn nhớ trước đây tôi nói có một lần tôi nằm mơ thấy người con gái đầu tiên tôi thích không?”
Trong mắt Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn mơ hồ.
Nhưng Cố Kế Đông chỉ lắc đầu, sau đó chậm rãi bỏ đi, cô sẽ không nhớ kỹ bất cứ cái gì về anh cả. Giống như có một lần, sau khi nghe cô nói co othisch xem một chương trình mai mối nào đó, anh liền đi xem. Trong chương trình, một khách mời nam đã làm rất nhiều chuyện vì người con gái mà anh ta thích. Người ta bình luận rằng, anh ta đang làm một cú chốt cuối cùng, dù thành công hay thất bại cũng là để chấm dứt thứ tình cảm đơn phương này.
Cố Kế Đông cười cười, anh cũng đã sớm vì bản thân mà từ bỏ.
Dương Cẩm Ngưng nói với Dương Nhất Sâm muốn về trước, Dương Nhất Sâm muốn đưa cô về cũng bị từ chối, thần sắc của cô nhìn qua rất bình thường, vì vậy Dương Nhất Sâm cũng yên tâm.
Dương Cẩm Ngưng ra ngoài đại sảnh, bãi đỗ ngay gần đấy. Nơi này là nơi chuyên tổ chức các buổi tiệc cho kẻ có tiền, hiển nhiên bên cạnh sẽ có một bãi đỗ xe dự trữ. Cô lễ phép nói cảm ơn, sau đó đi về phía bãi đỗ xe. Chỉ là có chút thử vận may mà thôi, cũng không có nghiêm túc. Cô chuyên chú nhìn những chiếc xe kia, thử so sánh với chiếc xe trong trí nhớ một chút, sau đó đi qua xem biển số xe, tìm một lúc cũng không thấy chiếc xe cô muốn tìm, không khỏi có chút thất vọng.
Khi cô chuẩn bị từ bỏ thì đã có người đi về phía cô.
Cô xoay người, liếc mắt thấy một người đàn ông, cô dừng bước, đứng im.
Cô không thích suy nghĩ tới lúc hai người gặp nhau sẽ nói những chuyện gì, càng không bao giờ tự tưởng tượng ra tình huống này để tập luyện, bởi vì cô biết bọn họ sẽ gặp lại, cô có niềm tin này.
Chẳng hạn như bây giờ.
Cô nheo mắt nhìn người đàn ông đã từng rất thân mật đang đi về phía mình.
Cố Thừa Đông không dừng bước, cũng không biết anh thấy cô từ lúc nào, nhưng thân hình anh vẫn không có cái gì bất ổn, một chút cũng không có.
“Đã lâu không gặp.” Cô làm như là ngẫu nhiên gặp lại, biểu tình cũng vừa đúng, chỉ là xem anh như bạn học cũ vậy, chỉ là rất tình cờ mà gặp lại tôi.
Cố Thừa Đông quan sát cô một lúc, mới từ từ mở miệng, “Cô chặn xe của tôi.”
Dương Cẩm Ngưng bị dọa phát hoảng, lúc này mới nhìn về chiếc xe phía sau mình, mắt nhìn biển số xe, hình như chính là chiếc xe cô thấy lần trước, vừa rồi cô vừa đang định nhìn, nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại.
Cô bực mình: “Xe cũng được lắm.”
Cố Thừa Đông liếc nhìn cô một cái, không hề để ý tới cô, cũng không có bất kì hứng thú nào muốn nói chuyện với cô.
Thấy anh chuẩn bị lên xe, Dương Cẩm Ngưng liều mạng tìm ra đề tài nào đó để nói, khiến anh không thể lái xe đi.
Khi cô còn chưa kịp nghĩ ra phải nói cái gì thì nghe một giọng nói vang lên, “Sao anh đi nhanh thế.” Mộ Song Lăng vừa tự tìm chìa khóa trong túi mình, hình như không có mang theo chìa khóa, vậy không xong rồi, “Ai, anh phải đưa em về nhà…” Ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt liền nuốt luôn câu “Em không có lái xe” xuống.
Mộ Song Lăng nhìn chăm chú Dương Cẩm Ngưng, sau đó mới nhìn sang Cố Thừa Đông.
“Còn không lên xe?” Cố Thừa Đông kéo cửa xe, Mộ Song Lăng không hiểu tình hình hiện tại, cũng chỉ có thể lên xe.
Dương Cẩm Ngưng đứng tại chỗ, thật con mẹ nó muốn dùng chân đạp anh một cước, cô dám làm thế thật đấy! Trong lòng cô đã chửi mắng mười tám đời tổ tông nhà anh. Nhưng cô lại nghĩ, nếu như Cố Thừa Đông biết thì nhất định anh sẽ nói: Vậy cô mắng chửi đi, dù sao thì tôi cũng không biết tổ tông nhà tôi là ai.
Nghĩ vậy, lòng cô lại chua xót.
Cô đưa tay chặn cửa xe, cười tủm tỉm nhìn Mộ Song Lăng đang ngồi vị trí phó lái, mở miệng, “Anh chàng đẹp trai này tôi cũng quen biết, không ngại cho tôi đi chung xe chứ?”
Tờ báo trong tay Dương Cẩm Ngưng là giới thiệu con gái Khưu Thịnh Danh, Mộ Song Lăng, cô gái mà cô gặp lúc mua nước. Đoạn mở đầu giới thiệu tài sản hùng hậu của Thịnh Ân Quốc Tế, lại giới thiệu một chút về Khưu Thịnh Danh, cuối cùng nói vài câu về việc mấy năm trước Khưu Thịnh Danh mang Mộ Song Lăng về nhà, rồi coi như con gái ruột của mình. Sau đó người ta suy đoán, hay là Mộ Song Lăng chính là con gái của Khưu Thịnh Danh với người tình nhiều năm trước, dù sao thì Khưu Thịnh Danh cũng chưa lập gia đình, cho nên chuyện này cũng không thể xem là điểm yếu. Dương Cẩm Ngưng giở một vài trang báo đến bài viết về con gái Khưu Thịnh Danh, hơn phân nửa là giới thiệu tình hình công ty, nội dung thực sự không liên quan đến tiêu đề của bài báo.
Cô buông tờ báo, có thể có một kết luận, đó là nếu Mộ Song Lăng là con gái của Khưu Thịnh Danh, mà Khưu Thịnh Danh lại không có người phụ nữ nào khác, nói cách khác, nếu chiếm được cô con gái này của Khưu Thịnh Danh, chính là chiếm được Thịnh Ân Quốc Tế. Vẫn nói có rất nhiều cô gái vì tiền mà thậm chí nguyện ý theo một người đàn ông không tốt, thật ra hầu hết đàn ông cũng nguyện ý lấy một người con gái như vậy, chí ít cũng có thể không cần phải phấn đấu nhiều năm.
Đột nhiên tâm tình của cô trở nên bực dọc, ném tờ báo đi xa một chút, sơ sơ có hơi hả giận.
(ẹc, bà chị đang nghi anh Đông vì tiền mà bán thân à =))
Nhưng để hiểu rõ hơn, Cô lại lên mạng tra tìm thông tin về Thịnh Ân Quốc Tế, bài nào bài nấy đều là kiểu giới thiệu rập khuôn. Cô tìm rất nhiều, cuối cùng mới phát hiện một đường link tin tức, hơn nữa chính là tin tức mà cô quan tâm nhất. Hóa ra hai năm trước, Cố Thừa Đông đã gia nhập Thịnh Ân Quốc Tế, ban đầu thì chỉ làm công việc bình thường, về phần năng lực thì không được đề cập đến, mà trọng điểm là về mối quan thù của Cố Thừa Đông và Mộ Song Lăng. Điều người ta nói là đúng, mối quan hệ của hai người này không bình thường. Cố Thừa Đông là do Mộ Song Lăng đưa vào Thịnh Ân Quốc Tế, dành cho anh công việc bình thường này chỉ là bề ngoài cho người khác xem, sau đó cô nghĩ cách để Cố Thừa Đông nắm quyền…
Tin tức này tuy rằng rất phiến diện, nhưng ít nhất cũng là do nhân viên trong công ty nói ra, cho nên có độ tin cậy nhất định, còn có người chế nhạo, đi Hàn Quốc xong trở về câu dẫn phú bà…
Lúc đang chuẩn bị lật sang trang khác thì Dương Cẩm Ngưng lại thấy một tin tức khác.
Thịnh Ân Quốc Tế sẽ tổ chức một buổi tiệc do đích thân Khưu Thịnh Danh cử hành, mục đích của bữa tiệc có thể là để giới thiệu người tiếp quản công ty với mọi người, đồng thời cũng mượn lần này làm cho những kẻ bảo thủ trong công ty phải câm miệng. Bởi vậy, đa số người chắc chắn sẽ đi trước một bước, ít nhất là cũng sẽ là vì thể diện của Khưu Thịnh Danh này.
Dương Cẩm Ngưng nhìn đồng hồ, phân vân một lúc sau mới gọi điện thoại cho Dương Nhất Sâm, “Anh có được mời đến XXX không?”
Dương Nhất Sâm nghe được lời cô nói, liền hiểu ngay là cô có ý gì. Anh còn đang do dự, có nên nói với cô rằng Cố Thừa Đông đã trở về hay không, nhưng cô đã chủ động gọi cho anh cuộc điện thoại này. Dương Nhất Sâm vốn chỉ định ám chỉ với vô rằng Cố Thừa Đông hiện nay mà quá khứ không giống nhau, hiện tại mọi người đều biết Cố Thừa Đông chính là rể hiền của Khưu Thịnh Danh…
Vẫn là không nói ra suy nghĩ trong lòng mình, anh biết rõ Dương Cẩm Ngưng, cô nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp khác.
Dương Cẩm Ngưng sao mà không biết rõ, chỉ là vẫn không nhịn được. Nhất là nghe câu Dương Nghệ Tuyền nói, vậy Cố Thừa Đông hẳn là biết cô đã sinh con, vậy mà anh dù biết cũng không liên lạc với cô, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
Mọi người biết rõ ràng, bọn họ đã ly hôn rồi, có con thì thế nào chứ. Có người sinh nhiều con rồi, nhưng chẳng phải vẫn sẽ cứ ly hôn, nói chuyện này với con cái chỉ là hạ sách.
Cô vẫn là không khống chế được bản thân không ngừng tự hỏi, rốt cuộc thì anh đang nghĩ cái gì, có từng lo lắng tìm cô hay không.
Nhưng anh chưa từng xuất hiện, một lần cũng không có. Vì vậy cô cũng không nhịn được nữa rồi, anh không đến tìm cô thì cô phải đi tìm anh.
Dương Cẩm Ngưng đi dự tiệc cùng Dương Nhất Sâm, đã thật lâu rồi cô không đến những nơi này mà chỉ ở nhà. Nhưng vẫn tốt, cô cũng không luống cuống, đã nghĩ đến thì nhất định phải đi, bằng không trong lòng cứ suy nghĩ mà không làm gì cả, cô sẽ tự khinh bỉ chính mình. Thật ra còn có thể gặp phải không ít người quen, đối phương thấy cô đều sẽ nghi hoặc, lúc bừng tỉnh lại thì nhìn chằm chằm cô một hồi, cuối cùng có thể cũng không nhớ ra cô là ai. Dương Cẩm Ngưng không quan tâm đến những người này, trong đó có thể có rất nhiều người mắng cô chuyện năm xưa. Lúc Cố Thừa Đông thất thế nhất, cô trở mặt đòi ly hôn, rất không có đạo đức. Chỉ là lúc Cố Thừa Đông rời khỏi Cố gia, Cố gia chỉ lên tiếng thông báo sau khi ông nội qua đời thì giao quyền cho Cố Kế Đông, do đó Cố Thừa Đông rời khỏi Cố thị. Một ngọn núi không có chỗ cho hai con hổ, nếu như Cố Thừa Đông tiếp tục ở lại Cố thị, thì chính là một loại uy hiếp đối với Cố Kế Đông. Đối với người nhà, cũng không thể không phòng bị.
Tuy rằng Cố gia dùng cách thức này để che giấu chuyện bê bối Cố Thừa Đông không phải con ruột của Cố gia, nhưng vẫn có tin tức lọt ra, chỉ là vẫn chưa được xác nhận.
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy có người nhìn mình, xoay người thì vừa vặn thấy Cố Kế Đông. Cô luôn có cảm giác phức tạp về Cố Kế Đông này, anh ta chưa từng xuất hiện quấy rối cô, nhưng nghĩ lại thì anh ta không phải một người đàn ông tầm thường. Hơn nữa trước đây xảy ra nhiều chuyện, khiến cô không có một chút cảm tình nào với người đàn ông này.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn một vòng quanh đại sảnh, vẫn chưa nhìn thấy người cô muốn thấy.
Dương Nhất Sâm vỗ cánh tay cô, “Đừng gây rối.” Đây là địa bàn của người khác, gây chuyện chỉ làm cho người ta chế giễu mà thôi.
Dương Cẩm Ngưng gật đầu, cô có thể gây sự gì chứ? Cô cũng không có gan, huống hồ ngày hôm nay có Dương Nhất Sâm đi theo canh chừng cô. Thật ra bọn họ đều quá đề cao cô rồi, cho rằng cô sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó, dù sao thì cô gái nào khi yêu cũng điên cuồng, nhưng cô thì không có bản lĩnh ấy, nhiều nhất cũng chỉ là đi xem chuyện vui của chồng trước giống như ngày hôm nay mà thôi. Đừng nghĩ cô quá vĩ đại.
Lại đợi một lúc, cô thờ ơ nghe Dương Nhất Sâm trò chuyện cùng người khác, chẳng có gì hay.
Rốt cục, diễn viên ngày hôm nay, Khưu Thịnh Danh, cũng lên sân khấu, nhìn qua không có gì đặc sắc, trên khuôn mặt thấy rõ vết tích thời gian, người tương đối cao, nhưng ngũ quan cũng bình thường, cho dù là lúc còn trẻ thì cũng chỉ là mờ ảo trong biển người.Nhưng khi thành công rồi, mặc kề tướng mạo ông ta thế nào, những người này có lẽ vẫn luôn nhìn ông ta bằng ánh mắt ước ao và đố kị.
Khưu Thịnh Danh phát biểu trên đài, chính thức cảm ơn mọi người đã nể tình đến đây ủng hộ, lại giới thiệu những người mấy năm nay luôn nỗ lực dù thành công cũng không rời khỏi công ty, nói lời mở đầu một lúc, mới bắt đầu đề cập đến nội dung trọng tâm của ngày hôm nay. Ông ta tuổi đã gà, sức khỏe cũng ngày càng sa sút, chuyện duy nhất khiến ông không yên lòng chính là Thịnh Ân Quốc Tế. Mấy nay năm ông vẫn muốn có thể tìm được người nối nghiệp hợp nhất, vẫn là ông trời chiếu cố ông, khiến ông tìm được người thích hợp nhát, đó là Cố Thừa Đông. Sau cùng, Khâu Thịnh Danh nói ra điều khiến mọi người kinh ngạc nhất, là để cho con gái mình Mộ Song Lăng đính hôn cùng Cố Thừa Đông.
Khưu Thịnh Danh vừa nói xong, mọi người phía dưới liền bắt đầu bàn tán.
“Bởi vậy mới nói, người đàn ông phải có bề ngoài tốt, sau khi lừa gạt tiểu thư nhiều tiền, lập tức là có thể trở lại như xưa.”
“Vậy thì sau này các người nhớ kỹ đừng có lúc nào cũng cho rằng phụ nữ mới có ý xấu, so với đàn ông các ngươi còn kém xa lắm!”
. . .
Dương Cẩm Ngưng không khỏi nhíu mày khi nghe những lời này. Dương Nhất Sâm muốn bảo cô đừng phát giận, e sợ cô sẽ làm ra chuyện gì đó.
Tiếp theo, đương nhiên là diễn viên chính ngày hôm nay lên sân khấu, chỉ là Cố Thừa Đông dường như cũng không quá nể tình, phát biểu hai ba câu xong liền tự động bỏ đi. Thái độc của Cố Thừa Đông kỳ lạ nên Mộ Song Lăng tự mình lên sân khấu.
Ánh mắt Dương Cẩm Ngưng dừng trên người Mộ Song Lăng, vóc dáng rất đẹp, tướng mạo cũng tuyệt, mấu chốt là gia thế cũng không tệ.
Cô nghĩ tâm tính của cô thật tốt, vẫn còn có thể bình tĩnh quan sát người ta như vậy. Cô cũng không thấy bóng dáng Cố Thừa Đông, vốn là cô còn muốn xuất hiện trước mặt anh, xem anh sẽ có biểu tình gì. Có phải anh sẽ châm chọc nhìn cô, hiện tại anh lại thành công rồi, dĩ nhiên sẽ rất hãnh diện đứng trước mặt cô.
Thậm chí còn hổi tưởng lại, xem trước đây Cố Thừa Đông mỗi lần đi dự tiệc bằng bộ dạng gì, là cam tâm tình nguyện hay là khó chịu,nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra.
Cô tưởng mình hiểu người đàn ông này, tới lúc thật sự cần hiểu thì mới phát hiện, có rất nhiều điều bọn họ không biết về nhau.
Tâm trạng cô lúc này không tốt chút nào, bỗng một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô.
“Đã lâu không gặp.” Cố Kế Đông đã đứng trước mặt cô.
Cô hơi sửng sốt, sau đó gật đầu.
Cho đến bây giờ cô cũng không rõ ràng lắm vì sao lúc trước Cố Kế Đông lại giám sát cô, có lẽ là sợ Cố Thừa Đông trở về sao? Hay là còn có ẩn tình gì khác? Nếu như là trước đây, cô nhất định muốn biết rõ, nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy thứ kia dù cho có biết cũng không thể quấy rồi cuộc sống của cô.
Ngay lúc cô hoảng hốt, Cố Kế Đông vươn tay: “Có thể mời cô nhảy một điệu không?”
Dương Cẩm Ngưng sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Tôi không biết nhảy.”
Cố Kế Đông vẫn đứng trước mặt, mỉm cười như trước, “Còn nhớ trước đây tôi nói có một lần tôi nằm mơ thấy người con gái đầu tiên tôi thích không?”
Trong mắt Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn mơ hồ.
Nhưng Cố Kế Đông chỉ lắc đầu, sau đó chậm rãi bỏ đi, cô sẽ không nhớ kỹ bất cứ cái gì về anh cả. Giống như có một lần, sau khi nghe cô nói co othisch xem một chương trình mai mối nào đó, anh liền đi xem. Trong chương trình, một khách mời nam đã làm rất nhiều chuyện vì người con gái mà anh ta thích. Người ta bình luận rằng, anh ta đang làm một cú chốt cuối cùng, dù thành công hay thất bại cũng là để chấm dứt thứ tình cảm đơn phương này.
Cố Kế Đông cười cười, anh cũng đã sớm vì bản thân mà từ bỏ.
Dương Cẩm Ngưng nói với Dương Nhất Sâm muốn về trước, Dương Nhất Sâm muốn đưa cô về cũng bị từ chối, thần sắc của cô nhìn qua rất bình thường, vì vậy Dương Nhất Sâm cũng yên tâm.
Dương Cẩm Ngưng ra ngoài đại sảnh, bãi đỗ ngay gần đấy. Nơi này là nơi chuyên tổ chức các buổi tiệc cho kẻ có tiền, hiển nhiên bên cạnh sẽ có một bãi đỗ xe dự trữ. Cô lễ phép nói cảm ơn, sau đó đi về phía bãi đỗ xe. Chỉ là có chút thử vận may mà thôi, cũng không có nghiêm túc. Cô chuyên chú nhìn những chiếc xe kia, thử so sánh với chiếc xe trong trí nhớ một chút, sau đó đi qua xem biển số xe, tìm một lúc cũng không thấy chiếc xe cô muốn tìm, không khỏi có chút thất vọng.
Khi cô chuẩn bị từ bỏ thì đã có người đi về phía cô.
Cô xoay người, liếc mắt thấy một người đàn ông, cô dừng bước, đứng im.
Cô không thích suy nghĩ tới lúc hai người gặp nhau sẽ nói những chuyện gì, càng không bao giờ tự tưởng tượng ra tình huống này để tập luyện, bởi vì cô biết bọn họ sẽ gặp lại, cô có niềm tin này.
Chẳng hạn như bây giờ.
Cô nheo mắt nhìn người đàn ông đã từng rất thân mật đang đi về phía mình.
Cố Thừa Đông không dừng bước, cũng không biết anh thấy cô từ lúc nào, nhưng thân hình anh vẫn không có cái gì bất ổn, một chút cũng không có.
“Đã lâu không gặp.” Cô làm như là ngẫu nhiên gặp lại, biểu tình cũng vừa đúng, chỉ là xem anh như bạn học cũ vậy, chỉ là rất tình cờ mà gặp lại tôi.
Cố Thừa Đông quan sát cô một lúc, mới từ từ mở miệng, “Cô chặn xe của tôi.”
Dương Cẩm Ngưng bị dọa phát hoảng, lúc này mới nhìn về chiếc xe phía sau mình, mắt nhìn biển số xe, hình như chính là chiếc xe cô thấy lần trước, vừa rồi cô vừa đang định nhìn, nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại.
Cô bực mình: “Xe cũng được lắm.”
Cố Thừa Đông liếc nhìn cô một cái, không hề để ý tới cô, cũng không có bất kì hứng thú nào muốn nói chuyện với cô.
Thấy anh chuẩn bị lên xe, Dương Cẩm Ngưng liều mạng tìm ra đề tài nào đó để nói, khiến anh không thể lái xe đi.
Khi cô còn chưa kịp nghĩ ra phải nói cái gì thì nghe một giọng nói vang lên, “Sao anh đi nhanh thế.” Mộ Song Lăng vừa tự tìm chìa khóa trong túi mình, hình như không có mang theo chìa khóa, vậy không xong rồi, “Ai, anh phải đưa em về nhà…” Ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt liền nuốt luôn câu “Em không có lái xe” xuống.
Mộ Song Lăng nhìn chăm chú Dương Cẩm Ngưng, sau đó mới nhìn sang Cố Thừa Đông.
“Còn không lên xe?” Cố Thừa Đông kéo cửa xe, Mộ Song Lăng không hiểu tình hình hiện tại, cũng chỉ có thể lên xe.
Dương Cẩm Ngưng đứng tại chỗ, thật con mẹ nó muốn dùng chân đạp anh một cước, cô dám làm thế thật đấy! Trong lòng cô đã chửi mắng mười tám đời tổ tông nhà anh. Nhưng cô lại nghĩ, nếu như Cố Thừa Đông biết thì nhất định anh sẽ nói: Vậy cô mắng chửi đi, dù sao thì tôi cũng không biết tổ tông nhà tôi là ai.
Nghĩ vậy, lòng cô lại chua xót.
Cô đưa tay chặn cửa xe, cười tủm tỉm nhìn Mộ Song Lăng đang ngồi vị trí phó lái, mở miệng, “Anh chàng đẹp trai này tôi cũng quen biết, không ngại cho tôi đi chung xe chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.