Chương 12
Phạm Kiều Trang
09/11/2022
Cả đêm hôm ấy anh sốt cao, tôi lại không trèo xuống được nên cứ phải nằm ôm anh như thế. Thao thức đến gần 4h sáng thì may sao cơ thể anh cũng từ từ hạ nhiệt, Thành yên lặng chìm vào trong giấc ngủ, tôi cũng mỏi mệt thiếp đi.
Chắc là vì tôi mệt nên ngủ rất sâu, ngày hôm sau còn không nghe được tiếng chuông báo thức, khi mở mắt thì mặt trời đã cao ngang với khung cửa rồi.
Tôi định sờ xem Thành còn sốt không, nhưng lúc ngước lên mới phát hiện ra anh đã tỉnh từ lúc nào rồi. Sau một đêm, gương mặt của anh đã tiều tụy đi không ít, nhưng đôi mắt đen thẫm quảng đại thì vẫn vậy. Khi bắt gặp tôi ngước lên, anh vẫn bình thản hỏi:
– Làm phiền em cả đêm à?
– Ơ…
Vì vẫn nằm trên ngực anh, cả hai đang trong tư thế mờ ám thế này nên tôi cuống, vội vàng chống tay bò dậy, nhưng chắc là vội quá nên bị trượt tay, mặt đập bốp một phát xuống cằm anh.
Đau quá nên tôi không nhịn được, rên lên một tiếng:
– Ôi…
– Có làm sao không?
Thành kéo vai tôi ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng vươn tay đến xoa trán tôi. Chắc vì đập mạnh nên tôi có cảm giác trên đó sắp có một cục sưng u rồi, mà cằm anh cũng chẳng kém, một mảng đỏ ửng lên.
Tôi khóc dở mếu dở nói:
– Không sao ạ.
– Có ai ăn thịt em đâu, ngồi dậy vội như thế làm gì?
– Em sợ em ăn thịt anh ấy.
Đúng là bị đập nên đầu óc tôi bị ngu luôn rồi, tự nhiên lại buột miệng nói ra một câu thần kinh như thế. Nói xong mới cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn độn thổ luôn xuống đất.
Thấy Thành khẽ nhíu mày, tôi phải vội vàng sửa lại:
– À không phải. Tại tối qua anh sốt cao, còn bảo lạnh nữa. Sợ anh nằm dưới thảm lại thêm cảm lạnh nên em mới kéo anh lên giường. Xong chắc là em buồn ngủ quá nên ngủ luôn trên người anh. Xin lỗi anh nhé. Em mới làm phiền anh cả đêm.
Tôi thà nhận tội về mình còn hơn đổ việc xấu lên anh, chẳng biết Thành có tin hay không, nhưng anh chỉ nói:
– Ừ. Cảm ơn em.
– Dạ?
– Cảm ơn vì kéo tôi lên giường.
– À… có gì đâu. Anh ốm thì phải để anh ngủ trên giường chứ, lâu nay anh nhường chăn ấm đệm êm cho em rồi mà.
Thành khẽ hắng giọng, ngón tay đang miết trên trán tôi lặng lẽ thu về. Anh nhìn trán tôi vài giây mới hỏi:
– Còn đau không?
– À không. Hết đau rồi. Anh có… đau không?
– Không sao.
– Vâng, thế thì anh ngủ thêm đi. Còn mệt thì ngủ thêm một lúc cho nhanh lại sức, em xuống nhà làm đồ ăn sáng.
Nói xong, không đợi anh đáp, tôi đã chạy bay chạy biến vào trong phòng tắm. Lúc soi gương mới thấy đầu tóc rối tung rối mù, quần áo trên người xộc xệch, chắc vì hôm qua lôi kéo Thành nặng quá nên hai cúc áo trước ngực tôi đã bị bung ra, để lộ viền áo lót màu đen bên trong.
Chậc, chẳng trách ban nãy nói chuyện anh không dám nhìn thẳng tôi!
Càng nghĩ tôi lại càng xấu hổ, hai má nóng bừng bừng, lúc đi xuống nhà mẹ chồng thấy mặt tôi vẫn chưa hết đỏ mới hỏi:
– Mới sáng ra cô đã làm sao rồi mà mặt mũi đỏ bừng bừng thế kia.
– À con… à… chắc là nãy rửa nước nóng nên mặt mới đỏ ạ.
Lần đầu tiên một đứa mồm mép tép nhảy như tôi lúng túng, mẹ chồng là người từng trải, chắc hẳn cũng đoán ra giữa bọn tôi vừa xảy ra chuyện gì mờ ám rồi. Mỗi tội, tôi không thể thanh minh được nên chỉ có thể nghe mắng:
– Tôi bảo cô tính chuyện sinh con, chứ không bảo cô phải sinh ngay. Tối qua thằng Thành nó đi về muộn, mệt rồi thì để cho nó nghỉ ngơi. Mới sáng sớm mà đã …
Mẹ chồng nói đến đây thì ngừng lại, bà có vẻ ngượng nên quay đi chỗ khác. Tôi cũng ngượng không kém, đành ấp úng bảo:
– Vâng ạ. Con biết rồi. Từ sau con sẽ… tiết chế ạ.
– Hừ, đàn bà con gái thì cũng vừa vừa thôi. Người ta nói tốt mái thì hại trống. Thằng Thành đã gầy lắm rồi đấy, vào bếp làm cái gì ngon cho nó ăn đi.
– Vâng.
Tôi không dám nói ra chuyện anh ốm, sợ bị mắng thêm nên chỉ bảo mẹ chồng nấu thêm cháo hành hoa, còn nói dối là tối qua Thành nói muốn ăn cháo hành hoa.
Tất nhiên mẹ chồng tôi thương con trai nên vừa nghe nói thế đã vội vàng bỏ luôn nồi miến gà nấu dở để chuyển sang nấu cháo cho anh. Tôi cứ tưởng bà sẽ không hỏi, ai ngờ lúc cả nhà ăn sáng, mẹ chồng lại nói:
– Bình thường có bao giờ thấy con đòi ăn cháo hành hoa đâu, sao tự nhiên hôm nay lại thèm cháo hành à?
Tôi đang xúc cháo bỏ vào miệng, nghe thấy thế thì sặc, vội vàng quay đi ho lấy ho để. Cả nhà ai cũng trợn mắt nhìn tôi, may sao có mỗi một người nào đó là tinh ý, vừa đưa cho tôi một tờ giấy ăn, vừa dung túng nói mấy lời bao che cho tôi.
Anh bảo:
– Vâng, tự nhiên hôm qua con nghĩ đến cháo hành nên mới tiện miệng nói với Quỳnh Chi. Tưởng vợ con quên, thế mà sáng nay vẫn nhớ.
– Ừ, muốn ăn thì ăn nhiều vào. Dạo này con gầy lắm đấy, bận gì thì bận, cũng phải lo cho sức khỏe của bản thân chứ. Cứ đi sớm về khuya suốt như thế không ổn đâu.
– Vâng, con biết rồi. Gần tết công ty nào cũng bận, qua tết là giãn việc hơn ấy mà.
Bố chồng tôi yên lặng ngồi một bên nãy giờ, bình thường ông rất ít tham gia vào câu chuyện của cả nhà trên bàn ăn, nhưng hôm nay lại nói:
– Con cũng sắp xếp dần việc bên ấy đi, qua tết về phụ bố. Tương lai sau này công ty vẫn phải giao cho con, bố cũng nhiều tuổi rồi, qua tết con về làm quen với công việc bên này đi là vừa.
Nghe xong câu này, ánh mắt anh bất giác di chuyển về phía tôi. Tôi thì xác định rõ sớm muộn gì anh cũng rời khỏi Hằng Phong rồi, không bất ngờ lắm, chỉ thấy hơi hụt hẫng mà thôi.
Tôi vẫn im lặng xúc cháo, vốn dĩ cứ nghĩ anh sẽ nói “Vâng”, nhưng Thành không đồng ý mà cũng chẳng phủ nhận:
– Công ty bên này còn nhiều việc, chắc qua tết chưa xong được. Con cũng đang tìm người điều hành, có người san sẻ bớt công việc, con sẽ phụ trách thêm cả công việc ở công ty bố.
– Ừ. Cố gắng lên, gánh vác một công ty lớn như Hằng Phong không phải chuyện dễ dàng đâu.
– Vâng.
Hôm ấy, bố chồng tôi nói rất nhiều về việc công ty bên này đang muốn lấn sân vào lĩnh vực bất động sản, mà ông cũng nhiều tuổi rồi, lại chưa có kinh nghiệm nên mọi việc sẽ phải dựa vào anh, nhắc nhở Thành sớm trở về.
Anh thì vẫn tinh tế và biết nghĩ cho người khác như thế, cho nên trước mặt tôi vẫn không nói ra việc từ bỏ Hằng Phong, nhưng thật lòng mà nói, tôi hiểu rất rõ rằng bố chồng bảo anh lựa chọn trong bữa ăn sáng này cũng có lý do cả.
Ông muốn tôi chuẩn bị tinh thần, mà cũng muốn cho tôi biết, Hằng Phong vốn không phải là nơi dừng chân của con trai ông, công ty của gia đình chồng mới là nơi mà Thành nên thuộc về.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cũng chấp nhận để anh rời đi, bởi vì dù sao Hằng Phong vẫn là tài sản của nhà tôi, tôi cũng phải có trách nhiệm giống như anh mới đúng!
Chỉ là tôi định đấu giá xong lô đất ở Phú Quý sẽ xin nghỉ việc, nhưng việc đấu giá này đã hoãn đi hoãn lại đến ba lần, có lịch rồi lại ngưng. May sao tình cờ thế nào mà hôm ấy lên công ty, anh Khoa lại nói với tôi:
– Người trong ủy ban ở đảo vừa gọi cho anh, bảo có thời gian chính thức đấu giá rồi đấy, lần này không hoãn nữa đâu nhé.
Tôi cười cười, nửa đùa nửa thật bảo:
– Nếu mà hoãn tiếp thì sếp cho em thôi việc đi. Chứ gặp đấu giá kiểu này tâm hồn mong manh của em không chịu nổi sếp ạ.
Anh Khoa phì cười:
– Thôi việc là thôi việc thế nào, phải ở đây rèn giũa đến khi tâm hồn chống chịu được đủ gió mưa chứ. Gần cuối năm sẽ hơi bận so với thời điểm bình thường, nhưng em vẫn phải cố gắng sắp xếp thời gian đi đấy nhé. Vì một tương lai được tăng lương gấp 3 mà.
– Vâng, em sẽ cố gắng ạ. Mà thời điểm đấu giá sắp tới là lúc nào hả anh?
– Thứ 4 tuần sau, chắc phải mua vé đi từ thứ 3.
– Vâng ạ.
– À đúng rồi. Tối nay em có bận gì không ?
Anh Khoa nhìn xung quanh một vòng, không thấy ai để ý bên này mới ghé tai tôi nói nhỏ:
– Mời em đi ăn một bữa, bù cho vụ đi xem phim lần trước.
Để anh ấy mời mãi mà không đi thì tôi ngại, nhưng nghĩ đến chồng tôi đang bị ốm, tôi không nỡ đi nên đành bảo:
– Hay là đợi đến khi vào đảo Phú Quý, đợi giành được lô đất kia thành công rồi cả công ty liên hoan luôn sếp ạ. Lúc đó anh mời bọn em ăn hải sản bờ biển nhé.
Có lẽ anh Khoa cũng hiểu tôi đang khéo léo từ chối nên cũng không làm khó tôi, đành nhoẻn miệng cười:
– Ừ, nhất trí luôn. Thế thì chắc chắn em phải đi Phú Quý đấy nhé.
– Vâng ạ.
Tôi nghĩ, có lẽ đây là dự án cuối cùng tôi làm ở Kiến Vũ, vả lại trước giờ đã dồn rất nhiều công sức vào lô đất này nên tôi rất muốn đi. Mỗi tội giờ tôi đã lấy chồng rồi, đi qua đêm thế này thì chắc chắn mẹ chồng sẽ g.iế.t tôi. Cho nên sau khi nghĩ đến nát cả óc, tôi cảm thấy cách duy nhất khả thi chính là nhờ Thành.
Lời nói của con trai vàng bạc của mẹ chồng, chắc hẳn sẽ có trọng lượng hơn một kẻ đến ăn nhờ ở đậu là tôi.
Thế nên tối đó tôi cố gắng thức thật muộn, còn chuẩn bị sẵn một cốc nước cam cho anh. Cứ nghĩ anh ốm thế thì hôm nay sẽ phải về sớm, nhưng chờ mãi, chờ mãi, chờ đến khi ríu cả mắt vẫn chưa thấy bóng dáng anh về nhà.
Tôi vốn định ôm laptop giả vờ làm việc để anh về trông thấy, khi đó sẽ dễ nói đến lô đất đấu giá kia hơn, nhưng chờ đến 12h cuối cùng tôi vẫn không chịu nổi, ngủ quên mất. Mãi cho đến khi có người chạm vào mình, tôi mới lơ mơ mở mắt tỉnh dậy. Thứ đầu tiên nhìn thấy là một lồng ngực rộng lớn quen thuộc, áo sơ mi trắng mặc cả ngày vẫn không có mùi mồ hôi, thậm chí vẫn phảng phất một loại hương thơm da thịt không thể lẫn đi đâu được.
Trái tim tôi bỗng dưng như bị một luồng khí nóng dội vào, cảm thấy rất ấm áp, cũng rất lưu luyến, tựa như có một thứ gì đó đã găm sâu vào trong tim, dù đã bị áp xuống nhưng chưa từng lụi tàn, chưa từng héo úa, chỉ cần một cái chạm nhẹ là lại bắt đầu nảy mầm sinh sôi.
Tôi không dám lên tiếng, sợ anh ngại nên vẫn im lặng giả vờ ngủ cho đến khi được đặt xuống giường. Mãi đến khi Thành vừa định đắp chăn lên thì tôi mới mở mắt, tỏ ra ngái ngủ hỏi:
– Anh về rồi đấy à?
Động tác của anh hơi khựng lại, Thành hơi mất tự nhiên quay đầu đi:
– Ừ. Em ngủ tiếp đi. Tôi đi tắm.
– Hôm qua anh mới sốt mà, tắm rửa sơ qua thôi. Đừng tắm nhiều không lại cảm nặng hơn đấy.
– Ừ, tôi biết rồi.
– Hay là em làm gì cho anh ăn nhé?
– Không cần đâu, tôi ăn tối rồi.
– Thế thì uống ít trà giải rượu nhé? Người anh có mùi rượu.
Có lẽ lần đầu tiên thấy tôi tử tế hỏi như vậy, hơn nữa còn hỏi tận hai lần nên anh hơi ngạc nhiên. Thành nhìn tôi vài giây rồi lại dời mắt sang nhìn laptop vẫn còn sáng đèn của tôi, không đáp mà chỉ nói:
– Hôm nay em làm việc muộn à?
– Vâng, công ty em đang chuẩn bị đấu giá một lô đất nên đang phải nghiên cứu tài liệu. Buồn ngủ nên ngủ quên mất.
– Ừ. Mệt thì cứ nghỉ sớm đi, lát nữa tôi tắm xong mùi rượu sẽ hết thôi.
– Uống rượu xong tắm đêm nguy hiểm lắm. Thôi anh cứ vào tắm đi, em pha một cốc trà gừng, vừa giải rượu vừa ấm người, tắm vào giờ này cũng đỡ lo.
Nói xong, tôi không đợi anh đáp đã nhanh nhảu chạy xuống nhà, không dám bật bóng đèn sợ làm bố mẹ chồng tỉnh giấc, chỉ bật mỗi đèn Flash điện thoại rồi lần mò pha trà gừng cho anh.
Tôi cứ nghĩ tôi làm nhẹ lắm rồi, thế mà lúc vừa lên đến cầu thang vẫn bị mẹ chồng phát hiện. Người già khó ngủ, gặp tôi nữa nên mẹ chồng càng khó chịu:
– Làm gì mà nửa đêm vẫn lạch cạch thế?
Tôi chìa cốc trà gừng ra, cười cười:
– Anh Thành về muộn, con pha trà gừng cho anh ấy mẹ ạ.
– Sao pha có mỗi trà gừng? Nấu thêm gì cho nó ăn chứ, nó đi làm về muộn uống trà gừng không thì rát ruột sao ngủ được?
– Con bảo rồi, nhưng anh ấy bảo ăn tối rồi nên không chịu ăn thêm. Thôi để sáng mai con dậy sớm làm gì ngon ngon cho anh ấy ăn. Con đánh thức mẹ ạ?
Mẹ chồng tôi không đáp, chỉ nhìn quanh nhà cửa tối om một vòng rồi nhìn đèn Flash được bật chế độ nhỏ nhất trên tay tôi. Bà nghĩ ngợi thế nào mà không mắng, ngược lại, còn đưa tay mở đèn cầu thang:
– Tôi tỉnh dậy định đi uống nước thôi. Thôi, mang lên phòng cho nó uống rồi bảo nó ngủ sớm đi. À mà nó có gội đầu thì nhớ sấy tóc khô cho nó rồi hãy để nó ngủ, để tóc ướt dễ bị cảm đấy.
– Vâng, con biết rồi ạ. Tý nữa con làm. Mẹ đừng lo.
– Đi đi.
Lúc tôi lên phòng thì Thành cũng vừa tắm xong, đang sấy tóc. Tôi đợi anh xong xuôi mới đưa cốc trà gừng, mỉm cười lấy lòng:
– Anh uống đi cho ấm người.
Anh khẽ liếc bộ dạng nịnh nọt của tôi, sau đó vẫn nhận lấy cốc trà rồi uống một ngụm. Mới tắm xong nên người anh rất sạch sẽ sáng sủa, thần sắc cũng rất ôn hòa, khiến tôi có cảm giác như người sốt cả đêm hôm qua là ai khác chứ không phải anh vậy.
Đang ngẩn ra nghĩ thì anh nói:
– Em định nói với tôi gì à?
– À…
Tôi khẽ giật mình, vội vàng ngước lên, bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh lại vội vàng cụp mi xuống. Bình thường ở trước mặt người khác thì tôi chém gió ác liệt lắm, nhưng cứ gặp anh là tôi tắt điện, như kiểu anh là khắc tinh của tôi vậy. Ấp úng mãi mới dám thốt ra một câu:
– Cái dự án mà công ty em đang chuẩn bị đấu giá ấy, nó ở tận trong đảo Phú Quý…
– Em muốn vào đó à?
– Vâng. Sếp em bảo em phụ trách dự án này từ đầu nên phải tham gia. Không biết có giành được với các công ty khác không, nhưng vẫn muốn thử anh ạ.
– Em định đi bao lâu?
– Em chưa biết, chắc khoảng 2, 3 ngày gì đó. Xong việc em sẽ về ngay.
Anh lẳng lặng uống thêm một ngụm trà gừng, từng động tác rất nho nhã từ tốn, khi nuốt xuống yết hầu chuyển động cũng quyến rũ nữa. Không biết tôi thèm uống trà như anh hay là si mê cái gì mà tự nhiên nước dãi lại bắt đầu tiết ròng ròng.
Sợ bản thân mất kiềm chế nên vội vã nghiêng đầu quay đi chỗ khác, cùng lúc này thì Thành bảo:
– Cứ đi đi, tôi nói với bố mẹ cho.
– Thật ạ?
– Ừ. Tôi bận, không đưa em đi đây đó được. Lâu ngày em không đi chơi, tranh thủ lần đi đấu giá này đi ra ngoài một chuyến.
– Vâng, em biết rồi. Tại dù gì giờ cũng là phụ nữ có chồng rồi, đi qua đêm mấy ngày thế không tiện lắm. Anh nói với bố mẹ giúp em nhé. Cảm ơn anh.
– Quỳnh Chi.
– Dạ.
– Ở đây rất không thoải mái phải không?
Lần đầu tiên sau một thời gian đến đây ở, anh hỏi một câu như vậy. Tất nhiên là tôi không thoải mái, nhưng nói thật thì sợ anh khó xử nên tôi vẫn cười bảo:
– Không, em thoải mái mà. Bố mẹ cũng dễ tính cả. Nhưng lấy chồng rồi sẽ có nhiều chuyện phải khác trước, em cũng như anh ấy, kết hôn rồi thì cuộc sống sẽ có nhiều cái phải thay đổi mà.
Để chứng minh cho anh thấy, tôi còn bổ sung thêm một câu:
– Nhưng mà anh yên tâm đi, thế này là tốt hơn so với nhiều người rồi ấy. Bạn em có những đứa lấy chồng xong là mất tích luôn, đến đi ra khỏi nhà còn khó chứ đừng nói đến việc đi làm. Em được đi làm, được tự do tiêu tiền, sống thế này là hơn nhiều người rồi.
Thành không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt anh rất sâu, sâu không thấy đáy, thậm chí còn phảng phất ra một vẻ gì đó rất tịch mịch mà tôi không thể nào thấu hiểu nổi.
Một lát sau anh mới cất lời:
– Cố gắng thêm một thời gian nữa, đợi đến khi ly hôn thì em sẽ tự do.
Tim tôi phút chốc nhói lên một cái, tựa như bị thứ gì đó bén nhọn xuyên qua, không quá đau đớn, chỉ thấy một sự thê lương âm ỉ lan từ tim đến tận đáy lòng.
Biết trước sẽ tan vỡ nhưng tôi vẫn cố chấp bước đi trên con đường ấy, dù trước mặt có là đau thương hay chông gai thì vẫn cứ phải đi. Tôi không trách anh, ngược lại còn biết ơn anh không hết, cho nên dù thế nào thì tôi vẫn thoải mái đáp:
– Vâng, em biết rồi.
– Được rồi. Đi ngủ thôi.
– Vâng.
Sau khi tắt điện, anh định mang chăn gối xuống thảm ngủ, nhưng tôi nghĩ hôm qua anh sốt như vậy, nằm dưới thảm lạnh sợ sẽ càng ốm thêm nên Thành còn chưa kịp đặt gối xuống đất, tôi đã vội vã nhổm dậy:
– Anh ơi.
Động tác phủi bụi của anh lập tức dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn tôi:
– Sao thế?
– Hay là hôm nay anh để em ngủ dưới đất cho. Anh đang ốm, ngủ trên giường vài bữa đi. Em khỏe lắm, để em ngủ dưới đất.
– Không cần, em cứ ngủ trên giường đi.
– Không, người ốm ngủ dưới đất hại lắm, anh lên giường ngủ đi.
– Quỳnh Chi, nghe lời.
Tất nhiên là lần này tôi không nghe, dù sợ anh nhưng để anh bị ốm thì thà tôi cãi lời rồi bị ốm còn hơn. Thế nên tôi bảo:
– Không nghe. Nếu anh nằm dưới đất thì em cũng nằm dưới đất đấy. Lâu nay anh nhường giường cho em mãi rồi, giờ anh để em nhường giường cho anh một hôm đi.
– Tôi là đàn ông, tôi nằm dưới đất không sao cả.
– Em khỏe hơn anh, em nằm dưới đất cũng không sao cả.
Có lẽ lần đầu tiên thấy tôi kiên quyết không nghe lời khiến anh hơi ngạc nhiên, mà sau đó, tôi còn khăng khăng định ôm gối bò xuống thảm ngủ cùng nên cuối cùng anh cũng phải bất lực.
Thành thở dài một tiếng, không đặt gối xuống thảm nữa mà để bên cạnh gối của tôi, anh bảo:
– Được rồi. Tôi ngủ trên giường, em cũng ngủ trên giường!
Chắc là vì tôi mệt nên ngủ rất sâu, ngày hôm sau còn không nghe được tiếng chuông báo thức, khi mở mắt thì mặt trời đã cao ngang với khung cửa rồi.
Tôi định sờ xem Thành còn sốt không, nhưng lúc ngước lên mới phát hiện ra anh đã tỉnh từ lúc nào rồi. Sau một đêm, gương mặt của anh đã tiều tụy đi không ít, nhưng đôi mắt đen thẫm quảng đại thì vẫn vậy. Khi bắt gặp tôi ngước lên, anh vẫn bình thản hỏi:
– Làm phiền em cả đêm à?
– Ơ…
Vì vẫn nằm trên ngực anh, cả hai đang trong tư thế mờ ám thế này nên tôi cuống, vội vàng chống tay bò dậy, nhưng chắc là vội quá nên bị trượt tay, mặt đập bốp một phát xuống cằm anh.
Đau quá nên tôi không nhịn được, rên lên một tiếng:
– Ôi…
– Có làm sao không?
Thành kéo vai tôi ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng vươn tay đến xoa trán tôi. Chắc vì đập mạnh nên tôi có cảm giác trên đó sắp có một cục sưng u rồi, mà cằm anh cũng chẳng kém, một mảng đỏ ửng lên.
Tôi khóc dở mếu dở nói:
– Không sao ạ.
– Có ai ăn thịt em đâu, ngồi dậy vội như thế làm gì?
– Em sợ em ăn thịt anh ấy.
Đúng là bị đập nên đầu óc tôi bị ngu luôn rồi, tự nhiên lại buột miệng nói ra một câu thần kinh như thế. Nói xong mới cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn độn thổ luôn xuống đất.
Thấy Thành khẽ nhíu mày, tôi phải vội vàng sửa lại:
– À không phải. Tại tối qua anh sốt cao, còn bảo lạnh nữa. Sợ anh nằm dưới thảm lại thêm cảm lạnh nên em mới kéo anh lên giường. Xong chắc là em buồn ngủ quá nên ngủ luôn trên người anh. Xin lỗi anh nhé. Em mới làm phiền anh cả đêm.
Tôi thà nhận tội về mình còn hơn đổ việc xấu lên anh, chẳng biết Thành có tin hay không, nhưng anh chỉ nói:
– Ừ. Cảm ơn em.
– Dạ?
– Cảm ơn vì kéo tôi lên giường.
– À… có gì đâu. Anh ốm thì phải để anh ngủ trên giường chứ, lâu nay anh nhường chăn ấm đệm êm cho em rồi mà.
Thành khẽ hắng giọng, ngón tay đang miết trên trán tôi lặng lẽ thu về. Anh nhìn trán tôi vài giây mới hỏi:
– Còn đau không?
– À không. Hết đau rồi. Anh có… đau không?
– Không sao.
– Vâng, thế thì anh ngủ thêm đi. Còn mệt thì ngủ thêm một lúc cho nhanh lại sức, em xuống nhà làm đồ ăn sáng.
Nói xong, không đợi anh đáp, tôi đã chạy bay chạy biến vào trong phòng tắm. Lúc soi gương mới thấy đầu tóc rối tung rối mù, quần áo trên người xộc xệch, chắc vì hôm qua lôi kéo Thành nặng quá nên hai cúc áo trước ngực tôi đã bị bung ra, để lộ viền áo lót màu đen bên trong.
Chậc, chẳng trách ban nãy nói chuyện anh không dám nhìn thẳng tôi!
Càng nghĩ tôi lại càng xấu hổ, hai má nóng bừng bừng, lúc đi xuống nhà mẹ chồng thấy mặt tôi vẫn chưa hết đỏ mới hỏi:
– Mới sáng ra cô đã làm sao rồi mà mặt mũi đỏ bừng bừng thế kia.
– À con… à… chắc là nãy rửa nước nóng nên mặt mới đỏ ạ.
Lần đầu tiên một đứa mồm mép tép nhảy như tôi lúng túng, mẹ chồng là người từng trải, chắc hẳn cũng đoán ra giữa bọn tôi vừa xảy ra chuyện gì mờ ám rồi. Mỗi tội, tôi không thể thanh minh được nên chỉ có thể nghe mắng:
– Tôi bảo cô tính chuyện sinh con, chứ không bảo cô phải sinh ngay. Tối qua thằng Thành nó đi về muộn, mệt rồi thì để cho nó nghỉ ngơi. Mới sáng sớm mà đã …
Mẹ chồng nói đến đây thì ngừng lại, bà có vẻ ngượng nên quay đi chỗ khác. Tôi cũng ngượng không kém, đành ấp úng bảo:
– Vâng ạ. Con biết rồi. Từ sau con sẽ… tiết chế ạ.
– Hừ, đàn bà con gái thì cũng vừa vừa thôi. Người ta nói tốt mái thì hại trống. Thằng Thành đã gầy lắm rồi đấy, vào bếp làm cái gì ngon cho nó ăn đi.
– Vâng.
Tôi không dám nói ra chuyện anh ốm, sợ bị mắng thêm nên chỉ bảo mẹ chồng nấu thêm cháo hành hoa, còn nói dối là tối qua Thành nói muốn ăn cháo hành hoa.
Tất nhiên mẹ chồng tôi thương con trai nên vừa nghe nói thế đã vội vàng bỏ luôn nồi miến gà nấu dở để chuyển sang nấu cháo cho anh. Tôi cứ tưởng bà sẽ không hỏi, ai ngờ lúc cả nhà ăn sáng, mẹ chồng lại nói:
– Bình thường có bao giờ thấy con đòi ăn cháo hành hoa đâu, sao tự nhiên hôm nay lại thèm cháo hành à?
Tôi đang xúc cháo bỏ vào miệng, nghe thấy thế thì sặc, vội vàng quay đi ho lấy ho để. Cả nhà ai cũng trợn mắt nhìn tôi, may sao có mỗi một người nào đó là tinh ý, vừa đưa cho tôi một tờ giấy ăn, vừa dung túng nói mấy lời bao che cho tôi.
Anh bảo:
– Vâng, tự nhiên hôm qua con nghĩ đến cháo hành nên mới tiện miệng nói với Quỳnh Chi. Tưởng vợ con quên, thế mà sáng nay vẫn nhớ.
– Ừ, muốn ăn thì ăn nhiều vào. Dạo này con gầy lắm đấy, bận gì thì bận, cũng phải lo cho sức khỏe của bản thân chứ. Cứ đi sớm về khuya suốt như thế không ổn đâu.
– Vâng, con biết rồi. Gần tết công ty nào cũng bận, qua tết là giãn việc hơn ấy mà.
Bố chồng tôi yên lặng ngồi một bên nãy giờ, bình thường ông rất ít tham gia vào câu chuyện của cả nhà trên bàn ăn, nhưng hôm nay lại nói:
– Con cũng sắp xếp dần việc bên ấy đi, qua tết về phụ bố. Tương lai sau này công ty vẫn phải giao cho con, bố cũng nhiều tuổi rồi, qua tết con về làm quen với công việc bên này đi là vừa.
Nghe xong câu này, ánh mắt anh bất giác di chuyển về phía tôi. Tôi thì xác định rõ sớm muộn gì anh cũng rời khỏi Hằng Phong rồi, không bất ngờ lắm, chỉ thấy hơi hụt hẫng mà thôi.
Tôi vẫn im lặng xúc cháo, vốn dĩ cứ nghĩ anh sẽ nói “Vâng”, nhưng Thành không đồng ý mà cũng chẳng phủ nhận:
– Công ty bên này còn nhiều việc, chắc qua tết chưa xong được. Con cũng đang tìm người điều hành, có người san sẻ bớt công việc, con sẽ phụ trách thêm cả công việc ở công ty bố.
– Ừ. Cố gắng lên, gánh vác một công ty lớn như Hằng Phong không phải chuyện dễ dàng đâu.
– Vâng.
Hôm ấy, bố chồng tôi nói rất nhiều về việc công ty bên này đang muốn lấn sân vào lĩnh vực bất động sản, mà ông cũng nhiều tuổi rồi, lại chưa có kinh nghiệm nên mọi việc sẽ phải dựa vào anh, nhắc nhở Thành sớm trở về.
Anh thì vẫn tinh tế và biết nghĩ cho người khác như thế, cho nên trước mặt tôi vẫn không nói ra việc từ bỏ Hằng Phong, nhưng thật lòng mà nói, tôi hiểu rất rõ rằng bố chồng bảo anh lựa chọn trong bữa ăn sáng này cũng có lý do cả.
Ông muốn tôi chuẩn bị tinh thần, mà cũng muốn cho tôi biết, Hằng Phong vốn không phải là nơi dừng chân của con trai ông, công ty của gia đình chồng mới là nơi mà Thành nên thuộc về.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cũng chấp nhận để anh rời đi, bởi vì dù sao Hằng Phong vẫn là tài sản của nhà tôi, tôi cũng phải có trách nhiệm giống như anh mới đúng!
Chỉ là tôi định đấu giá xong lô đất ở Phú Quý sẽ xin nghỉ việc, nhưng việc đấu giá này đã hoãn đi hoãn lại đến ba lần, có lịch rồi lại ngưng. May sao tình cờ thế nào mà hôm ấy lên công ty, anh Khoa lại nói với tôi:
– Người trong ủy ban ở đảo vừa gọi cho anh, bảo có thời gian chính thức đấu giá rồi đấy, lần này không hoãn nữa đâu nhé.
Tôi cười cười, nửa đùa nửa thật bảo:
– Nếu mà hoãn tiếp thì sếp cho em thôi việc đi. Chứ gặp đấu giá kiểu này tâm hồn mong manh của em không chịu nổi sếp ạ.
Anh Khoa phì cười:
– Thôi việc là thôi việc thế nào, phải ở đây rèn giũa đến khi tâm hồn chống chịu được đủ gió mưa chứ. Gần cuối năm sẽ hơi bận so với thời điểm bình thường, nhưng em vẫn phải cố gắng sắp xếp thời gian đi đấy nhé. Vì một tương lai được tăng lương gấp 3 mà.
– Vâng, em sẽ cố gắng ạ. Mà thời điểm đấu giá sắp tới là lúc nào hả anh?
– Thứ 4 tuần sau, chắc phải mua vé đi từ thứ 3.
– Vâng ạ.
– À đúng rồi. Tối nay em có bận gì không ?
Anh Khoa nhìn xung quanh một vòng, không thấy ai để ý bên này mới ghé tai tôi nói nhỏ:
– Mời em đi ăn một bữa, bù cho vụ đi xem phim lần trước.
Để anh ấy mời mãi mà không đi thì tôi ngại, nhưng nghĩ đến chồng tôi đang bị ốm, tôi không nỡ đi nên đành bảo:
– Hay là đợi đến khi vào đảo Phú Quý, đợi giành được lô đất kia thành công rồi cả công ty liên hoan luôn sếp ạ. Lúc đó anh mời bọn em ăn hải sản bờ biển nhé.
Có lẽ anh Khoa cũng hiểu tôi đang khéo léo từ chối nên cũng không làm khó tôi, đành nhoẻn miệng cười:
– Ừ, nhất trí luôn. Thế thì chắc chắn em phải đi Phú Quý đấy nhé.
– Vâng ạ.
Tôi nghĩ, có lẽ đây là dự án cuối cùng tôi làm ở Kiến Vũ, vả lại trước giờ đã dồn rất nhiều công sức vào lô đất này nên tôi rất muốn đi. Mỗi tội giờ tôi đã lấy chồng rồi, đi qua đêm thế này thì chắc chắn mẹ chồng sẽ g.iế.t tôi. Cho nên sau khi nghĩ đến nát cả óc, tôi cảm thấy cách duy nhất khả thi chính là nhờ Thành.
Lời nói của con trai vàng bạc của mẹ chồng, chắc hẳn sẽ có trọng lượng hơn một kẻ đến ăn nhờ ở đậu là tôi.
Thế nên tối đó tôi cố gắng thức thật muộn, còn chuẩn bị sẵn một cốc nước cam cho anh. Cứ nghĩ anh ốm thế thì hôm nay sẽ phải về sớm, nhưng chờ mãi, chờ mãi, chờ đến khi ríu cả mắt vẫn chưa thấy bóng dáng anh về nhà.
Tôi vốn định ôm laptop giả vờ làm việc để anh về trông thấy, khi đó sẽ dễ nói đến lô đất đấu giá kia hơn, nhưng chờ đến 12h cuối cùng tôi vẫn không chịu nổi, ngủ quên mất. Mãi cho đến khi có người chạm vào mình, tôi mới lơ mơ mở mắt tỉnh dậy. Thứ đầu tiên nhìn thấy là một lồng ngực rộng lớn quen thuộc, áo sơ mi trắng mặc cả ngày vẫn không có mùi mồ hôi, thậm chí vẫn phảng phất một loại hương thơm da thịt không thể lẫn đi đâu được.
Trái tim tôi bỗng dưng như bị một luồng khí nóng dội vào, cảm thấy rất ấm áp, cũng rất lưu luyến, tựa như có một thứ gì đó đã găm sâu vào trong tim, dù đã bị áp xuống nhưng chưa từng lụi tàn, chưa từng héo úa, chỉ cần một cái chạm nhẹ là lại bắt đầu nảy mầm sinh sôi.
Tôi không dám lên tiếng, sợ anh ngại nên vẫn im lặng giả vờ ngủ cho đến khi được đặt xuống giường. Mãi đến khi Thành vừa định đắp chăn lên thì tôi mới mở mắt, tỏ ra ngái ngủ hỏi:
– Anh về rồi đấy à?
Động tác của anh hơi khựng lại, Thành hơi mất tự nhiên quay đầu đi:
– Ừ. Em ngủ tiếp đi. Tôi đi tắm.
– Hôm qua anh mới sốt mà, tắm rửa sơ qua thôi. Đừng tắm nhiều không lại cảm nặng hơn đấy.
– Ừ, tôi biết rồi.
– Hay là em làm gì cho anh ăn nhé?
– Không cần đâu, tôi ăn tối rồi.
– Thế thì uống ít trà giải rượu nhé? Người anh có mùi rượu.
Có lẽ lần đầu tiên thấy tôi tử tế hỏi như vậy, hơn nữa còn hỏi tận hai lần nên anh hơi ngạc nhiên. Thành nhìn tôi vài giây rồi lại dời mắt sang nhìn laptop vẫn còn sáng đèn của tôi, không đáp mà chỉ nói:
– Hôm nay em làm việc muộn à?
– Vâng, công ty em đang chuẩn bị đấu giá một lô đất nên đang phải nghiên cứu tài liệu. Buồn ngủ nên ngủ quên mất.
– Ừ. Mệt thì cứ nghỉ sớm đi, lát nữa tôi tắm xong mùi rượu sẽ hết thôi.
– Uống rượu xong tắm đêm nguy hiểm lắm. Thôi anh cứ vào tắm đi, em pha một cốc trà gừng, vừa giải rượu vừa ấm người, tắm vào giờ này cũng đỡ lo.
Nói xong, tôi không đợi anh đáp đã nhanh nhảu chạy xuống nhà, không dám bật bóng đèn sợ làm bố mẹ chồng tỉnh giấc, chỉ bật mỗi đèn Flash điện thoại rồi lần mò pha trà gừng cho anh.
Tôi cứ nghĩ tôi làm nhẹ lắm rồi, thế mà lúc vừa lên đến cầu thang vẫn bị mẹ chồng phát hiện. Người già khó ngủ, gặp tôi nữa nên mẹ chồng càng khó chịu:
– Làm gì mà nửa đêm vẫn lạch cạch thế?
Tôi chìa cốc trà gừng ra, cười cười:
– Anh Thành về muộn, con pha trà gừng cho anh ấy mẹ ạ.
– Sao pha có mỗi trà gừng? Nấu thêm gì cho nó ăn chứ, nó đi làm về muộn uống trà gừng không thì rát ruột sao ngủ được?
– Con bảo rồi, nhưng anh ấy bảo ăn tối rồi nên không chịu ăn thêm. Thôi để sáng mai con dậy sớm làm gì ngon ngon cho anh ấy ăn. Con đánh thức mẹ ạ?
Mẹ chồng tôi không đáp, chỉ nhìn quanh nhà cửa tối om một vòng rồi nhìn đèn Flash được bật chế độ nhỏ nhất trên tay tôi. Bà nghĩ ngợi thế nào mà không mắng, ngược lại, còn đưa tay mở đèn cầu thang:
– Tôi tỉnh dậy định đi uống nước thôi. Thôi, mang lên phòng cho nó uống rồi bảo nó ngủ sớm đi. À mà nó có gội đầu thì nhớ sấy tóc khô cho nó rồi hãy để nó ngủ, để tóc ướt dễ bị cảm đấy.
– Vâng, con biết rồi ạ. Tý nữa con làm. Mẹ đừng lo.
– Đi đi.
Lúc tôi lên phòng thì Thành cũng vừa tắm xong, đang sấy tóc. Tôi đợi anh xong xuôi mới đưa cốc trà gừng, mỉm cười lấy lòng:
– Anh uống đi cho ấm người.
Anh khẽ liếc bộ dạng nịnh nọt của tôi, sau đó vẫn nhận lấy cốc trà rồi uống một ngụm. Mới tắm xong nên người anh rất sạch sẽ sáng sủa, thần sắc cũng rất ôn hòa, khiến tôi có cảm giác như người sốt cả đêm hôm qua là ai khác chứ không phải anh vậy.
Đang ngẩn ra nghĩ thì anh nói:
– Em định nói với tôi gì à?
– À…
Tôi khẽ giật mình, vội vàng ngước lên, bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh lại vội vàng cụp mi xuống. Bình thường ở trước mặt người khác thì tôi chém gió ác liệt lắm, nhưng cứ gặp anh là tôi tắt điện, như kiểu anh là khắc tinh của tôi vậy. Ấp úng mãi mới dám thốt ra một câu:
– Cái dự án mà công ty em đang chuẩn bị đấu giá ấy, nó ở tận trong đảo Phú Quý…
– Em muốn vào đó à?
– Vâng. Sếp em bảo em phụ trách dự án này từ đầu nên phải tham gia. Không biết có giành được với các công ty khác không, nhưng vẫn muốn thử anh ạ.
– Em định đi bao lâu?
– Em chưa biết, chắc khoảng 2, 3 ngày gì đó. Xong việc em sẽ về ngay.
Anh lẳng lặng uống thêm một ngụm trà gừng, từng động tác rất nho nhã từ tốn, khi nuốt xuống yết hầu chuyển động cũng quyến rũ nữa. Không biết tôi thèm uống trà như anh hay là si mê cái gì mà tự nhiên nước dãi lại bắt đầu tiết ròng ròng.
Sợ bản thân mất kiềm chế nên vội vã nghiêng đầu quay đi chỗ khác, cùng lúc này thì Thành bảo:
– Cứ đi đi, tôi nói với bố mẹ cho.
– Thật ạ?
– Ừ. Tôi bận, không đưa em đi đây đó được. Lâu ngày em không đi chơi, tranh thủ lần đi đấu giá này đi ra ngoài một chuyến.
– Vâng, em biết rồi. Tại dù gì giờ cũng là phụ nữ có chồng rồi, đi qua đêm mấy ngày thế không tiện lắm. Anh nói với bố mẹ giúp em nhé. Cảm ơn anh.
– Quỳnh Chi.
– Dạ.
– Ở đây rất không thoải mái phải không?
Lần đầu tiên sau một thời gian đến đây ở, anh hỏi một câu như vậy. Tất nhiên là tôi không thoải mái, nhưng nói thật thì sợ anh khó xử nên tôi vẫn cười bảo:
– Không, em thoải mái mà. Bố mẹ cũng dễ tính cả. Nhưng lấy chồng rồi sẽ có nhiều chuyện phải khác trước, em cũng như anh ấy, kết hôn rồi thì cuộc sống sẽ có nhiều cái phải thay đổi mà.
Để chứng minh cho anh thấy, tôi còn bổ sung thêm một câu:
– Nhưng mà anh yên tâm đi, thế này là tốt hơn so với nhiều người rồi ấy. Bạn em có những đứa lấy chồng xong là mất tích luôn, đến đi ra khỏi nhà còn khó chứ đừng nói đến việc đi làm. Em được đi làm, được tự do tiêu tiền, sống thế này là hơn nhiều người rồi.
Thành không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt anh rất sâu, sâu không thấy đáy, thậm chí còn phảng phất ra một vẻ gì đó rất tịch mịch mà tôi không thể nào thấu hiểu nổi.
Một lát sau anh mới cất lời:
– Cố gắng thêm một thời gian nữa, đợi đến khi ly hôn thì em sẽ tự do.
Tim tôi phút chốc nhói lên một cái, tựa như bị thứ gì đó bén nhọn xuyên qua, không quá đau đớn, chỉ thấy một sự thê lương âm ỉ lan từ tim đến tận đáy lòng.
Biết trước sẽ tan vỡ nhưng tôi vẫn cố chấp bước đi trên con đường ấy, dù trước mặt có là đau thương hay chông gai thì vẫn cứ phải đi. Tôi không trách anh, ngược lại còn biết ơn anh không hết, cho nên dù thế nào thì tôi vẫn thoải mái đáp:
– Vâng, em biết rồi.
– Được rồi. Đi ngủ thôi.
– Vâng.
Sau khi tắt điện, anh định mang chăn gối xuống thảm ngủ, nhưng tôi nghĩ hôm qua anh sốt như vậy, nằm dưới thảm lạnh sợ sẽ càng ốm thêm nên Thành còn chưa kịp đặt gối xuống đất, tôi đã vội vã nhổm dậy:
– Anh ơi.
Động tác phủi bụi của anh lập tức dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn tôi:
– Sao thế?
– Hay là hôm nay anh để em ngủ dưới đất cho. Anh đang ốm, ngủ trên giường vài bữa đi. Em khỏe lắm, để em ngủ dưới đất.
– Không cần, em cứ ngủ trên giường đi.
– Không, người ốm ngủ dưới đất hại lắm, anh lên giường ngủ đi.
– Quỳnh Chi, nghe lời.
Tất nhiên là lần này tôi không nghe, dù sợ anh nhưng để anh bị ốm thì thà tôi cãi lời rồi bị ốm còn hơn. Thế nên tôi bảo:
– Không nghe. Nếu anh nằm dưới đất thì em cũng nằm dưới đất đấy. Lâu nay anh nhường giường cho em mãi rồi, giờ anh để em nhường giường cho anh một hôm đi.
– Tôi là đàn ông, tôi nằm dưới đất không sao cả.
– Em khỏe hơn anh, em nằm dưới đất cũng không sao cả.
Có lẽ lần đầu tiên thấy tôi kiên quyết không nghe lời khiến anh hơi ngạc nhiên, mà sau đó, tôi còn khăng khăng định ôm gối bò xuống thảm ngủ cùng nên cuối cùng anh cũng phải bất lực.
Thành thở dài một tiếng, không đặt gối xuống thảm nữa mà để bên cạnh gối của tôi, anh bảo:
– Được rồi. Tôi ngủ trên giường, em cũng ngủ trên giường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.