Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 37:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
17/09/2024
Từ nay về sau chỉ cần có cơ hội là Từ Tử Ngọc lại đến Thanh Đại Viện, một hai lần còn ổn, số lần nhiều rồi khó tránh khỏi bị người chú ý. Dĩ nhiên Từ lão thái thái nhìn thấy vui vẻ, bà muốn hứa gả Tô Văn Khanh cho Từ Tử Ngọc nên không để ý. Nhưng sau khi Từ Nhị thái thái biết được thì tức giận, vì Tô Văn Khanh nên nổi nóng với Từ Tử Ngọc, mắng cho một trận mới thả y về.
Từ Tử Ngọc càng muốn đến Thanh Đại Viện.
Ngày này Từ Tâm Mai kéo Tô Văn Khanh đi chơi, Từ Tử Ngọc đến Thanh Đại Viện không thấy Tô Văn Khanh nên định rời đi. Hà Ngẫu thấy Từ Tử Ngọc định rời đi thì oán trách Tô Văn Khanh, kéo Từ Tử Ngọc uất ức nói: "Nhị gia chỉ đến thăm tiểu thư thôi à, lại không biết mỗi ngày nô tỳ cũng ngóng trông thiếu gia đến Thanh Đại Viện."
Từ Tử Ngọc nghe thế không rời đi nữa, hai người đều định làm càn, khi nói chuyện hơi suồng sã, tay kéo Hà Ngẫu, miệng liên thanh không đi.
Trong lòng Hà Ngẫu mừng như điên, lại nói mấy lời buồn nôn với Từ Tử Ngọc.
"Dạo này nô tỳ học được pha trà, thiếu gia có muốn thử không?"
Dĩ nhiên Từ Tử Ngọc đồng ý.
Hà Ngẫu định khoe khoang, lấy trà và dụng cụ pha trà tốt nhất Thanh Đại Viện ra. Dù sao ả ta không ngu ngốc, lại luôn muốn so sánh với Tuyết Nhuế, khi học rất chăm chỉ, pha trà xong, Từ Tử Ngọc thật sự lau mắt mà nhìn, nhấp thử hớp trà càng khen ngợi.
"Trà ngon, tay nghề giỏi, là biểu muội dạy ngươi hả?"
Tô Văn Khanh không ở đây, Hà Ngẫu sẽ không khen ngợi Tô Văn Khanh ở trước mặt Từ Tử Ngọc giúp nàng, chỉ nói là mình tự học, vì thế Từ Tử Ngọc càng khâm phục, Hà Ngẫu càng tự đắc.
Hôm sau, tranh thủ Tô Văn Khanh ra ngoài, Hà Ngẫu đi đến Mẫu Đơn Viện, bởi vì mấy ngày qua Tử Tử Ngọc thường xuyên chạy đến Thanh Đại Viện nên Nhị thái thái bận lòng rất nhiều, lập tức hỏi Hà Ngẫu: "Rốt cuộc con đĩ kia chuốc thuốc mê gì cho Ngọc nhi thế? Đứa bé ngoan ngoãn cứ chạy đến đó suốt?"
Hà Ngẫu vốn định giấu giếm, nhưng đột nhiên nhớ tới hôm qua Từ Tử Ngọc thấy Tô Văn Khanh không ở đó định xoay người rời đi, lời đến bên miệng lại thay đổi.
"Bẩm phu nhân, vài ngày trước chắc Nhị thiếu gia đọc sách mệt mỏi nên đến Thanh Đại Viện ngồi một lúc, cũng không biết có phải bị ấm ức ở trường không nên nói ra vài câu oán giận."
Nhị thái thái gật đầu, bà ta đã biết chuyện Ngọc nhi không thích Đường Tầm, mấy ngày này chắc vì bài tập cho thi Hương quá nặng, e là mệt nhọc.
"Ngươi nói tiếp."
"Vâng." Hà Ngẫu quỳ trên đất nói tiếp: "Tuy rằng nô tỳ đau lòng thiếu gia vất vả, nhưng hiểu lão gia phu nhân vì tốt cho thiếu gia, tốt cho Từ gia, đang định khuyên thiếu gia vài câu, biểu tiểu thư lại nói…"
Nhị thái thái nhướn mày: "Nó nói gì?"
Hà Ngẫu cúi đầu thấp hơn, thì thào: "Biểu tiểu thư nói đáng thương Nhị thiếu gia…" Nói đến đây dừng lại một chút mới nói tiếp: "Nói đáng thương Nhị thiếu gia là thế tử gia Thừa Văn Hầu phủ, vẫn liên tục đọc sách ngày đêm giống đệ tử nhà nghèo…"
Chưa dứt lời, Từ Nhị thái thái đã giận tím mặt.
"Ai cho nó lá gan dám nói những lời khốn nạn như thế với Ngọc nhi!"
Bà ta vốn tưởng Tô Văn Khanh oán hận bà ta, nhưng không ngờ nàng lại nhắm vào Từ Tử Ngọc.
Từ Tử Ngọc là con bà ta, Vương thị biết y thích nghe lời như nào nhất, Tô Văn Khanh rõ ràng nắm trúng điểm yếu của Ngọc nhi.
Lại dám phá hỏng tiền đồ của con trai!
Còn dám mượn nó để ly gián quan hệ mẹ con bọn họ!
Vương thị tức giận trước mắt tối om, thậm chí còn hơi loạng choạng, cắn chặt răng ước gì xé nát Tô Văn Khanh: "Đồ đê tiện Tô Văn Khanh này, nể mặt lão thái thái ta đã tha cho ngươi vài phần, thật sự cho rằng ta dễ bắt nạt hả!"
Hà Ngẫu mừng thầm trong lòng, nói điểm đến là dừng, không nói thêm nữa, như thế phu nhân sẽ ghét Tô Văn Khanh hơn, Tô Văn Khanh vĩnh viễn không được phu nhân yêu thích.
Tuyết Nhuế vội đỡ Nhị thái thái ngồi xuống, bưng trà khuyên lơn. Vài ngày trước ả bị ăn hèo, Nhị thái thái cầu tình cho ả nên mới không bị Từ lão thái thái đuổi ra khỏi phủ, mới vừa khỏe lại.
Nhị thái thái rất tức giận, bực dọc đuổi Hà Ngẫu về, Tuyết Nhuế tiễn Hà Ngẫu ra ngoài, vừa định nói giỡn hai câu, không ngờ Hà Ngẫu xoay người đi luôn, Tuyết Nhuế ngẩn ra.
Sau lần bị đánh, mặc dù nha hoàn bà tử quý phủ vẫn gọi ả là Tuyết cô nương, nhưng châm chọc khiêu khích sau lưng, nói chỉ là nô tài, thật sự cho rằng sánh ngang tiểu thư.
Trên mặt Tuyết Nhuế nóng lên, Hà Ngẫu rõ ràng khinh thường ả, Tuyết Nhuế hiếu thắng không chịu nổi ấm ức này, trong lòng hận Hà Ngẫu.
Gần đây Nhị thiếu gia không tới thăm ả, đều là Tô Văn Khanh đáng ghét kia, Tuyết Nhuế căm hận, đá văng hòn đá nhỏ dưới chân, đang định rời đi lại nghe thấy có người nói chuyện.
Từ Tử Ngọc càng muốn đến Thanh Đại Viện.
Ngày này Từ Tâm Mai kéo Tô Văn Khanh đi chơi, Từ Tử Ngọc đến Thanh Đại Viện không thấy Tô Văn Khanh nên định rời đi. Hà Ngẫu thấy Từ Tử Ngọc định rời đi thì oán trách Tô Văn Khanh, kéo Từ Tử Ngọc uất ức nói: "Nhị gia chỉ đến thăm tiểu thư thôi à, lại không biết mỗi ngày nô tỳ cũng ngóng trông thiếu gia đến Thanh Đại Viện."
Từ Tử Ngọc nghe thế không rời đi nữa, hai người đều định làm càn, khi nói chuyện hơi suồng sã, tay kéo Hà Ngẫu, miệng liên thanh không đi.
Trong lòng Hà Ngẫu mừng như điên, lại nói mấy lời buồn nôn với Từ Tử Ngọc.
"Dạo này nô tỳ học được pha trà, thiếu gia có muốn thử không?"
Dĩ nhiên Từ Tử Ngọc đồng ý.
Hà Ngẫu định khoe khoang, lấy trà và dụng cụ pha trà tốt nhất Thanh Đại Viện ra. Dù sao ả ta không ngu ngốc, lại luôn muốn so sánh với Tuyết Nhuế, khi học rất chăm chỉ, pha trà xong, Từ Tử Ngọc thật sự lau mắt mà nhìn, nhấp thử hớp trà càng khen ngợi.
"Trà ngon, tay nghề giỏi, là biểu muội dạy ngươi hả?"
Tô Văn Khanh không ở đây, Hà Ngẫu sẽ không khen ngợi Tô Văn Khanh ở trước mặt Từ Tử Ngọc giúp nàng, chỉ nói là mình tự học, vì thế Từ Tử Ngọc càng khâm phục, Hà Ngẫu càng tự đắc.
Hôm sau, tranh thủ Tô Văn Khanh ra ngoài, Hà Ngẫu đi đến Mẫu Đơn Viện, bởi vì mấy ngày qua Tử Tử Ngọc thường xuyên chạy đến Thanh Đại Viện nên Nhị thái thái bận lòng rất nhiều, lập tức hỏi Hà Ngẫu: "Rốt cuộc con đĩ kia chuốc thuốc mê gì cho Ngọc nhi thế? Đứa bé ngoan ngoãn cứ chạy đến đó suốt?"
Hà Ngẫu vốn định giấu giếm, nhưng đột nhiên nhớ tới hôm qua Từ Tử Ngọc thấy Tô Văn Khanh không ở đó định xoay người rời đi, lời đến bên miệng lại thay đổi.
"Bẩm phu nhân, vài ngày trước chắc Nhị thiếu gia đọc sách mệt mỏi nên đến Thanh Đại Viện ngồi một lúc, cũng không biết có phải bị ấm ức ở trường không nên nói ra vài câu oán giận."
Nhị thái thái gật đầu, bà ta đã biết chuyện Ngọc nhi không thích Đường Tầm, mấy ngày này chắc vì bài tập cho thi Hương quá nặng, e là mệt nhọc.
"Ngươi nói tiếp."
"Vâng." Hà Ngẫu quỳ trên đất nói tiếp: "Tuy rằng nô tỳ đau lòng thiếu gia vất vả, nhưng hiểu lão gia phu nhân vì tốt cho thiếu gia, tốt cho Từ gia, đang định khuyên thiếu gia vài câu, biểu tiểu thư lại nói…"
Nhị thái thái nhướn mày: "Nó nói gì?"
Hà Ngẫu cúi đầu thấp hơn, thì thào: "Biểu tiểu thư nói đáng thương Nhị thiếu gia…" Nói đến đây dừng lại một chút mới nói tiếp: "Nói đáng thương Nhị thiếu gia là thế tử gia Thừa Văn Hầu phủ, vẫn liên tục đọc sách ngày đêm giống đệ tử nhà nghèo…"
Chưa dứt lời, Từ Nhị thái thái đã giận tím mặt.
"Ai cho nó lá gan dám nói những lời khốn nạn như thế với Ngọc nhi!"
Bà ta vốn tưởng Tô Văn Khanh oán hận bà ta, nhưng không ngờ nàng lại nhắm vào Từ Tử Ngọc.
Từ Tử Ngọc là con bà ta, Vương thị biết y thích nghe lời như nào nhất, Tô Văn Khanh rõ ràng nắm trúng điểm yếu của Ngọc nhi.
Lại dám phá hỏng tiền đồ của con trai!
Còn dám mượn nó để ly gián quan hệ mẹ con bọn họ!
Vương thị tức giận trước mắt tối om, thậm chí còn hơi loạng choạng, cắn chặt răng ước gì xé nát Tô Văn Khanh: "Đồ đê tiện Tô Văn Khanh này, nể mặt lão thái thái ta đã tha cho ngươi vài phần, thật sự cho rằng ta dễ bắt nạt hả!"
Hà Ngẫu mừng thầm trong lòng, nói điểm đến là dừng, không nói thêm nữa, như thế phu nhân sẽ ghét Tô Văn Khanh hơn, Tô Văn Khanh vĩnh viễn không được phu nhân yêu thích.
Tuyết Nhuế vội đỡ Nhị thái thái ngồi xuống, bưng trà khuyên lơn. Vài ngày trước ả bị ăn hèo, Nhị thái thái cầu tình cho ả nên mới không bị Từ lão thái thái đuổi ra khỏi phủ, mới vừa khỏe lại.
Nhị thái thái rất tức giận, bực dọc đuổi Hà Ngẫu về, Tuyết Nhuế tiễn Hà Ngẫu ra ngoài, vừa định nói giỡn hai câu, không ngờ Hà Ngẫu xoay người đi luôn, Tuyết Nhuế ngẩn ra.
Sau lần bị đánh, mặc dù nha hoàn bà tử quý phủ vẫn gọi ả là Tuyết cô nương, nhưng châm chọc khiêu khích sau lưng, nói chỉ là nô tài, thật sự cho rằng sánh ngang tiểu thư.
Trên mặt Tuyết Nhuế nóng lên, Hà Ngẫu rõ ràng khinh thường ả, Tuyết Nhuế hiếu thắng không chịu nổi ấm ức này, trong lòng hận Hà Ngẫu.
Gần đây Nhị thiếu gia không tới thăm ả, đều là Tô Văn Khanh đáng ghét kia, Tuyết Nhuế căm hận, đá văng hòn đá nhỏ dưới chân, đang định rời đi lại nghe thấy có người nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.