Chương 10: Phần 10
Tiêu Lạt Thố Đầu
07/11/2024
14
Đến nơi thi đấu mã cầu, Bùi Tri Hành tức giận vén rèm nhảy xuống xe, sau đó dẫn theo tiểu đồng vào sân chuẩn bị.
Xung quanh sân đấu có dựng nhiều lều bạt, chuyên để người tham gia thay đồ, hoặc nghỉ ngơi khi không may bị ngã trên sân.
Lễ Đoan Dương tổ chức thi đấu mã cầu đã có từ lâu, mỗi năm đều do triều đình chủ trì, nghe nói người chiến thắng còn được phần thưởng.
Nhưng mã cầu không chỉ để tranh giành phần thưởng, mà còn liên quan đến mối thù riêng và thể diện. Nghe đâu đội của Bùi gia đã liên tục đoạt giải nhiều năm, khiến không ít người bất mãn, nay ai ai cũng xem việc đánh bại Bùi gia là niềm tự hào.
Lúc này, khán đài đã tụ tập không ít người xem, không chỉ nam tử mà còn rất nhiều nữ tử.
Chỗ ngồi của Thôi gia ở hàng ghế đầu, tầm nhìn rộng, có thể thấy rõ toàn cảnh sân đấu.
Trong lúc chờ đến lượt, Thôi Yên nói chuyện phiếm với ta vài câu, biết ta chưa đưa được túi thơm cho Bùi Tri Hành, nàng thở dài hết lần này đến lần khác, vẻ mặt rõ ràng là thất vọng không chịu nổi.
Khi huynh đệ Bùi gia lên sân, cả hai đã thay một bộ trang phục ôm sát tay áo, mái tóc đen được buộc cao, trông vừa gọn gàng vừa thanh thoát.
Hai người nhảy lên ngựa, động tác mượt mà, phong thái anh hùng hiên ngang.
Bùi Tri Hành nhận lấy gậy từ tay tiểu đồng, xoay vài vòng trên đầu ngón tay trước khi nắm chặt.
Động tác này thật quen thuộc.
Nhớ lại kiếp trước ở kinh thành cũng từng tổ chức một trận mã cầu, khi ấy hắn cũng làm động tác này.
Ta lại nhìn sang Bùi Tri Lăng bên cạnh, hắn không làm động tác dư thừa nào cả.
Một trận đấu diễn ra, đội của Bùi gia sắp thắng thì không hiểu vì sao con ngựa của Bùi Tri Hành đột nhiên phát hoảng, điên cuồng lao quanh sân, cuối cùng hất hắn ngã xuống ngựa.
Đội trưởng của đội đối thủ, Hàn Ấp, cũng bị liên lụy mà ngã ngựa, còn bị trúng một cú đá, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Cả hai được đưa về lều, có đại phu tới xem bệnh. Không lâu sau, đại phu quay lại báo cáo với Trương Tư Mã chủ tọa trận đấu rằng Bùi Tri Hành bị gãy chân, còn Hàn Ấp chỉ ngất đi, không bị gì nghiêm trọng. Hai đội phải thay người dự bị để tiếp tục thi đấu.
Thôi Yên thấy cơ hội tới, đưa cho ta một lọ cao trị thương, bảo ta mang tới cho Bùi Tri Hành.
Trời biết, vừa cãi nhau với hắn xong, giờ lại phải đưa thuốc cho hắn, đúng là phiền phức cho cả hắn và ta.
Nhưng không cưỡng lại được lời khuyên của Thôi Yên, ta đành miễn cưỡng nhận lời.
Đi tới gần lều, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ uất ức, âm thanh không lớn, rõ ràng là bị bịt miệng.
Ta vòng qua định xem rõ sự tình, tiếng động chợt dừng lại, kẻ gây họa rõ ràng đã rời đi, chỉ còn lại kẻ bị chụp bao tải trên đầu, đang nằm trên đất quằn quại như con lươn, cố sức tháo dây trói.
Ta vốn không muốn rước phiền phức, nhưng lại bị thu hút bởi một miếng ngọc bội thiếu góc trong tay người đó.
Ta nhanh chóng bước tới giật lấy ngọc bội, thấp giọng hỏi: “Miếng ngọc bội này của ai? Sao lại ở chỗ ngươi?”
Hắn ấp úng nói gì đó.
Ta chẳng nghe lọt được câu nào.
Ta tháo bao tải trên đầu hắn ra, mới phát hiện người bị đánh là Hàn Ấp, mặt mày bầm dập, miệng bị nhét một mảnh vải to.
Vừa được tháo mảnh vải ra, hắn đã chửi ầm lên: “Ngươi là cái thá gì, sao ta phải nói cho ngươi?”
Ta khẽ cười, dí mũi d.a.o vào cổ hắn: “Giờ thì sao? Có thể nói chưa?”
Hắn co rụt cổ lại, cảnh giác nhìn ta: “Còn ai vào đây nữa? Tên tiểu nhân Bùi Tri Hành đó, ta nhất định không tha cho hắn.”
Ta kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi chắc chắn ngọc bội này là của Bùi Tri Hành? Chẳng phải hắn vừa bị ngã gãy chân sao? Còn sức đâu mà hại ngươi?”
Mà đúng là, hành động này rất giống phong cách của hắn.
Chỉ là ra tay mạnh mẽ thế này, rõ ràng có chút tư thù.
“Hồi nãy chính ta tự tay giật từ người hắn, làm sao giả được? Miếng ngọc bội này chính là bằng chứng. Trả ngọc bội lại cho ta, đợi ta bắt được hắn xem ta có hay không hành hạ chếc hắn.”
“Trả lại cho ngươi, để ngươi đi gây sự với hắn sao? Ngựa của hắn chắc là bị người khác giở trò, kẻ đó là ngươi đúng không. Đã dùng thủ đoạn đê tiện như vậy còn chẳng thắng nổi hắn, lại còn mặt mũi báo thù.”
“Hừ, ngươi lo được sao?” Hắn hung hăng trừng mắt nhìn ta, ra lệnh: “Ta cảnh cáo ngươi, mau trả ngọc bội cho ta, rồi cởi trói, ta còn có thể bỏ qua không tính toán với ngươi.”
“Ta hỏi ngươi, ngươi có biết ta là ai không?”
“Ngươi là cái thá gì, sao ta phải biết ngươi?”
Ta hài lòng gật đầu: “Không biết ta, vậy thì tốt.”
Nói xong, ta đánh một cú vào gáy hắn khiến hắn bất tỉnh, còn buông một câu: “Đồ ngốc, đó phải gọi là ‘bỏ qua không tính toán’, lo mà đọc thêm sách đi.”
Đến nơi thi đấu mã cầu, Bùi Tri Hành tức giận vén rèm nhảy xuống xe, sau đó dẫn theo tiểu đồng vào sân chuẩn bị.
Xung quanh sân đấu có dựng nhiều lều bạt, chuyên để người tham gia thay đồ, hoặc nghỉ ngơi khi không may bị ngã trên sân.
Lễ Đoan Dương tổ chức thi đấu mã cầu đã có từ lâu, mỗi năm đều do triều đình chủ trì, nghe nói người chiến thắng còn được phần thưởng.
Nhưng mã cầu không chỉ để tranh giành phần thưởng, mà còn liên quan đến mối thù riêng và thể diện. Nghe đâu đội của Bùi gia đã liên tục đoạt giải nhiều năm, khiến không ít người bất mãn, nay ai ai cũng xem việc đánh bại Bùi gia là niềm tự hào.
Lúc này, khán đài đã tụ tập không ít người xem, không chỉ nam tử mà còn rất nhiều nữ tử.
Chỗ ngồi của Thôi gia ở hàng ghế đầu, tầm nhìn rộng, có thể thấy rõ toàn cảnh sân đấu.
Trong lúc chờ đến lượt, Thôi Yên nói chuyện phiếm với ta vài câu, biết ta chưa đưa được túi thơm cho Bùi Tri Hành, nàng thở dài hết lần này đến lần khác, vẻ mặt rõ ràng là thất vọng không chịu nổi.
Khi huynh đệ Bùi gia lên sân, cả hai đã thay một bộ trang phục ôm sát tay áo, mái tóc đen được buộc cao, trông vừa gọn gàng vừa thanh thoát.
Hai người nhảy lên ngựa, động tác mượt mà, phong thái anh hùng hiên ngang.
Bùi Tri Hành nhận lấy gậy từ tay tiểu đồng, xoay vài vòng trên đầu ngón tay trước khi nắm chặt.
Động tác này thật quen thuộc.
Nhớ lại kiếp trước ở kinh thành cũng từng tổ chức một trận mã cầu, khi ấy hắn cũng làm động tác này.
Ta lại nhìn sang Bùi Tri Lăng bên cạnh, hắn không làm động tác dư thừa nào cả.
Một trận đấu diễn ra, đội của Bùi gia sắp thắng thì không hiểu vì sao con ngựa của Bùi Tri Hành đột nhiên phát hoảng, điên cuồng lao quanh sân, cuối cùng hất hắn ngã xuống ngựa.
Đội trưởng của đội đối thủ, Hàn Ấp, cũng bị liên lụy mà ngã ngựa, còn bị trúng một cú đá, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Cả hai được đưa về lều, có đại phu tới xem bệnh. Không lâu sau, đại phu quay lại báo cáo với Trương Tư Mã chủ tọa trận đấu rằng Bùi Tri Hành bị gãy chân, còn Hàn Ấp chỉ ngất đi, không bị gì nghiêm trọng. Hai đội phải thay người dự bị để tiếp tục thi đấu.
Thôi Yên thấy cơ hội tới, đưa cho ta một lọ cao trị thương, bảo ta mang tới cho Bùi Tri Hành.
Trời biết, vừa cãi nhau với hắn xong, giờ lại phải đưa thuốc cho hắn, đúng là phiền phức cho cả hắn và ta.
Nhưng không cưỡng lại được lời khuyên của Thôi Yên, ta đành miễn cưỡng nhận lời.
Đi tới gần lều, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ uất ức, âm thanh không lớn, rõ ràng là bị bịt miệng.
Ta vòng qua định xem rõ sự tình, tiếng động chợt dừng lại, kẻ gây họa rõ ràng đã rời đi, chỉ còn lại kẻ bị chụp bao tải trên đầu, đang nằm trên đất quằn quại như con lươn, cố sức tháo dây trói.
Ta vốn không muốn rước phiền phức, nhưng lại bị thu hút bởi một miếng ngọc bội thiếu góc trong tay người đó.
Ta nhanh chóng bước tới giật lấy ngọc bội, thấp giọng hỏi: “Miếng ngọc bội này của ai? Sao lại ở chỗ ngươi?”
Hắn ấp úng nói gì đó.
Ta chẳng nghe lọt được câu nào.
Ta tháo bao tải trên đầu hắn ra, mới phát hiện người bị đánh là Hàn Ấp, mặt mày bầm dập, miệng bị nhét một mảnh vải to.
Vừa được tháo mảnh vải ra, hắn đã chửi ầm lên: “Ngươi là cái thá gì, sao ta phải nói cho ngươi?”
Ta khẽ cười, dí mũi d.a.o vào cổ hắn: “Giờ thì sao? Có thể nói chưa?”
Hắn co rụt cổ lại, cảnh giác nhìn ta: “Còn ai vào đây nữa? Tên tiểu nhân Bùi Tri Hành đó, ta nhất định không tha cho hắn.”
Ta kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi chắc chắn ngọc bội này là của Bùi Tri Hành? Chẳng phải hắn vừa bị ngã gãy chân sao? Còn sức đâu mà hại ngươi?”
Mà đúng là, hành động này rất giống phong cách của hắn.
Chỉ là ra tay mạnh mẽ thế này, rõ ràng có chút tư thù.
“Hồi nãy chính ta tự tay giật từ người hắn, làm sao giả được? Miếng ngọc bội này chính là bằng chứng. Trả ngọc bội lại cho ta, đợi ta bắt được hắn xem ta có hay không hành hạ chếc hắn.”
“Trả lại cho ngươi, để ngươi đi gây sự với hắn sao? Ngựa của hắn chắc là bị người khác giở trò, kẻ đó là ngươi đúng không. Đã dùng thủ đoạn đê tiện như vậy còn chẳng thắng nổi hắn, lại còn mặt mũi báo thù.”
“Hừ, ngươi lo được sao?” Hắn hung hăng trừng mắt nhìn ta, ra lệnh: “Ta cảnh cáo ngươi, mau trả ngọc bội cho ta, rồi cởi trói, ta còn có thể bỏ qua không tính toán với ngươi.”
“Ta hỏi ngươi, ngươi có biết ta là ai không?”
“Ngươi là cái thá gì, sao ta phải biết ngươi?”
Ta hài lòng gật đầu: “Không biết ta, vậy thì tốt.”
Nói xong, ta đánh một cú vào gáy hắn khiến hắn bất tỉnh, còn buông một câu: “Đồ ngốc, đó phải gọi là ‘bỏ qua không tính toán’, lo mà đọc thêm sách đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.