Biết Trước Sẽ Vỡ Tan

Chương 21

Phạm Kiều Trang

14/11/2022

Sau ngày hôm đó, gia đình chồng vẫn chưa thực sự thoải mái được với tôi như khi trước, nhưng vì có Thành che chở cho tôi nên ông bà cũng không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng có chị chồng đến vẫn nguýt dài rồi bâng quơ nói móc tôi.

Tôi rất khó chịu, nhưng nghĩ cứ đối đầu với chị ta mãi cũng chẳng được gì nên có một lần mới bảo:

– Chị gây sự với tôi mãi không chán à?

– Chán? Tao chẳng có gì mà phải chán. Mày không muốn nghe thì li dị với em trai tao đi. Biết rõ nó không yêu mày mà cứ bám lấy nó mãi thế? Có tự trọng thì li dị đi.

– Theo chị thì anh ấy yêu ai?

– Ai cũng được, miễn không là mày.

Tôi cười cười, chẳng buồn bận tâm đến mấy câu nói xóc xỉa của chị ta mà chỉ bảo:

– Tôi có nghe một câu rất hay thế này: “Có những người c.hế.t đi, dù cuộc đời của họ ngắn ngủi nhưng vẫn rực rỡ quý giá như một viên kim cương. Còn có những người sống chỉ là sống, bởi vì bản thân thật đáng buồn nên mới thấy cuộc đời thật thảm thương”.

– Ý mày là gì?

– Nếu chị cứ sống mãi thế này, chị sẽ trở thành kiểu người ở vế thứ 2 đấy. Có thời gian khuyên người khác thì tự khuyên bản thân mình trước đi đã.

Tôi liếc bàn tay vẫn còn tím bầm vì bị chồng đánh của chị ta, lặng lẽ nói thêm:

– Sống không hạnh phúc tốt nhất là tìm cách giải thoát chứ không phải cay nghiệt với người khác, nhìn người ta thảm thương giống như mình cũng không làm bản thân chị hạnh phúc lên được.

Chị chồng đang bóc kẹo cho thằng nhỏ ăn, nghe thế thì nổi giận đùng đùng:

– Mày thì biết gì mà nói? Ai bảo mày tao sống không hạnh phúc? Tao sống hạnh phúc hơn mày đấy, ít nhất tao vẫn hơn mày vì tao không cướp người yêu của ai cả, tao sống ngay thẳng đàng hoàng, không lừa lọc ai như mày. Mày không có tư cách quái gì để đánh giá tao, hiểu chưa?

– Ừ. Chị cho là nó hạnh phúc thì là hạnh phúc. Dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi. Không ai thay đổi được cuộc đời chị cả, chị có chị mới làm được việc đó thôi.

Quả nhiên nghe xong câu nói ấy vẻ mặt chị chồng ngay lập tức biến sắc, chị ta nhìn chằm chằm tôi, rất lâu sau cũng không nói được câu gì.

Thực ra, sau lần gặp anh rể và chị chồng ở công ty xây dựng kia tôi đã suy nghĩ mãi, không phải lo nghĩ anh rể sẽ làm gì tôi, mà là nghĩ đến cuộc đời của chị chồng rồi so sánh với chính mình.

Anh Khoa nói với tôi, trước kia anh rể tôi nhà rất nghèo, vì ham tiến thân nên mới bỏ người yêu cũ để lấy con gái nhà giàu, cũng chính là chị chồng tôi. Thế nhưng khi có tiền, có cơ hội được thăng quan tiến chức rồi, anh ta vẫn bất mãn với cuộc hôn nhân ấy nên đối xử không tốt với chị chồng, vẫn ngang nhiên cặp bồ với người yêu cũ suốt 5 năm, sau khi cô bồ kia đi lấy chồng thì lại tiếp tục tìm cô khác. Chị chồng tôi không có can đảm bỏ anh ta nên cứ chấp nhận sống trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu, không được tôn trọng và cũng không có hạnh phúc như vậy.

Cho nên sau khi xâu chuỗi tất cả mọi việc lại, tôi mới thông suốt, tôi cảm thấy có lẽ chị chồng không hẳn là ghét mình mà là ghen tị với mình. Vì Thành cũng phải từ bỏ người phụ nữ mình yêu để cưới tôi nhưng anh lại hoàn toàn khác anh rể, anh có một sự chừng mực và tôn trọng tôi nhất định.

Chị chồng không có được những điều này nên luôn ghen tị và cay nghiệt với tôi. Bản thân thật đáng buồn nên mới muốn cuộc đời này cũng thảm thương như vậy.

Chị ta im lặng nhìn tôi một hồi, sau đó tự nhiên quay đi nơi khác, bật cười rất nhạt:

– Mày đừng tưởng mày lắm triết lý nên đi dạy đời người khác, sống cho tử tế đi đã rồi hãy dạy đời tao. À không, tao không khiến cái loại như mày phải dạy.

– Chị nhầm rồi, tôi không hơn chị nên tôi không có ý định dạy chị. Chị nhiều thứ chị hạnh phúc hơn người ta rất nhiều mà chị không biết đấy thôi.

Lần này, sự kinh ngạc trong mắt chị chồng càng hiện lên rõ ràng, dường như lấn át tất cả phẫn nộ, chị ta quay đầu nhìn tôi, nhìn rất lâu, giống như đang săm soi dò xét xem tôi có ý định gì, lời nói kia là thật hay giả dối.

Khi chị ta vừa định mở miệng lần nữa thì phía sau bỗng dưng vang lên tiếng “ọe… ọe”, vội vàng quay lại mới thấy thằng nhóc thứ 2 mặt đỏ gay đỏ gắt, tay ôm chặt lấy cổ, miệng ú ớ muốn nói nhưng không phát ra tiếng được.

Chị chồng ngay lập tức chạy lại, vừa móc họng thằng nhóc vừa hét:

– Mày nuốt cái gì thế hả Tý? Nhả ra đi xem nào, nhả ra mẹ xem nào. Tý, khạc mạnh ra.

– …

– Nói có nghe không, khạc mạnh ra, đừng nuốt nữa. Ôi con tôi, không thở được nữa rồi nữa đây này.

Chị ta thò cả ngón tay vào nhưng móc không được, hình như viên kẹo đã trôi xuống cổ chẹn đường thở khiến thằng nhóc không hô hấp được, hai mắt cứ trợn trừng nhìn chị chồng.

Tôi thấy cứ móc thế không ổn nên vội vã lao lại, ôm lấy nó rồi dốc ngược lên, gào to:

– Đừng có móc họng nữa, vỗ lưng nó đi, vỗ mạnh vào.

– Mày bỏ nó xuống ngay.

– Không muốn con chị c.hế.t thì vỗ lưng nó mạnh lên. Đừng có lắm lời.

Có lẽ lúc ấy lời nói của tôi tôi kiên quyết và khí thế quá nên chị ta hơi sững lại, sau đó cũng đành nghe lời tôi, đưa tay vỗ mạnh vào lưng thằng bé, tôi cũng ép vào bụng nó để đẩy hơi lên, nhưng 15 giây trôi qua viên kẹo vẫn không đẩy ra được.

Thấy sắc mặt thằng Tý bắt đầu chuyển từ đỏ sang tím, tôi sốt ruột hét ầm ỹ:

– Tôi bảo chị vỗ mạnh vào, có nghe không, vỗ lưng nó mạnh vào cho viên kẹo bắn ra.

Chị chồng liếc tôi một cái rồi hít sâu vào một hơi, lấy đà vung tay thật mạnh vào lưng thằng Tý, khi đó cuống quá nên tôi không nhớ rõ là đập mấy cái, chỉ biết chưa đầy 5 giây tiếp theo thì có một viên kẹo từ miệng nó bắn ra, rơi bộp một cái xuống đất.

Thằng Tý bắt đầu thở được nên cứ ra sức hít lấy hít để, tôi định ôm nó ngồi thẳng dậy nhưng chị chồng đã xông đến, kéo lấy nó rồi ôm vào lòng. Run rẩy sờ mặt nó:

– Con ơi, con trai của mẹ ơi. Con có làm sao không? Con trai của mẹ ơi…

– Mẹ ơi… huhu, Tý sợ quá mẹ ơi…

Thằng Tý thấy mẹ thì òa lên khóc, chị chồng cũng sợ nên mắt đỏ hoe ôm chặt lấy nó trong lòng. Tôi thấy thằng nhóc khóc được là biết không sao rồi, cũng chẳng có hứng nhìn chị ta khóc nên lặng lẽ quay người đi vào trong nhà.

Lát sau, tôi đang nấu cơm thì thấy thằng Tý lũn cũn chạy vào, tưởng nó có lại nghịch ngợm thứ gì nên tôi không để tâm, ai ngờ tự nhiên nó giật giật vạt áo tôi:

– Mợ Chi.

– Hả?

Nó bỗng dưng cười toe, để lộ hai chiếc răng cửa sún đến tận lợi:

– Cảm ơn mợ Chi.

Nhìn vẻ mặt bầu bĩnh trong sáng của thằng nhóc, bỗng dưng trái tim tôi bất giác mềm xuống. Trước giờ vì bọn nhóc phá phách đồ của tôi nên khi gặp tôi rất ít khi cười, thế mà bây giờ tôi cũng cười toe toét. Tôi ngồi xổm xuống, xoa đầu thằng Tý:

– Lần sau đừng nuốt kẹo như thế nữa nhé. Bị nghẹn đấy.

– Vâng ạ. Tý biết rồi. Cảm ơn mợ Chi. Cho mợ Chi cái này này.

Nó chìa ra một viên kẹo bé xíu, ngây ngô lắc đầu:

– Mẹ không cho Tý ăn kẹo nữa nên Tý mang cho mợ Chi đấy. Mợ Chi là người lớn chắc không ăn kẹo đâu nhỉ? Mợ Chi để cho em bé trong bụng mợ Chi ăn nhé?

– Hả?… À… ừ…

– Các cô ấy cũng có em bé trong bụng, trong bụng mợ Chi cũng có em bé đúng không? Bà bảo sau Tý cũng có em, em vẫn còn nhỏ nên đang trong bụng mợ Chi ấy.



Thằng nhóc vừa nói vừa sờ bụng tôi, chắc hẳn là thấy người ta có bầu nên cứ tưởng trong bụng ai cũng có em bé. Tôi thấy vậy thì vừa thương vừa buồn cười:

– Ừ, sắp có rồi. Khi nào mợ đẻ em bé xong sẽ đưa kẹo cho em bé. Tý cứ yên tâm nhé?

– Vâng ạ.

Nó cười toe toét rồi chạy đi, tôi thì cứ ngồi cười mãi, chỗ bụng ban nãy thằng Tý sờ vào như giống như bị buồn, à không, kiểu gì ấy, tôi không diễn tả được. Nhưng vì mải tập trung vào nồi canh trên bếp nên tôi cũng quên béng luôn.

Tuy nhiên, sau hôm ấy vài ngày thì thỉnh thoảng ruột gan tôi lại xuất hiện cảm giác buồn buồn như thế lần nữa, tôi tưởng mình bị giun nên định có thời gian sẽ đến bệnh viện kiểm tra một thể, tiện mua thuốc giun luôn. Nhưng mà công việc của tôi thời gian ấy bận quá, không rảnh ra lúc nào mà đi nổi.

Thành có bảo tôi đừng tham công tiếc việc nữa, nhưng mọi người đều làm như thế, một mình tôi không làm cũng ngại nên lần nào cũng cười hì hì đáp:

– Ôi, lúc ở Kiến Vũ em còn bận hơn ấy chứ. Mà em vẫn khỏe re, bây giờ đến đây làm việc nhàn hơn nên em còn tăng cân đây này.

Anh nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt rồi khẽ nhíu mày:

– Tăng được mấy cân rồi?

– Hôm qua em cân là tăng 4 cân đấy. Nhưng chắc em phải giảm cân thôi, béo quá mặt tròn quay rồi.

– Như thế này được rồi. Có sức khỏe thì mới làm việc được. Không cần giảm cân nữa.

– Nhưng béo mặc đồ không đẹp, con gái phải đẹp chứ. Anh không thấy à, bây giờ mốt toàn là người gầy đấy.

Thấy tôi mồm mép tép nhảy như vậy, anh không nói lại được nên đành bất lực nhoẻn miệng cười. Lúc sau, anh mới rút ra từ trong túi áo vest ra một hộp sữa, đặt lên bàn làm việc của tôi:

– Người gầy nhìn không có sức hấp dẫn tý nào. Uống sữa đi.

– Ơ… đây là hộp sữa của em mà?

– Ban nãy về nhà lấy đồ, thấy em để quên trên phòng nên tôi tiện tay cầm mang đến.

– À…

Tôi nhai nhai ống hút, rõ ràng sữa hôm nay vẫn như bình thường thôi, nhưng có lẽ vì có ai đó nhét nó vào túi áo vest rồi mang đến cho tôi nên tôi thấy ngọt vô cùng.

Tổng giám đốc Hằng Phong oai phong là thế mà vẫn lén lút bỏ sữa vào túi áo vest mang đến công ty cho tôi thế này, mọi người mà biết thì chắc sẽ cười anh c.hết mất.

Aizzz, sao anh lại đáng yêu thế này cơ chứ. Tối về tôi lại phải gạ gẫm anh “làm gì đó đen tối” mới được.

Vì đầu óc bắt đầu tưởng tượng ra những điều xấu xa nên tôi cứ tủm tỉm cười mãi, lúc mang tài liệu xuống phòng Marketing cũng vẫn không khép miệng lại được. Nhưng mà chắc tôi và bà Uyên có nợ với cái thang máy nên lần nào cũng gặp, à không, từ lần ba người đụng mặt đến giờ tôi mới gặp.

Chị ta vẫn giả vờ ngọt nhạt chào tôi:

– Quỳnh Chi đi xuống à em?

– Vâng.

– Em xuống tầng mấy, chị bấm thang máy cho.

– Tầng 2 chị ạ.

– Ơ thế hả, thế tiện đường đi cùng rồi, chị cũng xuống tầng 2 đây.

Sau chuyện ảnh chụp lần trước, đến một kẻ ngu cũng đoán ra người nào làm, huống hồ tôi cũng không đần độn lắm, tất nhiên tôi hiểu chỉ có duy nhất một người ghét tôi đến mức bày ra những trò vớ vẩn này. Nhưng công nhận là chị ta diễn giỏi thật, làm bao nhiêu chuyện thế mà gặp mặt vẫn có thể giả vờ tươi cười như không có chuyện gì.

Có điều, tôi cũng chẳng phải là đứa dễ bắt nạt, vả lại cũng không thích vòng vo nên khi thang máy bắt đầu chuyển động, tôi mới hỏi thẳng:

– Ảnh kia là chị chụp à?

Chị ta lập tức quay sang nhìn tôi:

– Ảnh gì cơ?

– Ở đảo Phú Quý.

– Em nói gì, chị không hiểu gì cả. Ở trong đảo Phú Quý có ảnh gì, chị có biết đâu. Sao tự nhiên em lại hỏi thế?

Tôi cười cười, biết chị ta kiểu gì cũng chối nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Lần này tôi bắt thóp ngược lại:

– Em xin được bản lưu Camera ở Resort trong đợt vào đi đấu giá rồi, may là họ lưu vào thẻ nhớ có bộ nhớ lớn nên giờ vẫn còn ghi lại.

– …

– Buổi tối hôm đấu giá xong, mọi người ra ngoài đi liên hoan hết, chỉ có mình chị không đi. Camera quay được chị đi ra khu A rồi đứng chờ trước cửa phòng em mấy tiếng. Lúc thấy em với anh Khoa về thì chị trốn ra một góc rồi chụp phải không?

Trong nháy mắt, vẻ mặt chị ta ngay lập tức thay đổi, có vẻ như đã phát hiện ra mình đã lòi đuôi nên không tỏ ra sốt sắng như vừa nãy nữa. Chị ta hiểu đã đến lúc phải ngả bài nên chỉ thâm thuý nhìn tôi mấy giây rồi bật cười:

– Em cướp người đàn ông của chị, chị chỉ giành lại thôi.

– Ừ, mỗi tội hơi hèn.

Tôi cũng cười, nụ cười rất nhạt:

– Để tôi đoán nhé. Chị biết nếu đưa ảnh thì anh Thành sẽ phát hiện ra chị làm, nên sau khi đi Phú Quý về mới không đưa cho chị chồng tôi ngay. Mục đích của chị là giữ ảnh đến khi nào cần dùng, nhưng sau lần gặp tôi với anh Thành trong thang máy, chị cay cú không nhịn được nên mới đưa ảnh ra, đúng không?

– Cũng chẳng phải là cay cú gì, chẳng qua là cái kim trong bọc cũng có ngày phải lòi ra thôi. Mối quan hệ của em với ông giám đốc công ty kia là cái gì, chắc tự trong lòng em cũng biết. Nếu hai người không ôm nhau thì tôi có muốn chụp cũng không được.

– Tôi thấy chị từ trước đến giờ thông minh, nhưng chẳng hiểu sao lần này lại hành sự đần độn như thế.

Chị ta quắc mắt nhìn tôi, rõ ràng bị tôi mắng thì rất tức tối, nhưng vẫn cố gắng nhịn. Tôi cũng chẳng hơi đâu bận tâm đến thái độ của chị ta, chỉ bảo:

– Biết rõ gửi ảnh sẽ bị anh Thành phát hiện, nhưng vẫn làm. Cuối cùng là do chị đần hay là chị biết không ăn được nên cố tình đạp đổ đấy?

– Sao em không thử nghĩ xem, tại sao anh Thành biết tôi làm ra việc đó nhưng vẫn để tôi sống bình thường ở Hằng Phong, đến giờ vẫn không có gì thay đổi?

Chị ta nhếch môi, nở một nụ cười lạnh nhạt và giễu cợt:

– Không phải tôi đần độn hay không ăn được nên cố tình đạp đổ, mà tôi biết anh ấy yêu tôi nên sẽ dung túng tôi, anh ấy sẽ không làm tổn thương tôi nên tôi mới thử lộng hành một lần đấy thôi.

Đúng là không hổ danh tình địch xứng tầm, rất biết cách chọc vào nỗi đau của tôi. Chị ta hiểu giữa tôi và Thành vẫn còn một khúc mắc rất lớn, tôi không tự tin có được tình cảm của anh, thế nên mới dám đứng trước mặt tôi vênh váo tuyên bố vì được anh yêu nên mới dám lộng hành.

Đáng tiếc là tôi đây tự tin thì không có, nhưng mặt dày lại có thừa. Tôi mặc kệ anh yêu ai hay dung túng cho ai, chỉ biết chị ta đã chơi xấu thì tôi cũng chẳng tội gì phải nể mặt. Hơn nữa, Thành đã hứa sẽ giải quyết, dù tôi không nhìn thấy được kết quả rõ ràng nhưng tôi tin anh. Tôi tin anh nói được sẽ làm được.

Thế nên, tôi vẫn tỉnh bơ bảo:

– Không phải dung túng, mà là ràng buộc. Anh ấy đang bị chị ràng buộc mới đúng. Đừng gộp hai khái niệm lại như thế.

Nghe xong câu này, ánh mắt của chị ta ngay lập tức hiện rõ vẻ sửng sốt, giống như đã bị tôi chọc ngược lại đúng tim đen, nhất thời không biết phải đáp trả thế nào.



Tôi nhân cơ hội này tấn công liên tiếp:

– Chị cao tay đấy, ràng buộc được một người như anh Thành không dễ đâu.

Chị ta im lặng vài giây rồi đột nhiên bật cười thành tiếng:

– Thứ ràng buộc nhất chỉ có mình tình yêu thôi, em nghĩ có thể ràng buộc được vì cái gì?

– Tôi với chị cá cược một ván không?

– Được. Em nói đi.

– Tôi cá với chị, thứ chị ràng buộc anh ấy không phải là tình yêu. Nếu tôi thua, tôi sẽ từ bỏ anh ấy. Còn nếu tôi thắng…

Tôi tiến thêm một bước, đến gần chị ta rồi nhẹ nhàng nhấn mạnh từng từ:

– Tốt nhất là chị đi thật xa vào. Tôi là đứa có thù tất báo. Một khi có ai đó ai đó gây tổn hại đến tôi, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho người đó đâu.

Chị ta nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt sắc lạnh và đầy tâm cơ, nhưng vẫn không kìm nổi nuốt khan một ngụm nước bọt:

– Được. Tôi có thêm một yêu cầu nữa. Nếu tôi thắng, cô phải làm một điều.

– Chuyện gì?

– Đến lúc thắng rồi nói.

– Được.

Hai người bọn tôi vừa nói đến đó thì cửa thang máy mở ra, gương mặt hằn học của chị ta ngay lập tức thay đổi 180 độ, trở về vẻ dịu dàng tươi cười như cũ. Tôi thì không diễn giỏi được thế, chỉ lẳng lặng hít sâu một hơi rồi đi ra.

Tôi nghĩ, lần cá cược này mình có chơi hơi mạo hiểm, nhưng đằng nào cũng phải chơi một ván bài tất tay, thà rằng đấu đá nhau ngoài ánh sáng còn hơn cứ để chị ta giở trò hèn trong bóng tối.

Hơn nữa, tôi là người không bao giờ tin vào trực giác, nhưng lần này tôi quyết định tin vào giác quan của mình một lần. Tôi cảm nhận được trong lòng anh có rất nhiều điều khó nói, cũng cảm nhận được tình cảm của anh đã dần dần thay đổi sau một thời gian dài ở bên tôi.

Thế nên tôi tin, chẳng qua là có một sự ràng buộc nào đó không phải là tình yêu đối với chị ta mà thôi. Nếu tôi sai, tôi đồng ý mất tất, còn nếu tôi đúng, nhất định tôi sẽ giữ chặt anh cho riêng mình.

Thôi, hãy cứ để thời gian trả lời đi!

Bẵng đi thêm một hơn một tuần nữa, triệu chứng thèm ngủ của tôi càng lúc càng tăng. Có hôm đến thăm ông nội, đang nói chuyện mà tôi cũng gối đầu lên tay ông ngủ ngon lành được. Hoặc đen đủi hơn là có lần đang nấu ăn mà mắt tôi rít lại, ngồi gục xuống bàn định nghỉ ngơi một lát nhưng lại ngủ quên mất, lúc mẹ chồng ngửi thấy mùi khét lẹt nồng nặc bay ra mới xông vào tắt bếp đi.

Tôi giật mình, mắt nhắm mắt mở hỏi:

– Ơ… có việc gì thế hả mẹ?

– Cô làm sao thế? Sao đang nấu ăn mà lại lăn ra ngủ?

– Con cũng không biết, dạo này con làm sao ấy, suốt ngày buồn ngủ. Ngủ cả đêm rồi vẫn buồn ngủ. Hay là do ăn nhiều hạt sen nên mới buồn ngủ mẹ nhỉ?

– Hạt sen cả nhà đều ăn chứ có ai buồn ngủ đâu.

Mẹ chồng nhìn bộ dạng uể oải của tôi, sau đó lại nhìn bụng tôi, lúc này tôi chỉ mặc một cái áo thun mỏng nên bụng hơi nhô ra. Bà cau mày một lúc rồi hỏi:

– Cô bị kinh bao nhiêu lâu rồi?

– Hình như là nửa năm rồi ạ.

– Sao tận nửa năm không đến tháng mà mặt cô tỉnh bơ thế kia? Cô không nghĩ gì à?

Tôi lắc đầu, tự nhiên nhắc đến mấy vấn đề này thì ngượng quá, chần chừ vài giây mới đáp:

– Tại vì… từ nhỏ đến lớn kinh nguyệt của con không đều. Có khi một năm mới có một lần nên con không để ý.

– Sao không đi khám? C.hế.t, kinh nguyệt như thế thì phải đi khám chứ?

Thực ra vì tôi không có mẹ ở bên, lần bị kinh đầu tiên cũng là do Thành đi mua băng vệ sinh về, tôi xấu hổ nên sau đó có mua cả một bịch to về dùng dần, nhưng chờ mãi, chờ mãi cũng không thấy “dì ghẻ” xuất hiện lần nữa, mà ngượng nên cũng chẳng dám nói với ai.

Cứ như thế, từ năm 12 tuổi đến bây giờ, trung bình 1 năm tôi mới bị kinh nguyệt một lần nên không để ý đến nó lắm. Giờ mẹ chồng hỏi như thế, tôi cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào.

May sao, có lẽ bà hỏi xong cũng chợt nhớ ra rằng từ nhỏ tôi đã không có mẹ, thế nên cũng không truy vấn nữa, chỉ đưa tay sờ sờ bụng tôi:

– Dạo này bụng to lên à?

– Vâng. Con còn thấy buồn buồn, giống như có giun chui trong ấy. Con định đi khám nhưng bận quá, chưa đi được.

– Buồn thế nào? Như có gì cựa à?

– À… hình như là thế… khó diễn tả lắm, cứ buồn buồn, cựa cựa, ngứa ngứa.

Nghe đến đây, mẹ chồng không buồn hỏi thêm câu nào đã kéo tay tôi:

– Đi.

– Đi đâu hả mẹ?

– Đến bệnh viện khám xem thế nào.

– Ơ… nhưng hôm nay thứ 7, phòng khám chắc không làm việc đâu. Để thứ 2 con sắp xếp thời gian đi.

– Tôi có quen một bệnh viện, nhờ người ta khám được. Đi, thay đồ đi rồi tôi với cô đi.

Lúc đó, tôi có linh cảm những lời mẹ chồng nói mang theo một hàm ý gì đó, nhưng không dám tưởng tượng nhiều hơn, chỉ đưa tay lên sờ bụng rồi tự kinh ngạc trong lòng: Lẽ nào ở trong này không phải là giun mà là… một em bé?

Không, kinh nguyệt của tôi như thế, làm sao dễ dàng có em bé được chứ?

Có lẽ vì lần đầu trải qua cảm giác này nên tôi hoảng, ngồi trên xe cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên được. Mẹ chồng ở bên cạnh thấy tôi lo lắng mới khẽ vỗ lên mu bàn tay tôi, bà nhẹ nhàng nói:

– Không sao, cứ từ từ, đến khám xem thế nào.

– Vâng ạ.

Xe dừng ở cổng một bệnh viện lớn, dường như mẹ chồng đã nhờ vả nên có một chú trưởng khoa ra đón, cười nói một hồi, sau cùng chú ấy mới dắt tôi vào phòng siêu âm.

Lúc nằm trên giường, cởi áo ra tôi mới phát hiện ra bụng mình dạo này to ơi là to, ban đầu cứ tưởng béo hoặc là giun, nhưng lúc nhìn lên màn hình thì lại thấy một hình hài bé xíu, đủ chân đủ tay đang cử động.

Bác sĩ quay sang tôi nói:

– Thai 20 tuần 4 ngày. Lớn thế này rồi mà gia đình không biết à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Biết Trước Sẽ Vỡ Tan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook