Chương 11: Đầm lầy
Chó Sủa
25/02/2018
Hai người cố cửa động nhưng hình như không thể. Ngược lại cơ thể họ ngày càng lún xuống
-Là... là đầm lầy sao??
Trong tay Bảo vẫn còn vịn Loan
-Vẫn ngoan cố ư!!? Thả Loan ra ngươi sẽ được lên bờ. Sau khu rừng này chính là lối thoát
-Đừng lừa em. Em sẽ không để chị dụ đâu
-Ahaha coi kìa, em trai chị đã bắt đầu xem trong tính mạng người khác rồi à
Hộc!! Loan nôn hết nước trong bụng ra ngoài, hơi thở bắt đầu đều lại
-Loan!!
-Đây là... đầm lầy sao??
-Chúng ta đã qua nơi khác rồi
-Hình như ta ngày càng lún xuống- Loan trở nên khẩn trương hơn hẳn
Rầm!! Rầm!! Có gì đó ở đằng sau họ. Một con voi lớn, nó đang đi ngang qua. Ngắm tọa độ Loan nhanh tay chụp lấy đuôi nó rồi nắm lấy tay Bảo để kéo lên
-Cố lên
-Loan!!? Cậu ổn không
-Mình ổn
Họ đã lên được bờ, cơ thể nhớt nhát một cách kinh khủng
-Bay mùi sình quá- Loan đưa khuôn mặt không hài lòng
-Đến cả kiến còn không dám đến gần
Bảo nói và nhìn xuống đàn kiến đang đi ngang qua. Chúng thà đi đường cong còn hơn là đi đường thẳng và đi ngang qua nơi anh đang đặt mông xuống
-Vậy bây giờ... ta nên đi đâu đây?? Cái nơi như thế này thì lối ra là gì chứ!!?
Loan đảo mắt dọc ngang tứ hướng. Cô có cảm giác như mình đang bị theo dõi. Một linh hồn?? Không!! Là một cơ thể sống. Rồi tiếp theo cô lại nghe tiếng bước chân. Một cách nhẹ nhàng chậm rãi. Đang hướng về phía này
-Bảo!!
-Hả!!? Cậu gọi mình??
-Nhanh, chạy
-Cái gì??
-Ta phải chạy không được nán lại đây
Rôi Loan chạy sau đó là Bảo đằng sau
-Nó đang đuổi theo, một tốc độ rất nhanh
Họ chạy sâu vào khu rừng. Nó thoáng rộng, nhứng tán cây nằm tút trên cao rất thuận lợi cho việc đi lại. Từ trong không khí một con sư tử xuất hiện nhưng nó không phải sư tử bình thường mà là sư tử răng kiếm. Theo như cô biết loài này đã bị tuyệt chủng cách đây rất lâu
-Sao cậu cảm nhận được
-Mình không biết. Nhưng vấn đề ta lo hiện giờ không phải nó mà là ta phải nhanh chân lên
Nhưng không như Loan nghĩ, một con rắn khổng lồ đang trườn đến phía hai người. Ánh mắt sắc lên cái nhìn máu lạnh. Có lẽ nó cũng xem hai người là một con mồi ngon
-Bảo, mình hô đến 3 là nhảy
Tuy không biết Loan định làm gì nhưng anh đặt niềm tin mình nơi cậu ấy. Những gì cậu ấy làm chắc chắn đã có tính toán kĩ càng. Anh gật đầu chắc nịch
-1_2_3
Hai người nhảy bổ sang hai bên, lúc đó con sư tử nhảy vồ lên, con rắn khổng lồ đó trườn đến hai người nhưng hai người đã nhảy đi thế là hai chúng nó đụng chạm nhau mồm đấu mồm. Răng chú nayg ghim vào người chú kia. Con sư tử tức giận vì không có được mon mồi mình muốn nên cứ gầm gừ mãi. Phần con rắn cũng không ngoại lệ, âm thanh của nó rất êm tai như tiếng ai huýt sao. Nhưng bây giờ hai họ không nên gieo thiện cảm cho cái thứ âm thanh thần chết đó bây giờ
Vật lộn một hồi chúng mệt mỏi nằm xuống làm rung động cả vùng đất
-Á!! Bảo ơi!!
Loan hét lớn, hình như cô đã bị bọn chúng đè lên. Mất một khoảng thời gian để Bảo qua đó, anh không dám bước lên chúng vì anh vẫn chưa dám chắc rằng chúng đã chết. Loan bị con rắn đè lên, nó còn sống, anh dám chắc như vậy. Số cát bụi trước mũi nó theo hơi thở nó mà biến mất tạo một lõm rõ rệt
-Giup mình
Bảo nắm lấy tay Loan kéo mạnh. Chân dường như đã bị trật, cô đau đớn la lên
-Không được, mình không thể chịu nổi
-Cố lên, còn một chút nữa thôi
Thêm được một chút, cuối cùng chân Loan đã được kéo ra ngoài. Nó bị bông gân nặng, Bảo phải đỡ may ra mới đứng dậy được. Lần này cả hai đều cảm nhận được, có rất nhiều con vật khác đang ở quanh đây. Nhưng có lẽ vì nó sợ gì đó nên không dám đi lại. Chúng đứng có khoảng cách tại một chỗ
-Hình như...
Khịt khịt!! Con rắn đã tình dậy và con sư tử đã chết. Nó thè thụt luõi mình báo hiệu cho sự nguy hiểm của hai người. Những con vật khác cứ thế lùi xa hơn. Có lẽ vậy, con rắn này là chúa tể của khu rừng
-Cậu chạy đi, Bảo à chạy đi
Loan một càng hét to hơn
-Cậu đang nghĩ gì vậy
-Cái đầm lầy... nó là lối ra duy nhất. Hãy thử đi và qua ải khác
-Cậu nghĩ mình có thể để cậu ở lại đây sao??
-Xin lỗi... mình không muốn trở thành gánh nặng cho cậu. Làm ơn, đi đi
Loan đã khóc. Không, anh không muốn tiếp tục thấy nó. Bất đắt dĩ anh phải rời đi. Anh chạy thật nhanh đến đầm lầy
Loan đi khập khiễn về phía ngược lại với hướng Bảo chạy. Cuối xuống giật mạnh cái răng của con sư tử
-Xin lỗi mày
Con răn chồ tới tấn công. Loan thừa thế nhảy vọt lên đầu nó. Cô dùng cái răng lúc nãy đập mạnh vào đầu nó vài phát. Nó thét lên đau đớn vang cả khu rừngm những thú hoang kia nghe vậy lùi thêm mươi bước. Loan vẫn tiếp tục công việc của mình, đâm và đâm đến khi nó gục xuống. Và chân cô lại tiếp tục bị kẹt. Một con sư tử có kích cỡ gần như con đang nằm đó bổ tới. Có lẽ vì muốn soán ngôi bá chủ sơn lầm. Biết chắc mình sẽ chết, cô nhắm mắt xuôi tan. Nhưng không... nó đã dừng lại
-Mình vẫn không thể để cậu một mình được
Bảo đã ở đó, tay cầm thanh cọc nhọn rút ra khỏi người con sư tử văng bậy ra đất. Anh lại tiếp tục lần nữa kéo Loan ra ngoài
-Ta cùng đi chứ!!?
-Có phải là lối ra
-Nếu không thì ta cùng nhau đi tìm. Ta đã đánh bại hai chúa rừng mà. Có gì mà không làm được chứ
Anh cười nhìn cô rồi đưa tay về trước. Cô hơi chần chừ nhưng rồi nắm lấy, để anh diều đi đến phía cái đầm lầy mà họ đã bước lên
-Là... là đầm lầy sao??
Trong tay Bảo vẫn còn vịn Loan
-Vẫn ngoan cố ư!!? Thả Loan ra ngươi sẽ được lên bờ. Sau khu rừng này chính là lối thoát
-Đừng lừa em. Em sẽ không để chị dụ đâu
-Ahaha coi kìa, em trai chị đã bắt đầu xem trong tính mạng người khác rồi à
Hộc!! Loan nôn hết nước trong bụng ra ngoài, hơi thở bắt đầu đều lại
-Loan!!
-Đây là... đầm lầy sao??
-Chúng ta đã qua nơi khác rồi
-Hình như ta ngày càng lún xuống- Loan trở nên khẩn trương hơn hẳn
Rầm!! Rầm!! Có gì đó ở đằng sau họ. Một con voi lớn, nó đang đi ngang qua. Ngắm tọa độ Loan nhanh tay chụp lấy đuôi nó rồi nắm lấy tay Bảo để kéo lên
-Cố lên
-Loan!!? Cậu ổn không
-Mình ổn
Họ đã lên được bờ, cơ thể nhớt nhát một cách kinh khủng
-Bay mùi sình quá- Loan đưa khuôn mặt không hài lòng
-Đến cả kiến còn không dám đến gần
Bảo nói và nhìn xuống đàn kiến đang đi ngang qua. Chúng thà đi đường cong còn hơn là đi đường thẳng và đi ngang qua nơi anh đang đặt mông xuống
-Vậy bây giờ... ta nên đi đâu đây?? Cái nơi như thế này thì lối ra là gì chứ!!?
Loan đảo mắt dọc ngang tứ hướng. Cô có cảm giác như mình đang bị theo dõi. Một linh hồn?? Không!! Là một cơ thể sống. Rồi tiếp theo cô lại nghe tiếng bước chân. Một cách nhẹ nhàng chậm rãi. Đang hướng về phía này
-Bảo!!
-Hả!!? Cậu gọi mình??
-Nhanh, chạy
-Cái gì??
-Ta phải chạy không được nán lại đây
Rôi Loan chạy sau đó là Bảo đằng sau
-Nó đang đuổi theo, một tốc độ rất nhanh
Họ chạy sâu vào khu rừng. Nó thoáng rộng, nhứng tán cây nằm tút trên cao rất thuận lợi cho việc đi lại. Từ trong không khí một con sư tử xuất hiện nhưng nó không phải sư tử bình thường mà là sư tử răng kiếm. Theo như cô biết loài này đã bị tuyệt chủng cách đây rất lâu
-Sao cậu cảm nhận được
-Mình không biết. Nhưng vấn đề ta lo hiện giờ không phải nó mà là ta phải nhanh chân lên
Nhưng không như Loan nghĩ, một con rắn khổng lồ đang trườn đến phía hai người. Ánh mắt sắc lên cái nhìn máu lạnh. Có lẽ nó cũng xem hai người là một con mồi ngon
-Bảo, mình hô đến 3 là nhảy
Tuy không biết Loan định làm gì nhưng anh đặt niềm tin mình nơi cậu ấy. Những gì cậu ấy làm chắc chắn đã có tính toán kĩ càng. Anh gật đầu chắc nịch
-1_2_3
Hai người nhảy bổ sang hai bên, lúc đó con sư tử nhảy vồ lên, con rắn khổng lồ đó trườn đến hai người nhưng hai người đã nhảy đi thế là hai chúng nó đụng chạm nhau mồm đấu mồm. Răng chú nayg ghim vào người chú kia. Con sư tử tức giận vì không có được mon mồi mình muốn nên cứ gầm gừ mãi. Phần con rắn cũng không ngoại lệ, âm thanh của nó rất êm tai như tiếng ai huýt sao. Nhưng bây giờ hai họ không nên gieo thiện cảm cho cái thứ âm thanh thần chết đó bây giờ
Vật lộn một hồi chúng mệt mỏi nằm xuống làm rung động cả vùng đất
-Á!! Bảo ơi!!
Loan hét lớn, hình như cô đã bị bọn chúng đè lên. Mất một khoảng thời gian để Bảo qua đó, anh không dám bước lên chúng vì anh vẫn chưa dám chắc rằng chúng đã chết. Loan bị con rắn đè lên, nó còn sống, anh dám chắc như vậy. Số cát bụi trước mũi nó theo hơi thở nó mà biến mất tạo một lõm rõ rệt
-Giup mình
Bảo nắm lấy tay Loan kéo mạnh. Chân dường như đã bị trật, cô đau đớn la lên
-Không được, mình không thể chịu nổi
-Cố lên, còn một chút nữa thôi
Thêm được một chút, cuối cùng chân Loan đã được kéo ra ngoài. Nó bị bông gân nặng, Bảo phải đỡ may ra mới đứng dậy được. Lần này cả hai đều cảm nhận được, có rất nhiều con vật khác đang ở quanh đây. Nhưng có lẽ vì nó sợ gì đó nên không dám đi lại. Chúng đứng có khoảng cách tại một chỗ
-Hình như...
Khịt khịt!! Con rắn đã tình dậy và con sư tử đã chết. Nó thè thụt luõi mình báo hiệu cho sự nguy hiểm của hai người. Những con vật khác cứ thế lùi xa hơn. Có lẽ vậy, con rắn này là chúa tể của khu rừng
-Cậu chạy đi, Bảo à chạy đi
Loan một càng hét to hơn
-Cậu đang nghĩ gì vậy
-Cái đầm lầy... nó là lối ra duy nhất. Hãy thử đi và qua ải khác
-Cậu nghĩ mình có thể để cậu ở lại đây sao??
-Xin lỗi... mình không muốn trở thành gánh nặng cho cậu. Làm ơn, đi đi
Loan đã khóc. Không, anh không muốn tiếp tục thấy nó. Bất đắt dĩ anh phải rời đi. Anh chạy thật nhanh đến đầm lầy
Loan đi khập khiễn về phía ngược lại với hướng Bảo chạy. Cuối xuống giật mạnh cái răng của con sư tử
-Xin lỗi mày
Con răn chồ tới tấn công. Loan thừa thế nhảy vọt lên đầu nó. Cô dùng cái răng lúc nãy đập mạnh vào đầu nó vài phát. Nó thét lên đau đớn vang cả khu rừngm những thú hoang kia nghe vậy lùi thêm mươi bước. Loan vẫn tiếp tục công việc của mình, đâm và đâm đến khi nó gục xuống. Và chân cô lại tiếp tục bị kẹt. Một con sư tử có kích cỡ gần như con đang nằm đó bổ tới. Có lẽ vì muốn soán ngôi bá chủ sơn lầm. Biết chắc mình sẽ chết, cô nhắm mắt xuôi tan. Nhưng không... nó đã dừng lại
-Mình vẫn không thể để cậu một mình được
Bảo đã ở đó, tay cầm thanh cọc nhọn rút ra khỏi người con sư tử văng bậy ra đất. Anh lại tiếp tục lần nữa kéo Loan ra ngoài
-Ta cùng đi chứ!!?
-Có phải là lối ra
-Nếu không thì ta cùng nhau đi tìm. Ta đã đánh bại hai chúa rừng mà. Có gì mà không làm được chứ
Anh cười nhìn cô rồi đưa tay về trước. Cô hơi chần chừ nhưng rồi nắm lấy, để anh diều đi đến phía cái đầm lầy mà họ đã bước lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.