Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 50:
Tiểu Hài Ái Cật Đường
18/09/2024
Từ lão thái thái còn nhớ rõ lúc ấy bà bảo bà tử ôm Từ Tử Việt ra ngoài, sợ rằng đứa bé nhìn thấy cảnh tượng máu tanh sẽ bị kích động.
Tô Văn Khanh im lặng nghe, ngón tay vô thức siết chặt. Dường như Từ lão thái thái đang che dấu lý do mẹ đẻ Từ Tử Việt chết, nhưng chuyện gì có thể khiến một nữ nhân phát điện, tàn nhẫn đến mức nào, Tô Văn Khanh khó mà tưởng tượng được.
"Vậy sau đó thì sao?" Giọng nói của Tô Văn Khanh khàn khàn, chắc là khi đó Từ Tử Việt bị đưa đi Nam Lĩnh, làm như thế với một đứa nhỏ mới mất mẹ.
"Sau đó." Từ lão thái thái nhắm mắt lại nói: "Rất nhiều ngày sau đó, Từ Tử Việt ăn cơm, đi ngủ không khác gì bình thường. Chúng ta đều nghĩ rằng chuyện này trôi qua như thế..."
Tất cả mọi người nghĩ rằng chuyện này trôi qua như thế, bà nghĩ rằng Từ Tử Việt chỉ là một đứa bé, qua mấy ngày nữa sẽ quên thôi. Lúc đó, Từ lão thái thái đau lòng Từ Tử Việt, giữ hắn bên mình tự chăm sóc mấy ngày. Ai ngờ, một đứa trẻ mới bảy tuổi có thể lừa gạt được tất cả mọi người, cầm trâm vàng của mẹ hắn tìm Trần bà tử, đâm cây trâm vào cổ họng bà ta.
Một bà tử mạnh khỏe cường tráng lại bị một đứa bé lấy mạng, rốt cuộc trong đầu nhỏ của Từ Tử Việt bày ra kế hoạch giết người kín đáo thế nào, lại máu me như thế. Mỗi khi Từ lão thái thái nhớ lại đều cảm thấy phát lạnh.
Tô Văn Khanh cảm giác được bàn tay bị móng tay đâm vào đến mức đau đớn, nhưng vẫn không kìm được run lên.
"Trời sinh tính cách lạnh lùng tàn nhẫn từ nhỏ, nên mới đuổi hắn đi Nam Lĩnh..."
Trên đường trở về, Tô Văn Khanh vẫn im lặng, trong đầu của nàng chỉ có bóng dáng của Từ Tử Việt. Khi còn bé, bóng dáng máu me khắp người, bảy năm sau lại tuấn tú vô song, bình tĩnh rạch mặt Vương thị.
Cho dù thế nào, tất cả đều là cảnh tượng đầy máu tươi.
"Từ Tử Việt tâm tư âm trầm, trời sinh lạnh lùng tàn nhẫn. Lúc trước đưa hắn ra ngoài, bây giờ nghĩ lại không biết đúng hay sai..."
Đây là mấy câu nói Từ lão thái thái lặp đi lặp lại sau cùng, cứ như vậy, Từ gia đưa Từ Tử Việt đến Nam Lĩnh, nhiều năm qua chẳng quan tâm. Bây giờ hắn trở về.
Tô Văn Khanh nói sau này Từ Tử Việt có triển vọng, cuối cùng là phúc hay họa, Từ lão thái thái cũng không biết.
Lúc trở lại Thanh Đại Viện vô cùng yên tĩnh, Tô Văn Khanh vén màn trúc lên đi vào mới phát hiện Từ Tử Việt ngồi trên ghế nàng thường hay ngồi, tay cầm sách tiêu khiển mà bình thường nàng hay đọc.
Vào giây phút nhìn thấy Từ Tử Việt, tất cả suy nghĩ như dừng lại, dáng vẻ khi còn bé, dáng vẻ bảy năm sau biến mất sạch sẽ.
Bây giờ chỉ còn lại dáng vẻ thiếu niên.
Tô Văn Khanh giật mình há miệng nói: "Đến, đến rồi à."
Tô Văn Khanh nói xong rất muốn tát mình một bạt tai, cà lăm thì thôi đi còn tỏ ra rất quen như thế. Sau đó, lại thấy Từ Tử Việt im lặng nhìn nàng, nói: "Đến rồi, để đòi chén trà."
Bỗng nhiên ánh mắt Tô Văn Khanh sáng lên, lần trước Từ Tử Việt chạy đến nói sẽ đến Thanh Đại Viện uống trà, không ngờ lại đến thật.
Đích thân nàng chọn trà, pha trà, hơi nước lượn lờ, hương trà dần tỏa ra ngoài, Từ Tử Việt nhận chén trà bình tĩnh nếm thử.
Trà là trà ngon, tay nghề lại càng xuất sắc: "Là Tô gia dạy muội trà nghệ à?"
Đương nhiên không phải, đây đều là dựa vào sở thích của Từ Tử Ngọc mà học, nhưng không thể nói nguyên nhân với người khác được. Tô Văn Khanh không ngẩng đầu, khẽ nói: "Là mẹ dạy muội."
Từ Tử Việt không hỏi nữa, sau đó Tô Văn Khanh cũng không nói gì nữa. Tô Văn Khanh có bí mật, chỉ là nàng không muốn nói mà thôi.
Hai người đều im lặng, rõ ràng muốn thân thiết hơn với người kia nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Tô Văn Khanh im lặng vuốt chén trà trong tay, Từ Tử Việt nhìn về phía ngón tay thon dài của Tô Văn Khanh, lại dời mắt đi.
Hắn đang chờ Tô Văn Khanh mở miệng.
Tô Văn Khanh âm thầm nhìn Từ Tử Việt vài lần, đã mấy ngày không gặp, sắc mặt của Từ Tử Việt tốt hơn lúc trước, trên mặt không còn tái nhợt chỉ là vẫn gầy gò.
Nàng thầm tính toán trong lòng, chờ sau khi Từ Tử Việt quay lại sẽ cho thêm chút thuốc bổ, bây giờ là lúc đang phát triển.
Dường như Từ Tử Việt ở kiếp trước cũng không thấp...
Tô Văn Khanh suy nghĩ xa xăm, nàng hơi lúng túng. Đột nhiên Từ Tử Việt đi đến Thanh Đại Viện, chắc là vì hôm nay nàng đưa những thứ kia qua đó.
Thật sự nàng không biết nên nói gì, lúc này mới dè dặt mở miệng: "Biểu ca có thích nghiên mực kia không, có dùng được không?"
"Đoan nghiễn Triệu Khánh, đương nhiên dùng rất tốt rồi."
"Còn giấy, muội nghe nói giấy này dùng không tệ..."
"Giấy Tuyết Lãng." Từ Tử Việt bình tĩnh chăm chú nhìn Tô Văn Khanh, nói từng chữ: "Đối với người bình thường, một tờ giấy cũng xa xỉ, biểu muội lại đưa cả xấp, lễ vật này cũng quá quý giá rồi."
Tô Văn Khanh im lặng nghe, ngón tay vô thức siết chặt. Dường như Từ lão thái thái đang che dấu lý do mẹ đẻ Từ Tử Việt chết, nhưng chuyện gì có thể khiến một nữ nhân phát điện, tàn nhẫn đến mức nào, Tô Văn Khanh khó mà tưởng tượng được.
"Vậy sau đó thì sao?" Giọng nói của Tô Văn Khanh khàn khàn, chắc là khi đó Từ Tử Việt bị đưa đi Nam Lĩnh, làm như thế với một đứa nhỏ mới mất mẹ.
"Sau đó." Từ lão thái thái nhắm mắt lại nói: "Rất nhiều ngày sau đó, Từ Tử Việt ăn cơm, đi ngủ không khác gì bình thường. Chúng ta đều nghĩ rằng chuyện này trôi qua như thế..."
Tất cả mọi người nghĩ rằng chuyện này trôi qua như thế, bà nghĩ rằng Từ Tử Việt chỉ là một đứa bé, qua mấy ngày nữa sẽ quên thôi. Lúc đó, Từ lão thái thái đau lòng Từ Tử Việt, giữ hắn bên mình tự chăm sóc mấy ngày. Ai ngờ, một đứa trẻ mới bảy tuổi có thể lừa gạt được tất cả mọi người, cầm trâm vàng của mẹ hắn tìm Trần bà tử, đâm cây trâm vào cổ họng bà ta.
Một bà tử mạnh khỏe cường tráng lại bị một đứa bé lấy mạng, rốt cuộc trong đầu nhỏ của Từ Tử Việt bày ra kế hoạch giết người kín đáo thế nào, lại máu me như thế. Mỗi khi Từ lão thái thái nhớ lại đều cảm thấy phát lạnh.
Tô Văn Khanh cảm giác được bàn tay bị móng tay đâm vào đến mức đau đớn, nhưng vẫn không kìm được run lên.
"Trời sinh tính cách lạnh lùng tàn nhẫn từ nhỏ, nên mới đuổi hắn đi Nam Lĩnh..."
Trên đường trở về, Tô Văn Khanh vẫn im lặng, trong đầu của nàng chỉ có bóng dáng của Từ Tử Việt. Khi còn bé, bóng dáng máu me khắp người, bảy năm sau lại tuấn tú vô song, bình tĩnh rạch mặt Vương thị.
Cho dù thế nào, tất cả đều là cảnh tượng đầy máu tươi.
"Từ Tử Việt tâm tư âm trầm, trời sinh lạnh lùng tàn nhẫn. Lúc trước đưa hắn ra ngoài, bây giờ nghĩ lại không biết đúng hay sai..."
Đây là mấy câu nói Từ lão thái thái lặp đi lặp lại sau cùng, cứ như vậy, Từ gia đưa Từ Tử Việt đến Nam Lĩnh, nhiều năm qua chẳng quan tâm. Bây giờ hắn trở về.
Tô Văn Khanh nói sau này Từ Tử Việt có triển vọng, cuối cùng là phúc hay họa, Từ lão thái thái cũng không biết.
Lúc trở lại Thanh Đại Viện vô cùng yên tĩnh, Tô Văn Khanh vén màn trúc lên đi vào mới phát hiện Từ Tử Việt ngồi trên ghế nàng thường hay ngồi, tay cầm sách tiêu khiển mà bình thường nàng hay đọc.
Vào giây phút nhìn thấy Từ Tử Việt, tất cả suy nghĩ như dừng lại, dáng vẻ khi còn bé, dáng vẻ bảy năm sau biến mất sạch sẽ.
Bây giờ chỉ còn lại dáng vẻ thiếu niên.
Tô Văn Khanh giật mình há miệng nói: "Đến, đến rồi à."
Tô Văn Khanh nói xong rất muốn tát mình một bạt tai, cà lăm thì thôi đi còn tỏ ra rất quen như thế. Sau đó, lại thấy Từ Tử Việt im lặng nhìn nàng, nói: "Đến rồi, để đòi chén trà."
Bỗng nhiên ánh mắt Tô Văn Khanh sáng lên, lần trước Từ Tử Việt chạy đến nói sẽ đến Thanh Đại Viện uống trà, không ngờ lại đến thật.
Đích thân nàng chọn trà, pha trà, hơi nước lượn lờ, hương trà dần tỏa ra ngoài, Từ Tử Việt nhận chén trà bình tĩnh nếm thử.
Trà là trà ngon, tay nghề lại càng xuất sắc: "Là Tô gia dạy muội trà nghệ à?"
Đương nhiên không phải, đây đều là dựa vào sở thích của Từ Tử Ngọc mà học, nhưng không thể nói nguyên nhân với người khác được. Tô Văn Khanh không ngẩng đầu, khẽ nói: "Là mẹ dạy muội."
Từ Tử Việt không hỏi nữa, sau đó Tô Văn Khanh cũng không nói gì nữa. Tô Văn Khanh có bí mật, chỉ là nàng không muốn nói mà thôi.
Hai người đều im lặng, rõ ràng muốn thân thiết hơn với người kia nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Tô Văn Khanh im lặng vuốt chén trà trong tay, Từ Tử Việt nhìn về phía ngón tay thon dài của Tô Văn Khanh, lại dời mắt đi.
Hắn đang chờ Tô Văn Khanh mở miệng.
Tô Văn Khanh âm thầm nhìn Từ Tử Việt vài lần, đã mấy ngày không gặp, sắc mặt của Từ Tử Việt tốt hơn lúc trước, trên mặt không còn tái nhợt chỉ là vẫn gầy gò.
Nàng thầm tính toán trong lòng, chờ sau khi Từ Tử Việt quay lại sẽ cho thêm chút thuốc bổ, bây giờ là lúc đang phát triển.
Dường như Từ Tử Việt ở kiếp trước cũng không thấp...
Tô Văn Khanh suy nghĩ xa xăm, nàng hơi lúng túng. Đột nhiên Từ Tử Việt đi đến Thanh Đại Viện, chắc là vì hôm nay nàng đưa những thứ kia qua đó.
Thật sự nàng không biết nên nói gì, lúc này mới dè dặt mở miệng: "Biểu ca có thích nghiên mực kia không, có dùng được không?"
"Đoan nghiễn Triệu Khánh, đương nhiên dùng rất tốt rồi."
"Còn giấy, muội nghe nói giấy này dùng không tệ..."
"Giấy Tuyết Lãng." Từ Tử Việt bình tĩnh chăm chú nhìn Tô Văn Khanh, nói từng chữ: "Đối với người bình thường, một tờ giấy cũng xa xỉ, biểu muội lại đưa cả xấp, lễ vật này cũng quá quý giá rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.