Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 12:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
08/08/2024
Từ lão thái thái nhìn theo tầm mắt của Tô Văn Khanh, thở dài bất đắc dĩ.
Đứa bé Văn Khanh này thật sự giống hệt Tĩnh nhi, đối với ai cũng tốt, chỉ để thứ tử kia đợi một canh giờ thôi, đứa bé này chưa gặp Từ Tử Việt bao giờ lại lo lắng.
Thôi, Từ lão thái thái vỗ nhẹ lên tay Tô Văn Khanh, bảo Xuân Tàm: "Được rồi, cho người vào đi."
Tô Văn Khanh ngẩng đầu lên, quay đầu thấy nụ cười hiền lành của Từ lão thái thái, lập tức rối như tơ vò.
Nàng may mắn hơn Từ Tử Việt, ít nhất nàng có bà ngoại thật lòng yêu thương.
Tiếng bước chân vững vàng đi vào, Tô Văn Khanh giật mình nhìn đôi giày đen được làm rất thô ráp này mà hơi đau lòng, giọng nói lành lạnh hơi khàn truyền đến từ trên đỉnh đầu cách đó không xa: "Từ Việt bái kiến bà nội, bái kiến bác."
Tô Văn Khanh như mới tỉnh mộng ngẩng đầu lên, dung mạo thiếu niên còn chưa cập quan, người gầy trơ xương, một đoạn cổ tay trắng xanh khẳng khiu khiến người ta thương tiếc. Ngũ quan đẹp đẽ nhưng vẫn còn nét trẻ con, làn da xanh xao, màu mắt lại nhạt hơn người bình thường một ít, vẻ mặt lạnh nhạt không có sự hồn nhiên của thiếu niên, khiến người ta tự dưng nhớ đến tuyết đầu mùa đầy trời.
Vẫn lạnh như thế.
Ai có thể ngờ quyền thần một tay che trời mười năm sau, thuở niên thiếu lại gầy yếu đáng thương như thế, Tô Văn Khanh từng tưởng tượng dáng vẻ thời trẻ của Từ Tử Việt, lạnh lùng cô độc hoặc cao ngạo tuấn tú vô song, nhưng không nhói lòng bằng dáng vẻ đê hèn lúc này.
Kể cả Tô Văn Khanh cũng không thể tin được, không muốn tiếp nhận.
Từ gia quá tàn nhẫn.
Tô Văn Khanh quay đầu nhìn Từ lão thái thái, chờ mong bà có thể hiền hòa một chút, Từ lão thái thái lại lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi, gặp cha ngươi rồi hả?"
"Gặp rồi."
Không nói nhiều, im lặng lạ thường, Từ lão thái thái hỏi một câu đáp một câu, kể cả Lưu thị luôn khuấy động không khí cũng thấp tha thấp thỏm, sợ thái độ này của Từ Tử Việt chọc Từ lão thái thái nổi giận.
Tô Văn Khanh khẩn trương nhéo tay bà ngoại, Từ lão thái thái ngạc nhiên nhìn cháu ngoại, bị phân tâm nên sự khó chịu bỗng dưng giảm đi hơn nửa: "Thôi, lần này về có chuyện gì?"
Đôi mắt màu ngọc lưu ly hờ hững của Từ Tử Việt khẽ động, cúi đầu trả lời: "Thi Hương."
Hai chữ ngắn gọn lại khiến người cả phòng câm nín.
Tô Văn Khanh chỉ cảm thấy bàn tay nắm chặt đã khẩn trương đến mức đổ mồ hôi.
Nàng sẽ không nhớ nhầm, Từ Tử Việt trúng Giải nguyên vào đầu năm Chính Cực thứ hai mươi mốt, hai năm sau bệ hạ khâm điểm Trạng nguyên cũng ban thưởng phò mã. Dựa theo tiến triển bình thường của đời trước, Từ Tử Việt bộc lộ tài năng vào hai năm sau chứ không phải bây giờ!
Tô Văn Khanh nóng ruột, nhưng nàng chưa nói gì thì Lưu thị ở bên cạnh đã kêu lên ngạc nhiên: "Ngươi mới bao tuổi đã nghĩ đến chuyện thi cử?"
Nực cười, Tuấn nhi chăm chỉ đọc sách mỗi ngày như thế, lớn hơn Từ Tử Việt ba tuổi cũng chỉ nói là thi thử, chẳng lẽ Từ Tử Việt lăn lộn bên ngoài vài năm còn giỏi hơn Tuấn nhi sao?
Tô Văn Khanh không vui, lại nhìn Từ lão thái thái, nàng chán nản phát hiện hình như Từ lão thái thái cũng có suy nghĩ này, quả nhiên Lưu thị vừa nói xong, Từ lão thái thái không giận, chỉ lạnh nhạt nói: "Ngươi còn nhỏ không biết thi cử khó khăn, ngươi có biết tất cả chủ trì khoa cử là đại nho mà kể cả cha ngươi cũng không dám sánh vai không, bình thường tốt hơn đồng môn một chút, lão sư khen vài câu là dám nói đi thi. Bao năm rồi, học vấn thì không thấy tăng, lại không biết học tính tình xốc nổi từ ai…"
Từ lão thái thái vẫn đang nói, mí mắt Tô Văn Khanh giật giật sợ Từ lão thái thái nói ra lời càng khó nghe hơn, không ai hiểu rõ độ tàn nhẫn của người này hơn nàng, tàn nhẫn đến mức có thể diệt cả Từ gia nhưng vẫn tươi cười! Tô Văn Khanh lo sợ nhìn Từ Tử Việt, cuối cùng cầm tay Từ lão thái thái nói lớn: "Bà ngoại, cháu đói bụng!"
Từ lão thái thái bị ngắt lời, Tô Văn Khanh chưa bao giờ mặt dày làm nũng như thế, đặc biệt là ở trước mặt Từ Tử Việt, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nàng không dám nhìn mặt Từ Tử Việt, cũng không thấy hắn luôn cúi đầu lại ngẩng lên, trong mắt hiện vẻ ngạc nhiên, nàng ôm cánh tay Từ lão thái thái lắc lắc: "Không phải bà dặn riêng Lý ma ma làm điểm tâm à? Sáng nay cháu vừa dậy đã muốn ăn nhưng chưa được ăn đâu!"
Từ lão thái thái quay đầu yêu thương nhìn nàng: "Có, bà còn bảo Lý ma ma hầm cháo tổ yến, thêm vài món điểm tâm bình thường cháu thích ăn nữa, nếu không đủ thì bảo phòng bếp làm thêm."
Lý ma ma là lão nhân hầu hạ Từ lão thái thái mười mấy năm, kể cả Từ lão gia cũng phải gọi ma ma, lại tự mình làm điểm tâm cho Tô Văn Khanh. Từ Tâm Duyệt vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh Lưu thị ghen tỵ, rõ ràng chỉ là cháu ngoại, nàng ta chưa từng được ăn điểm tâm của Lý ma ma, chứ đừng nói đến cố ý làm.
Đứa bé Văn Khanh này thật sự giống hệt Tĩnh nhi, đối với ai cũng tốt, chỉ để thứ tử kia đợi một canh giờ thôi, đứa bé này chưa gặp Từ Tử Việt bao giờ lại lo lắng.
Thôi, Từ lão thái thái vỗ nhẹ lên tay Tô Văn Khanh, bảo Xuân Tàm: "Được rồi, cho người vào đi."
Tô Văn Khanh ngẩng đầu lên, quay đầu thấy nụ cười hiền lành của Từ lão thái thái, lập tức rối như tơ vò.
Nàng may mắn hơn Từ Tử Việt, ít nhất nàng có bà ngoại thật lòng yêu thương.
Tiếng bước chân vững vàng đi vào, Tô Văn Khanh giật mình nhìn đôi giày đen được làm rất thô ráp này mà hơi đau lòng, giọng nói lành lạnh hơi khàn truyền đến từ trên đỉnh đầu cách đó không xa: "Từ Việt bái kiến bà nội, bái kiến bác."
Tô Văn Khanh như mới tỉnh mộng ngẩng đầu lên, dung mạo thiếu niên còn chưa cập quan, người gầy trơ xương, một đoạn cổ tay trắng xanh khẳng khiu khiến người ta thương tiếc. Ngũ quan đẹp đẽ nhưng vẫn còn nét trẻ con, làn da xanh xao, màu mắt lại nhạt hơn người bình thường một ít, vẻ mặt lạnh nhạt không có sự hồn nhiên của thiếu niên, khiến người ta tự dưng nhớ đến tuyết đầu mùa đầy trời.
Vẫn lạnh như thế.
Ai có thể ngờ quyền thần một tay che trời mười năm sau, thuở niên thiếu lại gầy yếu đáng thương như thế, Tô Văn Khanh từng tưởng tượng dáng vẻ thời trẻ của Từ Tử Việt, lạnh lùng cô độc hoặc cao ngạo tuấn tú vô song, nhưng không nhói lòng bằng dáng vẻ đê hèn lúc này.
Kể cả Tô Văn Khanh cũng không thể tin được, không muốn tiếp nhận.
Từ gia quá tàn nhẫn.
Tô Văn Khanh quay đầu nhìn Từ lão thái thái, chờ mong bà có thể hiền hòa một chút, Từ lão thái thái lại lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi, gặp cha ngươi rồi hả?"
"Gặp rồi."
Không nói nhiều, im lặng lạ thường, Từ lão thái thái hỏi một câu đáp một câu, kể cả Lưu thị luôn khuấy động không khí cũng thấp tha thấp thỏm, sợ thái độ này của Từ Tử Việt chọc Từ lão thái thái nổi giận.
Tô Văn Khanh khẩn trương nhéo tay bà ngoại, Từ lão thái thái ngạc nhiên nhìn cháu ngoại, bị phân tâm nên sự khó chịu bỗng dưng giảm đi hơn nửa: "Thôi, lần này về có chuyện gì?"
Đôi mắt màu ngọc lưu ly hờ hững của Từ Tử Việt khẽ động, cúi đầu trả lời: "Thi Hương."
Hai chữ ngắn gọn lại khiến người cả phòng câm nín.
Tô Văn Khanh chỉ cảm thấy bàn tay nắm chặt đã khẩn trương đến mức đổ mồ hôi.
Nàng sẽ không nhớ nhầm, Từ Tử Việt trúng Giải nguyên vào đầu năm Chính Cực thứ hai mươi mốt, hai năm sau bệ hạ khâm điểm Trạng nguyên cũng ban thưởng phò mã. Dựa theo tiến triển bình thường của đời trước, Từ Tử Việt bộc lộ tài năng vào hai năm sau chứ không phải bây giờ!
Tô Văn Khanh nóng ruột, nhưng nàng chưa nói gì thì Lưu thị ở bên cạnh đã kêu lên ngạc nhiên: "Ngươi mới bao tuổi đã nghĩ đến chuyện thi cử?"
Nực cười, Tuấn nhi chăm chỉ đọc sách mỗi ngày như thế, lớn hơn Từ Tử Việt ba tuổi cũng chỉ nói là thi thử, chẳng lẽ Từ Tử Việt lăn lộn bên ngoài vài năm còn giỏi hơn Tuấn nhi sao?
Tô Văn Khanh không vui, lại nhìn Từ lão thái thái, nàng chán nản phát hiện hình như Từ lão thái thái cũng có suy nghĩ này, quả nhiên Lưu thị vừa nói xong, Từ lão thái thái không giận, chỉ lạnh nhạt nói: "Ngươi còn nhỏ không biết thi cử khó khăn, ngươi có biết tất cả chủ trì khoa cử là đại nho mà kể cả cha ngươi cũng không dám sánh vai không, bình thường tốt hơn đồng môn một chút, lão sư khen vài câu là dám nói đi thi. Bao năm rồi, học vấn thì không thấy tăng, lại không biết học tính tình xốc nổi từ ai…"
Từ lão thái thái vẫn đang nói, mí mắt Tô Văn Khanh giật giật sợ Từ lão thái thái nói ra lời càng khó nghe hơn, không ai hiểu rõ độ tàn nhẫn của người này hơn nàng, tàn nhẫn đến mức có thể diệt cả Từ gia nhưng vẫn tươi cười! Tô Văn Khanh lo sợ nhìn Từ Tử Việt, cuối cùng cầm tay Từ lão thái thái nói lớn: "Bà ngoại, cháu đói bụng!"
Từ lão thái thái bị ngắt lời, Tô Văn Khanh chưa bao giờ mặt dày làm nũng như thế, đặc biệt là ở trước mặt Từ Tử Việt, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nàng không dám nhìn mặt Từ Tử Việt, cũng không thấy hắn luôn cúi đầu lại ngẩng lên, trong mắt hiện vẻ ngạc nhiên, nàng ôm cánh tay Từ lão thái thái lắc lắc: "Không phải bà dặn riêng Lý ma ma làm điểm tâm à? Sáng nay cháu vừa dậy đã muốn ăn nhưng chưa được ăn đâu!"
Từ lão thái thái quay đầu yêu thương nhìn nàng: "Có, bà còn bảo Lý ma ma hầm cháo tổ yến, thêm vài món điểm tâm bình thường cháu thích ăn nữa, nếu không đủ thì bảo phòng bếp làm thêm."
Lý ma ma là lão nhân hầu hạ Từ lão thái thái mười mấy năm, kể cả Từ lão gia cũng phải gọi ma ma, lại tự mình làm điểm tâm cho Tô Văn Khanh. Từ Tâm Duyệt vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh Lưu thị ghen tỵ, rõ ràng chỉ là cháu ngoại, nàng ta chưa từng được ăn điểm tâm của Lý ma ma, chứ đừng nói đến cố ý làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.