Chương 180: CẢM ĐỘNG
Tọa Chước Linh Linh Thủy
05/08/2016
Nhưng nàng không thể cự tuyệt yêu cầu của Phương Vũ Nương, đành gật đầu nói” được” . Trong lòng thầm mong hộ vệ của Thẩm Tử Dực lúc đó có thể dùng được, dẫn dụ ám vệ của Viên Thiên Dã rời đi.
Nghĩ tới, đây trong lòng nàng lại có mâu thuẫn, nàng lại mong ám vệ của Viên Thiên Dã là ám vệ lợi hại nhất trên đời. Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, nàng liền thấy căng thẳng.
Khi nào thì nàng bắt đầu ỷ lại vào Viên Thiên Dã như vậy ? sao lại nghĩ có hắn thì mọi nguy hiểm đều tan biến ? nếu ám vệ của hắn là ám vệ lợi hạt nhất, vậy khi nàng rời đi mà hắn không buông tay thì nàng sẽ rời đi thế nào, sinh tồn ra sao ?
“Lâm cô nương, những lời vừa rồi đều là lấy cớ, thật ra công tử nhà ta muốn nói với cô nương mấy câu, sẽ không lâu lắm đâu. Ngươi có thể không mang người theo được không ?' nha đầu kia thấy Viên Ngũ Nương vội vã rời đi cũng nhanh chóng giải thích, trong lòng có chút không vui vì Lâm Tiểu Trúc để người khác đi cùng.
Lâm Tiểu Trúc cười nói” sao ngươi không nói sớm, ta còn tưởng Uyển Hoa quận chúa sai người tới hại ta, bây giờ Ngũ Nương cũng đã biết, tới lúc đó ngươi đưa nàng đi là được”
Nha đầu này vốn hầu hạ ở nhà thủy tạ cho nên biết được Lâm Tiểu Trúc, cũng biết rõ Uyển Hoa quận chúa không có ý tốt với Lâm Tiểu Trúc vì vậy đối với những lời giải thích của Lâm Tiểu Trúc, nàng cũng hiểu được. Nhìn theo phương hướng Viên Ngũ Nương rời đi, có chút bất an” nàng đi bao lâu ? ta sợ công tử chờ sẽ sốt ruột”
Lâm Tiểu Trúc vẫn đứng yên” chờ một lát đi, không lâu lắm đâu, còn không, ngươi đến báo cho công tử nhà ngươi một tiếng đi”
Nha đầu kia do dự một lát” vậy ngươi chờ một chút nha” ,nói xong vội vàng chạy đi, thì thầm với một nha đầu khác vài câu rồi lại chạy về.
Ngay lúc nha đầu kia trở lại bên cạnh Lâm Tiểu Trúc thì Viên Ngũ Nương cũng vừa quay về.
Ba người cùng đi trên một lối nhỏ đến hành lang gấp khúc, lại đi thêm một đoạn nữa, nha đầu kia mới dừng lại, hô lên” công tử”
Lâm Tiểu Trúc và Viên Ngũ Nương ngẩng đầu lên liền thấy Thẩm Tử Dực mang theo một gã sai vặt đứng ở bên đường.
Thẩm Tử Dực làm như mới nhìn thấy các nàng, sửng sốt chắp tay nói” Lâm cô nương, làm phiền. Đầu bếp nhà ta rất ngưỡng mộ mấy món điểm tâm của cô nương, muốn cùng cô nương trao đổi về trù nghệ, lại không tiện đi tới chỗ phía trước, cho nên làm phiền cô nương một chuyến”
“Công tử khách khí .” Lâm Tiểu Trúc cười cười.
Hàn huyên vài câu, Thẩm Tử Dực liền tránh sang một bên. Nha đầu kia đưa các nàng đi về phía trước một đoạn thì thấy một cái viện bên hồ, đi vào đại sảnh đã thấy một cặp vợ chồng trung nhiên bộ dáng mập mạp chờ sẵn.
Hai người này đúng là đầu bếp của Thẩm Tử Dực, đi theo hắn từ Nam Việt quốc tới, Hai người rất ngưỡng mộ món bánh bơ ngọt của Lâm Tiểu Trúc, cho nên chuyện gặp mặt nàng là giả mà cũng là thiệt, hỏi han rất nhiệt tình về cách làm điểm tâm. . .
Nói chuyện được một lúc, béo phụ nhân vẻ mặt khó xử nhìn Viên Ngũ Nương” Lâm cô nương, ta có mấy món điểm tâm do sư phụ truyền lại, muốn cùng Lâm cô nương tham khảo, coi như là trao đổi kinh nghiệm cho nhau, nhưng mà người của ngươi có thể đến thiên sảnh uống trà được không ?”
Lâm Tiểu Trúc quay đầu, cười nói với Viên Ngũ Nương” Ngũ Nương, không có việc gì. Ngươi đến thiên sảnh uống trà đi”
Từ lúc thấy Thẩm Tử Dực xuất hiện, lại nghe hai vợ chồng này nói khẩu âm của Nam Việt quốc, biểu hiện cũng chứng tỏ rất tinh thông trù nghệ, Viên Ngũ Nương cũng an tâm hơn. Hơn nữa ới sự cẩn thận, khôn khéo của Lâm Tiểu Trúc chắc sẽ không có vấn đề gì, cho nên mới đứng lên theo nha đầu đến thiên sảnh uống trà.
Viên Ngũ Nương vừa đi, Thẩm Tử Dực đã từ cửa hông đi ra, hai vợ chồng đầu bếp kia cũng thi lễ rồi lui ra ngoài.
“Dực công tử.” Lâm Tiểu Trúc đứng lên, không hành lễ với Thẩm Tử Dực. Nàng có được ngọc bài, địa vị chắc chắn sẽ không thấp, nếu vẫn dùng thân phận hạ nhân mà thi lễ với Thẩm Tử Dực thì không những hạ thấp thân phận của mình để mọi người khinh thường mà còn làm mất thể diện của lão gia tử, hắn không tức đến giậm chân mới là lạ.
Thẩm Tử Dực vừa vào cửa đã vài chào thật sâu” Thẩm Tử Dực gặp qua cô nương, không biết cô nương có được ngọc bài, hôm nay để cô nương tự mình làm bánh, Tử Dực rất áy náy, vì vậy mà mời riêng cô nương đế đây để Tử Dực có thể thi lễ” nói xong lại thi lễ lần nữa.
“Dực công tử không cần đa lễ, cũng không cần khách khí” Lâm Tiểu Trúc giả vờ nâng hắn” ta dù giữ ngọc bài nhưng thân phận vẫn là hạ nhân của Viên công tử, cũng là đầu bếp của Ngọc Soạn trai, làm điểm tâm là bổn phận của ta, Dực công tử không cần vì thế mà áy náy”
Thẩm Tử Dực là hoàng tử của một quốc gia, thi lễ với Lâm Tiểu Trúc hai lần nhưng nàng chỉ thản nhiên cười, đưa tay ra như là giúp đỡ một chút, vẻ mặt không chút kinh hoảng thất lễ hay thấp thỏm lo âu, không hể giống nô bộc chút nào, trong lòng càng thêm tò mò về Lâm Tiểu Trúc.
Hắn đi đến bên cạnh bàn, tự tay rót cho Lâm Tiểu Trúc một ly trà, mời nàng ngồi, sau đó hắn mới ngồi xuống ghế” chẳng lẽ Viên công tử chưa biết thân phận thật sự của cô nương ?”
“Đúng vậy. Tiểu Trúc lần này đến chính là muốn nhờ Dực công tử chuyện này” Lâm Tiểu Trúc đáp lời” công tử nhà ta không biết ta có khối ngọc bài này, không chỉ có hắn mà ngoại trừ lão gia tử và Dực công tử thì không có ai khác biết. Dực công tử có thể hứa sẽ không đem chuyện này tiết lộ cho bất cứ ai, kể cả ngươi thân nhất của ngươi được không ?”
Thẩm Tử Dực vội vàng đứng dậy, chắp tay nói” Lâm cô nương đã giao phó, Tử Dực sao dám không nghe theo”
Lâm Tiểu Trúc nở nụ cười” vậy đa tạ Dực công tử nhiều” sau đó đứng lên nói” như vậy ta phải quay về đây, nếu không Ngũ Nương ở thiên thính sẽ lo lắng, nháo lên lại thành không hay”
“Lâm cô nương. . .” Thẩm Tử Dực còn có lời muốn nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi, hơn nữa Lâm Tiểu Trúc đã muốn đi, hắn cũng không dám ngăn cản, chỉ nói” đến ngày Ngọc Soạn trai khai trương, Tử Dực nhất định sẽ đến chúc mừng”
“Thật là vinh hạnh” Lâm Tiểu Trúc cười nói. Thẩm Tử Dực mà tới, thanh danh của Ngọc Soạn trai lại càng nổi tiếng. Hơn nữa nếu phẩm hạnh của Thẩm Tử Dực không đến nỗi nào thì nàng cũng muốn kết giao thêm bằng hữu. Sau khi tự do, nơi nàng muốn đến nhất là Nam Việt quốc. Ở đó khí hậu ấm áp, hao quả rau dưa phong phú, nữ tử cũng có địa vị cao. Sống ở đó nhất định sẽ phi thường thích ý. Có một hoàng tử như Thẩm Tử Dực làm núi dựa vào, chắc chắn sẽ tránh được nhiều phiền toái.
Nghe Lâm Tiểu Trúc đáp ứng, Thẩm Tử Dực mừng rỡ. Hắn nói câu kia chẳng qua là thử mà thôi, muốn biết thái độ của nàng thế nào. Nếu nàng trả lời sảng khoái như vậy, sau này hắn thường xuyên đến Ngọc Soạn trai chắc nàng sẽ không phản đối đâu nhỉ ?
Thật ra, phụ hoàng hắn chỉ căn dặn không nên đắc tội người giữ ngọc bài chứ không có bảo hắn cố ý kết giao hay nịnh bợ. Thẩm Tử Dực là hoàng tử một quốc gia, vô dục mới bền, nếu không có ý với ngôi vị hoàng đế thì tiền tài hay địa vị đều là chuyện trong tầm tay. Hắn hoàn toàn không cần tiếp cận Lâm Tiểu Trúc nhưng chính bản thân hắn cũng không hiểu sao mình lại mong muốn được gần gũi với nàng, nhận được hảo cảm của nàng như vậy.
Thẩm Tử Dực lấy từ trong lòng ra hai tờ giấy đưa cho Lâm Tiểu Trúc” lần này gặp mặt cô nương với danh nghĩa đầu bếp, cô nương quay về tay không cũng không tiện. Đây là công thức chế biến hai món điểm tâm đặc biệt của hoàng cung Nam Việt quốc, cô nương xem thử có sử dụng được không nhé ? nếu được làm ra từ tay Lâm cô nương, mấy món điểm tâm này chắc chắn sẽ rất vui mừng”
Nghe hắn đùa giỡn như vậy, Lâm Tiểu Trúc cũng mỉm cười đưa tay nhận lấy, nhìn thoáng qua rồi nói” Tiểu Trúc thích nhất là cách chế biến các món điểm tâm, Dực công tử đưa đại lễ như vậy xem như đã chạm đúng sở thích của Tiểu Trúc, Tiểu Trúc sẽ không khách khí mà nhận lấy. Hôm nay Tiểu Trúc hai tay không mà đến, không có gì đáp lễ, lúc này xin Dực công tử nhận một lễ của Tiểu Trúc đi” nói xong liền vén tay áo thi lễ.
Thẩm Tử Dực vội vàng né tránh, liên tục nói” không dám nhận lễ của cô nương”
“Như thế, Tiểu Trúc liền cáo từ .” Lâm Tiểu Trúc cũng không dám trì hoãn. Nàng đi lâu rồi, nếu nấn ná thêm nữa sợ Viên Thiên Dã sẽ sốt ruột.
Khi Lâm Tiểu Trúc cùng Viên Ngũ Nương trở lại chỗ bãi cỏ, mọi người vẫn còn túm tụm tốp năm tốp ba bình luận thơ văn. Chỉ có Viên Thiên Dã một mình đứng ven đường, vẻ mặt lo âu đi đi lại lại, vừa nghe có động tĩnh, hắn đã nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy người là Lâm Tiểu Trúc thì hai mắt sáng ngời, vội sải bước đi tới hỏi” không có việc gì chứ ?”
“Không có gì, chẳng qua đầu bếp Thẩm viên thích nói chuyện mà thôi, còn cho ta công thức chế biến hai món điểm tâm của Nam Việt quốc nữa” Lâm Tiểu Trúc tươi cười đáp.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Viên Thiên Dã giống như buông bỏ được tảng đá trong lòng.
Viên Ngũ Nương đứng sau Lâm Tiêu Trúc, nhìn Viên Thiên Dã, trong lòng âm thầm thở dài. Nàng đi theo công tử đã vài năm, dù gặp chuyện lớn gì công tử cũng không bối rối, luôn là bộ đáng đã định liệu trước. Mà lúc này hắn vì Tiểu Trúc cô nương mà lo lắng đến vậy, đâu còn bộ dáng thong dong bình tĩnh ngày xưa nữa. Một chữ tình quả là hại người rất nặng ah. Nếu chân tình được đối phương đáp lại thì cũng đáng giá nhưng mà Lâm Tiểu Trúc lại làm như không thấy, công tử còn phải thương tâm dài dài.
Nhưng nàng đâu biết Lâm Tiểu Trúc không phải là không thấy. Viên Thiên Dã lo âu, bồn chồn, nàng đều thấy và cũng rất cảm động. Nhưng cảm động thì cảm động, có điều động tâm thì không dám. Kiếp trước nàng cũng đã từng yêu, cũng nhìn thấy người bên cạnh yêu như thế nào, đương nhiên biết nam nữ khi tình cảm thắm thiết thì mọi việc đều rất tốt, gắn bó không rời nhưng khi một người ngoảnh mặt quay lưng bước đi, chỉ còn lại một người với tình cảm của mình, khi tình yêu đã không còn thì cũng thê lương và bi thương tới mức nào. Hiện đại còn như thế, huống chi ở nơi này, nam nhân có thể ba vợ bồn nàng hầu, mà Viên Thiên Dã còn là nam nhân có địa vị cao, nàng sao dám đem chân tình giao cho hắn ?
Nghĩ tới, đây trong lòng nàng lại có mâu thuẫn, nàng lại mong ám vệ của Viên Thiên Dã là ám vệ lợi hại nhất trên đời. Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, nàng liền thấy căng thẳng.
Khi nào thì nàng bắt đầu ỷ lại vào Viên Thiên Dã như vậy ? sao lại nghĩ có hắn thì mọi nguy hiểm đều tan biến ? nếu ám vệ của hắn là ám vệ lợi hạt nhất, vậy khi nàng rời đi mà hắn không buông tay thì nàng sẽ rời đi thế nào, sinh tồn ra sao ?
“Lâm cô nương, những lời vừa rồi đều là lấy cớ, thật ra công tử nhà ta muốn nói với cô nương mấy câu, sẽ không lâu lắm đâu. Ngươi có thể không mang người theo được không ?' nha đầu kia thấy Viên Ngũ Nương vội vã rời đi cũng nhanh chóng giải thích, trong lòng có chút không vui vì Lâm Tiểu Trúc để người khác đi cùng.
Lâm Tiểu Trúc cười nói” sao ngươi không nói sớm, ta còn tưởng Uyển Hoa quận chúa sai người tới hại ta, bây giờ Ngũ Nương cũng đã biết, tới lúc đó ngươi đưa nàng đi là được”
Nha đầu này vốn hầu hạ ở nhà thủy tạ cho nên biết được Lâm Tiểu Trúc, cũng biết rõ Uyển Hoa quận chúa không có ý tốt với Lâm Tiểu Trúc vì vậy đối với những lời giải thích của Lâm Tiểu Trúc, nàng cũng hiểu được. Nhìn theo phương hướng Viên Ngũ Nương rời đi, có chút bất an” nàng đi bao lâu ? ta sợ công tử chờ sẽ sốt ruột”
Lâm Tiểu Trúc vẫn đứng yên” chờ một lát đi, không lâu lắm đâu, còn không, ngươi đến báo cho công tử nhà ngươi một tiếng đi”
Nha đầu kia do dự một lát” vậy ngươi chờ một chút nha” ,nói xong vội vàng chạy đi, thì thầm với một nha đầu khác vài câu rồi lại chạy về.
Ngay lúc nha đầu kia trở lại bên cạnh Lâm Tiểu Trúc thì Viên Ngũ Nương cũng vừa quay về.
Ba người cùng đi trên một lối nhỏ đến hành lang gấp khúc, lại đi thêm một đoạn nữa, nha đầu kia mới dừng lại, hô lên” công tử”
Lâm Tiểu Trúc và Viên Ngũ Nương ngẩng đầu lên liền thấy Thẩm Tử Dực mang theo một gã sai vặt đứng ở bên đường.
Thẩm Tử Dực làm như mới nhìn thấy các nàng, sửng sốt chắp tay nói” Lâm cô nương, làm phiền. Đầu bếp nhà ta rất ngưỡng mộ mấy món điểm tâm của cô nương, muốn cùng cô nương trao đổi về trù nghệ, lại không tiện đi tới chỗ phía trước, cho nên làm phiền cô nương một chuyến”
“Công tử khách khí .” Lâm Tiểu Trúc cười cười.
Hàn huyên vài câu, Thẩm Tử Dực liền tránh sang một bên. Nha đầu kia đưa các nàng đi về phía trước một đoạn thì thấy một cái viện bên hồ, đi vào đại sảnh đã thấy một cặp vợ chồng trung nhiên bộ dáng mập mạp chờ sẵn.
Hai người này đúng là đầu bếp của Thẩm Tử Dực, đi theo hắn từ Nam Việt quốc tới, Hai người rất ngưỡng mộ món bánh bơ ngọt của Lâm Tiểu Trúc, cho nên chuyện gặp mặt nàng là giả mà cũng là thiệt, hỏi han rất nhiệt tình về cách làm điểm tâm. . .
Nói chuyện được một lúc, béo phụ nhân vẻ mặt khó xử nhìn Viên Ngũ Nương” Lâm cô nương, ta có mấy món điểm tâm do sư phụ truyền lại, muốn cùng Lâm cô nương tham khảo, coi như là trao đổi kinh nghiệm cho nhau, nhưng mà người của ngươi có thể đến thiên sảnh uống trà được không ?”
Lâm Tiểu Trúc quay đầu, cười nói với Viên Ngũ Nương” Ngũ Nương, không có việc gì. Ngươi đến thiên sảnh uống trà đi”
Từ lúc thấy Thẩm Tử Dực xuất hiện, lại nghe hai vợ chồng này nói khẩu âm của Nam Việt quốc, biểu hiện cũng chứng tỏ rất tinh thông trù nghệ, Viên Ngũ Nương cũng an tâm hơn. Hơn nữa ới sự cẩn thận, khôn khéo của Lâm Tiểu Trúc chắc sẽ không có vấn đề gì, cho nên mới đứng lên theo nha đầu đến thiên sảnh uống trà.
Viên Ngũ Nương vừa đi, Thẩm Tử Dực đã từ cửa hông đi ra, hai vợ chồng đầu bếp kia cũng thi lễ rồi lui ra ngoài.
“Dực công tử.” Lâm Tiểu Trúc đứng lên, không hành lễ với Thẩm Tử Dực. Nàng có được ngọc bài, địa vị chắc chắn sẽ không thấp, nếu vẫn dùng thân phận hạ nhân mà thi lễ với Thẩm Tử Dực thì không những hạ thấp thân phận của mình để mọi người khinh thường mà còn làm mất thể diện của lão gia tử, hắn không tức đến giậm chân mới là lạ.
Thẩm Tử Dực vừa vào cửa đã vài chào thật sâu” Thẩm Tử Dực gặp qua cô nương, không biết cô nương có được ngọc bài, hôm nay để cô nương tự mình làm bánh, Tử Dực rất áy náy, vì vậy mà mời riêng cô nương đế đây để Tử Dực có thể thi lễ” nói xong lại thi lễ lần nữa.
“Dực công tử không cần đa lễ, cũng không cần khách khí” Lâm Tiểu Trúc giả vờ nâng hắn” ta dù giữ ngọc bài nhưng thân phận vẫn là hạ nhân của Viên công tử, cũng là đầu bếp của Ngọc Soạn trai, làm điểm tâm là bổn phận của ta, Dực công tử không cần vì thế mà áy náy”
Thẩm Tử Dực là hoàng tử của một quốc gia, thi lễ với Lâm Tiểu Trúc hai lần nhưng nàng chỉ thản nhiên cười, đưa tay ra như là giúp đỡ một chút, vẻ mặt không chút kinh hoảng thất lễ hay thấp thỏm lo âu, không hể giống nô bộc chút nào, trong lòng càng thêm tò mò về Lâm Tiểu Trúc.
Hắn đi đến bên cạnh bàn, tự tay rót cho Lâm Tiểu Trúc một ly trà, mời nàng ngồi, sau đó hắn mới ngồi xuống ghế” chẳng lẽ Viên công tử chưa biết thân phận thật sự của cô nương ?”
“Đúng vậy. Tiểu Trúc lần này đến chính là muốn nhờ Dực công tử chuyện này” Lâm Tiểu Trúc đáp lời” công tử nhà ta không biết ta có khối ngọc bài này, không chỉ có hắn mà ngoại trừ lão gia tử và Dực công tử thì không có ai khác biết. Dực công tử có thể hứa sẽ không đem chuyện này tiết lộ cho bất cứ ai, kể cả ngươi thân nhất của ngươi được không ?”
Thẩm Tử Dực vội vàng đứng dậy, chắp tay nói” Lâm cô nương đã giao phó, Tử Dực sao dám không nghe theo”
Lâm Tiểu Trúc nở nụ cười” vậy đa tạ Dực công tử nhiều” sau đó đứng lên nói” như vậy ta phải quay về đây, nếu không Ngũ Nương ở thiên thính sẽ lo lắng, nháo lên lại thành không hay”
“Lâm cô nương. . .” Thẩm Tử Dực còn có lời muốn nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thôi, hơn nữa Lâm Tiểu Trúc đã muốn đi, hắn cũng không dám ngăn cản, chỉ nói” đến ngày Ngọc Soạn trai khai trương, Tử Dực nhất định sẽ đến chúc mừng”
“Thật là vinh hạnh” Lâm Tiểu Trúc cười nói. Thẩm Tử Dực mà tới, thanh danh của Ngọc Soạn trai lại càng nổi tiếng. Hơn nữa nếu phẩm hạnh của Thẩm Tử Dực không đến nỗi nào thì nàng cũng muốn kết giao thêm bằng hữu. Sau khi tự do, nơi nàng muốn đến nhất là Nam Việt quốc. Ở đó khí hậu ấm áp, hao quả rau dưa phong phú, nữ tử cũng có địa vị cao. Sống ở đó nhất định sẽ phi thường thích ý. Có một hoàng tử như Thẩm Tử Dực làm núi dựa vào, chắc chắn sẽ tránh được nhiều phiền toái.
Nghe Lâm Tiểu Trúc đáp ứng, Thẩm Tử Dực mừng rỡ. Hắn nói câu kia chẳng qua là thử mà thôi, muốn biết thái độ của nàng thế nào. Nếu nàng trả lời sảng khoái như vậy, sau này hắn thường xuyên đến Ngọc Soạn trai chắc nàng sẽ không phản đối đâu nhỉ ?
Thật ra, phụ hoàng hắn chỉ căn dặn không nên đắc tội người giữ ngọc bài chứ không có bảo hắn cố ý kết giao hay nịnh bợ. Thẩm Tử Dực là hoàng tử một quốc gia, vô dục mới bền, nếu không có ý với ngôi vị hoàng đế thì tiền tài hay địa vị đều là chuyện trong tầm tay. Hắn hoàn toàn không cần tiếp cận Lâm Tiểu Trúc nhưng chính bản thân hắn cũng không hiểu sao mình lại mong muốn được gần gũi với nàng, nhận được hảo cảm của nàng như vậy.
Thẩm Tử Dực lấy từ trong lòng ra hai tờ giấy đưa cho Lâm Tiểu Trúc” lần này gặp mặt cô nương với danh nghĩa đầu bếp, cô nương quay về tay không cũng không tiện. Đây là công thức chế biến hai món điểm tâm đặc biệt của hoàng cung Nam Việt quốc, cô nương xem thử có sử dụng được không nhé ? nếu được làm ra từ tay Lâm cô nương, mấy món điểm tâm này chắc chắn sẽ rất vui mừng”
Nghe hắn đùa giỡn như vậy, Lâm Tiểu Trúc cũng mỉm cười đưa tay nhận lấy, nhìn thoáng qua rồi nói” Tiểu Trúc thích nhất là cách chế biến các món điểm tâm, Dực công tử đưa đại lễ như vậy xem như đã chạm đúng sở thích của Tiểu Trúc, Tiểu Trúc sẽ không khách khí mà nhận lấy. Hôm nay Tiểu Trúc hai tay không mà đến, không có gì đáp lễ, lúc này xin Dực công tử nhận một lễ của Tiểu Trúc đi” nói xong liền vén tay áo thi lễ.
Thẩm Tử Dực vội vàng né tránh, liên tục nói” không dám nhận lễ của cô nương”
“Như thế, Tiểu Trúc liền cáo từ .” Lâm Tiểu Trúc cũng không dám trì hoãn. Nàng đi lâu rồi, nếu nấn ná thêm nữa sợ Viên Thiên Dã sẽ sốt ruột.
Khi Lâm Tiểu Trúc cùng Viên Ngũ Nương trở lại chỗ bãi cỏ, mọi người vẫn còn túm tụm tốp năm tốp ba bình luận thơ văn. Chỉ có Viên Thiên Dã một mình đứng ven đường, vẻ mặt lo âu đi đi lại lại, vừa nghe có động tĩnh, hắn đã nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy người là Lâm Tiểu Trúc thì hai mắt sáng ngời, vội sải bước đi tới hỏi” không có việc gì chứ ?”
“Không có gì, chẳng qua đầu bếp Thẩm viên thích nói chuyện mà thôi, còn cho ta công thức chế biến hai món điểm tâm của Nam Việt quốc nữa” Lâm Tiểu Trúc tươi cười đáp.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Viên Thiên Dã giống như buông bỏ được tảng đá trong lòng.
Viên Ngũ Nương đứng sau Lâm Tiêu Trúc, nhìn Viên Thiên Dã, trong lòng âm thầm thở dài. Nàng đi theo công tử đã vài năm, dù gặp chuyện lớn gì công tử cũng không bối rối, luôn là bộ đáng đã định liệu trước. Mà lúc này hắn vì Tiểu Trúc cô nương mà lo lắng đến vậy, đâu còn bộ dáng thong dong bình tĩnh ngày xưa nữa. Một chữ tình quả là hại người rất nặng ah. Nếu chân tình được đối phương đáp lại thì cũng đáng giá nhưng mà Lâm Tiểu Trúc lại làm như không thấy, công tử còn phải thương tâm dài dài.
Nhưng nàng đâu biết Lâm Tiểu Trúc không phải là không thấy. Viên Thiên Dã lo âu, bồn chồn, nàng đều thấy và cũng rất cảm động. Nhưng cảm động thì cảm động, có điều động tâm thì không dám. Kiếp trước nàng cũng đã từng yêu, cũng nhìn thấy người bên cạnh yêu như thế nào, đương nhiên biết nam nữ khi tình cảm thắm thiết thì mọi việc đều rất tốt, gắn bó không rời nhưng khi một người ngoảnh mặt quay lưng bước đi, chỉ còn lại một người với tình cảm của mình, khi tình yêu đã không còn thì cũng thê lương và bi thương tới mức nào. Hiện đại còn như thế, huống chi ở nơi này, nam nhân có thể ba vợ bồn nàng hầu, mà Viên Thiên Dã còn là nam nhân có địa vị cao, nàng sao dám đem chân tình giao cho hắn ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.