Chương 220: ĐUỔI THEO
Tọa Chước Linh Linh Thủy
09/08/2016
Thấy mọi người đều muốn tiến lên khuyên giải, Viên Thiên Dã lạnh lùng nhìn Thẩm Tử Dực” ngươi thực sự muốn bàn luận vấn đề này ở đây ?”
“Ách.” Thẩm Tử Dực nghẹn lời. Tuy hắn thích Lâm Tiểu Trúc, muốn lấy nàng làm vợ nhưng cầu hôn là chuyện của hai người, không cần nói ra trước mặt mọi người, làm con khỉ đùa giỡn cho người ta xem. Chẳng qua sau khi đi săn về, nghe Trang ma ma bẩm báo rằng Lâm Tiểu Trúc đã tới tìm, còn mặc xiêm y vải bố thô sơ, còn để lại cho hắn một phong thư, hắn liền bối rối. Sau khi đọc thư, biết nàng lẻ loi một mình đi đến Nam Việt quốc, hắn vội sai người đuổi theo, trong lòng cực kỳ giận Viên Thiên Dã. Dù thế nào cũng không nên để một nữ hài tử xa nhà một mình, nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì tính làm sao ? Cùng lúc hắn nhận được thiệp mời của Viên phủ,vì thế linh cơ vừa động, lập tức đến đây còn đưa ra lời cầu hôn, chủ yếu là muốn làm Viên Thiên Dã mất mặt, coi như giúp Lâm Tiểu Trúc xả giận. Từ biểu hiện hôm đó, hắn thấy Viên Thiên Dã rất thích Lâm Tiểu Trúc, hơn nữa sức ghen cũng cực kỳ lớn, bây giờ mình ở trước mặt hắn cầu hôn nữ nhân hắn thích, hắn không điên mới lạ.
Mặc khác, Thẩm Tử Dực còn có dụng ý khác, chính là muốn biết xem Viên Thiên Dã có thực sự cởi bỏ nô tịch cho Lâm Tiểu Trúc hay không. Nếu không, cho dù Lâm Tiểu Trúc có cầm khế ước bán thân cũng vô dụng, cho dù nàng có ngọc bài thì chỉ cần Viên Thiên Dã không nể mặt Hiên Viên Thánh Thượng thì cả đời này nàng phải chịu khống chế của hắn. Nếu sau này mình và Lâm Tiểu Trúc thực sự lưỡng tình tương duyệt, muốn thành thân thì còn phải cầu xin Viên Thiên Dã cho nàng được tự do. Nếu Viên Thiên Dã không muốn buông tay, chuyện này phải tốn nhiều thời gian và tâm tư rồi. Cho nên lúc này hắn mới xuất ra chiêu này. Hoàng tử của một quốc gia cầu hôn một hạ nhân, chủ nhân lại không đáp ứng, vậy coi như là trở thành kẻ địch của quốc gia kia rồi. Nếu Viên Thiên Dã không đáp ứng cuộc hôn nhân này, cho thấy Lâm Tiểu Trúc đã chuộc thân, hắn không còn là chủ của nàng. Ở trước mặt bao nhiêu người, không sợ sau này hắn lôi chuyện nô tịch ra làm cớ.
Về chuyện mặt mũi, Thẩm Tử Dực không quan tâm, đề cho thân phận của Lâm Tiểu Trúc được phơi bày, hôm nay hắn cầu hôn thành hay không cũng trở thành một giai thoại.
Có điều khúc mắc trong đó thật đúng là không nên nói trước mặt mọi người. Nghĩ tới đây, hắn vẫn đứng yên, liếc nhìn Viên Thiên Dã” ngươi trước tiên trả lời ở trước mặt mọi người đã rồi có chuyện gì nói sau”
Thẩm Tử Dực không đi, Viên Thiên Dã dù tức giận thế nào cũng không thể phát tác trước mặt mọi người, chỉ nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói” Dực công tử, ngươi tới không đúng lúc rồi. Lâm cô nương đã chuộc thân và rời khỏi Yên kinh. Ta không thể nào đáp ứng lời cầu hôn của ngươi, tốt nhất ngươi nên tìm nàng mà trực tiếp cầu thân đi. Ta còn có việc nói với ngươi, chúng ta ra ngoài nói chuyện” nói xong trừng mắt nhìn Thẩm Tử Dực.
Thẩm Tử Dực cũng trừng lại hắn rồi mới nhấc chân đi ra ngoài.
Đến nơi không có người, Thẩm Tử Dực vừa quay người lại liền cho Viên Thiên Dã một quyền. Viên Thiên Dã võ công mạnh hơn Thẩm Tử Dực nhiều, đâu dễ để bị đánh trúng, nhẹ nhàng nghiêng người tránh một quyền kia, kéo vạt áo của Thẩm Tử Dực, nghiến răng nói” ta kiềm nén lửa giận dữ lắm mới không cho ngươi một trận, với công phu mèo quào ba chân của ngươi mà cũng muốn ra tay với ta ? Thẩm Tử Dực, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng gây chuyện với ta, nếu không ta cho ngươi nằm thẳng mà đi ra ngoài”
“Viên Thiên Dã, ngươi có năng lực, ngươi có quyền thế nhưng nếu ngươi là một nam nhân sẽ không để Lâm Tiểu Trúc lẻ loi một mình ra đi. Ta nói cho ngươi biết, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ngươi chờ mà hối hận cả đời đi” . Thẩm Tử Dực nói xong, kéo lại vạt áo của mình rồi xoay người đi ra ngoài. Mục đích chính hôm nay của hắn là giúp Lâm Tiểu Trúc xả giận, bây giờ đã khiến cho Viên Thiên Dã tức đến xì khói,hắn phải về nhà thu thập hành lý, sáng sớm mai đuổi theo Lâm Tiểu Trúc, cùng nhau về Nam Việt quốc
“Khoan đi đã” Viên Thiên Dã nắm chặt cánh tay hắn” ta hỏi ngươi, ngươi biết rõ Lâm Tiểu Trúc đã đi rồi, còn tới đây cầu thân là có ý gì ?”
“Có ý tứ gì? Ta chính là muốn cho ngươi biết, Lâm Tiểu Trúc, ta cưới chắc rồi. Hôm nay ngươi đã buông tay, sau này đừng lại dây dưa không rõ với nàng, càng đừng nói tới thân phận chủ tử với hạ nhân. Đó là phu nhân tương lai của ta. Nếu ngươi lại muốn khi dễ nàng phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi có phải muốn đối đầu với Nam Việt quốc ta hay không ?”
“Nói bậy, Lâm Tiểu Trúc khi nào thì đáp ứng gả cho ngươi ? Nếu muốn cưới nàng, ngươi mơ tưởng. Nàng là của ta, là của ta!” Viên Thiên dã lớn tiếng rít gào.
“Cái gì là của ngươi ? nàng đi theo bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, ngươi có đối đãi với nàng như một đối tượng sẽ kết hôn hay không ? ngươi chỉ xem nàng là một người có thể tùy ngươi xoa nắn vặn vẹo, chỉ một ý niệm là quyết định sống chết. Ở trong mắt ngươi, cho nàng một danh phận cơ thiếp đã là ban ơn đúng không ? nếu không, ngươi đã sớm để nàng được tự do, sắp xếp cho nàng một xuất thân cần gì phải dùng khế ước bán thân để buộc nàng trong lòng bàn tay. Ngươi thích nàng ? phi, thích cái khỉ gì, chẳng qua ngươi cầu mà không được nên nảy sinh ý muốn chiếm giữ mà thôi. Nếu từ đầu nàng thích ngươi, ngươi đã sớm giẫm nát nàng dưới chân, có lẻ ngay cả danh phận cũng không cho nàng. Lâm Tiểu Trúc chính là thấy rõ điểm này mới không thích ngươi, muốn rời khỏi ngươi. Viên Thiên Dã, ngươi hiện tại cũng sắp đón dâu, sau này nữ nhân một đàn, vẫn nên quên Lâm Tiểu Trúc đi” nói xong hất tay Viên Thiên Dã ra, rời đi.
Viên Thiên Dã đứng yên, ngây ngốc.
“Biểu ca, xảy ra chuyện gì ?” Xa xa truyền đến thanh âm Đường Viễn Ninh, chốc lát sau, hắn đã đến gần” hôm nay ta có việc nên tới trễ, vừa nghe nói Thẩm Tử Dực muốn cầu thân Lâm Tiểu Trúc, là chuyện gì ? ngươi thực sự muốn lấy Dư Ngọc kia làm chính phi ?”
Viên Thiên Dã không nói gì, quay đầu bước đi.
“Biểu ca, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ cho ta biết đi” Đường Viễn Ninh giữ hắn lại
Viên Thiên Dã thở dài một tiếng, nhìn chân trời dần dần tối lại” Viễn Ninh, ngươi cũng biết được ta thích Lâm Tiểu Trúc, chính là cầu mà không được nên muốn chiếm giữ sao ?”
Đường Viễn Ninh bị một câu không đầu không đuôi của hắn làm sửng sốt, nghĩ nghĩ nói” có lẽ có một chút, với tính tình của ngươi, chỉ có không chiếm được mới là tốt nhất, nếu trực tiếp đưa tới trước mặt ngươi, có lẽ nhìn ngươi cũng không thèm nhìn”
Viên Thiên Dã kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đường Viễn Ninh, hồi lâu không lên tiếng.
“Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?” Đường Viễn Ninh thấy hắn cảm xúc không đúng, không khỏi có chút bối rối.
Viên Thiên Dã nhắm mắt lại, hầu kết dao động liên tục, hồi lâu mới nói” vậy ngươi nói, vì sao hai ngày qua ta lại nhớ nàng nhiều như vậy ? nàng thông minh, nàng linh động, nàng kiên nghị, tất cả những gì thuộc về nàng, thậm chí hương vị đồ ăn nàng làm, ta cũng nhớ. Tất cả đều rất rõ ràng xác thực, sao lại là cầu mà không thể giữ chứ ?”
“Ngươi đã rõ ràng tâm ý của mình vậy còn chờ gì nữa, mau nói nói rõ với nàng rồi cưới nàng làm vợ ah”
Viên Thiên Dã cười khổ, lắc đầu” nàng nói không muốn, nàng phải rời đi, mang theo khế ước bán thân mà đi rồi ?”
“Lâm Tiểu Trúc nàng đi đâu vậy?” Đường Viễn Ninh kinh ngạc. Từ sau khi Viên Thác lên ngôi, Đường Viễn Ninh được xếp cho một chức quan có thực quyền, mấy ngày qua bận rộn công việc nên chưa biết chuyện xảy ra ở Viên phủ.
“Đi đến Nam Việt quốc ?” Viên Thiên Dã xoay người nhìn về phía chân trời
“Nam Việt quốc ?” Đường Viễn Ninh cả kinh” chẳng lẽ liên quan tới Thẩm Tử Dực ? nàng sẽ gả cho hắn sao ? sao có thể ? Thẩm Tử Dực sao có thể cưới nàng làm chính phi ?”
Viên Thiên Dã sắc mặt âm trầm, lắc đầu nói” không biết, vừa rồi thấy Thẩm Tử Dực như vậy dường như hắn thích Lâm Tiểu Trúc, không biết nàng đã đáp ứng hắn cái gì, nếu không hắn cũng sẽ không đến đây mà nháo như vậy”
“Vậy ngươi còn chờ cái gì?” Đường Viễn Ninh bối rối, nhìn thấy chung quanh không có ai, hạ giọng nói” ta không biết rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì nữa ? ngươi thực sự muốn lấy Dư Ngọc ? ngươi thực sự từ bỏ được Lâm Tiểu Trúc? nếu ngươi không muốn ngồi vào vị trí kia thì cần gì phải vì bọn họ mà bỏ qua người mình thích ? ta biết, ngươi từ nhỏ lưu lạc bên ngoài cho nên rất khát vọng thân tình nhưng cũng phải xem bọn họ có thực lòng với ngươi hay không. Ngươi nhìn xem, những chuyện bọn họ làm trong khoảng thời gian này chưa đủ làm ngươi thất vọng, đau khổ hay sao ? ngươi lấy một nữ tử mình thích, xây dựng gia đình của riêng mình, sau này sinh đứa nhỏ, vậy chẳng phải ngươi đã có người thân sao ? cần gì phải quyến luyến bọn họ”
Viên Thiên Dã thở dài một hơi, gật gật đầu nói” Ngươi nói rất đúng. Thực ra ta vẫn ôm hi vọng hão huyền, muốn đẹp cả đôi đường. Sau Lâm Tiểu Trúc nói khôn muốn, ta liền có chút nản lòng, nghĩ nếu không thể giữ nàng lại vậy thì tùy tiện thành thân, chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôi, cũng không có gì nhưng cho tới hôm nay ta mới hiểu được tâm ý của mình” hắn vương tay vỗ vai Đường Viễn Ninh” huynh đệ, cảm tạ »nói xong, vội rời đi
Tuy rằng quan tâm tới Lâm Tiểu Trúc nhưng Viên Thiên Dã không lo lắng như Thẩm Tử Dực. Hắn biết Viên Ngũ Nương và Viên Lục Nương nhất định sẽ bảo hộ nàng an toàn, đến lúc đó chỉ cần liên lạc với các nàng là biết Lâm Tiểu Trúc đang ở đâu. Cho nên buổi tối, hắn không vội vã xuất phát trong đêm mà gọi đám người Viên Lâm, Viên Thành tới, sắp xếp chuyện trong kinh thành, lại dặn dò bọn họ phải đến quan phủ xóa bỏ nô tịch cho Lâm Tiểu Trúc, mặt khác sai người liên lạc với đám người Viên Ngũ Nương. Sáng sớm hôm sau hắn mới mang theo Viên Thập, Viên Nhị, Viên Tam đi đến cửa thành.
“Vương gia,chiếc xe ngựa phía trước hình như là của Dực công tử, người cỡi ngựa bên cạnh chính là gã sai vặt của hắn” Viên Nhị cỡi ngựa đi bên cạnh thấp giọng báo cáo
“Hừ, đừng để ý đến hắn, chút nữa ra khỏi thành chúng ta đi nhanh một chút, tới trước bọn họ là được” Viên Thiên Dã nghe nói Thẩm Tử Dực cũng ra khỏi thành liền đoán được hắn đuổi theo Lâm Tiểu Trúc, trong lòng lại thấy mất hứng.
“Ách.” Thẩm Tử Dực nghẹn lời. Tuy hắn thích Lâm Tiểu Trúc, muốn lấy nàng làm vợ nhưng cầu hôn là chuyện của hai người, không cần nói ra trước mặt mọi người, làm con khỉ đùa giỡn cho người ta xem. Chẳng qua sau khi đi săn về, nghe Trang ma ma bẩm báo rằng Lâm Tiểu Trúc đã tới tìm, còn mặc xiêm y vải bố thô sơ, còn để lại cho hắn một phong thư, hắn liền bối rối. Sau khi đọc thư, biết nàng lẻ loi một mình đi đến Nam Việt quốc, hắn vội sai người đuổi theo, trong lòng cực kỳ giận Viên Thiên Dã. Dù thế nào cũng không nên để một nữ hài tử xa nhà một mình, nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì tính làm sao ? Cùng lúc hắn nhận được thiệp mời của Viên phủ,vì thế linh cơ vừa động, lập tức đến đây còn đưa ra lời cầu hôn, chủ yếu là muốn làm Viên Thiên Dã mất mặt, coi như giúp Lâm Tiểu Trúc xả giận. Từ biểu hiện hôm đó, hắn thấy Viên Thiên Dã rất thích Lâm Tiểu Trúc, hơn nữa sức ghen cũng cực kỳ lớn, bây giờ mình ở trước mặt hắn cầu hôn nữ nhân hắn thích, hắn không điên mới lạ.
Mặc khác, Thẩm Tử Dực còn có dụng ý khác, chính là muốn biết xem Viên Thiên Dã có thực sự cởi bỏ nô tịch cho Lâm Tiểu Trúc hay không. Nếu không, cho dù Lâm Tiểu Trúc có cầm khế ước bán thân cũng vô dụng, cho dù nàng có ngọc bài thì chỉ cần Viên Thiên Dã không nể mặt Hiên Viên Thánh Thượng thì cả đời này nàng phải chịu khống chế của hắn. Nếu sau này mình và Lâm Tiểu Trúc thực sự lưỡng tình tương duyệt, muốn thành thân thì còn phải cầu xin Viên Thiên Dã cho nàng được tự do. Nếu Viên Thiên Dã không muốn buông tay, chuyện này phải tốn nhiều thời gian và tâm tư rồi. Cho nên lúc này hắn mới xuất ra chiêu này. Hoàng tử của một quốc gia cầu hôn một hạ nhân, chủ nhân lại không đáp ứng, vậy coi như là trở thành kẻ địch của quốc gia kia rồi. Nếu Viên Thiên Dã không đáp ứng cuộc hôn nhân này, cho thấy Lâm Tiểu Trúc đã chuộc thân, hắn không còn là chủ của nàng. Ở trước mặt bao nhiêu người, không sợ sau này hắn lôi chuyện nô tịch ra làm cớ.
Về chuyện mặt mũi, Thẩm Tử Dực không quan tâm, đề cho thân phận của Lâm Tiểu Trúc được phơi bày, hôm nay hắn cầu hôn thành hay không cũng trở thành một giai thoại.
Có điều khúc mắc trong đó thật đúng là không nên nói trước mặt mọi người. Nghĩ tới đây, hắn vẫn đứng yên, liếc nhìn Viên Thiên Dã” ngươi trước tiên trả lời ở trước mặt mọi người đã rồi có chuyện gì nói sau”
Thẩm Tử Dực không đi, Viên Thiên Dã dù tức giận thế nào cũng không thể phát tác trước mặt mọi người, chỉ nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói” Dực công tử, ngươi tới không đúng lúc rồi. Lâm cô nương đã chuộc thân và rời khỏi Yên kinh. Ta không thể nào đáp ứng lời cầu hôn của ngươi, tốt nhất ngươi nên tìm nàng mà trực tiếp cầu thân đi. Ta còn có việc nói với ngươi, chúng ta ra ngoài nói chuyện” nói xong trừng mắt nhìn Thẩm Tử Dực.
Thẩm Tử Dực cũng trừng lại hắn rồi mới nhấc chân đi ra ngoài.
Đến nơi không có người, Thẩm Tử Dực vừa quay người lại liền cho Viên Thiên Dã một quyền. Viên Thiên Dã võ công mạnh hơn Thẩm Tử Dực nhiều, đâu dễ để bị đánh trúng, nhẹ nhàng nghiêng người tránh một quyền kia, kéo vạt áo của Thẩm Tử Dực, nghiến răng nói” ta kiềm nén lửa giận dữ lắm mới không cho ngươi một trận, với công phu mèo quào ba chân của ngươi mà cũng muốn ra tay với ta ? Thẩm Tử Dực, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng gây chuyện với ta, nếu không ta cho ngươi nằm thẳng mà đi ra ngoài”
“Viên Thiên Dã, ngươi có năng lực, ngươi có quyền thế nhưng nếu ngươi là một nam nhân sẽ không để Lâm Tiểu Trúc lẻ loi một mình ra đi. Ta nói cho ngươi biết, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ngươi chờ mà hối hận cả đời đi” . Thẩm Tử Dực nói xong, kéo lại vạt áo của mình rồi xoay người đi ra ngoài. Mục đích chính hôm nay của hắn là giúp Lâm Tiểu Trúc xả giận, bây giờ đã khiến cho Viên Thiên Dã tức đến xì khói,hắn phải về nhà thu thập hành lý, sáng sớm mai đuổi theo Lâm Tiểu Trúc, cùng nhau về Nam Việt quốc
“Khoan đi đã” Viên Thiên Dã nắm chặt cánh tay hắn” ta hỏi ngươi, ngươi biết rõ Lâm Tiểu Trúc đã đi rồi, còn tới đây cầu thân là có ý gì ?”
“Có ý tứ gì? Ta chính là muốn cho ngươi biết, Lâm Tiểu Trúc, ta cưới chắc rồi. Hôm nay ngươi đã buông tay, sau này đừng lại dây dưa không rõ với nàng, càng đừng nói tới thân phận chủ tử với hạ nhân. Đó là phu nhân tương lai của ta. Nếu ngươi lại muốn khi dễ nàng phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi có phải muốn đối đầu với Nam Việt quốc ta hay không ?”
“Nói bậy, Lâm Tiểu Trúc khi nào thì đáp ứng gả cho ngươi ? Nếu muốn cưới nàng, ngươi mơ tưởng. Nàng là của ta, là của ta!” Viên Thiên dã lớn tiếng rít gào.
“Cái gì là của ngươi ? nàng đi theo bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy, ngươi có đối đãi với nàng như một đối tượng sẽ kết hôn hay không ? ngươi chỉ xem nàng là một người có thể tùy ngươi xoa nắn vặn vẹo, chỉ một ý niệm là quyết định sống chết. Ở trong mắt ngươi, cho nàng một danh phận cơ thiếp đã là ban ơn đúng không ? nếu không, ngươi đã sớm để nàng được tự do, sắp xếp cho nàng một xuất thân cần gì phải dùng khế ước bán thân để buộc nàng trong lòng bàn tay. Ngươi thích nàng ? phi, thích cái khỉ gì, chẳng qua ngươi cầu mà không được nên nảy sinh ý muốn chiếm giữ mà thôi. Nếu từ đầu nàng thích ngươi, ngươi đã sớm giẫm nát nàng dưới chân, có lẻ ngay cả danh phận cũng không cho nàng. Lâm Tiểu Trúc chính là thấy rõ điểm này mới không thích ngươi, muốn rời khỏi ngươi. Viên Thiên Dã, ngươi hiện tại cũng sắp đón dâu, sau này nữ nhân một đàn, vẫn nên quên Lâm Tiểu Trúc đi” nói xong hất tay Viên Thiên Dã ra, rời đi.
Viên Thiên Dã đứng yên, ngây ngốc.
“Biểu ca, xảy ra chuyện gì ?” Xa xa truyền đến thanh âm Đường Viễn Ninh, chốc lát sau, hắn đã đến gần” hôm nay ta có việc nên tới trễ, vừa nghe nói Thẩm Tử Dực muốn cầu thân Lâm Tiểu Trúc, là chuyện gì ? ngươi thực sự muốn lấy Dư Ngọc kia làm chính phi ?”
Viên Thiên Dã không nói gì, quay đầu bước đi.
“Biểu ca, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ cho ta biết đi” Đường Viễn Ninh giữ hắn lại
Viên Thiên Dã thở dài một tiếng, nhìn chân trời dần dần tối lại” Viễn Ninh, ngươi cũng biết được ta thích Lâm Tiểu Trúc, chính là cầu mà không được nên muốn chiếm giữ sao ?”
Đường Viễn Ninh bị một câu không đầu không đuôi của hắn làm sửng sốt, nghĩ nghĩ nói” có lẽ có một chút, với tính tình của ngươi, chỉ có không chiếm được mới là tốt nhất, nếu trực tiếp đưa tới trước mặt ngươi, có lẽ nhìn ngươi cũng không thèm nhìn”
Viên Thiên Dã kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đường Viễn Ninh, hồi lâu không lên tiếng.
“Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?” Đường Viễn Ninh thấy hắn cảm xúc không đúng, không khỏi có chút bối rối.
Viên Thiên Dã nhắm mắt lại, hầu kết dao động liên tục, hồi lâu mới nói” vậy ngươi nói, vì sao hai ngày qua ta lại nhớ nàng nhiều như vậy ? nàng thông minh, nàng linh động, nàng kiên nghị, tất cả những gì thuộc về nàng, thậm chí hương vị đồ ăn nàng làm, ta cũng nhớ. Tất cả đều rất rõ ràng xác thực, sao lại là cầu mà không thể giữ chứ ?”
“Ngươi đã rõ ràng tâm ý của mình vậy còn chờ gì nữa, mau nói nói rõ với nàng rồi cưới nàng làm vợ ah”
Viên Thiên Dã cười khổ, lắc đầu” nàng nói không muốn, nàng phải rời đi, mang theo khế ước bán thân mà đi rồi ?”
“Lâm Tiểu Trúc nàng đi đâu vậy?” Đường Viễn Ninh kinh ngạc. Từ sau khi Viên Thác lên ngôi, Đường Viễn Ninh được xếp cho một chức quan có thực quyền, mấy ngày qua bận rộn công việc nên chưa biết chuyện xảy ra ở Viên phủ.
“Đi đến Nam Việt quốc ?” Viên Thiên Dã xoay người nhìn về phía chân trời
“Nam Việt quốc ?” Đường Viễn Ninh cả kinh” chẳng lẽ liên quan tới Thẩm Tử Dực ? nàng sẽ gả cho hắn sao ? sao có thể ? Thẩm Tử Dực sao có thể cưới nàng làm chính phi ?”
Viên Thiên Dã sắc mặt âm trầm, lắc đầu nói” không biết, vừa rồi thấy Thẩm Tử Dực như vậy dường như hắn thích Lâm Tiểu Trúc, không biết nàng đã đáp ứng hắn cái gì, nếu không hắn cũng sẽ không đến đây mà nháo như vậy”
“Vậy ngươi còn chờ cái gì?” Đường Viễn Ninh bối rối, nhìn thấy chung quanh không có ai, hạ giọng nói” ta không biết rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì nữa ? ngươi thực sự muốn lấy Dư Ngọc ? ngươi thực sự từ bỏ được Lâm Tiểu Trúc? nếu ngươi không muốn ngồi vào vị trí kia thì cần gì phải vì bọn họ mà bỏ qua người mình thích ? ta biết, ngươi từ nhỏ lưu lạc bên ngoài cho nên rất khát vọng thân tình nhưng cũng phải xem bọn họ có thực lòng với ngươi hay không. Ngươi nhìn xem, những chuyện bọn họ làm trong khoảng thời gian này chưa đủ làm ngươi thất vọng, đau khổ hay sao ? ngươi lấy một nữ tử mình thích, xây dựng gia đình của riêng mình, sau này sinh đứa nhỏ, vậy chẳng phải ngươi đã có người thân sao ? cần gì phải quyến luyến bọn họ”
Viên Thiên Dã thở dài một hơi, gật gật đầu nói” Ngươi nói rất đúng. Thực ra ta vẫn ôm hi vọng hão huyền, muốn đẹp cả đôi đường. Sau Lâm Tiểu Trúc nói khôn muốn, ta liền có chút nản lòng, nghĩ nếu không thể giữ nàng lại vậy thì tùy tiện thành thân, chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôi, cũng không có gì nhưng cho tới hôm nay ta mới hiểu được tâm ý của mình” hắn vương tay vỗ vai Đường Viễn Ninh” huynh đệ, cảm tạ »nói xong, vội rời đi
Tuy rằng quan tâm tới Lâm Tiểu Trúc nhưng Viên Thiên Dã không lo lắng như Thẩm Tử Dực. Hắn biết Viên Ngũ Nương và Viên Lục Nương nhất định sẽ bảo hộ nàng an toàn, đến lúc đó chỉ cần liên lạc với các nàng là biết Lâm Tiểu Trúc đang ở đâu. Cho nên buổi tối, hắn không vội vã xuất phát trong đêm mà gọi đám người Viên Lâm, Viên Thành tới, sắp xếp chuyện trong kinh thành, lại dặn dò bọn họ phải đến quan phủ xóa bỏ nô tịch cho Lâm Tiểu Trúc, mặt khác sai người liên lạc với đám người Viên Ngũ Nương. Sáng sớm hôm sau hắn mới mang theo Viên Thập, Viên Nhị, Viên Tam đi đến cửa thành.
“Vương gia,chiếc xe ngựa phía trước hình như là của Dực công tử, người cỡi ngựa bên cạnh chính là gã sai vặt của hắn” Viên Nhị cỡi ngựa đi bên cạnh thấp giọng báo cáo
“Hừ, đừng để ý đến hắn, chút nữa ra khỏi thành chúng ta đi nhanh một chút, tới trước bọn họ là được” Viên Thiên Dã nghe nói Thẩm Tử Dực cũng ra khỏi thành liền đoán được hắn đuổi theo Lâm Tiểu Trúc, trong lòng lại thấy mất hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.