Chương 13: Thông minh hơn ngươi
Chi Đông
05/08/2024
Lâm Khinh Nhiễm bảo Nguyệt Ảnh lấy nước sạch rửa mặt, nàng ấy có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh, lông mày toát lên vẻ non nớt, trông rất thông minh lanh lợi.
Sao vẫn bị tên cướp đó che mắt chứ?
“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Giọng của Lâm Khinh Nhiễm vẫn ỉu xìu như trước.
Nguyệt Ảnh mỉm cười với nàng, cất giọng trong trẻo nói: “Nô tỳ mười tám tuổi.”
Lâm Khinh Nhiễm có hơi ngạc nhiên, trông nàng ấy còn trẻ như vậy, vậy mà lại hơn nàng một tuổi.
Lâm Khinh Nhiễm thầm thở dài, đã mười tám rồi sao còn bị gạt vậy chứ.
Nàng lại hỏi Nguyệt Ảnh rốt cuộc đang chạy trốn người nào.
Nguyệt Ảnh nghe vậy chợt cúi đầu xuống thấp, gương mặt vốn đang tươi cười lúc này toát lên vẻ sợ hãi: “Nô tỳ vốn là nha hoàn của nhà họ Trương ở trên trấn, nhưng Trương lão gia ăn hiếp ta, nói ta tứ cố vô thân không nơi nương tựa, ép ta làm tiểu thiếp của ông ta.”
Nguyệt Ảnh giống như đang nhớ đến những việc vô cùng kinh tởm, nàng ấy khóc lóc nói: “Ông ta đã tám mươi tuổi rồi.”
Nàng ấy nắm tay Lâm Khinh Nhiễm cầu xin: “Xin tiểu thư tốt bụng đừng đuổi ta đi mà.”
Lâm Khinh Nhiễm nghe tin Trương lão gia đó đã tám mươi tuổi thì tức giận vô cùng: “Đúng là lão già khốn kiếp! Không có lương tâm!”
Lâm Khinh Nhiễm căm phẫn siết chặt tay lại, tám mươi tuổi, chỉ còn một bước nữa là xuống quan tài nằm rồi, còn mơ tưởng làm nhục một tiểu cô nương!
Bây giờ để Nguyệt Anh đi, e rằng kết cục sẽ càng thảm hơn, chuyện đã đến nước này, Lâm Khinh Nhiễm cũng chỉ có thể nói: “Nếu vậy thì ngươi tạm thời đi theo ta.”
Để xem lúc nàng rời đi có thể đưa nàng ấy đi cùng không.
Nguyệt Ảnh mừng rỡ đến chả y nước mắt nói: “Cảm ơn tiểu thư.”
…
Xe ngựa đi một mạch đến trấn Lâm Lung mới dừng lại, lúc này trời cũng đã chập tối.
Nhà ở lần này là một ngôi nhà cổ không xa lắm, nó nằm sâu trong một con hẻm gần phố xá sầm uất, phía sau nhà còn có một dòng sông.
Thẩm Thính Trúc đã vào trước, Nguyệt Ảnh cũng dìu Lâm Khinh Nhiễm bước xuống xe ngựa.
Lâm Khinh Nhiễm vẫn đang lê chậm bước chân muốn quan sát kỹ tình hình xung quanh thì đã bị người ta kéo vào trong.
“Ngươi gấp cái gì?” Lâm Khinh Nhiễm hạ giọng trách mắng.
Nguyệt Ảnh lo lắng cúi đầu giải thích: “Trời đã vào thu, gió đêm rất lạnh, nô tỳ sợ tiểu thư sẽ bị cảm lạnh.”
Lâm Khinh Nhiễm có chút bất lực cố lấy lại bình tĩnh, bây giờ nàng cảm thấy mình có nói cái gì cũng dư thừa.
Nguyệt Ảnh thấy nàng không trách tội, lập tức mỉm cười, vội đưa nàng vào trong nội sảnh, rồi giúp nàng xách hành lý vào.
Sự tích cực này của Nguyệt Ảnh khiến Lâm Khinh Nhiễm không nói nên lời.
Mạc Từ cũng không biết đã đi đâu, nhất thời trong sảnh chỉ còn mình nàng với tên thổ phỉ đó.
Hai người ngồi đối diện nhau, hiếm khi hắn không gây sự với nàng, Lâm Khinh Nhiễm lặng lẽ nhìn hắn.
Thẩm Thính Trúc cụp mắt xuống, không biết có phải là do ánh nến quá tối hay không, làn da vốn trắng ngần của hắn bây giờ đã tái nhợt đến mức đáng sợ.
Bàn tay đặt trên tay vịn đang dùng sức dường như muốn cắm chặt vào bên trong lớp gỗ cứng, như đang kìm nén gì đó.
Lâm Khinh Nhiễm giật mình, nhìn hắn với vẻ bất an: “Ngươi… không sao chứ…”
Thẩm Thính Trúc đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thẳng vào nàng, cười lạnh nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ có sao à?”
Hắn ghét nhất chính là những lời như thế này: Ngươi không sao chứ, ngươi có ổn không.
Trong đôi mắt đen láy ẩn chứa vẻ hung ác, đầu óc Lâm Khinh Nhiễm ong ong như sắp nổ tung, nàng chớp mắt liên tục, run rẩy nói hết nửa câu sau: “… Có thể nào đừng đáng sợ như vậy được không?”
Thẩm Thính Trúc nhìn chằm chằm vào nàng, xem xét cảm xúc trong ánh mắt nàng, rất tốt, không có thương hại, không có tội nghiệp hắn.
Tay đang siết chặt của hắn cũng nới lỏng ra một chút, thế tấn công mạnh mẽ cũng suy yếu đi.
Lâm Khinh Nhiễm vội vàng cụp đôi mắt đỏ hoe xuống, đôi chân rụt lại bên dưới làn váy, tại sao tên thổ phỉ tán tận lương tâm này lại có tâm trạng thất thường như vậy, sao lại đáng sợ như thế chứ.
“Đại đương gia.” Mạc Từ từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm theo thố canh, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Thẩm Thính Trúc vịn vào tay ghế đứng dậy đi ra ngoài, Mạc Từ cũng theo sát phía sau.
Cho đến lúc dùng bữa xong cũng không thấy hắn xuất hiện, Lâm Khinh Nhiễm ăn rất thoải mái, ngay cả cơm trắng cũng thơm ngon hơn bình thường, nàng ăn hết bát này lại múc thêm một bát nữa.
…
Mạc Từ hầu hạ Thẩm Thính Trúc uống canh dùng thuốc xong cũng không rời đi nửa bước mà vẫn canh giữ ở bên cạnh, cho đến khi nhìn thấy sắc mặt của Thế tử hồng hào hơn một chút, Mạc Từ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thế tử.”
Thẩm Thính Trúc nhắm mắt lại, xua tay nói: “Nếu ngươi định nói những lời đó thì đừng nói nữa.”
Hắn đã nghe đến phát chán rồi.
Mạc Từ quỳ phịch xuống đất: “Dù thế tử có trách phạt, thuộc hạ cũng phải nói.”
Y rất biết chừng mực, bất chấp tất cả lên tiếng: “Nếu Thế tử lại đổ canh thái tuế không chịu uống, hoặc là đưa cho Lâm cô nương uống, vậy thuộc hạ đành phải đi nói hết chân tướng sự thật với Lâm cô nương.”
Thẩm Thính Trúc nhướng mày, khẽ mỉm cười không rõ ý đồ: “Ngươi giỏi lắm, còn dám uy hiếp ta.”
Mạc Từ ưỡn thẳng tấm lưng đã toát hơi mồ hôi lạnh: “Nếu Thế tử muốn phạt thuộc hạ, thuộc hạ tuyệt đối không oán hận một câu.”
“Dù sao nếu không chăm sóc tốt cho thế tử, phu nhân và Hầu gia cũng sẽ không bỏ qua cho thuộc hạ.”
Thẩm Thính Trúc mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt tối sầm, một lúc sau mới nói: “Cút đi.”
Mạc Từ lui ra ngoài.
Cơ thể của Thẩm Thính Trúc một nửa ở ngoài sáng, một nửa ẩn trong tối, hắn nhếch môi lên, nụ cười ảm đạm chua chát.
…
Lâm Khinh Nhiễm ăn quá no, đi dạo mấy vòng trong sân mới tiêu hết thức ăn.
Nguyệt Ảnh nhìn sắc trời rồi nói: “Nô tỳ dìu người đi nghỉ ngơi.”
Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, căn nhà này hẹp mà sâu, phòng ngủ ở lầu hai, sau khi lên lầu, Nguyệt Ảnh nói: “Nô tỳ đi lấy nước.”
Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, đẩy cửa vào trong, nàng nhìn quanh phòng, bất giác cảm thấy tên thổ phỉ này quá lợi hại, sao ở chỗ nào hắn cũng có nhà ở thế này.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế bành trong sảnh nghỉ ngơi, ngón tay mân mê những hình chạm khắc trên chao đèn, thầm mắng: Chắc chắn là tiền do cướp đoạt mà ra.
Lâm Khinh Nhiễm buồn ngủ che miệng ngáp một cái, đột nhiên nghe được bên tai có tiếng nước chảy róc rách, nàng mở mắt ra, vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe.
Sau đó là tiếng vải ma sát sột soạt và tiếng bước chân di chuyển.
Lâm Khinh Nhiễm lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn về phía căn phòng bên cạnh phát ra âm thanh.
Nàng nín thở đứng dậy, bước từng bước một đi tới, đầu ngón tay co lại chầm chậm vén một bên rèm lên…
“Soạt…”
Phía đối diện, Thẩm Thính Trúc cũng vén rèm lên, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, hàng lông mày nhíu chặt lại: “Ngươi ở đây làm gì?”
“Ngươi, ngươi…” Lâm Khinh Nhiễm kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, mái tóc đen xõa một nửa, khuôn mặt hơi đỏ ửng do hơi nóng của nước, đặc biệt là nốt ruồi son dưới mắt lại càng nổi bật hơn, lớp áo mở rộng một cách thoải mái, bên trên vẫn còn vệt nước chưa khô hoàn toàn.
Lâm Khinh Nhiễm đột nhiên xoay người lại, tức giận suýt chút cắn trúng lưỡi: “Sao ngươi lại ở đây? Ngươi muốn làm cái gì!”
Dây thần kinh trong đầu nàng căng cứng, nàng hoảng hốt chạy về phía cửa.
Thẩm Thính Trúc chậm rãi buộc dây áo lại: “Đây là phòng của ta.”
Hắn đột nhiên dừng tay lại, ngước mắt lên, trong giọng điệu có vẻ khác thường: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Bàn tay Lâm Khinh Nhiễm đang nắm cửa chợt run lên: “Là ngươi đang nghĩ gì mới đúng?”
Vừa mở cửa, nàng suýt đụng phải Nguyệt Ảnh đang bưng nước nóng tới.
Nguyệt Ảnh vội vàng bưng chậu nước né sang một bên: “Tiểu thư cẩn thận.”
Nguyệt Ảnh thận trọng nhìn vào trong phòng: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Sao ngươi lại đưa ta vào đây?” Lâm Khinh Nhiễm kéo nàng ấy đi.
Nguyệt Ảnh tỏ ra khó hiểu hỏi: “Công tử và tiểu thư không ngủ cùng một phòng sao?”
Cứ xem là nàng đi nhầm phòng, không rảnh để trách Nguyệt Ảnh tự mình quyết định, đôi chân của Lâm Khinh Nhiễm bước nhanh ra ngoài, Nguyệt Ảnh cũng vội vàng đuổi theo sau.
Mạc Từ nghe thấy tiếng động lập tức chạy lên, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Thính Trúc đang điềm tĩnh rót trà.
Mạc Từ nói: “Vừa rồi thuộc hạ nhìn thấy Lâm cô nương vội vàng chạy ra ngoài.”
Thẩm Thính Trúc nhấp một ngụm trà, nói: “Ám vệ đó của ngươi là thế nào đây?”
Mạc Từ còn chưa biết xảy ra chuyện gì, y còn tưởng Thế tử đang hỏi chuyện lúc ban ngày: “Ngài nói muốn tìm một người lanh lợi… nhưng việc chặn xe ngựa là chủ ý của nàng ấy.”
Trong ám vệ không có nhiều nữ tử, trong số đó Nguyệt Ảnh là người thông minh nhất, với lại gương mặt của nàng ấy cũng rất dễ đánh lừa người khác, thế là y gọi nàng ấy tới kể lại mọi chuyện, lúc đó Nguyệt Ảnh liền tỏ rõ đã hiểu vấn đề, sau đó nàng ấy còn nói muốn đi chuẩn bị một chút.
Lúc nàng ấy lao ra chặn xe ngựa cũng khiến y giật mình một phen.
Sắc mặt Thẩm Thính Trúc vẫn bình thản như thường ngày, chỉ nói một câu: “Quả thực thông minh hơn ngươi rất nhiều.”
Dáng vẻ của tiểu cô nương khi nãy… còn thú vị hơn lúc trước.
Sao vẫn bị tên cướp đó che mắt chứ?
“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Giọng của Lâm Khinh Nhiễm vẫn ỉu xìu như trước.
Nguyệt Ảnh mỉm cười với nàng, cất giọng trong trẻo nói: “Nô tỳ mười tám tuổi.”
Lâm Khinh Nhiễm có hơi ngạc nhiên, trông nàng ấy còn trẻ như vậy, vậy mà lại hơn nàng một tuổi.
Lâm Khinh Nhiễm thầm thở dài, đã mười tám rồi sao còn bị gạt vậy chứ.
Nàng lại hỏi Nguyệt Ảnh rốt cuộc đang chạy trốn người nào.
Nguyệt Ảnh nghe vậy chợt cúi đầu xuống thấp, gương mặt vốn đang tươi cười lúc này toát lên vẻ sợ hãi: “Nô tỳ vốn là nha hoàn của nhà họ Trương ở trên trấn, nhưng Trương lão gia ăn hiếp ta, nói ta tứ cố vô thân không nơi nương tựa, ép ta làm tiểu thiếp của ông ta.”
Nguyệt Ảnh giống như đang nhớ đến những việc vô cùng kinh tởm, nàng ấy khóc lóc nói: “Ông ta đã tám mươi tuổi rồi.”
Nàng ấy nắm tay Lâm Khinh Nhiễm cầu xin: “Xin tiểu thư tốt bụng đừng đuổi ta đi mà.”
Lâm Khinh Nhiễm nghe tin Trương lão gia đó đã tám mươi tuổi thì tức giận vô cùng: “Đúng là lão già khốn kiếp! Không có lương tâm!”
Lâm Khinh Nhiễm căm phẫn siết chặt tay lại, tám mươi tuổi, chỉ còn một bước nữa là xuống quan tài nằm rồi, còn mơ tưởng làm nhục một tiểu cô nương!
Bây giờ để Nguyệt Anh đi, e rằng kết cục sẽ càng thảm hơn, chuyện đã đến nước này, Lâm Khinh Nhiễm cũng chỉ có thể nói: “Nếu vậy thì ngươi tạm thời đi theo ta.”
Để xem lúc nàng rời đi có thể đưa nàng ấy đi cùng không.
Nguyệt Ảnh mừng rỡ đến chả y nước mắt nói: “Cảm ơn tiểu thư.”
…
Xe ngựa đi một mạch đến trấn Lâm Lung mới dừng lại, lúc này trời cũng đã chập tối.
Nhà ở lần này là một ngôi nhà cổ không xa lắm, nó nằm sâu trong một con hẻm gần phố xá sầm uất, phía sau nhà còn có một dòng sông.
Thẩm Thính Trúc đã vào trước, Nguyệt Ảnh cũng dìu Lâm Khinh Nhiễm bước xuống xe ngựa.
Lâm Khinh Nhiễm vẫn đang lê chậm bước chân muốn quan sát kỹ tình hình xung quanh thì đã bị người ta kéo vào trong.
“Ngươi gấp cái gì?” Lâm Khinh Nhiễm hạ giọng trách mắng.
Nguyệt Ảnh lo lắng cúi đầu giải thích: “Trời đã vào thu, gió đêm rất lạnh, nô tỳ sợ tiểu thư sẽ bị cảm lạnh.”
Lâm Khinh Nhiễm có chút bất lực cố lấy lại bình tĩnh, bây giờ nàng cảm thấy mình có nói cái gì cũng dư thừa.
Nguyệt Ảnh thấy nàng không trách tội, lập tức mỉm cười, vội đưa nàng vào trong nội sảnh, rồi giúp nàng xách hành lý vào.
Sự tích cực này của Nguyệt Ảnh khiến Lâm Khinh Nhiễm không nói nên lời.
Mạc Từ cũng không biết đã đi đâu, nhất thời trong sảnh chỉ còn mình nàng với tên thổ phỉ đó.
Hai người ngồi đối diện nhau, hiếm khi hắn không gây sự với nàng, Lâm Khinh Nhiễm lặng lẽ nhìn hắn.
Thẩm Thính Trúc cụp mắt xuống, không biết có phải là do ánh nến quá tối hay không, làn da vốn trắng ngần của hắn bây giờ đã tái nhợt đến mức đáng sợ.
Bàn tay đặt trên tay vịn đang dùng sức dường như muốn cắm chặt vào bên trong lớp gỗ cứng, như đang kìm nén gì đó.
Lâm Khinh Nhiễm giật mình, nhìn hắn với vẻ bất an: “Ngươi… không sao chứ…”
Thẩm Thính Trúc đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thẳng vào nàng, cười lạnh nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ có sao à?”
Hắn ghét nhất chính là những lời như thế này: Ngươi không sao chứ, ngươi có ổn không.
Trong đôi mắt đen láy ẩn chứa vẻ hung ác, đầu óc Lâm Khinh Nhiễm ong ong như sắp nổ tung, nàng chớp mắt liên tục, run rẩy nói hết nửa câu sau: “… Có thể nào đừng đáng sợ như vậy được không?”
Thẩm Thính Trúc nhìn chằm chằm vào nàng, xem xét cảm xúc trong ánh mắt nàng, rất tốt, không có thương hại, không có tội nghiệp hắn.
Tay đang siết chặt của hắn cũng nới lỏng ra một chút, thế tấn công mạnh mẽ cũng suy yếu đi.
Lâm Khinh Nhiễm vội vàng cụp đôi mắt đỏ hoe xuống, đôi chân rụt lại bên dưới làn váy, tại sao tên thổ phỉ tán tận lương tâm này lại có tâm trạng thất thường như vậy, sao lại đáng sợ như thế chứ.
“Đại đương gia.” Mạc Từ từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm theo thố canh, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Thẩm Thính Trúc vịn vào tay ghế đứng dậy đi ra ngoài, Mạc Từ cũng theo sát phía sau.
Cho đến lúc dùng bữa xong cũng không thấy hắn xuất hiện, Lâm Khinh Nhiễm ăn rất thoải mái, ngay cả cơm trắng cũng thơm ngon hơn bình thường, nàng ăn hết bát này lại múc thêm một bát nữa.
…
Mạc Từ hầu hạ Thẩm Thính Trúc uống canh dùng thuốc xong cũng không rời đi nửa bước mà vẫn canh giữ ở bên cạnh, cho đến khi nhìn thấy sắc mặt của Thế tử hồng hào hơn một chút, Mạc Từ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thế tử.”
Thẩm Thính Trúc nhắm mắt lại, xua tay nói: “Nếu ngươi định nói những lời đó thì đừng nói nữa.”
Hắn đã nghe đến phát chán rồi.
Mạc Từ quỳ phịch xuống đất: “Dù thế tử có trách phạt, thuộc hạ cũng phải nói.”
Y rất biết chừng mực, bất chấp tất cả lên tiếng: “Nếu Thế tử lại đổ canh thái tuế không chịu uống, hoặc là đưa cho Lâm cô nương uống, vậy thuộc hạ đành phải đi nói hết chân tướng sự thật với Lâm cô nương.”
Thẩm Thính Trúc nhướng mày, khẽ mỉm cười không rõ ý đồ: “Ngươi giỏi lắm, còn dám uy hiếp ta.”
Mạc Từ ưỡn thẳng tấm lưng đã toát hơi mồ hôi lạnh: “Nếu Thế tử muốn phạt thuộc hạ, thuộc hạ tuyệt đối không oán hận một câu.”
“Dù sao nếu không chăm sóc tốt cho thế tử, phu nhân và Hầu gia cũng sẽ không bỏ qua cho thuộc hạ.”
Thẩm Thính Trúc mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt tối sầm, một lúc sau mới nói: “Cút đi.”
Mạc Từ lui ra ngoài.
Cơ thể của Thẩm Thính Trúc một nửa ở ngoài sáng, một nửa ẩn trong tối, hắn nhếch môi lên, nụ cười ảm đạm chua chát.
…
Lâm Khinh Nhiễm ăn quá no, đi dạo mấy vòng trong sân mới tiêu hết thức ăn.
Nguyệt Ảnh nhìn sắc trời rồi nói: “Nô tỳ dìu người đi nghỉ ngơi.”
Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, căn nhà này hẹp mà sâu, phòng ngủ ở lầu hai, sau khi lên lầu, Nguyệt Ảnh nói: “Nô tỳ đi lấy nước.”
Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, đẩy cửa vào trong, nàng nhìn quanh phòng, bất giác cảm thấy tên thổ phỉ này quá lợi hại, sao ở chỗ nào hắn cũng có nhà ở thế này.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế bành trong sảnh nghỉ ngơi, ngón tay mân mê những hình chạm khắc trên chao đèn, thầm mắng: Chắc chắn là tiền do cướp đoạt mà ra.
Lâm Khinh Nhiễm buồn ngủ che miệng ngáp một cái, đột nhiên nghe được bên tai có tiếng nước chảy róc rách, nàng mở mắt ra, vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe.
Sau đó là tiếng vải ma sát sột soạt và tiếng bước chân di chuyển.
Lâm Khinh Nhiễm lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn về phía căn phòng bên cạnh phát ra âm thanh.
Nàng nín thở đứng dậy, bước từng bước một đi tới, đầu ngón tay co lại chầm chậm vén một bên rèm lên…
“Soạt…”
Phía đối diện, Thẩm Thính Trúc cũng vén rèm lên, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, hàng lông mày nhíu chặt lại: “Ngươi ở đây làm gì?”
“Ngươi, ngươi…” Lâm Khinh Nhiễm kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, mái tóc đen xõa một nửa, khuôn mặt hơi đỏ ửng do hơi nóng của nước, đặc biệt là nốt ruồi son dưới mắt lại càng nổi bật hơn, lớp áo mở rộng một cách thoải mái, bên trên vẫn còn vệt nước chưa khô hoàn toàn.
Lâm Khinh Nhiễm đột nhiên xoay người lại, tức giận suýt chút cắn trúng lưỡi: “Sao ngươi lại ở đây? Ngươi muốn làm cái gì!”
Dây thần kinh trong đầu nàng căng cứng, nàng hoảng hốt chạy về phía cửa.
Thẩm Thính Trúc chậm rãi buộc dây áo lại: “Đây là phòng của ta.”
Hắn đột nhiên dừng tay lại, ngước mắt lên, trong giọng điệu có vẻ khác thường: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Bàn tay Lâm Khinh Nhiễm đang nắm cửa chợt run lên: “Là ngươi đang nghĩ gì mới đúng?”
Vừa mở cửa, nàng suýt đụng phải Nguyệt Ảnh đang bưng nước nóng tới.
Nguyệt Ảnh vội vàng bưng chậu nước né sang một bên: “Tiểu thư cẩn thận.”
Nguyệt Ảnh thận trọng nhìn vào trong phòng: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Sao ngươi lại đưa ta vào đây?” Lâm Khinh Nhiễm kéo nàng ấy đi.
Nguyệt Ảnh tỏ ra khó hiểu hỏi: “Công tử và tiểu thư không ngủ cùng một phòng sao?”
Cứ xem là nàng đi nhầm phòng, không rảnh để trách Nguyệt Ảnh tự mình quyết định, đôi chân của Lâm Khinh Nhiễm bước nhanh ra ngoài, Nguyệt Ảnh cũng vội vàng đuổi theo sau.
Mạc Từ nghe thấy tiếng động lập tức chạy lên, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Thính Trúc đang điềm tĩnh rót trà.
Mạc Từ nói: “Vừa rồi thuộc hạ nhìn thấy Lâm cô nương vội vàng chạy ra ngoài.”
Thẩm Thính Trúc nhấp một ngụm trà, nói: “Ám vệ đó của ngươi là thế nào đây?”
Mạc Từ còn chưa biết xảy ra chuyện gì, y còn tưởng Thế tử đang hỏi chuyện lúc ban ngày: “Ngài nói muốn tìm một người lanh lợi… nhưng việc chặn xe ngựa là chủ ý của nàng ấy.”
Trong ám vệ không có nhiều nữ tử, trong số đó Nguyệt Ảnh là người thông minh nhất, với lại gương mặt của nàng ấy cũng rất dễ đánh lừa người khác, thế là y gọi nàng ấy tới kể lại mọi chuyện, lúc đó Nguyệt Ảnh liền tỏ rõ đã hiểu vấn đề, sau đó nàng ấy còn nói muốn đi chuẩn bị một chút.
Lúc nàng ấy lao ra chặn xe ngựa cũng khiến y giật mình một phen.
Sắc mặt Thẩm Thính Trúc vẫn bình thản như thường ngày, chỉ nói một câu: “Quả thực thông minh hơn ngươi rất nhiều.”
Dáng vẻ của tiểu cô nương khi nãy… còn thú vị hơn lúc trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.