Biết Vị Ký

Chương 47: NẾM THỬ HƯƠNG VỊ

Tọa Chước Linh Linh Thủy

21/06/2016

"Nha đầu, ngươi đã đến rồi?" Tiết lão gia tử quay đầu, nhìn thấy Lâm tiểu Trúc thì tươi cười vẫy tay với nàng "đến đây đi"

"Đây là cái gì?" Lâm Tiểu Trúc đi qua đi, tò mò nhìn án đài.

Lão đầu nhi nhìn đống đồ trên bàn,ngạo nghễ nói "ta sẽ dạy ngươi làm thế nào để trở thành một đại sư"

"Đại sư?" Lâm Tiểu Trúc ngạc nhiên một lát, ngẩng mặt, "tỷ như có thể bào củ cải mỏng như sợi tóc mà không bị đứt hay làm thế nào đem đậu trộn vào mình cua, lại có thể nấu củ cải trắng ăn còn ngon hơn sơn trân hải vị. . ."

Tiết lão gia tử liền cắt ngang lời nàng, trách cứ "nói bậy" nghe thêm mấy câu sau thì trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, nhướn mày, trầm tư hồi lâu mới mở to mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc hỏi liên thanh "đem đậu dồn vào mình cua có hương vị thế nào? Ai có thể nấu củ cải trắng còn ngon hơn sơn trân hải vị? ngươi đã ăn đồ ăn như thế ở đâu? Ta nếm không ít mỹ vị trong thiên hạ, còn chưa nghe nói tới những món như thế ah"

"Ách." Lâm Tiểu Trúc nhức đầu, "Ta tự mình suy diễn rồi nói lung thung thôi" nàng lôi kiến thức kiếp trước cùng những món ăn hiện đại nói ra thật trôi chảy, không ngờ Tiết lão gia tử lại có phản ứng lớn như thế. Tuy không biết hắn có đạo hạnh gì nhưng không điên bất thành ma. Hắn có thể bỏ mặc người hầu, một mình đến Thanh Khê trấn chỉ để ăn Không lục ngư đã cho thấy hắn là kẻ cuồng ăn ngon rồi, giờ nhìn hai mắt sáng ngời dọa người của hắn, nàng mới thấy hối hận, quyết định sau này không nên nói hớ như thế nữa.

"Nói lung tung?" Tiết lão gia tử bị Lâm Tiểu Trúc khơi dậy nhiệt tình cùng hi vọng, nghe ba chữ này liền thấy như bị hắt nước lạnh, mặt hết xanh lại trắng, mồm há hốc nhưng mãi vẫn không thể trách mắng nàng được. . .

Hít sâu mấy lần, hắn mới bình ổn được cảm xúc, vỗ vỗ đầu Lâm Tiểu Trúc, vui vẻ nói "không ngờ ta chỉ là thấy ngươi tâm chính, lòng có lý tưởng nên mới quyết định thu ngươi làm đồ đệ, không ngờ lại gặp được đứa nhỏ có tư chất tốt như thế. Tốt, rất tốt"

Lâm Tiểu Trúc ngẩn ngơ. Tư chất tốt? hơn hai mươi ngày trước, nàng bị Viên Lâm loại cũng vì tư chất không tốt, mà giờ chỉ thuận miệng nói một vài món ăn đã được khen là tư chất tốt. Nàng cảm thấy mấy người này đánh giá tư chất người khác cũng tùy tiện như ăn cơm uống nước vậy đó, há miệng là có.

Thấy Lâm Tiểu Trúc ngẩn ngơ, Tiết lão gia tử cũng không giải thích mà kéo nàng đến trước bàn, lại nhét một chén nước vào tay nàng "đến, ngươi nếm thử những thứ trên bàn đi, sau đó nói cho ta biết cảm nhận của ngươi"

Tuy không hiểu ý của hắn nhưng Lâm Tiểu Trúc vẫn nghe lời dùng đũa chấm vào cái bình đựng thứ gì đó đen tuyền rồi nếm thử, vừa rồi nàng phát hiện thì ra mấy đống chai lo chất đầy trên bàn là dùng để chứa gia vị, muối, đường, tương, dấm chua. . . mỗi dạng còn có vài loại



"Tương ngọt." Lâm Tiểu Trúc buông chiếc đũa, thực quyết đoán nói. Sau đó cầm lấy lọ tiếp theo, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm "tương vừng"

"Trứng cá muối."

"Mắm tôm."

"Tương đậu tằm."

. . .

Lâm Tiểu Trúc kiếp trước thích ăn, tuy thứ tốt không phải nhiều nhưng so với dân chúng cổ đại bình thường vẫn hơn rất nhiều. Hơn nữa nàng lại có cái lưỡi xuất sắc, chỉ cần hương vị nào đã nếm qua, liên tưởng với kiến thức kiếp trước đều có thể phân biệt được rõ ràng

Mỗi lần Lâm Tiểu Trúc nói ra một cái tên, ánh mắt Tiết lão gia tử lại càng sáng lên, biểu tình trên mặt ngày càng hưng phấn.

"Di, đây là cái gì?" Lâm Tiểu Trúc rốt cuộc cũng dừng bước tới một loại tương, hai mắt còn sáng hơn Tiết lão gia tử " hương vị này. . . thật tuyệt vời "

"Tiên tương. Đem lá đào chưng mềm, sánh lại rồi bỏ vào bình, bảy ngày sau đem ra để nơi không có ánh mặt trời bảy ngày, sau đó cứ mỗi cân đào diệp cho hai phần muối, khi đó sẽ có tiên tương " Tiết lão gia tử giải thích cặn kẽ

Lâm Tiểu Trúc ghi nhớ lời Tiết lão gia tử trong đầu rồi chuyển sang bình kế tiếp, lấy thìa múc thử một ngụm " đây là nước tương ? không đúng, vị của nó khác nước tương, so với nước tương nhẵn mịn hơn cũng ngon hơn, hình như có hương vị của măng "

Lão đầu nhi khen ngợi nói: "Đây là duẩn du, khi phía nam làm măng, nước nấu luôn không thay đổi mà khi nước này biến thành màu đen, hương vị càng thuần hậu, càng ngon hơn. Đây chính là thử tốt, chỉ có những tăng nhân ẩn cư trong núi mới có cơ hội hưởng dụng, người bình thường ít khi có được "



Lâm Tiểu Trúc gật gật đầu, tiếp tục nếm thử lọ kế tiếp, cau mày suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi " đây là cái gì ? sao giống nước muối vậy ? có điều nước này so với nước bình thường thô hơn một chút "

Tiết lão gia tử trợn tròn mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc như nhìn thấy quái vật

"Làm sao vậy?" Lâm Tiểu Trúc sờ sờ mặt mình, có chút khó hiểu.

Hồi lâu, Tiết lão gia tử mới thở dài một tiếng, cảm khái nói " trước loại tương này, hương vị nồng đậm, chỉ cần nếm qua một hai lần thì nếu không phải người đặc biệt ngu xuẩn đều phân biệt được. Cho nên ngươi có thể gọi tên cũng không có gì là lạ, cho đến duẩn du, ngươi bắt đầu làm ta ngạc nhiên, mà ngươi có thể nói thứ này khác nước muối, còn phân biệt được nó thô hơn nước. Nha đầu, lưỡi của ngươi không đơn giản nha, đủ để bằng một nửa lão đầu nhi ta "

Nghe tới câu cuối, Lâm Tiểu Trúc thật dở khóc dở cười. Lão nhân nhi này, rốt cuộc là khen nàng hay tự tâng bốc hắn ?

"Đây là yêm tuyết." Lão đầu nhi nghiêm nét mặt nói, "thời điểm hạ tuyết vào tháng chạp, cứ một tầng tuyết là một tầng muối rồi đem ủ thật kỹ, đến hạ liền lấy nước này ra nấu với thịt tươi, không bỏ thêm gì khác, thịt được nấu với yêm tuyết không khác gì thịt muối, màu sắc đỏ tươi, để vài ngày cũng không hư, dùng nó nấu thức ăn khác, hương vị cũng rất ngon "

" Thì ra là nước tuyết " hai mắt Lâm Tiểu Trúc cũng sáng lên. Nàng biết cái lưỡi của thân thể này rất mẫn cảm, lại không ngờ nó lợi hại như vậy, ngay cả nước tuyết cũng có thể phân biệt được, trong lòng không khỏi có chút đắc chí.

Trương Đông ở bên cạnh cũng nghe đến nhập thần, cảm khái nói " Tiết lão gia, ngài nói vậy, tiểu nhân cũng biết được cách dùng yêm tuyết nhưng sao ngài không nói cách dùng tiên tương, duẩn du với Tiểu Trúc cô nương "

Tiết lão gia tử liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái " nha đầu, ngươi muốn biết cách sử dụng chúng sao ? "

Lâm Tiểu Trúc lắc đầu: "Hưởng qua hương vị, biết chúng hương vị thế nào là được rồi "

"Nga? Nói nói lý do." Tươi cười trên mặt Tiết lão gia tử càng tươi, ánh mắt càng sáng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Biết Vị Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook