Biệt Đội Nhóm Nữ Khùng Điên Cùng Các Anh Chàng Thiên Tài
Chương 5: Sự Quan Tâm Lạ Thường Của Hoàng Anh???
Mộng Huyền Vũ
24/08/2015
Tới ngày mai, thông báo về hội trưởng hội học sinh và hội phó hội học sinh...chưa kể có thêm hội trưởng hội thể thao nữa . Các nhân vật xuất hiện đều rất làm mọi người bất ngờ. Ai nấy hầu như cũng đồng thanh về việc này và hình như gần hết các thành viên trong trường đều biết hội trưởng hội học sinh là ai đó nhưng cũng khá ngỡ ngàng nhất khi có hai hội trưởng hội học sinh. Bất bình nhất là về việc cái chức hội phó thì ra sao ai cũng hiểu. Karuku ngồi trong lớp giờ ngẫm lại, thì ra Bách Hợp là thư ký cho Phong. Hèn chi Phong đi đâu, Bách Hợp đi đó. Cô ngồi thẫn thờ...thấy mình thật may mắn vì nếu đó là cô thì tên Phong sẽ hành cho chết còn hơn khi cô là thường dân nữa. Cô thấy Bách Hợp rất bận bịu vì phải báo cáo cho Phong biết dạo này có tin gì tốt, gì xấu và đương nhiên tất cả đều liên quan tới thể thao.
Theo như Nhật Dạ nói:Chức quyền hội trưởng hội học sinh thì là đứng đầu và tiếp theo là chức hội trưởng hội thể thao. Ban đầu Karuku tự hỏi tại sao level 2 là hội trưởng hội thể thao mà không phải là chức phó hội học sinh. Cô cũng nhận được đáp án là do hội trưởng được nhà trường khám nhiệm quá ,cũng được học sinh tham khảo luôn. Xét qua quá trình và tài năng mới được bàu chọn còn chức phó là do sẽ làm việc nhiều với hội trưởng nên nhà trường tự cho họ tự chọn cho họ một hội phó, chỉ cần là cũng tài giỏi và có đi thi mà không cần thiết là quá mức kinh khủng. Nó giống như là thư ký ấy!!
Karuku thấy chuyện này khá lố bịch ấy nhưng là trường nói thì đành nghe theo. Lý do có hội học sinh và hội thể thao là: chia ra ba lĩnh vực, tài năng của con người là trí tuệ, thể thao và hội họa. Hội học sinh đại diện cho trí tuệ và hội của Phong là cho thể thao nhưng còn hội họa. Nếu vậy thì nhà trường phải cho thêm chưa hội trưởng hội nghệ thuật chứ?
-Haiz! Nhức đầu quá! Thôi! Bỏ qua đi!
-Gì thế Karuku?
-Hoàng Anh? Á !Tôi hơi mệt mỏi chứ không có gì đâu!
Giờ đang là ra chơi, Nhật Dạ dẫn Hải Ly đi vệ sinh chung rồi, còn mình Karuku ở lại nằm la liệt trên bàn. May tên Phong ra ngoài chơi đá banh rồi chứ không hắn quậy cô quá!! Mà trước khi đi, Phong có quay mặt lại, mỉm cười với cô rồi nói câu rất nhẹ nhàng.
-Trái banh!
Kết cục Phong bị Karuku liện nguyên cuốn sách vào mặt, anh mang khuôn mặt thảm hại ra cùng trái banh mới…Cái tên này định ám cô đến từng khi nào vậy chời?
-Nếu không ổn! Tôi đưa bà xuống phòng y tế nha!-Hoàng Anh ân cần hỏi mà nhờ có cái hỏi đó mà Karuku tỉnh dậy, không suy nghĩ tới cái tên chết tiệt kia nữa.
-Vậy…ông đưa tôi xuống bôi dầu vậy! Được không?
-Được!
Karuku ngỡ ngàng, chỉ là đi xuống phòng y tế và bô dầu thôi chứ chả có gì to tát nhưng HOàng Anh vẫn muốn tận tay đưa cô xuống. Từ đó tới giờ, cô chưa bao giờ nghĩ Hoàng Anh sẽ quan tâm đến cô và Nhật Dạ như thế, đặc biệt là cô vì…Nhật Dạ ồn ào và náo nhiệt hơn cô nhiều nên Hoàng Anh chắc sẽ thân với Nhật Dạ hơn.
Cô nhớ hồi đó….
Khoảng 4 năm về trước:
-Nhóm mình mới có hai người à..Cần thêm người nữa!-Karuku nằm ngả nghiêng người lên bàn. Đang là tiết Sinh và mỗi nhóm gồm ba người mà nhóm cô chỉ có cô và Nhật Dạ thôi.
-Để xem…ê! Hoàng Anh chưa có nhóm kìa! Qua mời ổng đi!
Hai đứa chạy liền qua bên chỗ Hoàng Anh. Ôi mẹ ơi! Hoàng Anh ngồi một mình u ám dễ sợ, khuôn mặt không cảm xúc làm Nhật Dạ và Karuku phải rung mình nhưng hai đứa ráng kiềm chế, tiến tới mạo muội xin phép.
-Ê! Ông chung nhóm với bọn tôi được không?-Nhật Dạ nuốt nước bọt.
-Tại sao phải chung nhóm?-Hoàng Anh nói chuyện với hai cô nàng như chả nhìn gì tới chỗ họ. Anh chỉ đang mẫn mê với cuốn truyện trên tay “One-piece”.
-Thôi mà! Bọn này còn thiếu người nên…chung nhóm nha!-Tới lượt Karuku tiến bước.
Cô nàng lắc khá mạn tay Hoàng Anh, giọng nói không quá trẻ con nhưng nghe có vẻ như Karuku đang nũng nịu,cố thuyết phục Hoàng Anh. Anh nhìn qua tay Karuku rồi nhìn tới cô rồi hất nhẹ sang bên. Ban đầu hai người tưởng Hoàng Anh không đồng ý nhưng thật ra không phải.
-Chung nhóm thì chung nhóm!
Hai người mừng rỡ và từ đó. Hầu như ba người hay đi kế nhau vì phải làm bài Hóa được giao để trình bày. Từ từ trong nhóm, Hoàng Anh cũng từ từ cười rạng rỡ với hai người, biết đùa giỡn hơn. Lúc đó Nhật Dạ và Karuku nghĩ mình đã thân được với Hoàng Anh rồi nhưng khi trình bày bài Hóa xong, dự án kết thúc…anh quay trở lại dáng vẻ cũ. Không ngó ngàng gì tới hai cô bạn thân này .
Tới năm lớp 7 thì Hoàng Anh có tiến triển hơn một chút . Lớp 8 thì có vẻ là thân với nhau lắm rồi nhưng chưa tới nỗi đi đâu cũng đi chung, đi ăn chung,…chỉ là giỡn rất vui, giỡn nhiều hơn, hay nói chuyện nhưng chưa mức thân lắm.
Karuku vẫn đang xuống cầu thang với Hoàng Anh. Lâu lâu anh đưa tay xờ lên trán xem Karuku có bị sốt không ? Qủa thật anh thay đổi khác xa với những gì cô nghĩ. Đầu năm tới giờ anh luôn là người chủ động tán chuyện với nhóm cô rồi còn hay đi ăn chung nữa. Anh luôn là người bắt đầu chứ không còn là các cô như hồi đó nữa. Tất cả đều rất lạ!!
-Oái!
-Karuku cẩn thận!
Lại một trái banh lao vào người vào Karuku, cô nàng sợ hãi, bất động chỉ kịp hét lên. Cứ tưởng mình sẽ trùng ngay đòn chí mạng nhưng không…Hoàng Anh vội vàng ôm lấy cô, lấy thân mình che đi cho Karuku. Cô hoảng sợ nhưng rồi bỗng dưng…cảm giác an toàn, nhẹ nhõm không biết từ đâu ra, cô ngỡ lại khi Hoàng Anh ôm cô , anh cứu cô? Thân hình Hoàng Anh lớn hơn cô rất nhiều nhưng dù sao cũng rất là ngại nếu Hoàng Anh cứ ôm như thế này quài!
Hoàng Anh tuy đau vì cái lực đá của kẻ nào gieo lên trái banh không nhẹ nhưng nghĩ lại, anh bảo vệ được Karuku là vui rồi.
-Hoàng Anh! Có sao không?-Karuku lo lắng hỏi, cô quay ra sau lưng anh xem nơi bị trái bóng đập vô.
-Không sao đâu! Bà đừng lo!
-Bị đập mạnh vậy mà không sao cái gì? Mau xuống phòng y tế đi!
Cũng may cái mục tiêu của hai người là phóng y tế chứ không phải chỗ khác. Lần này Karuku đích thân đỡ Hoàng Anh xuống, mặt cô tái nhớt vì lo cho anh , lấy nguyên tấm lưng rộng che cái cú kinh khủng đó không biết phổi anh có sao không. Hoàng Anh để yên cho Karuku đỡ anh, anh hơi dựa vào người cô chút, mỉm cười nhẹ nhàng, ấm áp.
Hai người không lâu đi xa, trái banh nằm lăn lóc trên sàn, một đôi chân dài đứng đó, chủ nhân của đôi chân này cũng là chủ nhân của cú sút nãy. Chủ nhân mặt im lặng , vẫn chưa tới nỗi tối sầm nhưng ánh mắt hướng tới hai người đang đi xa, ánh mắt đầy cảm xúc khá buồn bã, cả người đứng yên không còn chút sức lực.
-Ca Ca! Sao vậy?
-Không có gì! Chơi tiếp đi tụi bây!
Phong quay mặt qua chỗ khác , anh lụm banh rồi ném cho nguyên đám đồng nghiệp. Dù có mải mê chơi đến mấy, anh lâu lâu cũng ghé đầu qua, dõi theo bóng của hai người dần dần xa nhưng anh đắm chìm vào thân hình của con nhỏ bị gọi là đầu trâu nhiều hơn.
-Nhật Dạ! Cảm ơn bà nhiều nha!
-Không có gì!Ủa? Con Karuku đi đâu rồi?
Hải Ly và Nhật Dạ đã quay lại, hai người ngồi vào vị trí, nói chuyện qua mới phát hiện một thành viên trong nhóm biến mất. Mà họ cũng để ý là không thấy Hoàng Anh đâu hết. Nhật Dạ đi thăm dò và đã có kết quả…
-Cái con đó bỏ ban theo zai ruj!!
-Kệ đi má!Lỡ đâu sẽ là một mối tình đẹp!Hihihi!
-Ừ! Hohoho!!
Hai người thủ thì cười vui nhộn. Sau đó Nhật Dạ và Hải Ly mơ tưởng tới khi Hoàng Anh tỏ tình Karuku, rồi hai người đó đi ăn chỉ có hai đứa rồi vâng vâng…Tình cảm lãng mạn. Nhật Dạ chắc chắn sẽ quay lại mấy cảnh đó để troll con nhỏ bạn, Hải Ly cũng đồng tình. Hai đứa cứ mơ ảo vậy mà không biết, hai đứa đó đang bị ai dò xét.
-Mà hai con nhỏ đó nói cũng đúng! Mày thấy cái thái độ của Hoàng Anh…lạ thật!-Tùng Lâm nhìn ngắm khuôn mặt của Nhật Dạ nãy giờ, con nhóc quậy này giờ phát hiện cũng đẹp đấy chứ! Đâu có xấu như mọi người nói. Mái tóc cắt ngắn ngang vai thể hiện sự mạnh mẽ, nước da ngâm vừa linh hoạt và có một điều phải nói : Nhật Dạ sở hữu con mắt đẹp nhất trong lớp, có khi là trong khối nữa. Tùng Lâm nghe ngón hồi cũng thấy thắc mắc, anh không nằm trên bàn nữa mà quay qua hỏi thử bạn thân mình.
-Tao cũng…không biết nữa! Thằng đó năm nay có vẻ chơi với gái nhiều hơn trai nhưng mục tiêu cứ là nhóm của Hải Ly!-Thay vì nói là nhóm Nhật Dạ hay Karuku thì Anh Vũ nhắc tới tên Hải Ly dù cô là học sinh mới. Và đương nhiên nãy giờ Anh Vũ cũng hơi để ý Hải Ly một chút. Mà anh cũng thắc mắc như thằng bạn anh.
-Hình như tao thấy nó thân với con Karuku nhất trong nhóm!-Tùng Lâm thêm ý kiến.
- Tao nghĩ là con Nhật Dạ chứ! Con nhỏ đó như con trai ấy!
-Thằng đó mà để ý con Nhật Dạ là chết với tao…..-Tùng Lâm nói tới đây mặt mày đỏ lét cả lên.
-Hả? Mày nói gì?
- À không! Ý tao là nếu Hoàng Anh để ý tới Nhậ t Dạ là chết với cái con nhóc đó !
-…..
Anh Vũ mặc nghi ngờ nhìn Tùng Lâm nhưng rồi cũng tha mạng, quay qua đọc sách tiếp .Tùng Lâm thở phù phù, may mình thoát chết…Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?
-Bạn ấy ổn chứ cô?
-Ổn rồi con! Không cần lo nhiều!
Karuku đưa Hoàng Anh vô phòng, cô y tá nhìn hai đứa mỉm cười rồi lấy thuốc thoa sau lưng cho Hoàng Anh. Karuku lo lắng cực kì nhưng nhờ lời nói của cô nên cũng giảm bớt phần.
-Con đi lấy dùm cô chút xíu nước lạnh để thoa cho bạn này đi!
-Dạ!
Karuku nhanh tay chộp lấy ly nước trên tay cô y tá, Karuku chạy ra ngoài nhanh lấy nước. Nhân lúc Karuku ra ngoài, cô y tá chọc phá anh chàng Hoàng Anh.
-Bạn gái xinh quá nhé!
- ..Dạ…không phải bạn gái đâu ạ!-Hoàng Anh mặt đỏ cả lên.
-Xinh thế mà em chê là sao? Con bé đáng yêu quá!-Cô yta1 hết lời này đến lời khác khen Karuku vì cái tính quan tâm , lo lắng rồi khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, mái tóc cột hai chum để giữ vẻ ngây thơ nữa.
-Nước lạnh sẽ xoa vết thương tốt hơn!-Karuku tiến tới bình nước đầy, giữa nút đỏ và nút xanh, đương nhiên cô chọn nút xanh rồi.
-Lấy nước cho ai thế?
-…Xí! Mắc cái mớ gì đến ông?
Đang rót nước ngon lành tự nhiên hiện ra giọng nói đáng ghét của ai đó, Karuku chu mỏ nhìn người trước mặt . Tại sao cô cứ phải chạm trán cái tên Phong đáng ghét thế nhỉ?Phong nhếch miệng.
- Tên Hoàng Anh đỡ cú đá có đau không?
-Đau nên tôi mới đi lấy…Hả? Thì ra người đá là ông hả?-Đang nói chuyện bình thường thì Phong tựa mình mò đầu ra làm cô nàng đang lấy nước phải ngừng lại, đứng đối diện Phong quát.
-Ông khoái bày trò lắm hả?
-Là sao tôi không hiểu?-Phong vẫn trố mắt nhìn ngẩn ngơ như con nai vô tội với Karuku.
-Ông…tại sao ông lại đá vào Hoàng Anh?-Karuku cáu lên.
-Nếu như nó không che cho bà!
-….Ông….hết thuốc chữa! Vậy ông định hại tôi hả?
-Tôi vô tình!
- Tại sao phải luôn là tôi! Ông định giết tôi hả?-Karuku mặt nóng lên. Lân này cô cáu thật đó chứ không có giỡn miếng nào.
Phong hình như cũng nhận ra điều đó nên anh cũng gượng lại. Thật sự thì cái cú đó không phải anh vô tình nhưng cũng không có ý nhắm vào Karuku. Anh đang chơi mà thấy cô và Hoàng Anh nói chuyện vui vẻ đi xuống cầu thang cùng nhau, anh thấy thật chướng mắt nên mới định cho tên Hoàng Anh đó te tua nhưng mà torng lúc nóng vội, anh lỡ đá vào tầm của Karuku nhưng may mà cái mục đích mà ban đầu Phong cần đã bảo vệ cho Karuku.
-Trái banh!-Tới nước này, Phong chỉ có cái này là ngụy biện vậy thôi!
-Trái banh cái đầu ông đấy! Tưởng là hội trưởng hội thể thao là ngon lắm hả? Đồ khó ưa!
-Ai da!
Karuku mắng Phong xong, cô đá vào chân của Phong một cái. Mang ly nước lạnh , đùng đùng đi về chỗ Hoàng Anh. Phong ngã xuống, đau kih khủng. Cô dám làm vậy với anh ư? Nhưng…tại sao…thật sự lúc đó anh định sẽ để hai người đó yên , anh còn nghĩ hai người đó rất hợp nữa nhưng sau đó, những cử chỉ thân mật làm anh cực kì chướng mắt, nói đúng hơn là anh phát bực lên được. Anh không nghĩ nhiều mà cho tên đó một cú giáng trời nhưng đương nhiên là anh không muốn đụng tới .
-Cái tên Hoàng Anh này…cũng cư xử lạ thật?-Như bao người khác, Phong thật sự thấy một thái độ không phải của Hoàng Anh từ đó tới giờ, nó rất khác…nhưng là gì chứ?
Phong đứng dậy chập chờn, mắt anh vẫn hướng tới bóng dáng nhỏ nhắn với mái tóc buộc hai bên….
Theo như Nhật Dạ nói:Chức quyền hội trưởng hội học sinh thì là đứng đầu và tiếp theo là chức hội trưởng hội thể thao. Ban đầu Karuku tự hỏi tại sao level 2 là hội trưởng hội thể thao mà không phải là chức phó hội học sinh. Cô cũng nhận được đáp án là do hội trưởng được nhà trường khám nhiệm quá ,cũng được học sinh tham khảo luôn. Xét qua quá trình và tài năng mới được bàu chọn còn chức phó là do sẽ làm việc nhiều với hội trưởng nên nhà trường tự cho họ tự chọn cho họ một hội phó, chỉ cần là cũng tài giỏi và có đi thi mà không cần thiết là quá mức kinh khủng. Nó giống như là thư ký ấy!!
Karuku thấy chuyện này khá lố bịch ấy nhưng là trường nói thì đành nghe theo. Lý do có hội học sinh và hội thể thao là: chia ra ba lĩnh vực, tài năng của con người là trí tuệ, thể thao và hội họa. Hội học sinh đại diện cho trí tuệ và hội của Phong là cho thể thao nhưng còn hội họa. Nếu vậy thì nhà trường phải cho thêm chưa hội trưởng hội nghệ thuật chứ?
-Haiz! Nhức đầu quá! Thôi! Bỏ qua đi!
-Gì thế Karuku?
-Hoàng Anh? Á !Tôi hơi mệt mỏi chứ không có gì đâu!
Giờ đang là ra chơi, Nhật Dạ dẫn Hải Ly đi vệ sinh chung rồi, còn mình Karuku ở lại nằm la liệt trên bàn. May tên Phong ra ngoài chơi đá banh rồi chứ không hắn quậy cô quá!! Mà trước khi đi, Phong có quay mặt lại, mỉm cười với cô rồi nói câu rất nhẹ nhàng.
-Trái banh!
Kết cục Phong bị Karuku liện nguyên cuốn sách vào mặt, anh mang khuôn mặt thảm hại ra cùng trái banh mới…Cái tên này định ám cô đến từng khi nào vậy chời?
-Nếu không ổn! Tôi đưa bà xuống phòng y tế nha!-Hoàng Anh ân cần hỏi mà nhờ có cái hỏi đó mà Karuku tỉnh dậy, không suy nghĩ tới cái tên chết tiệt kia nữa.
-Vậy…ông đưa tôi xuống bôi dầu vậy! Được không?
-Được!
Karuku ngỡ ngàng, chỉ là đi xuống phòng y tế và bô dầu thôi chứ chả có gì to tát nhưng HOàng Anh vẫn muốn tận tay đưa cô xuống. Từ đó tới giờ, cô chưa bao giờ nghĩ Hoàng Anh sẽ quan tâm đến cô và Nhật Dạ như thế, đặc biệt là cô vì…Nhật Dạ ồn ào và náo nhiệt hơn cô nhiều nên Hoàng Anh chắc sẽ thân với Nhật Dạ hơn.
Cô nhớ hồi đó….
Khoảng 4 năm về trước:
-Nhóm mình mới có hai người à..Cần thêm người nữa!-Karuku nằm ngả nghiêng người lên bàn. Đang là tiết Sinh và mỗi nhóm gồm ba người mà nhóm cô chỉ có cô và Nhật Dạ thôi.
-Để xem…ê! Hoàng Anh chưa có nhóm kìa! Qua mời ổng đi!
Hai đứa chạy liền qua bên chỗ Hoàng Anh. Ôi mẹ ơi! Hoàng Anh ngồi một mình u ám dễ sợ, khuôn mặt không cảm xúc làm Nhật Dạ và Karuku phải rung mình nhưng hai đứa ráng kiềm chế, tiến tới mạo muội xin phép.
-Ê! Ông chung nhóm với bọn tôi được không?-Nhật Dạ nuốt nước bọt.
-Tại sao phải chung nhóm?-Hoàng Anh nói chuyện với hai cô nàng như chả nhìn gì tới chỗ họ. Anh chỉ đang mẫn mê với cuốn truyện trên tay “One-piece”.
-Thôi mà! Bọn này còn thiếu người nên…chung nhóm nha!-Tới lượt Karuku tiến bước.
Cô nàng lắc khá mạn tay Hoàng Anh, giọng nói không quá trẻ con nhưng nghe có vẻ như Karuku đang nũng nịu,cố thuyết phục Hoàng Anh. Anh nhìn qua tay Karuku rồi nhìn tới cô rồi hất nhẹ sang bên. Ban đầu hai người tưởng Hoàng Anh không đồng ý nhưng thật ra không phải.
-Chung nhóm thì chung nhóm!
Hai người mừng rỡ và từ đó. Hầu như ba người hay đi kế nhau vì phải làm bài Hóa được giao để trình bày. Từ từ trong nhóm, Hoàng Anh cũng từ từ cười rạng rỡ với hai người, biết đùa giỡn hơn. Lúc đó Nhật Dạ và Karuku nghĩ mình đã thân được với Hoàng Anh rồi nhưng khi trình bày bài Hóa xong, dự án kết thúc…anh quay trở lại dáng vẻ cũ. Không ngó ngàng gì tới hai cô bạn thân này .
Tới năm lớp 7 thì Hoàng Anh có tiến triển hơn một chút . Lớp 8 thì có vẻ là thân với nhau lắm rồi nhưng chưa tới nỗi đi đâu cũng đi chung, đi ăn chung,…chỉ là giỡn rất vui, giỡn nhiều hơn, hay nói chuyện nhưng chưa mức thân lắm.
Karuku vẫn đang xuống cầu thang với Hoàng Anh. Lâu lâu anh đưa tay xờ lên trán xem Karuku có bị sốt không ? Qủa thật anh thay đổi khác xa với những gì cô nghĩ. Đầu năm tới giờ anh luôn là người chủ động tán chuyện với nhóm cô rồi còn hay đi ăn chung nữa. Anh luôn là người bắt đầu chứ không còn là các cô như hồi đó nữa. Tất cả đều rất lạ!!
-Oái!
-Karuku cẩn thận!
Lại một trái banh lao vào người vào Karuku, cô nàng sợ hãi, bất động chỉ kịp hét lên. Cứ tưởng mình sẽ trùng ngay đòn chí mạng nhưng không…Hoàng Anh vội vàng ôm lấy cô, lấy thân mình che đi cho Karuku. Cô hoảng sợ nhưng rồi bỗng dưng…cảm giác an toàn, nhẹ nhõm không biết từ đâu ra, cô ngỡ lại khi Hoàng Anh ôm cô , anh cứu cô? Thân hình Hoàng Anh lớn hơn cô rất nhiều nhưng dù sao cũng rất là ngại nếu Hoàng Anh cứ ôm như thế này quài!
Hoàng Anh tuy đau vì cái lực đá của kẻ nào gieo lên trái banh không nhẹ nhưng nghĩ lại, anh bảo vệ được Karuku là vui rồi.
-Hoàng Anh! Có sao không?-Karuku lo lắng hỏi, cô quay ra sau lưng anh xem nơi bị trái bóng đập vô.
-Không sao đâu! Bà đừng lo!
-Bị đập mạnh vậy mà không sao cái gì? Mau xuống phòng y tế đi!
Cũng may cái mục tiêu của hai người là phóng y tế chứ không phải chỗ khác. Lần này Karuku đích thân đỡ Hoàng Anh xuống, mặt cô tái nhớt vì lo cho anh , lấy nguyên tấm lưng rộng che cái cú kinh khủng đó không biết phổi anh có sao không. Hoàng Anh để yên cho Karuku đỡ anh, anh hơi dựa vào người cô chút, mỉm cười nhẹ nhàng, ấm áp.
Hai người không lâu đi xa, trái banh nằm lăn lóc trên sàn, một đôi chân dài đứng đó, chủ nhân của đôi chân này cũng là chủ nhân của cú sút nãy. Chủ nhân mặt im lặng , vẫn chưa tới nỗi tối sầm nhưng ánh mắt hướng tới hai người đang đi xa, ánh mắt đầy cảm xúc khá buồn bã, cả người đứng yên không còn chút sức lực.
-Ca Ca! Sao vậy?
-Không có gì! Chơi tiếp đi tụi bây!
Phong quay mặt qua chỗ khác , anh lụm banh rồi ném cho nguyên đám đồng nghiệp. Dù có mải mê chơi đến mấy, anh lâu lâu cũng ghé đầu qua, dõi theo bóng của hai người dần dần xa nhưng anh đắm chìm vào thân hình của con nhỏ bị gọi là đầu trâu nhiều hơn.
-Nhật Dạ! Cảm ơn bà nhiều nha!
-Không có gì!Ủa? Con Karuku đi đâu rồi?
Hải Ly và Nhật Dạ đã quay lại, hai người ngồi vào vị trí, nói chuyện qua mới phát hiện một thành viên trong nhóm biến mất. Mà họ cũng để ý là không thấy Hoàng Anh đâu hết. Nhật Dạ đi thăm dò và đã có kết quả…
-Cái con đó bỏ ban theo zai ruj!!
-Kệ đi má!Lỡ đâu sẽ là một mối tình đẹp!Hihihi!
-Ừ! Hohoho!!
Hai người thủ thì cười vui nhộn. Sau đó Nhật Dạ và Hải Ly mơ tưởng tới khi Hoàng Anh tỏ tình Karuku, rồi hai người đó đi ăn chỉ có hai đứa rồi vâng vâng…Tình cảm lãng mạn. Nhật Dạ chắc chắn sẽ quay lại mấy cảnh đó để troll con nhỏ bạn, Hải Ly cũng đồng tình. Hai đứa cứ mơ ảo vậy mà không biết, hai đứa đó đang bị ai dò xét.
-Mà hai con nhỏ đó nói cũng đúng! Mày thấy cái thái độ của Hoàng Anh…lạ thật!-Tùng Lâm nhìn ngắm khuôn mặt của Nhật Dạ nãy giờ, con nhóc quậy này giờ phát hiện cũng đẹp đấy chứ! Đâu có xấu như mọi người nói. Mái tóc cắt ngắn ngang vai thể hiện sự mạnh mẽ, nước da ngâm vừa linh hoạt và có một điều phải nói : Nhật Dạ sở hữu con mắt đẹp nhất trong lớp, có khi là trong khối nữa. Tùng Lâm nghe ngón hồi cũng thấy thắc mắc, anh không nằm trên bàn nữa mà quay qua hỏi thử bạn thân mình.
-Tao cũng…không biết nữa! Thằng đó năm nay có vẻ chơi với gái nhiều hơn trai nhưng mục tiêu cứ là nhóm của Hải Ly!-Thay vì nói là nhóm Nhật Dạ hay Karuku thì Anh Vũ nhắc tới tên Hải Ly dù cô là học sinh mới. Và đương nhiên nãy giờ Anh Vũ cũng hơi để ý Hải Ly một chút. Mà anh cũng thắc mắc như thằng bạn anh.
-Hình như tao thấy nó thân với con Karuku nhất trong nhóm!-Tùng Lâm thêm ý kiến.
- Tao nghĩ là con Nhật Dạ chứ! Con nhỏ đó như con trai ấy!
-Thằng đó mà để ý con Nhật Dạ là chết với tao…..-Tùng Lâm nói tới đây mặt mày đỏ lét cả lên.
-Hả? Mày nói gì?
- À không! Ý tao là nếu Hoàng Anh để ý tới Nhậ t Dạ là chết với cái con nhóc đó !
-…..
Anh Vũ mặc nghi ngờ nhìn Tùng Lâm nhưng rồi cũng tha mạng, quay qua đọc sách tiếp .Tùng Lâm thở phù phù, may mình thoát chết…Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?
-Bạn ấy ổn chứ cô?
-Ổn rồi con! Không cần lo nhiều!
Karuku đưa Hoàng Anh vô phòng, cô y tá nhìn hai đứa mỉm cười rồi lấy thuốc thoa sau lưng cho Hoàng Anh. Karuku lo lắng cực kì nhưng nhờ lời nói của cô nên cũng giảm bớt phần.
-Con đi lấy dùm cô chút xíu nước lạnh để thoa cho bạn này đi!
-Dạ!
Karuku nhanh tay chộp lấy ly nước trên tay cô y tá, Karuku chạy ra ngoài nhanh lấy nước. Nhân lúc Karuku ra ngoài, cô y tá chọc phá anh chàng Hoàng Anh.
-Bạn gái xinh quá nhé!
- ..Dạ…không phải bạn gái đâu ạ!-Hoàng Anh mặt đỏ cả lên.
-Xinh thế mà em chê là sao? Con bé đáng yêu quá!-Cô yta1 hết lời này đến lời khác khen Karuku vì cái tính quan tâm , lo lắng rồi khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, mái tóc cột hai chum để giữ vẻ ngây thơ nữa.
-Nước lạnh sẽ xoa vết thương tốt hơn!-Karuku tiến tới bình nước đầy, giữa nút đỏ và nút xanh, đương nhiên cô chọn nút xanh rồi.
-Lấy nước cho ai thế?
-…Xí! Mắc cái mớ gì đến ông?
Đang rót nước ngon lành tự nhiên hiện ra giọng nói đáng ghét của ai đó, Karuku chu mỏ nhìn người trước mặt . Tại sao cô cứ phải chạm trán cái tên Phong đáng ghét thế nhỉ?Phong nhếch miệng.
- Tên Hoàng Anh đỡ cú đá có đau không?
-Đau nên tôi mới đi lấy…Hả? Thì ra người đá là ông hả?-Đang nói chuyện bình thường thì Phong tựa mình mò đầu ra làm cô nàng đang lấy nước phải ngừng lại, đứng đối diện Phong quát.
-Ông khoái bày trò lắm hả?
-Là sao tôi không hiểu?-Phong vẫn trố mắt nhìn ngẩn ngơ như con nai vô tội với Karuku.
-Ông…tại sao ông lại đá vào Hoàng Anh?-Karuku cáu lên.
-Nếu như nó không che cho bà!
-….Ông….hết thuốc chữa! Vậy ông định hại tôi hả?
-Tôi vô tình!
- Tại sao phải luôn là tôi! Ông định giết tôi hả?-Karuku mặt nóng lên. Lân này cô cáu thật đó chứ không có giỡn miếng nào.
Phong hình như cũng nhận ra điều đó nên anh cũng gượng lại. Thật sự thì cái cú đó không phải anh vô tình nhưng cũng không có ý nhắm vào Karuku. Anh đang chơi mà thấy cô và Hoàng Anh nói chuyện vui vẻ đi xuống cầu thang cùng nhau, anh thấy thật chướng mắt nên mới định cho tên Hoàng Anh đó te tua nhưng mà torng lúc nóng vội, anh lỡ đá vào tầm của Karuku nhưng may mà cái mục đích mà ban đầu Phong cần đã bảo vệ cho Karuku.
-Trái banh!-Tới nước này, Phong chỉ có cái này là ngụy biện vậy thôi!
-Trái banh cái đầu ông đấy! Tưởng là hội trưởng hội thể thao là ngon lắm hả? Đồ khó ưa!
-Ai da!
Karuku mắng Phong xong, cô đá vào chân của Phong một cái. Mang ly nước lạnh , đùng đùng đi về chỗ Hoàng Anh. Phong ngã xuống, đau kih khủng. Cô dám làm vậy với anh ư? Nhưng…tại sao…thật sự lúc đó anh định sẽ để hai người đó yên , anh còn nghĩ hai người đó rất hợp nữa nhưng sau đó, những cử chỉ thân mật làm anh cực kì chướng mắt, nói đúng hơn là anh phát bực lên được. Anh không nghĩ nhiều mà cho tên đó một cú giáng trời nhưng đương nhiên là anh không muốn đụng tới .
-Cái tên Hoàng Anh này…cũng cư xử lạ thật?-Như bao người khác, Phong thật sự thấy một thái độ không phải của Hoàng Anh từ đó tới giờ, nó rất khác…nhưng là gì chứ?
Phong đứng dậy chập chờn, mắt anh vẫn hướng tới bóng dáng nhỏ nhắn với mái tóc buộc hai bên….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.