Chương 266: HẢI BÁT TRÂN
Tọa Chước Linh Linh Thủy
10/08/2016
Thấy Hướng Cầm đã an bài chỗ ở xong, Thẩm Tử Dực quay sang hỏi” mọi người muốn ăn cơm trước hay quay về rửa mặt rồi lát nữa mới ăn?”
Viên Thiên Dã liếc mắt nhìn Tiêu Văn Trác, nói” vẫn còn sớm, chắc mọi người đều chưa đói, rửa mặt trước đã rồi ăn cơm”
Không ai phản đối.
“Vậy mời công chúa và Lâm cô nương đi theo nô tỳ” Hướng Cầm cười nói.
Hành lý đã có nha đầu lo liệu, Tiêu Tiêu liền đi theo Hướng Cầm nhưng Lâm Tiểu Trúc không có hạ nhân, hơn nữa nàng chỉ có một bọc hành lý, bên trong là quần áo và dụng cụ rửa mặt, vừa rồi tiện tay mang xuống xe, lúc này cũng mang theo, đi sau Tiêu Tiêu và Hướng Cầm.
Thẩm Tử Dực thấy thế, nhíu nhíu mày, gọi Hướng Cầm lại” khoan, chờ chút đã”
Hướng Cầm dừng chân, nhìn hắn” công tử còn gì phân phó”
Thẩm Tử Dực chỉ bọc hành lý trên vai Lâm Tiểu Trúc, lạnh lùng nói” ta bảo ngươi hầu hạ tốt hai vị cô nương này, ngươi đã làm việc thế nào? Để khách quý tự mang hành lý vậy ta nuôi mấy hạ nhân các ngươi có ích gì chứ?”
Thẩm Tử Dực tính tình rất tốt, luôn khoan dung hạ nhân, Hướng Cầm theo hắn hai năm, chưa từng thấy hắn nói chuyện lạnh lùng với nàng như vậy. Cho nên lúc này có chút mơ hồ, quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi lại nhìn Thẩm Tử Dực, trong mắt đã có hơi nước, rũ mắt, ủy khuất nói” nô tỳ sai rồi”, tiến lên trước, vươn tay nói với Lâm Tiểu Trúc” Lâm cô nương, để nô tỳ mang hành lý cho người đi”
“Vậy làm phiền Hướng Cầm cô nương” Lâm Tiểu Trúc đưa bọc hành lý cho Hướng Cầm, nhìn nàng, trong đầu có chút suy nghĩ sâu xa.
Phía sau Hướng Cầm có hai nha đầu, nàng không gọi các nàng làm chuyện này mà tự mình ra tay, có ý dỗi hờn. Đương nhiên đối tượng để nàng hờn dỗi là Thẩm Tử Dực, nàng làm vậy là muốn được hắn thương yêu. Thẩm Tử Dực chắc sẽ thở dài một hơi, thanh âm hòa hoãn” thôi, đưa hành lý cho các nàng đi” . Hướng Cầm hai mắt ngấn lệ, khóe mắt liếc nhìn Thẩm Tử Dực như mừng như giận. Xem ra Hướng Cầm cũng là người có thủ đoạn tranh sủng ah.
Lâm Tiểu Trúc lại cảm thấy may mắn vì mình chọn Viên Thiên Dã mà không phải là Thẩm Tử Dực. Nếu không, có lẽ lúc này nàng sẽ rất thương tâm và buồn bực, vì mình không nhìn rõ người, đi thương một nam nhân hoa tâm đại củ cải. Nghĩ đến đâu, nàng quay đầu nhìn Viên Thiên Dã, hi vọng mình không nhìn lầm người, sẽ không có ngày buồn bực, thương tâm.
Nếu đời này không gặp được Lâm Tiểu Trúc, có lẽ Thẩm Tử Dực sẽ như mong muốn của Hướng Cầm. Nhưng hắn ở Bắc Yến đã gặp được Lâm Tiểu Trúc, nếu nàng đồng ý gả cho hắn, muốn hắn không có nữ nhân nào khác, hắn nhất định sẽ đuổi hết tất cả thị thiếp trong phủ và trong cung đi. Còn bây giờ, thị thiếp được hắn giữ lại nhưng không còn tâm tư như trước, cho nên lúc này Hướng Cầm nhất định sẽ thương tâm.
Thẩm Tử Dực thấy Hướng Cầm tiếp nhận bọc hành lý, vừa lòng gật đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái” hầu hạ hai vị cô nương thật tốt, nếu có nửa điểm sơ suất, ta sẽ lập tức tìm người khác đến quản gia” . Nói xong đi đến cạnh Viên Thiên Dã và Tiêu Văn Trác giọng điệu hòa hoãn” đi thôi, mời vào trong”
Hướng Cầm thất thần nhìn Thẩm Tử Dực, nước mắt rốt cuộc nhịn không được nữa mà rơi xuống. Nàng có thể cảm giác được thái độ của công tử đối với nàng thay đổi rất nhiều. Công tử không còn thích nàng nữa. Nàng lau nước mắt, xoay người, miễn cưỡng cười nói” mời công chúa và Lâm cô nương đi theo nô tỳ”
Đi được một đoạn, cảm xúc đã bình ổn lại, Hướng Cầm bắt đầu vụng trộm đánh giá Lâm Tiểu Trúc. Mới đầu nàng thấy Lâm Tiểu Trúc dù là vật liệu may mặc hay đường cắt may đều rất bình thường, còn không bằng nha đầu trong Thẩm phủ, hơn nữa Lâm Tiểu Trúc còn tự mang hành lý, hiển nhiên là không có hạ nhân, mà khi Thẩm Tử Dực giới thiệu nàng, cũng chỉ gọi nàng là Lâm cô nương, không có giải tích rõ thân phận như ba người kia là thái tử, công chúa và vương gia. Cho thấy thân phận không hiển hách, vì thế nàng mới có lòng khinh thị, để mặc Lâm Tiểu Trúc tự mang hành lý mà không để nha hoàn tiến lên nhận lấy.
Nhưng vừa rồi công tử phát hỏa, rõ ràng là vì nàng ta. Vì một nữ tử thân phận không cao mà phát hỏa với Hướng Cầm nàng vẫn luôn được sủng ái, điều này rất không thích hợp.
Lâm Tiểu Trúc cảm giác được ánh mắt đánh giá của Hướng Cầm nhưng không thèm để ý. Nàng chẳng qua chỉ là khách qua đường của Thẩm phủ, Hướng Cầm nghĩ thế nào cũng không liên quan tới nàng.
Thẩm phủ tuy chỉ có tứ tiến nhưng thật ra rất rộng, phòng ốc dù không nhiều nhưng chiếm một nửa diện tích là núi giả, hồ nước, vườn cây như khi Thẩm Tử Dực ở Bắc Yến quốc. Thẩm Ngư cư và Lạc Nhạn cư đều ở bên hồ, cách nhau chỉ khoảng mười thước. Hướng Cầm sắp xếp cho hai người xong, lại bố trí mỗi sân hai nha đầu và hai bà tử thô sử, sau đó mới cáo từ rời đi. Nửa canh giờ sau có nha đầu đến mời hai người tới đại sảnh dùng bữa.
Lâm Tiểu Trúc rất thích ăn hải sản, mà bữa tiệc hôm nay lại cực kỳ phong phú, khiến nàng ăn đến đã ghiền. Có điều nàng không dám ở trước mặt Viên Thiên Dã để lộ sơ hở, không dám ăn tôm, cua qua mức thuần thục, sợ hắn lại hỏi vì sao nàng biết cách ăn.
Ăn xong, Lâm Tiểu Trúc rửa tay, cầm chung trà uống một ngụm, ngẩng đầu hỏi mọi người” tiếp theo các ngươi có tính toán gì không?”
“Sao? Ngươi có ý tưởng gì?” Viên Thiên Dã nhếch miệng hỏi ngược lại
Lâm Tiểu Trúc thấy thái độ của hắn, biết Viên Thiên Dã đã đoán được tâm tư của mình,mỉm cười nhìn Thẩm Tử Dực” Thẩm Tử Dực, ngươi tìm các đầu bếp giỏi nhất Nam Việt quốc đến đây đi, ta muốn học cách làm hải sản với bọn họ”
Lời của nàng khiến Hướng Cầm đang ở bên cạnh giật mình kinh hãi. Vị Lâm cô nương này lại dám gọi thẳng tên của công tử, rốt cuộc nàng là ai chứ? Nàng quay đầu, muốn nhìn xem công tử nhà mình có phản ứng gì, nhưng đã đề nàng thất vọng rồi, công tử nhà nàng chẳng những không giận, còn cao hứng cười nói” không thành vấn đề”
“Lâm cô nương, không phải ngươi nói ngươi không phải là nữ đầu bếp sao?” Tiêu Tiêu tò mò hỏi Lâm Tiểu Trúc.
Hướng Cầm vẫn còn đang khiếp sợ vì cách xưng hô của Lâm Tiểu Trúc với công tử nhà mình, vì vậy chưa nghe rõ nàng nói gì. Lúc này nghe Tiêu Tiêu hỏi, lại càng thêm kinh hãi. Không phải chứ? Lâm cô nương là một nữ đầu bếp?
Lâm Tiểu Trúc cười cười” ta là nữ đầu bếp nhưng ta không là nữ đầu bếp của bất kỳ ai, ta chỉ thích nấu nướng mà thôi. Về phần có nấu ăn hay không, nấu cho ai ăn thì phải xem tâm tình của ta”
“Hay, nói rất hay” Tiêu Văn Trác tán thưởng. Hắn từng hỏi Viên Thập về thân phận của Lâm Tiểu Trúc. Viên Thập đi xin ý kiến của Lâm Tiểu Trúc, sau đó nói cho hắn biết thân phận thực sự của nàng. Nàng chỉ là một nữ đầu bếp, một hạ nhân, không có kiến thức cũng chưa từng được giáo dục bài bản lại có thể nói được những điều mà thái tử, vương gia như bọn họ lại không thể nói được, điều này làm cho Tiêu Văn Trác hoàn toàn khâm phục. Lúc này nghe Lâm Tiểu Trúc nói những lời vừa rồi, càng làm hắn khuynh đảo. Trên đời này, có mấy người sau khi thăng quan phát tài, phú quý lại có thể thừa nhận thân phận hay địa vị thấp bé của mình? Lâm Tiểu Trúc lại thản nhiên nói ra, hơn nữa còn nói rất phô trương,càng làm Tiêu Văn Trác không khỏi trầm trồ khen ngợi từ tận đáy lòng.
Viên Thiên Dã liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, khóe miệng cong lên, không nói gì, chỉ lột một con cua đặt vào đĩa trước mặt nàng” ăn cua”
Dật vương gia phục vụ nàng trước mặt mọi người, Lâm Tiểu Trúc cảm giác vô cùng vinh hạnh, nên tuy đã ăn no, nàng vẫn rất nể tình mà” xử lý” con cua này.
Hướng Cầm mở to hai mắt nhìn tình cảnh trước mặt, lại nhìn vẻ mặt ảm đạm của công tử nhà mình, sau đó rũ mắt, cắn cắn môi.
Viên Thiên Dã nhìn về phía Tiêu Văn Trác” ta đến Nam Việt quốc là chịu lời ủy thác của Dực công tử điều trị thân thể cho hoàng thượng, hoàng hậu, cho nên mấy ngày tới chắc sẽ phải theo Dực công tử vào cung. Nếu Tiểu Trúc muốn học trù nghệ vậy chỉ còn Văn Trác và Tiêu nhi, các ngươi có tính toán gì không?”
“Chúng ta đi dạo chung quanh một chút” Tiêu Văn Trác nói. Hắn đã tới Nam Việt quốc mấy lần, không thấy có gì mới mẻ.
“Ngày mai ta kêu hai người đưa Trác công tử và Tiêu cô nương đi dạo. Chỗ chúng ta có trân châu, san hô, chắc Tiêu cô nương sẽ thích” Thẩm Tử Dực nói
Tiêu Tiêu hai mắt sáng lên” được, được” Tuy nàng không thiếu mấy thứ này nhưng có thể đến tận Nam Việt quốc mua lại khác.
Kế tiếp năm người chia làm ba hướng, Thẩm Tử Dực vào cung tìm ngự trù dạy Lâm Tiểu Trúc chế biến hải. Hải bát trân là tám món hải sản trân quý nhất, gồm tổ yến, vi cá, hải sâm, bong bóng cá, xương cá, cá muối, hải báo, cẩu ngư. . . tốn nhiều công phu nhất là tổ yến, vi cá, hải sâm và cá muối thì Lâm Tiểu Trúc đã thành thục cách chế biến, nhưng hải báo và cẩu ngư quá quý hiếm nên chưa từng có cơ hội luyện tập. Vì thế nàng dành một ngày luyện tập. Cách ăn mấy loại hải sản khác cũng giống như phi long, để giữ được hương vị tươi ngon nguyên bản, người dân bên bờ biển thường dùng cách hấp, không có nhiều cách chế biến khác, Lâm Tiểu Trúc học hai ba ngày thì không còn gì để học nữa.
Viên Thiên Dã thì tiến cung xem mạch cho hoàng thượng và hoàng hậu, Thẩm Tử Dực cũng đem sở học trong nửa năm rời nhà viết ra, giao cho hoàng thượng. Một ngày, đến giờ cơm chiều, mọi người đều ở đại sảnh chờ, hắn tươi cười đi vào, vung tay nói với Lâm Tiểu Trúc” tất cả những cái này đều cho ngươi”
Lâm Tiểu Trúc thấy trong tay hai người hầu đang cầm một mâm vàng bạc và trân châu, ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn” ta? Nghĩa là sao?”
Thẩm Tử Dực nói” ngươi nhìn thấy nhiều kim ngân châu báu như vậy lại không có chút vui mừng hay sợ hãi là sao?”
“Sợ thì có, mừng thì không” Lâm Tiểu Trúc cười hì hì nói” vô công bất thụ lộc, ngươi có muốn tiếp tế ta, ta cũng không cần, chúng ta là người nghèo có cốt khí nha”
Viên Thiên Dã liếc mắt nhìn Tiêu Văn Trác, nói” vẫn còn sớm, chắc mọi người đều chưa đói, rửa mặt trước đã rồi ăn cơm”
Không ai phản đối.
“Vậy mời công chúa và Lâm cô nương đi theo nô tỳ” Hướng Cầm cười nói.
Hành lý đã có nha đầu lo liệu, Tiêu Tiêu liền đi theo Hướng Cầm nhưng Lâm Tiểu Trúc không có hạ nhân, hơn nữa nàng chỉ có một bọc hành lý, bên trong là quần áo và dụng cụ rửa mặt, vừa rồi tiện tay mang xuống xe, lúc này cũng mang theo, đi sau Tiêu Tiêu và Hướng Cầm.
Thẩm Tử Dực thấy thế, nhíu nhíu mày, gọi Hướng Cầm lại” khoan, chờ chút đã”
Hướng Cầm dừng chân, nhìn hắn” công tử còn gì phân phó”
Thẩm Tử Dực chỉ bọc hành lý trên vai Lâm Tiểu Trúc, lạnh lùng nói” ta bảo ngươi hầu hạ tốt hai vị cô nương này, ngươi đã làm việc thế nào? Để khách quý tự mang hành lý vậy ta nuôi mấy hạ nhân các ngươi có ích gì chứ?”
Thẩm Tử Dực tính tình rất tốt, luôn khoan dung hạ nhân, Hướng Cầm theo hắn hai năm, chưa từng thấy hắn nói chuyện lạnh lùng với nàng như vậy. Cho nên lúc này có chút mơ hồ, quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi lại nhìn Thẩm Tử Dực, trong mắt đã có hơi nước, rũ mắt, ủy khuất nói” nô tỳ sai rồi”, tiến lên trước, vươn tay nói với Lâm Tiểu Trúc” Lâm cô nương, để nô tỳ mang hành lý cho người đi”
“Vậy làm phiền Hướng Cầm cô nương” Lâm Tiểu Trúc đưa bọc hành lý cho Hướng Cầm, nhìn nàng, trong đầu có chút suy nghĩ sâu xa.
Phía sau Hướng Cầm có hai nha đầu, nàng không gọi các nàng làm chuyện này mà tự mình ra tay, có ý dỗi hờn. Đương nhiên đối tượng để nàng hờn dỗi là Thẩm Tử Dực, nàng làm vậy là muốn được hắn thương yêu. Thẩm Tử Dực chắc sẽ thở dài một hơi, thanh âm hòa hoãn” thôi, đưa hành lý cho các nàng đi” . Hướng Cầm hai mắt ngấn lệ, khóe mắt liếc nhìn Thẩm Tử Dực như mừng như giận. Xem ra Hướng Cầm cũng là người có thủ đoạn tranh sủng ah.
Lâm Tiểu Trúc lại cảm thấy may mắn vì mình chọn Viên Thiên Dã mà không phải là Thẩm Tử Dực. Nếu không, có lẽ lúc này nàng sẽ rất thương tâm và buồn bực, vì mình không nhìn rõ người, đi thương một nam nhân hoa tâm đại củ cải. Nghĩ đến đâu, nàng quay đầu nhìn Viên Thiên Dã, hi vọng mình không nhìn lầm người, sẽ không có ngày buồn bực, thương tâm.
Nếu đời này không gặp được Lâm Tiểu Trúc, có lẽ Thẩm Tử Dực sẽ như mong muốn của Hướng Cầm. Nhưng hắn ở Bắc Yến đã gặp được Lâm Tiểu Trúc, nếu nàng đồng ý gả cho hắn, muốn hắn không có nữ nhân nào khác, hắn nhất định sẽ đuổi hết tất cả thị thiếp trong phủ và trong cung đi. Còn bây giờ, thị thiếp được hắn giữ lại nhưng không còn tâm tư như trước, cho nên lúc này Hướng Cầm nhất định sẽ thương tâm.
Thẩm Tử Dực thấy Hướng Cầm tiếp nhận bọc hành lý, vừa lòng gật đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái” hầu hạ hai vị cô nương thật tốt, nếu có nửa điểm sơ suất, ta sẽ lập tức tìm người khác đến quản gia” . Nói xong đi đến cạnh Viên Thiên Dã và Tiêu Văn Trác giọng điệu hòa hoãn” đi thôi, mời vào trong”
Hướng Cầm thất thần nhìn Thẩm Tử Dực, nước mắt rốt cuộc nhịn không được nữa mà rơi xuống. Nàng có thể cảm giác được thái độ của công tử đối với nàng thay đổi rất nhiều. Công tử không còn thích nàng nữa. Nàng lau nước mắt, xoay người, miễn cưỡng cười nói” mời công chúa và Lâm cô nương đi theo nô tỳ”
Đi được một đoạn, cảm xúc đã bình ổn lại, Hướng Cầm bắt đầu vụng trộm đánh giá Lâm Tiểu Trúc. Mới đầu nàng thấy Lâm Tiểu Trúc dù là vật liệu may mặc hay đường cắt may đều rất bình thường, còn không bằng nha đầu trong Thẩm phủ, hơn nữa Lâm Tiểu Trúc còn tự mang hành lý, hiển nhiên là không có hạ nhân, mà khi Thẩm Tử Dực giới thiệu nàng, cũng chỉ gọi nàng là Lâm cô nương, không có giải tích rõ thân phận như ba người kia là thái tử, công chúa và vương gia. Cho thấy thân phận không hiển hách, vì thế nàng mới có lòng khinh thị, để mặc Lâm Tiểu Trúc tự mang hành lý mà không để nha hoàn tiến lên nhận lấy.
Nhưng vừa rồi công tử phát hỏa, rõ ràng là vì nàng ta. Vì một nữ tử thân phận không cao mà phát hỏa với Hướng Cầm nàng vẫn luôn được sủng ái, điều này rất không thích hợp.
Lâm Tiểu Trúc cảm giác được ánh mắt đánh giá của Hướng Cầm nhưng không thèm để ý. Nàng chẳng qua chỉ là khách qua đường của Thẩm phủ, Hướng Cầm nghĩ thế nào cũng không liên quan tới nàng.
Thẩm phủ tuy chỉ có tứ tiến nhưng thật ra rất rộng, phòng ốc dù không nhiều nhưng chiếm một nửa diện tích là núi giả, hồ nước, vườn cây như khi Thẩm Tử Dực ở Bắc Yến quốc. Thẩm Ngư cư và Lạc Nhạn cư đều ở bên hồ, cách nhau chỉ khoảng mười thước. Hướng Cầm sắp xếp cho hai người xong, lại bố trí mỗi sân hai nha đầu và hai bà tử thô sử, sau đó mới cáo từ rời đi. Nửa canh giờ sau có nha đầu đến mời hai người tới đại sảnh dùng bữa.
Lâm Tiểu Trúc rất thích ăn hải sản, mà bữa tiệc hôm nay lại cực kỳ phong phú, khiến nàng ăn đến đã ghiền. Có điều nàng không dám ở trước mặt Viên Thiên Dã để lộ sơ hở, không dám ăn tôm, cua qua mức thuần thục, sợ hắn lại hỏi vì sao nàng biết cách ăn.
Ăn xong, Lâm Tiểu Trúc rửa tay, cầm chung trà uống một ngụm, ngẩng đầu hỏi mọi người” tiếp theo các ngươi có tính toán gì không?”
“Sao? Ngươi có ý tưởng gì?” Viên Thiên Dã nhếch miệng hỏi ngược lại
Lâm Tiểu Trúc thấy thái độ của hắn, biết Viên Thiên Dã đã đoán được tâm tư của mình,mỉm cười nhìn Thẩm Tử Dực” Thẩm Tử Dực, ngươi tìm các đầu bếp giỏi nhất Nam Việt quốc đến đây đi, ta muốn học cách làm hải sản với bọn họ”
Lời của nàng khiến Hướng Cầm đang ở bên cạnh giật mình kinh hãi. Vị Lâm cô nương này lại dám gọi thẳng tên của công tử, rốt cuộc nàng là ai chứ? Nàng quay đầu, muốn nhìn xem công tử nhà mình có phản ứng gì, nhưng đã đề nàng thất vọng rồi, công tử nhà nàng chẳng những không giận, còn cao hứng cười nói” không thành vấn đề”
“Lâm cô nương, không phải ngươi nói ngươi không phải là nữ đầu bếp sao?” Tiêu Tiêu tò mò hỏi Lâm Tiểu Trúc.
Hướng Cầm vẫn còn đang khiếp sợ vì cách xưng hô của Lâm Tiểu Trúc với công tử nhà mình, vì vậy chưa nghe rõ nàng nói gì. Lúc này nghe Tiêu Tiêu hỏi, lại càng thêm kinh hãi. Không phải chứ? Lâm cô nương là một nữ đầu bếp?
Lâm Tiểu Trúc cười cười” ta là nữ đầu bếp nhưng ta không là nữ đầu bếp của bất kỳ ai, ta chỉ thích nấu nướng mà thôi. Về phần có nấu ăn hay không, nấu cho ai ăn thì phải xem tâm tình của ta”
“Hay, nói rất hay” Tiêu Văn Trác tán thưởng. Hắn từng hỏi Viên Thập về thân phận của Lâm Tiểu Trúc. Viên Thập đi xin ý kiến của Lâm Tiểu Trúc, sau đó nói cho hắn biết thân phận thực sự của nàng. Nàng chỉ là một nữ đầu bếp, một hạ nhân, không có kiến thức cũng chưa từng được giáo dục bài bản lại có thể nói được những điều mà thái tử, vương gia như bọn họ lại không thể nói được, điều này làm cho Tiêu Văn Trác hoàn toàn khâm phục. Lúc này nghe Lâm Tiểu Trúc nói những lời vừa rồi, càng làm hắn khuynh đảo. Trên đời này, có mấy người sau khi thăng quan phát tài, phú quý lại có thể thừa nhận thân phận hay địa vị thấp bé của mình? Lâm Tiểu Trúc lại thản nhiên nói ra, hơn nữa còn nói rất phô trương,càng làm Tiêu Văn Trác không khỏi trầm trồ khen ngợi từ tận đáy lòng.
Viên Thiên Dã liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, khóe miệng cong lên, không nói gì, chỉ lột một con cua đặt vào đĩa trước mặt nàng” ăn cua”
Dật vương gia phục vụ nàng trước mặt mọi người, Lâm Tiểu Trúc cảm giác vô cùng vinh hạnh, nên tuy đã ăn no, nàng vẫn rất nể tình mà” xử lý” con cua này.
Hướng Cầm mở to hai mắt nhìn tình cảnh trước mặt, lại nhìn vẻ mặt ảm đạm của công tử nhà mình, sau đó rũ mắt, cắn cắn môi.
Viên Thiên Dã nhìn về phía Tiêu Văn Trác” ta đến Nam Việt quốc là chịu lời ủy thác của Dực công tử điều trị thân thể cho hoàng thượng, hoàng hậu, cho nên mấy ngày tới chắc sẽ phải theo Dực công tử vào cung. Nếu Tiểu Trúc muốn học trù nghệ vậy chỉ còn Văn Trác và Tiêu nhi, các ngươi có tính toán gì không?”
“Chúng ta đi dạo chung quanh một chút” Tiêu Văn Trác nói. Hắn đã tới Nam Việt quốc mấy lần, không thấy có gì mới mẻ.
“Ngày mai ta kêu hai người đưa Trác công tử và Tiêu cô nương đi dạo. Chỗ chúng ta có trân châu, san hô, chắc Tiêu cô nương sẽ thích” Thẩm Tử Dực nói
Tiêu Tiêu hai mắt sáng lên” được, được” Tuy nàng không thiếu mấy thứ này nhưng có thể đến tận Nam Việt quốc mua lại khác.
Kế tiếp năm người chia làm ba hướng, Thẩm Tử Dực vào cung tìm ngự trù dạy Lâm Tiểu Trúc chế biến hải. Hải bát trân là tám món hải sản trân quý nhất, gồm tổ yến, vi cá, hải sâm, bong bóng cá, xương cá, cá muối, hải báo, cẩu ngư. . . tốn nhiều công phu nhất là tổ yến, vi cá, hải sâm và cá muối thì Lâm Tiểu Trúc đã thành thục cách chế biến, nhưng hải báo và cẩu ngư quá quý hiếm nên chưa từng có cơ hội luyện tập. Vì thế nàng dành một ngày luyện tập. Cách ăn mấy loại hải sản khác cũng giống như phi long, để giữ được hương vị tươi ngon nguyên bản, người dân bên bờ biển thường dùng cách hấp, không có nhiều cách chế biến khác, Lâm Tiểu Trúc học hai ba ngày thì không còn gì để học nữa.
Viên Thiên Dã thì tiến cung xem mạch cho hoàng thượng và hoàng hậu, Thẩm Tử Dực cũng đem sở học trong nửa năm rời nhà viết ra, giao cho hoàng thượng. Một ngày, đến giờ cơm chiều, mọi người đều ở đại sảnh chờ, hắn tươi cười đi vào, vung tay nói với Lâm Tiểu Trúc” tất cả những cái này đều cho ngươi”
Lâm Tiểu Trúc thấy trong tay hai người hầu đang cầm một mâm vàng bạc và trân châu, ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn” ta? Nghĩa là sao?”
Thẩm Tử Dực nói” ngươi nhìn thấy nhiều kim ngân châu báu như vậy lại không có chút vui mừng hay sợ hãi là sao?”
“Sợ thì có, mừng thì không” Lâm Tiểu Trúc cười hì hì nói” vô công bất thụ lộc, ngươi có muốn tiếp tế ta, ta cũng không cần, chúng ta là người nghèo có cốt khí nha”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.