Chương 20: Quyển 1: Tướng quân biểu tỷ của ta (20)
Tiểu Ngô Quân
26/06/2021
Editor: Du
Beta: Hoa Bạch Quang
Xuất chinh?
Bị chấn động không chỉ Ninh tướng quân, mà còn có Quân Tử Thư đang vây xem.
Quân Tử Thư không nghĩ Ninh Thanh Hoan lại có thể đưa ra quyết định này, tuy rằng chưa biết sẽ thành công hay thất bại.
Ra trận? Quá nguy hiểm phải không?
Lỡ như go die thì làm sao bây giờ? Đừng nói đến sinh hoạt hạnh phúc, ngay cả cuộc sống cũng không còn.
[Nếu mục tiêu nhiệm vụ chết lần này, thì nhiệm vụ sẽ bị coi là thất bại.]
Tiểu Hoa Tiên cũng rất lo lắng.
Quân Tử Thư quyết định, trước tiên quan sát chuyện phát sinh tiếp theo. Nàng còn đang do dự nếu Ninh Thanh Hoan thật sự quyết tâm, nàng vẫn chẳng thể khuyên nổi.
Ninh Thanh Hoan nói muốn đi tham chiến chắc chắn không phải nói chơi chơi, vì nàng ấy là người làm việc vô cùng nghiêm túc. Nếu đây là điều khiến nàng ấy cảm thấy hài lòng, vậy thì đó không phải ý kiến tồi, bởi vì mục đích cuối cùng của nàng là muốn thay đổi vận mệnh của nàng ấy, làm nàng ấy được hạnh phúc. Thế nhưng ở chiến trường thật quá nguy hiểm, đao kiếm không có mắt, Ninh Thanh Hoan nói muốn đi sao có thể một mực đứng sau không đánh giặc, như vậy nàng ấy đi có ý nghĩa gì. Hơn nữa với tính cách của Ninh Thanh Hoan cũng tuyệt đối không phải người làm hậu phương cho người khác.
Thật làm cho người ta đau đầu.
Nếu Ninh Thanh Hoan nói muốn đi, thì nàng có cần đi theo không đây?
Nàng sẽ không đánh giặc, cơ thể không biết võ công, sức lực cũng yếu, lại không biết y thuật, nếu đi sẽ chỉ là gánh nặng. Cơ mà nàng còn đang làm việc cho Tứ hoàng tử, phải luôn lập kế hoạch, nếu đi theo làm sao để liên lạc được.
"Thanh Hoan, đây không phải là trò đùa, điều này vô cùng nguy hiểm, bản thân cha cũng không chắc sẽ thắng lợi. Hơn nữa Bắc Nhung thế tới quyết liệt, nhất định là một trận ác chiến."
"Cha, con không có đùa. Con đã tập võ từ nhỏ, cũng thích xem binh thư, cha cũng biết mà, người trước kia còn khen con có thiên phú, cho con đi theo người đi. Con không muốn ở lại đây để xuất giá, rõ ràng cũng không có người thích hợp, không phải sao? Cha, người liền mang con đi đi!"
Thái độ của Ninh Thanh Hoan kiên quyết, cứng rắn năn nỉ quấy rầy.
Ninh tướng quân vẫn không đồng ý, con của hắn đang ở trên hiện trường là được rồi, nữ nhi không cần đi.
Sau khi thấy thái độ của Ninh tướng quân, Ninh Thanh Hoan liền thay đổi phương thức, không còn làm nũng nữa mà là cùng hắn thảo luận chút chuyện.
Quân Tử Thư ở chỗ này nhìn Ninh Thanh Hoan bàn bạc bài binh bố trận với cha nàng, nội tâm thì phức tạp.
Ninh tướng quân dao động rồi cuối cùng bị thuyết phục nhưng vẫn không chủ trương, chính là để Ninh Thanh Hoan đi qua cửa ải mẫu thân nàng.
Nghe nói Ninh Thanh Hoan muốn ra chiến trường, Ninh phu nhân ngàn vạn lần không đồng ý.
"Không được đi."
"Nương, là con muốn đi."
"Ta không cho phép!"
Ninh phu nhân chỉ có một nữ nhi bảo bối vẫn luôn được nuông chiều, làm sao cam lòng cho nó vào sinh ra tử. Nhi tử của nàng còn ở trên chiến trường, hiện đang giao chiến với kẻ thù, tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm, trượng phu của nàng cũng sắp đi vào trong đó, nếu nữ nhi cũng đi, nàng phải làm sao bây giờ?
"Một nữ tử ở trên chiến trường làm cái gì? Đây không phải là hồ đồ sao? Ngươi chỉ cần ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi! Ta không bao giờ ngăn cản ngươi tập võ, đó là vì muốn cho ngươi lợi hại hơn để về sau tránh bị khi dễ, nhưng ngươi muốn chiến đấu trên chiến trường thì làm sao có thể, vậy quá nguy hiểm."
Ninh phu nhân ôm ngực của mình, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
"Nương, là nữ nhi bất hiếu. Nữ nhi từ nhỏ đến lớn đều chưa yêu cầu chuyện gì, nhưng lúc này đây nữ nhi quyết tâm vô cùng vững vàng, hy vọng mẫu thân tán thành."
Ninh Thanh Hoan lại quỳ xuống, ánh mắt thành khẩn.
"Thanh Hoan, con nói cho nương, vì sao?"
Ninh phu nhân đè trán, cảm thấy bản thân nơi nào cũng không thoải mái.
Nàng rất cưng chiều hài tử, có thể ủng hộ bất kì ước muốn gì của nó, nhưng lần này lại không nguyện ý đáp ứng, để nó lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm.
Nếu lúc này xảy ra chuyện gì, đương nhiên đây là suy nghĩ tồi tệ nhất, cả nhà nàng đều phải gặp trắc trở!
Trượng phu của nàng, nhi tử và nữ nhi, toàn bộ đều phải đi đánh giặc, nàng làm sao bây giờ?
"Nương, con muốn đi."
"Chẳng lẽ chỉ vì không muốn xuất giá sao? Nếu con không muốn, nương có thể giúp con kéo dài thêm hai năm nữa."
Ninh phu nhân đứng lên, vẻ mặt ưu sầu.
"Đây chỉ là một trong những lý do. Nương, người không hiểu, hôn nhân đại sự của con không phải người muốn kéo dài hai năm liền có thể kéo hai năm, vị trên kia, hắn đã không đợi được. Với con đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất, nếu muốn gả thì sẽ lấy một người hợp tình hợp lí, nếu không sẽ dứt khoát không xuất giá, con chính là không muốn qua loa gả cho một người xa lạ không quen thuộc, không tình cảm... Nương, cầu người, đồng ý với nữ nhi."
Ninh Thanh Hoan dập đầu vài cái, làm Ninh phu nhân đau lòng chạy nhanh đỡ nàng lên.
"Nương không phải muốn giữ con lại, không cho con đi ra ngoài, nhưng con có nghĩ đến cảm nhận của nương hay không? Con nghĩ cho nương được không?"
"Nương, thực sự xin lỗi, nữ nhi rất muốn đi."
Ninh Thanh Hoan vẻ mặt áy náy, trong lòng thì chua xót, nhưng vì nàng muốn đi, nàng nhất thiết phải làm như vậy.
Nếu không tìm thấy đường ra, thì sẽ liều mạng để tìm một lối thoát.
"Thôi thôi, trưởng thành rồi, ngăn không được nữa. Đi đi, đều đi đi."
Ninh phu nhân vẫy vẫy tay, có chút vô lực.
Tính cách nữ nhi từ nhỏ đến lớn đều rất bướng bỉnh, nếu không thuận theo lời nói của nàng, nàng sẽ tìm mọi cách cho bằng được.
Nếu bây giờ nhốt nàng lại, chờ đến ngày xuất chinh nàng cũng sẽ lẻn đi, vậy không bằng để nàng chuẩn bị tốt, đi một cách quang minh chính đại.
"Nương... Nữ nhi bất hiếu..."
"Được rồi được rồi, không đề cập tới cái này nữa, thừa lúc mấy ngày nay vui vẻ bồi nương. Ngươi, ca ca ngươi và cha ngươi đều giống nhau."
"Vâng ạ!"
Ninh Thanh Hoan mặt mày hớn hở, trong lòng buông xuống tản đá lớn, nhưng trong chốc lát lại dâng lên.
"Nương... Con còn có một việc muốn xin người."
"Hử? Chuyện gì?"
"Người có thể hay không để Uyển Nhi..."
"Cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn mang Uyển Nhi cùng đi? Tuyệt đối không được! Ngươi tập võ thì không nói, cơ thể của Uyển Nhi yếu kém, đi theo sao được? Ngươi đi nơi đó không có người hầu hạ, phải chuẩn bị làm việc chịu khổ, đây không phải là du ngoạn!"
Ninh phu nhân vỗ bàn, biểu tình lập tức thay đổi.
"Ơ kìa, nương, không phải! Người có thể nghe con nói hết được không! Con không phải muốn mang Uyển Nhi đi, Uyển Nhi sao có thể đi đây, thân thể của nàng không tốt, con làm sao có thể sẽ lấy an toàn của nàng nói giỡn được."
"Chỉ kém một chút thôi đấy."
Biểu tình Ninh phu nhân dịu xuống.
[Ô, có chút kì lạ.]
Tiểu Hoa Tiên lẩm bẩm thành tiếng.
Làm sao vậy?
[Tôi nghĩ nếu dựa theo mức độ thân thiết giữa kí chủ và mục tiêu nhiệm vụ, mục tiêu nhiệm vụ chỉ mong lúc nào cũng mang cô theo bên người.]
Đây là tình huống gì.
Quân Tử Thư xoa trán thở dài, có chút không biết nên nói như thế nào.
Bởi vì để ý nên mới không để nàng mạo hiểm.
Tiểu biểu tỷ thật cưng chiều nha, cũng không biết nàng ấy sẽ nói thế nào.
"Vậy nói đi, có chuyện gì?"
"Con muốn người... Trước khi con trở về, đừng gả Uyển Nhi ra ngoài."
"Cái gì? Tại sao?"
Ninh phu nhân nhíu mày, biểu tình hết sức khó hiểu.
"Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, ngươi trở về còn không biết là khi nào nữa, thời gian ngắn còn tạm, lỡ như ba năm rồi năm năm thì sao? Đến lúc đó không phải lưu thành gái lỡ thì, người khác không chừng sẽ nói chúng ta như thế nào."
"Thì... Dù sao cũng không được!"
"Nha đầu này ngươi làm sao đấy? Ta biết ngươi cùng Uyển Nhi rất tốt nhưng loại chuyện này không thể làm vậy, hôn nhân đại sự rất quan trọng, nương sẽ chọn cho nàng một gia đình tốt mà."
"Không thể, nếu được con muốn đích thân làm."
Ninh Thanh Hoan gạt bỏ, tuyệt đối không nhượng bộ.
Giả định, nếu nàng thật sự thành công trở về rồi phát hiện biểu muội đã xuất giá, nàng sợ một giây sau nàng sẽ nổi điên rút đao chém người.
"Ngươi cái nha đầu này... Vậy Uyển Nhi sẽ nguyện ý ư?"
"Uyển Nhi... Sẽ nguyện ý."
Ninh Thanh Hoan khẳng định nói, nhưng trong lòng có hơi chột dạ.
Quân Tử Thư hẳn là sẽ đồng ý, nếu... Nếu nàng vì tránh né...
Ninh Thanh Hoan bực bội nhíu mày, chuyện này nàng vẫn chưa nghĩ được.
Rốt cuộc nên nói hay không đây?
Nếu nói, biểu muội sẽ nghĩ như thế nào?
Do dự quá nhiều, càng nghĩ càng loạn.
"Chuyện này... Nương sẽ thương lượng với Uyển Nhi một chút... Haiz... Nương giúp con thu dọn đồ đạc."
"Không cần không cần, nương để con tự làm là được rồi, người không cần chuẩn bị cho con cái gì, dù sao trang sức y phục gì đó cũng không dùng được, con có thể tự làm mà."
Ninh Thanh Hoan vui vui vẻ vẻ đi rồi, Ninh phu nhân lại ngồi ở trong phòng, bắt đầu lau nước mắt.
Ninh phu nhân từ trước đến nay luôn kiên cường, trước kia nàng cũng vô cùng nhu nhược nhưng một lần lại một lần chờ đợi, nên cũng tập mãi thành thói quen.
Bắt đầu là trông mong trượng phu, sau đó chờ mong nhi tử, hiện tại ngay cả nữ nhi cũng phải ngóng trông.
Thời điểm Ninh Thanh Hoan vài tuổi đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với đao kiếm, lúc đó nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nàng liên tục dung túng Ninh Thanh Hoan tập võ không chỉ vì Ninh Thanh Hoan làm nũng, mà là nàng muốn cho Ninh Thanh Hoan biết khó mà lui, biết nó có bao nhiêu vất vả.
Chỉ là nữ nhi nàng nuông chiều đến thân thể mền mại thịt thà tinh tế, lại cố gắng cắn răng chống đỡ, hơn nữa mỗi ngày đều kiên trì huấn luyện.
Nên nói cha là dạng người nào thì sinh ra dạng hài tử đó, nhi tử cũng thích, nữ nhi cũng vậy. Đây là số mệnh của nàng rồi, haiz.
Khi Ninh Thanh Hoan đi lên gác mái, bước chân từ từ chậm lại.
Nàng phải nói sao với Tiểu Uyển Nhi đây? Vẫn là không nói trước đã.
"Tiểu Uyển Nhi, chúng ta đi tắm thôi."
Ninh Thanh Hoan đẩy cửa ra, cười nói với Quân Tử Thư như không có chuyện gì.
"Được."
Quân Tử Thư gật đầu, trong lòng tự hỏi tại sao Ninh Thanh Hoan không vói cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra.
Nếu Ninh Thanh Hoan không đề cập tới, vậy thì Quân Tử Thư sẽ giúp nàng nhắc đến.
"Tỷ tỷ vừa mới làm gì đấy?"
"Đi tìm phụ mẫu nói chuyện, cha sắp đi rồi."
"Ừm, là như vậy à."
Sau khi tắm xong, Thược Dược đốt đèn.
Quân Tử Thư nhắm mắt lại, chậm chạp không buồn ngủ. Ninh Thanh Hoan thì mở mắt, cũng không ngủ.
"Tiểu Uyển Nhi... Nếu..."
"Hửm?"
"Nếu ta không muốn ngươi xuất giá, ngươi có nguyện ý hay không?"
"Tỷ tỷ sao đột nhiên nói về cái này?"
"Ngươi nói cho ta biết, ngươi có nguyện ý hay không?"
Ninh Thanh Hoan ngồi dậy, ngữ khí có chút cấp bách.
"Tất nhiên là nguyện ý, chỉ cần đi theo tỷ tỷ, không xuất giá cũng không sao."
"Vậy nếu không theo ta thì sao?"
"Tỷ tỷ không cần ta sao?"
Quân Tử Thư cũng ngồi dậy, nhìn đường nét của Ninh Thanh Hoan, ngữ khí có hơi lo sợ.
Nàng rõ ràng cái gì cũng biết, nhưng giả vờ như không biết gì cả.
Ngay sau đó, nàng liền bị ôm gắt gao.
Tác giả có lời muốn nói:
Biểu tỷ: Không, ngươi không hiểu.
Hoa Hoa có lời muốn nói: Không, chúng ta đều hiểu, chỉ có ngươi không hiểu =)))
Beta: Hoa Bạch Quang
Xuất chinh?
Bị chấn động không chỉ Ninh tướng quân, mà còn có Quân Tử Thư đang vây xem.
Quân Tử Thư không nghĩ Ninh Thanh Hoan lại có thể đưa ra quyết định này, tuy rằng chưa biết sẽ thành công hay thất bại.
Ra trận? Quá nguy hiểm phải không?
Lỡ như go die thì làm sao bây giờ? Đừng nói đến sinh hoạt hạnh phúc, ngay cả cuộc sống cũng không còn.
[Nếu mục tiêu nhiệm vụ chết lần này, thì nhiệm vụ sẽ bị coi là thất bại.]
Tiểu Hoa Tiên cũng rất lo lắng.
Quân Tử Thư quyết định, trước tiên quan sát chuyện phát sinh tiếp theo. Nàng còn đang do dự nếu Ninh Thanh Hoan thật sự quyết tâm, nàng vẫn chẳng thể khuyên nổi.
Ninh Thanh Hoan nói muốn đi tham chiến chắc chắn không phải nói chơi chơi, vì nàng ấy là người làm việc vô cùng nghiêm túc. Nếu đây là điều khiến nàng ấy cảm thấy hài lòng, vậy thì đó không phải ý kiến tồi, bởi vì mục đích cuối cùng của nàng là muốn thay đổi vận mệnh của nàng ấy, làm nàng ấy được hạnh phúc. Thế nhưng ở chiến trường thật quá nguy hiểm, đao kiếm không có mắt, Ninh Thanh Hoan nói muốn đi sao có thể một mực đứng sau không đánh giặc, như vậy nàng ấy đi có ý nghĩa gì. Hơn nữa với tính cách của Ninh Thanh Hoan cũng tuyệt đối không phải người làm hậu phương cho người khác.
Thật làm cho người ta đau đầu.
Nếu Ninh Thanh Hoan nói muốn đi, thì nàng có cần đi theo không đây?
Nàng sẽ không đánh giặc, cơ thể không biết võ công, sức lực cũng yếu, lại không biết y thuật, nếu đi sẽ chỉ là gánh nặng. Cơ mà nàng còn đang làm việc cho Tứ hoàng tử, phải luôn lập kế hoạch, nếu đi theo làm sao để liên lạc được.
"Thanh Hoan, đây không phải là trò đùa, điều này vô cùng nguy hiểm, bản thân cha cũng không chắc sẽ thắng lợi. Hơn nữa Bắc Nhung thế tới quyết liệt, nhất định là một trận ác chiến."
"Cha, con không có đùa. Con đã tập võ từ nhỏ, cũng thích xem binh thư, cha cũng biết mà, người trước kia còn khen con có thiên phú, cho con đi theo người đi. Con không muốn ở lại đây để xuất giá, rõ ràng cũng không có người thích hợp, không phải sao? Cha, người liền mang con đi đi!"
Thái độ của Ninh Thanh Hoan kiên quyết, cứng rắn năn nỉ quấy rầy.
Ninh tướng quân vẫn không đồng ý, con của hắn đang ở trên hiện trường là được rồi, nữ nhi không cần đi.
Sau khi thấy thái độ của Ninh tướng quân, Ninh Thanh Hoan liền thay đổi phương thức, không còn làm nũng nữa mà là cùng hắn thảo luận chút chuyện.
Quân Tử Thư ở chỗ này nhìn Ninh Thanh Hoan bàn bạc bài binh bố trận với cha nàng, nội tâm thì phức tạp.
Ninh tướng quân dao động rồi cuối cùng bị thuyết phục nhưng vẫn không chủ trương, chính là để Ninh Thanh Hoan đi qua cửa ải mẫu thân nàng.
Nghe nói Ninh Thanh Hoan muốn ra chiến trường, Ninh phu nhân ngàn vạn lần không đồng ý.
"Không được đi."
"Nương, là con muốn đi."
"Ta không cho phép!"
Ninh phu nhân chỉ có một nữ nhi bảo bối vẫn luôn được nuông chiều, làm sao cam lòng cho nó vào sinh ra tử. Nhi tử của nàng còn ở trên chiến trường, hiện đang giao chiến với kẻ thù, tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm, trượng phu của nàng cũng sắp đi vào trong đó, nếu nữ nhi cũng đi, nàng phải làm sao bây giờ?
"Một nữ tử ở trên chiến trường làm cái gì? Đây không phải là hồ đồ sao? Ngươi chỉ cần ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi! Ta không bao giờ ngăn cản ngươi tập võ, đó là vì muốn cho ngươi lợi hại hơn để về sau tránh bị khi dễ, nhưng ngươi muốn chiến đấu trên chiến trường thì làm sao có thể, vậy quá nguy hiểm."
Ninh phu nhân ôm ngực của mình, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
"Nương, là nữ nhi bất hiếu. Nữ nhi từ nhỏ đến lớn đều chưa yêu cầu chuyện gì, nhưng lúc này đây nữ nhi quyết tâm vô cùng vững vàng, hy vọng mẫu thân tán thành."
Ninh Thanh Hoan lại quỳ xuống, ánh mắt thành khẩn.
"Thanh Hoan, con nói cho nương, vì sao?"
Ninh phu nhân đè trán, cảm thấy bản thân nơi nào cũng không thoải mái.
Nàng rất cưng chiều hài tử, có thể ủng hộ bất kì ước muốn gì của nó, nhưng lần này lại không nguyện ý đáp ứng, để nó lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm.
Nếu lúc này xảy ra chuyện gì, đương nhiên đây là suy nghĩ tồi tệ nhất, cả nhà nàng đều phải gặp trắc trở!
Trượng phu của nàng, nhi tử và nữ nhi, toàn bộ đều phải đi đánh giặc, nàng làm sao bây giờ?
"Nương, con muốn đi."
"Chẳng lẽ chỉ vì không muốn xuất giá sao? Nếu con không muốn, nương có thể giúp con kéo dài thêm hai năm nữa."
Ninh phu nhân đứng lên, vẻ mặt ưu sầu.
"Đây chỉ là một trong những lý do. Nương, người không hiểu, hôn nhân đại sự của con không phải người muốn kéo dài hai năm liền có thể kéo hai năm, vị trên kia, hắn đã không đợi được. Với con đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất, nếu muốn gả thì sẽ lấy một người hợp tình hợp lí, nếu không sẽ dứt khoát không xuất giá, con chính là không muốn qua loa gả cho một người xa lạ không quen thuộc, không tình cảm... Nương, cầu người, đồng ý với nữ nhi."
Ninh Thanh Hoan dập đầu vài cái, làm Ninh phu nhân đau lòng chạy nhanh đỡ nàng lên.
"Nương không phải muốn giữ con lại, không cho con đi ra ngoài, nhưng con có nghĩ đến cảm nhận của nương hay không? Con nghĩ cho nương được không?"
"Nương, thực sự xin lỗi, nữ nhi rất muốn đi."
Ninh Thanh Hoan vẻ mặt áy náy, trong lòng thì chua xót, nhưng vì nàng muốn đi, nàng nhất thiết phải làm như vậy.
Nếu không tìm thấy đường ra, thì sẽ liều mạng để tìm một lối thoát.
"Thôi thôi, trưởng thành rồi, ngăn không được nữa. Đi đi, đều đi đi."
Ninh phu nhân vẫy vẫy tay, có chút vô lực.
Tính cách nữ nhi từ nhỏ đến lớn đều rất bướng bỉnh, nếu không thuận theo lời nói của nàng, nàng sẽ tìm mọi cách cho bằng được.
Nếu bây giờ nhốt nàng lại, chờ đến ngày xuất chinh nàng cũng sẽ lẻn đi, vậy không bằng để nàng chuẩn bị tốt, đi một cách quang minh chính đại.
"Nương... Nữ nhi bất hiếu..."
"Được rồi được rồi, không đề cập tới cái này nữa, thừa lúc mấy ngày nay vui vẻ bồi nương. Ngươi, ca ca ngươi và cha ngươi đều giống nhau."
"Vâng ạ!"
Ninh Thanh Hoan mặt mày hớn hở, trong lòng buông xuống tản đá lớn, nhưng trong chốc lát lại dâng lên.
"Nương... Con còn có một việc muốn xin người."
"Hử? Chuyện gì?"
"Người có thể hay không để Uyển Nhi..."
"Cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn mang Uyển Nhi cùng đi? Tuyệt đối không được! Ngươi tập võ thì không nói, cơ thể của Uyển Nhi yếu kém, đi theo sao được? Ngươi đi nơi đó không có người hầu hạ, phải chuẩn bị làm việc chịu khổ, đây không phải là du ngoạn!"
Ninh phu nhân vỗ bàn, biểu tình lập tức thay đổi.
"Ơ kìa, nương, không phải! Người có thể nghe con nói hết được không! Con không phải muốn mang Uyển Nhi đi, Uyển Nhi sao có thể đi đây, thân thể của nàng không tốt, con làm sao có thể sẽ lấy an toàn của nàng nói giỡn được."
"Chỉ kém một chút thôi đấy."
Biểu tình Ninh phu nhân dịu xuống.
[Ô, có chút kì lạ.]
Tiểu Hoa Tiên lẩm bẩm thành tiếng.
Làm sao vậy?
[Tôi nghĩ nếu dựa theo mức độ thân thiết giữa kí chủ và mục tiêu nhiệm vụ, mục tiêu nhiệm vụ chỉ mong lúc nào cũng mang cô theo bên người.]
Đây là tình huống gì.
Quân Tử Thư xoa trán thở dài, có chút không biết nên nói như thế nào.
Bởi vì để ý nên mới không để nàng mạo hiểm.
Tiểu biểu tỷ thật cưng chiều nha, cũng không biết nàng ấy sẽ nói thế nào.
"Vậy nói đi, có chuyện gì?"
"Con muốn người... Trước khi con trở về, đừng gả Uyển Nhi ra ngoài."
"Cái gì? Tại sao?"
Ninh phu nhân nhíu mày, biểu tình hết sức khó hiểu.
"Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, ngươi trở về còn không biết là khi nào nữa, thời gian ngắn còn tạm, lỡ như ba năm rồi năm năm thì sao? Đến lúc đó không phải lưu thành gái lỡ thì, người khác không chừng sẽ nói chúng ta như thế nào."
"Thì... Dù sao cũng không được!"
"Nha đầu này ngươi làm sao đấy? Ta biết ngươi cùng Uyển Nhi rất tốt nhưng loại chuyện này không thể làm vậy, hôn nhân đại sự rất quan trọng, nương sẽ chọn cho nàng một gia đình tốt mà."
"Không thể, nếu được con muốn đích thân làm."
Ninh Thanh Hoan gạt bỏ, tuyệt đối không nhượng bộ.
Giả định, nếu nàng thật sự thành công trở về rồi phát hiện biểu muội đã xuất giá, nàng sợ một giây sau nàng sẽ nổi điên rút đao chém người.
"Ngươi cái nha đầu này... Vậy Uyển Nhi sẽ nguyện ý ư?"
"Uyển Nhi... Sẽ nguyện ý."
Ninh Thanh Hoan khẳng định nói, nhưng trong lòng có hơi chột dạ.
Quân Tử Thư hẳn là sẽ đồng ý, nếu... Nếu nàng vì tránh né...
Ninh Thanh Hoan bực bội nhíu mày, chuyện này nàng vẫn chưa nghĩ được.
Rốt cuộc nên nói hay không đây?
Nếu nói, biểu muội sẽ nghĩ như thế nào?
Do dự quá nhiều, càng nghĩ càng loạn.
"Chuyện này... Nương sẽ thương lượng với Uyển Nhi một chút... Haiz... Nương giúp con thu dọn đồ đạc."
"Không cần không cần, nương để con tự làm là được rồi, người không cần chuẩn bị cho con cái gì, dù sao trang sức y phục gì đó cũng không dùng được, con có thể tự làm mà."
Ninh Thanh Hoan vui vui vẻ vẻ đi rồi, Ninh phu nhân lại ngồi ở trong phòng, bắt đầu lau nước mắt.
Ninh phu nhân từ trước đến nay luôn kiên cường, trước kia nàng cũng vô cùng nhu nhược nhưng một lần lại một lần chờ đợi, nên cũng tập mãi thành thói quen.
Bắt đầu là trông mong trượng phu, sau đó chờ mong nhi tử, hiện tại ngay cả nữ nhi cũng phải ngóng trông.
Thời điểm Ninh Thanh Hoan vài tuổi đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với đao kiếm, lúc đó nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nàng liên tục dung túng Ninh Thanh Hoan tập võ không chỉ vì Ninh Thanh Hoan làm nũng, mà là nàng muốn cho Ninh Thanh Hoan biết khó mà lui, biết nó có bao nhiêu vất vả.
Chỉ là nữ nhi nàng nuông chiều đến thân thể mền mại thịt thà tinh tế, lại cố gắng cắn răng chống đỡ, hơn nữa mỗi ngày đều kiên trì huấn luyện.
Nên nói cha là dạng người nào thì sinh ra dạng hài tử đó, nhi tử cũng thích, nữ nhi cũng vậy. Đây là số mệnh của nàng rồi, haiz.
Khi Ninh Thanh Hoan đi lên gác mái, bước chân từ từ chậm lại.
Nàng phải nói sao với Tiểu Uyển Nhi đây? Vẫn là không nói trước đã.
"Tiểu Uyển Nhi, chúng ta đi tắm thôi."
Ninh Thanh Hoan đẩy cửa ra, cười nói với Quân Tử Thư như không có chuyện gì.
"Được."
Quân Tử Thư gật đầu, trong lòng tự hỏi tại sao Ninh Thanh Hoan không vói cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra.
Nếu Ninh Thanh Hoan không đề cập tới, vậy thì Quân Tử Thư sẽ giúp nàng nhắc đến.
"Tỷ tỷ vừa mới làm gì đấy?"
"Đi tìm phụ mẫu nói chuyện, cha sắp đi rồi."
"Ừm, là như vậy à."
Sau khi tắm xong, Thược Dược đốt đèn.
Quân Tử Thư nhắm mắt lại, chậm chạp không buồn ngủ. Ninh Thanh Hoan thì mở mắt, cũng không ngủ.
"Tiểu Uyển Nhi... Nếu..."
"Hửm?"
"Nếu ta không muốn ngươi xuất giá, ngươi có nguyện ý hay không?"
"Tỷ tỷ sao đột nhiên nói về cái này?"
"Ngươi nói cho ta biết, ngươi có nguyện ý hay không?"
Ninh Thanh Hoan ngồi dậy, ngữ khí có chút cấp bách.
"Tất nhiên là nguyện ý, chỉ cần đi theo tỷ tỷ, không xuất giá cũng không sao."
"Vậy nếu không theo ta thì sao?"
"Tỷ tỷ không cần ta sao?"
Quân Tử Thư cũng ngồi dậy, nhìn đường nét của Ninh Thanh Hoan, ngữ khí có hơi lo sợ.
Nàng rõ ràng cái gì cũng biết, nhưng giả vờ như không biết gì cả.
Ngay sau đó, nàng liền bị ôm gắt gao.
Tác giả có lời muốn nói:
Biểu tỷ: Không, ngươi không hiểu.
Hoa Hoa có lời muốn nói: Không, chúng ta đều hiểu, chỉ có ngươi không hiểu =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.