Chương 280: ĐỐI PHÓ
Tọa Chước Linh Linh Thủy
10/08/2016
“Đừng, đừng. . .” Nhị Hổ sợ hãi mở to hai mắt, cuống quít kêu lớn, muốn lui ra sau tránh chủy thủ nhưng lại không thế nhúc nhích. Một tay của Lâm Tiểu Trúc gác lên vai hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.
Nhị Hổ chẳng qua chỉ là một tên lưu manh đường phố, ỷ vào người đông thế mạnh lại có tỷ phu làm việc trong nha môn, ngày thường hay cùng một đám hồ bằng cẩu hữu giở trò để tống tiền. Hắn làm việc cũng cẩn thận, trước khi thu tiền luôn hỏi thăm tình hình, thấy Lâm Tiểu Trúc mấy ngày trước mới tới chỗ Quan thúc thuê sân, mua hạ nhân chỗ Lưu bà tử, xem ra là người không có căn cơ nên muốn đến kiếm chút tiền. Không ngờ Lâm Tiểu Trúc võ công cao cường, còn nói mình có chỗ dựa, nhất thời hoảng sợ. Nghĩ lại thấy nàng nói cũng có lý, nếu không có chỗ dựa, một tiểu cô nương có thể tự một mình mở tiệm sao ?
Nghĩ vậy, hắn vội kêu” lão Tam, đưa bạc cho nàng”
Một hán tử ở phía sau do dự một lát rồi lấy trong lòng ra năm lượng bạc, đặt lên bàn.
Mặt sau một cái hán tử do dự một chút, liền theo trong lòng lấy ra ngũ lượng bạc, phóng tới trên bàn.
“Cô nương, cô nương, tiền đã đưa, đao của ngươi có thể bỏ xuống chưa ?” Nhị Hổ thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn đặt chủy thủ lên cổ mình, tức giận lại không dám phát tác, chỉ đành ôn tồn năn nỉ.
Lâm Tiểu Trúc nhíu mày” sau này còn dám đến gây sự nữa hay không ?”
“Không dám, nếu có sẽ không được yên” Nhị Hổ thề thốt. Bọn chúng cũng chỉ dám bắt nạt người yếu đuối, người giống Lâm Tiểu Trúc, hắn sao dám trêu chọc.
Lâm Tiểu Trúc miệng cười, mắt vẫn sắc lạnh như đao” ta hỏi ngươi, ai sai ngươi tới phá chỗ ta ?”
“Không, không có ai sai bảo cả, chỉ do tiểu nhân bị mỡ heo che mắt, nghĩ có thể kiếm tiền thôi, mong cô nương giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho chúng tiểu nhân”
“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc nắm chặt chủy thủ trong tay” không muốn nói, ta cũng không ép nhưng nếu giờ ngươi nói ra, năm lượng bạc kia ta sẽ tặng các ngươi uống rượu, để lát nữa mới nói thì không phải chỉ đền mấy lượng bạc đơn giản vậy đâu, ngươi cần suy nghĩ cho kỹ a”
“Ta nói, ta nói.” Cưỡng bức thêm lợi dụ, người nhờ vả lại chẳng có bối cảnh gì, Nhị Hổ tội gì mà không khai, lập tức khai rõ người ở phía sau là quả phụ tiệm chạp phô Tần ký.
Lâm Tiểu Trúc liếc mắt nhìn La chưởng quỹ, thấy sắc mặt hắn không tốt, lấy chủy thủ ra khỏi cổ Nhị Hổ, lạnh lùng nói” cầm bạc, cút”
»Dạ, dạ” đám người Nhị Hổ vội vàng cầm tiền rời đi.
“Trần cô nương, xin lỗi, đều do La mỗ xử lý vấn đề không tốt” La chưởng quỹ nói, nhìn thấy rau ngâm đầy đất, hắn lấy trong lòng ra năm lượng bạc” mấy thứ này, để La mỗ đền đi”
“La chưởng quỹ sao lại nói vậy, Nhị Hổ đã nói là do Tần quả phụ sai khiến, liên quan gì tới La chưởng quỹ đâu. La chưởng quỹ cất bạc lại đi, nếu không sẽ khiến Trần Hi trong lòng bất an. Vừa rồi La chưởng quỹ đến giúp tiểu điếm, Trần Hi đã thực cảm kích” Lâm Tiểu Trúc thực cảm kích La chưởng quỹ đã không khoanh tay đứng nhìn mà đến giúp đỡ, dù Tần quả phụ sai người đến quấy phá có liên quan tới hắn, nàng cũng không thể lấy tiền của hắn.
Lâm Tiểu Trúc đã nói vậy, La chưởng quỹ cũng không miễn cưỡng, cất bạc, nói” Trần cô nương yên tâm, việc này giao cho La mỗ xử lý, sau tuyệt sẽ không xảy ra chuyện tương tự”
“Vậy xin làm phiền La chưởng quỹ” Lâm Tiểu Trúc thi lễ.
La chưởng quỹ vái chào rồi xoay người rời đi.
“Cô nương thật lợi hại” Trương Văn Đông và Tôn Hạo sùng bái nhìn Lâm Tiểu Trúc. Trương Văn Đông tuổi vốn tương đương Lâm Tiểu Trúc, hắn vẫn không mấy tin phục chủ tử này. Nhưng mấy ngày qua nàng chỉ huy bọn họ làm việc gọn gàng ngăn nắp, lại dạy bọn họ một số cách tính và dịch học đơn giản nhưng cực kỳ hữu hiệu, hắn liền thu hồi sự kì thị. Bây giờ thấy nàng võ công cao cường, chút không phục còn lại liền biến mất không tăm hơi.
“Được rồi, thu dọn mấy thứ này đi” Lâm Tiểu Trúc thản nhiên mỉm cười, phân phó. Lợi hại hay không, chỉ có nàng biết. Nếu vừa rồi Nhị Hổ kiên cường một chút, nàng cũng không có cách gì với hắn, dù sao cũng không thể giết hắn, dù đánh bị thương cũng sẽ bị kiện. Đám lưu manh du côn này sở dĩ dám hoành hành ngang ngược là do phía sau luôn có bóng dáng quan phủ, nếu thực sự bị kiện, nàng nhất định sẽ chịu thiệt. Thực ra nàng có chỗ dựa nào đâu.
Nghĩ tới việc làm ăn khi còn ở Bắc Yến, nàng thở dài một hơi, lắc lắc đầu, muốn loại bỏ bóng dáng kia và nỗi đau trong lòng.
Không biết đám người Nhị Hổ sợ thật hay do La chưởng quỹ có biện pháp với Tần quả phụ mà sau đó không còn ai đến tiệm Lâm Tiểu Trúc gây phiền toái. Thái độ của La chưởng quỹ đối với nàng vẫn xa cách và khách khí như cũ. Bách Vị cư buôn bán ngày càng tốt, Lâm Tiểu Trúc và hạ nhân cùng nhau trải qua một năm mới bình an.
Nghỉ tết mười ngày, Lâm Tiểu Trúc và Trương Văn Đông, Tôn Hạo đi đến cửa hàng, chuẩn bị khai trương. Ba người đang quét dọn trong tiệm bỗng nhiên nghe phía đối diện vang lên tiếng pháp giòn giã, đưa mắt nhìn thì thấy một cửa hàng trước cửa dán băng đỏ, còn có một đội lân sư rồng đang múa giúp vui.
“Có chuyện gì vậy ? không phải đó là cửa tiệm tơ lụa sao ? sao lại khai trương lần nữa ? »Trương Văn Đông đứng ở cửa nhìn chung quan hỏi.
“Không biết.” Tôn Hạo lắc đầu, quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc hỏi” cô nương, ta đi xem thử nha ?”
“Đi đi.” Lâm Tiểu Trúc gật đầu.
Trải qua một tháng trau dồi, Tôn Hạo miệng như bôi mật, nói ngày càng ngọt, hơn nữa làm người thông minh, giỏi quan sát sắc mặt người khác. Cho nên khi không có việc gì, Lâm Tiểu Trúc để hắn đến các cửa hàng khác đi dạo, thu thập thông tin. Mở cửa buôn bán, không thể quá bế tắc, hỏi thăm tin tức luôn có lợi. Vì thế khi xảy ra chuyện gì mới, Lâm Tiểu Trúc đều bảo hắn đi tìm hiểu.
Đã có rất nhiều người tụ tập trước cửa hàng kia xem náo nhiệt, Tôn Hạo cũng chen vào trong đám người, đến khi Lâm Tiểu Trúc và Trương Văn Đông dọn dẹp xong, hắn mới trở về, sắc mặt có chút ngưng trọng. Vào cửa, chờ khách mua rau ngâm đi rồi mới nói” cô nương, đối diện lại mở một cửa hàng điểm tâm gọi là Chu ký, thực đơn giống Lưu ký mà còn phong phú hơn, hơn nữa. . . »hắn nhìn nhìn ra ngoài, thấp giọng nói” nghe nói Tần quả phụ kia năm ngoái đã tái giá, gả là di nương cho một kẻ có tiền, nghe nói khá được sủng ái, cửa hàng này là người kia mở cho nàng. Sợ là nàng ghi hận với La chưởng quỹ, cố ý mở ở đây để chèn ép tiệm điểm tâm Lưu ký”
Chuyện Tần quả phụ dây dưa với La chưởng quỹ, hắn đã biết khi lê la ở các cửa hàng khác, cho nên đối với chuyện lần trước Nhị Hổ đến vu oan, hắn và Trương Văn Đông cũng hiểu rõ. Lúc này thấy Tần quả phụ lại mở cửa hàng điểm tâm ở đối diện, trong lòng hắn liền thấy bất an. Tần quả phụ vốn không có quyền thế tiền tài, cùng lắm bỏ vài lượng bạc cho đám Nhị Hổ đến gây sự, làm không được thì cũng chẳng hại gì nhưng bây giờ nàng đã có chỗ dựa, khúc mắc cũ nếu không bỏ xuống được thì chính là lai giả bất thiện, không chừng đối phó với La chưởng quỹ cũng đồng thời nhắm vào Bách Vị cư của bọn họ.
Tôn Hạo lo lắng, Lâm Tiểu Trúc đương nhiên cũng lo, hơn nữa còn lo nhiều hơn cả hắn. Trải qua nhiều chuyện, nàng biết được phía sau La chưởng quỹ chính là Kinh triệu doãn Việt kinh. La chưởng quỹ là bà con xa của Lưu phủ doãn, gia cảnh không được tốt vì thế giúp Lưu phủ doãn trông coi việc làm ăn, quản lý hai cửa hàng điểm tâm. Nàng không tin La chưởng quỹ không hiểu được thâm ý của Tần quả phụ. Nếu nàng ta đã biết bối cảnh của hắn mà còn muốn đối phó, vậy chứng tỏ chỗ dựa của Tần quả phụ cũng không tệ, ít nhất là sánh ngang với Lưu phủ doãn.
Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Tần quả phủ vì La chưởng quỹ đã từng gây phiền toái cho nàng, bây giờ chắc sẽ không bỏ qua cho Bách Vị cư.
“Cô nương,Tần quả phụ này có thể đối phó chúng ta hay không ?” Trương Văn Đông lo lắng hỏi.
“Sợ cái gì? chẳng phải cô nương cũng có chỗ dựa sao ?” Tôn Hạo nói” trải qua chuyện lần trước, chắc Tần quả phụ không dám tìm chúng ta gây phiền toái đâu, nếu không nàng cũng sẽ không chỉ mở cửa hàng điểm tâm, đây là nhắm vào La chưởng quỹ a”
Trương Văn Đông thấy Lâm Tiểu Trúc cười cười, không đáp lời Tôn Hạo, lo lắng trong lòng không hề giảm. Từ trước tới nay, hắn chưa từng thấy cô nương đi đâu, có thể chỗ dựa mà cô nương nói chẳng qua là muốn hù dọa Nhị Hổ mà thôi.
Tôn Hạo thấy Trương Văn Đông không tiếp lời hắn, lại thở dài nói” Tần quả phụ là muốn bức La chưởng quỹ đến không còn đường đi nha, nếu việc làm ăn của Lưu ký giảm sút, Lưu phủ doãn biết nguyên cớ là do La chưởng quỹ, e là sẽ đuổi hắn nha”
Lần trước La chưởng quỹ giúp đuổi Nhị Hổ đi, Tôn Hạo vẫn luôn có hảo cảm với hắn. Mỗi khi đến Lưu ký chơi, La chưởng quỹ tuy không quá nhiệt tình với hắn nhưng cũng coi như có lễ, vì thế hắn thực sự không muốn La chưởng quỹ rơi vào kết cục kia.
“Nếu La chưởng quỹ bị đuổi, vậy chúng ta. . . »Trương Văn Đông ngẩng đầu nhìn phía đối diện
Lâm Tiểu Trúc cũng liếc mắt nhìn sang phía đối diện 'hôm nay Chu ký khai trương, có bán điểm hạ giá không ?”
“Không hạ giá nhưng chiết khấu chín phần trăm” Tôn Hạo nói.
Lâm Tiểu Trúc lấy hai lượng bạc đưa cho Tôn Hạo” ngươi đến Chu ký mua ít điểm tâm đi. Nhớ kỹ, chọn loại tốt nhất, mua nhiều loại càng tốt”
“Cô nương, nếu ngươi thích ăn điểm tâm, chúng ta đến mua của Lưu ký là được mà, sao lại giúp cho Chu ký chứ ?” Tôn Hạo không nhận tiền, nói.
Lâm Tiểu Trúc trầm mặt” bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, ta làm gì, đều có dụng ý của ta”
Nhị Hổ chẳng qua chỉ là một tên lưu manh đường phố, ỷ vào người đông thế mạnh lại có tỷ phu làm việc trong nha môn, ngày thường hay cùng một đám hồ bằng cẩu hữu giở trò để tống tiền. Hắn làm việc cũng cẩn thận, trước khi thu tiền luôn hỏi thăm tình hình, thấy Lâm Tiểu Trúc mấy ngày trước mới tới chỗ Quan thúc thuê sân, mua hạ nhân chỗ Lưu bà tử, xem ra là người không có căn cơ nên muốn đến kiếm chút tiền. Không ngờ Lâm Tiểu Trúc võ công cao cường, còn nói mình có chỗ dựa, nhất thời hoảng sợ. Nghĩ lại thấy nàng nói cũng có lý, nếu không có chỗ dựa, một tiểu cô nương có thể tự một mình mở tiệm sao ?
Nghĩ vậy, hắn vội kêu” lão Tam, đưa bạc cho nàng”
Một hán tử ở phía sau do dự một lát rồi lấy trong lòng ra năm lượng bạc, đặt lên bàn.
Mặt sau một cái hán tử do dự một chút, liền theo trong lòng lấy ra ngũ lượng bạc, phóng tới trên bàn.
“Cô nương, cô nương, tiền đã đưa, đao của ngươi có thể bỏ xuống chưa ?” Nhị Hổ thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn đặt chủy thủ lên cổ mình, tức giận lại không dám phát tác, chỉ đành ôn tồn năn nỉ.
Lâm Tiểu Trúc nhíu mày” sau này còn dám đến gây sự nữa hay không ?”
“Không dám, nếu có sẽ không được yên” Nhị Hổ thề thốt. Bọn chúng cũng chỉ dám bắt nạt người yếu đuối, người giống Lâm Tiểu Trúc, hắn sao dám trêu chọc.
Lâm Tiểu Trúc miệng cười, mắt vẫn sắc lạnh như đao” ta hỏi ngươi, ai sai ngươi tới phá chỗ ta ?”
“Không, không có ai sai bảo cả, chỉ do tiểu nhân bị mỡ heo che mắt, nghĩ có thể kiếm tiền thôi, mong cô nương giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho chúng tiểu nhân”
“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc nắm chặt chủy thủ trong tay” không muốn nói, ta cũng không ép nhưng nếu giờ ngươi nói ra, năm lượng bạc kia ta sẽ tặng các ngươi uống rượu, để lát nữa mới nói thì không phải chỉ đền mấy lượng bạc đơn giản vậy đâu, ngươi cần suy nghĩ cho kỹ a”
“Ta nói, ta nói.” Cưỡng bức thêm lợi dụ, người nhờ vả lại chẳng có bối cảnh gì, Nhị Hổ tội gì mà không khai, lập tức khai rõ người ở phía sau là quả phụ tiệm chạp phô Tần ký.
Lâm Tiểu Trúc liếc mắt nhìn La chưởng quỹ, thấy sắc mặt hắn không tốt, lấy chủy thủ ra khỏi cổ Nhị Hổ, lạnh lùng nói” cầm bạc, cút”
»Dạ, dạ” đám người Nhị Hổ vội vàng cầm tiền rời đi.
“Trần cô nương, xin lỗi, đều do La mỗ xử lý vấn đề không tốt” La chưởng quỹ nói, nhìn thấy rau ngâm đầy đất, hắn lấy trong lòng ra năm lượng bạc” mấy thứ này, để La mỗ đền đi”
“La chưởng quỹ sao lại nói vậy, Nhị Hổ đã nói là do Tần quả phụ sai khiến, liên quan gì tới La chưởng quỹ đâu. La chưởng quỹ cất bạc lại đi, nếu không sẽ khiến Trần Hi trong lòng bất an. Vừa rồi La chưởng quỹ đến giúp tiểu điếm, Trần Hi đã thực cảm kích” Lâm Tiểu Trúc thực cảm kích La chưởng quỹ đã không khoanh tay đứng nhìn mà đến giúp đỡ, dù Tần quả phụ sai người đến quấy phá có liên quan tới hắn, nàng cũng không thể lấy tiền của hắn.
Lâm Tiểu Trúc đã nói vậy, La chưởng quỹ cũng không miễn cưỡng, cất bạc, nói” Trần cô nương yên tâm, việc này giao cho La mỗ xử lý, sau tuyệt sẽ không xảy ra chuyện tương tự”
“Vậy xin làm phiền La chưởng quỹ” Lâm Tiểu Trúc thi lễ.
La chưởng quỹ vái chào rồi xoay người rời đi.
“Cô nương thật lợi hại” Trương Văn Đông và Tôn Hạo sùng bái nhìn Lâm Tiểu Trúc. Trương Văn Đông tuổi vốn tương đương Lâm Tiểu Trúc, hắn vẫn không mấy tin phục chủ tử này. Nhưng mấy ngày qua nàng chỉ huy bọn họ làm việc gọn gàng ngăn nắp, lại dạy bọn họ một số cách tính và dịch học đơn giản nhưng cực kỳ hữu hiệu, hắn liền thu hồi sự kì thị. Bây giờ thấy nàng võ công cao cường, chút không phục còn lại liền biến mất không tăm hơi.
“Được rồi, thu dọn mấy thứ này đi” Lâm Tiểu Trúc thản nhiên mỉm cười, phân phó. Lợi hại hay không, chỉ có nàng biết. Nếu vừa rồi Nhị Hổ kiên cường một chút, nàng cũng không có cách gì với hắn, dù sao cũng không thể giết hắn, dù đánh bị thương cũng sẽ bị kiện. Đám lưu manh du côn này sở dĩ dám hoành hành ngang ngược là do phía sau luôn có bóng dáng quan phủ, nếu thực sự bị kiện, nàng nhất định sẽ chịu thiệt. Thực ra nàng có chỗ dựa nào đâu.
Nghĩ tới việc làm ăn khi còn ở Bắc Yến, nàng thở dài một hơi, lắc lắc đầu, muốn loại bỏ bóng dáng kia và nỗi đau trong lòng.
Không biết đám người Nhị Hổ sợ thật hay do La chưởng quỹ có biện pháp với Tần quả phụ mà sau đó không còn ai đến tiệm Lâm Tiểu Trúc gây phiền toái. Thái độ của La chưởng quỹ đối với nàng vẫn xa cách và khách khí như cũ. Bách Vị cư buôn bán ngày càng tốt, Lâm Tiểu Trúc và hạ nhân cùng nhau trải qua một năm mới bình an.
Nghỉ tết mười ngày, Lâm Tiểu Trúc và Trương Văn Đông, Tôn Hạo đi đến cửa hàng, chuẩn bị khai trương. Ba người đang quét dọn trong tiệm bỗng nhiên nghe phía đối diện vang lên tiếng pháp giòn giã, đưa mắt nhìn thì thấy một cửa hàng trước cửa dán băng đỏ, còn có một đội lân sư rồng đang múa giúp vui.
“Có chuyện gì vậy ? không phải đó là cửa tiệm tơ lụa sao ? sao lại khai trương lần nữa ? »Trương Văn Đông đứng ở cửa nhìn chung quan hỏi.
“Không biết.” Tôn Hạo lắc đầu, quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc hỏi” cô nương, ta đi xem thử nha ?”
“Đi đi.” Lâm Tiểu Trúc gật đầu.
Trải qua một tháng trau dồi, Tôn Hạo miệng như bôi mật, nói ngày càng ngọt, hơn nữa làm người thông minh, giỏi quan sát sắc mặt người khác. Cho nên khi không có việc gì, Lâm Tiểu Trúc để hắn đến các cửa hàng khác đi dạo, thu thập thông tin. Mở cửa buôn bán, không thể quá bế tắc, hỏi thăm tin tức luôn có lợi. Vì thế khi xảy ra chuyện gì mới, Lâm Tiểu Trúc đều bảo hắn đi tìm hiểu.
Đã có rất nhiều người tụ tập trước cửa hàng kia xem náo nhiệt, Tôn Hạo cũng chen vào trong đám người, đến khi Lâm Tiểu Trúc và Trương Văn Đông dọn dẹp xong, hắn mới trở về, sắc mặt có chút ngưng trọng. Vào cửa, chờ khách mua rau ngâm đi rồi mới nói” cô nương, đối diện lại mở một cửa hàng điểm tâm gọi là Chu ký, thực đơn giống Lưu ký mà còn phong phú hơn, hơn nữa. . . »hắn nhìn nhìn ra ngoài, thấp giọng nói” nghe nói Tần quả phụ kia năm ngoái đã tái giá, gả là di nương cho một kẻ có tiền, nghe nói khá được sủng ái, cửa hàng này là người kia mở cho nàng. Sợ là nàng ghi hận với La chưởng quỹ, cố ý mở ở đây để chèn ép tiệm điểm tâm Lưu ký”
Chuyện Tần quả phụ dây dưa với La chưởng quỹ, hắn đã biết khi lê la ở các cửa hàng khác, cho nên đối với chuyện lần trước Nhị Hổ đến vu oan, hắn và Trương Văn Đông cũng hiểu rõ. Lúc này thấy Tần quả phụ lại mở cửa hàng điểm tâm ở đối diện, trong lòng hắn liền thấy bất an. Tần quả phụ vốn không có quyền thế tiền tài, cùng lắm bỏ vài lượng bạc cho đám Nhị Hổ đến gây sự, làm không được thì cũng chẳng hại gì nhưng bây giờ nàng đã có chỗ dựa, khúc mắc cũ nếu không bỏ xuống được thì chính là lai giả bất thiện, không chừng đối phó với La chưởng quỹ cũng đồng thời nhắm vào Bách Vị cư của bọn họ.
Tôn Hạo lo lắng, Lâm Tiểu Trúc đương nhiên cũng lo, hơn nữa còn lo nhiều hơn cả hắn. Trải qua nhiều chuyện, nàng biết được phía sau La chưởng quỹ chính là Kinh triệu doãn Việt kinh. La chưởng quỹ là bà con xa của Lưu phủ doãn, gia cảnh không được tốt vì thế giúp Lưu phủ doãn trông coi việc làm ăn, quản lý hai cửa hàng điểm tâm. Nàng không tin La chưởng quỹ không hiểu được thâm ý của Tần quả phụ. Nếu nàng ta đã biết bối cảnh của hắn mà còn muốn đối phó, vậy chứng tỏ chỗ dựa của Tần quả phụ cũng không tệ, ít nhất là sánh ngang với Lưu phủ doãn.
Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Tần quả phủ vì La chưởng quỹ đã từng gây phiền toái cho nàng, bây giờ chắc sẽ không bỏ qua cho Bách Vị cư.
“Cô nương,Tần quả phụ này có thể đối phó chúng ta hay không ?” Trương Văn Đông lo lắng hỏi.
“Sợ cái gì? chẳng phải cô nương cũng có chỗ dựa sao ?” Tôn Hạo nói” trải qua chuyện lần trước, chắc Tần quả phụ không dám tìm chúng ta gây phiền toái đâu, nếu không nàng cũng sẽ không chỉ mở cửa hàng điểm tâm, đây là nhắm vào La chưởng quỹ a”
Trương Văn Đông thấy Lâm Tiểu Trúc cười cười, không đáp lời Tôn Hạo, lo lắng trong lòng không hề giảm. Từ trước tới nay, hắn chưa từng thấy cô nương đi đâu, có thể chỗ dựa mà cô nương nói chẳng qua là muốn hù dọa Nhị Hổ mà thôi.
Tôn Hạo thấy Trương Văn Đông không tiếp lời hắn, lại thở dài nói” Tần quả phụ là muốn bức La chưởng quỹ đến không còn đường đi nha, nếu việc làm ăn của Lưu ký giảm sút, Lưu phủ doãn biết nguyên cớ là do La chưởng quỹ, e là sẽ đuổi hắn nha”
Lần trước La chưởng quỹ giúp đuổi Nhị Hổ đi, Tôn Hạo vẫn luôn có hảo cảm với hắn. Mỗi khi đến Lưu ký chơi, La chưởng quỹ tuy không quá nhiệt tình với hắn nhưng cũng coi như có lễ, vì thế hắn thực sự không muốn La chưởng quỹ rơi vào kết cục kia.
“Nếu La chưởng quỹ bị đuổi, vậy chúng ta. . . »Trương Văn Đông ngẩng đầu nhìn phía đối diện
Lâm Tiểu Trúc cũng liếc mắt nhìn sang phía đối diện 'hôm nay Chu ký khai trương, có bán điểm hạ giá không ?”
“Không hạ giá nhưng chiết khấu chín phần trăm” Tôn Hạo nói.
Lâm Tiểu Trúc lấy hai lượng bạc đưa cho Tôn Hạo” ngươi đến Chu ký mua ít điểm tâm đi. Nhớ kỹ, chọn loại tốt nhất, mua nhiều loại càng tốt”
“Cô nương, nếu ngươi thích ăn điểm tâm, chúng ta đến mua của Lưu ký là được mà, sao lại giúp cho Chu ký chứ ?” Tôn Hạo không nhận tiền, nói.
Lâm Tiểu Trúc trầm mặt” bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, ta làm gì, đều có dụng ý của ta”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.