Chương 38: Ngọt không?
Chi Đông
05/08/2024
“Ừm…”
Nếp nhăn trên ấn đường đang nhíu chặt của Lâm Khinh Nhiễm nhanh chóng giãn ra một chút, cọ qua cọ lại vào lòng bàn tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của nàng đối lập rõ ràng với bàn tay trắng nõn của Thẩm Thính Trúc.
Thẩm Thính Trúc nặng nề nhìn nàng, ngón tay khẽ cong lên, nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc ẩm ướt dính trên mặt nàng, chậm rãi vén chúng đến sau tai, đầu ngón tay vuốt v e đôi tai mềm mại của nàng, ngay cả vành tai cũng vô cùng nóng. Đêm qua còn giống một con cá linh động, làm cho hắn cả một đêm trằn trọc không yên, nhưng mà chỉ mới qua có một ngày lại giống như một con cá thiếu nước thế này.
Trái tim Thẩm Thính Trúc thắt lại, ốm đau đi cùng với hắn hơn mười năm qua như là việc thường ngày, mọi dằn vặt chẳng qua đều bình thường, chứ đừng nói là phát sốt, nhưng hắn không chịu được khi nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm như vậy.
Không giống sự thờ ơ lạnh nhạt và trêu đùa những lần đầu gặp mặt, bây giờ đây hắn thật sự không nỡ.
Bất mãn khi bàn tay hắn rời đi, Lâm Khinh Nhiễm mò mẫm lung tung, bắt lấy tay hắn áp vào trên gò má trắng tuyết của mình. Động tác vô cùng thân mật làm cho thân thể Thẩm thính Trúc cứng đờ, trên mặt xẹt qua một rặng mây hồng không dễ phát hiện ra.
“Bây giờ lại không đẩy ta ra nữa.” Trong ngữ điệu xem thường lại lộ ra vài phần sung sướng. Hắn ngồi xuống bên mép giường, tay trái bị Lâm Khinh Nhiễm nắm chặt, tay còn lại thay nàng vén chăn lại cho tốt, cứ như vậy lẳng lặng trông coi nàng.
Qua hồi lâu, có tiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Thính Trúc nói: “Tiến vào.”
Nguyệt Ảnh đẩy cửa ra vén mành tiến vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên giường, vội vàng đỏ mặt cúi đầu xuống rồi nói: “Thế tử, nên đánh thức tiểu thư dậy uống thuốc.”
Thẩm Thính Trúc nhìn thấy nước thuốc đen đặc, mày khẽ nhíu lại: “Đặt ở đó, ngươi lui ra ngoài đi.”
Đợi cho thuốc nguội một chút, Thẩm Thính Trúc mới nói: “Uống thuốc.”
“Nhiễm Nhiễm, tỉnh lại.”
Lâm Khinh Nhiễm chỉ có thể “hừ… hừ” lắc đầu, ngay cũng mí mắt cũng không động chút nào.
Thẩm Thính Trúc khẽ nhéo vành tai của nàng, không ngờ nàng lại bẹp miệng thiếu chút nữa khóc lên, giọng nói nghèn nghẹn vô cùng khổ sở ủy khuất: “Cô cô… con không uống.”
Không ngờ hắn ở lại đây chăm sóc một lúc lâu, tiểu cô nương này ngay cả hắn là ai cũng không biết, Thẩm Thính Trúc hết sức vô tình mà nói: “Không được”
Không nghe được âm thanh đáp lại, hắn dứt khoát nửa ôm lấy người nàng từ phía sau, đem lưng nàng khẽ tựa vào trước ngực mình.
Vừa ngồi dậy Lâm Khinh Nhiễm đã đau đầu không chịu nỗi, nước mắt chảy dọc theo hai má lăn xuống, trong đầu vừa nghĩ muốn nằm trở lại giường, cơ thể trái ngược lại làm tổ trong lòng ngực Thẩm Thính Trúc.
Thẩm Thính Trúc biết đây là hành động trong vô thức của nàng khi bị sốt đến mơ màng, nhưng vẫn trêu chọc đầu ngón tay đang phát run của nàng, nhất là sau khi trải qua chuyện đêm qua.
Sau khi nói xong, Thẩm Thính Trúc nắm lấy cằm của nàng nâng lên, nói với giọng khàn khàn: “Không cho phép náo loạn nữa.”
Thân mình Lâm Khinh Nhiễm hơi rụt lại, khó khăn mở mắt, đôi mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn hắn, phân biệt không rõ đây là sự thật hay là trong cõi mộng, nàng tức giận mà phát ti3t hờn giận: “Thổ phỉ! Kẻ xấu xa, xấu xa.”
Nàng phát ra tiếng khóc không có một chút sức lực nào, càng nghe càng giống như là đang mềm mại làm nũng.
Thẩm Thính Trúc dở khóc dở cười, một bên ôn nhu thay nàng lau đi nước mắt, một bên thì hung dữ nói: “Biết ta là người xấu còn không mau ngoan ngoãn uống thuốc.”
Hắn bao bọc chặt chẽ thân thể nhỏ nhắn mềm mại đang không có sức lực của Lâm Khinh Nhiễm, bưng bát thuốc đến kề sát trên môi nàng, Lâm Khinh Nhiễm khóc đến hoa môi phát run, khe khẽ mấp máy miệng, đem tay hắn đẩy ra bên ngoài: “Cô cô, đắng.”
Nàng sốt đến mơ màng, vừa rồi còn cho rằng nhìn thấy Thẩm Thính Trúc chỉ là giấc mơ, mà người ôm nàng vẫn là Lâm thị.
Thẩm Thính Trúc đem bát dời ra xa xa, thấp giọng trách mắng: “Đổ ra một giọt ta sẽ không khách sáo.”
Quả nhiên, người trong lòng khẽ co rúm lại một chút, lúc này Thẩm Thính Trúc lại đem bát thuốc đưa qua, nàng từ từ nhắm đôi mắt lại mà uống thuốc, một giọt cũng không dám làm rơi ra ngoài, cho dù là uống nhiều thuốc như vậy cũng chỉ dám rơi nước mắt.
Lấy một viên kẹo đút vào cánh môi của nàng, khuôn mặt nho nhỏ của Lâm Khinh Nhiễm nhăn lên vì đắng, sau đó thì từ từ thả lỏng vùng lông mày.
Thẩm Thính Trúc cười hỏi: “Ngọt không?”
Từ mũi phát ra âm thanh nức nở hừ hừ, cũng không có trả lời.
Ánh mắt của Thẩm Thính Trúc rơi xuống trên cánh môi khẽ mấp máy, còn đang dính nước thuốc, trơn bóng đầy đặn, hắn dùng đầu ngón tay xoa xoa phẳng nó, nơi đó vốn còn nhợt nhạt nay lại bị vuốt đến dần dần hồng lên, mềm mại không giống bình thường, cái lưỡi đang cuốn lấy kẹo kia có phải cũng như vậy…
Ngón tay hắn hơi dùng lực, thăm dò tiến vào khe hở giữa môi.
Lâm Khinh Nhiễm khó chịu quay đầu lại, sự mơ màng giữa mắt Thẩm Thính Trúc nháy mắt tiêu tan, hắn dùng sức nhắm mắt, gần như là hoảng hốt mà buông nàng ra.
Lâm Khinh Nhiễm hoàn toàn không phát giác, một khi chạm giường lập tức đem cơ thể cuộn vào trong đệm chăn, để lộ ra nửa khuôn mặt trong veo đầy nước mắt.
Ánh nến trong chao đèn dần dần yếu đi, uống hết một bát thuốc, cơn sốt mãnh liệt của Lâm Khinh Nhiễm cuối cùng cũng bắt đầu hạ dần. Hơi nóng lan ra, trên người nàng bắt đầu ra mồ hôi, chảy dầm dề dính dấp vào trên người vô cùng khó chịu, nàng kéo chăn, đưa cánh tay đẩy đẩy ra.
Thẩm Thính Trúc ngồi im lặng nâng mắt, đưa tay thăm dò đặt lên trán nàng, lẩm bẩm: “Đỡ nóng rồi.”
Nhìn thấy nàng bị mồ hôi làm ướt, y phục cuộn lại dính lộn xộn vào người, Thẩm Thính Trúc nhíu mày nói: “Phải thay y phục ẩm ướt này mới được.”
Mí mắt Lâm Khinh Nhiễm vẫn nặng nề như trước, cũng may ý thức mơ hồ đã dần quay về, nàng hoảng hốt khi nghe thấy có người nói chuyện bên tai, nói muốn giúp nàng thay thường phục!
Rồi sau đó, quần áo trên người lập tức bị cởi ra, nàng gấp đến mức dùng sức chống đỡ mí mắt.
Đập vào mắt Lâm Khinh Nhiễm là ánh nến, sau cơn choáng váng qua đi, trước tiên nàng sờ vào quần áo của mình, trung y gần như đã bị cởi ra, nàng hoảng hốt, đầu óc nặng nề nhìn về phía người trước mặt.
Nguyệt Ảnh thấy nàng đã tỉnh lại, vui vẻ nói: “Tiểu thư đã tỉnh rồi sao.”
Lâm Khinh Nhiễm ngẩn người, cuối cùng cũng thấy rõ người trước mắt, sau một lúc lâu nàng mới lấy lại tinh thần, cả người vô lực hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”
Nguyệt Ảnh đỡ nàng ngồi dậy, lấy một cái gối lót sau lưng nàng: “Nô tỳ thấy y phục của tiểu thư đều đã bị mồ hôi làm ướt, nên muốn thay mới cho người.”
Lâm Khinh Nhiễm ôm lấy quần áo, đầu óc vẫn mơ mơ hồ hồ, bản thân sao lại nghe thấy được giọng nói của Thẩm Thính Trúc, không chỉ như thế, nàng còn giống như thấy hắn…
Nguyệt Ảnh thay y phục cho nàng, tay chân Lâm Khinh Nhiễm không còn sức lực nên cứ mặc cho nàng ấy đùa nghịch, thoáng nhìn qua bát thuốc được đặt bên cạnh, từng đoạn ký ức ngắn vụn vặt hiện lên trong đầu. Thẩm Thính Trúc bắt lấy cằm của nàng ép nàng uống thuốc, thật là đắng, nhưng rất nhanh miệng nàng lại thấy ngọt ngào, Lâm Khinh Nhiễm hoang mang nhíu mày, nàng nhớ rõ là cô cô ở đây cùng với nàng.
Nghĩ đến đây có thể là mơ, nàng vô thức mím môi, vậy mà thật sự nếm được một tia ngọt lịm còn lưu lại.
Càng nhớ lại nhiều hình ảnh, Thẩm Thính Trúc hù dọa nàng xong, thì ôm nàng đút nàng uống thuốc, đút kẹo vào miệng cho nàng ăn… Còn áp bàn tay mát lạnh lên trên trán nàng.
Không phải nằm mơ.
Lâm Khinh Nhiễm nhìn về phía Nguyệt Ảnh đang dọn dẹp bên cạnh, lo lắng nói: “Ta hỏi ngươi, Thế tử đã tới sao.”
Ánh mắt Nguyệt Ảnh có hơi né tránh, ấp úng không dám nói.
Lâm Khinh Nhiễm thấy vậy cũng đã biết đáp án, Nguyệt Ảnh lặng lẽ quan sát sắc mặt của nàng, cố ý tiết lộ cho nàng biết: “Thế tử lo lắng cho tiểu thư, mới chạy đến hỏi thăm, vẫn luôn chờ đến khi tiểu thư uống thuốc xong, hạ cơn sốt mới rời đi.”
“Thời điểm ngài ấy gần đi trời đã gần canh bốn, Thế tử gần như một đêm không hề chợp mắt.”
Lâm Khinh Nhiễm đưa mắt nhìn màn đêm tối đen yên tĩnh ngoài cửa sổ, hạ mắt xuống cắn môi, càng không dám nghĩ đến tột cùng hắn muốn làm cái gì.
…
Hôm sau, sáng sớm Lâm thị đã đến xem Lâm Khinh Nhiễm.
Thấy nàng hạ sốt, bà mới thôi lo lắng: “Con hai ngày nay phải nghỉ ngơi cho tốt, không thể chạy lung tung nữa.”
Sắc mặt Lâm Khinh Nhiễm vẫn tái nhợt và tiều tụy như trước, dựa trên giường mềm, nhuận thuận gật đầu: “Con đã biết.”
Lâm thị vén kín chăn cho nàng, “Thân thể yếu ớt như vậy, tam muội và ngũ muội con đều không sao, còn con chỉ ngâm suối nước nóng còn có thể ngâm đ ến sốt cao.”
Nhớ đến chuyện đêm đó, lõa thể đối mặt nhau như vậy, Lâm Khinh Nhiễm chỉ cảm thấy cả người đều nóng lên, cảm giác thẹn đến không thể nâng đầu dậy nổi, nhỏ giọng nói: “Con không bao giờ… ngâm nữa.”
Hiện giờ đã như vậy, nàng càng không thể nán lại Hầu phủ thêm nữa, càng nghĩ, Lâm Khinh Nhiễm lại càng muốn trở về Giang Ninh.
Vốn dĩ Lâm thị không nỡ để nàng đi, lại nghĩ đến nàng lần đầu rời xa nhà lâu như vậy, tất nhiên là nhớ nhà, hiện tại lại bị bệnh, chỉ sợ là càng muốn về nhà, chỉ có thể đáp ứng: “Còn hơn mười ngày nữa là năm mới rồi, chờ đến mười lăm là Tết Nguyên Tiêu, cô cô lập tức sắp xếp người đưa con trở về.”
Cách Tết Nguyên Tiêu còn lại không đến một tháng, Lâm Khinh Nhiễm liền gật đầu thật mạnh, nghĩ đến chuyện không cần gặp lại người nọ, những bối rối và lúng túng trong lòng kia lại biến mất tăm.
Sau khi Lâm thị rời khỏi đây, Thẩm Hi và Thẩm Thư cũng đến thăm.
Vẻ mặt Thẩm Hi phiền muộn tự trách: “Đều trách ta, nếu không phải buổi tối ta muốn đi ngâm nước nóng, biểu tỷ cũng sẽ không nhiễm bệnh.”
Hiện tại Lâm Khinh Nhiễm căn bản không muốn nghe đến hai từ ngâm nước nóng, nhưng lại giả vờ như không có việc gì, nói: “Không có liên quan gì đến muội, là do chính tỷ bị lạnh.”
Thẩm Hi còn đang xoắn xuýt hối hận vì chuyện không nên đề nghị uống rượu, Thẩm Thư nhìn ra thần sắc Lâm Khinh Nhiễm không đúng, tưởng là nàng mệt mỏi, vậy nên kéo Thẩm Hi ôn nhu nói: “Được rồi, chúng ta hãy để cho Khinh Nhiễm nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Thẩm Hi lại dặn dò Nguyệt Ảnh chăm sóc tốt cho nàng, sau đó mới theo Thẩm Thư rời khỏi.
Mọi người đều đã rời khỏi, cuối cùng trong phòng cũng đã yên tĩnh lại, Lâm Khinh Nhiễm mệt mỏi nằm xuống, những hình ảnh không phù hợp lại hiện lên, nàng chán nản nhắm chặt hai mắt, ra lệnh cho mình không được nghĩ nữa.
…
Nguyệt Ảnh tránh đi tầm mắt của mọi người, đi đến Ngọc Lan Cư.
Thẩm Thính Trúc đang ngồi ở trên giường La Hán đọc sách, khi hỏi cũng không ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy, lại phát sốt?”
Nguyệt Ảnh nói: “Hồi bẩm Thế tử, tiểu thư đã hạ sốt, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là không có gì nghiêm trọng nữa.”
Thẩm Thính Trúc gật đầu: “Mời Thái y đến xem qua lần nữa.”
“Thưa vâng, nô tỳ còn có một chuyện cần bẩm báo.”
Thẩm Thính Trúc lật tiếp một trang sách: “Nói.”
Nguyệt Ảnh do dự một lúc, hồi bẩm: “Tam phu nhân đã đáp ứng với tiểu thư, qua Tết Nguyên Tiêu sẽ đưa tiểu thư quay về Giang Ninh.”
“Bộp.” Thẩm Thính Trúc đóng sách lại, nâng mắt, trong ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc gì.
…
Đã đến giờ uống thuốc, Nguyệt Ảnh đến hầu hạ Lâm Khinh Nhiễm dùng thuốc, nhìn nước thuốc đen như mực, Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu kháng cự: “Ta đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi, không cần phải uống nữa.”
Nguyệt Ảnh lấy từ trong tay áo ra một lọ kẹo, Lâm Khinh Nhiễm nhận ra, đây là lọ kẹo Thẩm Thính Trúc luôn mang theo bên mình.
Lời Thế tử nói như còn vang bên tai: “Ngươi nói với nàng, ta chưa đáp ứng thì nàng không được đi đâu, còn có, nếu nàng còn không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, ta cũng không ngại đến nhiều thêm mấy lần.”
Nguyệt Ảnh cảm thấy nếu như mình thật sự đem lời này nói ra, chỉ sợ tiểu thư sẽ suốt đêm thu dọn đồ đạc quay về Giang Ninh.
Suy tư hồi lâu, Nguyệt Ảnh mới đắn đo nói: “Thế tử nói, dù người có sợ đắng cũng không thể không uống thuốc, thân thể quan trọng hơn, nếu người thật sự không uống nổi, thì cứ ăn kẹo này, miệng sẽ ngọt ngay.”
Lâm Khinh Nhiễm có chút khó có thể tin được đây là lời mà Thẩm Thính Trúc sẽ nói, người nọ chính là kiểu độc đoán xấu xa.
Nguyệt Ảnh vừa lúc nói: “Tiểu thư đã quên? Lát nữa Tam phu nhân còn đến đó.”
Sợ sẽ bị cô cô trách cứ, Lâm Khinh Nhiễm không còn cách nào khác, chỉ có thể bưng bát thuốc lên uống, hít sâu một hơi đem toàn bộ thuốc uống hết.
Sau khi buông bát, Lâm Khinh Nhiễm bị đắng đến nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đều xoăn tít lại. Vốn dĩ nàng không muốn ăn kẹo của Thẩm Thính Trúc, nhưng ngay cả khi đã uống hai tách trà thì vị đắng vẫn không giảm đi, nàng không hề do dự, vội vàng lấy lọ kẹo, lấy một viên kẹo cho vào trong miệng, nhấm náp giữa môi lưỡi.
…
Lâm Khinh Nhiễm nằm ở trên giường chừng bốn năm ngày mới tốt lên hẳn, Thẩm Hi sợ nàng mấy ngày hôm nay cảm thấy buồn, vừa biết được nàng khỏi hẳn đã đến mời nàng ra ngoài chơi.
Lâm Khinh Nhiễm là người đầu tiên nói: “Chúng ta thỏa thuận trước, ta sẽ không đi ngâm nước nóng.”
Thẩm Hi nhận lò sửa tay từ tay Nguyệt Ảnh, nhét vào trong tay nàng, mỉm cười nói: “Không ngâm suối nước nóng, phong cảnh trên núi này rất đẹp, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút.”
Đúng là Lâm Khinh Nhiễm cứ ở mãi trong phòng cũng có chút buồn chán, suy tư trong chốc lát, liền đi theo nàng ấy.
Hai người đi dọc theo con đường lát đá xanh, đi đến đài ngắm mây trên sườn núi, tuyết nhỏ đang tung bay, đọng lại trên đầu cành chờ khi rơi xuống. Một mảnh bông tuyết khác lại rơi xuống, óng ánh xếp chồng lên nhau, mọi thứ đều vô cùng xinh đẹp giống như tiên cảnh.
Nguyệt Ảnh bước đến giúp Lâm Khinh Nhiễm đội mũ rộng trên áo choàng lên: “Tuyết rơi trời lạnh, thân thể tiểu thư vừa tốt lên, chúng ta vẫn nên trở về thôi.”
Lông thỏ ngoài viền mũ che khuất tầm mắt, Lâm Khinh Nhiễm nâng nhẹ lên, Giang Nam ít tuyết, nàng luyến tiếc cảnh sắc trước mắt, lắc đầu nói: “Ta không lạnh.”
Cánh tay lộ ra đón lấy bông tuyết, bông tuyết trong trẻo rơi trên đầu ngón tay, ánh mắt Lâm Khinh Nhiễm cũng vì vui sướng mà cong cong như trăng lưỡi liềm, còn có một vài bông tuyết vương trên mi mắt, vì bị nàng nghịch ngợm nháy mắt mà rơi đi.
Trên đài ngắm mây, Thẩm Trăn đang cùng Thẩm Thính Trúc phẩm trà ngắm cảnh, nhìn thấy tuyết rơi, nàng ấy lại lo lắng cho thân thể của Thẩm Thính Trúc: “Ra ngoài đã một lúc, cũng nên trở về.”
Không nghe được câu trả lời, nàng ấy quay đầu lại thì chợt bắt gặp tầm mắt Thẩm Thính Trúc đang dừng lại nơi nào đó, theo tầm mắt ấy nhìn qua, tìm thấy người được Thẩm Thính Trúc đặt trong ánh mắt.
Thẩm Thính Trúc thu hồi tầm mắt, giọng điệu như thường: “Hình như là tam muội và Lâm biểu muội.”
Thẩm Trăn cũng thấy được Thẩm Hi bên cạnh, nhất thời nàng ấy không xác định được vừa rồi cuối cùng Thẩm Thính Trúc đang nhìn ai, do đó mất tập trung.
Nàng ấy nhạy bén cảm nhận được không đúng, nhưng nàng cũng biết sẽ không thăm dò được gì từ Thẩm Thính Trúc, lúc hắn nguyện ý còn có thể qua loa với người hai câu, nếu như không muốn, một câu chân thật cũng không muốn nói với người.
Nhưng mà, không phải ai hắn cũng như vậy. Thẩm Trăn phân phó cung nữ bên cạnh: “Đi mời tam muội và Lâm cô nương đến.”
Nếp nhăn trên ấn đường đang nhíu chặt của Lâm Khinh Nhiễm nhanh chóng giãn ra một chút, cọ qua cọ lại vào lòng bàn tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của nàng đối lập rõ ràng với bàn tay trắng nõn của Thẩm Thính Trúc.
Thẩm Thính Trúc nặng nề nhìn nàng, ngón tay khẽ cong lên, nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc ẩm ướt dính trên mặt nàng, chậm rãi vén chúng đến sau tai, đầu ngón tay vuốt v e đôi tai mềm mại của nàng, ngay cả vành tai cũng vô cùng nóng. Đêm qua còn giống một con cá linh động, làm cho hắn cả một đêm trằn trọc không yên, nhưng mà chỉ mới qua có một ngày lại giống như một con cá thiếu nước thế này.
Trái tim Thẩm Thính Trúc thắt lại, ốm đau đi cùng với hắn hơn mười năm qua như là việc thường ngày, mọi dằn vặt chẳng qua đều bình thường, chứ đừng nói là phát sốt, nhưng hắn không chịu được khi nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm như vậy.
Không giống sự thờ ơ lạnh nhạt và trêu đùa những lần đầu gặp mặt, bây giờ đây hắn thật sự không nỡ.
Bất mãn khi bàn tay hắn rời đi, Lâm Khinh Nhiễm mò mẫm lung tung, bắt lấy tay hắn áp vào trên gò má trắng tuyết của mình. Động tác vô cùng thân mật làm cho thân thể Thẩm thính Trúc cứng đờ, trên mặt xẹt qua một rặng mây hồng không dễ phát hiện ra.
“Bây giờ lại không đẩy ta ra nữa.” Trong ngữ điệu xem thường lại lộ ra vài phần sung sướng. Hắn ngồi xuống bên mép giường, tay trái bị Lâm Khinh Nhiễm nắm chặt, tay còn lại thay nàng vén chăn lại cho tốt, cứ như vậy lẳng lặng trông coi nàng.
Qua hồi lâu, có tiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Thính Trúc nói: “Tiến vào.”
Nguyệt Ảnh đẩy cửa ra vén mành tiến vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên giường, vội vàng đỏ mặt cúi đầu xuống rồi nói: “Thế tử, nên đánh thức tiểu thư dậy uống thuốc.”
Thẩm Thính Trúc nhìn thấy nước thuốc đen đặc, mày khẽ nhíu lại: “Đặt ở đó, ngươi lui ra ngoài đi.”
Đợi cho thuốc nguội một chút, Thẩm Thính Trúc mới nói: “Uống thuốc.”
“Nhiễm Nhiễm, tỉnh lại.”
Lâm Khinh Nhiễm chỉ có thể “hừ… hừ” lắc đầu, ngay cũng mí mắt cũng không động chút nào.
Thẩm Thính Trúc khẽ nhéo vành tai của nàng, không ngờ nàng lại bẹp miệng thiếu chút nữa khóc lên, giọng nói nghèn nghẹn vô cùng khổ sở ủy khuất: “Cô cô… con không uống.”
Không ngờ hắn ở lại đây chăm sóc một lúc lâu, tiểu cô nương này ngay cả hắn là ai cũng không biết, Thẩm Thính Trúc hết sức vô tình mà nói: “Không được”
Không nghe được âm thanh đáp lại, hắn dứt khoát nửa ôm lấy người nàng từ phía sau, đem lưng nàng khẽ tựa vào trước ngực mình.
Vừa ngồi dậy Lâm Khinh Nhiễm đã đau đầu không chịu nỗi, nước mắt chảy dọc theo hai má lăn xuống, trong đầu vừa nghĩ muốn nằm trở lại giường, cơ thể trái ngược lại làm tổ trong lòng ngực Thẩm Thính Trúc.
Thẩm Thính Trúc biết đây là hành động trong vô thức của nàng khi bị sốt đến mơ màng, nhưng vẫn trêu chọc đầu ngón tay đang phát run của nàng, nhất là sau khi trải qua chuyện đêm qua.
Sau khi nói xong, Thẩm Thính Trúc nắm lấy cằm của nàng nâng lên, nói với giọng khàn khàn: “Không cho phép náo loạn nữa.”
Thân mình Lâm Khinh Nhiễm hơi rụt lại, khó khăn mở mắt, đôi mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn hắn, phân biệt không rõ đây là sự thật hay là trong cõi mộng, nàng tức giận mà phát ti3t hờn giận: “Thổ phỉ! Kẻ xấu xa, xấu xa.”
Nàng phát ra tiếng khóc không có một chút sức lực nào, càng nghe càng giống như là đang mềm mại làm nũng.
Thẩm Thính Trúc dở khóc dở cười, một bên ôn nhu thay nàng lau đi nước mắt, một bên thì hung dữ nói: “Biết ta là người xấu còn không mau ngoan ngoãn uống thuốc.”
Hắn bao bọc chặt chẽ thân thể nhỏ nhắn mềm mại đang không có sức lực của Lâm Khinh Nhiễm, bưng bát thuốc đến kề sát trên môi nàng, Lâm Khinh Nhiễm khóc đến hoa môi phát run, khe khẽ mấp máy miệng, đem tay hắn đẩy ra bên ngoài: “Cô cô, đắng.”
Nàng sốt đến mơ màng, vừa rồi còn cho rằng nhìn thấy Thẩm Thính Trúc chỉ là giấc mơ, mà người ôm nàng vẫn là Lâm thị.
Thẩm Thính Trúc đem bát dời ra xa xa, thấp giọng trách mắng: “Đổ ra một giọt ta sẽ không khách sáo.”
Quả nhiên, người trong lòng khẽ co rúm lại một chút, lúc này Thẩm Thính Trúc lại đem bát thuốc đưa qua, nàng từ từ nhắm đôi mắt lại mà uống thuốc, một giọt cũng không dám làm rơi ra ngoài, cho dù là uống nhiều thuốc như vậy cũng chỉ dám rơi nước mắt.
Lấy một viên kẹo đút vào cánh môi của nàng, khuôn mặt nho nhỏ của Lâm Khinh Nhiễm nhăn lên vì đắng, sau đó thì từ từ thả lỏng vùng lông mày.
Thẩm Thính Trúc cười hỏi: “Ngọt không?”
Từ mũi phát ra âm thanh nức nở hừ hừ, cũng không có trả lời.
Ánh mắt của Thẩm Thính Trúc rơi xuống trên cánh môi khẽ mấp máy, còn đang dính nước thuốc, trơn bóng đầy đặn, hắn dùng đầu ngón tay xoa xoa phẳng nó, nơi đó vốn còn nhợt nhạt nay lại bị vuốt đến dần dần hồng lên, mềm mại không giống bình thường, cái lưỡi đang cuốn lấy kẹo kia có phải cũng như vậy…
Ngón tay hắn hơi dùng lực, thăm dò tiến vào khe hở giữa môi.
Lâm Khinh Nhiễm khó chịu quay đầu lại, sự mơ màng giữa mắt Thẩm Thính Trúc nháy mắt tiêu tan, hắn dùng sức nhắm mắt, gần như là hoảng hốt mà buông nàng ra.
Lâm Khinh Nhiễm hoàn toàn không phát giác, một khi chạm giường lập tức đem cơ thể cuộn vào trong đệm chăn, để lộ ra nửa khuôn mặt trong veo đầy nước mắt.
Ánh nến trong chao đèn dần dần yếu đi, uống hết một bát thuốc, cơn sốt mãnh liệt của Lâm Khinh Nhiễm cuối cùng cũng bắt đầu hạ dần. Hơi nóng lan ra, trên người nàng bắt đầu ra mồ hôi, chảy dầm dề dính dấp vào trên người vô cùng khó chịu, nàng kéo chăn, đưa cánh tay đẩy đẩy ra.
Thẩm Thính Trúc ngồi im lặng nâng mắt, đưa tay thăm dò đặt lên trán nàng, lẩm bẩm: “Đỡ nóng rồi.”
Nhìn thấy nàng bị mồ hôi làm ướt, y phục cuộn lại dính lộn xộn vào người, Thẩm Thính Trúc nhíu mày nói: “Phải thay y phục ẩm ướt này mới được.”
Mí mắt Lâm Khinh Nhiễm vẫn nặng nề như trước, cũng may ý thức mơ hồ đã dần quay về, nàng hoảng hốt khi nghe thấy có người nói chuyện bên tai, nói muốn giúp nàng thay thường phục!
Rồi sau đó, quần áo trên người lập tức bị cởi ra, nàng gấp đến mức dùng sức chống đỡ mí mắt.
Đập vào mắt Lâm Khinh Nhiễm là ánh nến, sau cơn choáng váng qua đi, trước tiên nàng sờ vào quần áo của mình, trung y gần như đã bị cởi ra, nàng hoảng hốt, đầu óc nặng nề nhìn về phía người trước mặt.
Nguyệt Ảnh thấy nàng đã tỉnh lại, vui vẻ nói: “Tiểu thư đã tỉnh rồi sao.”
Lâm Khinh Nhiễm ngẩn người, cuối cùng cũng thấy rõ người trước mắt, sau một lúc lâu nàng mới lấy lại tinh thần, cả người vô lực hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”
Nguyệt Ảnh đỡ nàng ngồi dậy, lấy một cái gối lót sau lưng nàng: “Nô tỳ thấy y phục của tiểu thư đều đã bị mồ hôi làm ướt, nên muốn thay mới cho người.”
Lâm Khinh Nhiễm ôm lấy quần áo, đầu óc vẫn mơ mơ hồ hồ, bản thân sao lại nghe thấy được giọng nói của Thẩm Thính Trúc, không chỉ như thế, nàng còn giống như thấy hắn…
Nguyệt Ảnh thay y phục cho nàng, tay chân Lâm Khinh Nhiễm không còn sức lực nên cứ mặc cho nàng ấy đùa nghịch, thoáng nhìn qua bát thuốc được đặt bên cạnh, từng đoạn ký ức ngắn vụn vặt hiện lên trong đầu. Thẩm Thính Trúc bắt lấy cằm của nàng ép nàng uống thuốc, thật là đắng, nhưng rất nhanh miệng nàng lại thấy ngọt ngào, Lâm Khinh Nhiễm hoang mang nhíu mày, nàng nhớ rõ là cô cô ở đây cùng với nàng.
Nghĩ đến đây có thể là mơ, nàng vô thức mím môi, vậy mà thật sự nếm được một tia ngọt lịm còn lưu lại.
Càng nhớ lại nhiều hình ảnh, Thẩm Thính Trúc hù dọa nàng xong, thì ôm nàng đút nàng uống thuốc, đút kẹo vào miệng cho nàng ăn… Còn áp bàn tay mát lạnh lên trên trán nàng.
Không phải nằm mơ.
Lâm Khinh Nhiễm nhìn về phía Nguyệt Ảnh đang dọn dẹp bên cạnh, lo lắng nói: “Ta hỏi ngươi, Thế tử đã tới sao.”
Ánh mắt Nguyệt Ảnh có hơi né tránh, ấp úng không dám nói.
Lâm Khinh Nhiễm thấy vậy cũng đã biết đáp án, Nguyệt Ảnh lặng lẽ quan sát sắc mặt của nàng, cố ý tiết lộ cho nàng biết: “Thế tử lo lắng cho tiểu thư, mới chạy đến hỏi thăm, vẫn luôn chờ đến khi tiểu thư uống thuốc xong, hạ cơn sốt mới rời đi.”
“Thời điểm ngài ấy gần đi trời đã gần canh bốn, Thế tử gần như một đêm không hề chợp mắt.”
Lâm Khinh Nhiễm đưa mắt nhìn màn đêm tối đen yên tĩnh ngoài cửa sổ, hạ mắt xuống cắn môi, càng không dám nghĩ đến tột cùng hắn muốn làm cái gì.
…
Hôm sau, sáng sớm Lâm thị đã đến xem Lâm Khinh Nhiễm.
Thấy nàng hạ sốt, bà mới thôi lo lắng: “Con hai ngày nay phải nghỉ ngơi cho tốt, không thể chạy lung tung nữa.”
Sắc mặt Lâm Khinh Nhiễm vẫn tái nhợt và tiều tụy như trước, dựa trên giường mềm, nhuận thuận gật đầu: “Con đã biết.”
Lâm thị vén kín chăn cho nàng, “Thân thể yếu ớt như vậy, tam muội và ngũ muội con đều không sao, còn con chỉ ngâm suối nước nóng còn có thể ngâm đ ến sốt cao.”
Nhớ đến chuyện đêm đó, lõa thể đối mặt nhau như vậy, Lâm Khinh Nhiễm chỉ cảm thấy cả người đều nóng lên, cảm giác thẹn đến không thể nâng đầu dậy nổi, nhỏ giọng nói: “Con không bao giờ… ngâm nữa.”
Hiện giờ đã như vậy, nàng càng không thể nán lại Hầu phủ thêm nữa, càng nghĩ, Lâm Khinh Nhiễm lại càng muốn trở về Giang Ninh.
Vốn dĩ Lâm thị không nỡ để nàng đi, lại nghĩ đến nàng lần đầu rời xa nhà lâu như vậy, tất nhiên là nhớ nhà, hiện tại lại bị bệnh, chỉ sợ là càng muốn về nhà, chỉ có thể đáp ứng: “Còn hơn mười ngày nữa là năm mới rồi, chờ đến mười lăm là Tết Nguyên Tiêu, cô cô lập tức sắp xếp người đưa con trở về.”
Cách Tết Nguyên Tiêu còn lại không đến một tháng, Lâm Khinh Nhiễm liền gật đầu thật mạnh, nghĩ đến chuyện không cần gặp lại người nọ, những bối rối và lúng túng trong lòng kia lại biến mất tăm.
Sau khi Lâm thị rời khỏi đây, Thẩm Hi và Thẩm Thư cũng đến thăm.
Vẻ mặt Thẩm Hi phiền muộn tự trách: “Đều trách ta, nếu không phải buổi tối ta muốn đi ngâm nước nóng, biểu tỷ cũng sẽ không nhiễm bệnh.”
Hiện tại Lâm Khinh Nhiễm căn bản không muốn nghe đến hai từ ngâm nước nóng, nhưng lại giả vờ như không có việc gì, nói: “Không có liên quan gì đến muội, là do chính tỷ bị lạnh.”
Thẩm Hi còn đang xoắn xuýt hối hận vì chuyện không nên đề nghị uống rượu, Thẩm Thư nhìn ra thần sắc Lâm Khinh Nhiễm không đúng, tưởng là nàng mệt mỏi, vậy nên kéo Thẩm Hi ôn nhu nói: “Được rồi, chúng ta hãy để cho Khinh Nhiễm nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Thẩm Hi lại dặn dò Nguyệt Ảnh chăm sóc tốt cho nàng, sau đó mới theo Thẩm Thư rời khỏi.
Mọi người đều đã rời khỏi, cuối cùng trong phòng cũng đã yên tĩnh lại, Lâm Khinh Nhiễm mệt mỏi nằm xuống, những hình ảnh không phù hợp lại hiện lên, nàng chán nản nhắm chặt hai mắt, ra lệnh cho mình không được nghĩ nữa.
…
Nguyệt Ảnh tránh đi tầm mắt của mọi người, đi đến Ngọc Lan Cư.
Thẩm Thính Trúc đang ngồi ở trên giường La Hán đọc sách, khi hỏi cũng không ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy, lại phát sốt?”
Nguyệt Ảnh nói: “Hồi bẩm Thế tử, tiểu thư đã hạ sốt, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là không có gì nghiêm trọng nữa.”
Thẩm Thính Trúc gật đầu: “Mời Thái y đến xem qua lần nữa.”
“Thưa vâng, nô tỳ còn có một chuyện cần bẩm báo.”
Thẩm Thính Trúc lật tiếp một trang sách: “Nói.”
Nguyệt Ảnh do dự một lúc, hồi bẩm: “Tam phu nhân đã đáp ứng với tiểu thư, qua Tết Nguyên Tiêu sẽ đưa tiểu thư quay về Giang Ninh.”
“Bộp.” Thẩm Thính Trúc đóng sách lại, nâng mắt, trong ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc gì.
…
Đã đến giờ uống thuốc, Nguyệt Ảnh đến hầu hạ Lâm Khinh Nhiễm dùng thuốc, nhìn nước thuốc đen như mực, Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu kháng cự: “Ta đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi, không cần phải uống nữa.”
Nguyệt Ảnh lấy từ trong tay áo ra một lọ kẹo, Lâm Khinh Nhiễm nhận ra, đây là lọ kẹo Thẩm Thính Trúc luôn mang theo bên mình.
Lời Thế tử nói như còn vang bên tai: “Ngươi nói với nàng, ta chưa đáp ứng thì nàng không được đi đâu, còn có, nếu nàng còn không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, ta cũng không ngại đến nhiều thêm mấy lần.”
Nguyệt Ảnh cảm thấy nếu như mình thật sự đem lời này nói ra, chỉ sợ tiểu thư sẽ suốt đêm thu dọn đồ đạc quay về Giang Ninh.
Suy tư hồi lâu, Nguyệt Ảnh mới đắn đo nói: “Thế tử nói, dù người có sợ đắng cũng không thể không uống thuốc, thân thể quan trọng hơn, nếu người thật sự không uống nổi, thì cứ ăn kẹo này, miệng sẽ ngọt ngay.”
Lâm Khinh Nhiễm có chút khó có thể tin được đây là lời mà Thẩm Thính Trúc sẽ nói, người nọ chính là kiểu độc đoán xấu xa.
Nguyệt Ảnh vừa lúc nói: “Tiểu thư đã quên? Lát nữa Tam phu nhân còn đến đó.”
Sợ sẽ bị cô cô trách cứ, Lâm Khinh Nhiễm không còn cách nào khác, chỉ có thể bưng bát thuốc lên uống, hít sâu một hơi đem toàn bộ thuốc uống hết.
Sau khi buông bát, Lâm Khinh Nhiễm bị đắng đến nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đều xoăn tít lại. Vốn dĩ nàng không muốn ăn kẹo của Thẩm Thính Trúc, nhưng ngay cả khi đã uống hai tách trà thì vị đắng vẫn không giảm đi, nàng không hề do dự, vội vàng lấy lọ kẹo, lấy một viên kẹo cho vào trong miệng, nhấm náp giữa môi lưỡi.
…
Lâm Khinh Nhiễm nằm ở trên giường chừng bốn năm ngày mới tốt lên hẳn, Thẩm Hi sợ nàng mấy ngày hôm nay cảm thấy buồn, vừa biết được nàng khỏi hẳn đã đến mời nàng ra ngoài chơi.
Lâm Khinh Nhiễm là người đầu tiên nói: “Chúng ta thỏa thuận trước, ta sẽ không đi ngâm nước nóng.”
Thẩm Hi nhận lò sửa tay từ tay Nguyệt Ảnh, nhét vào trong tay nàng, mỉm cười nói: “Không ngâm suối nước nóng, phong cảnh trên núi này rất đẹp, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút.”
Đúng là Lâm Khinh Nhiễm cứ ở mãi trong phòng cũng có chút buồn chán, suy tư trong chốc lát, liền đi theo nàng ấy.
Hai người đi dọc theo con đường lát đá xanh, đi đến đài ngắm mây trên sườn núi, tuyết nhỏ đang tung bay, đọng lại trên đầu cành chờ khi rơi xuống. Một mảnh bông tuyết khác lại rơi xuống, óng ánh xếp chồng lên nhau, mọi thứ đều vô cùng xinh đẹp giống như tiên cảnh.
Nguyệt Ảnh bước đến giúp Lâm Khinh Nhiễm đội mũ rộng trên áo choàng lên: “Tuyết rơi trời lạnh, thân thể tiểu thư vừa tốt lên, chúng ta vẫn nên trở về thôi.”
Lông thỏ ngoài viền mũ che khuất tầm mắt, Lâm Khinh Nhiễm nâng nhẹ lên, Giang Nam ít tuyết, nàng luyến tiếc cảnh sắc trước mắt, lắc đầu nói: “Ta không lạnh.”
Cánh tay lộ ra đón lấy bông tuyết, bông tuyết trong trẻo rơi trên đầu ngón tay, ánh mắt Lâm Khinh Nhiễm cũng vì vui sướng mà cong cong như trăng lưỡi liềm, còn có một vài bông tuyết vương trên mi mắt, vì bị nàng nghịch ngợm nháy mắt mà rơi đi.
Trên đài ngắm mây, Thẩm Trăn đang cùng Thẩm Thính Trúc phẩm trà ngắm cảnh, nhìn thấy tuyết rơi, nàng ấy lại lo lắng cho thân thể của Thẩm Thính Trúc: “Ra ngoài đã một lúc, cũng nên trở về.”
Không nghe được câu trả lời, nàng ấy quay đầu lại thì chợt bắt gặp tầm mắt Thẩm Thính Trúc đang dừng lại nơi nào đó, theo tầm mắt ấy nhìn qua, tìm thấy người được Thẩm Thính Trúc đặt trong ánh mắt.
Thẩm Thính Trúc thu hồi tầm mắt, giọng điệu như thường: “Hình như là tam muội và Lâm biểu muội.”
Thẩm Trăn cũng thấy được Thẩm Hi bên cạnh, nhất thời nàng ấy không xác định được vừa rồi cuối cùng Thẩm Thính Trúc đang nhìn ai, do đó mất tập trung.
Nàng ấy nhạy bén cảm nhận được không đúng, nhưng nàng cũng biết sẽ không thăm dò được gì từ Thẩm Thính Trúc, lúc hắn nguyện ý còn có thể qua loa với người hai câu, nếu như không muốn, một câu chân thật cũng không muốn nói với người.
Nhưng mà, không phải ai hắn cũng như vậy. Thẩm Trăn phân phó cung nữ bên cạnh: “Đi mời tam muội và Lâm cô nương đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.