Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 34:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Lại nghe lời Từ lão thái thái nói, mọi người càng cảm thấy khó tin, Nhị thái thái Vương thị càng không cười nổi.
“… Đọc sách chú ý thả lỏng, nếu thiếu gì thì nói với phu nhân.” Từ lão thái thái ra hiệu cho Vương thị, Vương thị chỉ có thể cứng đờ gật đầu: “Việt Lâm Uyển của ngươi quạnh quẽ quá, ngày khác đưa mấy gã sai vặt nha hoàn qua đó, ta biết ngươi thích thanh tịnh, nhưng ngươi còn phải đọc sách, không thể để vài chuyện vặt vãnh trì hoãn việc đọc sách.”
Từ Tử Việt chậm rãi nhìn sang Tô Văn Khanh, nha đầu này rất để ý Từ lão thái thái…
Tô Văn Khanh bị ánh mắt bao hàm thâm ý của hắn dọa sợ, lập tức nở nụ cười thuần khiết nhất. Từ Tử Việt vừa giận vừa buồn cười, lúc nói chuyện với Từ Tử Tuấn rõ ràng là một khuê tú rất ổn thỏa, hiện giờ lại tinh quái thêm vài phần ngớ ngẩn.
Ăn trưa xong, Lưu thị dẫn Từ Tử Tuấn và Từ Tâm Duyệt về viện mình, lúc gần đi Từ Tử Tuấn còn riêng tìm bóng dáng Tô Văn Khanh, phát hiện nàng đang nói gì đó với Từ Tử Ngọc, khuôn mặt xinh đẹp cười ríu rít, Từ Tử Ngọc cũng tươi cười.
Từ Tử Tuấn bỗng dưng hơi bất an, hôm nay khi đến Thanh Phong Đường, Từ Tử Ngọc đã nói về Tô Văn Khanh với hắn ta, khi ấy hắn ta chưa gặp Tô Văn Khanh nên cười cho qua, hiện giờ nhớ ra lại sốt ruột.
Từ Tử Tuấn lập tức quay đầu tìm mẹ, không ngờ Lưu thị đã kéo con trai nói trước: “Tuấn nhi à, mẹ lại tìm một mối hôn sự khác cho con…”
Từ Tâm Duyệt lập tức vỗ tay đồng ý, không ngờ Từ Tử Tuấn kinh hãi: “Vì sao!”
Lưu thị nghe thấy lời con trai nói thì lạnh lẽo, hắng giọng the thé nói: "Con nhìn trúng nha đầu kia hả?"
Trên khuôn mặt tuấn tú của Từ Tử Tuấn hiện vẻ mất tự nhiên, tai hơi đỏ. Lưu thị là người từng trải, nhận ra ngay con trai là thiếu niên mối tình đầu, chỉ cảm thấy hồi hộp đầu óc choáng váng, run giọng trừng mắt: "Mới gặp mặt một lần mà?"
"Con không ngờ em họ xinh đẹp thế…" Dù sao là thiếu niên lang da mặt mỏng, lắp bắp xấu hổ trước mặt mẹ và em gái. Vốn nhiều thêm vài phần mong chờ về người vợ mẹ hắn ta định ra cho, sau khi chân chính gặp người rồi mới phát hiện Tô Văn Khanh rất xinh đẹp, tính tình càng dịu dàng hào phóng, sao lại không vui.
Hơn nữa còn cố ý cài trâm ngọc hắn ta tự tay vẽ, trong lòng Từ Tử Tuấn càng ngọt ngào.
Trong lòng Lưu thị là một thế giới hoàn toàn khác, nếu hôm nay chưa nghe thấy đối thoại giữa Từ lão thái thái và Tô Văn Khanh, Lưu thị đâu biết Tô Văn Khanh lại có bệnh không tiện nói ra. Con dâu xinh đẹp hay không chẳng quan trọng, gia thế kém nhà bà ta cũng không sao, nhưng dù sao phải khỏe mạnh mới được chứ?
Cưới ma ốm về không sống được vài năm, con trai mình không chỉ thành người không vợ, ai biết có thể sinh con không.
Nhưng không thể để con trai cố chấp, Lưu thị kéo tay con trai ấm giọng khuyên nhủ: "Tiểu thư xinh đẹp còn nhiều, bởi vì con chưa từng thấy nên mới cảm thấy biểu muội con xinh đẹp." Hiện giờ con trai mới gặp Tô Văn Khanh một lần, dù sao còn nhỏ chưa từng gặp tiểu thư khuê các chân chính, thấy Tô Văn Khanh xinh đẹp bị mê mắt cũng là chuyện thường.
Một tay kéo con trai một tay kéo con gái, Lưu thị khuyên nhủ: "Mẹ suy nghĩ vài ngày, vẫn cứ cảm thấy việc hôn nhân này không ổn."
Nhìn thấy Từ Tử Tuấn đã bắt đầu nóng ruột, Lưu thị vội nói tiếp: "Dù sao biểu muội con là con gái thương nhân, thương nhân không được làm quan, sau này Tuấn nhi con còn thi tiến sĩ, đâu thể cưới con gái thương nhân được?"
Dù sao Từ Tử Tuấn từng đọc sách, cũng nghe các thiếu gia cùng chơi đùa nhắc đến Tô gia ở Giang Nam.
Mỗi một khí hậu có một phong tình khác nhau, không giống kinh thành, những nơi như Giang Nam tiền tài quyền thế có tác dụng hơn cả quan thế. Giang Nam đất lành, đúng là nơi nhiều thương nhân trong thiên hạ, Tô gia càng là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Gác tía lầu son, tài sản vô số, trân châu Hải Nam khó tìm nhưng Tô gia có thể lấy ra chơi bắn châu, tài sản Tô gia không thể tính toán. Ngoài mặt là thương nhân, nhưng liên hệ với quý nhân trong cung còn chặt chẽ hơn cả nhà quan.
Từ Tử Tuấn không biết tại sao mẹ lại đột nhiên thay đổi thái độ, chỉ có thể ấm giọng giải thích với mẹ: "Nhà biểu muội là Hoàng thương, mẹ biết Hoàng thương là thế nào không, đó là làm việc thay hoàng gia, đâu thể đánh đồng với thương nhân bình thường được? Mẹ nghe từ đâu nói cưới con gái thương nhân sẽ ảnh hưởng sự nghiệp thế, nếu thế, sao Tô Ngũ gia của Tô gia lại vào triều làm quan?"
Dĩ nhiên Lưu thị không biết những chuyện này, con trai luôn ngoan ngoãn nghe lời lại đối chọi với mình, lập tức giận dữ: "Mẹ không đồng ý là không đồng ý, sau này con và Tô Văn Khanh không liên quan gì cả!"
Từ Tử Tuấn cũng ngang bướng lên, cứng cổ không chịu thua: "Nếu mẹ không đồng ý, vì sao trước đó lại luôn nói tốt về em họ với con, mẹ cũng cảm thấy em họ không hề có gì không ổn, vì sao lại lật lọng hủy mối hôn sự này chứ?"
“… Đọc sách chú ý thả lỏng, nếu thiếu gì thì nói với phu nhân.” Từ lão thái thái ra hiệu cho Vương thị, Vương thị chỉ có thể cứng đờ gật đầu: “Việt Lâm Uyển của ngươi quạnh quẽ quá, ngày khác đưa mấy gã sai vặt nha hoàn qua đó, ta biết ngươi thích thanh tịnh, nhưng ngươi còn phải đọc sách, không thể để vài chuyện vặt vãnh trì hoãn việc đọc sách.”
Từ Tử Việt chậm rãi nhìn sang Tô Văn Khanh, nha đầu này rất để ý Từ lão thái thái…
Tô Văn Khanh bị ánh mắt bao hàm thâm ý của hắn dọa sợ, lập tức nở nụ cười thuần khiết nhất. Từ Tử Việt vừa giận vừa buồn cười, lúc nói chuyện với Từ Tử Tuấn rõ ràng là một khuê tú rất ổn thỏa, hiện giờ lại tinh quái thêm vài phần ngớ ngẩn.
Ăn trưa xong, Lưu thị dẫn Từ Tử Tuấn và Từ Tâm Duyệt về viện mình, lúc gần đi Từ Tử Tuấn còn riêng tìm bóng dáng Tô Văn Khanh, phát hiện nàng đang nói gì đó với Từ Tử Ngọc, khuôn mặt xinh đẹp cười ríu rít, Từ Tử Ngọc cũng tươi cười.
Từ Tử Tuấn bỗng dưng hơi bất an, hôm nay khi đến Thanh Phong Đường, Từ Tử Ngọc đã nói về Tô Văn Khanh với hắn ta, khi ấy hắn ta chưa gặp Tô Văn Khanh nên cười cho qua, hiện giờ nhớ ra lại sốt ruột.
Từ Tử Tuấn lập tức quay đầu tìm mẹ, không ngờ Lưu thị đã kéo con trai nói trước: “Tuấn nhi à, mẹ lại tìm một mối hôn sự khác cho con…”
Từ Tâm Duyệt lập tức vỗ tay đồng ý, không ngờ Từ Tử Tuấn kinh hãi: “Vì sao!”
Lưu thị nghe thấy lời con trai nói thì lạnh lẽo, hắng giọng the thé nói: "Con nhìn trúng nha đầu kia hả?"
Trên khuôn mặt tuấn tú của Từ Tử Tuấn hiện vẻ mất tự nhiên, tai hơi đỏ. Lưu thị là người từng trải, nhận ra ngay con trai là thiếu niên mối tình đầu, chỉ cảm thấy hồi hộp đầu óc choáng váng, run giọng trừng mắt: "Mới gặp mặt một lần mà?"
"Con không ngờ em họ xinh đẹp thế…" Dù sao là thiếu niên lang da mặt mỏng, lắp bắp xấu hổ trước mặt mẹ và em gái. Vốn nhiều thêm vài phần mong chờ về người vợ mẹ hắn ta định ra cho, sau khi chân chính gặp người rồi mới phát hiện Tô Văn Khanh rất xinh đẹp, tính tình càng dịu dàng hào phóng, sao lại không vui.
Hơn nữa còn cố ý cài trâm ngọc hắn ta tự tay vẽ, trong lòng Từ Tử Tuấn càng ngọt ngào.
Trong lòng Lưu thị là một thế giới hoàn toàn khác, nếu hôm nay chưa nghe thấy đối thoại giữa Từ lão thái thái và Tô Văn Khanh, Lưu thị đâu biết Tô Văn Khanh lại có bệnh không tiện nói ra. Con dâu xinh đẹp hay không chẳng quan trọng, gia thế kém nhà bà ta cũng không sao, nhưng dù sao phải khỏe mạnh mới được chứ?
Cưới ma ốm về không sống được vài năm, con trai mình không chỉ thành người không vợ, ai biết có thể sinh con không.
Nhưng không thể để con trai cố chấp, Lưu thị kéo tay con trai ấm giọng khuyên nhủ: "Tiểu thư xinh đẹp còn nhiều, bởi vì con chưa từng thấy nên mới cảm thấy biểu muội con xinh đẹp." Hiện giờ con trai mới gặp Tô Văn Khanh một lần, dù sao còn nhỏ chưa từng gặp tiểu thư khuê các chân chính, thấy Tô Văn Khanh xinh đẹp bị mê mắt cũng là chuyện thường.
Một tay kéo con trai một tay kéo con gái, Lưu thị khuyên nhủ: "Mẹ suy nghĩ vài ngày, vẫn cứ cảm thấy việc hôn nhân này không ổn."
Nhìn thấy Từ Tử Tuấn đã bắt đầu nóng ruột, Lưu thị vội nói tiếp: "Dù sao biểu muội con là con gái thương nhân, thương nhân không được làm quan, sau này Tuấn nhi con còn thi tiến sĩ, đâu thể cưới con gái thương nhân được?"
Dù sao Từ Tử Tuấn từng đọc sách, cũng nghe các thiếu gia cùng chơi đùa nhắc đến Tô gia ở Giang Nam.
Mỗi một khí hậu có một phong tình khác nhau, không giống kinh thành, những nơi như Giang Nam tiền tài quyền thế có tác dụng hơn cả quan thế. Giang Nam đất lành, đúng là nơi nhiều thương nhân trong thiên hạ, Tô gia càng là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Gác tía lầu son, tài sản vô số, trân châu Hải Nam khó tìm nhưng Tô gia có thể lấy ra chơi bắn châu, tài sản Tô gia không thể tính toán. Ngoài mặt là thương nhân, nhưng liên hệ với quý nhân trong cung còn chặt chẽ hơn cả nhà quan.
Từ Tử Tuấn không biết tại sao mẹ lại đột nhiên thay đổi thái độ, chỉ có thể ấm giọng giải thích với mẹ: "Nhà biểu muội là Hoàng thương, mẹ biết Hoàng thương là thế nào không, đó là làm việc thay hoàng gia, đâu thể đánh đồng với thương nhân bình thường được? Mẹ nghe từ đâu nói cưới con gái thương nhân sẽ ảnh hưởng sự nghiệp thế, nếu thế, sao Tô Ngũ gia của Tô gia lại vào triều làm quan?"
Dĩ nhiên Lưu thị không biết những chuyện này, con trai luôn ngoan ngoãn nghe lời lại đối chọi với mình, lập tức giận dữ: "Mẹ không đồng ý là không đồng ý, sau này con và Tô Văn Khanh không liên quan gì cả!"
Từ Tử Tuấn cũng ngang bướng lên, cứng cổ không chịu thua: "Nếu mẹ không đồng ý, vì sao trước đó lại luôn nói tốt về em họ với con, mẹ cũng cảm thấy em họ không hề có gì không ổn, vì sao lại lật lọng hủy mối hôn sự này chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.