Chương 5:
N-H
16/11/2021
CHƯƠNG 5
Tiêu Tiên hướng Trương Mục gật đầu rồi ngồi vào bên cạnh. Trương Mục chú ý tới Tiêu Tiên chỉ đi một mình, bên người không có bằng hữu đi cùng. Cậu ổn định tâm thần, tươi cười cùng Tiêu Tiên chào hỏi: “Trùng hợp quá, ở đây cũng gặp anh. Anh cũng đi Paris sao?’’
Tiêu Tiên nói: ‘’Ừm.’’
Trương Mục hỏi: ‘’Là đi du lịch hay đi công tác?’’
Tiêu Tiên trả lời: ‘’Đi chơi. Đi Maroc*.’’
‘’Anh cũng đi Maroc?’’ Trương Mục vui vẻ hỏi lại, nói xong lại phát hiện mình quá kích động liền vội vàng thu liễm, làm bộ giải thích để che giấu tâm tình của mình: ‘’Cái kia… Em chỉ là quá kinh ngạc, em cũng chuẩn bị đi Maroc, chúng ta thật là có duyên.’’
Tiêu Tiên liếc mắt nhìn Trương Mục, gật gật đầu, sau đó chẳng nói thêm gì nữa.
Trương Mục làm bộ vô ý mà nói: ‘’Đi chơi sao anh không đi cùng với bằng hữu nào vậy? Đi một người sẽ rất nhàm chán .’’
‘’Cũng không phải em.’' Tiêu Tiên nhàn nhạt nói.
Trương Mục nhất thời yên lặng, cũng không biết làm sao phản bác lời nói của anh. Cậu vốn muốn mượn cơ hội nói nếu anh và cậu cùng đi Maroc, lại đều chỉ có một mình thì không bằng cùng đi. Nhưng Tiêu Tiên thái độ lạnh nhạt, có thể nhìn ra được anh không có ý nghĩ này, Trương Mục đành yên lặng đem toàn bộ những lời chưa nói ra nuốt vào trong bụng.
Tiêu Tiên trầm mặc ít lời, bình thường cực ít khi nói gì, Trương Mục lại không chủ động bắt chuyện, hai người liền bị vây vào trạng thái im lặng. Thẳng thắn mà nói, cậu cùng Tiêu Tiên vốn không hề quen thuộc, mặc dù trước kia từng có loại tiếp xúc thân mật nhất, nhưng ngoại trừ tên đối phương thì hai người quả thật hoàn toàn không có hiểu biết gì về nhau.
Máy bay cất cánh không được bao lâu thì Trương Mục dựa vào lưng ghế ngủ mất. Cậu lúc trước thức khuya mấy đêm liền để lên kế hoạch, tinh thần cực kỳ phấn khởi, trước khi xuất phát hoàn toàn mất ngủ, hiện tại lên máy bay, mới vừa thả lỏng một chút liền ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này Trương Mục ngủ cực kỳ thoải mái, mơ một tràng mộng đẹp, tới tận khi tỉnh lại vẫn chưa hết thòm thèm.
Cậu giật giật cơ thể, mở mắt ra mới kinh ngạc phát hiện mình vẫn luôn gối đầu lên vai Tiêu Tiên mà ngủ, chẳng trách lại ngủ được vững vàng như vậy. Trương Mục thấy thế vội vã ngồi dậy, vừa định cùng Tiêu Tiên xin lỗi, tầm mắt liếc tới bả vai đối phương lại nhìn được trên đó còn lưu lại vệt nước cực kỳ khả nghi. Hiển nhiên đó chính là nơi cậu vừa mượn để gối đầu.
Trương Mục biểu tình cứng đờ, vừa lúng túng vừa ngại ngùng, mặt trong nháy mắt liền hồng lên một mảng, cũng không dám nhìn thẳng vào vệt nước nho nhỏ kia. Cậu gối lên vai Tiêu Tiên ngủ còn chưa tính, thế mà còn chảy nước miếng làm bẩn áo người ta. Sắc mặt của Trương Mục ngày càng đỏ, quả thực là không có mặt mũi để giải thích, thể diện của cậu lần này chắc ném đến Thái Bình Dương rồi đi. Thế nhưng cậu cũng buồn bực, tại sao Tiêu Tiên lại không đánh thức cậu dậy chứ?
Tiêu Tiên lập tức cũng chú ý tới vệt nước khả nghi trên áo sơmi của mình. Anh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy biểu tình ảo não tới phát điên của Trương Mục, cảm giác có chút buồn cười bèn trấn an đối phương: '‘Không có chuyện gì.'’
Màu đỏ trên mặt Trương Mục lan tới bên tai, cúi đầu không dám nhìn Tiêu Tiên, lắp bắp nói: ‘’Sao anh không gọi em? Áo của anh... Khi nào xuống máy bay em sẽ đem tới tiệm giặt ủi giặt sạch trả cho anh.''
'’Em ngủ rất say, tôi không nhẫn tâm quấy rầy.’’ Tiêu Tiên vẫn là một bộ dạng lãnh lãnh đạm đạm: ‘’Tôi nói không có chuyện gì, em không cần để ý.’’
‘’Nhưng mà… ‘’ Trương Mục vẫn cảm thấy rất khó xử. Tiêu Tiên thái độ khoan dung, biểu tình mặc dù lạnh nhạt, nhưng vẫn làm Trương Mục cảm nhận được ấm áp, cậu phát hiện Tiêu Tiên cũng không hờ hững như mặt ngoài vẫn biểu hiện. Cũng bởi vậy, cậu đột nhiên thay đổi chủ ý, ý định trước đó vì do dự mà lui bước hiện tại lại nhảy ra một lần nữa, mọc rễ nảy mầm.
Hơn mười tiếng sau, máy bay thuận lợi hạ cánh tại sân bay Paris Charles de Gaulle.*
Trương Mục đi theo phía sau Tiêu Tiên xuống máy bay, cấp tốc đuổi theo anh cùng đi ra ngoài, một bên làm như thật sự có lòng hướng đối phương gửi lời mời: '‘ Anh Tiêu, chúng ta có thể gặp lại nhau ở đây tuyệt đối là do duyên phận, anh muốn đi Maroc, em cũng vậy, chúng ta lại đều vừa vặn không có bạn bè, không bằng cùng đi đi, hai người nói thế nào cũng hơn một người, sẽ không cảm thấy lẻ loi.'’
Tiêu Tiên dừng bước, im lặng mà nhìn Trương Mục.
Trương Mục không biết phải làm sao, bị nhìn tới miệng khô lưỡi khô, cực kỳ căng thẳng, chỉ lo Tiêu Tiên làm khó dễ liền vội vàng nói: ‘’Đương nhiên, em cũng chỉ là đưa ra đề nghị thôi, cụ thể còn phải xem kế hoạch của anh, em mới vừa rồi hơi sốt sắng, không hỏi anh đã mua vé máy bay chưa, nếu anh đã mua vé đi Maroc ngay thì đi nhanh đi, không cần để ý đến em. Em còn muốn ở Paris chơi một quãng thời gian, chờ chơi đủ rồi thì sẽ đi Maroc, anh... Anh nếu không tiện, thì coi như vừa rồi em chưa nói gì đi.'’
Cậu nói xong cũng thấp thỏm chờ Tiêu Tiên trả lời, ai biết được Tiêu Tiên mãi cũng không nói gì, biểu tình trên mặt cũng không thay đổi. Trương Mục trước còn tươi cười, lúc này tâm tình có chút trùng xuống, nửa ngày mới miễn cưỡng cười nhẹ, nói: ‘’Không có chuyện gì, em có thể hiểu được. Nếu như vậy, em đi trước…’’ Trương Mục còn chưa nói hết câu liền bị Tiêu Tiên trầm giọng đánh gãy: ‘’Không có mua. Tôi với em giống nhau, chuẩn bị ở Paris chơi một quãng thời gian.’’
Anh lúc này nói lời này chẳng khác nào chấp nhận lời mời của Trương Mục. Trương Mục hết sức kinh hỉ, không nghĩ tới cậu và Tiêu Tiên lại có cùng chung suy nghĩ như vậy* (nguyên văn là 心有灵犀 – tâm hữu linh tê)
‘’Thật sự? Vậy thì quá tốt rồi, không nghĩ tới chúng ta có thể cùng nhau đi. Anh biết không? Vừa rồi biểu tình của anh làm em thiếu chút nữa nghĩ rằng anh đã thực sự mua xong vé máy bay.'’ Trương Mục đầy mặt là nụ cười, long lanh tới cực điểm: '‘Anh Tiêu, anh yên tâm, cùng em du lịch không sai đâu, em, đã sớm lên kế hoạch, nơi nào có cảnh đẹp đáng giá tham quan, nơi nào có đồ ăn chính tông nhất, nơi nào có khách sạn tốt nhất so với giá cả em đều biết. Anh cứ an tâm đi cùng, em sẽ giải quyết tất cả vấn đề.''
Tiêu Tiên biểu tình phức tạp, lại không đả kích Trương Mục: ‘’Vậy thì nhờ em’’. Nụ cười Trương Mục càng sáng lạn hơn.
Paris so với trong nước cách nhau bảy tiếng đồng hồ, lúc đi ra khỏi sân bay đã là bảy giờ tối. Ngồi liền mười tiếng trên máy bay, hai người đều mệt mỏi, từng người đều về khách sạn nghỉ ngơi, chờ tối nay nghỉ ngơi dưỡng sức xong lại thoải mái mà đi chơi.
Trương Mục đặt khách sạn có chút xa, cậu lấy xong hành lý bèn gọi xe, xe tới vừa định hỏi Tiêu Tiên đặt khách sạn ở đâu, nếu thuận đường thì cùng đi một đoạn thì anh bên kia cũng đã gọi xong xe rồi. Hai người liền vội vã lưu lại số điện thoại di động, tự mình về khách sạn.
Vừa tới Paris, còn chưa bị lệch múi giờ ảnh hưởng.
Ngày thứ hai, Trương Mục cực kỳ đau khổ vì bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh, nhưng nghĩ tới tối hôm qua đã cùng Tiêu Tiên hẹn tới quảng trường Charles de Gaulle* gặp mặt, cậu cũng không thể tới muộn để đối phương lưu lại ấn tượng xấu, vẫn là giãy dụa ngồi dậy, cấp tốc rửa mặt sau đó vội vàng chạy tới trung tâm thành phố. Vốn định tới sớm một chút để chờ Tiêu Tiên, không ngờ vừa tới quảng trường liền phát hiện Tiêu Tiên đã đứng chờ ở đó.
Tiêu Tiên hôm nay mặc một chiếc áo sơmi màu đen, dáng dấp cao lớn mạnh mẽ, tướng mạo tuấn lãng, đứng bên trong một đám người cũng rất dễ nhận ra.
Trương Mục đứng xa xa mà nhìn, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác vi diệu kỳ lạ, cậu vui vẻ mà nghĩ, Tiêu Tiên đứng ở đó là đang chờ cậu mà không phải là chờ người khác. Trong nháy mắt, Trương Mục phát hiện hóa ra cũng có người đang chờ đợi mình, cảm giác này thực sự rất tốt.
Trương Mục chạy tới nói: ‘’Thật xin lỗi, em tới chậm, anh đã chờ rất lâu đi?’’
‘’Không có, do tôi tới quá sớm.’’ Tiêu Tiên nói. Bây giờ còn chưa tới thời gian mà bọn họ hẹn gặp mặt.
'’Ừm'’ Trương Mục gật đầu, vì vội đi tới nên hơi thở có chút loạn: '‘Đi thôi, chúng ta ngày hôm nay sẽ đi dạo thăm quan trong thành phố.'’
Lúc này không phải mùa du lịch, vậy mà vẫn có rất nhiều du khách, tới điểm thăm quan nào cũng đều chật ních khách du lịch chụp ảnh. Trương Mục nhìn cũng rục rà rục rịch, cuối cùng nhịn không được lấy gậy selfie ra tự chụp, chụp một đống ảnh selfie tuyệt đẹp.
Trương Mục thực sự rất muốn chụp cho Tiêu Tiên vài kiểu ảnh, nhưng toàn bộ hành trình Tiêu Tiên chỉ xem xung quanh, ngay cả điện thoại di động cũng không lấy ra, hiển nhiên đối với việc chụp ảnh không hề có hứng thú, Trương Mục cũng không tiện gọi anh. Thậm chí chính mình cũng tận lực rút ngắn thời gian chụp ảnh để tránh Tiêu Tiên phải chờ lâu rồi chê cậu phiền.
Dọc theo đường đi, hai người hàn huyên rất nhiều đề tài liên quan tới du lịch, trên cơ bản đều là Trương Mục gợi chuyện, cậu phụ trách nói, Tiêu Tiên chỉ nghe hoặc trả lời là tốt rồi. Cũng không biết tại sao hai người đều rất ăn ý không đề cập tới việc cá nhân của đối phương, càng không nhắc tới sự tình phát sinh đêm đó.
Điểm thăm quan rất đáng xem, thời tiết cũng thích hợp, nói tóm lại, tất cả đều coi như thuận lợi.
Sau khi đi dạo Bảo tàng Louvre*, lúc Trương Mục bước xuống bậc thang lại không chú ý, đột nhiên trượt chân ngã một cái. Chuyện đột nhiên xảy ra, Tiêu Tiên cũng không kịp phản ứng, vốn muốn đỡ Trương Mục lại không kịp. Bên cạnh có rất nhiều du khách dồn dập nhìn lại.
Trương Mục cảm thấy rất mất mặt, ảo não nghĩ mình làm sao lại cứ phạm lỗi ngu xuẩn trước mặt Tiêu Tiên? Muốn nhanh đứng lên để cứu vãn mặt mũi nhưng mới cử động một chút cổ chân liền đau tới mức toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể tự giận mình, cụp mắt xuống thở dài.
Tiêu Tiên đè vai Trương Mục, trầm giọng nói: '‘Đừng nhúc nhích, có thể là trật khớp. Tôi đưa em đi bệnh viện.'’
Trương Mục đau dữ dội, chỉ có thể gật đầu nói được, vừa dùng tay chống xuống đất để tự mình đứng lên, nhưng chưa đứng lên được lại bị Tiêu Tiên ngăn cản. Anh quay người đưa lưng về phía cậu rồi ngồi xuống, ý tứ rõ ràng là muốn cõng Trương Mục đi bệnh viện. Bờ vai dày rộng rắn chắc, tản ra mê hoặc vô tận như chiếc hộp Pandora khiến Trương Mục chỉ muốn nằm úp sấp lên đó. Nhưng bọn họ mới quen nhau không bao lâu, làm như vậy là quá phiền phức cho anh, Trương Mục ngại ngùng nói: '‘Bỏ đi, em rất nặng, anh đỡ em là được rồi, em đi vài bước cũng không có vấn đề ...'’
Lời còn chưa nói hết liền bị Tiêu Tiên trầm mặc mà lôi cả người xốc lên, trong nháy mắt Trương Mục đã nằm úp sấp trên lưng anh.
Tiêu Tiên quay lại nhắc nhở: ‘’Bám vào tôi, đừng rơi xuống’’.
'’Ô…’’ Trương Mục vội vàng nắm lấy vai Tiêu Tiên, mặt mơ hồ nóng lên. Thân thể cậu dán vào lưng anh, chỉ cảm thấy có luồng nhiệt nóng bỏng cuồn cuộn không ngừng truyền tới làm cho cậu đặc biệt an tâm. Tiêu Tiên cõng Trương Mục đi tới ven đường, ngăn cản một chiếc xe rồi kêu chạy thẳng tới bệnh viện.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong nói rằng may mắn chỉ là bong gân nhẹ, không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là được. Trương Mục nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, chân mình hiện tại không thể tiếp tục đi tiếp, nhưng may là hữu kinh vô hiểm, nếu không sẽ liên lụy tới Tiêu Tiên.
Ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối đen, đèn đường hai bên ngã tư đều đã sáng lên. Tiêu Tiên đỡ Trương Mục đưa về phòng khách sạn, tới cửa liền dừng bước. Địa điểm bất đồng, cảnh tượng lại tương tự làm Trương Mục nhớ lại chuyện đêm đó, cảm thấy lúng túng khôn kể.
Im lặng trong chốc lát, Tiêu Tiên nói: '‘Em nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước'’
Trương Mục theo bản năng muốn giữ lại Tiêu Tiên, nhưng muốn giữ người chung quy cũng cần phải có lý do, nhưng cậu lại không nghĩ được lý do nào thích hợp, không thể làm gì khác hơn là gật đầu để Tiêu Tiên đi.
Tiêu Tiên cũng không chần chờ, xoay người rời đi.
Thời điểm anh quay lưng lại, Trương Mục đột nhiên phát hiện cánh tay Tiêu Tiên có vết trầy, vết xước rách da rươm rướm máu, vậy mà Tiêu Tiên không hề biết gì, dường như không có cảm giác đau.
Trương Mục vội vã gọi lại Tiêu Tiên: ‘’Chờ đã, cánh tay anh bị thương lúc nào vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?'’
Tiêu Tiên liếc nhìn tay mình, thuận miệng nói: ‘’Không có chuyện gì'’
‘’Làm sao không có chuyện được? Tay anh đã chảy máu rồi kìa’’ Trương Mục vội la lên. Nói xong mới nghĩ đến, chắc là do lúc định dìu mình đứng lên thì bị trầy da, chỉ là không nghĩ tới Tiêu Tiên cả buổi đều không đề cập nửa câu tới việc mình bị thương, nếu không phải cậu đột nhiên nhìn thấy thì cũng sẽ hoàn toàn không biết chuyện.
Trương Mục nói tiếp: ‘’Anh sao lại không nói một tiếng? Mới vừa rồi ở bệnh viện xử lý một chút cũng tốt rồi’’
‘’Quên mất’’ Tiêu Tiên nhàn nhạt nói. Anh đúng là quên mất việc này.
Trương Mục không nói được gì nữa, có chút xấu hổ, suy nghĩ rồi nói: '‘Em có mang theo thuốc, cũng may là không phải chuyện gì lớn, anh vào đây em giúp anh xử lý vết thương, cẩn thận để nhiễm trùng'’
Tiêu Tiên do dự một chút, Trương Mục thấy liền cười, khóe môi nhếch lên, có phần không có hảo ý hỏi: '‘Làm sao? Phòng em không lẽ là đầm rồng hang hổ? Anh còn sợ em ăn anh luôn phải không?'’
Tiêu Tiên nghe vậy nhìn Trương Mục một chút, ánh mắt sâu thẳm, ngay sau đó trầm giọng trả lời: ‘’Được’’.
Tiêu Tiên hướng Trương Mục gật đầu rồi ngồi vào bên cạnh. Trương Mục chú ý tới Tiêu Tiên chỉ đi một mình, bên người không có bằng hữu đi cùng. Cậu ổn định tâm thần, tươi cười cùng Tiêu Tiên chào hỏi: “Trùng hợp quá, ở đây cũng gặp anh. Anh cũng đi Paris sao?’’
Tiêu Tiên nói: ‘’Ừm.’’
Trương Mục hỏi: ‘’Là đi du lịch hay đi công tác?’’
Tiêu Tiên trả lời: ‘’Đi chơi. Đi Maroc*.’’
‘’Anh cũng đi Maroc?’’ Trương Mục vui vẻ hỏi lại, nói xong lại phát hiện mình quá kích động liền vội vàng thu liễm, làm bộ giải thích để che giấu tâm tình của mình: ‘’Cái kia… Em chỉ là quá kinh ngạc, em cũng chuẩn bị đi Maroc, chúng ta thật là có duyên.’’
Tiêu Tiên liếc mắt nhìn Trương Mục, gật gật đầu, sau đó chẳng nói thêm gì nữa.
Trương Mục làm bộ vô ý mà nói: ‘’Đi chơi sao anh không đi cùng với bằng hữu nào vậy? Đi một người sẽ rất nhàm chán .’’
‘’Cũng không phải em.’' Tiêu Tiên nhàn nhạt nói.
Trương Mục nhất thời yên lặng, cũng không biết làm sao phản bác lời nói của anh. Cậu vốn muốn mượn cơ hội nói nếu anh và cậu cùng đi Maroc, lại đều chỉ có một mình thì không bằng cùng đi. Nhưng Tiêu Tiên thái độ lạnh nhạt, có thể nhìn ra được anh không có ý nghĩ này, Trương Mục đành yên lặng đem toàn bộ những lời chưa nói ra nuốt vào trong bụng.
Tiêu Tiên trầm mặc ít lời, bình thường cực ít khi nói gì, Trương Mục lại không chủ động bắt chuyện, hai người liền bị vây vào trạng thái im lặng. Thẳng thắn mà nói, cậu cùng Tiêu Tiên vốn không hề quen thuộc, mặc dù trước kia từng có loại tiếp xúc thân mật nhất, nhưng ngoại trừ tên đối phương thì hai người quả thật hoàn toàn không có hiểu biết gì về nhau.
Máy bay cất cánh không được bao lâu thì Trương Mục dựa vào lưng ghế ngủ mất. Cậu lúc trước thức khuya mấy đêm liền để lên kế hoạch, tinh thần cực kỳ phấn khởi, trước khi xuất phát hoàn toàn mất ngủ, hiện tại lên máy bay, mới vừa thả lỏng một chút liền ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này Trương Mục ngủ cực kỳ thoải mái, mơ một tràng mộng đẹp, tới tận khi tỉnh lại vẫn chưa hết thòm thèm.
Cậu giật giật cơ thể, mở mắt ra mới kinh ngạc phát hiện mình vẫn luôn gối đầu lên vai Tiêu Tiên mà ngủ, chẳng trách lại ngủ được vững vàng như vậy. Trương Mục thấy thế vội vã ngồi dậy, vừa định cùng Tiêu Tiên xin lỗi, tầm mắt liếc tới bả vai đối phương lại nhìn được trên đó còn lưu lại vệt nước cực kỳ khả nghi. Hiển nhiên đó chính là nơi cậu vừa mượn để gối đầu.
Trương Mục biểu tình cứng đờ, vừa lúng túng vừa ngại ngùng, mặt trong nháy mắt liền hồng lên một mảng, cũng không dám nhìn thẳng vào vệt nước nho nhỏ kia. Cậu gối lên vai Tiêu Tiên ngủ còn chưa tính, thế mà còn chảy nước miếng làm bẩn áo người ta. Sắc mặt của Trương Mục ngày càng đỏ, quả thực là không có mặt mũi để giải thích, thể diện của cậu lần này chắc ném đến Thái Bình Dương rồi đi. Thế nhưng cậu cũng buồn bực, tại sao Tiêu Tiên lại không đánh thức cậu dậy chứ?
Tiêu Tiên lập tức cũng chú ý tới vệt nước khả nghi trên áo sơmi của mình. Anh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy biểu tình ảo não tới phát điên của Trương Mục, cảm giác có chút buồn cười bèn trấn an đối phương: '‘Không có chuyện gì.'’
Màu đỏ trên mặt Trương Mục lan tới bên tai, cúi đầu không dám nhìn Tiêu Tiên, lắp bắp nói: ‘’Sao anh không gọi em? Áo của anh... Khi nào xuống máy bay em sẽ đem tới tiệm giặt ủi giặt sạch trả cho anh.''
'’Em ngủ rất say, tôi không nhẫn tâm quấy rầy.’’ Tiêu Tiên vẫn là một bộ dạng lãnh lãnh đạm đạm: ‘’Tôi nói không có chuyện gì, em không cần để ý.’’
‘’Nhưng mà… ‘’ Trương Mục vẫn cảm thấy rất khó xử. Tiêu Tiên thái độ khoan dung, biểu tình mặc dù lạnh nhạt, nhưng vẫn làm Trương Mục cảm nhận được ấm áp, cậu phát hiện Tiêu Tiên cũng không hờ hững như mặt ngoài vẫn biểu hiện. Cũng bởi vậy, cậu đột nhiên thay đổi chủ ý, ý định trước đó vì do dự mà lui bước hiện tại lại nhảy ra một lần nữa, mọc rễ nảy mầm.
Hơn mười tiếng sau, máy bay thuận lợi hạ cánh tại sân bay Paris Charles de Gaulle.*
Trương Mục đi theo phía sau Tiêu Tiên xuống máy bay, cấp tốc đuổi theo anh cùng đi ra ngoài, một bên làm như thật sự có lòng hướng đối phương gửi lời mời: '‘ Anh Tiêu, chúng ta có thể gặp lại nhau ở đây tuyệt đối là do duyên phận, anh muốn đi Maroc, em cũng vậy, chúng ta lại đều vừa vặn không có bạn bè, không bằng cùng đi đi, hai người nói thế nào cũng hơn một người, sẽ không cảm thấy lẻ loi.'’
Tiêu Tiên dừng bước, im lặng mà nhìn Trương Mục.
Trương Mục không biết phải làm sao, bị nhìn tới miệng khô lưỡi khô, cực kỳ căng thẳng, chỉ lo Tiêu Tiên làm khó dễ liền vội vàng nói: ‘’Đương nhiên, em cũng chỉ là đưa ra đề nghị thôi, cụ thể còn phải xem kế hoạch của anh, em mới vừa rồi hơi sốt sắng, không hỏi anh đã mua vé máy bay chưa, nếu anh đã mua vé đi Maroc ngay thì đi nhanh đi, không cần để ý đến em. Em còn muốn ở Paris chơi một quãng thời gian, chờ chơi đủ rồi thì sẽ đi Maroc, anh... Anh nếu không tiện, thì coi như vừa rồi em chưa nói gì đi.'’
Cậu nói xong cũng thấp thỏm chờ Tiêu Tiên trả lời, ai biết được Tiêu Tiên mãi cũng không nói gì, biểu tình trên mặt cũng không thay đổi. Trương Mục trước còn tươi cười, lúc này tâm tình có chút trùng xuống, nửa ngày mới miễn cưỡng cười nhẹ, nói: ‘’Không có chuyện gì, em có thể hiểu được. Nếu như vậy, em đi trước…’’ Trương Mục còn chưa nói hết câu liền bị Tiêu Tiên trầm giọng đánh gãy: ‘’Không có mua. Tôi với em giống nhau, chuẩn bị ở Paris chơi một quãng thời gian.’’
Anh lúc này nói lời này chẳng khác nào chấp nhận lời mời của Trương Mục. Trương Mục hết sức kinh hỉ, không nghĩ tới cậu và Tiêu Tiên lại có cùng chung suy nghĩ như vậy* (nguyên văn là 心有灵犀 – tâm hữu linh tê)
‘’Thật sự? Vậy thì quá tốt rồi, không nghĩ tới chúng ta có thể cùng nhau đi. Anh biết không? Vừa rồi biểu tình của anh làm em thiếu chút nữa nghĩ rằng anh đã thực sự mua xong vé máy bay.'’ Trương Mục đầy mặt là nụ cười, long lanh tới cực điểm: '‘Anh Tiêu, anh yên tâm, cùng em du lịch không sai đâu, em, đã sớm lên kế hoạch, nơi nào có cảnh đẹp đáng giá tham quan, nơi nào có đồ ăn chính tông nhất, nơi nào có khách sạn tốt nhất so với giá cả em đều biết. Anh cứ an tâm đi cùng, em sẽ giải quyết tất cả vấn đề.''
Tiêu Tiên biểu tình phức tạp, lại không đả kích Trương Mục: ‘’Vậy thì nhờ em’’. Nụ cười Trương Mục càng sáng lạn hơn.
Paris so với trong nước cách nhau bảy tiếng đồng hồ, lúc đi ra khỏi sân bay đã là bảy giờ tối. Ngồi liền mười tiếng trên máy bay, hai người đều mệt mỏi, từng người đều về khách sạn nghỉ ngơi, chờ tối nay nghỉ ngơi dưỡng sức xong lại thoải mái mà đi chơi.
Trương Mục đặt khách sạn có chút xa, cậu lấy xong hành lý bèn gọi xe, xe tới vừa định hỏi Tiêu Tiên đặt khách sạn ở đâu, nếu thuận đường thì cùng đi một đoạn thì anh bên kia cũng đã gọi xong xe rồi. Hai người liền vội vã lưu lại số điện thoại di động, tự mình về khách sạn.
Vừa tới Paris, còn chưa bị lệch múi giờ ảnh hưởng.
Ngày thứ hai, Trương Mục cực kỳ đau khổ vì bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh, nhưng nghĩ tới tối hôm qua đã cùng Tiêu Tiên hẹn tới quảng trường Charles de Gaulle* gặp mặt, cậu cũng không thể tới muộn để đối phương lưu lại ấn tượng xấu, vẫn là giãy dụa ngồi dậy, cấp tốc rửa mặt sau đó vội vàng chạy tới trung tâm thành phố. Vốn định tới sớm một chút để chờ Tiêu Tiên, không ngờ vừa tới quảng trường liền phát hiện Tiêu Tiên đã đứng chờ ở đó.
Tiêu Tiên hôm nay mặc một chiếc áo sơmi màu đen, dáng dấp cao lớn mạnh mẽ, tướng mạo tuấn lãng, đứng bên trong một đám người cũng rất dễ nhận ra.
Trương Mục đứng xa xa mà nhìn, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác vi diệu kỳ lạ, cậu vui vẻ mà nghĩ, Tiêu Tiên đứng ở đó là đang chờ cậu mà không phải là chờ người khác. Trong nháy mắt, Trương Mục phát hiện hóa ra cũng có người đang chờ đợi mình, cảm giác này thực sự rất tốt.
Trương Mục chạy tới nói: ‘’Thật xin lỗi, em tới chậm, anh đã chờ rất lâu đi?’’
‘’Không có, do tôi tới quá sớm.’’ Tiêu Tiên nói. Bây giờ còn chưa tới thời gian mà bọn họ hẹn gặp mặt.
'’Ừm'’ Trương Mục gật đầu, vì vội đi tới nên hơi thở có chút loạn: '‘Đi thôi, chúng ta ngày hôm nay sẽ đi dạo thăm quan trong thành phố.'’
Lúc này không phải mùa du lịch, vậy mà vẫn có rất nhiều du khách, tới điểm thăm quan nào cũng đều chật ních khách du lịch chụp ảnh. Trương Mục nhìn cũng rục rà rục rịch, cuối cùng nhịn không được lấy gậy selfie ra tự chụp, chụp một đống ảnh selfie tuyệt đẹp.
Trương Mục thực sự rất muốn chụp cho Tiêu Tiên vài kiểu ảnh, nhưng toàn bộ hành trình Tiêu Tiên chỉ xem xung quanh, ngay cả điện thoại di động cũng không lấy ra, hiển nhiên đối với việc chụp ảnh không hề có hứng thú, Trương Mục cũng không tiện gọi anh. Thậm chí chính mình cũng tận lực rút ngắn thời gian chụp ảnh để tránh Tiêu Tiên phải chờ lâu rồi chê cậu phiền.
Dọc theo đường đi, hai người hàn huyên rất nhiều đề tài liên quan tới du lịch, trên cơ bản đều là Trương Mục gợi chuyện, cậu phụ trách nói, Tiêu Tiên chỉ nghe hoặc trả lời là tốt rồi. Cũng không biết tại sao hai người đều rất ăn ý không đề cập tới việc cá nhân của đối phương, càng không nhắc tới sự tình phát sinh đêm đó.
Điểm thăm quan rất đáng xem, thời tiết cũng thích hợp, nói tóm lại, tất cả đều coi như thuận lợi.
Sau khi đi dạo Bảo tàng Louvre*, lúc Trương Mục bước xuống bậc thang lại không chú ý, đột nhiên trượt chân ngã một cái. Chuyện đột nhiên xảy ra, Tiêu Tiên cũng không kịp phản ứng, vốn muốn đỡ Trương Mục lại không kịp. Bên cạnh có rất nhiều du khách dồn dập nhìn lại.
Trương Mục cảm thấy rất mất mặt, ảo não nghĩ mình làm sao lại cứ phạm lỗi ngu xuẩn trước mặt Tiêu Tiên? Muốn nhanh đứng lên để cứu vãn mặt mũi nhưng mới cử động một chút cổ chân liền đau tới mức toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể tự giận mình, cụp mắt xuống thở dài.
Tiêu Tiên đè vai Trương Mục, trầm giọng nói: '‘Đừng nhúc nhích, có thể là trật khớp. Tôi đưa em đi bệnh viện.'’
Trương Mục đau dữ dội, chỉ có thể gật đầu nói được, vừa dùng tay chống xuống đất để tự mình đứng lên, nhưng chưa đứng lên được lại bị Tiêu Tiên ngăn cản. Anh quay người đưa lưng về phía cậu rồi ngồi xuống, ý tứ rõ ràng là muốn cõng Trương Mục đi bệnh viện. Bờ vai dày rộng rắn chắc, tản ra mê hoặc vô tận như chiếc hộp Pandora khiến Trương Mục chỉ muốn nằm úp sấp lên đó. Nhưng bọn họ mới quen nhau không bao lâu, làm như vậy là quá phiền phức cho anh, Trương Mục ngại ngùng nói: '‘Bỏ đi, em rất nặng, anh đỡ em là được rồi, em đi vài bước cũng không có vấn đề ...'’
Lời còn chưa nói hết liền bị Tiêu Tiên trầm mặc mà lôi cả người xốc lên, trong nháy mắt Trương Mục đã nằm úp sấp trên lưng anh.
Tiêu Tiên quay lại nhắc nhở: ‘’Bám vào tôi, đừng rơi xuống’’.
'’Ô…’’ Trương Mục vội vàng nắm lấy vai Tiêu Tiên, mặt mơ hồ nóng lên. Thân thể cậu dán vào lưng anh, chỉ cảm thấy có luồng nhiệt nóng bỏng cuồn cuộn không ngừng truyền tới làm cho cậu đặc biệt an tâm. Tiêu Tiên cõng Trương Mục đi tới ven đường, ngăn cản một chiếc xe rồi kêu chạy thẳng tới bệnh viện.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong nói rằng may mắn chỉ là bong gân nhẹ, không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là được. Trương Mục nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, chân mình hiện tại không thể tiếp tục đi tiếp, nhưng may là hữu kinh vô hiểm, nếu không sẽ liên lụy tới Tiêu Tiên.
Ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối đen, đèn đường hai bên ngã tư đều đã sáng lên. Tiêu Tiên đỡ Trương Mục đưa về phòng khách sạn, tới cửa liền dừng bước. Địa điểm bất đồng, cảnh tượng lại tương tự làm Trương Mục nhớ lại chuyện đêm đó, cảm thấy lúng túng khôn kể.
Im lặng trong chốc lát, Tiêu Tiên nói: '‘Em nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước'’
Trương Mục theo bản năng muốn giữ lại Tiêu Tiên, nhưng muốn giữ người chung quy cũng cần phải có lý do, nhưng cậu lại không nghĩ được lý do nào thích hợp, không thể làm gì khác hơn là gật đầu để Tiêu Tiên đi.
Tiêu Tiên cũng không chần chờ, xoay người rời đi.
Thời điểm anh quay lưng lại, Trương Mục đột nhiên phát hiện cánh tay Tiêu Tiên có vết trầy, vết xước rách da rươm rướm máu, vậy mà Tiêu Tiên không hề biết gì, dường như không có cảm giác đau.
Trương Mục vội vã gọi lại Tiêu Tiên: ‘’Chờ đã, cánh tay anh bị thương lúc nào vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?'’
Tiêu Tiên liếc nhìn tay mình, thuận miệng nói: ‘’Không có chuyện gì'’
‘’Làm sao không có chuyện được? Tay anh đã chảy máu rồi kìa’’ Trương Mục vội la lên. Nói xong mới nghĩ đến, chắc là do lúc định dìu mình đứng lên thì bị trầy da, chỉ là không nghĩ tới Tiêu Tiên cả buổi đều không đề cập nửa câu tới việc mình bị thương, nếu không phải cậu đột nhiên nhìn thấy thì cũng sẽ hoàn toàn không biết chuyện.
Trương Mục nói tiếp: ‘’Anh sao lại không nói một tiếng? Mới vừa rồi ở bệnh viện xử lý một chút cũng tốt rồi’’
‘’Quên mất’’ Tiêu Tiên nhàn nhạt nói. Anh đúng là quên mất việc này.
Trương Mục không nói được gì nữa, có chút xấu hổ, suy nghĩ rồi nói: '‘Em có mang theo thuốc, cũng may là không phải chuyện gì lớn, anh vào đây em giúp anh xử lý vết thương, cẩn thận để nhiễm trùng'’
Tiêu Tiên do dự một chút, Trương Mục thấy liền cười, khóe môi nhếch lên, có phần không có hảo ý hỏi: '‘Làm sao? Phòng em không lẽ là đầm rồng hang hổ? Anh còn sợ em ăn anh luôn phải không?'’
Tiêu Tiên nghe vậy nhìn Trương Mục một chút, ánh mắt sâu thẳm, ngay sau đó trầm giọng trả lời: ‘’Được’’.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.