Chương 52: Đêm động phòng
Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội
07/05/2014
Huyền Diệp kích động nhìn mỹ nhân tựa ngọc trước mắt, hắn chưa từng nhận ra tiểu biểu muội đã trưởng thành thế này. Lần đầu gặp rõ ràng nàng chỉ là một cục bột nhỏ chảy nước miếng, chớp mắt đã trở thành một thiếu nữ chim sa cá lặn.
“Lan nhi muốn ăn chút gì không?” Huyền Diệp dịu dàng hỏi.
“Muốn ạ.” Chỉ Lan gật đầu, nàng đói muốn xỉu.
Huyền Diệp nhìn đôi mắt ngây thơ như nai con của Chỉ Lan, thân dưới liền căng thẳng. Nhưng hắn còn phải ra ngoài tiếp khách, tạm thời phải khống chế bản thân.
“Để tôi bảo Tiểu An Tử mang cho em món gì dễ tiêu, em cũng đừng ăn nhiều quá, đã không ăn gì suốt cả ngày, chỉ nên ăn bát cháo thôi, không sẽ đau dạ dày.” Huyền Diệp nói xong vươn tay định tháo món đồ nặng trịch trên đầu Chỉ Lan xuống cho nàng dễ chịu.
Nhưng Huyền Diệp loay hoay mãi vẫn không biết tháo thế nào.
“Tôi ra ngoài trước, một lát nữa sẽ quay lại, nếu em mệt thì nghỉ ngơi trước đi, ngoan.” Huyền Diệp hôn lên trán Chỉ Lan, dặn dò mấy câu mới quay lại bữa tiệc.
Huyền Diệp vừa đi, Chỉ Lan liền sai Uyên Ương giúp nàng cởi bộ áo cưới và mũ đội đầu, lại pha một bồn nước nóng rắc thêm cánh hoa để ngâm mình, ngâm mình xong mới mặc quần áo chui vào chăn. Nàng không ngủ, chỉ là suy nghĩ trong lúc chờ đợi.
Nàng và Huyền Diệp có thể coi như là không chín không được, đúng là thanh mai trúc mã điển hình, nhưng những điều đấy cũng không giúp nàng bớt thẹn thùng. Nghĩ đến chuyện sắp tới, nàng liền không kiềm chế được mà che mặt.
Chỉ Lan thầm động viên bản thân, cố gắng nhớ lại những điều bí tịch chỉ dẫn, nhờ vậy mới đỡ căng thẳng. Tiếp theo nàng lại vụng trộm ăn một viên đan dược cất trong túi tiền, viên đan dược đấy dùng cho đêm đầu tiên, có tác dụng giảm đau, cũng tránh bị thương.
Về chuyện sinh con, nàng lên kế hoạch để Huyền Diệp dưỡng thân trước rồi mới có con, cha mẹ sức khỏe tốt mới có thể cho ra đời những đứa con mạnh khỏe. Như ở hiện đại, rất nhiều bậc cha mẹ trước khi quyết định có con đều kế hoạch cai thuốc kiêng rượu, ngủ sớm dậy sớm.
Không lâu sau Huyền Diệp đã trở lại, mặt hắn đỏ bừng, không biết là vì tâm trạng tốt hay là vì rượu. Chỉ Lan vội đứng dậy, chuẩn bị hầu hạ hắn rửa mặt, đây là lần đầu tiên nàng thực hiện nghĩa vụ phúc tấn.
“Biểu ca muốn tắm rửa không?” Chỉ Lan vắt khăn lau mặt cho Huyền Diệp, vì chêch lệch chiều cao, nàng phải ngước đầu mới nhìn thấy Huyền Diệp.
“Uh, Lan nhi giúp tôi tắm qua.” Huyền Diệp uống không ít rượu, cũng bạo hơn ngày thường, nếu bình thường nhất định là hắn không dám nói lời càn rỡ như thế.
“Được rồi, niệm tình anh uống nhiều như thế.” Chỉ Lan đã lên tinh thần từ trước nên không e thẹn, cho lui hết thị nữ trong phòng, nàng không muốn lúc riêng tư với Huyền Diệp lại có người đứng cạnh nhìn.
Huyền Diệp vốn tưởng Chỉ Lan sẽ không nhận lời, ai ngờ Chỉ Lan không những nhận lời, còn nhận lời rất nhanh chóng. Vì thế Huyền Diệp ra vẻ đại gia, duỗi thẳng hai tay chờ Chỉ Lan cởi quần áo.
Chỉ Lan nhìn bộ dạng say khướt của hắn không nói gì, dù sao cũng chỉ có nàng có thể cởi quần áo của hắn, để người khác đụng vào nàng sẽ rất không vui.
Khi Chỉ Lan ở nhà từng được huấn luyện chuyện này, vì thế nhanh chóng cởi quần áo của Huyền Diệp đến chỉ còn quần đùi. Nàng cũng không đỏ mặt, kiếp trước nàng chẳng lạ gì đàn ông cởi trần, thế này cũng chỉ coi như thêm chút hình ảnh.
Huyền Diệp thì không nghĩ thế, trong tưởng tượng của hắn, tiểu biểu muội của hắn sẽ ngại ngùng không nhận lời sau đó e thẹn nhìn hắn, sau đó hắn mới có thể phóng khoáng bước tới đùa giỡn tiểu biểu muội. Sao tình huống lại trái ngược thế này, chẳng lẽ nàng không hài lòng với dáng người của hắn?
Huyền Diệp nhìn lại thân hình mình, đúng vậy, cơ bắp thật hoàn mỹ, đường cong thật hoàn mỹ, ngay cả màu da cũng thật hoàn mỹ, hắn đã tham khảo ý kiến của những người khác, tại sao tiểu biểu muội lại không có phản ứng gì.
Huyền Diệp lắc lắc đầu, không nghĩ vấn đề đó nữa, hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Lan nhi, chúng ta tắm chung đi?” Huyền Diệp ngồi trong thùng tắm, hưởng thụ vì được Chỉ Lan kì lưng, thoải mái hỏi.
“Biểu ca, hôm nay chắc anh uống nhiều rồi, anh ngồi yên đừng nhúc nhích, em đang bận.” Chỉ Lan không hề sợ Huyền Diệp động tay động chân, người đang say rượu đều là hổ giấy mạnh mồm, nếu không có người giúp nói không chừng đi còn không vững.
“Ồ.” Huyền Diệp nghe lời một cách hiếm hoi, ngoan ngoãn ngồi trong thùng tắm nhắm mắt dưỡng thần, nếu không phải người hắn nhúc nhích, Chỉ Lan sẽ cho rằng hắn đã ngủ.
“Tắm xong rồi, biểu ca đứng lên mặc quần áo đi.” Vừa rồi Huyền Diệp vào thùng tắm mới tự cởi quần đùi, thế nên Chỉ Lan cũng chưa nhìn thấy hắn khỏa thân, giờ Huyền Diệp đứng lên với bộ dạng ướt át, có thể nói là phơi bày toàn bộ.
May là trời đã tối, không chắc Chỉ Lan thiếu điều mù luôn, nàng âm thầm ca thán.
Chỉ Lan cũng chỉ bối rối một chút, sau đó lại khôi phục tinh thần, bình tĩnh lau người cho Huyền Diệp. Người ta vẫn nói “ngắm mỹ nhân dưới đèn”, quả nhiên Huyền Diệp dưới ánh đèn càng nhìn càng tuấn tú. Vai rộng, eo hẹp, cặp mông săn chắc, cơ bắp vạm vỡ, nếu ở thời hiện đại rất thích hợp làm người mẫu nội y. Nhưng ở thời đại này thì chỉ một mình nàng có thể ngắm nhìn thôi, Chỉ Lan nghĩ cũng có chút tiếc nuối.
Huyền Diệp có chút say nhưng vẫn cho rằng bản thân rất tỉnh, tựa như chuyện hắn rất rõ ràng chuyện tiếp theo cần làm là gì.
“Lan nhi, lại đây.” Vừa nói xong Huyền Diệp liền kéo Chỉ Lan vào lòng. Đến lúc này thì hắn say rồi, nghĩ và làm đã khác nhau rất nhiều.
Chỉ Lan rất thông cảm cho biểu ca đang say, nàng không giãy dụa, chờ Huyền Diệp ôm đủ mới cầm tay dìu hắn rồi đẩy hắn nằm lên giường.
Huyền Diệp cảm thấy tự tôn đàn ông bị tổn thương nghiêm trọng, hắn ngồi bật dậy, nhìn Chỉ Lan chằm chằm, khôi phục dáng vẻ hừng hực khí thế.
“Biểu ca ngoan, chúng ta ngủ đi.” Chỉ Lan cảm thấy không tranh luận với Huyền Diệp thì hơn, người say thì còn biết đạo lý nào nữa.
Huyền Diệp tuy là hoàng tử, nhưng hoàng tử cũng là người, người thì cũng có lúc say, hơn nữa nàng biết, tửu lượng Huyền Diệp quả thật không cao, ngày thường ghét bị chuốc rượu, hôm nay say thế này nhất định do cao hứng.
“Uh.” Huyền Diệp nói xong bắt đầu động thủ cởi quần áo Chỉ Lan, hắn khỏe hơn nên nàng không ngăn được, thôi để hắn cởi, cởi cũng không phải tội.
Huyền Diệp cởi xong nhìn Chỉ Lan chằm chằm, khiến nàng nổi da gà. Chỉ Lan vội kéo chăn, chuẩn bị phớt lờ con ma men, che đèn đi ngủ.
Huyền Diệp thấy Chỉ Lan xoay người mới có phản ứng lại, hắn vội vàng chui vào trong chăn, xoay Chỉ Lan lại, để nàng đối mặt với mình, kéo nàng lên, rồi mới hôn mê mải.
“Biểu ca, em không thở được.”
“Lan nhi kiên trì một chút.”
“Biểu ca đừng liếm chỗ đấy, rất ngứa.”
“Lan nhi chịu đựng một chút.”
“Biểu ca anh đừng động đậy nữa, anh xem anh làm tuột hết chăn rồi.”
“Uh, vậy kéo chăn lên.”
“Biểu ca anh đừng nhìn, nến không sáng, anh không nhìn rõ được đâu.”
“Lan nhi thật đẹp.”
“Biểu ca anh đang làm gì vậy?!”
“Lan nhi đừng sợ.”
“Em không sợ, anh nhầm chỗ rồi.”
“Nhầm sao?”
“Tôi tìm được rồi, Lan nhi đợi chút.”
“Biểu ca nhẹ chút, đau quá.”
“Chỉ đau một lúc thôi, Lan nhi chịu đựng.”
Rốt cục thành công, trong đầu Chỉ Lan cũng xuất hiện tiếng đối thoại của hệ thống.
“Chúc mừng người sử dụng hoàn thành kết nối cùng đối tượng đào tạo, từ nay về sau bản hệ thống sẽ dốc hết sức trung thành phục vụ bạn, trước tiên sẽ nâng lên lv20 ngay lập tức, nếu sau này có vấn đề gì, mời liên hệ với bản hệ thống, bạn đã thắng lời đánh cược ba năm, bản hệ thống sẽ cung cấp các dịch vụ hỗ trợ sau đó, mời bạn nhanh chóng liên hệ với bản hệ thống thương lượng về các hạng mục công việc cụ thể, chúc bạn đêm tân hôn thú vị.”
Chỉ Lan hiện ba vạch đen trên trán, nhưng nhanh chóng bị Huyền Diệp cuốn vào cơn lốc không trong sáng.
“Biểu ca nhanh quá, chậm một chút chậm một chút.”
“Không chậm lại được.”
“Biểu ca! Không muốn chỗ đấy!”
“Là chỗ này sao?”
“Dừng lại dừng lại!”
“Lan nhi không thật thà.”
“Biểu ca chúng ta ngủ đi, em mệt mỏi quá.”
“Lan nhi đừng ngủ, thêm một lần nữa.”
“Không muốn không muốn, anh tránh ra.”
“Lan nhi ngoan, nghe lời.”
“Ngày mai không cho phép anh lên giường, oa oa…”
Đêm đó hình ảnh bị kiểm duyệt từ đầu giường đến cuối giường, từ ban đêm đến bình minh.
Huyền Diệp cảm thấy bản thân có một giấc mộng, chân thật tốt đẹp hơn tất cả các giấc mộng hắn từng có, trong mộng hắn đi tới một chỗ rất chập hẹp, chỗ đấy xiết chặt lấy hắn không cho hắn ra. Nếu nhất định phải hình dung, hắn sẽ miêu tả bằng mấy từ ấm áp ẩm ướt, hút chặt lấy hắn, dù sao hắn cũng không muốn ra.
Nhưng giấc mộng nào cũng có lúc tỉnh, vì thế Huyền Diệp tỉnh lại nhìn thấy tiểu biểu muội ngủ bên cạnh, tấm thân trắng nõn lấm tấm dấu hôn thì rất khiếp sợ. Chẳng lẽ là do hắn làm ra? Không phải hắn nên dịu dàng nhẹ nhàng quan tâm cho biểu muội ấn tượng tốt về đêm đầu tiên, để sau này thuận tiện tiến hành sao? Sao sự tình lại vượt ra ngoài sự khống chế của hắn mà thành thế này?
Huyền Diệp tỉnh lại cảm thấy đúng là uống rượu hỏng chuyện, hơn nữa quyết định từ nay về sau không ai được phép uống rượu trong tầm mắt của hắn, lý do Khang Hi đại đế ghét uống rượu chẳng lẽ là do đêm động phòng này?
Tuy rằng suy nghĩ trong đầu vô cùng đứng đắn, nhưng cảnh tượng trước mặt thật sự rất quyến rũ, vì thế Huyền Diệp lại không đứng đắn. Nghĩ đến chuyện còn phải tiến cung thỉnh an, mới khống chế bản thân.
“Lan nhi tỉnh nào.” Huyền Diệp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của Chỉ Lan, ý đồ dùng hành động đấy đánh thức nàng.
“Biểu ca.” Chỉ Lan tỉnh liền nhìn Huyền Diệp bằng đôi mắt vô tội, “Hôm qua anh thật xấu xa!”
Lời lên án này thật nghiêm túc, cũng thật nghiêm trọng, nếu không giải quyết tốt, trực giác Huyền Diệp mách bảo nó sẽ tạo ảnh hưởng tiêu cực tới cuộc sống hài hòa tương lai.
“Xin lỗi Lan nhi, tối hôm qua biểu ca uống rượu, không nhớ được nhiều, chẳng lẽ biểu ca đã làm chuyện rất quá đáng sao?” Huyền Diệp hỏi với vẻ mờ mịt.
Chỉ Lan nhìn ánh mắt chân thành của Huyền Diệp, lại nhìn đến khóe môi đang hơi nhếch lên của Huyền Diệp, nhìn mãi vẫn không xác định được là Huyền Diệp có nói dối không, vì thế nàng rộng lượng gật đầu.
“Vậy được rồi, đêm nay không được như vậy nữa!” Chỉ Lan không ngờ nàng vừa dứt lời Huyền Diệp liền nhào tới chặn lời nàng bằng nụ hôn. Sau đó Huyền Diệp còn tỏ vẻ đôi môi anh đào kia rất mê người nên hắn phải cắn vài cái.
Huyền Diệp quấn lấy Chỉ Lan một lúc lâu mới rời giường mặc quần áo rửa mặt, xét thấy Chỉ Lan có ý chiếm hữu cao, vì thế nàng sai người bê nước vào, tự tay rửa mặt chải đầu cho Huyền Diệp, lại giúp hắn mặc xong quần áo mới cho hắn xuất hiện trước mắt quần chúng.
“Cả việc đấy Lan nhi cũng ghen sao?” Huyền Diệp hỏi vậy nhưng lòng đang rất cao hứng, bởi vì hắn cũng không cho phép thái giám vào phòng.
“Em rất ghen đó.” Chỉ Lan bĩu môi, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
“Lan nhi thật đáng yêu.” Huyền Diệp kéo Chỉ Lan ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lược chải đầu cho nàng.
“Tóc Lan nhi thật đẹp.” Huyền Diệp lưu luyến không thôi vuốt ve mái tóc óng mượt như tơ của Chỉ Lan, xuýt xoa tán dương. “Những chỗ khác cũng rất đẹp.”
Nghe xong câu khích lệ sâu xa kia, Chỉ Lan hung hăng trừng mắt với Huyền Diệp, sáng sớm đã bắt đầu đùa giỡn nàng, chẳng lẽ nàng dễ bị bắt nạt thế sao? Nhưng cái trừng mắt đó lọt vào mắt Huyền Diệp thật vô cùng tình tứ, hắn vẫn vui vẻ vuốt tóc Chỉ Lan, không hề tức giận.
“Lan nhi còn đau không?”
“Đau cái gì ạ?” Chỉ Lan không phản ứng kịp, nhưng nghĩ một chút liền hiểu chắc là nhờ tác dụng giảm đau của viên thuốc, nàng không có chút khó chịu nào.
“Chuyện đấy… có một chút không thoải mái, anh không nói thì em cũng quên.”
“Tiểu nha đầu lơ đãng.” Huyền Diệp cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn không phải nữ nhân, cũng không biết đêm đầu đau đớn thế nào, hắn chỉ là vì lo lắng cho Chỉ Lan mà tìm Thái y hỏi han một chút.
“Tôi có đến Thái y lấy thuốc, một lát nữa thỉnh an về sẽ bôi thuốc cho em.”
“Ô.” Chỉ Lan đỏ mặt, cúi đầu không nói.
“Đừng thẹn thùng, không thoải mái chỗ nào phải nói với tôi, biết không?”
Chỉ Lan gật đầu, có thể gặp được một trượng phu tri kỷ như vậy, nàng thật sự quá may mắn.
“Lan nhi muốn ăn chút gì không?” Huyền Diệp dịu dàng hỏi.
“Muốn ạ.” Chỉ Lan gật đầu, nàng đói muốn xỉu.
Huyền Diệp nhìn đôi mắt ngây thơ như nai con của Chỉ Lan, thân dưới liền căng thẳng. Nhưng hắn còn phải ra ngoài tiếp khách, tạm thời phải khống chế bản thân.
“Để tôi bảo Tiểu An Tử mang cho em món gì dễ tiêu, em cũng đừng ăn nhiều quá, đã không ăn gì suốt cả ngày, chỉ nên ăn bát cháo thôi, không sẽ đau dạ dày.” Huyền Diệp nói xong vươn tay định tháo món đồ nặng trịch trên đầu Chỉ Lan xuống cho nàng dễ chịu.
Nhưng Huyền Diệp loay hoay mãi vẫn không biết tháo thế nào.
“Tôi ra ngoài trước, một lát nữa sẽ quay lại, nếu em mệt thì nghỉ ngơi trước đi, ngoan.” Huyền Diệp hôn lên trán Chỉ Lan, dặn dò mấy câu mới quay lại bữa tiệc.
Huyền Diệp vừa đi, Chỉ Lan liền sai Uyên Ương giúp nàng cởi bộ áo cưới và mũ đội đầu, lại pha một bồn nước nóng rắc thêm cánh hoa để ngâm mình, ngâm mình xong mới mặc quần áo chui vào chăn. Nàng không ngủ, chỉ là suy nghĩ trong lúc chờ đợi.
Nàng và Huyền Diệp có thể coi như là không chín không được, đúng là thanh mai trúc mã điển hình, nhưng những điều đấy cũng không giúp nàng bớt thẹn thùng. Nghĩ đến chuyện sắp tới, nàng liền không kiềm chế được mà che mặt.
Chỉ Lan thầm động viên bản thân, cố gắng nhớ lại những điều bí tịch chỉ dẫn, nhờ vậy mới đỡ căng thẳng. Tiếp theo nàng lại vụng trộm ăn một viên đan dược cất trong túi tiền, viên đan dược đấy dùng cho đêm đầu tiên, có tác dụng giảm đau, cũng tránh bị thương.
Về chuyện sinh con, nàng lên kế hoạch để Huyền Diệp dưỡng thân trước rồi mới có con, cha mẹ sức khỏe tốt mới có thể cho ra đời những đứa con mạnh khỏe. Như ở hiện đại, rất nhiều bậc cha mẹ trước khi quyết định có con đều kế hoạch cai thuốc kiêng rượu, ngủ sớm dậy sớm.
Không lâu sau Huyền Diệp đã trở lại, mặt hắn đỏ bừng, không biết là vì tâm trạng tốt hay là vì rượu. Chỉ Lan vội đứng dậy, chuẩn bị hầu hạ hắn rửa mặt, đây là lần đầu tiên nàng thực hiện nghĩa vụ phúc tấn.
“Biểu ca muốn tắm rửa không?” Chỉ Lan vắt khăn lau mặt cho Huyền Diệp, vì chêch lệch chiều cao, nàng phải ngước đầu mới nhìn thấy Huyền Diệp.
“Uh, Lan nhi giúp tôi tắm qua.” Huyền Diệp uống không ít rượu, cũng bạo hơn ngày thường, nếu bình thường nhất định là hắn không dám nói lời càn rỡ như thế.
“Được rồi, niệm tình anh uống nhiều như thế.” Chỉ Lan đã lên tinh thần từ trước nên không e thẹn, cho lui hết thị nữ trong phòng, nàng không muốn lúc riêng tư với Huyền Diệp lại có người đứng cạnh nhìn.
Huyền Diệp vốn tưởng Chỉ Lan sẽ không nhận lời, ai ngờ Chỉ Lan không những nhận lời, còn nhận lời rất nhanh chóng. Vì thế Huyền Diệp ra vẻ đại gia, duỗi thẳng hai tay chờ Chỉ Lan cởi quần áo.
Chỉ Lan nhìn bộ dạng say khướt của hắn không nói gì, dù sao cũng chỉ có nàng có thể cởi quần áo của hắn, để người khác đụng vào nàng sẽ rất không vui.
Khi Chỉ Lan ở nhà từng được huấn luyện chuyện này, vì thế nhanh chóng cởi quần áo của Huyền Diệp đến chỉ còn quần đùi. Nàng cũng không đỏ mặt, kiếp trước nàng chẳng lạ gì đàn ông cởi trần, thế này cũng chỉ coi như thêm chút hình ảnh.
Huyền Diệp thì không nghĩ thế, trong tưởng tượng của hắn, tiểu biểu muội của hắn sẽ ngại ngùng không nhận lời sau đó e thẹn nhìn hắn, sau đó hắn mới có thể phóng khoáng bước tới đùa giỡn tiểu biểu muội. Sao tình huống lại trái ngược thế này, chẳng lẽ nàng không hài lòng với dáng người của hắn?
Huyền Diệp nhìn lại thân hình mình, đúng vậy, cơ bắp thật hoàn mỹ, đường cong thật hoàn mỹ, ngay cả màu da cũng thật hoàn mỹ, hắn đã tham khảo ý kiến của những người khác, tại sao tiểu biểu muội lại không có phản ứng gì.
Huyền Diệp lắc lắc đầu, không nghĩ vấn đề đó nữa, hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Lan nhi, chúng ta tắm chung đi?” Huyền Diệp ngồi trong thùng tắm, hưởng thụ vì được Chỉ Lan kì lưng, thoải mái hỏi.
“Biểu ca, hôm nay chắc anh uống nhiều rồi, anh ngồi yên đừng nhúc nhích, em đang bận.” Chỉ Lan không hề sợ Huyền Diệp động tay động chân, người đang say rượu đều là hổ giấy mạnh mồm, nếu không có người giúp nói không chừng đi còn không vững.
“Ồ.” Huyền Diệp nghe lời một cách hiếm hoi, ngoan ngoãn ngồi trong thùng tắm nhắm mắt dưỡng thần, nếu không phải người hắn nhúc nhích, Chỉ Lan sẽ cho rằng hắn đã ngủ.
“Tắm xong rồi, biểu ca đứng lên mặc quần áo đi.” Vừa rồi Huyền Diệp vào thùng tắm mới tự cởi quần đùi, thế nên Chỉ Lan cũng chưa nhìn thấy hắn khỏa thân, giờ Huyền Diệp đứng lên với bộ dạng ướt át, có thể nói là phơi bày toàn bộ.
May là trời đã tối, không chắc Chỉ Lan thiếu điều mù luôn, nàng âm thầm ca thán.
Chỉ Lan cũng chỉ bối rối một chút, sau đó lại khôi phục tinh thần, bình tĩnh lau người cho Huyền Diệp. Người ta vẫn nói “ngắm mỹ nhân dưới đèn”, quả nhiên Huyền Diệp dưới ánh đèn càng nhìn càng tuấn tú. Vai rộng, eo hẹp, cặp mông săn chắc, cơ bắp vạm vỡ, nếu ở thời hiện đại rất thích hợp làm người mẫu nội y. Nhưng ở thời đại này thì chỉ một mình nàng có thể ngắm nhìn thôi, Chỉ Lan nghĩ cũng có chút tiếc nuối.
Huyền Diệp có chút say nhưng vẫn cho rằng bản thân rất tỉnh, tựa như chuyện hắn rất rõ ràng chuyện tiếp theo cần làm là gì.
“Lan nhi, lại đây.” Vừa nói xong Huyền Diệp liền kéo Chỉ Lan vào lòng. Đến lúc này thì hắn say rồi, nghĩ và làm đã khác nhau rất nhiều.
Chỉ Lan rất thông cảm cho biểu ca đang say, nàng không giãy dụa, chờ Huyền Diệp ôm đủ mới cầm tay dìu hắn rồi đẩy hắn nằm lên giường.
Huyền Diệp cảm thấy tự tôn đàn ông bị tổn thương nghiêm trọng, hắn ngồi bật dậy, nhìn Chỉ Lan chằm chằm, khôi phục dáng vẻ hừng hực khí thế.
“Biểu ca ngoan, chúng ta ngủ đi.” Chỉ Lan cảm thấy không tranh luận với Huyền Diệp thì hơn, người say thì còn biết đạo lý nào nữa.
Huyền Diệp tuy là hoàng tử, nhưng hoàng tử cũng là người, người thì cũng có lúc say, hơn nữa nàng biết, tửu lượng Huyền Diệp quả thật không cao, ngày thường ghét bị chuốc rượu, hôm nay say thế này nhất định do cao hứng.
“Uh.” Huyền Diệp nói xong bắt đầu động thủ cởi quần áo Chỉ Lan, hắn khỏe hơn nên nàng không ngăn được, thôi để hắn cởi, cởi cũng không phải tội.
Huyền Diệp cởi xong nhìn Chỉ Lan chằm chằm, khiến nàng nổi da gà. Chỉ Lan vội kéo chăn, chuẩn bị phớt lờ con ma men, che đèn đi ngủ.
Huyền Diệp thấy Chỉ Lan xoay người mới có phản ứng lại, hắn vội vàng chui vào trong chăn, xoay Chỉ Lan lại, để nàng đối mặt với mình, kéo nàng lên, rồi mới hôn mê mải.
“Biểu ca, em không thở được.”
“Lan nhi kiên trì một chút.”
“Biểu ca đừng liếm chỗ đấy, rất ngứa.”
“Lan nhi chịu đựng một chút.”
“Biểu ca anh đừng động đậy nữa, anh xem anh làm tuột hết chăn rồi.”
“Uh, vậy kéo chăn lên.”
“Biểu ca anh đừng nhìn, nến không sáng, anh không nhìn rõ được đâu.”
“Lan nhi thật đẹp.”
“Biểu ca anh đang làm gì vậy?!”
“Lan nhi đừng sợ.”
“Em không sợ, anh nhầm chỗ rồi.”
“Nhầm sao?”
“Tôi tìm được rồi, Lan nhi đợi chút.”
“Biểu ca nhẹ chút, đau quá.”
“Chỉ đau một lúc thôi, Lan nhi chịu đựng.”
Rốt cục thành công, trong đầu Chỉ Lan cũng xuất hiện tiếng đối thoại của hệ thống.
“Chúc mừng người sử dụng hoàn thành kết nối cùng đối tượng đào tạo, từ nay về sau bản hệ thống sẽ dốc hết sức trung thành phục vụ bạn, trước tiên sẽ nâng lên lv20 ngay lập tức, nếu sau này có vấn đề gì, mời liên hệ với bản hệ thống, bạn đã thắng lời đánh cược ba năm, bản hệ thống sẽ cung cấp các dịch vụ hỗ trợ sau đó, mời bạn nhanh chóng liên hệ với bản hệ thống thương lượng về các hạng mục công việc cụ thể, chúc bạn đêm tân hôn thú vị.”
Chỉ Lan hiện ba vạch đen trên trán, nhưng nhanh chóng bị Huyền Diệp cuốn vào cơn lốc không trong sáng.
“Biểu ca nhanh quá, chậm một chút chậm một chút.”
“Không chậm lại được.”
“Biểu ca! Không muốn chỗ đấy!”
“Là chỗ này sao?”
“Dừng lại dừng lại!”
“Lan nhi không thật thà.”
“Biểu ca chúng ta ngủ đi, em mệt mỏi quá.”
“Lan nhi đừng ngủ, thêm một lần nữa.”
“Không muốn không muốn, anh tránh ra.”
“Lan nhi ngoan, nghe lời.”
“Ngày mai không cho phép anh lên giường, oa oa…”
Đêm đó hình ảnh bị kiểm duyệt từ đầu giường đến cuối giường, từ ban đêm đến bình minh.
Huyền Diệp cảm thấy bản thân có một giấc mộng, chân thật tốt đẹp hơn tất cả các giấc mộng hắn từng có, trong mộng hắn đi tới một chỗ rất chập hẹp, chỗ đấy xiết chặt lấy hắn không cho hắn ra. Nếu nhất định phải hình dung, hắn sẽ miêu tả bằng mấy từ ấm áp ẩm ướt, hút chặt lấy hắn, dù sao hắn cũng không muốn ra.
Nhưng giấc mộng nào cũng có lúc tỉnh, vì thế Huyền Diệp tỉnh lại nhìn thấy tiểu biểu muội ngủ bên cạnh, tấm thân trắng nõn lấm tấm dấu hôn thì rất khiếp sợ. Chẳng lẽ là do hắn làm ra? Không phải hắn nên dịu dàng nhẹ nhàng quan tâm cho biểu muội ấn tượng tốt về đêm đầu tiên, để sau này thuận tiện tiến hành sao? Sao sự tình lại vượt ra ngoài sự khống chế của hắn mà thành thế này?
Huyền Diệp tỉnh lại cảm thấy đúng là uống rượu hỏng chuyện, hơn nữa quyết định từ nay về sau không ai được phép uống rượu trong tầm mắt của hắn, lý do Khang Hi đại đế ghét uống rượu chẳng lẽ là do đêm động phòng này?
Tuy rằng suy nghĩ trong đầu vô cùng đứng đắn, nhưng cảnh tượng trước mặt thật sự rất quyến rũ, vì thế Huyền Diệp lại không đứng đắn. Nghĩ đến chuyện còn phải tiến cung thỉnh an, mới khống chế bản thân.
“Lan nhi tỉnh nào.” Huyền Diệp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của Chỉ Lan, ý đồ dùng hành động đấy đánh thức nàng.
“Biểu ca.” Chỉ Lan tỉnh liền nhìn Huyền Diệp bằng đôi mắt vô tội, “Hôm qua anh thật xấu xa!”
Lời lên án này thật nghiêm túc, cũng thật nghiêm trọng, nếu không giải quyết tốt, trực giác Huyền Diệp mách bảo nó sẽ tạo ảnh hưởng tiêu cực tới cuộc sống hài hòa tương lai.
“Xin lỗi Lan nhi, tối hôm qua biểu ca uống rượu, không nhớ được nhiều, chẳng lẽ biểu ca đã làm chuyện rất quá đáng sao?” Huyền Diệp hỏi với vẻ mờ mịt.
Chỉ Lan nhìn ánh mắt chân thành của Huyền Diệp, lại nhìn đến khóe môi đang hơi nhếch lên của Huyền Diệp, nhìn mãi vẫn không xác định được là Huyền Diệp có nói dối không, vì thế nàng rộng lượng gật đầu.
“Vậy được rồi, đêm nay không được như vậy nữa!” Chỉ Lan không ngờ nàng vừa dứt lời Huyền Diệp liền nhào tới chặn lời nàng bằng nụ hôn. Sau đó Huyền Diệp còn tỏ vẻ đôi môi anh đào kia rất mê người nên hắn phải cắn vài cái.
Huyền Diệp quấn lấy Chỉ Lan một lúc lâu mới rời giường mặc quần áo rửa mặt, xét thấy Chỉ Lan có ý chiếm hữu cao, vì thế nàng sai người bê nước vào, tự tay rửa mặt chải đầu cho Huyền Diệp, lại giúp hắn mặc xong quần áo mới cho hắn xuất hiện trước mắt quần chúng.
“Cả việc đấy Lan nhi cũng ghen sao?” Huyền Diệp hỏi vậy nhưng lòng đang rất cao hứng, bởi vì hắn cũng không cho phép thái giám vào phòng.
“Em rất ghen đó.” Chỉ Lan bĩu môi, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
“Lan nhi thật đáng yêu.” Huyền Diệp kéo Chỉ Lan ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lược chải đầu cho nàng.
“Tóc Lan nhi thật đẹp.” Huyền Diệp lưu luyến không thôi vuốt ve mái tóc óng mượt như tơ của Chỉ Lan, xuýt xoa tán dương. “Những chỗ khác cũng rất đẹp.”
Nghe xong câu khích lệ sâu xa kia, Chỉ Lan hung hăng trừng mắt với Huyền Diệp, sáng sớm đã bắt đầu đùa giỡn nàng, chẳng lẽ nàng dễ bị bắt nạt thế sao? Nhưng cái trừng mắt đó lọt vào mắt Huyền Diệp thật vô cùng tình tứ, hắn vẫn vui vẻ vuốt tóc Chỉ Lan, không hề tức giận.
“Lan nhi còn đau không?”
“Đau cái gì ạ?” Chỉ Lan không phản ứng kịp, nhưng nghĩ một chút liền hiểu chắc là nhờ tác dụng giảm đau của viên thuốc, nàng không có chút khó chịu nào.
“Chuyện đấy… có một chút không thoải mái, anh không nói thì em cũng quên.”
“Tiểu nha đầu lơ đãng.” Huyền Diệp cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn không phải nữ nhân, cũng không biết đêm đầu đau đớn thế nào, hắn chỉ là vì lo lắng cho Chỉ Lan mà tìm Thái y hỏi han một chút.
“Tôi có đến Thái y lấy thuốc, một lát nữa thỉnh an về sẽ bôi thuốc cho em.”
“Ô.” Chỉ Lan đỏ mặt, cúi đầu không nói.
“Đừng thẹn thùng, không thoải mái chỗ nào phải nói với tôi, biết không?”
Chỉ Lan gật đầu, có thể gặp được một trượng phu tri kỷ như vậy, nàng thật sự quá may mắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.