Chương 42: KHÔNG LỤC NGƯ
Tọa Chước Linh Linh Thủy
21/06/2016
“Đậu hủ rau xanh cũng được đi, dù sao cũng không muốn làm ăn mày nên đành
chấp nhận, nhưng thịt heo thì người có tiền không ai ăn, ta cũng ăn
không quen” lão đầu nhi cũng theo nàng đi vào, miệng lầm bà lầm bầm
Lâm Tiểu Trúc vừa bực vừa buồn cười, nàng nhớ tới chuyện Tô Đông Pha bị biếm đến Hoàng Châu, từng làm thơ rằng “Hoàng Châu có thịt heo, bị xem như cặn bã, người giàu không chịu ăn, người nghèo không biết nấu. Biết cách làm lại chính là mỹ vị”. Thịt heo ở thời cổ đại không được xem trọng, bởi vì bọn họ cho rằng heo, chó là động vật dơ bẩn cho nên thịt của chúng cũng vậy, chủ yếu chỉ ăn thịt dê, thịt trâu. Nhưng trâu lại là công cụ sản xuất nông nghiệp chủ yếu, không được giết hại, ngay cả thời Tống thịnh vượng cũng hạ lệnh cấm sát, còn thu thuế thịt trâu bò. Mãi đến thời Thanh, lệnh cấm giết trâu bò càng nghiêm khắc hơn, mà khí hậu cùng điều kiện sinh trưởng lại khó khăn, cho nên lượng trâu bò nuôi được rất ít, khi đó thịt heo mới có chút địa vị, có thể có mặt trên bàn tiệc.
Tuy không biết mình đang ở triều đại nào, nhưng kiếp trước vốn là bình dân, ăn thịt heo mà lớn lên nên Lâm Tiểu Trúc rấy có cảm tình với thịt heo, lập tức trừng mắt biện hộ cho con cháu Trư Bát Giới “thịt heo thì làm sao? Toàn thân nói đều có thể chế biến thành món ăn ah. Thịt đông pha, sườn chua ngọt, chân giò kho tàu, ba rọi rang cháy cạnh hoặc nấu khâu nhục, bao tử khía nước dừa….” đọc một hơi các món ăn, cuối cùng còn kết luận “nói tóm lại, ngoài trừ thịt heo sống thì toàn thân đều có thể nấu thành món ăn: kho, hầm, nấu canh, xào, chiên, nướng…kiểu gì cũng đều là những món ngon tuyệt hảo, đa dạng phong phú, là nguyên liệu nấu ăn không thể thiếu của nhà bình dân chúng ta. Ngài mà không ăn thì chính là tổn thất lớn của ngài”
Nàng quảng cáo đến chính mình cũng phải chảy nước miếng nha. Đến cổ đại này, nàng chỉ mới được ăn thịt heo một lần ở trong sơn trang. Heo ở đây ăn thức ăn không giống như heo ở hiện đại ăn thức ăn công nghiệp, cho nên dù chế biến đơn giản cũng có thể làm ra món ăn thơm ngon, có tư vị khác.
Lão đầu nghe nàng nói như vậy, lại thấu vẻ mặt say mê của nàng cũng bị cuốn hút theo nhưng vẫn ra vẻ không tin, hừ một tiếng, tà nghễ liếc mắt nhìn nàng “thực sự ăn ngon như vậy sao? Chi bằng ngươi làm cho ta ăn thử đi, nếu thực sự ngon, ta sẽ tin lời ngươi nói, ngày mai sẽ mời ngươi đi ăn không lục ngư”
Nói đến không lục ngư, hai mắt hắn liền tỏa sáng “ngươi không biết đâu, ở trấn này, nổi tiếng nhất chính là không lục ngư. Loại cá này tuyệt đối là hi thế kỳ ngư, chỉ có thể tìm thấy ở cái hang cách Thanh Khê trấn hai dặm về phía đông nam mà thôi. Khi nấu loại cá này, chỉ cần bỏ một ít gia vị thì…chậc chậc, thơm bát ngát luôn, phải nói là một nhà nấu cá trăm nhà thơm nha. Gia ta thèm con cá này đã lâu rồi, hôm nay rốt cuộc cũng được ăn” Hắn chép chép miệng, vô hạn hoài niệm “ thịt cá đặc biệt trơn mềm màu mỡ, bỏ vào miệng như muốn tan ra, không cần phải cắn, còn vây của nó…ai đến hôm nay lão đầu ta mới biết cái gì gọi là mỹ vị…uống một ngụm canh cá, thật có thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình” Nói tới đây hắn lại nhắm mắt, nuốt nước miếng “giờ nhắc lại, trong miệng dường như vẫn còn hương vị của cá kia. Cổ nhân đã nói, dư âm văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt, ăn không lục ngư rồi, ta mới chân chính hiểu được những lời này. Ai…”
Chẳng lẽ lão gia tử đến trấn nhỏ này là vì muốn ăn mỹ thực? không lục ngư thực sự ngon như hắn nói sao? Lâm Tiểu Trúc nghe lão nhân tả cũng trở nên tò mò, thèm muốn
Lão nhân chép chép miệng hồi lâu mới mở mắt, đắc ý vểnh râu “muốn ăn chứ gì? Dễ thôi, chỉ cần ngươi nấu thịt heo kia ăn ngon, ta sẽ mời ngươi ăn. Thế nào, nha đầu?”
Lâm Tiểu Trúc ủ rũ “hôm nay không thể nấu cho ngài ăn được, ta phải đi rồi. Ngày mai đi, ngày mai ta sẽ làm cho ngài ăn, còn về không lục ngư, đợi khi nào người nhà ngài đến đón ngài, khi đó ta nhất định sẽ ăn thử món cá kia”. Nghe lão đầu kể, nàng biết cá này nhất định không rẻ, nếu không chỉ một bữa cơm cũng không tốn nhiều tiền như vậy. Hắn chỉ còn hai mươi lạng bạc, không thể tiêu xài phung phí, vẫn nên nhẫn nhịn thôi, ngày nào đó, nàng nhất định sẽ nếm hết món ngon trong thiên hạ.
Lão đầu nhi cũng không miễn cưỡng, vuốt râu, gật gật đầu thấu hiểu “vậy để mai đi”
Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên thanh âm của Đại Ngưu " có ai không ?’
“Đại Ngưu thúc, ngài vào đi.” Lâm Tiểu Trúc đi ra ngoài, lão nhân cũng đi theo
" Còn chưa biết hai vị xưng hô thế nào ? " Đại Ngưu nhìn hai người cười hỏi
“Ngài bảo ta Tiểu Trúc đi.” Lâm Tiểu Trúc biết nếu muốn tra người, chỉ cần nói tướng mạo là sẽ biết, không thể nào giấu được, chi bằng nói rõ cho rồi.
“Ta họ Tiết.” Lão gia tử nhìn Đại Ngưu và người trẻ tuổi sau lưng hắn, lại nhìn nhìn Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt nhu hòa
“Tiết lão gia, Tiểu Trúc cô nương, đây là đường đệ của ta, tên Trương Đông” Đại Ngưu chỉ vào nhân khoảng chừng hai mươi tuổi đang đứng cạnh hắn “trong nhà hắn chỉ còn một mẹ già, bệnh tật triền miên cho nên từ nhỏ hắn đã rất khéo tay. Nhà hắn ở cách vách nhà ta,không xa lắm, nên không cần bao ăn ở, chỉ cần sau khi xong mọi việc, Tiết lão gia cho phép hắn về nhà nấu cơm cũng để nhìn mẹ hắn một cái là được”
Lâm Tiểu Trúc quay đầu nhìn lão nhân: “Tiết gia gia, Trương Đông là ta nhờ Đại Ngưu thúc tìm đến để hầu hạ người. Người xem có thích hợp không?”
Tiết lão gia khoát tay " không cần hỏi ta, dù sao ta cũng do ngươi đưa về, tất cả do ngươi làm chủ đi”
Lâm Tiểu Trúc dở khóc dở cười nhưng nàng cũng đã quen với tính tình trẻ con của lão nhân nên không để ý tới hắn, xoay người lấy mấy đồng tiền trong người đưa cho Trương Đông “đây là tám mươi lăm văn tiền, coi như là ứng trước năm ngày tiền công cho ngươi, còn hai mươi văn tiền này là để chi dùng việc ăn uống cho Tiết lão gia vào ngày mai. Hôm nay ta đã mua thức ăn rồi, ngươi đi mua ít củi rồi về nấu cơm cho lão gia ăn đi” nói xong lại đưa thêm hai mươi văn tiền “đây là tiền mua củi”
Trương Đông thấy Lâm Tiểu Trúc khế ước còn chưa ký đã đưa tiền cho mình thì rất cảm động, liên thanh nói " hai mươi văn tiền này không cần đâu, ta lấy củi ở nhà mình tới là được rồi "
“Cầm đi.” Lâm Tiểu Trúc đoán Tiết đại gia tùy tiện thưởng cho người sẽ không chỉ có chừng đó tiền, sao có thể lấy không củi của người ta, nên cứng rắn nhét tiền vào tay Trương Đông rồi quay người, đem số tiền còn lại đưa cho lão nhân “còn năm mươi tám văn tiền này, mỗi ngày ngai đưa cho Trương Đông hai mươi văn tiền là đủ dùng, nhớ kỹ, nhất định phải tiêu xài tiết kiệm một chút nha”
Anh mắt Tiết lão gia nhìn Lâm Tiểu Trúc càng nhu hòa hơn, không từ chối mà cầm tiền nhét vào người, còn dặn dò " nhớ rõ nha, nha đầu, ngày mai ngươi phải quay lại nấu cơm cho ta ăn đó "
" Ta sẽ không quên " Lâm Tiểu Trúc không dám trì hoãn, phất tay " ta đi đây "
Từ cửa viện chạy ra ngoài, dừng lại bên vách tường một lát, nghe ba người kia vẫn còn ở trong viện nói chuyện, nàng mới vòng qua bức tường đi vào hậu viện, rồi theo chui vào giếng hoang để trở về. Cũng may lão gia tử chỉ sai người dọn dẹp tiền viện, hậu viện lại không để ý tới, hơn nữa giếng cạn ở ngay góc hậu viện lại được mấy cây tùng cổ thụ che chắn, mà Lâm Tiểu Trúc còn đặt một cái bàn ở trên, trên còn phủ một tấm khăn và đặt một ít đồ nên không nhìn kỹ thì không phát hiện được.
Lâm Tiểu Trúc vẫn còn rất nhiều nghi vấn đối với cái sân này, lối đi này và với cả Tiết lão gia nữa. Không phải nàng đa tâm nhưng có một chủ tử giống hồ ly như Viên Thiên Dã thì nàng không thể không nghĩ nhiều. Tuy nhiên từ khi quyết định đi vào thông đạo thì nàng đã để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Nếu đó đã là lựa chọn sai lầm thì cũng đã làm lỗi rồi, cần gì phải để ý chuyện sai lầm thêm lần nữa. Cho nên hiện tại nàng không có gì phải lo, dù sao nàng cũng không có ý chạy trốn, cho nên dù thông đạo hay cái viện này hay Tiết lão gia đều là cạm bẫy do Viên Thiên Dã bày ra thì coi như nàng phối hợp với hắn, cho hắn một kết quả khảo nghiệm hài lòng đi.
Lâm Tiểu Trúc vừa bực vừa buồn cười, nàng nhớ tới chuyện Tô Đông Pha bị biếm đến Hoàng Châu, từng làm thơ rằng “Hoàng Châu có thịt heo, bị xem như cặn bã, người giàu không chịu ăn, người nghèo không biết nấu. Biết cách làm lại chính là mỹ vị”. Thịt heo ở thời cổ đại không được xem trọng, bởi vì bọn họ cho rằng heo, chó là động vật dơ bẩn cho nên thịt của chúng cũng vậy, chủ yếu chỉ ăn thịt dê, thịt trâu. Nhưng trâu lại là công cụ sản xuất nông nghiệp chủ yếu, không được giết hại, ngay cả thời Tống thịnh vượng cũng hạ lệnh cấm sát, còn thu thuế thịt trâu bò. Mãi đến thời Thanh, lệnh cấm giết trâu bò càng nghiêm khắc hơn, mà khí hậu cùng điều kiện sinh trưởng lại khó khăn, cho nên lượng trâu bò nuôi được rất ít, khi đó thịt heo mới có chút địa vị, có thể có mặt trên bàn tiệc.
Tuy không biết mình đang ở triều đại nào, nhưng kiếp trước vốn là bình dân, ăn thịt heo mà lớn lên nên Lâm Tiểu Trúc rấy có cảm tình với thịt heo, lập tức trừng mắt biện hộ cho con cháu Trư Bát Giới “thịt heo thì làm sao? Toàn thân nói đều có thể chế biến thành món ăn ah. Thịt đông pha, sườn chua ngọt, chân giò kho tàu, ba rọi rang cháy cạnh hoặc nấu khâu nhục, bao tử khía nước dừa….” đọc một hơi các món ăn, cuối cùng còn kết luận “nói tóm lại, ngoài trừ thịt heo sống thì toàn thân đều có thể nấu thành món ăn: kho, hầm, nấu canh, xào, chiên, nướng…kiểu gì cũng đều là những món ngon tuyệt hảo, đa dạng phong phú, là nguyên liệu nấu ăn không thể thiếu của nhà bình dân chúng ta. Ngài mà không ăn thì chính là tổn thất lớn của ngài”
Nàng quảng cáo đến chính mình cũng phải chảy nước miếng nha. Đến cổ đại này, nàng chỉ mới được ăn thịt heo một lần ở trong sơn trang. Heo ở đây ăn thức ăn không giống như heo ở hiện đại ăn thức ăn công nghiệp, cho nên dù chế biến đơn giản cũng có thể làm ra món ăn thơm ngon, có tư vị khác.
Lão đầu nghe nàng nói như vậy, lại thấu vẻ mặt say mê của nàng cũng bị cuốn hút theo nhưng vẫn ra vẻ không tin, hừ một tiếng, tà nghễ liếc mắt nhìn nàng “thực sự ăn ngon như vậy sao? Chi bằng ngươi làm cho ta ăn thử đi, nếu thực sự ngon, ta sẽ tin lời ngươi nói, ngày mai sẽ mời ngươi đi ăn không lục ngư”
Nói đến không lục ngư, hai mắt hắn liền tỏa sáng “ngươi không biết đâu, ở trấn này, nổi tiếng nhất chính là không lục ngư. Loại cá này tuyệt đối là hi thế kỳ ngư, chỉ có thể tìm thấy ở cái hang cách Thanh Khê trấn hai dặm về phía đông nam mà thôi. Khi nấu loại cá này, chỉ cần bỏ một ít gia vị thì…chậc chậc, thơm bát ngát luôn, phải nói là một nhà nấu cá trăm nhà thơm nha. Gia ta thèm con cá này đã lâu rồi, hôm nay rốt cuộc cũng được ăn” Hắn chép chép miệng, vô hạn hoài niệm “ thịt cá đặc biệt trơn mềm màu mỡ, bỏ vào miệng như muốn tan ra, không cần phải cắn, còn vây của nó…ai đến hôm nay lão đầu ta mới biết cái gì gọi là mỹ vị…uống một ngụm canh cá, thật có thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình” Nói tới đây hắn lại nhắm mắt, nuốt nước miếng “giờ nhắc lại, trong miệng dường như vẫn còn hương vị của cá kia. Cổ nhân đã nói, dư âm văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt, ăn không lục ngư rồi, ta mới chân chính hiểu được những lời này. Ai…”
Chẳng lẽ lão gia tử đến trấn nhỏ này là vì muốn ăn mỹ thực? không lục ngư thực sự ngon như hắn nói sao? Lâm Tiểu Trúc nghe lão nhân tả cũng trở nên tò mò, thèm muốn
Lão nhân chép chép miệng hồi lâu mới mở mắt, đắc ý vểnh râu “muốn ăn chứ gì? Dễ thôi, chỉ cần ngươi nấu thịt heo kia ăn ngon, ta sẽ mời ngươi ăn. Thế nào, nha đầu?”
Lâm Tiểu Trúc ủ rũ “hôm nay không thể nấu cho ngài ăn được, ta phải đi rồi. Ngày mai đi, ngày mai ta sẽ làm cho ngài ăn, còn về không lục ngư, đợi khi nào người nhà ngài đến đón ngài, khi đó ta nhất định sẽ ăn thử món cá kia”. Nghe lão đầu kể, nàng biết cá này nhất định không rẻ, nếu không chỉ một bữa cơm cũng không tốn nhiều tiền như vậy. Hắn chỉ còn hai mươi lạng bạc, không thể tiêu xài phung phí, vẫn nên nhẫn nhịn thôi, ngày nào đó, nàng nhất định sẽ nếm hết món ngon trong thiên hạ.
Lão đầu nhi cũng không miễn cưỡng, vuốt râu, gật gật đầu thấu hiểu “vậy để mai đi”
Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên thanh âm của Đại Ngưu " có ai không ?’
“Đại Ngưu thúc, ngài vào đi.” Lâm Tiểu Trúc đi ra ngoài, lão nhân cũng đi theo
" Còn chưa biết hai vị xưng hô thế nào ? " Đại Ngưu nhìn hai người cười hỏi
“Ngài bảo ta Tiểu Trúc đi.” Lâm Tiểu Trúc biết nếu muốn tra người, chỉ cần nói tướng mạo là sẽ biết, không thể nào giấu được, chi bằng nói rõ cho rồi.
“Ta họ Tiết.” Lão gia tử nhìn Đại Ngưu và người trẻ tuổi sau lưng hắn, lại nhìn nhìn Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt nhu hòa
“Tiết lão gia, Tiểu Trúc cô nương, đây là đường đệ của ta, tên Trương Đông” Đại Ngưu chỉ vào nhân khoảng chừng hai mươi tuổi đang đứng cạnh hắn “trong nhà hắn chỉ còn một mẹ già, bệnh tật triền miên cho nên từ nhỏ hắn đã rất khéo tay. Nhà hắn ở cách vách nhà ta,không xa lắm, nên không cần bao ăn ở, chỉ cần sau khi xong mọi việc, Tiết lão gia cho phép hắn về nhà nấu cơm cũng để nhìn mẹ hắn một cái là được”
Lâm Tiểu Trúc quay đầu nhìn lão nhân: “Tiết gia gia, Trương Đông là ta nhờ Đại Ngưu thúc tìm đến để hầu hạ người. Người xem có thích hợp không?”
Tiết lão gia khoát tay " không cần hỏi ta, dù sao ta cũng do ngươi đưa về, tất cả do ngươi làm chủ đi”
Lâm Tiểu Trúc dở khóc dở cười nhưng nàng cũng đã quen với tính tình trẻ con của lão nhân nên không để ý tới hắn, xoay người lấy mấy đồng tiền trong người đưa cho Trương Đông “đây là tám mươi lăm văn tiền, coi như là ứng trước năm ngày tiền công cho ngươi, còn hai mươi văn tiền này là để chi dùng việc ăn uống cho Tiết lão gia vào ngày mai. Hôm nay ta đã mua thức ăn rồi, ngươi đi mua ít củi rồi về nấu cơm cho lão gia ăn đi” nói xong lại đưa thêm hai mươi văn tiền “đây là tiền mua củi”
Trương Đông thấy Lâm Tiểu Trúc khế ước còn chưa ký đã đưa tiền cho mình thì rất cảm động, liên thanh nói " hai mươi văn tiền này không cần đâu, ta lấy củi ở nhà mình tới là được rồi "
“Cầm đi.” Lâm Tiểu Trúc đoán Tiết đại gia tùy tiện thưởng cho người sẽ không chỉ có chừng đó tiền, sao có thể lấy không củi của người ta, nên cứng rắn nhét tiền vào tay Trương Đông rồi quay người, đem số tiền còn lại đưa cho lão nhân “còn năm mươi tám văn tiền này, mỗi ngày ngai đưa cho Trương Đông hai mươi văn tiền là đủ dùng, nhớ kỹ, nhất định phải tiêu xài tiết kiệm một chút nha”
Anh mắt Tiết lão gia nhìn Lâm Tiểu Trúc càng nhu hòa hơn, không từ chối mà cầm tiền nhét vào người, còn dặn dò " nhớ rõ nha, nha đầu, ngày mai ngươi phải quay lại nấu cơm cho ta ăn đó "
" Ta sẽ không quên " Lâm Tiểu Trúc không dám trì hoãn, phất tay " ta đi đây "
Từ cửa viện chạy ra ngoài, dừng lại bên vách tường một lát, nghe ba người kia vẫn còn ở trong viện nói chuyện, nàng mới vòng qua bức tường đi vào hậu viện, rồi theo chui vào giếng hoang để trở về. Cũng may lão gia tử chỉ sai người dọn dẹp tiền viện, hậu viện lại không để ý tới, hơn nữa giếng cạn ở ngay góc hậu viện lại được mấy cây tùng cổ thụ che chắn, mà Lâm Tiểu Trúc còn đặt một cái bàn ở trên, trên còn phủ một tấm khăn và đặt một ít đồ nên không nhìn kỹ thì không phát hiện được.
Lâm Tiểu Trúc vẫn còn rất nhiều nghi vấn đối với cái sân này, lối đi này và với cả Tiết lão gia nữa. Không phải nàng đa tâm nhưng có một chủ tử giống hồ ly như Viên Thiên Dã thì nàng không thể không nghĩ nhiều. Tuy nhiên từ khi quyết định đi vào thông đạo thì nàng đã để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Nếu đó đã là lựa chọn sai lầm thì cũng đã làm lỗi rồi, cần gì phải để ý chuyện sai lầm thêm lần nữa. Cho nên hiện tại nàng không có gì phải lo, dù sao nàng cũng không có ý chạy trốn, cho nên dù thông đạo hay cái viện này hay Tiết lão gia đều là cạm bẫy do Viên Thiên Dã bày ra thì coi như nàng phối hợp với hắn, cho hắn một kết quả khảo nghiệm hài lòng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.