Biệt Đội Nhóm Nữ Khùng Điên Cùng Các Anh Chàng Thiên Tài
Chương 18: Công Khai !!
Mộng Huyền Vũ
09/10/2016
-Ra là thế! Nếu người ngoài biết chuyện này, chắc chắn sẽ không hay !
-Anh Vũ….Nhật Dạ … sẽ không sao chứ??
Hải Ly nói nhỏ nhẹ , cô thuật lại hết từ đầu sự việc của Thiên Vương và Nhật Dạ cho Anh Vũ nghe, anh nghe xong liền xoa trán nhức đầu. Chuyện này là một chuyện lớn, đại sự. Nếu tin mà lọt ra ngoài e rằng không phải mình Nhật Dạ bị cô lập mà ngay cả Thiên Vương cũng vậy, và cái chức hội trưởng hội học sinh sẽ chả được yên lành gì đâu.
-Haiz!! Bây giờ trước mắt thì nhóm cô và ba bọn tôi phải giữ kín chuyện này! Không được cho chuyện này lọt ra ngoài!
-Vậy là….anh đồng ý giúp tụi tôi sao ??- Hải Ly nghe Anh Vũ đồng hành với cô , cô hạnh phúc theo phản xạ nắm lấy tay anh , mỉm cười vui vẻ , ánh mắt lấp lánh khiến Anh Vũ đỏ mặt, sởn da gà cả lên.
-Chả..chả qua…cũng là lỗi bọn tôi thôi! Đêm đó tụi tôi nóng quá cho nên…mất khôn ! Tôi cũng chỉ sửa chữa lỗi thôi, chưa kể vụ điện thoại nữa! –Anh Vũ ngại ngùng , hất nhẹ tay Hải Ly qua bên , bình tĩnh nói chuyện.
-Ồ không…đó là lỗi bọn tôi vì….tụi tôi đã bỏ đi trước mà….
-Dẫu sao tôi cũng là osin của cô, sao tôi có thể để chủ nhân bị gì chứ! Nhật Dạ là bạn thân cô, nhỏ bị gì là thế nào cô cũng bị lây theo, chả phải sao?- Anh Vũ mỉm cười nhẹ trước câu nói thừa nhận lỗi của Hải Ly. Anh hơi hướng tới cô một chút rồi đưa tay xoa đầu (Osin xoa đầu chủ??? =.=’) . Nói chuyện nhẹ nhàng khiến cô im lặng.
Tuy là hơi ghét con trai xờ tóc mình chút ngay cả Minh Nhân cô cũng thấy hơi khó chịu, nhưng mà Anh Vũ xoa cô lại thấy khá lạ : cảm thấy mình được khen như một cô nhóc ngoan ngoãn nghe theo lời vậy ấy.
-Bà nghĩ tôi biến thái như thằng Thiên Vương hả?- Phong lôi Karuku đi xình xịch là lôi tới chỗ bí mật của hai người : mảnh đất trống đầy cỏ xanh tươi và không khí trong lành. Tại nơi đây , Karuku giải đáp hết câu hỏi của Phong ngay cả việc anh hỏi vụ của Thiên Vương.
- Ông không biến thái chứ là cái gì?- Karuku nghe Phong la, cô trừng mắt lại.
-Thì tôi...tôi...
-Nghe nè dẫu ông chưa làm chuyện đó nhưng trong ba đứa , ông là cái tên cặp bồ nhiều nhất đó nghe chưa ?
-Xì….nhưng mà…tôi chả dám làm chuyện đó đâu! Công nhận Thiên Vương gan thật! – Phong nghĩ lại còn thấy rùng mình.
-Tôi lo cho Nhật Dạ quá! Nó vốn đâu đáng bị vậy !-Karuku buồn bã.
- Tôi nghĩ…Thiên Vương biết mình nên làm gì mà…
-Gì chứ? Làm cho Nhật Dạ có bầu là điều ổng suy nghĩ kỹ hả?- Karuku sốc câu bênh vựa của Phong, cô lớn tiếng.
-Trời ơi bà đừng có mà la làng! Muốn mọi người nghe hết hả?-Phong giật mình , bịt miệng cô lại , khuyên nhủ.
Karuku đứng im nhìn. Sao thế này? Anh lo chuyện này lộ ra ngoài hả? Vậy đồng nghĩa với việc anh bảo vệ bạn cô …anh đang giúp đỡ bạn cô để không bị mang tiếng . Vậy chuyện mà Karuku bật mí kể cho anh cũng không hẳn là sai phạm.
-Để tôi và Anh Vũ nói chuyện với Thiên Vương lại cho kỹ! Trước mắt bà và Hải Ly nên canh chừng Nhật Dạ cẩn thận đi! Đừng để con nhỏ đó quánh lộn nữa , chả tốt cho thai nhi đâu!-Anh đang đưa ra lời khuyên , anh đang giúp đỡ , anh đang nghĩ cách…
Thì ra Phong không hẳn là kẻ vô tâm . Anh rất quan tâm và đầy tâm nguyện để giúp đỡ bạn cô đấy chứ . Thật tốt khi cô chia sẻ cho Phong nghe, nó làm cô nhẹ nhõm . Anh cùng hứng bí mật này với cô và đồng hàng chăm sóc Nhật Dạ.
-Sao...ông tốt với ... bạn tôi quá vậy ?
- Tôi là bạn thân bà, Nhật Dạ tuy không phải bạn thân tôi nhưng cũng là bạn vả lại bả cũng là bạn thân bà. Chuyện này nên giúp chứ !-Phong chỉ nói điều hiển nhiên một cách tự nhi6en. Khiến tim cô đập mạnh và nhanh , thì ra xoay cuối cùng anh cũng chỉ đang...bảo vệ những gì liên quan tới cô thôi .
-Hi ! Cảm ơn nha !- Karuku mỉm cười thật tươi nhìn anh hạnh phúc, Phong ngại ngùng gãi đầu nói không có gì.
-À mà nè có nên cho Bách Hợp biết không ? Tôi thấy bả cũng sáng ...
-Không ! Đừng kể ! – Karuku vui quá nên chia sẻ thêm ý nói Bách Hợp rất sáng suốt , chắc sẽ có thêm cách tốt. Nhưng chưa kịp nói hết thì Phong chen ngang lập tức, mặt anh trông rất serious.
- ???-Karuku bất ngờ trước phản ứng mạnh mẽ của Phong.
-Đừng kể cho Bách Hợp nghe ! Tuyết Băng , Song Thư không được kể ai nghe hết ! Nếu muốn giữ kín bí mật của bạn thân bà !- Phong nói rất nghiêm túc.
-Ờ.... vậy thôi tôi kể cho Hoàng Anh nghe ! – Cô có thể hiểu được phần vì giờ xét lại ... quan hệ giữa nhóm cô với ba người đ1o cũng chả tốt lành gì.
-Cũng không được ?
-Tại sao ? Hoàng Anh là bạn thân của ba tụi tôi mà ? Còn trước ông nữa !- Phản bác lại câu yêu cầu của Phong, Karuku bắt đầu cảm thấy bực bội rồi ấy.
-Karuku, tin tôi đi ! – Phong cằm lấy cánh tay Karuku, anh nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ vô cùng kiên trì và nghiêm túc.
Karuku không biết có phải ánh mắt đó có ma lực không nữa khiến cô bất động . Cô và anh nhìn nhau khá lâu rồi cũng đành ngặm ngụi đồng ý với anh. Anh cũng khuyên nói lại với Nhật Dạ và Hải Ly . Cô cứ thế ngoan ngoãn nghe theo anh răm ráp.
Gio72 ăn trưa
Thiên Vương đợi tới lúc này lâu lắm rồi. Lần đầu , anh sẽ được đi ăn chung với Nhật Dạ và công khai. Cứ nghĩ đến thôi tự nhiên Thiên Vương lại tự cười mình như tự kỷ và cứ nghĩ ngợi đến việc đó. Chả màng tới mọi người nghĩ sao, miễn họ biết anh đang quen với Nhật Dạ là được rồi. Nhanh chóng thu xếp đồ đạc , anh tiến thẳng ra khỏi lớp. Vừa mới bước chân ra thì....Thiên Vương bị ai đó bịt miệng lại . Người bịt miệng anh cũng thừa lúc nâng hai tay anh lên, người còn lại nâng chân anh lên và kéo anh đi xình xịch đến nhà vệ sinh nam. Nói chung là anh bị bắt cóc bởi hai người.
-Mmmmmm !- Thiên Vương bị bịt miệng đâu nói được gì. Anh vùng vẫy la lên.
-Haiz !! Mày bịt chặt cái miệng của nó lại coi Phong !
-Tao biết rồi ! Mày lo hai cái chân nó đi kìa Anh Vũ ! Coi chừng nó đá cho một phát bây giờ !
Thật ra hai kẻ bắt cóc đó chính là Anh Vũ và Phong....
-Haiz ! Hai đứa bây làm tao hú hồn ! Sao ? Muốn nói gì với tao ? – Tới nhà vệ sinh nam, Thiên Vương được thả xuống .Anh chỉnh tề lại quần áo, khoanh tay nhìn hai thằng bạn nhưng rồi anh mới chợt nhận ra : Phong suy sụp cầm cái bàn tay đau đớn của anh mà khóc thầm, còn Anh Vũ quỵ , chống tay xuống đất lay tay xoa bụng, u ám.
-Hình như...tao làm hơi quá chớn nhỉ ?- Thiên Vương gãi đầu nói e ngại.
-QUÁ CHỨ HƠI CÁI GÌ THẰNG KIA !-Phong và AnhVũ ức chế la lên. Thiên Vương hú hồn.
Chả qua là tội nghiệp cho hai kẻ bắt cóc điển trai của chúng ta : Khi Thiên Vương còn chưa định hình ai bắt mình ; kẻ đang bịt miệng , anh cắn một cái rõ đau còn kẻ cầm chân thì anh đạp một phát vào ngay bụng rõ mạnh. Và kết cục là đây....
Dẫu sao Anh Vũ và Phong cũng rất kiên cường kéo anh tới vạch kết thúc dù đã bị thương.
-Tại tụi bây làm tao giật mình ! Sao ? Có gì nói tao nhanh , tao đi ăn với Nhật Dạ nữa !
-Bọn tao muốn hỏi chuyện hôm bữa : mày và Nhật Dạ ! –Anh Vũ vào vấn đề chính.
-Ơ ... thì... – Thiên Vương xanh mặt .
-Mày đừng có trốn nữa ! Bọn tao nghe Karuku và Hải Ly nói hết rồi !-Đúng là bây giờ anh không thể trốn được nữa rồi.
-Nói sự thật cho bọn tao nghe !-Phong kì sát mặt Thiên Vương kinh dị . Anh Vũ cũng đứng chăm chăm đó ra ý đe dọa .
-Rồi rồi ! Để tao nói....tao.....-Thiên Vương mở lời, AnhVũ và Phong kề sát tai vào mà nghe.
Nhật Dạ nếu không phải bị « chồng » ép chờ thì cô chả đứng trước locker chờ cái tên quái vật điên khùng đần độn đó làm cái quái gì. Đã quá mười phút rồi sao lại chưa tới đón có đi ăn chung chứ ? Không lẽ cái tên Thiên Vương chết tiệt này chơi móc cô sao hay là ...đang trêu đùa tình cảm cô vậy...
-Cái tên này....tới đây đi....XÉ XÁC !!!!-Nhật Dạ ức chế quá la lên.
-Woa ! Nhật Dạ bình tĩnh nào !Tính xé xác ai vậy ?
-Tùng Lâm ?
Cô bất ngờ la lên khiến Anh Vũ giật mình,anh cười méo miệng xoa dịu cô. Nhật Dạ cũng hơi bất ngờ khi Tùng Lâm xuất hiện bất thình lình . Anh làm gì giờ chưa đi ăn nữa nhỉ.
-Ờ thì...tôi nói phong long thôi !-Nhớ lại cái chuyện hồi giờ ra chơi , cô xấu hổ chả dám nhìn thẳng mặt Tùng Lâm nữa, ánh mắt của anh giờ trao cho cô khác hẳn hồi xưa . Nó khiến cô hơi khó chịu chút.
-Chờ Thiên Vương đi ăn chung hả ?-Tùng Lâm làm Nhật Dạ giật thót.
-Ừ....Ông sao giờ chưa đi ăn vậy ?
-Tôi chờ Anh Vũ ! Không biết Anh Vũ đi đâu rồi ?
-Oh !-Thì tên đó cũng đang bận bên Thiên Vương mà.
-Nhật Dạ à...tôi ...-Tùng Lâm tự nhiên bắt đầu mở giọng trầm ấm , khiến cô hơi hoang mang . Đừng nói với cô là anh đang tính lôi lại cái chuyện hồi nãy hả ?
-Tôi thật sự....rất thích Nhật Dạ !-Sao Nhật Dạ nghi gì cũng trúng phóc hết vậy ?
-Tùng Lâm à ! Tôi đang ...-Ý c6 đang nói là đang quen với Thiên Vương nhưng bị anh cắt ngang.
-Tôi không quan tâm ! Bà quen Thiên Vương chứ có phải là đính hôn đâu ? Tôi vẫn có cơ hội với bà mà !-Nhật Dạ muốn ngất ! Trời ơi, anh đừng có làm cô đứng tim nữa mà ! Quất cái câu đính hôn làm Nhật Dạ điếng hình , miệng mở mà không thể nói được lời nào.
-Nhạt Dạ à ! Tôi thích bà !
Nhật Dạ chỉ im lặng đứng nhìn Tùng Lâm, cắn môi mà mặt nhăn hoang mang. Nhìn anh tội nghiệp vậy...cô suy tư rành... mình có cái gì hay maa2 Tùng Lâm thích cô đến thế chư ? Bất chấp tỏ tình níu cô lại luôn rồi còn chả sợ gì tới Thiên Vương nữa....
-Tôi không phiền hai người chứ ?
-Oái !
-Hoàng Anh ?
Đang chuyện hai người tình củm vậy mà ai dè đâu Hoàng Anh vô tư đứng kế bên , giữa hai người lên tiếng một cách thản nhiên. Nhật Dạ bất ngờ la lên. Cô xấu hổ quá không biết nãy giờ bạn thân cô có nghe được cái gì không nữa. Tùng Lâm cũng hơi ngạc nhiên với sự có mặt của ông bạn anh nhưng chả làm lố như Nhật Dạ,anh bình thản vô cùng.
-Hello Nhật Dạ !
-Ahihihi !
Từ đằng sau lưng Hoàng Anh xuất hiện thêm hai nhân vật không xa lạ gì chính là Hải Ly và Karuku . Hai con nhỏ bạn thân nhoẻn miệng cười với cái con nhóc mặt còn đỏ ngất kia.
-Ủa ? Sao hai bà....chưa đi ăn nữa ?-Nhật Dạ trố mắt ng5ac nhiên. Cũng trễ quá rồi ?
-Đương nhiên là chờ bà òi !
-Hứa hôm nay đi ăn chung với nhau mà ! –Hai nhỏ bạn nói câu đúng ngây thơ khiến Nhật Dạ thấy có lỗi với tụi nó quá !
-Nhưng....nhưng mà.....-Cô lắp bắp cái rồi nhìn qua Tùng Lâm ái ngại rồi tới Hoàng Anh, hình như anh chưa biết chuyện gì nữa.
-Vậy thôi ba bà có hẹn đi chung với nhau đi ! Tôi với Tùng Lâm đi ăn chung !-Hoàng Anh cắt ngang lời nói Nhật Dạ, vừa dứt khoát anh vòng tay qua Tùng Lâm rồi lôi anh ta đi mặc cho Tùng Lâm ra sức từ chối.
-Nè ! Mày đang làm cái quái gì vậy ?
-Nghe tao đi Tùng Lâm ! Hôm nay mày đi ăn chung với tao đi ! Có gì hai đứa tâm sự !-Tùng Lâm cũng im lặng theo ý, không biết Hoàng Anh có ý đồ gì đây ?
-Nếu không phải tôi với Hải Ly nhanh chóng kêu Hoàng Anh xen giữa hai người , không biết bà hành động sao nữa !- Thấy hai người đi xa, Karuku liền lên tiếng.
-Đừng có nói bà rung động Tùng Lâm rồi nha ? Sao im ru không nói miếng nào vậy ? –Hài Ly ké miệng nói.
-Tôi biết nói sao ? Thấy ổng thành thật quá...tôi không dám nói thẳng ra !-Cô đâu dám làm Tùng Lâm buồn, anh là một người bạn rất đáng quý mà cô rất mến thương , không muốn bị chia cắt.
-Haíz ! Bà đang chờ Thiên Vương đúng không ?-À thì ra hai nhỏ này biết mà.
-À thì....ổng bắt !
-Ay chà ! Dễ thương quá vậy ? Không lẽ...Thiên Vương « thích » Nhật Dạ rồi sao ?-Hải Ly trêu ghẹo.
- Dễ thương cái gì dễ thương ?Bắt tôi hễ rảnh cái là đi với ổng ! Có được đi với mấy bà đâu !- Nhật Dạ đỏ mặt.
-Ái chà ! Vậy có nghĩ là thật sự Thiên Vương nghiêm túc thật đó nhưng mà...cách cư xử có hơi phần quá lố ! –Vô cùng quá luôn ấy !
Thiên Vương ra ý làm gì cũng phải hỏi anh, cho anh biết cô đi đâu sao không đi vvo71i anh ?Chia sẻ bí mật với nhau . Không cho cô miếng riêng tư nào luôn, cô tự hỏi mình là « vợ » hay là osin vậy cà ?Karuku và Hải Ly cho dù xưa chả ưa gì anh tại anh hay chọc ghẹo Nhật Dạ nhưng lần này cũng phải thừa nhận nó ích kỷ nhưng theo chiều dễ thương, thương « vợ » . Cơ mà nghĩ lại đờ nào kẻ tao nhã như anh mà làm tất cả, thay đổi bản tính vì cái con nhóc siêu quậy này chứ chời ???
-Trễ quá rồi ! Tôi nghĩ chắc ổng bận gì ấy !
-Thôi nhân cơ hội ba đứa mình đi ăn lần cuối đi !-Hải Ly ra ý kiến.
-Làm như sắp ly biệt nhau rồi hay sao ấy ! – Nhật Dạ mặt =.= không nói gì.
Không nghĩ nhiều, ba cô nàng dẫn nhau đi ăn luôn. Lát hỏi có bị tính sổ bởi mấy tên con trai cũng mặc kệ !
-Mày thích Nhật Dạ đúng không ?-Hoàng Anh vừa ăn vừa thản nhiên nói.
- ....Sao mày biết ?-Tùng L6am nghe vậy liền cứng họng , không ăn nữa.
-Mấy năm ngoái ! Quan hệ với bọn tao với mày như người vô hình vậy ! Thế mà năm nay...mày lại quá quan tâm và chơi với bọn tao, đặc biệt là Nhật Dạ !
-Dẫu sao... tao cũng chỉ là diễn kịch với Nhật Dạ ...đễ chọc tức Thiên Vương thôi nhưng mà....-Tới đây Tùng Lâm chả có hứng ăn.
-Nhật Dạ nó vốn thích thằng Thiên Vương từ khi gặp nó rồi ! Kể ra cũng gần 3 năm đấy ! Nó giữ vững vậy thì có nghĩ là Nhật Dạ thương thằng đ1o thật lòng đấy ! Mày nghĩ mày đánh bại nổi thằng Thiên Vương không ?-Hoàng Anh nói với một ý giọng khá thách thức và giễu cợt khiến Tùng Lâm khá khó chịu nhưng nói sao thì giờ hai anh đang ở cùng phe.
-Còn mày với Karuku thì sao hả ? Mối quan hệ như thế nào ? – Tùng Lâm trả đũa lại.
-...Tao....- Hoàng Anh lập lờ nói nhưng chưa kịp thì bị một đứa nào đó chen vào.
-Ê ! Mày nhìn kìa ! Có phải là ba hội trưởng của chúng ta lần đầu đi ăn chung không vậy ?
-Ờ đúng rồi ! Trời ơi đẹp trai quá đi à !
-Tiếc họ không phải là bạn thân nhau nhưng mà...lần đầu tiên ba người đi chung vậy....ôi chắc sặc máu quá à !!!!
Nghe thì đương nhiên không ai khác là Thiên Vương, Anh Vũ và Hùng Phong rồi.
-Này này...có phải...họ đang chủ động tới ngồi đối diện ba người nào kìa ?
-Ế ? Chả phải là Nhật Dạ, Karuku và Hải Ly lớp 10A7 sao ?
-Ủa ? Sao ba hội trưởng lại ngồi ăn chung với họ ?- Nghe đến đây, Tùng Lâm và Hoàng Anh sửng sốt quay lại xem. Đúng là gần đó là chỗ bộ ba cô nhóc đang ngồi ăn vui vẻ rồi tự nhiên đâu ra ba anh chag2 lạnh lùng đặt khay cơm trước mặt , ngồi xuống ăn thản nhiên.
-Cho bọn này nhập tiệc chung nhé ! –Anh Vũ cười chào lịch sự. Tiệc gì đâu đây ? Hải Ly nhìn anh không nói được lời nào.
-Hello ! Không phiền chứ ?-Qúa phiền đối với Karuku với cái vẻ mặt nham nhở của Phong á.
-Nhật Dạ ? Hồi sáng tôi nói sao ?- Người xấu số nhất giờ là Nhật Dạ đây này, không biết Thiên Vương có chịu tha cho cô không nữa ?
-Tại tôi chờ ông lâu quá ! Nên đi ăn trước chứ bộ !-Nhật Dạ phản đòn.
-Có tụi tôi làm chứng nè !Ông bắt bạn tôi chờ lâu chứ bộ !
-Uổng công tụi tôi tin tưởng giao Nhật Dạ cho ông !-Karuku và Hải Ly đương nhiên vào bênh bạn mình chứ ! Nhưng cơ mà cái câu giao cô cho tên Diêm Vương nghe chả khác nào mẹ con hết á. Được hai đứa giúp đỡ mà Nhật Dạ không biết nên buồn hay vui nữa.
-Về cái chuyện đó...hai bà nên hỏi kỹ hai cái tên kế bên tôi đây nè !- Thiên Vương bị chỉ trích oan , ức chế nói xong liền liếc xéo hai cái tên gây ra vụ anh đi trễ với Nhật Dạ.
Anh Vũ và Phong liền lạnh sống lưng ngay lập tức . Karuku và Hải Ly hơi do dự , hiếu kỳ nhìn qua bên hai anh chàng , hai anh liền cười trừ nói.
-Thôi nào ! Chuyện đó đáng gì ! Mọi người ăn ngon ha !- Phong ý kêu Thiên Vương bỏ qua rồi cư xử như thằng ngốc.
-Ăn lẹ đi rồi lên lớp !
Sớm muộn thì ba cô cũng cho qua mà ăn . Nhưng cơ mà…dẫu sao cũng phải nghĩ kỹ lại là ba cái tên trước mặt ba cô là ba tên oan gia đó giờ. Ăn không biết có ngon có lành không nữa. Vả lại…mọi người xung quanh nhìn, bàn tán xôn xao quá . Đương nhiên rồi, thà mấy ổng đi ăn với mấy hotgirl như Bách Hợp, Tuyết Băng hay Song Thư thì không nói gì. Vậy mà giờ đây lại đi ăn….
-Nè! Mấy ông chuyển chỗ đươc không ? –Karuku thay ba đứa nói.
-Hả? Sao vậy?-Phong nghe hơi buồn.
-Mọi người nhìn kìa có biết không? –Hỉa Ly tức tối nói.
-Nhìn thì nhìn cứ cho họ nhìn đi ! Có cản nguyên đám ăn cơm đâu?-Anh Vũ vẫn thản nhiên ăn .
-Trời ơi! Sao mấy ông không đi với mấy cô phó hội trưởng mấy ông đi?-Nhật Dạ là người tiep1 theo.
-Bọn tôi không thích! Bọn tôi muốn ăn với ai là quyền của bọn tôi ! Vả lại Nhật Dạ…bộ bà quên hả?-Người nói lại Nhật Dạ đương nhiên là Thiên Vương.
Có vẻ anh nói cũng đúng và hợ ply1 nhưng mà…vậy chả phải trái ngược với ý của mấy cô sao? Mấy cô muốn ăn với ai là quyền mấy cô?
-Nè!Ba bà cũng đâu phải dạng vừa đâu? Nhật Dạ mấy lần liên tiếp đi thi toán,lý , hóa nhận giải về. Còn Karuku là ngoại ngữ cũng ghê gớm lắm chứ bộ! Còn Hải Ly…à Hải Ly được cái gí ta?- Phong hiểu ý ba cô nàng, anh bức xúc nói cho họ hiểu họ không phải dạng thường dân nên ba anh đi ăn chung cũng có sao?
Phong lần lượt khen thành tích ba cô nhưng tới lượt Hải Ly…anh bí ! Anh chợt nhận ra hình như Hải Ly không hẳn là một gương mặt tiêu biểu.
-Mày iim đi ! Ơ thì…Hải Ly mới chuyển đến đây…thì chưa có thành tích gì cũng phải…từ từ rồi có!-Anh Vũ nó lại thay cho Hải Ly. Không biết phải anh cố bênh Hải Ly thật không vì trông anh rất ngại và đỏ mặt khi nói vậy hay chỉ là anh nói thẳng chừng ra thôi?Vì cái này cũng là sự thật 100% đâu cần phải bênh.
-Công nhận : osin của Hải Ly có khác , bảo vệ chủ ha!- Karuku chế giễu , khen Anh Vũ làm anh hơi cười mỉm chút.
-Ừ! Osin giỏi!- Hải Ly công nhận hồi khen anh, anh im ru ăn một mạch , mặt đỏ ngất ngây. Ba cô nàng nhìn khó hiểu , còn Hùng Phong và Thiên Vương cười ranh mãnh.
-Này Hải Ly! Anh Vũ làm osin tốt ấy chứ! Đừng đuổi ổng đi! Tiết lắm!- Phong nhảy vào phá, ý cũng có lòng tốt giúp Anh Vũ nhưng mà không biết có nên mừng không nữa.
-Ừ!-Hải Ly đồng ý.
-Ê mà Karuku! Nãy tôi khen bà…cho tôi ngồi đây ăn tiếp nha!-Làm người tốt xong , Phong quay qua nịnh Karuku. Cô nàng cũng miễn cưỡng đồng ý dẫu sao…giờ quan hệ họ là bạn thân mà.! Có quyền ăn chung mà!
Nhật Dạ là hết đường chối hay đuổi được Thiên Vương rồi ấy. Có đời nào vợ đuổi không hco chồng ăn không?Đành chấp nhận sốp hận! Cơ mà thật lòng được ăn chung với Thiên Vương vậy…cô cũng thích lắm chứ bộ. Thiên Vương cũng là người chủ động mà.
Lần này sáu người ăn chung, nói chuyện vui vẻ, cười đùa giỡn cợt với nhau mặc cho bao nhiêu ánh mắt đổ về họ. Đặc biệt là những câu hỏi về ba anh chàng hội trưởng từ các cô gái tội nghiệp . Tùng Lâm và Hoàng Anh chả biết họ đang suy nghĩ và làm cái quái gì vậy ?
-Không lẽ hai đứa bị cho ra rìa? –Tùng Lâm nhăn mặt.
-….-Hoàng Anh im lặng.
-Nè! Mày cẩn thận coi chừng Phong cướp Karuku đấy!- Anh bực bội nói, Hoàng Anh cũng chả nói gì.
Điều cũng khiến anh khá bực là Anh Vũ…không lẽ tên đó quên thằng bạn thân này rồi hay soa mà qua bên kia với tên Thiên Vương chết tiệt đó?Muốn điên lên được à.
Hoàng Anh thì nhìn kỹ về Karuku và Phong. Anh tự hỏi…từ khi nào quan hệ hai người này tốt đến mức này thế? Xem cách họ cười giỡn với nhau kìa. Tự nhiên Tùng Lâm cảm giác đâu đây có cái chướng khí nào bay quanh anh thì phải và rồi anh phát hiện ra từ đâu nên anh chả dám nhìn đối diện chỗ đó.
Nghỉ trưa
-Cái quái gì vậy chời? Tụi bây có thấy Phong …. Ngồi nhõng nhẻo, chơi đùa với Karuku không? Hai người đó làm cái quái gì vậy?-Bách Hợp ở hành lang đi qua đi lại , nói tới nói lui vô cùng ức chế.
-Haiz….Tao để yên cái là con Hải Ly nhào tới! Con này nhìn hiền vậy mà không ngờ…-Tuyết Băng đứng tựa vào tường , mang lời lẽ không hay ho cho Hỉa Ly tội nghiệp .
-Vậy đúng như tao nghĩ….đối tượng của Thiên Vương là Nhật Dạ….Ba đứa này ghê thật!-Song Thư xoa đầu.
-Vậy giờ tính sao?
-…Từ từ rồi tính nhưng ba đứa đó….tao thề tao không đ6ẻ yên đâu!
-Chắc chắn rồi! ba đứa đ1o là phải trừ khử ngay!
-Anh Vũ….Nhật Dạ … sẽ không sao chứ??
Hải Ly nói nhỏ nhẹ , cô thuật lại hết từ đầu sự việc của Thiên Vương và Nhật Dạ cho Anh Vũ nghe, anh nghe xong liền xoa trán nhức đầu. Chuyện này là một chuyện lớn, đại sự. Nếu tin mà lọt ra ngoài e rằng không phải mình Nhật Dạ bị cô lập mà ngay cả Thiên Vương cũng vậy, và cái chức hội trưởng hội học sinh sẽ chả được yên lành gì đâu.
-Haiz!! Bây giờ trước mắt thì nhóm cô và ba bọn tôi phải giữ kín chuyện này! Không được cho chuyện này lọt ra ngoài!
-Vậy là….anh đồng ý giúp tụi tôi sao ??- Hải Ly nghe Anh Vũ đồng hành với cô , cô hạnh phúc theo phản xạ nắm lấy tay anh , mỉm cười vui vẻ , ánh mắt lấp lánh khiến Anh Vũ đỏ mặt, sởn da gà cả lên.
-Chả..chả qua…cũng là lỗi bọn tôi thôi! Đêm đó tụi tôi nóng quá cho nên…mất khôn ! Tôi cũng chỉ sửa chữa lỗi thôi, chưa kể vụ điện thoại nữa! –Anh Vũ ngại ngùng , hất nhẹ tay Hải Ly qua bên , bình tĩnh nói chuyện.
-Ồ không…đó là lỗi bọn tôi vì….tụi tôi đã bỏ đi trước mà….
-Dẫu sao tôi cũng là osin của cô, sao tôi có thể để chủ nhân bị gì chứ! Nhật Dạ là bạn thân cô, nhỏ bị gì là thế nào cô cũng bị lây theo, chả phải sao?- Anh Vũ mỉm cười nhẹ trước câu nói thừa nhận lỗi của Hải Ly. Anh hơi hướng tới cô một chút rồi đưa tay xoa đầu (Osin xoa đầu chủ??? =.=’) . Nói chuyện nhẹ nhàng khiến cô im lặng.
Tuy là hơi ghét con trai xờ tóc mình chút ngay cả Minh Nhân cô cũng thấy hơi khó chịu, nhưng mà Anh Vũ xoa cô lại thấy khá lạ : cảm thấy mình được khen như một cô nhóc ngoan ngoãn nghe theo lời vậy ấy.
-Bà nghĩ tôi biến thái như thằng Thiên Vương hả?- Phong lôi Karuku đi xình xịch là lôi tới chỗ bí mật của hai người : mảnh đất trống đầy cỏ xanh tươi và không khí trong lành. Tại nơi đây , Karuku giải đáp hết câu hỏi của Phong ngay cả việc anh hỏi vụ của Thiên Vương.
- Ông không biến thái chứ là cái gì?- Karuku nghe Phong la, cô trừng mắt lại.
-Thì tôi...tôi...
-Nghe nè dẫu ông chưa làm chuyện đó nhưng trong ba đứa , ông là cái tên cặp bồ nhiều nhất đó nghe chưa ?
-Xì….nhưng mà…tôi chả dám làm chuyện đó đâu! Công nhận Thiên Vương gan thật! – Phong nghĩ lại còn thấy rùng mình.
-Tôi lo cho Nhật Dạ quá! Nó vốn đâu đáng bị vậy !-Karuku buồn bã.
- Tôi nghĩ…Thiên Vương biết mình nên làm gì mà…
-Gì chứ? Làm cho Nhật Dạ có bầu là điều ổng suy nghĩ kỹ hả?- Karuku sốc câu bênh vựa của Phong, cô lớn tiếng.
-Trời ơi bà đừng có mà la làng! Muốn mọi người nghe hết hả?-Phong giật mình , bịt miệng cô lại , khuyên nhủ.
Karuku đứng im nhìn. Sao thế này? Anh lo chuyện này lộ ra ngoài hả? Vậy đồng nghĩa với việc anh bảo vệ bạn cô …anh đang giúp đỡ bạn cô để không bị mang tiếng . Vậy chuyện mà Karuku bật mí kể cho anh cũng không hẳn là sai phạm.
-Để tôi và Anh Vũ nói chuyện với Thiên Vương lại cho kỹ! Trước mắt bà và Hải Ly nên canh chừng Nhật Dạ cẩn thận đi! Đừng để con nhỏ đó quánh lộn nữa , chả tốt cho thai nhi đâu!-Anh đang đưa ra lời khuyên , anh đang giúp đỡ , anh đang nghĩ cách…
Thì ra Phong không hẳn là kẻ vô tâm . Anh rất quan tâm và đầy tâm nguyện để giúp đỡ bạn cô đấy chứ . Thật tốt khi cô chia sẻ cho Phong nghe, nó làm cô nhẹ nhõm . Anh cùng hứng bí mật này với cô và đồng hàng chăm sóc Nhật Dạ.
-Sao...ông tốt với ... bạn tôi quá vậy ?
- Tôi là bạn thân bà, Nhật Dạ tuy không phải bạn thân tôi nhưng cũng là bạn vả lại bả cũng là bạn thân bà. Chuyện này nên giúp chứ !-Phong chỉ nói điều hiển nhiên một cách tự nhi6en. Khiến tim cô đập mạnh và nhanh , thì ra xoay cuối cùng anh cũng chỉ đang...bảo vệ những gì liên quan tới cô thôi .
-Hi ! Cảm ơn nha !- Karuku mỉm cười thật tươi nhìn anh hạnh phúc, Phong ngại ngùng gãi đầu nói không có gì.
-À mà nè có nên cho Bách Hợp biết không ? Tôi thấy bả cũng sáng ...
-Không ! Đừng kể ! – Karuku vui quá nên chia sẻ thêm ý nói Bách Hợp rất sáng suốt , chắc sẽ có thêm cách tốt. Nhưng chưa kịp nói hết thì Phong chen ngang lập tức, mặt anh trông rất serious.
- ???-Karuku bất ngờ trước phản ứng mạnh mẽ của Phong.
-Đừng kể cho Bách Hợp nghe ! Tuyết Băng , Song Thư không được kể ai nghe hết ! Nếu muốn giữ kín bí mật của bạn thân bà !- Phong nói rất nghiêm túc.
-Ờ.... vậy thôi tôi kể cho Hoàng Anh nghe ! – Cô có thể hiểu được phần vì giờ xét lại ... quan hệ giữa nhóm cô với ba người đ1o cũng chả tốt lành gì.
-Cũng không được ?
-Tại sao ? Hoàng Anh là bạn thân của ba tụi tôi mà ? Còn trước ông nữa !- Phản bác lại câu yêu cầu của Phong, Karuku bắt đầu cảm thấy bực bội rồi ấy.
-Karuku, tin tôi đi ! – Phong cằm lấy cánh tay Karuku, anh nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ vô cùng kiên trì và nghiêm túc.
Karuku không biết có phải ánh mắt đó có ma lực không nữa khiến cô bất động . Cô và anh nhìn nhau khá lâu rồi cũng đành ngặm ngụi đồng ý với anh. Anh cũng khuyên nói lại với Nhật Dạ và Hải Ly . Cô cứ thế ngoan ngoãn nghe theo anh răm ráp.
Gio72 ăn trưa
Thiên Vương đợi tới lúc này lâu lắm rồi. Lần đầu , anh sẽ được đi ăn chung với Nhật Dạ và công khai. Cứ nghĩ đến thôi tự nhiên Thiên Vương lại tự cười mình như tự kỷ và cứ nghĩ ngợi đến việc đó. Chả màng tới mọi người nghĩ sao, miễn họ biết anh đang quen với Nhật Dạ là được rồi. Nhanh chóng thu xếp đồ đạc , anh tiến thẳng ra khỏi lớp. Vừa mới bước chân ra thì....Thiên Vương bị ai đó bịt miệng lại . Người bịt miệng anh cũng thừa lúc nâng hai tay anh lên, người còn lại nâng chân anh lên và kéo anh đi xình xịch đến nhà vệ sinh nam. Nói chung là anh bị bắt cóc bởi hai người.
-Mmmmmm !- Thiên Vương bị bịt miệng đâu nói được gì. Anh vùng vẫy la lên.
-Haiz !! Mày bịt chặt cái miệng của nó lại coi Phong !
-Tao biết rồi ! Mày lo hai cái chân nó đi kìa Anh Vũ ! Coi chừng nó đá cho một phát bây giờ !
Thật ra hai kẻ bắt cóc đó chính là Anh Vũ và Phong....
-Haiz ! Hai đứa bây làm tao hú hồn ! Sao ? Muốn nói gì với tao ? – Tới nhà vệ sinh nam, Thiên Vương được thả xuống .Anh chỉnh tề lại quần áo, khoanh tay nhìn hai thằng bạn nhưng rồi anh mới chợt nhận ra : Phong suy sụp cầm cái bàn tay đau đớn của anh mà khóc thầm, còn Anh Vũ quỵ , chống tay xuống đất lay tay xoa bụng, u ám.
-Hình như...tao làm hơi quá chớn nhỉ ?- Thiên Vương gãi đầu nói e ngại.
-QUÁ CHỨ HƠI CÁI GÌ THẰNG KIA !-Phong và AnhVũ ức chế la lên. Thiên Vương hú hồn.
Chả qua là tội nghiệp cho hai kẻ bắt cóc điển trai của chúng ta : Khi Thiên Vương còn chưa định hình ai bắt mình ; kẻ đang bịt miệng , anh cắn một cái rõ đau còn kẻ cầm chân thì anh đạp một phát vào ngay bụng rõ mạnh. Và kết cục là đây....
Dẫu sao Anh Vũ và Phong cũng rất kiên cường kéo anh tới vạch kết thúc dù đã bị thương.
-Tại tụi bây làm tao giật mình ! Sao ? Có gì nói tao nhanh , tao đi ăn với Nhật Dạ nữa !
-Bọn tao muốn hỏi chuyện hôm bữa : mày và Nhật Dạ ! –Anh Vũ vào vấn đề chính.
-Ơ ... thì... – Thiên Vương xanh mặt .
-Mày đừng có trốn nữa ! Bọn tao nghe Karuku và Hải Ly nói hết rồi !-Đúng là bây giờ anh không thể trốn được nữa rồi.
-Nói sự thật cho bọn tao nghe !-Phong kì sát mặt Thiên Vương kinh dị . Anh Vũ cũng đứng chăm chăm đó ra ý đe dọa .
-Rồi rồi ! Để tao nói....tao.....-Thiên Vương mở lời, AnhVũ và Phong kề sát tai vào mà nghe.
Nhật Dạ nếu không phải bị « chồng » ép chờ thì cô chả đứng trước locker chờ cái tên quái vật điên khùng đần độn đó làm cái quái gì. Đã quá mười phút rồi sao lại chưa tới đón có đi ăn chung chứ ? Không lẽ cái tên Thiên Vương chết tiệt này chơi móc cô sao hay là ...đang trêu đùa tình cảm cô vậy...
-Cái tên này....tới đây đi....XÉ XÁC !!!!-Nhật Dạ ức chế quá la lên.
-Woa ! Nhật Dạ bình tĩnh nào !Tính xé xác ai vậy ?
-Tùng Lâm ?
Cô bất ngờ la lên khiến Anh Vũ giật mình,anh cười méo miệng xoa dịu cô. Nhật Dạ cũng hơi bất ngờ khi Tùng Lâm xuất hiện bất thình lình . Anh làm gì giờ chưa đi ăn nữa nhỉ.
-Ờ thì...tôi nói phong long thôi !-Nhớ lại cái chuyện hồi giờ ra chơi , cô xấu hổ chả dám nhìn thẳng mặt Tùng Lâm nữa, ánh mắt của anh giờ trao cho cô khác hẳn hồi xưa . Nó khiến cô hơi khó chịu chút.
-Chờ Thiên Vương đi ăn chung hả ?-Tùng Lâm làm Nhật Dạ giật thót.
-Ừ....Ông sao giờ chưa đi ăn vậy ?
-Tôi chờ Anh Vũ ! Không biết Anh Vũ đi đâu rồi ?
-Oh !-Thì tên đó cũng đang bận bên Thiên Vương mà.
-Nhật Dạ à...tôi ...-Tùng Lâm tự nhiên bắt đầu mở giọng trầm ấm , khiến cô hơi hoang mang . Đừng nói với cô là anh đang tính lôi lại cái chuyện hồi nãy hả ?
-Tôi thật sự....rất thích Nhật Dạ !-Sao Nhật Dạ nghi gì cũng trúng phóc hết vậy ?
-Tùng Lâm à ! Tôi đang ...-Ý c6 đang nói là đang quen với Thiên Vương nhưng bị anh cắt ngang.
-Tôi không quan tâm ! Bà quen Thiên Vương chứ có phải là đính hôn đâu ? Tôi vẫn có cơ hội với bà mà !-Nhật Dạ muốn ngất ! Trời ơi, anh đừng có làm cô đứng tim nữa mà ! Quất cái câu đính hôn làm Nhật Dạ điếng hình , miệng mở mà không thể nói được lời nào.
-Nhạt Dạ à ! Tôi thích bà !
Nhật Dạ chỉ im lặng đứng nhìn Tùng Lâm, cắn môi mà mặt nhăn hoang mang. Nhìn anh tội nghiệp vậy...cô suy tư rành... mình có cái gì hay maa2 Tùng Lâm thích cô đến thế chư ? Bất chấp tỏ tình níu cô lại luôn rồi còn chả sợ gì tới Thiên Vương nữa....
-Tôi không phiền hai người chứ ?
-Oái !
-Hoàng Anh ?
Đang chuyện hai người tình củm vậy mà ai dè đâu Hoàng Anh vô tư đứng kế bên , giữa hai người lên tiếng một cách thản nhiên. Nhật Dạ bất ngờ la lên. Cô xấu hổ quá không biết nãy giờ bạn thân cô có nghe được cái gì không nữa. Tùng Lâm cũng hơi ngạc nhiên với sự có mặt của ông bạn anh nhưng chả làm lố như Nhật Dạ,anh bình thản vô cùng.
-Hello Nhật Dạ !
-Ahihihi !
Từ đằng sau lưng Hoàng Anh xuất hiện thêm hai nhân vật không xa lạ gì chính là Hải Ly và Karuku . Hai con nhỏ bạn thân nhoẻn miệng cười với cái con nhóc mặt còn đỏ ngất kia.
-Ủa ? Sao hai bà....chưa đi ăn nữa ?-Nhật Dạ trố mắt ng5ac nhiên. Cũng trễ quá rồi ?
-Đương nhiên là chờ bà òi !
-Hứa hôm nay đi ăn chung với nhau mà ! –Hai nhỏ bạn nói câu đúng ngây thơ khiến Nhật Dạ thấy có lỗi với tụi nó quá !
-Nhưng....nhưng mà.....-Cô lắp bắp cái rồi nhìn qua Tùng Lâm ái ngại rồi tới Hoàng Anh, hình như anh chưa biết chuyện gì nữa.
-Vậy thôi ba bà có hẹn đi chung với nhau đi ! Tôi với Tùng Lâm đi ăn chung !-Hoàng Anh cắt ngang lời nói Nhật Dạ, vừa dứt khoát anh vòng tay qua Tùng Lâm rồi lôi anh ta đi mặc cho Tùng Lâm ra sức từ chối.
-Nè ! Mày đang làm cái quái gì vậy ?
-Nghe tao đi Tùng Lâm ! Hôm nay mày đi ăn chung với tao đi ! Có gì hai đứa tâm sự !-Tùng Lâm cũng im lặng theo ý, không biết Hoàng Anh có ý đồ gì đây ?
-Nếu không phải tôi với Hải Ly nhanh chóng kêu Hoàng Anh xen giữa hai người , không biết bà hành động sao nữa !- Thấy hai người đi xa, Karuku liền lên tiếng.
-Đừng có nói bà rung động Tùng Lâm rồi nha ? Sao im ru không nói miếng nào vậy ? –Hài Ly ké miệng nói.
-Tôi biết nói sao ? Thấy ổng thành thật quá...tôi không dám nói thẳng ra !-Cô đâu dám làm Tùng Lâm buồn, anh là một người bạn rất đáng quý mà cô rất mến thương , không muốn bị chia cắt.
-Haíz ! Bà đang chờ Thiên Vương đúng không ?-À thì ra hai nhỏ này biết mà.
-À thì....ổng bắt !
-Ay chà ! Dễ thương quá vậy ? Không lẽ...Thiên Vương « thích » Nhật Dạ rồi sao ?-Hải Ly trêu ghẹo.
- Dễ thương cái gì dễ thương ?Bắt tôi hễ rảnh cái là đi với ổng ! Có được đi với mấy bà đâu !- Nhật Dạ đỏ mặt.
-Ái chà ! Vậy có nghĩ là thật sự Thiên Vương nghiêm túc thật đó nhưng mà...cách cư xử có hơi phần quá lố ! –Vô cùng quá luôn ấy !
Thiên Vương ra ý làm gì cũng phải hỏi anh, cho anh biết cô đi đâu sao không đi vvo71i anh ?Chia sẻ bí mật với nhau . Không cho cô miếng riêng tư nào luôn, cô tự hỏi mình là « vợ » hay là osin vậy cà ?Karuku và Hải Ly cho dù xưa chả ưa gì anh tại anh hay chọc ghẹo Nhật Dạ nhưng lần này cũng phải thừa nhận nó ích kỷ nhưng theo chiều dễ thương, thương « vợ » . Cơ mà nghĩ lại đờ nào kẻ tao nhã như anh mà làm tất cả, thay đổi bản tính vì cái con nhóc siêu quậy này chứ chời ???
-Trễ quá rồi ! Tôi nghĩ chắc ổng bận gì ấy !
-Thôi nhân cơ hội ba đứa mình đi ăn lần cuối đi !-Hải Ly ra ý kiến.
-Làm như sắp ly biệt nhau rồi hay sao ấy ! – Nhật Dạ mặt =.= không nói gì.
Không nghĩ nhiều, ba cô nàng dẫn nhau đi ăn luôn. Lát hỏi có bị tính sổ bởi mấy tên con trai cũng mặc kệ !
-Mày thích Nhật Dạ đúng không ?-Hoàng Anh vừa ăn vừa thản nhiên nói.
- ....Sao mày biết ?-Tùng L6am nghe vậy liền cứng họng , không ăn nữa.
-Mấy năm ngoái ! Quan hệ với bọn tao với mày như người vô hình vậy ! Thế mà năm nay...mày lại quá quan tâm và chơi với bọn tao, đặc biệt là Nhật Dạ !
-Dẫu sao... tao cũng chỉ là diễn kịch với Nhật Dạ ...đễ chọc tức Thiên Vương thôi nhưng mà....-Tới đây Tùng Lâm chả có hứng ăn.
-Nhật Dạ nó vốn thích thằng Thiên Vương từ khi gặp nó rồi ! Kể ra cũng gần 3 năm đấy ! Nó giữ vững vậy thì có nghĩ là Nhật Dạ thương thằng đ1o thật lòng đấy ! Mày nghĩ mày đánh bại nổi thằng Thiên Vương không ?-Hoàng Anh nói với một ý giọng khá thách thức và giễu cợt khiến Tùng Lâm khá khó chịu nhưng nói sao thì giờ hai anh đang ở cùng phe.
-Còn mày với Karuku thì sao hả ? Mối quan hệ như thế nào ? – Tùng Lâm trả đũa lại.
-...Tao....- Hoàng Anh lập lờ nói nhưng chưa kịp thì bị một đứa nào đó chen vào.
-Ê ! Mày nhìn kìa ! Có phải là ba hội trưởng của chúng ta lần đầu đi ăn chung không vậy ?
-Ờ đúng rồi ! Trời ơi đẹp trai quá đi à !
-Tiếc họ không phải là bạn thân nhau nhưng mà...lần đầu tiên ba người đi chung vậy....ôi chắc sặc máu quá à !!!!
Nghe thì đương nhiên không ai khác là Thiên Vương, Anh Vũ và Hùng Phong rồi.
-Này này...có phải...họ đang chủ động tới ngồi đối diện ba người nào kìa ?
-Ế ? Chả phải là Nhật Dạ, Karuku và Hải Ly lớp 10A7 sao ?
-Ủa ? Sao ba hội trưởng lại ngồi ăn chung với họ ?- Nghe đến đây, Tùng Lâm và Hoàng Anh sửng sốt quay lại xem. Đúng là gần đó là chỗ bộ ba cô nhóc đang ngồi ăn vui vẻ rồi tự nhiên đâu ra ba anh chag2 lạnh lùng đặt khay cơm trước mặt , ngồi xuống ăn thản nhiên.
-Cho bọn này nhập tiệc chung nhé ! –Anh Vũ cười chào lịch sự. Tiệc gì đâu đây ? Hải Ly nhìn anh không nói được lời nào.
-Hello ! Không phiền chứ ?-Qúa phiền đối với Karuku với cái vẻ mặt nham nhở của Phong á.
-Nhật Dạ ? Hồi sáng tôi nói sao ?- Người xấu số nhất giờ là Nhật Dạ đây này, không biết Thiên Vương có chịu tha cho cô không nữa ?
-Tại tôi chờ ông lâu quá ! Nên đi ăn trước chứ bộ !-Nhật Dạ phản đòn.
-Có tụi tôi làm chứng nè !Ông bắt bạn tôi chờ lâu chứ bộ !
-Uổng công tụi tôi tin tưởng giao Nhật Dạ cho ông !-Karuku và Hải Ly đương nhiên vào bênh bạn mình chứ ! Nhưng cơ mà cái câu giao cô cho tên Diêm Vương nghe chả khác nào mẹ con hết á. Được hai đứa giúp đỡ mà Nhật Dạ không biết nên buồn hay vui nữa.
-Về cái chuyện đó...hai bà nên hỏi kỹ hai cái tên kế bên tôi đây nè !- Thiên Vương bị chỉ trích oan , ức chế nói xong liền liếc xéo hai cái tên gây ra vụ anh đi trễ với Nhật Dạ.
Anh Vũ và Phong liền lạnh sống lưng ngay lập tức . Karuku và Hải Ly hơi do dự , hiếu kỳ nhìn qua bên hai anh chàng , hai anh liền cười trừ nói.
-Thôi nào ! Chuyện đó đáng gì ! Mọi người ăn ngon ha !- Phong ý kêu Thiên Vương bỏ qua rồi cư xử như thằng ngốc.
-Ăn lẹ đi rồi lên lớp !
Sớm muộn thì ba cô cũng cho qua mà ăn . Nhưng cơ mà…dẫu sao cũng phải nghĩ kỹ lại là ba cái tên trước mặt ba cô là ba tên oan gia đó giờ. Ăn không biết có ngon có lành không nữa. Vả lại…mọi người xung quanh nhìn, bàn tán xôn xao quá . Đương nhiên rồi, thà mấy ổng đi ăn với mấy hotgirl như Bách Hợp, Tuyết Băng hay Song Thư thì không nói gì. Vậy mà giờ đây lại đi ăn….
-Nè! Mấy ông chuyển chỗ đươc không ? –Karuku thay ba đứa nói.
-Hả? Sao vậy?-Phong nghe hơi buồn.
-Mọi người nhìn kìa có biết không? –Hỉa Ly tức tối nói.
-Nhìn thì nhìn cứ cho họ nhìn đi ! Có cản nguyên đám ăn cơm đâu?-Anh Vũ vẫn thản nhiên ăn .
-Trời ơi! Sao mấy ông không đi với mấy cô phó hội trưởng mấy ông đi?-Nhật Dạ là người tiep1 theo.
-Bọn tôi không thích! Bọn tôi muốn ăn với ai là quyền của bọn tôi ! Vả lại Nhật Dạ…bộ bà quên hả?-Người nói lại Nhật Dạ đương nhiên là Thiên Vương.
Có vẻ anh nói cũng đúng và hợ ply1 nhưng mà…vậy chả phải trái ngược với ý của mấy cô sao? Mấy cô muốn ăn với ai là quyền mấy cô?
-Nè!Ba bà cũng đâu phải dạng vừa đâu? Nhật Dạ mấy lần liên tiếp đi thi toán,lý , hóa nhận giải về. Còn Karuku là ngoại ngữ cũng ghê gớm lắm chứ bộ! Còn Hải Ly…à Hải Ly được cái gí ta?- Phong hiểu ý ba cô nàng, anh bức xúc nói cho họ hiểu họ không phải dạng thường dân nên ba anh đi ăn chung cũng có sao?
Phong lần lượt khen thành tích ba cô nhưng tới lượt Hải Ly…anh bí ! Anh chợt nhận ra hình như Hải Ly không hẳn là một gương mặt tiêu biểu.
-Mày iim đi ! Ơ thì…Hải Ly mới chuyển đến đây…thì chưa có thành tích gì cũng phải…từ từ rồi có!-Anh Vũ nó lại thay cho Hải Ly. Không biết phải anh cố bênh Hải Ly thật không vì trông anh rất ngại và đỏ mặt khi nói vậy hay chỉ là anh nói thẳng chừng ra thôi?Vì cái này cũng là sự thật 100% đâu cần phải bênh.
-Công nhận : osin của Hải Ly có khác , bảo vệ chủ ha!- Karuku chế giễu , khen Anh Vũ làm anh hơi cười mỉm chút.
-Ừ! Osin giỏi!- Hải Ly công nhận hồi khen anh, anh im ru ăn một mạch , mặt đỏ ngất ngây. Ba cô nàng nhìn khó hiểu , còn Hùng Phong và Thiên Vương cười ranh mãnh.
-Này Hải Ly! Anh Vũ làm osin tốt ấy chứ! Đừng đuổi ổng đi! Tiết lắm!- Phong nhảy vào phá, ý cũng có lòng tốt giúp Anh Vũ nhưng mà không biết có nên mừng không nữa.
-Ừ!-Hải Ly đồng ý.
-Ê mà Karuku! Nãy tôi khen bà…cho tôi ngồi đây ăn tiếp nha!-Làm người tốt xong , Phong quay qua nịnh Karuku. Cô nàng cũng miễn cưỡng đồng ý dẫu sao…giờ quan hệ họ là bạn thân mà.! Có quyền ăn chung mà!
Nhật Dạ là hết đường chối hay đuổi được Thiên Vương rồi ấy. Có đời nào vợ đuổi không hco chồng ăn không?Đành chấp nhận sốp hận! Cơ mà thật lòng được ăn chung với Thiên Vương vậy…cô cũng thích lắm chứ bộ. Thiên Vương cũng là người chủ động mà.
Lần này sáu người ăn chung, nói chuyện vui vẻ, cười đùa giỡn cợt với nhau mặc cho bao nhiêu ánh mắt đổ về họ. Đặc biệt là những câu hỏi về ba anh chàng hội trưởng từ các cô gái tội nghiệp . Tùng Lâm và Hoàng Anh chả biết họ đang suy nghĩ và làm cái quái gì vậy ?
-Không lẽ hai đứa bị cho ra rìa? –Tùng Lâm nhăn mặt.
-….-Hoàng Anh im lặng.
-Nè! Mày cẩn thận coi chừng Phong cướp Karuku đấy!- Anh bực bội nói, Hoàng Anh cũng chả nói gì.
Điều cũng khiến anh khá bực là Anh Vũ…không lẽ tên đó quên thằng bạn thân này rồi hay soa mà qua bên kia với tên Thiên Vương chết tiệt đó?Muốn điên lên được à.
Hoàng Anh thì nhìn kỹ về Karuku và Phong. Anh tự hỏi…từ khi nào quan hệ hai người này tốt đến mức này thế? Xem cách họ cười giỡn với nhau kìa. Tự nhiên Tùng Lâm cảm giác đâu đây có cái chướng khí nào bay quanh anh thì phải và rồi anh phát hiện ra từ đâu nên anh chả dám nhìn đối diện chỗ đó.
Nghỉ trưa
-Cái quái gì vậy chời? Tụi bây có thấy Phong …. Ngồi nhõng nhẻo, chơi đùa với Karuku không? Hai người đó làm cái quái gì vậy?-Bách Hợp ở hành lang đi qua đi lại , nói tới nói lui vô cùng ức chế.
-Haiz….Tao để yên cái là con Hải Ly nhào tới! Con này nhìn hiền vậy mà không ngờ…-Tuyết Băng đứng tựa vào tường , mang lời lẽ không hay ho cho Hỉa Ly tội nghiệp .
-Vậy đúng như tao nghĩ….đối tượng của Thiên Vương là Nhật Dạ….Ba đứa này ghê thật!-Song Thư xoa đầu.
-Vậy giờ tính sao?
-…Từ từ rồi tính nhưng ba đứa đó….tao thề tao không đ6ẻ yên đâu!
-Chắc chắn rồi! ba đứa đ1o là phải trừ khử ngay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.