Chương 4
Chó Sủa
02/02/2018
Sáng sớm thức dậy trên chiếc giường của mình, Loan uể oãi bước vào làm vệ sinh cá nhân rồi chuản bị đi học. Mới mở cửa cô đã thấy Bảo đang ưu tư trước phòng mình nhìn ra phía vườn hoa
-Bảo
Cô cất tiếng gọi, anh không quay lại. Cô lại bắt đầu nhìn kĩ vào mặt anh. Lấy tay lên vuốt nhẹ
-A!!- Anh la nhẹ
-Cậu... chuyện xảy ra vậy, sao lại bị đánh tơi bời thế này - Loan lo lắng hỏi
-Cậu... mình...
-Vào đây, để mình che đi những vết thương
Nói rồi Loan kéo Bảo vào bên trong. Cô makup lại cho anh. Rất hoàn hảo, anh đã không còn thấy những vết thâm tím trên mặt anh nữa
-Cậu làm sao hay vậy??? Không còn thấy gì nữa
-Mẹ mình dạy lại cho mình đó
-Bà ấy tài thật
-Cảm ơn cậu đã khen
Rồi hai người cùng nhau đến trường. Bước ra khỏi cổng thấy Ngọc và Minh đang ở đó
-Hai cậu...
-Hạ tay xuống đi cậu ấy chỉ có việc nhờ nên qua nhà mình sớm thôi
Loan chợp lấy ngón tay đang chỉ về hướng mình của Ngọc. Cô bĩu môi
-Đi thôi- Minh lên tiếng cười cười khì với Ngọc
-Cười cái gì!! Hứ!
Ngọc khoanh tay bỏ đi trước và thế là Minh theo sau để tạt nước hạ hỏa cho cô nàng này
Đi ngang qua công viên, họ ghé vào một quầy ăn nhanh để ăn sáng. Một bàn tay chạm lên vai Loan
-Gì Miểu?? Có chuyện gì vậy???- Loan thắc mắc hỏi
-Ngồi đây đi con
Cả bọn ngồi xuống hàng ghế. Loan thì cứ nhìn chằm chằm khoảng trống trên đầu của Gì Miểu. Có một cái vong, nó đang lơ lửng trên đó cầm chiếc ô xoay qua xoay lại. Âu phục thời cổ xưa
-Ở đây không tiện đâu Gì Miểu, ta lại kia đi
Loan chỉ lại hàng ghế trống và vắng người sát bên công viên
-Gì nói con nghe đi có chuyện gì???- Thấy Gì Miểu sợ hãi Loan nắm lấy tay bà để trấn an
-Dạo này... nhà của gì cứ xảy ra mấy chuyện gì đó khó hiểu lắm con à. Đêm đêm gì nghe thấy có tiếng đập phá đồ rồi như có ai đó cuốc đất ngòai vườn nữa. Khi gì kiểm tra thì đồ đạc bị xới tung, vườn thì bị cuốc đến tan nát. Con nghĩ giúp gì được không? Gì đã xem lại camera trong nhà rồi, không có ai khả nghi cả
-Bây giờ con chuẩn bị vào học rồi nên gì cứ về đi. Chắc sáng mai con sẽ qua nhà gì sớm
-Được, gì cảm ơn con lắm. Đi học cẩn thận nha con
Nói rồi gì Miểu lấy túi sách rời đi
-Đứng lại
Loan đang nói với cái vong. Nó lớ ngớ quay lại nhìn cô
-Cô nói tôi??- Cái vong quay lại chỉ tay vào mình- Cô đang nói tôi sao??? Cô thấy tôi hả???- Giọng nói có chút mừng rỡ
-Ngồi xuống hội chuyện- Loan ra lệnh
Có người thấy mình, cái vong mừng rỡ ngồi xuống chiếc ghế đó
-Cậu ấy nói chuyện với ai vậy??- Bảo khó hiểu hỏi
-Nói với ta đấy oắc con
Cái vong đó liền xuất hiện để Bảo thấy làm anh giật mình
-Tại sao chị... lại theo gì ấy??
-Ưm... thật ra ta mới làm vong cách đây mới 100 năm à. Trước khi cha ta bị phát xít Nhật giết chết ông ây dặn ta phải cất giấu chiếc hộp kia kìa. Nếu không ông chết không nhắm mắt được. Cuối cùng ta làm mất chiếc hộp đó. Tới nay chưa tìm được nữa, một lần đi ngang qua nhà đó thì thấy có khí của chiếc hộp. Nên ta mới vào xới tung mọi thứ lên để tìm nó. Có vậy ta mới siêu thoát được
Loan như đã hiểu gật gật vài cái
-Giờ em phải đến trường, chị có đi đâu không???- Loan hỏi
-Để chị theo em nhák
Không nói gì nữa cái vong đs theo Loan đến trường. Không cần chờ ngày mai, chiều đó Loan đến tận nhà Gì Miểu và giải quyết tận gốc chuyện này. Bởi vì cô biết chắc chuyện kia sẽ còn nghiêm trọng hơn chuyện này nhiều. Xong xuôi cô về nhà và chờ đợi. Chắc không lâu nữa, cô sẽ phải đến căn nhà đó một chuyến. Bây giờ phảu nghỉ ngơi đã. Đợt sau không đơn giản đâu
-_- Đăng bởi: admin
-Bảo
Cô cất tiếng gọi, anh không quay lại. Cô lại bắt đầu nhìn kĩ vào mặt anh. Lấy tay lên vuốt nhẹ
-A!!- Anh la nhẹ
-Cậu... chuyện xảy ra vậy, sao lại bị đánh tơi bời thế này - Loan lo lắng hỏi
-Cậu... mình...
-Vào đây, để mình che đi những vết thương
Nói rồi Loan kéo Bảo vào bên trong. Cô makup lại cho anh. Rất hoàn hảo, anh đã không còn thấy những vết thâm tím trên mặt anh nữa
-Cậu làm sao hay vậy??? Không còn thấy gì nữa
-Mẹ mình dạy lại cho mình đó
-Bà ấy tài thật
-Cảm ơn cậu đã khen
Rồi hai người cùng nhau đến trường. Bước ra khỏi cổng thấy Ngọc và Minh đang ở đó
-Hai cậu...
-Hạ tay xuống đi cậu ấy chỉ có việc nhờ nên qua nhà mình sớm thôi
Loan chợp lấy ngón tay đang chỉ về hướng mình của Ngọc. Cô bĩu môi
-Đi thôi- Minh lên tiếng cười cười khì với Ngọc
-Cười cái gì!! Hứ!
Ngọc khoanh tay bỏ đi trước và thế là Minh theo sau để tạt nước hạ hỏa cho cô nàng này
Đi ngang qua công viên, họ ghé vào một quầy ăn nhanh để ăn sáng. Một bàn tay chạm lên vai Loan
-Gì Miểu?? Có chuyện gì vậy???- Loan thắc mắc hỏi
-Ngồi đây đi con
Cả bọn ngồi xuống hàng ghế. Loan thì cứ nhìn chằm chằm khoảng trống trên đầu của Gì Miểu. Có một cái vong, nó đang lơ lửng trên đó cầm chiếc ô xoay qua xoay lại. Âu phục thời cổ xưa
-Ở đây không tiện đâu Gì Miểu, ta lại kia đi
Loan chỉ lại hàng ghế trống và vắng người sát bên công viên
-Gì nói con nghe đi có chuyện gì???- Thấy Gì Miểu sợ hãi Loan nắm lấy tay bà để trấn an
-Dạo này... nhà của gì cứ xảy ra mấy chuyện gì đó khó hiểu lắm con à. Đêm đêm gì nghe thấy có tiếng đập phá đồ rồi như có ai đó cuốc đất ngòai vườn nữa. Khi gì kiểm tra thì đồ đạc bị xới tung, vườn thì bị cuốc đến tan nát. Con nghĩ giúp gì được không? Gì đã xem lại camera trong nhà rồi, không có ai khả nghi cả
-Bây giờ con chuẩn bị vào học rồi nên gì cứ về đi. Chắc sáng mai con sẽ qua nhà gì sớm
-Được, gì cảm ơn con lắm. Đi học cẩn thận nha con
Nói rồi gì Miểu lấy túi sách rời đi
-Đứng lại
Loan đang nói với cái vong. Nó lớ ngớ quay lại nhìn cô
-Cô nói tôi??- Cái vong quay lại chỉ tay vào mình- Cô đang nói tôi sao??? Cô thấy tôi hả???- Giọng nói có chút mừng rỡ
-Ngồi xuống hội chuyện- Loan ra lệnh
Có người thấy mình, cái vong mừng rỡ ngồi xuống chiếc ghế đó
-Cậu ấy nói chuyện với ai vậy??- Bảo khó hiểu hỏi
-Nói với ta đấy oắc con
Cái vong đó liền xuất hiện để Bảo thấy làm anh giật mình
-Tại sao chị... lại theo gì ấy??
-Ưm... thật ra ta mới làm vong cách đây mới 100 năm à. Trước khi cha ta bị phát xít Nhật giết chết ông ây dặn ta phải cất giấu chiếc hộp kia kìa. Nếu không ông chết không nhắm mắt được. Cuối cùng ta làm mất chiếc hộp đó. Tới nay chưa tìm được nữa, một lần đi ngang qua nhà đó thì thấy có khí của chiếc hộp. Nên ta mới vào xới tung mọi thứ lên để tìm nó. Có vậy ta mới siêu thoát được
Loan như đã hiểu gật gật vài cái
-Giờ em phải đến trường, chị có đi đâu không???- Loan hỏi
-Để chị theo em nhák
Không nói gì nữa cái vong đs theo Loan đến trường. Không cần chờ ngày mai, chiều đó Loan đến tận nhà Gì Miểu và giải quyết tận gốc chuyện này. Bởi vì cô biết chắc chuyện kia sẽ còn nghiêm trọng hơn chuyện này nhiều. Xong xuôi cô về nhà và chờ đợi. Chắc không lâu nữa, cô sẽ phải đến căn nhà đó một chuyến. Bây giờ phảu nghỉ ngơi đã. Đợt sau không đơn giản đâu
-_- Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.