Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt
Chương 58: Em còn có anh
Phúc Lộc Hoàn Tử
13/01/2021
Kiều Diệp tỉnh giấc, phát hiện mình đang nằm trong phòng nghỉ của y tá.
Hạ Duy Đình ngay lập tức nhận ra cô tỉnh, anh khẽ nắm tay cô: ''Em tỉnh rồi?''
Cô giật mình, theo bản năng rụt tay lại, nhưng bị anh nắm chặt: ''Là anh, đừng sợ.''
Cảm nhận hơi ấm nơi bàn tay, cô dần an ổn. Bàn tay người đàn ông to lớn mềm mại, không một chút lạnh lẽo.
Cô ngẩn ngơ nhìn anh, bởi vì Hạ Duy Đình không nhìn thấy, nên sốt ruột lên tiếng: ''Kiều Diệp?''
Kiều Diệp rốt cuộc cũng khóc, từ từ nức nở, nước mắt thấm ướt bờ mi làm nhòe đi cả người trước mặt, môi không ngừng run rẩy, cuối cùng cô bật khóc thành tiếng, vùi đầu vào lồng ngực anh, ôm thật chặt.
Anh khẽ vỗ lưng cô, không nói một lời, mặc cho hàng nước mắt tuôn trào thấm ướt áo mình, trên ngực một mảnh lành lạnh.
Mãi đến khi cô khóc mệt lả, chỉ còn thanh âm khụt khịt, anh mới nói: ''Như vậy mới phải, muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc trước mặt anh.''
Cần gì gồng mình che giấu, thừa nhận những đau đớn trong lòng, tránh cho sau này càng thêm bi thương.
Kiều Diệp nằm trong ngực anh, thút thít: ''... Bà ấy mất rồi...''
''Ừ, mất rồi. Những gì em có thể làm đều đã làm, sau này không cần phải sống với gánh nặng nữa.'' Nhớ lại lúc Kiều Phượng Nhan mất vẫn không buông tay Kiều Diệp, anh mím chặt môi.
Kiều Diệp ngất xỉu, có lẽ không chỉ bởi vì nỗi đau mất đi người thân mà còn vì quá kiệt sức. Kiều Phượng Nhan mất bao nhiêu công sức để nuôi Kiều Diệp? Thế nhưng cuối cùng cũng vì bổn phận con cái, cô phải chăm sóc, phụng dưỡng, chấp nhận bị lợi dụng với những thứ chấp niệm đó, hơn nữa còn phải đi thu dọn mọi chuyện.
Hiển nhiên, chuyện hậu sự cũng do cô lo liệu.
''Niệm Mi đâu rồi?'' Kiều Diệp vực dậy tinh thần, cô vẫn còn chuyện chưa nói cùng Niệm Mi.
''Ở bên ngoài, cô ấy cũng đang đợi em tỉnh dậy.''
Hai người phụ nữ, một trong một ngoài, đều ngốc như nhau.
Sau lúc Kiều Diệp ngất xỉu, Hạ Duy Đình mượn một phòng nghỉ của y tá để mang cô vào. Thi thể của Kiều Phượng Nhan đang được vận chuyển về nhà xác, chờ người nhà làm thủ tục hỏa táng. Kiều Diệp là người thân duy nhất được công nhận theo pháp luật, cho nên mọi chuyện vẫn đang đợi cô giải quyết.
Cô vốc nước rửa mặt rồi nắm tay Hạ Duy Đình cùng đi ra ngoài, không thấy Thẩm Niệm Mi đâu, chỉ có Diệp Triều Huy đang ngồi chễm chệ ngoài ghế chờ. Nhìn thấy cô, anh ta đứng lên nói: ''Tỉnh rồi? Có cần gọi bác sĩ không?''
Cô lắc đầu: ''Tôi là bác sĩ, không cần thiết. Niệm Mi đâu rồi?''
''Cô ấy ra ngoài nghe điện thoại một lát.''
Sụ thân mật bất ngờ của anh làm Kiều Diệp nhíu mày, cô nhìn anh một lúc lâu rồi mới lên tiếng: ''Diệp Triều Huy, mẹ tôi mất rồi.''
''Tôi biết, thì sao?''
''Cho nên tôi không còn gì để anh lợi dụng nữa, về sau cũng không còn ai muốn trèo cao Diệp gia nữa. Mặc kệ anh hận mẹ tôi bao nhiêu, bây giờ người cũng không còn trên đời, trả thù cũng chẳng có gì thống khoái, không phải nên đến lúc hạ màn mọi chuyện rồi hay sao?''
Diệp Triều Huy cười cười: ''Tôi không rõ ý của cô lắm.''
''Vậy hôm nay anh tới đây làm gì? Anh nói gì với mẹ tôi trong phòng bệnh?''
Diệp Triều Huy đút một tay vào túi quần, cằm hơi nâng lên, như thể cảm thấy câu hỏi của cô rất buồn cười: ''Cô nghĩ tôi có thể nói với bà ta cái gì? Tôi vốn dĩ chưa từng chủ động làm phiền mẹ con cô, cũng không muốn tìm kiếm thứ gì trên người cô. Tất thảy đều là các người chủ động tới tìm tôi, hay nói chính xác hơn là tới tìm Diệp gia chúng tôi.''
Anh ta liếc mắt nhìn Hạ Duy Đình một cái rồi nói tiếp: ''Thật ra tôi cũng chưa nói gì, chỉ nói một chuyện, rằng hôm đó ba tôi tới thăm bà ta, hoàn toàn bởi vì lời ép buộc cùng dụ dỗ của Hạ tổng đây, vĩnh viễn sẽ không có lần tiếp theo.''
Khó trách Kiều Phượng Nhan khi đó phản ứng như vậy. Hạ Duy Đình bình tĩnh nói: ''Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, ông Diệp hình như không hiểu đạo lý này, cho nên tôi chỉ nhắc lại một chút, sau này tôi cũng không quan tâm chuyện ông ta có đến nữa hay không.''
Kiều Diệp không mang chấp niệm sâu nặng như mẹ mình, về sau sẽ không có chuyện như này nữa.
Kiều Diệp nắm chắt tay anh, không hề có ý trách cứ, cô chỉ càng thấy chuyện của cha mẹ thật đáng buồn.
Cô nhìn thoáng qua cuối hành lang, Thẩm Niệm Mi đã nghe điện thoại xong, đang đi về phía bọn họ.
''Phiền anh cách xa Niệm Mi một chút, cô ấy không liên quan đến mấy chuyện hận thù ân oán.''
Diệp Triều Huy vẫn cười như cũ: ''Đó là chuyện của tôi và cô ấy. Tôi đã nói trong lúc xử án của Hạ thị, rằng sau vụ này tôi sẽ từ chức, không đả động gì tới Hạ thị nữa, hiện tại đã làm được, cho nên không cần lo tôi sẽ công kích người yêu của cô. Hơn nữa, tôi cũng có cố chấp riêng, vì sao cô cho rằng tôi đối với Niệm Mi không thật lòng?''
Kiều Diệp thấy Thẩm Niệm Mi đã bước tới: ''Hi vọng anh nhớ kỹ những gì mình nói hôm nay.''
Kiều Diệp cùng Thẩm Niệm Mi đi đăng ký thủ tục hỏa táng cho Kiều Phượng Nhan. Kiều Diệp liếc mắt nhìn qua một lần cuối, không còn cảm giác tim đập mạnh nữa, cũng không chảy một giọt lệ nào, chỉ lẵng lặng đặt bút ký một chữ.
Cô đi dạo quanh con đường lát đá ngoài bệnh viện cùng Niệm Mi, không khí mang hương thực vật tươi mát, phảng phất như vừa tái sinh.
''Niệm Mi, cậu có tính toán gì không?''
Thẩm Niệm Mi gầy đi nhiều, tần suất đi diễn quá độ khiến cô hao tổn sức lực, cộng thêm chuyện của Kiều Phượng Nhan, cô ngày càng tiều tụy.
''Vẫn vậy thôi, tiếp tục dốc sức cho đoàn kịch. Tuy cô không còn nữa, nhưng tớ cũng không thay đổi ý định ban đầu.''
''Nếu quá khó khăn, không cần miễn cưỡng chính mình.''
''Cậu yên tâm, tớ hiểu.''
Kiều Diệp không hỏi chuyện cô ấy với Diệp Triều Huy, dù sao tình yêu, nóng hay lạnh chỉ có người trong cuộc mới rõ, cô cũng đã nhắc nhở qua, dù sao hiện tại cô ấy vui vẻ là được.
''Đúng rồi, Tiểu Diệp. Số tiền lần trước đã lấy lại được một phần, nhưng vì cô bị bệnh, tớ chưa kịp nói với cậu.''
Kiều Diệp hơi kinh ngạc: ''Thật à? Tớ không nghe Diệp Triều Huy nói tới.''
Niệm Mi cười cười: ''Không thể lấy lại toàn bộ, anh ấy còn cảm thấy mất mặt kìa, có lẽ là cho rằng mình chưa đủ nhanh, nên không thể một lưới bắt hết đám người đó.''
''Thật ra anh ta làm đã đủ tốt rồi.'' Không thể phủ nhận, Diệp Triều Huy đối với nghề kiểm sát viên này rất tận tụy.
Niệm Mi gật đầu: ''Tiền tớ đã chuyển vào tài khoản cậu rồi, là số tiền trước kia cậu đưa cho cô.''
''Sao lại chuyển sang tớ? Đó là tiền chữa bệnh cho mẹ cùng xoay sở cho đoàn kịch mà.''
''Tiền chữa bệnh cho cô lần trước Hạ Duy Đình đã trả rồi, đâu có tốn bao nhiêu. Còn về đoàn kịch, tớ sẽ nghĩ cách, cũng không phải chuyện cấp bách gì. Nhưng mà cậu... Tiểu Diệp, tớ xin lỗi, lúc cậu nói rằng cậu về nước không phải chỉ vì bệnh tình của cô, đáng ra tớ nên hỏi nhiều thêm một chút, nếu không sẽ không đợi đến bây giờ mới biết cậu muốn phẫu thuật, cũng cần một khoản tiền. 300 vạn kia vốn thuộc về Hạ Duy Đình, mặc kệ hai người có lần nữa quay lại hay không, số tiền này cậu vẫn có quyền sử dụng, ít nhất cũng phải đặt sức khỏe lên hàng đầu chứ.''
Kiều Diệp im lặng một lúc mới mở miệng: ''Tớ không muốn gạt cậu, thật ra tớ cũng chẳng rõ nữa.''
''Không rõ chuyện gì? Có nên làm phẫu thuật hay không à?''
Ngay lúc này điện thoại Kiều Diệp rung lên, cô lấy ra nhìn, là Hạ Duy Đình gọi, có lẽ vì đã uống hết một ly nước trái cây nhưng vẫn chưa thấy cô trở lại. Cô cười cười, không bắt máy, cất lại di động vào túi, rồi ngửa mặt nhìn khoảng không trên đầu: ''Ban đầu tớ cũng chưa nghĩ gì phức tạp, nhưng vẫn sợ mình không hoàn chỉnh, không xinh đẹp, sớm sẽ trở nên già cỗi. Nhưng từ sau lần gặp lại anh ấy, băn khoăn ngày một nhiều, không biết mình có thể đi cùng anh hết cuộc đời hay không, có thể sinh cho anh một đứa bé không... Anh ấy rất thích trẻ nhỏ, tớ có thể nhìn ra được. Nhưng nếu phẫu thuật, tớ sẽ không thể làm mẹ nữa; nhưng mà ngay cả khi không phẫu thuật, tớ cũng không định sinh con...''
Nhận lấy khăn giấy từ tay Niệm Mi, cô mới phát hiện mình khóc. Trước lựa chọn giữa sự sống và cái chết, cô cũng không mạnh mẽ như mình nghĩ.
Niệm Mi đặt tay lên vai cô, an ủi: ''Bệnh di truyền cũng không phải 100%....''
Kiều Diệp lau mắt: ''Tớ biết, nhưng tớ không muốn con tớ sau này cũng phải băn khoăn như tớ bây giờ.''
''Vậy còn Hạ Duy Đình, anh ấy nói gì, hai người đã từng bàn qua chuyện này chưa?''
''Bản thân tớ còn chưa đưa ra được quyết định, cũng không biết phải nói với anh ấy thế nào.''
Không có lựa chọn nào là hoàn mỹ, Hạ Duy Đình nhất định trả lời không vấn đề gì, nhưng cô cũng không biết đó có phải là đáp án mà mình muốn nghe hay không, chuyện này đối với anh không công bằng.
Sau khi tạm biệt Thẩm Niệm Mi, Kiều Diệp đi dọc theo vườn hoa tới nhà hàng gần bệnh viện. Bên ngoài nhà hàng bày hai bàn dài, che dù lớn, thời tiết hôm nay đẹp như vậy, nhâm nhi một ly nước cũng có thể ngồi cả ngày, nhàn rỗi nhìn ngắm thế gian.
Hạ Duy Đình ngồi đó, áo ngoài cũng chưa cởi, xuất thần cầm muỗng khuấy nước trên tay. Đôi mắt anh bất tiện, nếu ra ngoài mà không có cô đi cùng, tài xế Lưu hoặc Ngô Dịch phải luôn đi theo, trừ khi anh muốn bọn họ tránh mặt.
Lúc này đây anh ngồi một mình, gậy chống gác lên ghế bàn bên cạnh. Bộ dạng tuấn mỹ vương chút u ám, khiến người khác ngại thân cận, hơn nữa còn vì gậy chống bên cạnh, khiến người khác vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ. Thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba y tá bác sĩ trẻ tuổi đi ngang qua sẽ ngoái đầu lại nhìn anh, lặng lẽ thì thầm.
Kiều Diệp nhớ lại một quyển sách của Raymond Carver mà cô đọc trên máy bay, trong sách viết, nếu ngày mai một trong hai ta xảy ra chuyện, tôi nghĩ rằng người còn lại sẽ buồn trong chốc lát, nhưng rất nhanh thôi, họ sẽ lại yêu. Tình yêu ngày hôm nay, chẳng qua chỉ là một loại ký ức.
Kiều Diệp sợ rằng ở một tương lai không xa, những gì tồn tại giữa anh và cô, sẽ nhanh chóng tan thành ký ức.
Hạ Duy Đình ngay lập tức nhận ra cô tỉnh, anh khẽ nắm tay cô: ''Em tỉnh rồi?''
Cô giật mình, theo bản năng rụt tay lại, nhưng bị anh nắm chặt: ''Là anh, đừng sợ.''
Cảm nhận hơi ấm nơi bàn tay, cô dần an ổn. Bàn tay người đàn ông to lớn mềm mại, không một chút lạnh lẽo.
Cô ngẩn ngơ nhìn anh, bởi vì Hạ Duy Đình không nhìn thấy, nên sốt ruột lên tiếng: ''Kiều Diệp?''
Kiều Diệp rốt cuộc cũng khóc, từ từ nức nở, nước mắt thấm ướt bờ mi làm nhòe đi cả người trước mặt, môi không ngừng run rẩy, cuối cùng cô bật khóc thành tiếng, vùi đầu vào lồng ngực anh, ôm thật chặt.
Anh khẽ vỗ lưng cô, không nói một lời, mặc cho hàng nước mắt tuôn trào thấm ướt áo mình, trên ngực một mảnh lành lạnh.
Mãi đến khi cô khóc mệt lả, chỉ còn thanh âm khụt khịt, anh mới nói: ''Như vậy mới phải, muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc trước mặt anh.''
Cần gì gồng mình che giấu, thừa nhận những đau đớn trong lòng, tránh cho sau này càng thêm bi thương.
Kiều Diệp nằm trong ngực anh, thút thít: ''... Bà ấy mất rồi...''
''Ừ, mất rồi. Những gì em có thể làm đều đã làm, sau này không cần phải sống với gánh nặng nữa.'' Nhớ lại lúc Kiều Phượng Nhan mất vẫn không buông tay Kiều Diệp, anh mím chặt môi.
Kiều Diệp ngất xỉu, có lẽ không chỉ bởi vì nỗi đau mất đi người thân mà còn vì quá kiệt sức. Kiều Phượng Nhan mất bao nhiêu công sức để nuôi Kiều Diệp? Thế nhưng cuối cùng cũng vì bổn phận con cái, cô phải chăm sóc, phụng dưỡng, chấp nhận bị lợi dụng với những thứ chấp niệm đó, hơn nữa còn phải đi thu dọn mọi chuyện.
Hiển nhiên, chuyện hậu sự cũng do cô lo liệu.
''Niệm Mi đâu rồi?'' Kiều Diệp vực dậy tinh thần, cô vẫn còn chuyện chưa nói cùng Niệm Mi.
''Ở bên ngoài, cô ấy cũng đang đợi em tỉnh dậy.''
Hai người phụ nữ, một trong một ngoài, đều ngốc như nhau.
Sau lúc Kiều Diệp ngất xỉu, Hạ Duy Đình mượn một phòng nghỉ của y tá để mang cô vào. Thi thể của Kiều Phượng Nhan đang được vận chuyển về nhà xác, chờ người nhà làm thủ tục hỏa táng. Kiều Diệp là người thân duy nhất được công nhận theo pháp luật, cho nên mọi chuyện vẫn đang đợi cô giải quyết.
Cô vốc nước rửa mặt rồi nắm tay Hạ Duy Đình cùng đi ra ngoài, không thấy Thẩm Niệm Mi đâu, chỉ có Diệp Triều Huy đang ngồi chễm chệ ngoài ghế chờ. Nhìn thấy cô, anh ta đứng lên nói: ''Tỉnh rồi? Có cần gọi bác sĩ không?''
Cô lắc đầu: ''Tôi là bác sĩ, không cần thiết. Niệm Mi đâu rồi?''
''Cô ấy ra ngoài nghe điện thoại một lát.''
Sụ thân mật bất ngờ của anh làm Kiều Diệp nhíu mày, cô nhìn anh một lúc lâu rồi mới lên tiếng: ''Diệp Triều Huy, mẹ tôi mất rồi.''
''Tôi biết, thì sao?''
''Cho nên tôi không còn gì để anh lợi dụng nữa, về sau cũng không còn ai muốn trèo cao Diệp gia nữa. Mặc kệ anh hận mẹ tôi bao nhiêu, bây giờ người cũng không còn trên đời, trả thù cũng chẳng có gì thống khoái, không phải nên đến lúc hạ màn mọi chuyện rồi hay sao?''
Diệp Triều Huy cười cười: ''Tôi không rõ ý của cô lắm.''
''Vậy hôm nay anh tới đây làm gì? Anh nói gì với mẹ tôi trong phòng bệnh?''
Diệp Triều Huy đút một tay vào túi quần, cằm hơi nâng lên, như thể cảm thấy câu hỏi của cô rất buồn cười: ''Cô nghĩ tôi có thể nói với bà ta cái gì? Tôi vốn dĩ chưa từng chủ động làm phiền mẹ con cô, cũng không muốn tìm kiếm thứ gì trên người cô. Tất thảy đều là các người chủ động tới tìm tôi, hay nói chính xác hơn là tới tìm Diệp gia chúng tôi.''
Anh ta liếc mắt nhìn Hạ Duy Đình một cái rồi nói tiếp: ''Thật ra tôi cũng chưa nói gì, chỉ nói một chuyện, rằng hôm đó ba tôi tới thăm bà ta, hoàn toàn bởi vì lời ép buộc cùng dụ dỗ của Hạ tổng đây, vĩnh viễn sẽ không có lần tiếp theo.''
Khó trách Kiều Phượng Nhan khi đó phản ứng như vậy. Hạ Duy Đình bình tĩnh nói: ''Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, ông Diệp hình như không hiểu đạo lý này, cho nên tôi chỉ nhắc lại một chút, sau này tôi cũng không quan tâm chuyện ông ta có đến nữa hay không.''
Kiều Diệp không mang chấp niệm sâu nặng như mẹ mình, về sau sẽ không có chuyện như này nữa.
Kiều Diệp nắm chắt tay anh, không hề có ý trách cứ, cô chỉ càng thấy chuyện của cha mẹ thật đáng buồn.
Cô nhìn thoáng qua cuối hành lang, Thẩm Niệm Mi đã nghe điện thoại xong, đang đi về phía bọn họ.
''Phiền anh cách xa Niệm Mi một chút, cô ấy không liên quan đến mấy chuyện hận thù ân oán.''
Diệp Triều Huy vẫn cười như cũ: ''Đó là chuyện của tôi và cô ấy. Tôi đã nói trong lúc xử án của Hạ thị, rằng sau vụ này tôi sẽ từ chức, không đả động gì tới Hạ thị nữa, hiện tại đã làm được, cho nên không cần lo tôi sẽ công kích người yêu của cô. Hơn nữa, tôi cũng có cố chấp riêng, vì sao cô cho rằng tôi đối với Niệm Mi không thật lòng?''
Kiều Diệp thấy Thẩm Niệm Mi đã bước tới: ''Hi vọng anh nhớ kỹ những gì mình nói hôm nay.''
Kiều Diệp cùng Thẩm Niệm Mi đi đăng ký thủ tục hỏa táng cho Kiều Phượng Nhan. Kiều Diệp liếc mắt nhìn qua một lần cuối, không còn cảm giác tim đập mạnh nữa, cũng không chảy một giọt lệ nào, chỉ lẵng lặng đặt bút ký một chữ.
Cô đi dạo quanh con đường lát đá ngoài bệnh viện cùng Niệm Mi, không khí mang hương thực vật tươi mát, phảng phất như vừa tái sinh.
''Niệm Mi, cậu có tính toán gì không?''
Thẩm Niệm Mi gầy đi nhiều, tần suất đi diễn quá độ khiến cô hao tổn sức lực, cộng thêm chuyện của Kiều Phượng Nhan, cô ngày càng tiều tụy.
''Vẫn vậy thôi, tiếp tục dốc sức cho đoàn kịch. Tuy cô không còn nữa, nhưng tớ cũng không thay đổi ý định ban đầu.''
''Nếu quá khó khăn, không cần miễn cưỡng chính mình.''
''Cậu yên tâm, tớ hiểu.''
Kiều Diệp không hỏi chuyện cô ấy với Diệp Triều Huy, dù sao tình yêu, nóng hay lạnh chỉ có người trong cuộc mới rõ, cô cũng đã nhắc nhở qua, dù sao hiện tại cô ấy vui vẻ là được.
''Đúng rồi, Tiểu Diệp. Số tiền lần trước đã lấy lại được một phần, nhưng vì cô bị bệnh, tớ chưa kịp nói với cậu.''
Kiều Diệp hơi kinh ngạc: ''Thật à? Tớ không nghe Diệp Triều Huy nói tới.''
Niệm Mi cười cười: ''Không thể lấy lại toàn bộ, anh ấy còn cảm thấy mất mặt kìa, có lẽ là cho rằng mình chưa đủ nhanh, nên không thể một lưới bắt hết đám người đó.''
''Thật ra anh ta làm đã đủ tốt rồi.'' Không thể phủ nhận, Diệp Triều Huy đối với nghề kiểm sát viên này rất tận tụy.
Niệm Mi gật đầu: ''Tiền tớ đã chuyển vào tài khoản cậu rồi, là số tiền trước kia cậu đưa cho cô.''
''Sao lại chuyển sang tớ? Đó là tiền chữa bệnh cho mẹ cùng xoay sở cho đoàn kịch mà.''
''Tiền chữa bệnh cho cô lần trước Hạ Duy Đình đã trả rồi, đâu có tốn bao nhiêu. Còn về đoàn kịch, tớ sẽ nghĩ cách, cũng không phải chuyện cấp bách gì. Nhưng mà cậu... Tiểu Diệp, tớ xin lỗi, lúc cậu nói rằng cậu về nước không phải chỉ vì bệnh tình của cô, đáng ra tớ nên hỏi nhiều thêm một chút, nếu không sẽ không đợi đến bây giờ mới biết cậu muốn phẫu thuật, cũng cần một khoản tiền. 300 vạn kia vốn thuộc về Hạ Duy Đình, mặc kệ hai người có lần nữa quay lại hay không, số tiền này cậu vẫn có quyền sử dụng, ít nhất cũng phải đặt sức khỏe lên hàng đầu chứ.''
Kiều Diệp im lặng một lúc mới mở miệng: ''Tớ không muốn gạt cậu, thật ra tớ cũng chẳng rõ nữa.''
''Không rõ chuyện gì? Có nên làm phẫu thuật hay không à?''
Ngay lúc này điện thoại Kiều Diệp rung lên, cô lấy ra nhìn, là Hạ Duy Đình gọi, có lẽ vì đã uống hết một ly nước trái cây nhưng vẫn chưa thấy cô trở lại. Cô cười cười, không bắt máy, cất lại di động vào túi, rồi ngửa mặt nhìn khoảng không trên đầu: ''Ban đầu tớ cũng chưa nghĩ gì phức tạp, nhưng vẫn sợ mình không hoàn chỉnh, không xinh đẹp, sớm sẽ trở nên già cỗi. Nhưng từ sau lần gặp lại anh ấy, băn khoăn ngày một nhiều, không biết mình có thể đi cùng anh hết cuộc đời hay không, có thể sinh cho anh một đứa bé không... Anh ấy rất thích trẻ nhỏ, tớ có thể nhìn ra được. Nhưng nếu phẫu thuật, tớ sẽ không thể làm mẹ nữa; nhưng mà ngay cả khi không phẫu thuật, tớ cũng không định sinh con...''
Nhận lấy khăn giấy từ tay Niệm Mi, cô mới phát hiện mình khóc. Trước lựa chọn giữa sự sống và cái chết, cô cũng không mạnh mẽ như mình nghĩ.
Niệm Mi đặt tay lên vai cô, an ủi: ''Bệnh di truyền cũng không phải 100%....''
Kiều Diệp lau mắt: ''Tớ biết, nhưng tớ không muốn con tớ sau này cũng phải băn khoăn như tớ bây giờ.''
''Vậy còn Hạ Duy Đình, anh ấy nói gì, hai người đã từng bàn qua chuyện này chưa?''
''Bản thân tớ còn chưa đưa ra được quyết định, cũng không biết phải nói với anh ấy thế nào.''
Không có lựa chọn nào là hoàn mỹ, Hạ Duy Đình nhất định trả lời không vấn đề gì, nhưng cô cũng không biết đó có phải là đáp án mà mình muốn nghe hay không, chuyện này đối với anh không công bằng.
Sau khi tạm biệt Thẩm Niệm Mi, Kiều Diệp đi dọc theo vườn hoa tới nhà hàng gần bệnh viện. Bên ngoài nhà hàng bày hai bàn dài, che dù lớn, thời tiết hôm nay đẹp như vậy, nhâm nhi một ly nước cũng có thể ngồi cả ngày, nhàn rỗi nhìn ngắm thế gian.
Hạ Duy Đình ngồi đó, áo ngoài cũng chưa cởi, xuất thần cầm muỗng khuấy nước trên tay. Đôi mắt anh bất tiện, nếu ra ngoài mà không có cô đi cùng, tài xế Lưu hoặc Ngô Dịch phải luôn đi theo, trừ khi anh muốn bọn họ tránh mặt.
Lúc này đây anh ngồi một mình, gậy chống gác lên ghế bàn bên cạnh. Bộ dạng tuấn mỹ vương chút u ám, khiến người khác ngại thân cận, hơn nữa còn vì gậy chống bên cạnh, khiến người khác vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ. Thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba y tá bác sĩ trẻ tuổi đi ngang qua sẽ ngoái đầu lại nhìn anh, lặng lẽ thì thầm.
Kiều Diệp nhớ lại một quyển sách của Raymond Carver mà cô đọc trên máy bay, trong sách viết, nếu ngày mai một trong hai ta xảy ra chuyện, tôi nghĩ rằng người còn lại sẽ buồn trong chốc lát, nhưng rất nhanh thôi, họ sẽ lại yêu. Tình yêu ngày hôm nay, chẳng qua chỉ là một loại ký ức.
Kiều Diệp sợ rằng ở một tương lai không xa, những gì tồn tại giữa anh và cô, sẽ nhanh chóng tan thành ký ức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.