Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 4:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
06/08/2024
Thiếu niên mặc áo gấm cách đó không xa gào thét mắng to, giờ phút này thiếu niên lại có vẻ thảm hại cực kỳ buồn cười. Từ Tử Việt cười xoay người, Vương thị trợn mắt lên sợ hãi: "Dừng tay... Từ Tử Việt... Tử Việt ngươi dừng tay... Ngươi thả cháu ta ra..."
Từ Tử Việt vuốt ve con dao mới vớ được, đi từng bước lại gần thiếu niên choai choai bị thị vệ ghìm chặt. Thiếu niên run rẩy nhìn hắn chằm chằm, không còn dũng khí như vừa rồi nữa, gào to với Vương thị, Lý thị như nổi điên: "Bà ơi cứu con với! Mẹ cứu con..."
Giọt máu tí tách chảy xuống nhuộm đỏ áo bào của Từ Tri Dữ, thiếu niên che cổ lăn lộn trên đất như chó dại, máu chảy đầy đất, lát sau ngừng giãy dụa. Nữ tử trẻ tuổi bên cạnh Vương thị hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Chết rồi, chết hết rồi...
Hai mươi mới vào triều, ba mươi hai tuổi có địa vị cực cao, giúp tân đế đăng cơ, diệt trừ Thừa Văn Hầu phủ và cả nhà quyền thần Vương thị, từ đây quyền thế ngập trời không ai địch nổi.
Cho dù Tô Văn Khanh là người đã chết một lần, nhưng nhớ lại vẻ bình thản cầm dao của người kia cũng vô thức rùng mình, nghĩ đến gương mặt đẹp đẽ kia lại hơi sợ hãi.
Lạnh lùng như thế, Tô Văn Khanh cảm thấy rất may mắn. Cũng may mình chết sớm, khi đó Từ Tử Việt vẫn chưa bước vào quan trường. Hắn tàn nhẫn, lấy thúng úp voi không liên quan gì đến nàng.
Lục Tụ nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình lúc trắng lúc đỏ, tưởng vừa nãy nàng làm Tuyết Nhuế mất mặt, bây giờ mới biết sợ. Lục Tụ hừ hừ nói: "Vừa giở tính trẻ con, bây giờ hối hận chứ gì."
Nha đầu này! Tô Văn Khanh chưa kịp đánh, Lục Tụ cười hì hì né tránh, cầm lấy chiếc hộp trên bàn, vui vẻ mở ra: "Tiểu thư đừng buồn, mau đến xem này, hoa mà Nhị thái thái đưa đến chắc chắn rất đẹp..."
Còn chưa nói xong đã tịt nghỉm.
Vương thị thích hoa, trong Phù Dung Viên ở Thừa Văn Hầu phủ có đủ các loại, mỗi khi đến mùa kiểu gì cũng sẽ hái một ít đưa đến từng viện. Nghĩ lại lời Tuyết Nhuế nói, sau khi đưa hết bốn cô nương trong phủ mới đưa đến Thanh Đại Viện, có thể thấy nàng ta khó chịu cỡ nào. Nhìn hoa xem, bây giờ là đầu hạ, muôn hoa đua nở, hoa sen, hoa nhài, v.v. Trong hộp lại chỉ có ba đóa, còn là hoa hồng đơn giản, bình thường tới nỗi không bằng cả hoa trong viện mình.
Lục Tụ mở hộp ra xong cũng im lặng, ngay cả một nha hoàn như nàng ấy cũng thấy món quà này quá nhẹ.
Trước kia, khi tiểu thư còn ở Giang Nam, Tô gia giàu có, lão gia thương yêu tiểu thư, chỉ cần Tô Văn Khanh nhìn qua thứ tốt gì đó là ngày hôm sau nó sẽ xuất hiện trước mắt nàng. Năm đó, Tô Văn Khanh còn đích thân trồng cúc xanh hiếm có. Tô gia là thương nhân còn không làm như thế, Thừa Văn Hầu phủ đường đường là Hầu phủ lại đưa ba đóa hoa hồng qua loa như vậy.
Nhị thái thái muốn chèn ép bọn họ đến khi nào! Lục Tụ ôm hộp, hốc mắt bỗng ươn ướt: "Tiểu thư, chúng ta trở về đi, nếu để lão gia biết thì đau lòng lắm đó!"
Trong lòng Lục Tụ vô cùng khó chịu, Tô Văn Khanh vốn yếu đuối, bây giờ ăn nhờ ở đậu không có mẫu thân chăm sóc, cho dù ấm ức cũng chỉ dám khóc chứ không dám nói gì. Nhị thái thái túm lấy điểm yếu của tiểu thư nhà nàng mà bắt nạt...
Tô Văn Khanh biết trong hộp chứa gì nên vô cùng bình tĩnh, nhưng khi nhắc đến cha, trong lòng lại đau nhói, nàng vội lắc đầu ổn định tâm tình.
Vì nàng nhu nhược nên Nhị thái thái ức hiếp nàng năm năm, nàng lại vì Từ Tử Ngọc mà im lặng chịu đựng, ảo tưởng ngày nào đó Nhị thái thái cảm động có thể đối xử tốt với mình. Lại không ngờ năm năm tâm huyết đều cho chó ăn, mình vừa chết Nhị thái thái đã mừng như điên, vội lo hôn sự cho Từ Tử Ngọc. Bà ta còn lấy bạc mình mang vào phủ lấy lòng Khánh quốc công phủ. Nếu không, với chút của cải ở Thừa Văn Hầu phủ thì sao có thể mười dặm hồng trang được.
Nàng chỉ còn sống được năm năm nữa, bây giờ nàng không còn thích Từ Tử Ngọc, cần gì nể nang Vương thị, không cần nhẫn nhịn chịu ấm ức khắp nơi nữa! Tay phải cầm chiếc hộp trên bàn, nghiến răng nói: "Lục Tụ, trang điểm, buổi tối cầm quà đến chỗ bà ngoại thỉnh an."
…
Tuyết Nhuế im lìm ra khỏi Thanh Đại Viện, hai tiểu nha hoàn đi theo phía sau cũng không dám nói, sợ sơ ý đụng chạm gì đó lại bị phạt, đi đường cũng không dám thở mạnh.
Tuyết Nhuế không ngờ hôm nay Tô Văn Khanh lại nổi giận như thế. Tính tình Tô Văn Khanh yếu đuối hèn nhát, vì muốn lấy lòng Nhị thái thái nên dù thế nào cũng yên lặng chịu đựng, cho nên nửa năm này mới có chuyện ai cũng chèn ép mắng mỏ. Vả lại, đưa đến Thanh Đại Viện cuối cùng cũng có nguyên nhân, trời tối Tô Văn Khanh sẽ không đi Thanh Phong Đường, vậy thì lão thái thái sẽ không biết. Đến ngày hôm sau, hoa đã tàn, nàng sẽ không cài đi ra ngoài, cho nên đưa hay không cũng không sao.
Từ Tử Việt vuốt ve con dao mới vớ được, đi từng bước lại gần thiếu niên choai choai bị thị vệ ghìm chặt. Thiếu niên run rẩy nhìn hắn chằm chằm, không còn dũng khí như vừa rồi nữa, gào to với Vương thị, Lý thị như nổi điên: "Bà ơi cứu con với! Mẹ cứu con..."
Giọt máu tí tách chảy xuống nhuộm đỏ áo bào của Từ Tri Dữ, thiếu niên che cổ lăn lộn trên đất như chó dại, máu chảy đầy đất, lát sau ngừng giãy dụa. Nữ tử trẻ tuổi bên cạnh Vương thị hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Chết rồi, chết hết rồi...
Hai mươi mới vào triều, ba mươi hai tuổi có địa vị cực cao, giúp tân đế đăng cơ, diệt trừ Thừa Văn Hầu phủ và cả nhà quyền thần Vương thị, từ đây quyền thế ngập trời không ai địch nổi.
Cho dù Tô Văn Khanh là người đã chết một lần, nhưng nhớ lại vẻ bình thản cầm dao của người kia cũng vô thức rùng mình, nghĩ đến gương mặt đẹp đẽ kia lại hơi sợ hãi.
Lạnh lùng như thế, Tô Văn Khanh cảm thấy rất may mắn. Cũng may mình chết sớm, khi đó Từ Tử Việt vẫn chưa bước vào quan trường. Hắn tàn nhẫn, lấy thúng úp voi không liên quan gì đến nàng.
Lục Tụ nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình lúc trắng lúc đỏ, tưởng vừa nãy nàng làm Tuyết Nhuế mất mặt, bây giờ mới biết sợ. Lục Tụ hừ hừ nói: "Vừa giở tính trẻ con, bây giờ hối hận chứ gì."
Nha đầu này! Tô Văn Khanh chưa kịp đánh, Lục Tụ cười hì hì né tránh, cầm lấy chiếc hộp trên bàn, vui vẻ mở ra: "Tiểu thư đừng buồn, mau đến xem này, hoa mà Nhị thái thái đưa đến chắc chắn rất đẹp..."
Còn chưa nói xong đã tịt nghỉm.
Vương thị thích hoa, trong Phù Dung Viên ở Thừa Văn Hầu phủ có đủ các loại, mỗi khi đến mùa kiểu gì cũng sẽ hái một ít đưa đến từng viện. Nghĩ lại lời Tuyết Nhuế nói, sau khi đưa hết bốn cô nương trong phủ mới đưa đến Thanh Đại Viện, có thể thấy nàng ta khó chịu cỡ nào. Nhìn hoa xem, bây giờ là đầu hạ, muôn hoa đua nở, hoa sen, hoa nhài, v.v. Trong hộp lại chỉ có ba đóa, còn là hoa hồng đơn giản, bình thường tới nỗi không bằng cả hoa trong viện mình.
Lục Tụ mở hộp ra xong cũng im lặng, ngay cả một nha hoàn như nàng ấy cũng thấy món quà này quá nhẹ.
Trước kia, khi tiểu thư còn ở Giang Nam, Tô gia giàu có, lão gia thương yêu tiểu thư, chỉ cần Tô Văn Khanh nhìn qua thứ tốt gì đó là ngày hôm sau nó sẽ xuất hiện trước mắt nàng. Năm đó, Tô Văn Khanh còn đích thân trồng cúc xanh hiếm có. Tô gia là thương nhân còn không làm như thế, Thừa Văn Hầu phủ đường đường là Hầu phủ lại đưa ba đóa hoa hồng qua loa như vậy.
Nhị thái thái muốn chèn ép bọn họ đến khi nào! Lục Tụ ôm hộp, hốc mắt bỗng ươn ướt: "Tiểu thư, chúng ta trở về đi, nếu để lão gia biết thì đau lòng lắm đó!"
Trong lòng Lục Tụ vô cùng khó chịu, Tô Văn Khanh vốn yếu đuối, bây giờ ăn nhờ ở đậu không có mẫu thân chăm sóc, cho dù ấm ức cũng chỉ dám khóc chứ không dám nói gì. Nhị thái thái túm lấy điểm yếu của tiểu thư nhà nàng mà bắt nạt...
Tô Văn Khanh biết trong hộp chứa gì nên vô cùng bình tĩnh, nhưng khi nhắc đến cha, trong lòng lại đau nhói, nàng vội lắc đầu ổn định tâm tình.
Vì nàng nhu nhược nên Nhị thái thái ức hiếp nàng năm năm, nàng lại vì Từ Tử Ngọc mà im lặng chịu đựng, ảo tưởng ngày nào đó Nhị thái thái cảm động có thể đối xử tốt với mình. Lại không ngờ năm năm tâm huyết đều cho chó ăn, mình vừa chết Nhị thái thái đã mừng như điên, vội lo hôn sự cho Từ Tử Ngọc. Bà ta còn lấy bạc mình mang vào phủ lấy lòng Khánh quốc công phủ. Nếu không, với chút của cải ở Thừa Văn Hầu phủ thì sao có thể mười dặm hồng trang được.
Nàng chỉ còn sống được năm năm nữa, bây giờ nàng không còn thích Từ Tử Ngọc, cần gì nể nang Vương thị, không cần nhẫn nhịn chịu ấm ức khắp nơi nữa! Tay phải cầm chiếc hộp trên bàn, nghiến răng nói: "Lục Tụ, trang điểm, buổi tối cầm quà đến chỗ bà ngoại thỉnh an."
…
Tuyết Nhuế im lìm ra khỏi Thanh Đại Viện, hai tiểu nha hoàn đi theo phía sau cũng không dám nói, sợ sơ ý đụng chạm gì đó lại bị phạt, đi đường cũng không dám thở mạnh.
Tuyết Nhuế không ngờ hôm nay Tô Văn Khanh lại nổi giận như thế. Tính tình Tô Văn Khanh yếu đuối hèn nhát, vì muốn lấy lòng Nhị thái thái nên dù thế nào cũng yên lặng chịu đựng, cho nên nửa năm này mới có chuyện ai cũng chèn ép mắng mỏ. Vả lại, đưa đến Thanh Đại Viện cuối cùng cũng có nguyên nhân, trời tối Tô Văn Khanh sẽ không đi Thanh Phong Đường, vậy thì lão thái thái sẽ không biết. Đến ngày hôm sau, hoa đã tàn, nàng sẽ không cài đi ra ngoài, cho nên đưa hay không cũng không sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.