Biết Trước Sẽ Vỡ Tan

Chương 18

Phạm Kiều Trang

09/11/2022

Tên trộm kia ngay lập tức ngẩng lên nhìn tôi, trừng mắt quát:

– Bỏ ra con ranh. Không phải việc của mày.

– Mày định móc túi mẹ chồng tao mà bảo không phải việc của tao à?

Nói đến đây, tôi bắt đầu lớn giọng để những người xung quanh nghe thấy:

– Thanh niên sức dài vai rộng không chịu làm ăn tử tế mà lại đi móc túi, không thấy hèn hả? Đi, đi lên đồn công an xem đâu mới là việc của tao.

– M.ẹ con ôn này. Tao vả c.hế.t cụ mày giờ.

Hắn vừa nói vừa nghiến răng giật mạnh tay một cái, sức đàn ông rất khỏe, mà nãy giờ tôi chỉ giữ bằng một tay nên hắn giật một cái là ra ngay. Mẹ chồng tôi thấy thế mới xông lại túm lấy cổ áo hắn:

– Mày còn định chạy à? Vừa rồi mày ăn trộm được gì của tao rồi? Mang trả đây cho tao.

– Câm đi con kh.ọm già. Cút m.ẹ chúng mày đi.

– Mày lột túi mày ra ngay cho tao xem, nãy giờ chắc mày cũng móc được tiền của tao rồi đúng không? Trả cho tao ngay không tao đưa mày lên công an để họ tống cái thứ mất dạy như mày vào tù giờ đấy, trả đây.

Bao nhiêu người đang xúm xụm quanh đó lập tức dời sự chú ý về bên này, giữa đông người như thế mà tên trộm kia vẫn không biết sợ, còn ngang ngược đẩy ngã mẹ chồng tôi rồi nhổ một bãi nước bọt, cay cú chửi tục:

– Trả trả con m.ẹ mày ấy, bố m.ày lấy được gì của mày là đòi bố m.ày trả. Ngày ch.ó gì mà mới ra đường đã đen. Hôm nay coi như bố tha cho mấy con đ.ĩ già chúng mày. Còn bám lấy bố m.ày thì đừng trách.

Mẹ chồng tôi lần đầu tiên bị nhổ nước bọt vào người thì mặt mày lập tức tái xanh, khủng hoảng gào lên:

– Mày… mày… cái thứ trộm cắp mất dạy. Mày đứng lại đó cho tao. Đứng lại.

Tên trộm kia quắc mắt lườm mẹ chồng tôi một cái rồi len lỏi vào dòng người đi mất, mà những người xung quanh cũng chẳng ai dám đả động gì đến hắn, chỉ im lặng đứng một bên nhìn. Mẹ chồng tôi thấy vậy càng sốt ruột kêu lên:

– Mọi người bắt lấy nó đi chứ, sao chẳng có ai giữ nó lại thế kia? Nó là móc túi đấy, mọi người bắt lấy nó đi, không thì báo công an đi. Báo công an đến bắt nó đi.

Trong đám đông vẫn không một ai lên tiếng, chị chồng vừa rồi cãi nhau với bà bán rau to mồm là thế, thế mà giờ thấy thằng du côn kia gầm gừ dọa nạt mẹ mình thì không dám hé răng một câu, chỉ mỗi tôi chạy lại đỡ mẹ chồng lên.

Lúc này, mấy bà bán hàng phía sau thương tình mới bảo:

– Thôi, bà đừng có dây vào chúng nó. Thằng kia là bảo kê ở chợ đấy, nãy giờ lảng vảng quanh nó còn mấy người nữa kia, chúng nó đi là đi cả nhóm nên không có ai dám chọc vào đâu. Bảo bắt nó thì ai mà dám bắt.

Tôi cau mày bảo:

– Ở đây toàn thế à cô? Công an cũng không dám bắt à?

– Không phải không dám bắt, mà là không ai dám báo công an ấy, bọn nó mà biết được thì bọn nó trả thù cho c.hế.t. Cô thử kiểm tra xem vừa rồi có mất nhiều không, nếu mất ít thì thôi về đi, coi như của đi thay người. Dùng dằng đôi co với bọn nó chỉ có thiệt thân thôi.

Mẹ chồng tôi trước giờ rất ít khi đi chợ, nhà có điều kiện nên bà toàn mua thức ăn ở siêu thị, hôm nào cần đồ ở chợ sẽ có cô giúp việc đi mua. Có lẽ lần đầu đến chợ bị thế này nên bà sốc, mãi lâu sau đó vẫn không sao chấp nhận được chuyện này:

– Thế các người để bọn nó như thế mãi mà không ai can thiêp à? Bây giờ là thời đại nào rồi, việc gì cũng có pháp luật mà các người lại im lặng để mấy thằng mất dạy hoành hành thế? Báo công an đi cho người ta xử lý chứ?

– Biết làm sao được, bọn tôi chỉ muốn yên ổn làm ăn chứ muốn đụng vào bọn đó làm gì. Năm ngoái có người báo công an mà nó trả thù cho cả nhà họ sống dở c.hế.t dở, sau phải chuyển nhà đi chỗ khác đấy. Với cả mọi người hay đến chợ này cũng quen rồi, ai cũng tự bảo quản tài sản cá nhân, chắc bà lần đầu đến không biết nên mới hớ hênh thế đấy chứ.

Người phụ nữ bán rau kia nhìn mẹ chồng tôi từ đầu đến chân một lượt rồi chép miệng:

– Mà ai đi chợ lại ăn mặc sang trọng rồi đeo kim cương với túi hiệu thế kia, bị bọn nó nhòm ngó là đúng. Cả cái cô con bà nữa, giàu mà đi cãi nhau kỳ kèo từng nghìn một. Có mỗi cái cô kia là biết điều kìa. Nhưng trông hai người không giống nhau nhỉ? Chắc con dâu bà hả?

Mẹ chồng tôi không đáp, chỉ hậm hực vịn tay tôi đứng dậy:

– Tôi phải báo công an, không thể để mấy thằng du côn đó tác oai tác quái được. Hôm nay tôi phải báo công an để họ gô cổ chúng nó lại. Lũ mất dạy, đã trộm cắp còn đánh người.

– Ôi tôi đã bảo bà thôi đi mà, bà mà cố chấp thì không yên với bọn nó đâu.

– Còn lâu tôi mới sợ.

Lúc này, tôi liếc thấy trong đám đông có mấy thằng xăm trổ bắt đầu lảng vảng quanh đây rồi, có gã còn nhìn chằm chằm mẹ chồng tôi. Thấy không ổn nên tôi mới bảo:

– Được rồi, mẹ, mình đi thôi.

– Cô đưa tôi lên đồn công an phường để tôi báo công an.

– Tý nữa về rồi con đi báo giúp mẹ, giờ mình về đi đã. Về nhà cất đồ rồi tính tiếp mẹ ạ.

Mẹ chồng tôi vẫn ấm ức nhưng thấy tôi nói cũng có lý nên đành theo tôi đi về. Tôi cứ nghĩ giờ này trời vẫn chưa tối, với cả mình chưa báo công an thì mấy thằng du côn kia chỉ hằm hè đe dọa là cùng, không ngờ lúc vừa ra đến bãi đỗ xe, tôi còn chưa kịp nổ máy thì đã bị một tên tóm lấy áo tôi kéo xuống.

Cùng lúc này, phía sau có tiếng chị chồng tôi hét lên:

– Này, không phải bọn tôi nhé, không phải bọn tôi đâu. Nãy con bé kia mới là người làm ầm lên rồi đòi bắt các cậu lên đồn. Tôi với mẹ tôi không biết gì cả, tôi không tham gia, đừng có đánh tôi.

– Mày không tham gia á? Mày cũng cùng một giuộc thôi con ra.nh, đừng có lèm bèm. Hôm nay tao vả vỡ mồm chúng mày.

Nói rồi, thằng ăn trộm lúc nãy vung tay cho chị chồng tôi một tát, chẳng biết lực có mạnh không mà chỉ nghe “Bốp” một tiếng giòn tan, chắc là nổ đom đóm mắt. Chị ta còn chưa kịp kêu lên thì hắn đã quay sang túm lấy tóc mẹ chồng tôi:

– Còn con kh.ọm già này nữa. Ban nãy mày to mồm đòi báo công an nhất đúng không? Mày có giỏi thì mày báo đi tao xem. Báo đi con đ.ĩ già kia. Báo đi xem tao có cắt lư.ỡi mày không. Báo đi xem nào.

Mẹ chồng tôi thấy bọn chúng có ba, bốn người, mà tên nào cũng xăm trổ rồi cầm gậy gộc nên không dám mạnh miệng nữa. Sắc mặt bà cắt không còn giọt máu, vội vã hạ giọng:

– Không báo nữa, không báo nữa là được chứ gì.

– Mày tưởng không báo nữa là được ấy hả? Mày có biết bố m.ày là ai không? Mở to mắt ra mà xem bố m.ày là ai đây… á…

Hắn còn chưa nói hết câu thì đã ăn ngay một phát đạp từ tôi, không phản ứng kịp nên bật ngửa ra sau, lưng đập vào thành xe rầm một tiếng.

Cả lũ du côn ban nãy thấy tôi im im không nói gì, giờ đột nhiên nổi đ.iên đánh người thì vẻ mặt tên nào cũng nghệt ra, nhất là gã mới bị tôi đá, hắn há hốc miệng mấy giây rồi gầm lên:

– Con m.ẹ mày chứ, con ra.nh con, muốn c.hế.t à?

– B.ố mày đang muốn c.hết đây. Lâu ngày không vận động tay chân, tao đang ngứa nghề đây này.

– Gì?

– Chúng mày là đàn ông mà đi đánh mấy người phụ nữ, còn đánh cả người có tuổi mà không biết nhục à? Có ngon thì cả 4 thằng lên cùng một lúc đi, hôm nay bà đây chấp hết.

Bởi vì chồng tôi nói ra ngoài gây chuyện là việc xấu nên ban đầu tôi định nhịn. Lúc thấy mẹ chồng bị nhổ nước bọt lần đầu tôi cũng nhịn, đến lần thứ hai chị chồng bị tát, không liên quan gì đến tôi nên tôi bỏ qua. Tuy nhiên đến lần thứ ba, gã khốn ăn trộm kia túm tóc mẹ chồng tôi định tát tiếp thì thì tôi không thèm nhịn nữa. Đối với lũ khốn này thì chỉ có b.ạo lự.c mới giải quyết được b.ạo lực thôi, sẵn tiện tôi đang ngứa chân tay nên vận động luôn một thể.

Mỗi tội, mẹ chồng tôi thì sợ tôi không đánh lại nên hốt hoảng kêu to:

– Quỳnh Chi, đừng có đánh nhau với bọn nó, chạy đi. Con Thúy báo công an đi. Mau lên.

– Mẹ cứ đứng sau con. Không phải sợ ai hết.

Vẻ mặt mẹ chồng tôi hết xanh lại trắng, hết lo lắng rồi lại chuyển sang kinh ngạc, bà há miệng định nói với tôi gì đó, nhưng cùng lúc này chị chồng lại chạy đến kéo tay:

– Kệ nó, nó bảo không cần sợ thì mình cứ chạy đi. Mẹ, chạy đi.



– Mày im đi xem nào.

Mẹ chồng tôi giằng tay chị chồng ra, cuống cuồng nhìn tôi:

– Quỳnh Chi, cô đánh không được bọn nó đâu. Chạy đi.

Bà còn chưa nói hết câu thì một tên du côn đã cầm gậy bổ về phía tôi, may sao sau mấy năm không vận động chân tay, giờ tôi vẫn phản ứng kịp nên lập tức nghiêng người tránh đi, sau đó tóm lấy cổ tay hắn rồi bẻ mạnh một phát.

Cổ tay gã du côn kia lập tức “Rắc” một tiếng, không gãy xương nhưng kiểu gì cũng trật khớp, tất nhiên sẽ không đau bằng tôi bị trật bả vai nhưng hắn thì kêu như lợn bị ch.ọc t.iết, kêu đến váng cả đầu.

Sẵn tiện tôi đang bực mình nên đạp cho hắn thêm một phát nữa, mấy gã kia thấy đồng bọn bị đánh cũng gầm gừ hùng hổ định xông lại đánh hội đồng tôi, một mình tôi trong vòng vây của bốn gã đàn ông du côn to con, tưởng thất thế mà cuối cùng lại khí thế không tưởng.

Phải nói là trước kia, khi còn học trong nước thì tôi đã lên được đai xanh Karate nữ, sau đó vì nghĩ mẫu phụ nữ Thành thích phải là con gái hiền thục dịu dàng nên tôi đã bỏ Karate để chuyển sang học Piano.

Vất vả theo đuổi anh nhiều năm, tới khi tôi sang Mỹ du học thì mới biết anh đã có người trong lòng. Lúc ấy tôi đã rất rất thất vọng, vừa buồn vừa chán nản không biết làm gì nên mới đăng ký tiếp tục học Karate, sau đó thì lên được đến đai nâu, đai cao nhất của Karate nữ. Còn được đi đấu giải và giành huy chương vàng mấy lần.

Ở Mỹ, tôi có thể đánh được 5 người đàn ông biết võ khỏe mạnh, cho nên 4 tên du côn võ mèo cào này cũng chẳng phải là đối thủ của tôi. Quá trình đánh đấm này khó dùng lời mà kể hết được, tóm gọn lại, chỉ chưa đầy 3 phút tôi đã xử lý xong xuôi cả rồi.

Cả 4 tên quằn quại nằm lăn ra đất, mặt mũi tên nào tên nấy đều xanh lét, không dám hùng hổ như ban nãy nữa mà cả người co rúm như con tôm. Tôi thì đang sẵn bừng bừng khí thế, cầm gậy chỉ một vòng mặt từng người:

– Hôm nay gặp tao coi như số mấy thằng mày đen, từ sau cút khỏi chợ nghe chưa? Đàn ông đàn ang có đủ hai chân hai tay thì kiếm việc tử tế mà làm, chúng mày đi ăn trộm ăn cướp không thấy hèn à? Có thấy nhục với những người què cụt nhưng vẫn đi làm việc chân chính không?

– Mày… mày… mày không phải dạy đời.

– À… mày có thích bảo tao dạy đời không?

Tôi vừa nói vừa vung gậy lên dọa, gã vừa lên tiếng lập tức sợ hãi ôm chặt đầu, miệng rối rít kêu:

– Không, không, đừng đánh nữa. Tôi sai rồi, đừng đánh nữa.

– Về sau để tao bắt gặp mấy thằng chúng mày lảng vảng ở chợ nữa thì tao bẻ gãy tay từng thằng nghe chưa? Từ giờ tuần nào tao cũng đến một lần, tao mà nghe mấy bà bán rau nói chúng mày vẫn còn bảo kê chợ nữa thì không chỉ có như hôm nay đâu, kiểu gì chúng mày cũng c.hết với tao.

– Biết rồi, biết rồi, chị hai, đừng đánh nữa. Bọn tôi biết rồi.

Cả bốn gã bị tôi mắng như con trai thế thì không ai dám hé răng cãi lại, còn cun cút nhận sai. Tôi cứ nghĩ hôm nay mình đóng vai anh hùng nghĩa hiệp thì ngầu ơi là ngầu, định dọa thêm mấy câu nữa, nhưng còn chưa kịp nói thêm thì công an phường đã từ đâu xuất hiện, sau đó nhanh chóng hốt tất cả về đồn.

Mẹ chồng với chị chồng tôi không tham gia đánh nhau nên chỉ phải viết tường trình, còn tôi thì vừa là người tham gia vừa là người đánh hăng nhất nên bị tống ra một phòng riêng.

Dù tôi đã giải thích sùi bọt mép rằng tôi chỉ “thay trời hành đạo” thôi, nhưng anh công an vẫn khăng khăng bảo:

– Gây rối trật tự công cộng là phạm pháp. Bất kể cô đánh nhau vì lý do gì thì pháp luật cũng không cho phép.

– Nhưng mấy thằng côn đồ kia đánh bọn tôi trước.

– Cô có thể báo công an để chúng tôi giải quyết.

– Đợi các anh đến được thì bọn tôi bị đánh bầm dập rồi.

– Cô nói gì?

Tôi biết mình lỡ miệng nên nhanh chóng sửa lại:

– Tôi nói mấy thằng kia bảo kê với trộm cắp ở chợ bao lâu nay, sao các anh không xử lý?

– Chưa có tin quần chúng báo về nên chúng tôi không xử lý. Khi nào có quần chúng báo tin và bắt được tận tay bọn chúng ăn trộm thì chúng tôi sẽ giải quyết.

– Hôm nay bọn chúng móc túi của mẹ chồng tôi đấy thôi. Có tôi làm chứng. Các anh xử lý bọn chúng trước đi, tôi chỉ tự vệ chính đáng thôi.

Anh công an có vẻ bất lực trước độ lì lợm cố chấp của tôi nên không thèm hỏi nữa, chỉ im lặng ghi ghi chép chép. Lát sau ghi xong thì bảo tôi lăn tay ký tên, sau đó thì khóa cửa đi ra ngoài.

Lần đầu tiên ngồi một mình trong phòng tạm giữ đúng là chán c.hế.t, xung quanh chỉ có bốn bức tường và một cái bàn. Tôi vừa đói vừa buồn ngủ, chỉ muốn nhanh được ra ngoài để còn ngắm phố phường đêm Noel, nhưng với tình hình này thì có lẽ tôi sẽ phải ăn cơm nhà tạm giữ mấy hôm rồi.

Aizzz, sao tự nhiên lại đen đủi thế không biết!

Tôi ảo não nằm gục xuống bàn, trong lòng thầm rủa mấy tên khốn k.iếp kia làm hỏng mất bữa lẩu Noel của tôi, còn hại tôi tối nay không được về ôm anh ngủ. Đang lẩm bẩm mắng thì bỗng dưng lại nghe tiếng cửa sắt của phòng tạm giữ mở ra lần nữa, tôi tưởng là anh công an ban nãy nên chán nản không ngước nhìn lên.

Mãi sau mới nghe tiếng ai đó dùng lưng ngón tay gõ lạch cạch xuống bàn:

– Về thôi.

Nghe giọng anh, tôi lập tức ngẩng phắt dậy, thấy Thành mặc một chiếc áo sơ mi đen đứng ngược sáng, ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa bình thản nhìn tôi.

Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy anh là trái tim tôi lại có cảm giác mềm xuống, tựa như một con hổ cái có thể giương nanh múa vuốt với mọi người, nhưng khi quay về lòng bàn tay anh thì lại chỉ như một chú mèo con không hề có chút lực sát thương vậy.

Trong lòng tôi vui mừng như có ai đó khua chiêng đánh trống, nhưng lại sợ cười ngoác miệng thì bị anh mắng nên chỉ dám bẽn lẽn hỏi:

– Anh… đến đón em à?

– Không, tôi đến đón kẻ ra ngoài gây chuyện bị công an bắt.

Hai má tôi phút chốc nóng bừng, xấu hổ giải thích:

– Tại mấy thằng kia đã ăn trộm lại còn định đánh người, em chỉ tự vệ thôi.

– Tự vệ mà đánh người ta bị rạn cả xương, có người còn bị trật khớp tay, người thì gãy một cái răng?

– Thì… tại mấy thằng đó đánh nhau kém quá đấy chứ. Đã không biết đánh nhau rồi mà còn thích làm đầu gấu.

Vẻ mặt anh lúc đó chắc cũng bất lực y hệt anh công an vừa nãy vừa lấy lời khai của tôi, kiểu ngán ngẩm không thèm nói nữa. Tuy nhiên, trong mắt anh không có vẻ nghiêm khắc mà lại thấp thoáng một ý cười, rất nhẹ, rất nhẹ thôi, có lẽ anh đã quá quen với việc tôi ra ngoài gây chuyện rồi nên không trách tôi.

Thành nhìn tôi từ đầu một lượt rồi hỏi:

– Có bị thương ở đâu không?

– Không ạ. Không bị thương ở đâu cả.

– Tay chân có đau chỗ nào không?

– Không ạ.

Anh gật đầu, chìa áo măng tô dài trên tay mình cho tôi:

– Mặc vào rồi đứng dậy về thôi.

– Mẹ về chưa hả anh?

– Về rồi. Mẹ bảo tôi đến đón em.

– Vâng.

Anh đã vào đến tận đây chứng tỏ đã bảo lãnh cho tôi xong rồi, tôi không dám lải nhải hỏi nữa, sợ bị ăn mắng nên đành ngoan ngoãn mặc áo măng tô vào rồi theo anh ra về.

Đường phố vào ngày Noel đông đúc tấp nập, đèn điện và cây thông Noel sáng rực khắp nơi khiến không khí trở nên ấm cúng và nô nức vô cùng. Tôi cũng háo hức muốn được đi chơi giống mọi người, nhưng lúc ấy đã hơn 8h tối rồi, về nhà chồng ăn cơm rồi dọn rửa xong thì cũng đến nửa đêm. Giờ đó thì còn đi chơi gì nữa.



Nghĩ đến việc vẫn không được đi chơi Noel, trong lòng tôi lại lén lút thở dài một tiếng. Cùng lúc này, bỗng dưng anh hỏi:

– Có muốn ăn bánh cupcake không?

– Bây giờ hả anh?

– Ừ.

– Thôi, để bụng về ăn cơm. Ở nhà mẹ nấu lẩu mà. Về ăn cùng cả nhà cho vui.

– Mẹ bảo hôm nay không nấu lẩu nữa. Tôi với em ăn ở ngoài cũng được.

Tôi vui đến mức suýt nữa thì quay sang hỏi “Thật ạ?”, may mà phanh kịp. Bụng dạ khấp khởi mừng thầm nhưng ngoài mặt tôi vẫn giả vờ nói:

– Vâng, thế ăn bánh cupcake cũng được ạ.

– Ngồi yên đây, tôi vào mua cho em.

Đường phố giờ ấy tắc kinh khủng, các hàng quán cũng đông kín người, tiệm bánh Cupcake cũng không có chỗ ngồi nữa nên Thành phải vào bên trong mua mang ra xe cho tôi.

Chắc vì đông khách nên anh phải chờ rất lâu, mà tôi ngồi trên xe cũng ngáp ngắn ngáp dài mãi. Đang lẩm bẩm hát bài nọ xọ bài kia thì bỗng dưng thấy điện thoại của anh để quên trên xe sáng lên, tôi không định đọc trộm, nhưng tin nhắn chị Uyên gửi đến quá chói mắt:

– Chúc anh một Noel ấm áp an lành, chúc chúng ta Noel năm sau và nhiều năm sau nữa vẫn sẽ luôn bên nhau.

Năm sau và nhiều năm sau nữa, nghe rất giống như cả một đời nhỉ?

Thật lòng, tôi không cao thượng đến mức hy vọng sau khi ly hôn anh hạnh phúc bên người phụ nữ khác, nhưng nếu có thể thì tôi rất mong ngày này năm sau anh sẽ không phải ràng buộc bên tôi nữa. Được tự do sống cuộc đời mình thích, thoải mái làm việc mình muốn làm, như thế anh mới vui vẻ mà tôi cũng sẽ vì anh mà vui vẻ, có phải không?

Ngồi chờ thêm một lúc thì Thành cũng mang một túi giấy đựng và hai ly nước đi ra. Anh đưa cho tôi bánh cupcake và trà đào nóng, còn anh chỉ có một ly cafe đặc.

Tôi không hề nhắc đến tin nhắn kia, chỉ hỏi:

– Anh không ăn bánh cupcake à?

– Em ăn đi.

Bên trong túi giấy có rất nhiều bánh cupcake hình ông già Noel, cả cây thông giáng sinh, còn có một thanh kẹo hình cây gậy nữa. Nhiều đồ thế này tôi ăn hết được, nhưng tôi vẫn chìa cho anh một chiếc bánh hình ông già Noel:

– Em ăn bánh hình cây thông, anh ăn bánh hình ông già nhé.

Ánh đèn đường màu vàng nhạt lướt qua gương mặt anh, Thành khẽ liếc sang tôi, còn tôi thì cười hì hì:

– Anh là ông già thì ăn bánh hình ông già chứ.

– Còn em lì lợm lại nhiều gai như cây thông à?

– Không, em tươi đẹp như cây thông.

Nghe tôi lảm nhảm như vậy, cuối cùng anh cũng phì cười:

– Chỉ giỏi lý sự.

– Anh ăn đi, em đút cho anh ăn nhé. Bánh này ngon cực.

– Để đó lát nữa tôi ăn.

– Ăn bây giờ mới ngon, kem chưa chảy. Há miệng, em đút cho.

Anh đang lái xe, không có cách nào chống cự tôi đưa chiếc bánh đến miệng nên đành phải ngoan ngoãn ăn bánh cupcake tôi đút. Anh ăn rất ngoan, rất sạch sẽ, nhưng không thể tránh được kem dính ra khóe miệng.

Lúc này, nhìn bờ môi vẫn chưa hết bị rách của anh tôi mới nhớ ra một chuyện:

– À, phải rồi, hôm trước về nhà anh nói gì với mẹ thế?

– Nói gì là nói gì?

– Mẹ không hỏi sao mặt anh bị thâm à?

– Tôi nói ra biển tắm bị sóng đánh, va vào đá.

Tôi bĩu môi:

– Thế mà mẹ cũng tin.

Thành khẽ cười, vệt kem dính trên miệng anh vẫn chưa được lau đi, nhưng vẻ đẹp trai ấy vẫn không hề lu mờ đi tý nào. Thậm chí tôi còn ước mình biến thành miếng kem đó, để được hôn lên môi anh nữa kia.

Chậc! Lại lên cơn mê trai rồi.

Tôi lén lút nuốt nước bọt, vì sợ không kiềm chế được nên đành quay ra nhìn cửa sổ. Lúc này, xe đã đến một con phố vắng vẻ, không có đông người qua lại nữa nên không gian rất thoáng đãng, mỗi tội không phải đường về nhà chúng tôi.

Tôi ngạc nhiên định hỏi anh đi đâu, nhưng cùng lúc này Thành cũng lên tiếng:

– Em nhìn về phía trước đi.

– Dạ?

– Có một nhà thờ nhỏ ở phía đó, ngồi trong xe thấy được mọi người đi lễ trong nhà thờ đấy.

Tôi phóng tầm mắt theo tầm mắt anh, phát hiện ở cuối con đường là một nhà thờ nhỏ, dòng người cũng nô nức đổ xô đến đây nhưng không đi ngang qua con đường này. Ở vị trí đỗ xe của chúng tôi có thể vừa không đụng người, vừa có thể ngắm ánh đèn điện rực sáng ở nhà thờ vào đêm Noel. Nói chung là view ở nơi này không tệ.

Tôi ngây người nhìn một lúc rồi quay lại nhìn anh:

– Sao anh biết chỗ này thế?

– Mấy năm trước có đi ngang qua một lần nên biết.

– À… dạ.

Thành đột nhiên nhoài người sang bên ghế, giơ tay lau khóe miệng tôi. Lúc này, tôi mới phát hiện ra miệng mình cũng bị dính bánh kem, nhưng mà tư thế này của anh với tôi hơi… hơi gì nhỉ? Hơi mờ ám thì phải.

Tim tôi bất giác đập thình thịch như trống dồn trong ngực, rõ ràng biết rằng không nên nghĩ những điều đen tối, nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ ước anh làm mấy điều đen tối ngay trên xe này đi. Đằng nào chúng tôi cũng chỉ còn có nửa năm bên nhau thôi, năm sau mỗi người đi mỗi hướng rồi, phải tranh thủ khi còn có thể chứ?

Mỗi tội, anh lại không hiểu được lòng tôi nên chỉ lau xong là nghiêm chỉnh ngồi lại chỗ cũ. Trong lúc tôi đang thất vọng tràn trề thì anh bảo:

– Được rồi, em ngắm Noel đi.

Có lẽ vì hụt hẫng nên bỗng dưng tôi lại chột dạ hỏi một câu:

– Anh định đi đâu à?

– Không, tôi ngồi bên cạnh em!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Biết Trước Sẽ Vỡ Tan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook