Biểu Ca Đừng Chạy

Chương 71: Phiên ngoại Vô Trách Nhiệm (1)

Ái Hát Thủy Đích Điềm Muội Muội

07/05/2014

Dận Nhưng tỉnh lại phát hiện bản thân không chút sức lực, tay chân không thể nhúc nhích, hắn muốn gọi người đến hầu hạ, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng oa oa. Những tiếng oa oa này dọa hắn giật nảy người, chưa kịp suy nghĩ cẩn thận hắn đã ngủ thiếp đi tiếp.

“Sao hôm nay Đại Aka mệt mỏi vậy.” Chỉ Lan ôm Đại Bảo lo lắng, ngày thường Đại Bảo rất hoạt bát, vậy mà giờ vẫn ngủ.

“Trình thẻ bài triệu thái y trong cung đi.” Chỉ Lan nghĩ ngợi một chút, sờ trán Đại Bảo thấy không nóng mới yên lòng.

Dận Nhưng cảm nhận được một bàn tay ấm áp đặt lên trán mình, chẳng lẽ là Hoàng ama đến thăm hắn? Chẳng lẽ Hoàng ama vẫn quan tâm hắn? Nghĩ đến đây Dận Nhưng liền thấy phấn chấn, hắn bị nhốt ở cung Hàm An đã bốn năm, không ai để ý hắn sống chết thế nào, hắn chỉ có thể đờ đẫn sống qua những ngày giam cầm.

Dận Nhưng rất muốn nói với Hoàng ama hắn đã suy nghĩ cẩn thận, hắn sẽ không kiêu căng vô lối như trước nữa, hắn có thể lại là một Thái tử khiến Hoàng ama hài lòng, một Thái tử khiến các đại thần hài lòng, chỉ cần cho hắn thêm một cơ hội, chỉ cần một cơ hội mà thôi.

“Oa oa oa.” Dận Nhưng mở miệng rồi phát hiện hắn chỉ có thể khóc như em bé mới sinh, hơn nữa mắt hắn không nhìn thấy rõ ràng, chỉ mơ hồ cảm nhận được ánh sáng, nhưng cũng chỉ là cảm nhận.

“Đại Bảo đừng khóc, Đại Bảo đừng khóc, ngạch nương đây.” Chỉ Lan vỗ về lưng Đại Bảo, dịu dàng an ủi, thấy Đại Bảo nín mới đứng lên.

“Thái y vẫn chưa tới sao?” Chỉ Lan nhìn Dận Nhưng ngơ ngơ ngác ngác, lòng rất lo lắng.

“Thái y đang đến, chủ tử đừng hoảng hốt.” Thật ra Uyên Ương cũng rất bất an, nếu tiểu chủ tử xảy ra chuyện gì cô ấy khó mà ăn nói.

“Hôm qua là ai chăm sóc Đại Aka, gọi đến đây!” Chỉ Lan đè thấp giọng tối đa, nhưng Dận Nhưng vẫn nghe thấy loáng thoáng.

Đại Aka là chỉ hắn sao? Khi bị giam cầm hắn từng ảo tưởng nếu có thể quay lại quá khứ thì tốt, nhưng tình huống này là sao đây, chẳng lẽ hắn biến thành kẻ hắn không ưa nhất là Dận Đề, hay chỉ là một tôn thất bình thường?

Nghe người phụ nữ trước mắt hình như là ngạch nương kiếp này tỉ mỉ hỏi về tình trạng của hắn, lòng Dận Nhưng cảm thấy rất ấm áp, từ khi bị phế đã rất lâu rồi không có ai quan tâm tinh thần hắn thế nào, dù hắn bình thường hay phát cuồng, ai nấy đều chỉ biết hắn là phế thái tử, “phế thái tử” thành thương hiệu của hắn, rốt cuộc thế nào mà ai nấy đều bỏ mặc hắn.

“Nói như vậy tức là hôm qua Đại aka vẫn bình thường?” Chỉ Lan đè nén sự tức giận, nếu bình thường sao đến hôm nay lại đờ đẫn thế.

“Hồi phúc tấn, hôm qua nô tỳ dỗ Đại aka đi ngủ, sáng nay Đại aka tỉnh lại, khóc vài tiếng rồi lại ngủ tiếp, rồi từ lúc tỉnh lại lần nữa thì đờ đẫn.” Nhũ mẫu cũng thật vô tội, ngày hôm qua thật sự không có bất cứ bất thường gì, vì thế nhũ mẫu cũng chỉ biết nói vậy.

“Thôi, giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm.” Chỉ Lan phiền muộn phẩy tay cho nhũ mẫu lui, con trẻ yếu ớt, bình thường dù là nàng hay nhóm người hầu đều chăm sóc rất tỉ mỉ, có lẽ là nàng buồn lo vô cớ?



Dù sao Dận Nhưng cũng đã làm Thái tử mấy chục năm, suy nghĩ cẩn thận về tình cảnh hiện tại xong liền lên kế hoạch tương lai, trước hết hắn phải làm rõ chuyện bản thân là ai sau đó mới tính tiếp được, về chuyện ngạch nương, nếu người đối tốt với hắn, sau này hắn cũng sẽ che chở người.

Trong lòng Dận Nhưng không tin cái gọi là “tình cảm vô điều kiện”, ngay cả Hoàng ama hắn tin tưởng sùng bái như thế cuối cùng cũng vì thế lực của hắn có thể uy hiếp ông, mà tìm đủ mọi lý do phế hắn. Nói thế nào hắn cũng là Hoàng ama nuôi lớn, làm sao có thể làm việc tệ hại đến thế, dù sau này hắn có phóng túng chút, nhưng không đủ để phế hắn. Về chuyện nam sủng, hắn chỉ chơi bời tìm chút mới mẻ thôi, khi Hoàng ama phát hiện hắn cũng đã bỏ rồi. Đã muốn gán tội cớ gì chẳng xong, quyền quyết định ở người có quyền, thái tử có là cái gì, chẳng phải muốn phế là phế, muốn lập là lập.

Dận Nhưng nở nụ cười, dù sao giờ hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, vận mệnh nằm trong tay người khác, nếu bị phát hiện chiếm giữ thân xác của đứa trẻ này, chắc chỉ còn đường chết, vì thế hắn phải giả làm một đứa trẻ bình thường mới được.

Chỉ Lan thấy Dận Nhưng nở nụ cười cũng thở phào nhẹ nhõm, “Xem ra là ta căng thẳng quá độ, Đại Bảo vẫn rất khỏe mạnh đúng không.” Chỉ Lan cao hứng hôn hai má Dận Nhưng, Dận Nhưng cứng người trong một khoảnh khắc rồi lại khôi phục bình thường.

“Tiểu Bối đâu? Bế lại đây cho ta xem.”

Dận Nhưng nghe nói mình còn có một huynh đệ hoặc tỷ muội, cũng cố xoay đầu xem người thân này, nhưng xoay đầu mới phát hiện mắt không nhìn rõ, vì thế Thái tử gia buồn bực, thôi thì nhắm mắt cho đỡ phiền muộn.

“Sao hôm nay Tiểu Bối lại ngoan vậy?” Chỉ Lan đặt Dận Nhưng xuống, bế Tiểu Bối, chậm rãi nói chuyện với Tiểu Bối, không biết vì sao trong lòng Dận Nhưng có chút không thoải mái, hắn tạm kết luận là di chứng trùng sinh, về phần cụ thể là di chứng gì, thái tử gia tỏ vẻ biết để làm chi, dù sao cảm xúc không thoải mái đấy tuyệt đối không phải cảm xúc của hắn.

“Biểu ca anh về rồi, anh bế Đại Bảo đi, không con lại buồn.”

“Tôi không bế Đại Bảo, để tôi bế Tiểu Bối.” Chỉ đùa, mỗi lần hắn bế Đại Bảo Đại Bảo đều khóc ầm ĩ, tựa như có thù cùng hắn từ kiếp trước, tội gì hắn phải rước phiền.

“Đó là vì Đại Bảo còn nhỏ, khóc là chuyện bình thường.” Chỉ Lan giải thích thay con mình.

“Mỗi lần tôi bế nó liền khóc, đấy là bình thường sao?” Huyền Diệp ngồi xuống bên cạnh Chỉ Lan, bế Tiểu Bối, sờ mặt Dận Nhưng vài cái, thế mới vừa lòng mà quay sang chơi với Tiểu Bối.

“Sao biểu ca lại chấp nhặt với con.”

Dận Nhưng nghe lâu như vậy cũng hiểu vài điều, ngạch nương và ama của hắn là biểu huynh muội, hơn nữa tình cảm không tệ, ít nhất không xưng hô với nhau là Gia và thiếp thân, cho thấy ama của hắn rất sủng ái ngạch nương. Dận Nhưng rất vừa lòng, kiếp trước ngạch nương của hắn là Hoàng hậu, kiếp này cũng không thể thua kém, có thế nào cũng phải là chính thất đi, bằng không bảo Thái tử gia kiếp trước là đứa con duy nhất của dòng trưởng, aka cao quý nhất Tử Cấm Thành phải chấp nhận thế nào.

Dận Nhưng giả làm em bé qua ngày tháng, hắn phát hiện đóng giả trẻ con không khó, em bé rất hiếm khi tỉnh táo, đại đa số thời điểm hắn đều đang ngủ, tỉnh lại liền cố gắng nghe ngóng tin tức, bất đắc dĩ ngạch nương và ama của hắn chỉ biết nói những lời tình tứ, khiến hắn chỉ hận không có đôi tai to hơn, thật là kích thích.



Một ngày nọ Thái tử gia nghe được ngạch nương gọi tên ama, hắn sững sờ như trúng gió, Huyền Diệp không phải là Hoàng ama anh minh thần vũ trí tuệ uyên thâm của hắn sao? Lòng Dận Nhưng thầm nhủ, người đàn ông ngày ngày dịu dàng chiều chuộng ngạch nương tuyệt đối không thể là Hoàng ama lạnh lùng vô tình của kiếp trước.

Vì thế thái tử gia lừa mình dối người, hắn bắt đầu cự tuyệt nói chuyện với “kẻ giả mạo” kia, tình cảm hắn dành cho Hoàng ama rất phức tạp, phức tạp đến mức tạm thời hắn không thể đối mặt với người giống bề ngoài, trùng tên trùng thân phận với Hoàng ama.

“Ngạch nương.” Dận Nhưng ôm đùi Chỉ Lan, đã hơn một năm trôi qua nên hắn đã thấy rất rõ ràng, ngạch nương tâm tư đơn giản lại thương hắn, quan trọng nhất là ama rất yêu ngạch nương, vì thế Thái tử gia mồ côi mẹ từ lúc mới chào đời lần đầu tiên cảm nhận được thế nào gọi là “Trẻ có mẹ như châu báu”.

“Có phải ama lại bắt nạt Đại Bảo không?” Chỉ Lan bế Dận Nhưng bụ bẫm lên lòng, hôn má con trai.

“Ama hư!” Dận Nhưng mếu máo nói, kỹ năng diễn kịch này thật sự rất đơn giản. Thái tử gia được mẹ yêu chiều dần thành muốn ngừng cũng không được, dăm bữa nửa tháng lại gây sự với Huyền Diệp một phen, sau đó đến tìm Chỉ Lan cáo trạng, sau đó Chỉ Lan sẽ giúp hắn giáo huấn Huyền Diệp, cuộc sống này thật sự quá tuyệt diệu.

Ai bảo kiếp trước ngài bắt nạt con, ai bảo kiếp trước ngài giam con, ai bảo kiếp trước ngài phế con. Dận Nhưng thầm đánh hình nhân trong lòng, nhưng mặt vẫn đầy vẻ ấm ức rất tội nghiệp.

“Biểu ca!” Tuy rằng Huyền Diệp đã giải thích rất nhiều lần, nhưng Chỉ Lan không tin Đại Bảo biết gạt người, trẻ con hơn một tuổi làm sao biết nói láo, vì thế chỉ có thể là Huyền Diệp bắt nạt Đại Bảo còn không thừa nhận, vì thế Thái tử gia lừa gạt Chỉ Lan thành công.

“Biểu muội.” Huyền Diệp mới là oan uổng, đứa con trai này thật quá thông minh, thông minh đến mức hắn phải nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng lần nào cũng là nó đến khiêu khích hắn, đến tai Chỉ Lan lại luôn thành lỗi của hắn, xú tiểu tử này một mực trốn sau lưng biểu muội trêu tức hắn, thật đáng giận!

Kỳ thật thái tử gia cũng không cố tình, nhưng giờ hắn chỉ là trẻ con, trẻ con phải ra dáng trẻ con, hơn nữa trải qua một năm quan sát, hắn xác định hắn làm vậy sẽ chỉ khiến ama và ngạch nương có cớ liếc mắt đưa tình, hắn không sợ.

Trước giờ Thái tử gia đều là lên kế hoạch rồi hành động, vì thế đây không phải là trả thù Hoàng ama, chỉ là hắn đang giả làm trẻ con mà thôi, thật sự chỉ là kế hoạch thôi, hắn sẽ không dùng cách thức ấu trĩ thế để đả kích Hoàng ama đâu, hừ!

Về chuyện có thể làm Huyền Diệp buồn phiền hay không, thái tử gia tỏ vẻ kiếp trước hắn ngoan vậy chẳng phải kết cục vẫn rất thảm sao, vì thế kiếp này mượn được “gió đông” ngạch nương, nhất định phải phát tiết hết mình, Hoàng ama dù lòng dạ hẹp hòi thế nào chắc không đến nỗi chấp nhặt với đứa con hơn một tuổi chứ?

Khi Dận Nhưng hơn hai tuổi còn được tiến cung, gặp người mà kiếp trước chỉ nhìn thấy trong tranh, hắn cũng đã làm rõ thân phận kiếp này. Hoàng mã pháp (ông nội tiếng Mãn) sống rất khỏe mạnh, hơn nữa thoạt nhìn còn có thể sống thêm mấy chục năm, hoàng mã ma của hắn là một đại mỹ nữ dịu dàng như nước, Hoàng mã pháp không yêu Đổng Ngạc Phi mà độc sủng hoàng mã ma, cụ nội vốn kỳ vọng hắn rất nhiều đã quy tiên nhiều năm trước.

Hồi phủ Dận Nhưng liền bệnh nặng một hồi, hắn không hiểu nổi kiếp trước là mộng hay kiếp này mới là mộng. Ngạch nương hoàng hậu của hắn không có ở hậu viện của ama, hắn thậm chí không biết người ở chốn nào, ngạch nương kiếp này thương hắn lo lắng cho hắn lại là dưỡng mẫu của lão Tứ, chẳng lẽ đấy là trời cao trừng phạt hắn kiếp trước từng cặp kè với nam sao.

Thái tử gia bệnh suốt một tháng, đến khi hắn nhận thức lại thì ngạch nương đã tiều tụy đến mức gió thổi bay, ánh mắt ama nhìn hắn rất phức tạp, ngoài đau lòng còn ghen tị, hắn tỏ vẻ ama kiếp này thật không còn thuốc chữa.

Sau đó Dận Nhưng dần thông suốt, dù kiếp nào là mộng cũng được, giờ hắn sống ở đây, có ngạch nương thương yêu, còn có một ama mặc hắn bắt nạt, thái tử gia cảm thấy đây là ông trời bồi thường cho hắn, nhưng khi hắn chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống mới này, hắn phát hiện muội muội yêu quý cũng là trùng sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Biểu Ca Đừng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook