Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 47:
Hoắc Hương Cô
31/01/2024
Ninh Hoàn ban đầu tưởng đó là Lạc Ngọc Phi, nhưng hóa ra lại là em gái của nàng ấy, Lạc Ngọc Như.
Câu "Sư phụ" sắp thốt ra lại nuốt trở vào.
Lạc Ngọc Phi bước ra từ sau thân cây to bốn người mới có thể ôm hết, nàng đang khoác trên mình chiếc áo choàng màu đen, từ đầu đến chân như ngâm mình trong màu mực đậm, hòa quyện với bóng tối u ám của rừng sâu vào buổi tối.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đàn rắn ngay lập tức tản ra, biến mất vào bụi cây không để lại dấu vết.
Ninh Hoàn thở phào nhẹ nhõm, lưng cứng đờ cũng trở nên thả lỏng, cuối cùng cô nghiêm túc và cung kính gọi một tiếng "Sư phụ".
Lạc Ngọc Phi lơ đãng gật đầu, Lạc Ngọc Như trên cây nhảy xuống, đứng cạnh.
Hai tỷ muội này có tính cách hoàn toàn khác nhau.
Một người thích màu đen, một người thích màu trắng.
Một người kỳ quái u ám, một người vui vẻ hồn nhiên.
So với danh hiệu "Nam Vực Cổ Thánh" đáng sợ của Lạc Ngọc Phi, cái tên Lạc Ngọc Như luôn mang lại cảm giác tình cảm sâu đậm, đẹp đẽ trong tai người đời.
Lạc phu nhân, người được sủng ái nhất hậu cung, một nữ nhân mà sau khi chết đã khiến Cẩn Đế quẫn trí và quyết định tự tử vì tình.
Ninh Hoàn lặng lẽ quan sát hai tỷ muội, trong đầu cô toàn là những tin đồn và chuyện tình ái liên quan đến họ.
Lạc Ngọc Phi thu gọn chiếc áo choàng trên người, dẫn đầu đi phía trước, phá vỡ dòng suy nghĩ đang tung bay của cô: “Sao còn đứng đấy, không đi sao? Có ý định ở lại đây qua đêm?"
Ninh Hoàn vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, vội vã theo sau.
Con đường trong rừng không dễ đi, cỏ cao đá nhiều, gập ghềnh không đều, thêm vào đó ánh sáng mờ mịt, cô chỉ có thể nhặt một cây gậy trên mặt đất để dò đường.
Nơi này là rừng núi sâu bí ẩn và lớn nhất ở phía nam, đầy rẫy trùng độc và sói hổ, ngay cả người địa phương cũng chỉ hoạt động ở vùng bìa rừng, hiếm có ai dám bước chân vào sâu.
Nhưng đối với tỷ muội Lạc gia, đây lại là nơi lý tưởng để luyện cổ.
Sau khoảng hai giờ đồng hồ đi bộ, qua một con sông, cuối cùng bốn ngôi nhà gỗ nhỏ ẩn mình trong rừng cây mênh mông cũng hiện ra trước mắt.
Lạc Ngọc Phi chỉ tay về phía ngôi nhà nhỏ ngoài cùng bên trái, nói với Ninh Hoàn một câu "Ngươi ở đó" rồi không quan tâm đến cô nữa.
Lạc Ngọc Như lại mỉm cười nhìn cô: “Nghỉ sớm nhé."
Ngôi nhà gỗ nhỏ có vẻ đã có tuổi, bước lên phát ra tiếng kêu cọt kẹt, Ninh Hoàn luôn cảm thấy chỉ cần cô hơi dẫm mạnh một chút, nó sẽ sụp đổ.
Trong nhà trang trí đơn giản, một chiếc giường gỗ, một bàn gỗ nhỏ, hai chiếc ghế tre thấp và một tủ nhỏ để quần áo.
Cửa sổ mở ra ở phía đông, đối diện với con sông mà cô đã đi qua khi đến.
Ninh Hoàn hít một hơi thật sâu, không khí lạnh mang theo hương thơm của cỏ cây, cô đứng yên một lúc, ngáp một cái, đóng cửa sổ và lên giường.
Buổi sáng trong rừng rất mát mẻ và ẩm ướt.
Ninh Hoàn dậy sớm, buộc tóc dài đơn giản, sắp xếp gọn gàng và mở cửa.
Lạc Ngọc Như đã nấu xong cháo thịt, đứng trong sân rộng được bao quanh bởi hàng rào, dù vừa từ bếp đi ra nhưng bộ đồ trắng của nàng vẫn sạch sẽ một cách thần kỳ, không hề bám bụi.
Sau bữa sáng, Lạc Ngọc Như biến mất không dấu vết.
Lạc Ngọc Phi khoác lên mình chiếc áo choàng đen, ném một đống sách cho Ninh Hoàn mà không liếc nhìn cô lấy một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói một câu "Tự xem lấy" rồi ôm theo một cái hũ sứ đen bước vào rừng.
Ninh Hoàn thở dài, nhận mệnh ngồi xuống chiếc ghế tre thấp, bắt đầu con đường học thuộc sách vô tận.
Những ngày đọc sách tẻ nhạt và chán chường.
Hai tỷ muội Lạc gia cũng không mấy khi quan tâm đến cô.
Lạc Ngọc Như không mấy hứng thú với những thứ như cổ trùng, nàng thích đi lang thang khắp nơi, hoặc là ra khỏi rừng để dạo chơi ở những khu chợ nhộn nhịp.
Mỗi lần trở về, nàng thường xách theo một túi lớn đầy quần áo, thức ăn và những món đồ chơi thú vị.
Còn Lạc Ngọc Phi với tư cách là sư phụ, lại có một niềm đam mê tuyệt đối với nghệ thuật cổ thuật.
Nàng ấy sẵn lòng dành toàn bộ thời gian của mình để cải tiến những cổ trùng cũ và nghiên cứu loại mới, thường xuyên ra ngoài sớm đến khuya mới trở về để tìm kiếm các loại trùng độc, đôi khi vài ngày liền không trở về.
Phần lớn thời gian, Ninh Hoàn chỉ một mình ôm sách ngồi trong căn nhà gỗ nhỏ, lắng nghe tiếng gào thét của các loài thú dữ từ xa xôi, thỉnh thoảng lo lắng không biết có con sói hay hổ nào nhảy ra không.
Sách về trùng độc không nhiều lắm, nhờ vào khả năng ghi nhớ phi thường, Ninh Hoàn chỉ mất hai tháng để thuộc lòng.
Tiến độ nhanh như vậy, Lạc Ngọc Phi hiếm khi dừng công việc trong tay, nhìn cô một cái.
Ánh mắt đen trầm của nàng ấy quét qua, rất nhanh lại thu hồi, ngay sau đó lấy ra một chiếc sáo tre ngắn từ tay áo, nhẹ nhàng thổi hai tiếng.
Câu "Sư phụ" sắp thốt ra lại nuốt trở vào.
Lạc Ngọc Phi bước ra từ sau thân cây to bốn người mới có thể ôm hết, nàng đang khoác trên mình chiếc áo choàng màu đen, từ đầu đến chân như ngâm mình trong màu mực đậm, hòa quyện với bóng tối u ám của rừng sâu vào buổi tối.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, đàn rắn ngay lập tức tản ra, biến mất vào bụi cây không để lại dấu vết.
Ninh Hoàn thở phào nhẹ nhõm, lưng cứng đờ cũng trở nên thả lỏng, cuối cùng cô nghiêm túc và cung kính gọi một tiếng "Sư phụ".
Lạc Ngọc Phi lơ đãng gật đầu, Lạc Ngọc Như trên cây nhảy xuống, đứng cạnh.
Hai tỷ muội này có tính cách hoàn toàn khác nhau.
Một người thích màu đen, một người thích màu trắng.
Một người kỳ quái u ám, một người vui vẻ hồn nhiên.
So với danh hiệu "Nam Vực Cổ Thánh" đáng sợ của Lạc Ngọc Phi, cái tên Lạc Ngọc Như luôn mang lại cảm giác tình cảm sâu đậm, đẹp đẽ trong tai người đời.
Lạc phu nhân, người được sủng ái nhất hậu cung, một nữ nhân mà sau khi chết đã khiến Cẩn Đế quẫn trí và quyết định tự tử vì tình.
Ninh Hoàn lặng lẽ quan sát hai tỷ muội, trong đầu cô toàn là những tin đồn và chuyện tình ái liên quan đến họ.
Lạc Ngọc Phi thu gọn chiếc áo choàng trên người, dẫn đầu đi phía trước, phá vỡ dòng suy nghĩ đang tung bay của cô: “Sao còn đứng đấy, không đi sao? Có ý định ở lại đây qua đêm?"
Ninh Hoàn vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, vội vã theo sau.
Con đường trong rừng không dễ đi, cỏ cao đá nhiều, gập ghềnh không đều, thêm vào đó ánh sáng mờ mịt, cô chỉ có thể nhặt một cây gậy trên mặt đất để dò đường.
Nơi này là rừng núi sâu bí ẩn và lớn nhất ở phía nam, đầy rẫy trùng độc và sói hổ, ngay cả người địa phương cũng chỉ hoạt động ở vùng bìa rừng, hiếm có ai dám bước chân vào sâu.
Nhưng đối với tỷ muội Lạc gia, đây lại là nơi lý tưởng để luyện cổ.
Sau khoảng hai giờ đồng hồ đi bộ, qua một con sông, cuối cùng bốn ngôi nhà gỗ nhỏ ẩn mình trong rừng cây mênh mông cũng hiện ra trước mắt.
Lạc Ngọc Phi chỉ tay về phía ngôi nhà nhỏ ngoài cùng bên trái, nói với Ninh Hoàn một câu "Ngươi ở đó" rồi không quan tâm đến cô nữa.
Lạc Ngọc Như lại mỉm cười nhìn cô: “Nghỉ sớm nhé."
Ngôi nhà gỗ nhỏ có vẻ đã có tuổi, bước lên phát ra tiếng kêu cọt kẹt, Ninh Hoàn luôn cảm thấy chỉ cần cô hơi dẫm mạnh một chút, nó sẽ sụp đổ.
Trong nhà trang trí đơn giản, một chiếc giường gỗ, một bàn gỗ nhỏ, hai chiếc ghế tre thấp và một tủ nhỏ để quần áo.
Cửa sổ mở ra ở phía đông, đối diện với con sông mà cô đã đi qua khi đến.
Ninh Hoàn hít một hơi thật sâu, không khí lạnh mang theo hương thơm của cỏ cây, cô đứng yên một lúc, ngáp một cái, đóng cửa sổ và lên giường.
Buổi sáng trong rừng rất mát mẻ và ẩm ướt.
Ninh Hoàn dậy sớm, buộc tóc dài đơn giản, sắp xếp gọn gàng và mở cửa.
Lạc Ngọc Như đã nấu xong cháo thịt, đứng trong sân rộng được bao quanh bởi hàng rào, dù vừa từ bếp đi ra nhưng bộ đồ trắng của nàng vẫn sạch sẽ một cách thần kỳ, không hề bám bụi.
Sau bữa sáng, Lạc Ngọc Như biến mất không dấu vết.
Lạc Ngọc Phi khoác lên mình chiếc áo choàng đen, ném một đống sách cho Ninh Hoàn mà không liếc nhìn cô lấy một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói một câu "Tự xem lấy" rồi ôm theo một cái hũ sứ đen bước vào rừng.
Ninh Hoàn thở dài, nhận mệnh ngồi xuống chiếc ghế tre thấp, bắt đầu con đường học thuộc sách vô tận.
Những ngày đọc sách tẻ nhạt và chán chường.
Hai tỷ muội Lạc gia cũng không mấy khi quan tâm đến cô.
Lạc Ngọc Như không mấy hứng thú với những thứ như cổ trùng, nàng thích đi lang thang khắp nơi, hoặc là ra khỏi rừng để dạo chơi ở những khu chợ nhộn nhịp.
Mỗi lần trở về, nàng thường xách theo một túi lớn đầy quần áo, thức ăn và những món đồ chơi thú vị.
Còn Lạc Ngọc Phi với tư cách là sư phụ, lại có một niềm đam mê tuyệt đối với nghệ thuật cổ thuật.
Nàng ấy sẵn lòng dành toàn bộ thời gian của mình để cải tiến những cổ trùng cũ và nghiên cứu loại mới, thường xuyên ra ngoài sớm đến khuya mới trở về để tìm kiếm các loại trùng độc, đôi khi vài ngày liền không trở về.
Phần lớn thời gian, Ninh Hoàn chỉ một mình ôm sách ngồi trong căn nhà gỗ nhỏ, lắng nghe tiếng gào thét của các loài thú dữ từ xa xôi, thỉnh thoảng lo lắng không biết có con sói hay hổ nào nhảy ra không.
Sách về trùng độc không nhiều lắm, nhờ vào khả năng ghi nhớ phi thường, Ninh Hoàn chỉ mất hai tháng để thuộc lòng.
Tiến độ nhanh như vậy, Lạc Ngọc Phi hiếm khi dừng công việc trong tay, nhìn cô một cái.
Ánh mắt đen trầm của nàng ấy quét qua, rất nhanh lại thu hồi, ngay sau đó lấy ra một chiếc sáo tre ngắn từ tay áo, nhẹ nhàng thổi hai tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.