Chương 80: Hạ dược
Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội
07/05/2014
“Hách Xá Lí này thông minh hơn Quách Lạc La thị.” Chỉ Lan đặt bức thêu trong tay xuống, nhưng trên đời này có rất nhiều người sai lầm vì thông minh, hy vọng Hách Xá Lí thị không rơi vào trường hợp đấy.
“Chủ tử, tiếp theo nên làm thế nào?” Tử Quyên hỏi, cô ấy và Uyên Ương là thân tín đã lâu của Chỉ Lan, vì thế mới dám hỏi.
“Không làm gì cả.” Chỉ Lan cũng không định làm gì, nàng chỉ muốn khiến hai trắc phúc tấn đối đầu với nhau thôi.
“Còn…?” Tử Quyên vẫn cho là Chỉ Lan đang sắp đặt thế cục gì đấy, định hốt trọn một mẻ các nữ nhân hậu viện, cho bọn họ biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
“Nếu ngươi là Hách Xá Lí thị ngươi sẽ nghĩ thế nào?” Chỉ Lan hỏi.
“Nô tỳ sẽ nhận định đây là một âm mưu.” Tử Quyên không chút do dự trả lời, người biết suy nghĩ nhìn nhận đều biết đây là một âm mưu, nếu Quách Lạc La thị thật sự hại phúc tấn, tại sao phúc tấn không biết ngược lại còn cho một trắc phúc tấn mới chân ướt chân ráo vào phủ hay biết.
“Ai chủ mưu?” Xác nhận đó là một cạm bẫy xong đương nhiên phải đi tìm kẻ chủ mưu.
“Phúc tấn, Quách Lạc La trắc phúc tấn, hoặc là Nạp Lạt cách cách?” Ba người này là đáng để nghi ngờ nhất, đương nhiên những người khác cũng có thể.
“Nếu ngươi phát hiện chỉ có vào bẫy thì mới có được thứ ngươi muốn, thì ngươi sẽ làm thế nào?” Thợ săn không thể không để mồi, chỉ cần mồi đủ hấp dẫn, nhất định sẽ có kẻ động lòng. Chỉ Lan đưa ra một miếng mồi, Hách Xá Lí đi thăm dò, thấy có khả năng hạ gục Quách Lạc La thị, vì thế mới bị lợi dụng. Nhưng đấy là việc sau này, hiện tại chuyện đấy mang lại lợi ích cho cô ta.
“Nô tỳ sẽ vờ như không biết gì mà tiếp tục điều tra.” Uyên Ương vẫn im lặng lúc này mới lên tiếng.
“Tại sao?” Tử Quyên không hiểu.
“Bởi vì đấy là biện pháp tốt nhất.” Nếu con mồi có chút chần chừ hoặc do dự, thợ săn sẽ biết cái bẫy này không có tác dụng, vì vậy sẽ xếp đặt một cái bẫy khác, con mồi cũng chỉ có thể phòng thủ trong thế bị động, bởi vì không biết cạm bẫy kế tiếp sẽ thế nào. Nhưng nếu con mồi vờ như không biết đưa chân vào bẫy, thì thợ săn mới có thể bất cẩn lộ tung tích, bởi vì hắn cho rằng con mồi đã nằm trong lòng bàn tay mình.
“Nô tỳ vẫn không hiểu.” Tử Quyên lắc đầu, cô ấy thật sự không hiểu.
Chỉ Lan không nói chỉ cười, nàng cũng không cần Tử Quyên hiểu rõ chuyện này, chức trách mỗi nha hoàn khác nhau, hiểu biết cũng khác, người cần hiểu chuyện này là Uyên Ương chứ không phải Tử Quyên.
“Ta cũng chỉ cần cô ta hoài nghi thôi.” Nữ nhân hậu trạch đều thích nghi thần nghi quỷ, gặp chuyện gì cũng phải suy đi tính lại năm lần bảy lượt mới yên tâm, kế hoạch của Chỉ Lan cũng là đánh vào cái tâm lý hoài nghi và tự nhận định đấy thôi.
Nàng mở màn, sẽ có người diễn nốt vở này, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người tham gia vở kịch, diễn hay hay dở. Nhưng dù thế nào, mục đích của Chỉ Lan là làm rối loạn đám nữ nhân đó.
“Phúc tấn vẫn không có động tĩnh gì sao?” Hách Xá Lí thị không dám khẳng định, nếu thật sự là phúc tấn muốn mượn tay cô ta trừ bỏ Quách Lạc La thị, vậy nhất định sẽ có động tĩnh, vì cô ta đã đối đầu với Quách Lạc La thị rồi. Nếu muốn thu phục cô ta, vậy cũng nên ám chỉ.
Cô ta không tin mục đích của phúc tấn chỉ là muốn cô ta và Quách Lạc La thị trở mặt với nhau, bởi vì trong phủ này chỉ có hai trắc tấn, căn bản không cần phúc tấn tác động thì cô ta cũng không có lý do hợp tác với Quách Lạc La thị. Giờ phúc tấn như mặt trời ban trưa, cho dù muốn hợp tác cũng sẽ không tuyển ở hậu trạch, vì thế việc phúc tấn không có động tĩnh khiến Hách Xá Lí thị phải hoài nghi phán đoán của bản thân.
“Chẳng lẽ không phải phúc tấn?” Hách Xá Lí thị căn bản không nghĩ được rằng Chỉ Lan thật sự không có mục đích gì, nàng chỉ muốn khơi lên sự hoài nghi trong lòng Hách Xá Lí thị mà thôi, nàng cũng không quan tâm vở kịch này, nàng chỉ việc đến lúc hạ màn thì tổng kết thôi.
“Nếu không phải phúc tấn, thì tức là Quách Lạc La thị sắp xếp, muốn trừ khử ta, hoặc là một ai đó.” Lúc này đầu óc của Hách Xá Lí bị chuyện này chiếm trọn, vì thế chẳng còn sức đâu nhận ra những chuyện khác, ví dụ như ánh mắt Quách Lạc La thị dành cho cô ta dần trở nên quỷ dị.
Mấy ngày trước sự kiện săn bắn mùa thu, người trong phủ Tam Aka đều biết hai vị trắc phúc tấn hục hặc gay gắt thế nào, phúc tấn cũng nhắc nhở mấy lần, nhưng hoàn toàn vô dụng, hai người vừa thấy mặt liền cãi nhau, bạn nói phúc tấn khuyên giải sao, bọn họ bằng mặt không bằng lòng, liên tục lén châm chọc khiêu khích, bạn nói phúc tấn phạt đi, nhưng họ không có sai lầm, đâu thể quy định cấm nói chuyện, hơn nữa họ mắng chửi ẩn sau những lời khen tặng đầy ẩn ý, có muốn truy cứu cũng không được.
Ngoài mặt Chỉ Lan buồn phiền, nhưng trong lòng rất vui sướng, nàng chỉ phái nha hoàn tùy tiện nói mấy câu, liền khiến hai người kia đấu nhau đến lưỡng bại câu thương, tuy nói không biết thật giả thế nào, nhưng có thể khẳng định bụng dạ hai người cũng chẳng tốt đẹp gì.
Hơn nữa gần đây Chỉ Lan phát hiện tình trạng nóng trong của hai người này rất nghiêm trọng, phấn không còn che được mụn trên mặt Hách Xá Lí và quầng thâm dưới mắt Quách Lạc La thị. Quan trọng là nàng sắp đi tái ngoại trong nay mai, hai người này chỉ có thể ru rú trong phủ nghi thần nghi quỷ, sau đó dùng hết các loại phương pháp tìm hiểu âm mưu này, cuối cùng lại tự cho là đúng đối phó với kẻ mà họ nhận địch là kẻ địch, nghĩ đến đây Chỉ Lan liền cảm thấy vui vẻ.
“Ngày mai đưa bốn đứa con vào cung đi.” Chỉ Lan cũng có chút nhớ Đông Quý phi.
“Uh, em nói chuyện cùng Đại Bảo Tiểu Bối rồi sao?” Đến lúc này Huyền Diệp cũng đã biết chú ý đến suy nghĩ của bảo bối.
“Nói rồi ạ.” Chỉ Lan gật đầu, tuy rằng quá trình gian khổ, nhưng cuối cùng đã thành công.
“Vậy là tốt rồi, dọc theo đường đi tôi không thể bên em, nhớ phải mang đồ giải trí giết thời gian.” Huyền Diệp quyết định có lẽ hắn nên đi mua cho Chỉ Lan ít sách truyện.
“Chuyện Quách Lạc La thị để về rồi xử lý.” Huyền Diệp nói bằng giọng âm trầm.
“Vâng.” Tối hôm qua Chỉ Lan cũng bị dọa phát sợ, Huyền Diệp hai mắt đỏ ngầu tìm nàng, không nói hai lời liền cởi quần áo, nhiệt tình tăng vọt thật vô cùng khủng bố. Đến bây giờ nàng vẫn không dám hỏi Huyền Diệp đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có thể đoán được ít nhiều.
Tối hôm qua Huyền Diệp ghé qua chỗ Quách Lạc La thị, không ngờ Quách Lạc La thị hầm một bát canh chờ hắn, Huyền Diệp thì không ngờ nữ nhân trong phủ dám to gan lớn mật hạ dược hắn
Dược lực của thứ đó rất mạnh, hắn chỉ mới nhấp một ngụm đã thấy thân dưới nóng rực, lần đầu tiên nhìn Quách Lạc La thị mà thấy có hứng thú, may là khả năng khống chế của hắn mạnh hơn người, vì thế không đến nỗi mất khống chế tại chỗ, hắn quăng bát canh, hất ngã Quách Lạc La thị, buông lệnh cấm túc rồi lập tức đi tìm Chỉ Lan.
Nếu không phải chỉ vài ngày nữa sẽ là sự kiện săn bắn mùa thu, hắn sẽ không bỏ qua cho Quách Lạc La thị đơn giản như thế, ít nhất cũng phải bắt cô ta trả một cái giá xứng đáng. Nhưng đang lúc này, hắn không có thời gian cũng không có tinh thần đi xử lý chuyện đấy.
Trong cung Cảnh Nhân, Đông quý phi vui vẻ nói chuyện với Đại Bảo Tiểu Bối, Nhị Bảo Tam Bảo đang ngủ say ở phòng bên cạnh, Chỉ Lan ngồi một bên mỉm cười.
“Gần đây trong phủ Huyền Diệp xảy ra chuyện gì vậy?” Đông quý phi không kiềm chế được mà hỏi, bà biết chuyện hai trắc phúc tấn hục hặc với nhau, đấy là chuyện rất bình thường, cung đấu ghê gớm hơn nhiều. Điều khiến bà chú ý là tối hôm qua Huyền Diệp nổi cơn lôi đình ở chỗ Quách Lạc La thị, thậm chí đạp cửa bỏ đi.
“Ngạch nương hỏi chuyện tối qua ạ?” Chỉ Lan nói, “Chỉ Lan cũng không biết, nhưng Gia rất tức giận.”
“Con thật sự không biết?” Đông thị buồn cười hỏi.
“Con không biết nhưng có thể đoán được ít nhiều, tối qua lúc gia đến … nhiệt tình hơn rất nhiều.” Mấy chữ cuối cùng Chỉ Lan cắn răng mà nói, chuyện này thật khó mà nói.
Đông Quý phi suy nghĩ một chút liền hiểu ra, lập tức thấy giận khó mà tha thứ, có ai nghe tin con mình bị hạ xuân dược lại có thể cao hứng cho được. Muốn quyến rũ đàn ông có rất nhiều cách, hạ dược là cách thấp hèn nhất.
“Đã gọi thái y chưa?” Đông quý phi thật sự tức giận, nếu tổn hại sức khỏe Huyền Diệp thì phải làm sao.
Chỉ Lan lắc đầu, Huyền Diệp trọng sĩ diện như vậy sao có thể rêu rao tuyên thái y đến, nhưng có lẽ nên vụng trộm tìm người đến chẩn mạch.
“Tra ra nguyên nhân không?” Hiển nhiên Đông quý phi cũng nghĩ được chuyện đấy với đàn ông thật sỉ nhục, bị nữ nhân trong phủ hạ xuân dược, chẳng phải nói khả năng đàn ông của Huyền Diệp có vấn đề, may là Huyền Diệp có ba con trai một con gái chứng minh hắn là một người đàn ông thật sự.
“Chưa kịp tra ạ.” Tối hôm qua mới xảy ra chuyện, sáng sớm nay nàng đã vào cung, chưa có lúc nào để tra xét, hơn nữa Huyền Diệp không nói thì không thể thăm dò trực tiếp, bởi vì chuyện này liên quan đến tự tôn đàn ông.
“Huyền Diệp nói thế nào.” Đông quý phi cũng biết Chỉ Lan đi thăm dò Huyền Diệp sẽ phật ý.
“Gia nói săn bắn mùa thu trở về rồi xử lý.” Chỉ Lan cảm thấy Quách Lạc La thị sẽ phải nhận kết cục tương tự Nữu Hỗ Lộc thị, tuy nàng không hạ độc thủ, nhưng Quách Lạc La thị như hấp tấp hạ dược đúng là có chút liên quan với nàng.
“Uh, vậy để hắn xử lý.” Đông thị bất đắc dĩ nói, cho dù bà là mẫu thân nhưng cũng không thể làm thay việc cho các con.
Trên đường hồi phủ, Chỉ Lan thầm đoán về tình hình trong phủ sau sự kiện săn bắn mùa thu.
“Chủ tử, tiếp theo nên làm thế nào?” Tử Quyên hỏi, cô ấy và Uyên Ương là thân tín đã lâu của Chỉ Lan, vì thế mới dám hỏi.
“Không làm gì cả.” Chỉ Lan cũng không định làm gì, nàng chỉ muốn khiến hai trắc phúc tấn đối đầu với nhau thôi.
“Còn…?” Tử Quyên vẫn cho là Chỉ Lan đang sắp đặt thế cục gì đấy, định hốt trọn một mẻ các nữ nhân hậu viện, cho bọn họ biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
“Nếu ngươi là Hách Xá Lí thị ngươi sẽ nghĩ thế nào?” Chỉ Lan hỏi.
“Nô tỳ sẽ nhận định đây là một âm mưu.” Tử Quyên không chút do dự trả lời, người biết suy nghĩ nhìn nhận đều biết đây là một âm mưu, nếu Quách Lạc La thị thật sự hại phúc tấn, tại sao phúc tấn không biết ngược lại còn cho một trắc phúc tấn mới chân ướt chân ráo vào phủ hay biết.
“Ai chủ mưu?” Xác nhận đó là một cạm bẫy xong đương nhiên phải đi tìm kẻ chủ mưu.
“Phúc tấn, Quách Lạc La trắc phúc tấn, hoặc là Nạp Lạt cách cách?” Ba người này là đáng để nghi ngờ nhất, đương nhiên những người khác cũng có thể.
“Nếu ngươi phát hiện chỉ có vào bẫy thì mới có được thứ ngươi muốn, thì ngươi sẽ làm thế nào?” Thợ săn không thể không để mồi, chỉ cần mồi đủ hấp dẫn, nhất định sẽ có kẻ động lòng. Chỉ Lan đưa ra một miếng mồi, Hách Xá Lí đi thăm dò, thấy có khả năng hạ gục Quách Lạc La thị, vì thế mới bị lợi dụng. Nhưng đấy là việc sau này, hiện tại chuyện đấy mang lại lợi ích cho cô ta.
“Nô tỳ sẽ vờ như không biết gì mà tiếp tục điều tra.” Uyên Ương vẫn im lặng lúc này mới lên tiếng.
“Tại sao?” Tử Quyên không hiểu.
“Bởi vì đấy là biện pháp tốt nhất.” Nếu con mồi có chút chần chừ hoặc do dự, thợ săn sẽ biết cái bẫy này không có tác dụng, vì vậy sẽ xếp đặt một cái bẫy khác, con mồi cũng chỉ có thể phòng thủ trong thế bị động, bởi vì không biết cạm bẫy kế tiếp sẽ thế nào. Nhưng nếu con mồi vờ như không biết đưa chân vào bẫy, thì thợ săn mới có thể bất cẩn lộ tung tích, bởi vì hắn cho rằng con mồi đã nằm trong lòng bàn tay mình.
“Nô tỳ vẫn không hiểu.” Tử Quyên lắc đầu, cô ấy thật sự không hiểu.
Chỉ Lan không nói chỉ cười, nàng cũng không cần Tử Quyên hiểu rõ chuyện này, chức trách mỗi nha hoàn khác nhau, hiểu biết cũng khác, người cần hiểu chuyện này là Uyên Ương chứ không phải Tử Quyên.
“Ta cũng chỉ cần cô ta hoài nghi thôi.” Nữ nhân hậu trạch đều thích nghi thần nghi quỷ, gặp chuyện gì cũng phải suy đi tính lại năm lần bảy lượt mới yên tâm, kế hoạch của Chỉ Lan cũng là đánh vào cái tâm lý hoài nghi và tự nhận định đấy thôi.
Nàng mở màn, sẽ có người diễn nốt vở này, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người tham gia vở kịch, diễn hay hay dở. Nhưng dù thế nào, mục đích của Chỉ Lan là làm rối loạn đám nữ nhân đó.
“Phúc tấn vẫn không có động tĩnh gì sao?” Hách Xá Lí thị không dám khẳng định, nếu thật sự là phúc tấn muốn mượn tay cô ta trừ bỏ Quách Lạc La thị, vậy nhất định sẽ có động tĩnh, vì cô ta đã đối đầu với Quách Lạc La thị rồi. Nếu muốn thu phục cô ta, vậy cũng nên ám chỉ.
Cô ta không tin mục đích của phúc tấn chỉ là muốn cô ta và Quách Lạc La thị trở mặt với nhau, bởi vì trong phủ này chỉ có hai trắc tấn, căn bản không cần phúc tấn tác động thì cô ta cũng không có lý do hợp tác với Quách Lạc La thị. Giờ phúc tấn như mặt trời ban trưa, cho dù muốn hợp tác cũng sẽ không tuyển ở hậu trạch, vì thế việc phúc tấn không có động tĩnh khiến Hách Xá Lí thị phải hoài nghi phán đoán của bản thân.
“Chẳng lẽ không phải phúc tấn?” Hách Xá Lí thị căn bản không nghĩ được rằng Chỉ Lan thật sự không có mục đích gì, nàng chỉ muốn khơi lên sự hoài nghi trong lòng Hách Xá Lí thị mà thôi, nàng cũng không quan tâm vở kịch này, nàng chỉ việc đến lúc hạ màn thì tổng kết thôi.
“Nếu không phải phúc tấn, thì tức là Quách Lạc La thị sắp xếp, muốn trừ khử ta, hoặc là một ai đó.” Lúc này đầu óc của Hách Xá Lí bị chuyện này chiếm trọn, vì thế chẳng còn sức đâu nhận ra những chuyện khác, ví dụ như ánh mắt Quách Lạc La thị dành cho cô ta dần trở nên quỷ dị.
Mấy ngày trước sự kiện săn bắn mùa thu, người trong phủ Tam Aka đều biết hai vị trắc phúc tấn hục hặc gay gắt thế nào, phúc tấn cũng nhắc nhở mấy lần, nhưng hoàn toàn vô dụng, hai người vừa thấy mặt liền cãi nhau, bạn nói phúc tấn khuyên giải sao, bọn họ bằng mặt không bằng lòng, liên tục lén châm chọc khiêu khích, bạn nói phúc tấn phạt đi, nhưng họ không có sai lầm, đâu thể quy định cấm nói chuyện, hơn nữa họ mắng chửi ẩn sau những lời khen tặng đầy ẩn ý, có muốn truy cứu cũng không được.
Ngoài mặt Chỉ Lan buồn phiền, nhưng trong lòng rất vui sướng, nàng chỉ phái nha hoàn tùy tiện nói mấy câu, liền khiến hai người kia đấu nhau đến lưỡng bại câu thương, tuy nói không biết thật giả thế nào, nhưng có thể khẳng định bụng dạ hai người cũng chẳng tốt đẹp gì.
Hơn nữa gần đây Chỉ Lan phát hiện tình trạng nóng trong của hai người này rất nghiêm trọng, phấn không còn che được mụn trên mặt Hách Xá Lí và quầng thâm dưới mắt Quách Lạc La thị. Quan trọng là nàng sắp đi tái ngoại trong nay mai, hai người này chỉ có thể ru rú trong phủ nghi thần nghi quỷ, sau đó dùng hết các loại phương pháp tìm hiểu âm mưu này, cuối cùng lại tự cho là đúng đối phó với kẻ mà họ nhận địch là kẻ địch, nghĩ đến đây Chỉ Lan liền cảm thấy vui vẻ.
“Ngày mai đưa bốn đứa con vào cung đi.” Chỉ Lan cũng có chút nhớ Đông Quý phi.
“Uh, em nói chuyện cùng Đại Bảo Tiểu Bối rồi sao?” Đến lúc này Huyền Diệp cũng đã biết chú ý đến suy nghĩ của bảo bối.
“Nói rồi ạ.” Chỉ Lan gật đầu, tuy rằng quá trình gian khổ, nhưng cuối cùng đã thành công.
“Vậy là tốt rồi, dọc theo đường đi tôi không thể bên em, nhớ phải mang đồ giải trí giết thời gian.” Huyền Diệp quyết định có lẽ hắn nên đi mua cho Chỉ Lan ít sách truyện.
“Chuyện Quách Lạc La thị để về rồi xử lý.” Huyền Diệp nói bằng giọng âm trầm.
“Vâng.” Tối hôm qua Chỉ Lan cũng bị dọa phát sợ, Huyền Diệp hai mắt đỏ ngầu tìm nàng, không nói hai lời liền cởi quần áo, nhiệt tình tăng vọt thật vô cùng khủng bố. Đến bây giờ nàng vẫn không dám hỏi Huyền Diệp đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có thể đoán được ít nhiều.
Tối hôm qua Huyền Diệp ghé qua chỗ Quách Lạc La thị, không ngờ Quách Lạc La thị hầm một bát canh chờ hắn, Huyền Diệp thì không ngờ nữ nhân trong phủ dám to gan lớn mật hạ dược hắn
Dược lực của thứ đó rất mạnh, hắn chỉ mới nhấp một ngụm đã thấy thân dưới nóng rực, lần đầu tiên nhìn Quách Lạc La thị mà thấy có hứng thú, may là khả năng khống chế của hắn mạnh hơn người, vì thế không đến nỗi mất khống chế tại chỗ, hắn quăng bát canh, hất ngã Quách Lạc La thị, buông lệnh cấm túc rồi lập tức đi tìm Chỉ Lan.
Nếu không phải chỉ vài ngày nữa sẽ là sự kiện săn bắn mùa thu, hắn sẽ không bỏ qua cho Quách Lạc La thị đơn giản như thế, ít nhất cũng phải bắt cô ta trả một cái giá xứng đáng. Nhưng đang lúc này, hắn không có thời gian cũng không có tinh thần đi xử lý chuyện đấy.
Trong cung Cảnh Nhân, Đông quý phi vui vẻ nói chuyện với Đại Bảo Tiểu Bối, Nhị Bảo Tam Bảo đang ngủ say ở phòng bên cạnh, Chỉ Lan ngồi một bên mỉm cười.
“Gần đây trong phủ Huyền Diệp xảy ra chuyện gì vậy?” Đông quý phi không kiềm chế được mà hỏi, bà biết chuyện hai trắc phúc tấn hục hặc với nhau, đấy là chuyện rất bình thường, cung đấu ghê gớm hơn nhiều. Điều khiến bà chú ý là tối hôm qua Huyền Diệp nổi cơn lôi đình ở chỗ Quách Lạc La thị, thậm chí đạp cửa bỏ đi.
“Ngạch nương hỏi chuyện tối qua ạ?” Chỉ Lan nói, “Chỉ Lan cũng không biết, nhưng Gia rất tức giận.”
“Con thật sự không biết?” Đông thị buồn cười hỏi.
“Con không biết nhưng có thể đoán được ít nhiều, tối qua lúc gia đến … nhiệt tình hơn rất nhiều.” Mấy chữ cuối cùng Chỉ Lan cắn răng mà nói, chuyện này thật khó mà nói.
Đông Quý phi suy nghĩ một chút liền hiểu ra, lập tức thấy giận khó mà tha thứ, có ai nghe tin con mình bị hạ xuân dược lại có thể cao hứng cho được. Muốn quyến rũ đàn ông có rất nhiều cách, hạ dược là cách thấp hèn nhất.
“Đã gọi thái y chưa?” Đông quý phi thật sự tức giận, nếu tổn hại sức khỏe Huyền Diệp thì phải làm sao.
Chỉ Lan lắc đầu, Huyền Diệp trọng sĩ diện như vậy sao có thể rêu rao tuyên thái y đến, nhưng có lẽ nên vụng trộm tìm người đến chẩn mạch.
“Tra ra nguyên nhân không?” Hiển nhiên Đông quý phi cũng nghĩ được chuyện đấy với đàn ông thật sỉ nhục, bị nữ nhân trong phủ hạ xuân dược, chẳng phải nói khả năng đàn ông của Huyền Diệp có vấn đề, may là Huyền Diệp có ba con trai một con gái chứng minh hắn là một người đàn ông thật sự.
“Chưa kịp tra ạ.” Tối hôm qua mới xảy ra chuyện, sáng sớm nay nàng đã vào cung, chưa có lúc nào để tra xét, hơn nữa Huyền Diệp không nói thì không thể thăm dò trực tiếp, bởi vì chuyện này liên quan đến tự tôn đàn ông.
“Huyền Diệp nói thế nào.” Đông quý phi cũng biết Chỉ Lan đi thăm dò Huyền Diệp sẽ phật ý.
“Gia nói săn bắn mùa thu trở về rồi xử lý.” Chỉ Lan cảm thấy Quách Lạc La thị sẽ phải nhận kết cục tương tự Nữu Hỗ Lộc thị, tuy nàng không hạ độc thủ, nhưng Quách Lạc La thị như hấp tấp hạ dược đúng là có chút liên quan với nàng.
“Uh, vậy để hắn xử lý.” Đông thị bất đắc dĩ nói, cho dù bà là mẫu thân nhưng cũng không thể làm thay việc cho các con.
Trên đường hồi phủ, Chỉ Lan thầm đoán về tình hình trong phủ sau sự kiện săn bắn mùa thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.