Chương 11: Ước mơ bao người
SCVT
27/03/2024
Hà Khôi rất thích cái tên Saint do một người bạn cũ đặt cho, cậu bạn cấp ba ấy hay trêu đùa rằng Saint thích lo chuyện bao đồng, tính cách lại quá tốt bụng và ấm áp, vô tình cứu lấy hy vọng sống cho cậu ấy. Saint chỉ biết cái tên này có liên quan đến ánh sáng, chắc là dùng để chiếu rọi ấm áp, mãi vẫn chẳng hiểu ẩn ý mà cậu bạn học kia nói.
Trong giấc ngủ Saint nghe có người luôn miệng kêu lên cái tên Hà Khôi, cố chấp lặp đi lặp lại trong nỗi tuyệt vọng, kêu đến cổ họng đau rát khiến giọng khàn đặc. Người kêu cậu là Hà Khôi chỉ có thể là người quen lúc bé, nếu là lúc trước thì Saint không thể nhớ được đó là ai do bị di chứng mất trí từ khi sáu tuổi.
Saint nằm nghiêng ở một cạnh giường cuộn tròn cơ thể lại, phía trên người cậu đắp một lớp chăn mỏng. Trái tim Saint đau đớn vì sợ hãi, lồng ngực theo đó bị siết chặt đến khó thở. Mồ hôi lấm tấm trên trán Saint xuất hiện, khó chịu hiện lên hết thảy khuôn mặt cậu. Đôi mày Saint nhíu chặt, tay đặt trên chăn trong vô thức siết chặt cứng, đến miệng cậu cũng lẩm bẩm vài âm thanh không rõ.
Chuông báo ồn ào của điện thoại như cứu lấy Saint một mạng, mang theo ác mộng tan biến trong tức khắc. Hai tay của Saint vẫn ôm chặt lấy lồng ngực khi thức giấc, cậu cố hít sâu vài hơi đến khi hô hấp ổn định, cảm giác dư âm của ác mộng vẫn còn rất chân thật.
Sáng sớm tinh mơ Saint đã nghe tiếng điện thoại reo chói tai, mang cả cơ thể uể oải mãi không muốn thức giấc. Hai mắt Saint còn chưa mở mà đã đưa tay mò tìm điện thoại trên tủ đầu giường bên cạnh. Không quan trọng người gọi đến là ai, Saint cứ tùy tiện mở điện thoại nghe trước.
Đông Hằng nhìn màn hình điện thoại chờ đợi, sau hồi lâu mới thấy đầu dây kia bắt máy. Cuộc gọi bắt đầu tính thời gian, Đông Hằng mới đưa điện thoại lên bên tai nghe máy: “Hôm nay em rảnh không, anh dẫn em đi dạo.”
Nhận ra là giọng của Đông Hằng nên Saint điều chỉnh lại giọng nói, không muốn đầu dây bên kia biết mình vẫn chưa tỉnh giấc, níu kéo lấy chút hình tượng nhỏ bé: “Lúc nào?”
Đông Hằng ngẩng mặt nhìn căn nhà lớn theo phong cách cổ điển trước mặt, thậm chí còn định được vị trí cửa sổ phòng Saint: “Anh đang đứng trước nhà em.”
Saint ngạc nhiên nhìn qua phía gương lớn xem lại dáng vẻ mới tỉnh ngủ của bản thân: “Gì chứ, anh đợi tí, em xuống ngay.”
Saint sau khi chuẩn bị xong thì chạy vội ra cửa, cậu nhìn thấy Đông Hằng mặc một chiếc hoodie truyền thống kết hợp với quần thể thao thoải mái, cả người đang dựa vào chiếc xe hơi đậu trên đường.
Saint nhìn lại bản thân mặc một chiếc áo thun trắng mỏng, còn cố ý đội chiếc nón để đỡ phải chói mắt. Trông hai người phối đồ chẳng liên quan gì đến nhau, người đông người hè.
Bầu trời nắng đến chói mắt, Saint nhìn lên trời, rõ ràng không khí đang nóng dần lên, bước ra khỏi nhà đã cảm thấy bản thân suýt nữa sốc nhiệt. Chiếc áo mỏng Saint mặc đã xuất hiện một tầng mồ hôi thấm ướt, mặc dù cậu chưa vận động gì nhiều.
Saint tiến lại phía Đông Hằng gọi tên anh: “Đông Hằng.”
Nghe giọng nói quen thuộc thì Đông Hằng liền đứng thẳng dậy, kéo mũ của áo khoác đang đội trên đầu xuống, tiện thể xoay lưng mở cửa.
Saint nhìn thoáng qua đã thấy trên mặt Đông Hằng lấm tấm mồ hôi liền bảo: “Lần sau anh cứ đợi trong xe là được.”
Đông Hằng nói: “Không sao, xuất phát thôi.”
Saint thắc mắc: “Nếu hôm nay em không rảnh thì anh định làm gì?”
Đông Hằng liếc nhìn Saint, đính kèm một nụ cười nhẹ nhàng: “Đi một mình.”
Trở về thú vui của người độc thân.
Saint thấy Đông Hằng dẫn mình đến trung tâm thương mại cũng có chút hứng thú, rất lâu rồi cậu mới lại đến đây nhưng nghĩ kĩ lại bản thân cũng chẳng thiếu thứ gì. Saint ở phía ghế phụ nhìn qua Đông Hằng bằng đôi mắt thăm dò, cố ý mở giọng trêu chọc: “Ai trả tiền đây?”
Đông Hằng bước xuống xe thản nhiên đáp: “Anh có thể trả.”
Saint nói: “Làm bác sĩ lương thế nào?”
Đông Hằng vòng hai tay trước ngực, bước đi của anh cố ý nhanh hơn Saint: “Không tồi, không cao bằng lương bác sĩ giải phẫu được.”
Saint dùng tốc độ nhanh hơn thường ngày mới có thể đi song song với Đông Hằng: “Em đùa thôi, dù sao em cũng chẳng thiếu chút tiền đó.”
Hai người cùng nhau đi dạo, nói đến cùng cũng là của ai người đó trả, cũng chẳng để ý đối phương đã mua thứ gì. Lát sau Đông Hằng và Saint liền tìm gì đó ăn trên phố rồi cùng nhau về nhà.
Những nơi có thể cùng nhau đi chơi cũng đã chẳng nghĩ ra thêm nổi nơi nào, nếu đi xa hơn thì hai người đều không có thời gian. Đông Hằng chỉ có thể nuôi Saint đến béo ú, cũng là một cách lấy lòng cậu.
Saint tháo dây an toàn rồi cười cười: “Cảm ơn anh.”
Đông Hằng nói: “Không có gì, chỉ là muốn dành thời gian rảnh ở cạnh em nhiều chút.”
Saint có một thắc mắc, cậu đã nghĩ rất lâu, mãi không đoán ra được nên mới hỏi trực tiếp Đông Hằng: “Sao anh lại theo đuổi em vậy, bị ép sao?”
Đông Hằng nghiêng đầu: “Không phải, nếu nói anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, em có tin không?”
Saint lập tức lắc đầu, cậu vốn không được đánh giá cao về ngoại hình, cũng không phải là loại người quá ưu tú khiến người khác đổ gục bằng một ánh nhìn. Quan trọng hơn hết vẫn là Saint không tự tin về bản thân nên mới dứt khoát lắc đầu.
Đông Hằng cười nói: “Được rồi, anh cũng không tin, vào nhà đi.”
Nhìn thấy Saint tỏ ra vui vẻ bước vào nhà, tinh thần Đông Hằng cũng cảm nhận được vài phần thoải mái. Đông Hằng từng gặp Saint đã rất nhiều lần trước đây, chỉ là cậu không nhận ra, nếu cậu biết được sớm hơn, có lẽ hai người không cần tiến đến việc xem mắt mà đã sớm hẹn hò.
Đông Hằng nhớ lại lần đầu nhìn thấy Saint, lúc đó cậu mặc bộ đồng phục thể dục cấp ba vui vẻ đi từng bước về nhà.
Trên đường đi học về, Saint bắt gặp một đứa nhỏ chừng mười hai tuổi, gương mặt nó lấm lem nhưng cậu không ngần ngại lại bắt chuyện. Saint nói: “Sao em lại ngồi đây?”
Mắt đứa bé đó hiện tia đỏ, ánh nhìn phòng bị, lúc giọng nói thốt ra có phần nghẹn ngào: “Ông em bệnh rồi, em phải kiếm tiền thay ông.”
Saint nhìn xung quanh, tùy tiện cầm lấy trái táo trên sạp hàng rồi chăm chú suy xét nó, giả vờ đang lựa chọn: “Em thay ông ấy bán trái cây sao, ba mẹ em đâu?”
Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu: “Ba mẹ của em ở nước ngoài cả rồi.”
Saint ngẫm nghĩ một lúc, cố nhớ mấy trò vặt vãnh chọc con nít: “Em tin anh chứ, em có tờ tiền giấy nào không?”
Đứa bé vội lục trên người một lúc tìm được hai tờ đưa về phía Saint, cậu thấy thế liền nhận một tờ: “Để anh làm ảo thuật cho em xem.”
Saint lấy một chiếc khăn trên sạp hàng của đứa bé gói tờ tiền lại rồi nắm gọn hết vào lòng bàn tay, sau đó cậu ném hết thảy lên trời đánh lạc hướng chú ý người đối diện. Lúc đứa bé nhìn theo thì tay kia của Saint đã xuất hiện tờ năm trăm nghìn, cậu thao tác rất nhanh, nhưng cũng chỉ có thể lừa được trẻ nhỏ.
Đông Hằng khi ấy đứng từ trụ đèn đỏ gần bên cạnh nhìn thấy, dễ dàng phát hiện được kẽ hở trong trò che mắt của Saint. Đông Hằng khi ấy vừa lên đại học, nếu áp lực học tập không quá nhiều thì chắc chắn anh sẽ đến làm quen với cậu.
Đèn đỏ vừa chuyển sang xanh, Đông Hằng không lãng phí một giây nào liền băng ngay sang đường. Mặc dù đang vội về nhà nhưng Đông Hằng vần luôn không quên được dáng vẻ đáng yêu của Saint khi ấy, mỗi lần nhớ đến, anh sẽ bất giác mỉm cười.
Đứa bé to mắt nhìn chằm chằm Saint, biểu hiện hết sự ngưỡng mộ lên khuôn mặt: “Woa, anh giỏi thật, em cũng muốn học.”
Saint cười cười, mặc dù biết đây chỉ là trò đánh lừa thị giác cỏn con nhưng tâm trạng khi được khen chính là rất vui vẻ: “Vậy để anh làm em xem một lần nữa.”
Saint tiếp tục làm một lần như thế với tờ còn lại, thoắt cái lại có thêm một tờ năm trăm khác. Saint cầm hai tờ tiền dúi vào tay đứa nhỏ: “Trả cho em.”
Cậu bé đang còn suy nghĩ về màn ảo thuật, bỗng chốc bừng tỉnh lại đã thấy trên tay có hai tờ bạc mệnh giá lớn. Đôi tay nhỏ lúng túng không biết xử lý tình huống, rõ ràng chỉ nhẹ bằng hai tờ giấy mà tay nó đã run run không thể cầm nổi.
Đứa bé lớn tiếng, trong giọng nói chứa sự dứt khoác: “Em không thể nhận số tiền này được.”
Saint khi ấy có phần ngạc nhiên, người đứng trước mặt cậu dường như không còn là đứa trẻ vô tư như bản thân đã nghĩ, nhìn nó không khác gì một người trưởng thành hiểu rõ lý lẽ. Giọng điệu kiên quyết khi ấy của đứa bé lại khiến Saint đôi phần ngưỡng mộ, nếu cậu trong hoàn cảnh tương tự thì có lẽ chỉ biết cúi đầu, khóc lóc và cảm ơn.
Saint lắc đầu: “Sao không thể nhận, anh đã nhận phí ảo thuật, đây là tiền thừa anh trả lại em. Còn nữa, em đừng ngồi ở đây, tìm một chỗ khác có bóng râm. Gần trung tâm thương mại mặc dù đông người nhưng họ không có nhu cầu mua trái cây của em đâu.”
Saint quay lưng đi vài bước rồi chần chừ quay mặt lại vẫy tay: “Tạm biệt.” Vừa nói dứt câu Saint lập tức xoay người đi ngay.
Saint chẳng biết cậu nhóc đó có tiếp thu được những lời nói này không, chỉ chúc nó chặng đường tiếp theo luôn thuận buồn xuôi gió.
Gương mặt Đông Hằng lúc này thoáng hiện lên dáng vẻ hạnh phúc, không mấy để ý trên môi đang dán một nụ cười. Rõ ràng Saint từ trước đến giờ vẫn không thay đổi kể cả ngoại hình lẫn tính cách ấm áp, nếu có điều gì không giống thì có lẽ chính là mối quan hệ với Đông Hằng.
Biết nhiều về Saint thêm một chút thì Đông Hằng lại thích cậu thêm một chút, nếu sau này được Saint chấp nhận hẹn hò, anh sẽ thật trân trọng cậu, có thể vì bảo vệ cậu mà không màng sóng gió.
[Nghĩ lại thì, có thể lúc trước, em chưa từng gặp qua anh. Chúng ta của hiện tại vẫn chưa yêu nhau say đắm như những cặp đôi khác, nhưng sau này anh sẽ là người quan tâm em nhất, chỉ có anh yêu em nhiều nhất.]
Trong giấc ngủ Saint nghe có người luôn miệng kêu lên cái tên Hà Khôi, cố chấp lặp đi lặp lại trong nỗi tuyệt vọng, kêu đến cổ họng đau rát khiến giọng khàn đặc. Người kêu cậu là Hà Khôi chỉ có thể là người quen lúc bé, nếu là lúc trước thì Saint không thể nhớ được đó là ai do bị di chứng mất trí từ khi sáu tuổi.
Saint nằm nghiêng ở một cạnh giường cuộn tròn cơ thể lại, phía trên người cậu đắp một lớp chăn mỏng. Trái tim Saint đau đớn vì sợ hãi, lồng ngực theo đó bị siết chặt đến khó thở. Mồ hôi lấm tấm trên trán Saint xuất hiện, khó chịu hiện lên hết thảy khuôn mặt cậu. Đôi mày Saint nhíu chặt, tay đặt trên chăn trong vô thức siết chặt cứng, đến miệng cậu cũng lẩm bẩm vài âm thanh không rõ.
Chuông báo ồn ào của điện thoại như cứu lấy Saint một mạng, mang theo ác mộng tan biến trong tức khắc. Hai tay của Saint vẫn ôm chặt lấy lồng ngực khi thức giấc, cậu cố hít sâu vài hơi đến khi hô hấp ổn định, cảm giác dư âm của ác mộng vẫn còn rất chân thật.
Sáng sớm tinh mơ Saint đã nghe tiếng điện thoại reo chói tai, mang cả cơ thể uể oải mãi không muốn thức giấc. Hai mắt Saint còn chưa mở mà đã đưa tay mò tìm điện thoại trên tủ đầu giường bên cạnh. Không quan trọng người gọi đến là ai, Saint cứ tùy tiện mở điện thoại nghe trước.
Đông Hằng nhìn màn hình điện thoại chờ đợi, sau hồi lâu mới thấy đầu dây kia bắt máy. Cuộc gọi bắt đầu tính thời gian, Đông Hằng mới đưa điện thoại lên bên tai nghe máy: “Hôm nay em rảnh không, anh dẫn em đi dạo.”
Nhận ra là giọng của Đông Hằng nên Saint điều chỉnh lại giọng nói, không muốn đầu dây bên kia biết mình vẫn chưa tỉnh giấc, níu kéo lấy chút hình tượng nhỏ bé: “Lúc nào?”
Đông Hằng ngẩng mặt nhìn căn nhà lớn theo phong cách cổ điển trước mặt, thậm chí còn định được vị trí cửa sổ phòng Saint: “Anh đang đứng trước nhà em.”
Saint ngạc nhiên nhìn qua phía gương lớn xem lại dáng vẻ mới tỉnh ngủ của bản thân: “Gì chứ, anh đợi tí, em xuống ngay.”
Saint sau khi chuẩn bị xong thì chạy vội ra cửa, cậu nhìn thấy Đông Hằng mặc một chiếc hoodie truyền thống kết hợp với quần thể thao thoải mái, cả người đang dựa vào chiếc xe hơi đậu trên đường.
Saint nhìn lại bản thân mặc một chiếc áo thun trắng mỏng, còn cố ý đội chiếc nón để đỡ phải chói mắt. Trông hai người phối đồ chẳng liên quan gì đến nhau, người đông người hè.
Bầu trời nắng đến chói mắt, Saint nhìn lên trời, rõ ràng không khí đang nóng dần lên, bước ra khỏi nhà đã cảm thấy bản thân suýt nữa sốc nhiệt. Chiếc áo mỏng Saint mặc đã xuất hiện một tầng mồ hôi thấm ướt, mặc dù cậu chưa vận động gì nhiều.
Saint tiến lại phía Đông Hằng gọi tên anh: “Đông Hằng.”
Nghe giọng nói quen thuộc thì Đông Hằng liền đứng thẳng dậy, kéo mũ của áo khoác đang đội trên đầu xuống, tiện thể xoay lưng mở cửa.
Saint nhìn thoáng qua đã thấy trên mặt Đông Hằng lấm tấm mồ hôi liền bảo: “Lần sau anh cứ đợi trong xe là được.”
Đông Hằng nói: “Không sao, xuất phát thôi.”
Saint thắc mắc: “Nếu hôm nay em không rảnh thì anh định làm gì?”
Đông Hằng liếc nhìn Saint, đính kèm một nụ cười nhẹ nhàng: “Đi một mình.”
Trở về thú vui của người độc thân.
Saint thấy Đông Hằng dẫn mình đến trung tâm thương mại cũng có chút hứng thú, rất lâu rồi cậu mới lại đến đây nhưng nghĩ kĩ lại bản thân cũng chẳng thiếu thứ gì. Saint ở phía ghế phụ nhìn qua Đông Hằng bằng đôi mắt thăm dò, cố ý mở giọng trêu chọc: “Ai trả tiền đây?”
Đông Hằng bước xuống xe thản nhiên đáp: “Anh có thể trả.”
Saint nói: “Làm bác sĩ lương thế nào?”
Đông Hằng vòng hai tay trước ngực, bước đi của anh cố ý nhanh hơn Saint: “Không tồi, không cao bằng lương bác sĩ giải phẫu được.”
Saint dùng tốc độ nhanh hơn thường ngày mới có thể đi song song với Đông Hằng: “Em đùa thôi, dù sao em cũng chẳng thiếu chút tiền đó.”
Hai người cùng nhau đi dạo, nói đến cùng cũng là của ai người đó trả, cũng chẳng để ý đối phương đã mua thứ gì. Lát sau Đông Hằng và Saint liền tìm gì đó ăn trên phố rồi cùng nhau về nhà.
Những nơi có thể cùng nhau đi chơi cũng đã chẳng nghĩ ra thêm nổi nơi nào, nếu đi xa hơn thì hai người đều không có thời gian. Đông Hằng chỉ có thể nuôi Saint đến béo ú, cũng là một cách lấy lòng cậu.
Saint tháo dây an toàn rồi cười cười: “Cảm ơn anh.”
Đông Hằng nói: “Không có gì, chỉ là muốn dành thời gian rảnh ở cạnh em nhiều chút.”
Saint có một thắc mắc, cậu đã nghĩ rất lâu, mãi không đoán ra được nên mới hỏi trực tiếp Đông Hằng: “Sao anh lại theo đuổi em vậy, bị ép sao?”
Đông Hằng nghiêng đầu: “Không phải, nếu nói anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, em có tin không?”
Saint lập tức lắc đầu, cậu vốn không được đánh giá cao về ngoại hình, cũng không phải là loại người quá ưu tú khiến người khác đổ gục bằng một ánh nhìn. Quan trọng hơn hết vẫn là Saint không tự tin về bản thân nên mới dứt khoát lắc đầu.
Đông Hằng cười nói: “Được rồi, anh cũng không tin, vào nhà đi.”
Nhìn thấy Saint tỏ ra vui vẻ bước vào nhà, tinh thần Đông Hằng cũng cảm nhận được vài phần thoải mái. Đông Hằng từng gặp Saint đã rất nhiều lần trước đây, chỉ là cậu không nhận ra, nếu cậu biết được sớm hơn, có lẽ hai người không cần tiến đến việc xem mắt mà đã sớm hẹn hò.
Đông Hằng nhớ lại lần đầu nhìn thấy Saint, lúc đó cậu mặc bộ đồng phục thể dục cấp ba vui vẻ đi từng bước về nhà.
Trên đường đi học về, Saint bắt gặp một đứa nhỏ chừng mười hai tuổi, gương mặt nó lấm lem nhưng cậu không ngần ngại lại bắt chuyện. Saint nói: “Sao em lại ngồi đây?”
Mắt đứa bé đó hiện tia đỏ, ánh nhìn phòng bị, lúc giọng nói thốt ra có phần nghẹn ngào: “Ông em bệnh rồi, em phải kiếm tiền thay ông.”
Saint nhìn xung quanh, tùy tiện cầm lấy trái táo trên sạp hàng rồi chăm chú suy xét nó, giả vờ đang lựa chọn: “Em thay ông ấy bán trái cây sao, ba mẹ em đâu?”
Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu: “Ba mẹ của em ở nước ngoài cả rồi.”
Saint ngẫm nghĩ một lúc, cố nhớ mấy trò vặt vãnh chọc con nít: “Em tin anh chứ, em có tờ tiền giấy nào không?”
Đứa bé vội lục trên người một lúc tìm được hai tờ đưa về phía Saint, cậu thấy thế liền nhận một tờ: “Để anh làm ảo thuật cho em xem.”
Saint lấy một chiếc khăn trên sạp hàng của đứa bé gói tờ tiền lại rồi nắm gọn hết vào lòng bàn tay, sau đó cậu ném hết thảy lên trời đánh lạc hướng chú ý người đối diện. Lúc đứa bé nhìn theo thì tay kia của Saint đã xuất hiện tờ năm trăm nghìn, cậu thao tác rất nhanh, nhưng cũng chỉ có thể lừa được trẻ nhỏ.
Đông Hằng khi ấy đứng từ trụ đèn đỏ gần bên cạnh nhìn thấy, dễ dàng phát hiện được kẽ hở trong trò che mắt của Saint. Đông Hằng khi ấy vừa lên đại học, nếu áp lực học tập không quá nhiều thì chắc chắn anh sẽ đến làm quen với cậu.
Đèn đỏ vừa chuyển sang xanh, Đông Hằng không lãng phí một giây nào liền băng ngay sang đường. Mặc dù đang vội về nhà nhưng Đông Hằng vần luôn không quên được dáng vẻ đáng yêu của Saint khi ấy, mỗi lần nhớ đến, anh sẽ bất giác mỉm cười.
Đứa bé to mắt nhìn chằm chằm Saint, biểu hiện hết sự ngưỡng mộ lên khuôn mặt: “Woa, anh giỏi thật, em cũng muốn học.”
Saint cười cười, mặc dù biết đây chỉ là trò đánh lừa thị giác cỏn con nhưng tâm trạng khi được khen chính là rất vui vẻ: “Vậy để anh làm em xem một lần nữa.”
Saint tiếp tục làm một lần như thế với tờ còn lại, thoắt cái lại có thêm một tờ năm trăm khác. Saint cầm hai tờ tiền dúi vào tay đứa nhỏ: “Trả cho em.”
Cậu bé đang còn suy nghĩ về màn ảo thuật, bỗng chốc bừng tỉnh lại đã thấy trên tay có hai tờ bạc mệnh giá lớn. Đôi tay nhỏ lúng túng không biết xử lý tình huống, rõ ràng chỉ nhẹ bằng hai tờ giấy mà tay nó đã run run không thể cầm nổi.
Đứa bé lớn tiếng, trong giọng nói chứa sự dứt khoác: “Em không thể nhận số tiền này được.”
Saint khi ấy có phần ngạc nhiên, người đứng trước mặt cậu dường như không còn là đứa trẻ vô tư như bản thân đã nghĩ, nhìn nó không khác gì một người trưởng thành hiểu rõ lý lẽ. Giọng điệu kiên quyết khi ấy của đứa bé lại khiến Saint đôi phần ngưỡng mộ, nếu cậu trong hoàn cảnh tương tự thì có lẽ chỉ biết cúi đầu, khóc lóc và cảm ơn.
Saint lắc đầu: “Sao không thể nhận, anh đã nhận phí ảo thuật, đây là tiền thừa anh trả lại em. Còn nữa, em đừng ngồi ở đây, tìm một chỗ khác có bóng râm. Gần trung tâm thương mại mặc dù đông người nhưng họ không có nhu cầu mua trái cây của em đâu.”
Saint quay lưng đi vài bước rồi chần chừ quay mặt lại vẫy tay: “Tạm biệt.” Vừa nói dứt câu Saint lập tức xoay người đi ngay.
Saint chẳng biết cậu nhóc đó có tiếp thu được những lời nói này không, chỉ chúc nó chặng đường tiếp theo luôn thuận buồn xuôi gió.
Gương mặt Đông Hằng lúc này thoáng hiện lên dáng vẻ hạnh phúc, không mấy để ý trên môi đang dán một nụ cười. Rõ ràng Saint từ trước đến giờ vẫn không thay đổi kể cả ngoại hình lẫn tính cách ấm áp, nếu có điều gì không giống thì có lẽ chính là mối quan hệ với Đông Hằng.
Biết nhiều về Saint thêm một chút thì Đông Hằng lại thích cậu thêm một chút, nếu sau này được Saint chấp nhận hẹn hò, anh sẽ thật trân trọng cậu, có thể vì bảo vệ cậu mà không màng sóng gió.
[Nghĩ lại thì, có thể lúc trước, em chưa từng gặp qua anh. Chúng ta của hiện tại vẫn chưa yêu nhau say đắm như những cặp đôi khác, nhưng sau này anh sẽ là người quan tâm em nhất, chỉ có anh yêu em nhiều nhất.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.