Biểu Ca Đừng Chạy

Chương 93: Đăng cơ

Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội

07/05/2014

“Sao lần này biểu ca lại về gấp vậy?” Chỉ Lan cởi áo khoác cho Huyền Diệp, chải đầu cho hắn.

“Chuyện đồn đại ở kinh thành là thế nào?” Huyền Diệp không nghỉ ngơi đã lâu, giọng bắt đầu khàn đi.

“Lời đồn gì ạ?” Chỉ Lan thắc mắc, chẳng lẽ là lời đồn nói nàng ghen tuông, Huyền Diệp ở Phúc Kiến xa xôi làm sao hay biết.

“Đại Bảo nói hết với tôi rồi.” Thật ra Đại Bảo không nói lời đồn đã truyền khắp kinh thành, đây là Huyền Diệp điều tra ra.

“Con nó chuyện bé xé ra to.” Chỉ Lan không thèm để ý nói. “Toàn thành đang rất náo nhiệt, ai rảnh xì xào về em chứ?”

“Xì xào thế nào?” Huyền Diệp giữ tay Chỉ Lan truy hỏi.

“Ngày mai biểu ca ra ngoài hỏi thăm một chút chẳng phải sẽ biết?” Chỉ Lan cười xấu xa, “Hôm nay anh nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Huyền Diệp thầm khó chịu trong lòng, hắn vì Chỉ Lan không quản vất vả về gấp, không ngờ nàng dửng dưng, vứt bỏ thành ý của hắn.

“Biểu ca thật quan tâm em.” Chỉ Lan thấy Huyền Diệp không vui, cũng biết bản thân sai rồi, “Về gấp chắc anh mệt mỏi lắm? Để em giúp biểu ca đi tắm.”

Huyền Diệp vẫn có vẻ không vui, chỉ giữ chặt tay Chỉ Lan.

“Biểu ca.” Chỉ Lan làm nũng, bình thường người đàn ông này có đạo mạo chín chắn đến đâu, thì khi không có người khác đều như đứa trẻ to xác mà hờn giận nàng, thật khó mà không động lòng.

Trước sự càn quấy của Chỉ Lan, rốt cuộc Huyền Diệp cũng đành cười, tuy rằng lòng có chút không thoải mái nhưng đã hết giận.

Sáng sớm hôm sau, Huyền Diệp hạ triều liền đi tra xét chuyện lời đồn, mới phát hiện toàn thành đang ưa chuộng một hoạt động giải trí gọi là mạt chược, ai nấy đều hào hứng bàn tán về nó, chuyện Khang Quận vương phủ đã bị quên béng từ lúc nào. Ngẫu nhiên cũng có người nhắc đến, nhưng sẽ biến mất nhanh như bọt nước.

“Là ai nghĩ ra mạt chược?” Huyền Diệp ngồi trong thư phòng, Ngụy Đông Đình cúi đầu đứng bên cạnh.

“Hồi chủ tử, là Long Khoa Đa.”

“Long Khoa Đa?” Huyền Diệp nhướng mày, nghĩ đến chuyện gì đó lại giãn lông mày, nhất định là Chỉ Lan chỉ đạo Long Khoa Đa.

Ngày hôm sau, Huyền Diệp liền gặp Thường Ninh nói chuyện rất lâu về vấn đề nuôi dạy con cái, khiến Thường Ninh đầu óc quay cuồng, về phủ lôi Mãn Đô Hộ ra mắng té tát. Huyền Diệp biết thế gật đầu hài lòng, tuy rằng trẻ con vô tội, nhưng để kẻ khác lợi dụng là làm mất mặt nhà Ái Tân Giác La, hắn làm thế là trách nhiệm làm bác thôi, không phải đa tạ.

Cuối cùng cũng đến lượt Quách Lạc La thị bị Huyền Diệp sờ gáy, Chỉ Lan không biết Huyền Diệp nói gì với cô ta, nhưng sau đó Quách Lạc La thị càng thêm trầm lặng, ngay cả gia yến cũng không nói năng gì, đối với Quách Lạc La thị vốn sôi nổi thật sự là một hình phạt khó khăn.

Lần này Huyền Diệp đi Phúc Kiến cũng coi như thu hoạch tương đối, không lâu sau Thuận Trị đế phong hắn làm Khang Thân vương, Phúc Toàn cũng được thăng lên Dụ Thân vương, chỉ có Thường Ninh vẫn là Cung Quận vương.

“Ama, người đi báo thù ạ?” Nhị Bảo nghiêng đầu hỏi, cũng chỉ có cậu bé mới có thể mơ hồ hỏi trắng ra thế.

“Con nghe ai nói?” Huyền Diệp buông bút, tuy rằng đứa con này có phần thật thà, nhưng hắn cũng rất thích.

“Con tự biết.” Nhị Bảo bất mãn dẩu môi, “Ngày hôm qua ama đi gặp Quách Lạc La trắc phúc tấn, nhất định là đi báo thù.”

“Ồ? Tại sao con biết là Quách Lạc La trắc phúc tấn làm?” Huyền Diệp cố ý khảo sát đứa con, hắn thấy cả bốn đứa trẻ đều thông minh, ít nhất so với ma ốm Vĩnh Thụ và Mãn Đô Hộ nông cạn thì tốt hơn nhiều, càng không nói Phúc Toàn đã có hai con trai chết yểu, nói tóm lại trong các huynh đệ hắn là người có con cái đầy đủ và thông minh khỏe mạnh.

“Bởi vì ama đi gặp trắc phúc tấn.” Nhị Bảo liếc trộm Huyền Diệp, tại sao câu đấy mà cũng phải hỏi bé, ama thật coi thường bé.

Huyền Diệp bật cười, suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, đúng là đúng mà sai là sai, không lắt léo phức tạp.

“Được rồi, đi chơi với ca ca đi.” Huyền Diệp đuổi khéo Nhị Bảo, hắn còn rất nhiều việc phải làm, mỗi ngày đều dành thời gian cho các con thật sự không dễ dàng gì.

Năm Thuận Trị thứ 36 bình tĩnh trôi qua, đầu năm Thuận Trị thứ 37 Ngô Tam Quế ở Vân Nam làm phản, nhưng Thượng Khả Hỉ và Cảnh Tinh Trung đã đầu hàng Thuận Trị từ lâu, vì thế không phát sinh tam phiên chi loạn, nhưng đến khi ổn định tình hình thì đã là năm Thuận Trị thứ 39.

“Hoàng thượng, ngài thật sự muốn thế sao?” Đông quý phi có chút kinh ngạc, tuy rằng biết Thuận Trị đế đã muốn nghỉ ngơi, nhưng đến khi chính tai nghe Thuận Trị nói và vẫn khó mà tin được.

“Uyển Nhi, nàng không muốn cùng ta rời khỏi Tử Cấm Thành sao?” Thuận Trị giờ đã bốn mươi lăm tuổi, đúng lứa tuổi hấp dẫn thành công nhất của người đàn ông, vì bảo dưỡng ngoại hình đúng cách, nữ nhân hậu cung nhìn thấy Thuận Trị đều sáng ngời hai mắt, có điều mấy năm nay Thuận Trị độc sủng Đông quý phi, ai phản đối cũng mặc.

“Thiếp muốn, nhưng mà….” Đông quý phi không dám tin, người đàn ông này thật sự có thể bỏ lại ngai vàng cùng bà đi du sơn ngoạn thủy sao?

“Uyển Nhi không tin tưởng trẫm sao?” Thuận Trị nắm tay Đông quý phi, “Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian, Uyển Nhi sẽ tin tưởng trẫm.”

“Vâng.” Đông quý phi lẳng lặng dựa vào Thuận Trị, trong nhất thời không gian như ngừng lại, chỉ có tiếng thở của hai người. Thuận Trị nheo mắt, không khí này khiến người ta như say, chỉ nguyện ngày ngày được bên người đến trọn kiếp này.

Đầu năm Thuận Trị thứ 39, Thuận Trị đế thoái vị, truyền ngôi cho Tam Hoàng tử Khang Thân vương Ái Tân Giác La Huyền Diệp, đổi niên hiệu là Khang Hi. Cuộc chuyển giao quyền lực giữa Hoàng đế thứ 2 và thứ 3 của nhà Thanh không phải trải qua những sự kiện khốc liệt, được đời sau coi là giai thoại.

Một đời Thuận Trị đế khen chê cân bằng, nửa đời trước có thể miêu tả bằng hai chữ bảo thủ, ngoài dự đoán của mọi người là ông ấy vượt qua bệnh đậu mùa, từ đó việc chấp chính của ông ấy càng lúc càng có thành tựu. Các nhà sử học cho rằng việc mắc bệnh đậu mùa năm Thuận Trị thứ 18 là bước ngoặt cuộc đời ông ấy, từ thời điểm đấy về sau, ông ấy mới là một hoàng đế đủ tư cách và thành công.

Sau đại điển đăng cơ long trọng, Huyền Diệp chính thức vào làm chủ cung Càn Thanh, trở thành Hoàng đế thứ 3 của nhà Đại Thanh khi gần 30 tuổi, hắn được coi là người sáng lập cho giai đoạn thịnh trị rực rỡ của triều Thanh.

Đêm trước đại điển phong hậu, Chỉ Lan nằm một mình trên giường lớn, trăng đã lên cao, nhưng nàng vẫn không thể ngủ được. Nghĩ đến chiếu thư thoái vị của Thuận Trị đế, nàng lại thấy thế gian này thật không thật, người khác tranh đấu đến chết để ngồi lên ngai vàng, Thuận Trị đế lại dễ dàng buông tay nhường ngôi cho con, một chút do dự cũng không có, Thuận Trị đế quả nhiên không hổ là hoàng đế bốc đồng nhất.

Chỉ Lan thở dài, nàng vẫn nhớ rõ vẻ mặt của các nữ nhân trong phủ sau khi nghe truyền chỉ, bọn họ ngủ đông trong phủ đã đủ lâu, hậu cung mới là chiến trường đích thực để thi triển khát vọng.

“Bạn lo lắng sao?” Hệ thống quân suy nghĩ rất nghĩ ra từ này, thật sự cảm thấy Chỉ Lan rất khó hiểu.



“Có một chút.” Chỉ Lan không để tâm hình tượng vừa nằm vừa kéo tóc, nhìn màn hình trước mặt mới thấy bình tâm hơn một chút.

“Tại sao?”

Chỉ Lan gần như nhìn thấy hệ thống quân nghiêng đầu hỏi câu này, nàng cười cười, “Làm phúc tấn không giống làm hoàng hậu, vì thế…”

“Hội chứng lo âu trước khi thăng chức?” Hệ thống quân tỏ vẻ am hiểu, trước khi được thăng chức hắn cũng đã lo âu, nếu không đã chẳng tìm nhầm đối tượng, tìm một khách hàng gần như chẳng biết gì như Chỉ Lan.

“Chắc vậy.” Có những ý nghĩ không thể nói với Huyền Diệp, dù hắn có là chồng của nàng, vì thế có một lam nhan tri kỉ có thể tâm sự thường xuyên thật sự rất tốt.

“Tôi cũng không có cách nào.” Hệ thống quân buông tay, nếu hắn có biện pháp thì người lúc này nói chuyện với hắn đã chẳng phải Chỉ Lan.

Chỉ Lan che miệng cười phì, hệ thống quân rất thật thà, nàng chỉ muốn chia sẻ với hắn thôi, không phải muốn tìm đáp án gì.

“Bạn cười cái gì? Bạn quái dị lắm.” Hệ thống quân và Chỉ Lan cũng coi bạn lâu năm, nhưng hắn phát hiện ra hắn vẫn không thể hiểu nổi Chỉ Lan nghĩ gì, nhân loại đều phức tạp thế sao?

“Không có gì.” Nói chuyện cùng người bạn khờ xong quả nhiên tâm tình dễ chịu hơn nhiều, “Hàng ngày bạn làm gì?”

Hệ thống quân im lặng rất lâu, Chỉ Lan không biết hắn có định trả lời không.

“Tán gẫu với bạn.” Không phải hệ thống quân không muốn trả lời, chỉ là hắn nghĩ một lượt mới thấy quá nửa thời gian trong ngày là để tán gẫu với Chỉ Lan, hơn nữa toàn tán gẫu những chuyện vu vơ vô nghĩa.

“Vinh hạnh quá.” Chỉ Lan nở nụ cười, “Bạn bao tuổi rồi?”

Thấy hệ thống quân tối nay rất chịu khó trả lời, vì thế Chỉ Lan đánh bạo mà hỏi.

“Khoảng trăm mấy tuổi?” Hệ thống quân trả lời mơ hồ.

“Bạn có thể sống lâu vậy sao? Vậy chỗ các bạn có tìm bạn đời không?” Chỉ Lan thật sự cảm thấy tò mò về hệ thống quân và cục quản lý thời không.

“Có.” Hệ thống quân đỏ mặt, “Sáng mai bạn còn phải thăng chức, không quấy rầy nữa.”

Chỉ Lan vừa nghe thế liền biết có uẩn khúc gì rồi, nàng hưng phấn xoay người, lần sau nhất định phải hỏi cho ra mới được, vì thế nàng quên béng đại điển phong hậu ngày mai, trong đầu chỉ suy nghĩ về đời sống tình cảm của hệ thống quân.

Huyền Diệp tốn rất nhiều tâm tư cho đại điển phong hậu, hắn cảm thấy lễ đại hôn năm đó thảm đỏ mười dặm vẫn là quá sơ sài, giờ hắn là cửu ngũ chí tôn, tất nhiên phải cho người hắn yêu một hôn lễ hoàn mỹ nhất, vì thế hắn cũng làm hôn quân một lần.

Ngày hôm đó Chỉ Lan bị xoay vần như một con búp bê, bộ lễ phục hoàng hậu nặng nề khiến nàng không thể đi đứng bình thường, bắt buộc phải có hai người dìu hai bên, may là bình thường nàng vốn khỏe mạnh, nếu không xong lần này chắc ngã bệnh mất.

“Ngạch nương thật đẹp.” Nhị Bảo ngước nhìn Chỉ Lan, không kiềm chế được kề tai Tam Bảo thì thầm.

“Ngạch nương lúc nào cũng đẹp.” Tam Bảo kiêu ngạo, “Sau này nhất định đệ phải cưới một cô gái như ngạch nương.”

“Đừng nghĩ lung tung, cẩn thận ama đánh mông đệ.” Nhị Bảo bĩu môi, cậu bé rất rõ ràng tính chiếm hữu của ama.

“Không nói với ama.” Tam Bảo nhỏ giọng, “Đến lúc đó nhất định phải nhờ ngạch nương chọn hộ đệ.”

Đại Bảo đứng trước Nhị Bảo và Tam Bảo, nghe hai em trai nói chuyện không nói gì, hai đứa chưa tròn sáu tuổi đã bàn đến chuyện thê thiếp, thật không hổ con cháu hoàng gia sao?

“Chớ có lên tiếng.” Đại Bảo cảm thấy phải dạy hai cậu em thêm thôi.

Nhị Bảo bất mãn trừng mắt với Đại Bảo, Tam Bảo cũng phẫn nộ im lặng, hai bé gặp Đại Bảo như chuột thấy mèo, không thể đấu lại.

Chỉ Lan đang chậm rãi bước trên từng bậc thang dẫn lên điện Thái Hòa, nàng hoảng hốt nhìn biển người bên dưới, nhất thời không biết bản thân đang ở đâu. Ánh mặt trời chiếu lên bộ lễ phục màu vàng khiến nàng như được hào quang bao phủ.

Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan, cuối cùng nàng đã từng bước đến vị trí này, từ tiểu biểu muội trốn sau lưng hắn trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Dù thế nào, từ giây phút hắn phải lòng nàng nhất định sẽ là nữ nhân của hắn, cả đời không đổi.

“Lan nhi, em xem, từ nay về sau tôi chính là quân chủ của quốc gia này, và em là thê tử duy nhất của tôi.” Huyền Diệp thì thầm, cùng với mỗi lời hắn nói, từng cơn gió nhẹ thổi qua Tử Cấm Thành, Chỉ Lan nhắm mắt, cảm nhận hơi thở mùa xuân, gật đầu với người bên cạnh.

Tử Cấm Thành nghênh đón chủ nhân mới như thay da dổi thị, ít nhất thì các cung nữ thái giám cũng rất hào hứng phấn khởi, cùng lúc đó, các nữ nhân của Huyền Diệp xoa tay chuẩn bị bắt đầu một màn cung đấu.

“Tại sao bản cung chỉ là tần?!” Hách Xá Lí thị phẫn nộ, cô ta là người cũ lại có xuất thân cao quý, ít nhất cũng phải được phong phi, tại sao chỉ là Bình Tần, cô ta không phục, hơn nữa tên này cũng quá khó nghe, an ủi là phong hào của những người kia cũng khó nghe không kém.

“Nương nương, hai vị trắc phúc tấn kia cũng chỉ là tần.” Tào thị đánh bạo nói, “Ngài đừng lo lắng, Hoàng thượng mới đăng cơ chưa có thời gian để tâm đến hậu cung, nếu nương nương có thể mang long thai trước, phong phi sẽ rất nhanh thôi.”

“Bà tưởng bản cung không biết sao?! Mấy năm nay hoàng thượng không hề sủng hạnh bản cung, làm sao có long thai!” Từ khi Hách Xá Lí thị bị cấm túc Huyền Diệp không hề đến chỗ cô ta thị tẩm.

“Đó là trước kia, giờ tình hình đã khác, cả triều nhìn vào, Hoàng thượng làm sao dám độc sủng hoàng hậu.” Tào thị nhắc nhở, trước kia chỉ là chuyện nhà của Tam aka, nhưng giờ Tam aka đã là Hoàng thượng, chuyện của hậu cung là chuyện của thiên hạ.

“Nhưng vẫn còn những tiện nhân khác?!” Hách Xá Lí thị giằng khăn, cô ta không còn trẻ, đến kỳ đại tuyển, hậu cung sẽ thêm người, cô ta làm sao vượt qua được những thiếu nữ mơn mởn như hoa còn đương nụ.

“Nô tỳ thấy Kính Tần nương nương có lẽ đã có ý…” Tào thị cũng không nói hết, nhưng Hách Xá Lí thị hiểu, mấy năm nay Nữu Hỗ Lộc thị ăn chay niệm phật, trong mấy người cô ta là người già dặn nhất, bị đày ải nhất, nhưng cũng là người mưu mô nhất

“Đừng coi thường cô ta, bản cung thấy Cung Tần là người đang lo lắng nhất.” Quách Lạc La thị tính tình manh động, tuy rằng có bản lĩnh và mưu mô, nhưng thiếu tố chất, trời sinh không có sự tinh tường, năm đó cô ta tung lời đồn bị hoàng thượng phát hiện, sau đó không còn khả năng làm lại.



“Phần thắng của nương nương là lớn nhất.” Tào thị cân nhắc liền thấy Hách Xá Lí thị phạm ít lỗi nhất, cũng dễ được tha thứ nhất, bởi vì cô ta không ra tay với Hoàng thượng.

“Nhất định phải mang long thai trước kỳ đại tuyển.” Hách Xá Lí thị sờ bụng, trước khi lên kiệu hoa cô ta đã được tẩm bổ, khẳng định có thể sinh trai đầu lòng, lúc này cô ta không còn trông cậy con mình có thể làm Hoàng đế, hoàng hậu có đến ba con trai, còn thông minh khỏe mạnh lại được Hoàng thượng yêu thích, nhưng không cố gắng thật không cam tâm.

“Hoàng thượng chưa có thời gian sủng hạnh hậu cung, nương nương có thể nhân thời gian này mà tẩm bổ.” Tào thị đề nghị, bà ta rất có kinh nghiệm, biết để có đứa con khỏe mạnh phải chuẩn bị nhiều.

“Làm phiền mama.” Hách Xá Lí thị gật đầu, điều cần làm bây giờ là khiến Hoàng thượng sủng hạnh.

Quách Lạc La thị cũng đang bất mãn vì phong hào của bản thân, nhưng cô ta không thể đi tìm Hoàng thượng lý luận, vì thế chỉ có thể yên lặng chịu đựng, mà theo thái độ của Hoàng thượng, đời này cô ta không còn cơ hội xoay người, nhưng cung nữ của cô ta thì có thể, kiếm một đứa bé làm con nuôi cũng có thể củng cố vị trí của cô ta, nhưng nhất định phải chọn lựa thật kỹ, xuất thân phải thấp, dung mạo phải đẹp, tính cách tốt nhất là yếu đuối nhu nhược, nếu không thật đúng là nuôi ong tay áo.

Quách Lạc La thị gọi các cung nữ của mình ra, dạy dỗ một phen rồi lại cho lui, chẳng có nổi một người khả dĩ, có một người khá là dịu dàng có thể Hoàng thượng sẽ thích, nhưng tuổi tác lại tương đương cô ta. Quách Lạc La thị nhíu mày, phải cẩn trọng thôi, sơ sẩy lúc này là bi kịch tương lai.

Tối hôm đó, trong cung Khôn Ninh, Chỉ Lan ngủ ở thiên điện, nhưng chỉ cần nghĩ đến chỗ này vốn dành để cúng tế, nàng liền không thoải mái. Huyền Diệp ngủ ở cung Càn Thanh đã mấy ngày, bọn họ không gặp nhau cũng đã mấy ngày, may mà các con rất hiếu thảo, chịu khó nói chuyện quan tâm nàng.

Thật ra mấy ngày nay Chỉ Lan rất mệt mỏi, tân đế đăng cơ, chuyện ở triều đình đã nhiều, hậu cung cũng phức tạp không kém, vừa phải dàn xếp cho nhóm tần phi của Thái thượng hoàng, vừa phải bắt đầu đe nẹt nữ nhân của Huyền Diệp, lại nghĩ đến Đông quý phi giờ đang tiêu dao khoái hoạt ngoài kia, không biết liệu nàng có cơ hội rời khỏi cái lồng vàng son này không.

“Thăng chức rồi sao bạn vẫn thở dài?” Hệ thống quân onl tán gẫu rất đúng giờ.

“Bạn có từng đến thế giới khác không?” Chỉ Lan rất tò mò, người của cục quản lý thời không hẳn là đều có thể xuyên qua thời không, vượt không gian với họ nhất định là rất dễ dàng.

“Thế giới khác?” Hệ thống quân nhíu mày, “Từng đi, nhưng chẳng có gì vui.”

“Chỗ này của tôi có mấy người xuyên không?” Không biết hệ thống quân có thể tiết lộ tin mật với nàng không.

“Tôi chỉ có một khách hàng là bạn.” Hệ thống quân do dự một chút, “Những người khác thì có rất nhiều.”

“Rất nhiều?!” Chỉ Lan ngồi bật dậy, trước giờ nàng đã gặp ba người, chẳng lẽ còn những người khác.

“Uh, nhưng có lẽ cả đời bạn cũng không gặp được.” Hệ thống quân nghĩ ngợi một chút rồi an ủi, “Nhưng bạn phải cẩn thận đó, vì bạn khờ lắm.”

Chỉ Lan nghe xong mới thở phào, lại hỏi. “Không lẽ có người đặc biệt lợi hại?”

“Không, bởi vì bọn họ không phải khách hàng của cục quản lý thời không, vì thế không có chế độ đãi ngộ và phúc lợi như bạn, nhưng bạn không dùng đến.” Hệ thống quân cằn nhằn, bởi vì Chỉ Lan chẳng cần hắn giúp đỡ, vì thế sự nghiệp của hắn mới dậm chân tại chỗ.

“Giờ tôi sống tốt lắm mà.” Chỉ Lan ôm chăn, thật thoải mái.

“Chẳng lẽ bạn không muốn chinh phục thế giới? Hay làm nữ vương, thu nam sủng làm hậu cung? Hay là bạn đi tu tiên, tôi sẽ kiếm cho bạn một bản bí tịch.” Hệ thống quân liệt kê các tình huống vẫn thấy ở chỗ đồng nghiệp, hy vọng có thể khiến Chỉ Lan động lòng.

“Bạn lậm tiểu thuyết ah? Tôi sao có thể đi chinh phục thế giới thu hậu cung?” Mục tiêu nghe thật mê người làm sao, nhưng chẳng đáng tin chút nào, đến khi nàng chinh phục được thế giới thì chắc đã đến lúc về chầu Diêm Vương, ngu sao làm.

“Người khác đều làm mà.” Hệ thống quân gãi đầu, “Bạn không làm sao? Tôi đi tìm đồng nghiệp hỏi kinh nghiệp, mai sẽ nói với bạn.”

“Này, đừng offline mà!” Chỉ Lan còn chưa gửi tin nhắn hệ thống quân đã offline, nàng vỗ vỗ đầu, đáng lẽ biết con người hệ thống quân nói là làm nàng phải cự tuyệt thẳng thắn mới đúng, không biết ngày mai hắn mang bí quyết gì đến cho nàng.

Ngày hôm sau, Chỉ Lan nhận được một lá thư rất dày, trong đó có rất nhiều phương pháp chinh phục thế giới, Chỉ Lan thử tính toán, nhanh nhất cũng mất vài thập niện, hơn nữa đa phần đều rất phức tạp, Chỉ Lan vốn sống đơn giản thật sự thấy không hợp với ý tưởng này.

“Lan nhi hôm nay làm sao vậy? Mệt mỏi sao?” Lần gặp mặt đầu tiên sau đại điển phong hậu, Huyền Diệp gầy trông thấy, hẳn là triều đình rất nhiều sự vụ.

“Có một chút, biểu ca xử lý xong chuyện triều đình rồi sao?” Chỉ Lan xoa bóp huyệt thái dương cho Huyền Diệp.

Huyền Diệp cảm nhận ấm áp từ tay Chỉ Lan, thoải mái rên rỉ một tiếng, “Không bao giờ xong được, chỉ là bớt chút thời gian rảnh rỗi thôi.”

“Biểu ca cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” Chỉ Lan oán trách, “Em nghe nói mỗi đêm biểu ca chỉ ngủ hai canh giờ?”

“Tiểu Lý Tử nói sao?” Huyền Diệp nhắm mắt, thả lỏng dựa người vào ghế, “Sắp ổn hơn rồi.”

“Biểu ca vừa nói không bao giờ xong được đấy thôi.” Chỉ Lan xuống tay nặng hơn, quả nhiên Huyền Diệp nhíu mày, “Biểu ca nhớ uống canh tẩm bổ.”

Huyền Diệp quay đầu giữ bàn tay đang tác quái của Chỉ Lan, “Tôi sẽ chú ý sức khỏe, Lan nhi đừng lo lắng.”

“Ai lo lắng cho anh.” Chỉ Lan thuận thế ngồi lên đùi Huyền Diệp, “Biểu ca đang sửa vườn sao?”

“Uh, không phải đã nói với em sao, vườn vốn là Hoàng ama ban cho, tu sửa lại là có thể chuyển vào, rồi chúng ta dọn vào đấy.” Trong cung nhiều quy củ, đặc biệt là Kính Sự Phòng, mỗi đêm thị tẩm đều phải ghi chép lại, còn có thời gian quy định, còn có người quan sát. Huyền Diệp khó mà chịu đựng việc có thái giám quản lý chuyện phòng the của hắn, đặc biệt là chuyện thái giám có thể nhìn thấy thân thể Chỉ Lan.

“Thật sao?” Chỉ Lan vốn cũng rất lo lắng về Kính Sự Phòng, thật không biết năm đó Thuận Trị đế giải quyết vấn đề này thế nào.

“Vì thế Hoàng ama mới ban vườn trước.” Huyền Diệp lại một lần nữa bội phục Thuận Trị anh minh, ví dụ như dùng dụng cụ bằng ngọc sủng hạnh nữ nhân cũng là học tập Thuận Trị.

“Hoàng ama thật tốt, không biết giờ người và ngạch nương đến đâu rồi.”

“Điểm dừng đầu tiên chắc là Giang Nam?” Huyền Diệp phát giác bản thân vẫn không có cảm tình với Giang Nam.

“Mấy năm nữa chúng ta cũng đi được không?” Chỉ Lan nhìn Huyền Diệp chờ mong, nàng từng đọc rất nhiều thơ văn ca ngợi vẻ đẹp của Giang Nam, tiếc là chưa từng được đến.

“Uh.” Huyền Diệp ôm chặt Chỉ Lan, khi nàng không nhìn thấy mặt hắn thì vẻ mặt hắn dần sa sầm, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng tra được ít manh mối, trước khi đi Giang Nam nhất định phải thủ tiêu người đàn ông kia hắn mới an tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Biểu Ca Đừng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook