Chương 7: Quyển 1: Tướng quân biểu tỷ của ta (7)
Tiểu Ngô Quân
26/06/2021
Quân Tử Thư bị Tiểu Hoa Tiên đánh thức, nhìn thấy Ninh Thanh Hoan vẫn còn hôn mê dựa vào người nàng.
Hai người các nàng bị đánh gục bởi tên đại hán, sau khi bất tỉnh xảy ra chuyện gì, Quân Tử Thư cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng xét từ lời nói của bọn chúng và hoàn cảnh trước mắt, đây rõ ràng không phải là một nơi tốt đẹp gì.
Tiểu Hoa Tiên, tình huống thế nào?
[Ký chủ, các cô bị bán vào kỹ viện, hiện tại bị giam trong một căn phòng nhỏ ở sân sau, làm sao bây giờ?]
Tiểu Hoa Tiên cũng không nghĩ rằng sẽ có chuyện xảy ra như vậy, bởi vì trong cốt truyện ban đầu, Ninh Thanh Hoan chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này.
Giờ thì gay go rồi, hai tiểu cô nương, một cọng bún là Quân Tử Thư có sức chiến đấu bằng 5, Ninh Thanh Hoan thì có thể đối với nữ hài tử, nhưng tình huống này rõ ràng không thể, nơi này nhiều người như vậy làm sao chạy ra được.
Đừng hốt hoảng, gửi bản đồ phân bố của thanh lâu này cho tôi, đánh dấu lại nơi có nhiều người.
[Được.]
Tiểu Hoa Tiên thấy Quân Tử Thư trấn tĩnh như vậy, bắt đầu tích hợp dữ liệu.
Lúc này Ninh Thanh Hoan cũng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy hai tay mình bị trói và bị bịt miệng, mở to hai mắt nhìn.
Ninh Thanh Hoan chưa bao giờ phải chịu ủy khuất và sỉ nhục thế này, nỗ lực giãy giụa nhưng dây thừng kia trói thật chặt, nàng cau mày, vẻ mặt áy náy nhìn Quân Tử Thư.
Nếu không phải hôm nay nàng nhất quyết đuổi mọi người đi rồi lẻn ra ngoài chơi, cũng sẽ không như vậy.
Tiểu Hoa Tiên gửi bản đồ vào trong đầu Quân Tử Thư, cho Quân Tử Thư biết chút cơ sở.
May mắn thay, thời điểm thanh lâu lúc này lượng khách đại nhân rất nhiều, tú bà không rảnh quản hai người các nàng, đón khách ở phía trước, nên định để ngày mai sẽ ép buộc. Bây giờ không chạy, còn đợi đến khi nào.
[Ký chủ, làm sao chạy đây?]
Sơn nhân tự có diệu kế.
Đôi khi không cần thiết phải sử dụng vũ lực, mà là sử dụng trí óc.
Quân Tử Thư trấn an Ninh Thanh Hoan, ý bảo nàng bình tĩnh lại, Ninh Thanh Hoan gật đầu. Nàng cố gắng cử động cơ thể, dựa vào sự linh hoạt phi thường của mình, cắn răng dịch tới trước mặt Ninh Thanh Hoan, tay bị thít chặt đến rỉ máu.
Ninh Thanh Hoan hiểu ý nàng, đưa lưng về phía Quân Tử Thư để nàng cởi trói, Tiểu Hoa Tiên thì đang theo dõi.
[Ký chủ ký chủ, Tứ hoàng tử đến dạo thanh lâu, tôi đánh dấu vị trí rồi!]
Tới sớm không bằng tới đúng lúc, Quân Tử Thư vui vẻ trong lòng.
Sau khi tay được tự do, Quân Tử Thư vội vàng mở trói cho Ninh Thanh Hoan, hai người tự cởi trói chân, gỡ bỏ thứ gì đó ra khỏi miệng.
Cả hai tay của Quân Tử Thư đều bị ma sát đến chảy máu, Ninh Thanh Hoan nhìn thấy vô cùng đau lòng.
"Tiểu Uyển Nhi, đều tại ta."
"Không sao đâu tỷ tỷ, bây giờ không phải lúc để nói điều này, chúng ta hãy trốn thoát trước rồi nói sau."
"Ừm ừm."
Cửa đã bị khóa nên không thể trốn từ đây, Quân Tử Thư nhìn cửa sổ, có ý tưởng.
"Tiểu Uyển Nhi ngươi thật thông minh."
Ninh Thanh Hoan tay chân nhẹ nhàng di chuyển đồ vật, xếp chồng lên nhau.
Quân Tử Thư lắc đầu, chỉ vào cửa sổ, để Ninh Thanh Hoan nhảy ra trước.
Nàng dù gì cũng là cao thủ chơi thoát hiểm mật thất, sẽ không đáng kể.
Ninh Thanh Hoan nhảy ra ngoài, nhờ nhiều năm kinh nghiệm leo tường, không phát ra thanh âm gì, sau đó nàng đỡ được Quân Tử Thư, hai người vội vàng đào tẩu.
Hiện tại phòng thủ rất nghiêm, tuyệt đối không thể thoát nên chỉ có thể trốn đi.
"Tỷ tỷ, chúng ta tiến lên phía trước, ẩn nấp, sau đó chờ đến hừng đông, để người nơi này ngủ hết thì chúng ta lại đi, hiện tại có rất nhiều người ở cửa, chúng ta không thể trốn thoát được."
"Ừ ừ."
Oanh ca yến ngữ, nhân gian lãng phí xa hoa.
[Ký chủ, mau đứng lên, bọn chúng phát hiện không thấy các cô rồi, đang truy tìm đấy.]
Được.
Đánh mất hai đứa mới mua, tú bà chắc chắn không thể gióng trống khua chiêng tìm kiếm, dù sao bây giờ đang là thời điểm mở cửa làm ăn, chỉ có thể phái người lén lút lục soát căn phòng.
"Tỷ tỷ, nghe ta, khi lát nữa đi vào thì ngay lập tức đánh gục nữ nhân bên trong, ngươi có thể làm được không?"
"Chắc là được."
Ninh Thanh Hoan không biết nữ nhân kia cao bao nhiêu, nếu quá cao nàng với không tới thì không được rồi.
Quân Tử Thư vốn dĩ muốn trực tiếp đến phòng của Tứ hoàng tử nhưng chúng sắp tới gần, nàng sợ đến lúc đó còn chưa tới nơi rồi không kịp kêu cứu đã bị che miệng lại kéo xuống.
Quân Tử Thư kéo Ninh Thanh Hoan xông vào một căn phòng, bên trong có nữ nhân đang vuốt lông mày trước gương, Ninh Thanh Hoan nhanh tay nhanh mắt đáng gục người ta.
"Mau đặt nàng lên giường."
Nàng kia nhìn dáng vẻ cũng mười lăm mười sáu tuổi, hai người hợp lực rất nhanh đã đặt lên giường, Quân Tử Thư thả rèm trướng màu lục xuống.
"Tỷ tỷ nằm xuống, đừng phát ra âm thanh."
Cái trán của Quân Tử Thư đổ một tầng mồ hôi mỏng, chỉ có thể liều mạng một phen.
Ninh Thanh Hoan nằm xuống, Quân Tử Thư đè lên người nàng, đắp chăn cho các nàng và nữ tử kia.
[Gần tới rồi, ở trước cửa.]
Tiểu Hoa Tiên cực kỳ khẩn trương nói.
Quân Tử Thư tự cấu mình một cái, mở miệng bắt đầu kêu lên.
"A... A... Ưm... Nhẹ chút..."
Âm thanh yêu kiều mềm mại trong miệng Quân Tử Thư không giống ngữ điệu ngày thường của nàng, mang theo ý vị trêu đùa, nhưng diễn cảm của nàng rất bình tĩnh, mồ hôi từ trán nàng rơi xuống, nhỏ giọt trên mặt Ninh Thanh Hoan.
Ninh Thanh Hoan mở to hai mắt nhìn, nghe tiếng bước chân ngoài cửa, nín thở, hiểu ý đồ của Quân Tử Thư.
Quân Tử Thư kéo thân thể của nữ nhân đang bất tỉnh, để cho người khác thấy như đang chuyển động.
Tay của Quân Tử Thư đổ mồ hôi lạnh, nàng không chắc âm thanh của mình có giống không. Người lục soát thấy đang hành sự chắc chắn sẽ không tiến thẳng vào, nhưng nếu người bên ngoài nghe âm thanh này có mánh khóe, đoán chừng cũng chỉ có thể chờ chó hiện ra.
Quân Tử Thư chẳng muốn bi kịch bắt đầu từ đây, nôn nóng trong lòng.
Quân Tử Thư không dám phát ra âm thanh dư thừa gì nhiều, chỉ ưm ưm a a.
Ninh Thanh Hoan cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhìn vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Quân Tử Thư đang đè trên người nàng. Nàng không biết làm thế nào mà biểu muội từ trước đến này luôn thẹn thùng lại biết mấy thứ này, hơn nữa còn có thể thuần thục kêu lên như vậy. Nàng cảm thấy êm tai cực kỳ, không thể nghĩ đến bất kỳ điều gì khác, thậm chí đã quên mình đang ở hiểm cảnh.
Quân Tử Thư lay động thân thể nữ tử đang bất tỉnh kia, bản thân không thể tránh khỏi cũng di chuyển. Thân thể Ninh Thanh Hoan bị cứng đờ, hai tay nắm chặt thành đấm.
[Đi rồi đi rồi! Ký chủ, bọn chúng đi rồi!]
Quân Tử Thư và Tiểu Hoa Tiên cùng lúc thở phào nhẹ nhõm một hơi, Quân Tử Thư lau mồ hôi trên trán, đẩy nhẹ nàng kia ra, đứng dậy từ trên người Ninh Thanh Hoan.
"Tỷ tỷ, tạm thời an toàn rồi."
Quân Tử Thư lại thấy vẻ mặt Ninh Thanh Hoan dại ra nhìn nàng, trên mặt đổ mồ hôi, ánh mắt ngẩn ngơ.
Quân Tử Thư nhớ đến hình ảnh bạch liên hoa đơn thuần nhu thuận tuyệt thế của mình phải có trước mặt Ninh Thanh Hoan, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tiên Tiên à, tôi nghĩ tôi sắp OOC* rồi.
*OOC (Out Of Character) có nghĩa là hành động không đúng với hành vi bình thường.
[Nhân sinh như hí, toàn dựa diễn kĩ, ký chủ cố lên, Tiểu Hoa Tiên hiến đầu gối call cho cô muah muah.]
"Tỷ tỷ...?"
Quân Tử Thư kéo Ninh Thanh Hoan lên, sắc mặt phiếm hồng.
Ninh Thanh Hoan cuối cùng cũng hoàn hồn, thoát khỏi ảo giác trong đầu.
Muốn chết mà, nàng luôn cảm thấy Quân Tử Thư còn thở dốc bên tai nàng.
"Tiểu Uyển Nhi, ngươi thật thông minh."
Ninh Thanh Hoan lắc đầu, cũng đưa tay áo lên lau sạch mồ hôi trên mặt mình.
Quân Tử Thư thấy sắc mặt Ninh Thanh Hoan hồng hồng, còn tưởng rằng nàng vừa mới là bị bí hơi đến thở không thông.
"Tỷ tỷ chúng ta trốn một lát đi, đợi chút nữa chạy trốn sang phòng khác sau, xem có người có thể cứu chúng ta hay không."
"Được."
Tiểu Hoa Tiên vẫn đang cập nhật tình huống phân bổ người trong đầu Quân Tử Thư, Quân Tử Thư đang tìm thời điểm thích hợp để chạy vào phòng của Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử ở lầu ba, các nàng hiện ở lầu hai, người khắp mọi nơi.
"Muội muội, ngươi làm sao... Làm sao..."
Ninh Thanh Hoan ấp a ấp úng, câu nói kia trước sau cũng không mặt mũi mà nói ra.
"Trước đây khi ở nhà, phụ thân và di nương phóng đãng, ta đã nghe thấy, vừa nãy cuống cuồng quá nên..."
Quân Tử Thư cũng ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng trông thật ngượng ngùng.
Đây là mở miệng đã nói dối, dù sao chẳng ai có thể kiểm chứng, Ninh Thanh Hoan cũng sẽ không nói ra loại chuyện này.
Ninh Thanh Hoan thấy mặt Quân Tử Thư hồng hồng như nhiễm son, môi kia ướt át kiều diễm, giống hoa nhi phóng túng hết sức.
"Tiểu Uyển Nhi giỏi quá."
Ninh Thanh Hoan hiểu rõ, thì thầm trong lòng, phụ thân và di nương của Quân Tử Thư cởi mở như vậy, cảm thấy họ không nên để những thứ đó làm bẩn mắt Quân Tử Thư, vừa cảm thấy nếu không có họ, Quân Tử Thư cũng không nghĩ ra được biện pháp có thể giúp các nàng thoát khỏi khó khăn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Thanh Hoan vẫn phải tự trách mình.
Hai người đợi tại chỗ một hồi, thấy nữ tử bị Ninh Thanh Hoan đánh ngất kia có dấu hiệu tỉnh lại, Ninh Thanh Hoan nhanh chóng thủ đao chém qua, cho người ta ngất xỉu lần nữa.
Quân Tử Thư cảm thấy đã đến lúc chuồn đi, lặng lẽ đứng dậy khỏi giường.
Tiểu Hoa Tiên, bây giờ Tứ hoàng tử hẳn là chưa hành sự phải không?
Nếu đại huynh đệ kia đang hắc hắc hắc vui vẻ, các nàng đột nhiên xông vào, sẽ không dọa đại huynh đệ thành tâm bệnh gì đó chứ?
Đến lúc đó đừng nói trở thành bằng hữu tốt, nếu thật sự dọa thành tâm bệnh khiến bên dưới sinh tật, đoán chừng người ta sẽ có dã tâm giết các nàng.
[Đinh! Không có! Hắn thật kỳ quái nha, đến đây rồi lại có thể quy củ nghe khúc, nữ nhân trong phòng kia bây giờ còn đang ca hát đấy.]
Tuy Quân Tử Thư không biết vì sao Tứ hoàng tử tới nơi này chỉ đơn thuần nghe hát, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến nàng. Xác định Tứ hoàng tử không phải đang hành sự, vậy thì dễ nói.
"Tỷ tỷ, chạy theo ta, chúng ta xông lên lầu ba, thông thường nơi đó chắc chắn là nơi ở của khách quý, chúng ta tùy tiện vào một gian, cầu cứu bên trong là ổn rồi."
"Được."
Quân Tử Thư mở cửa, lập tức thu hút sự chú ý của nha đầu trên hành lang, nha đầu phát ra kinh hô, Quân Tử Thư kéo Ninh Thanh Hoan rồi chạy lên lầu, sau đó chuẩn xác không sai lầm cắm đầu lao vào phòng của Tứ hoàng tử.
Tay của Tứ hoàng tử đang bưng chén rượu thì dừng lại, ánh mắt lưu trên người Quân Tử Thư.
Editor có lời muốn nói:
Tui muốn hỏi ý kiến mọi người là, mọi người muốn tui xong chương nào thì đăng chương nấy hay vào mỗi chủ nhật hàng tuần ra một loạt chương luôn? Mọi người cmt bên dưới, tui sẽ xem bên nào lựa chọn nhiều hơn sẽ quyết định nhé.
Hai người các nàng bị đánh gục bởi tên đại hán, sau khi bất tỉnh xảy ra chuyện gì, Quân Tử Thư cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng xét từ lời nói của bọn chúng và hoàn cảnh trước mắt, đây rõ ràng không phải là một nơi tốt đẹp gì.
Tiểu Hoa Tiên, tình huống thế nào?
[Ký chủ, các cô bị bán vào kỹ viện, hiện tại bị giam trong một căn phòng nhỏ ở sân sau, làm sao bây giờ?]
Tiểu Hoa Tiên cũng không nghĩ rằng sẽ có chuyện xảy ra như vậy, bởi vì trong cốt truyện ban đầu, Ninh Thanh Hoan chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này.
Giờ thì gay go rồi, hai tiểu cô nương, một cọng bún là Quân Tử Thư có sức chiến đấu bằng 5, Ninh Thanh Hoan thì có thể đối với nữ hài tử, nhưng tình huống này rõ ràng không thể, nơi này nhiều người như vậy làm sao chạy ra được.
Đừng hốt hoảng, gửi bản đồ phân bố của thanh lâu này cho tôi, đánh dấu lại nơi có nhiều người.
[Được.]
Tiểu Hoa Tiên thấy Quân Tử Thư trấn tĩnh như vậy, bắt đầu tích hợp dữ liệu.
Lúc này Ninh Thanh Hoan cũng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy hai tay mình bị trói và bị bịt miệng, mở to hai mắt nhìn.
Ninh Thanh Hoan chưa bao giờ phải chịu ủy khuất và sỉ nhục thế này, nỗ lực giãy giụa nhưng dây thừng kia trói thật chặt, nàng cau mày, vẻ mặt áy náy nhìn Quân Tử Thư.
Nếu không phải hôm nay nàng nhất quyết đuổi mọi người đi rồi lẻn ra ngoài chơi, cũng sẽ không như vậy.
Tiểu Hoa Tiên gửi bản đồ vào trong đầu Quân Tử Thư, cho Quân Tử Thư biết chút cơ sở.
May mắn thay, thời điểm thanh lâu lúc này lượng khách đại nhân rất nhiều, tú bà không rảnh quản hai người các nàng, đón khách ở phía trước, nên định để ngày mai sẽ ép buộc. Bây giờ không chạy, còn đợi đến khi nào.
[Ký chủ, làm sao chạy đây?]
Sơn nhân tự có diệu kế.
Đôi khi không cần thiết phải sử dụng vũ lực, mà là sử dụng trí óc.
Quân Tử Thư trấn an Ninh Thanh Hoan, ý bảo nàng bình tĩnh lại, Ninh Thanh Hoan gật đầu. Nàng cố gắng cử động cơ thể, dựa vào sự linh hoạt phi thường của mình, cắn răng dịch tới trước mặt Ninh Thanh Hoan, tay bị thít chặt đến rỉ máu.
Ninh Thanh Hoan hiểu ý nàng, đưa lưng về phía Quân Tử Thư để nàng cởi trói, Tiểu Hoa Tiên thì đang theo dõi.
[Ký chủ ký chủ, Tứ hoàng tử đến dạo thanh lâu, tôi đánh dấu vị trí rồi!]
Tới sớm không bằng tới đúng lúc, Quân Tử Thư vui vẻ trong lòng.
Sau khi tay được tự do, Quân Tử Thư vội vàng mở trói cho Ninh Thanh Hoan, hai người tự cởi trói chân, gỡ bỏ thứ gì đó ra khỏi miệng.
Cả hai tay của Quân Tử Thư đều bị ma sát đến chảy máu, Ninh Thanh Hoan nhìn thấy vô cùng đau lòng.
"Tiểu Uyển Nhi, đều tại ta."
"Không sao đâu tỷ tỷ, bây giờ không phải lúc để nói điều này, chúng ta hãy trốn thoát trước rồi nói sau."
"Ừm ừm."
Cửa đã bị khóa nên không thể trốn từ đây, Quân Tử Thư nhìn cửa sổ, có ý tưởng.
"Tiểu Uyển Nhi ngươi thật thông minh."
Ninh Thanh Hoan tay chân nhẹ nhàng di chuyển đồ vật, xếp chồng lên nhau.
Quân Tử Thư lắc đầu, chỉ vào cửa sổ, để Ninh Thanh Hoan nhảy ra trước.
Nàng dù gì cũng là cao thủ chơi thoát hiểm mật thất, sẽ không đáng kể.
Ninh Thanh Hoan nhảy ra ngoài, nhờ nhiều năm kinh nghiệm leo tường, không phát ra thanh âm gì, sau đó nàng đỡ được Quân Tử Thư, hai người vội vàng đào tẩu.
Hiện tại phòng thủ rất nghiêm, tuyệt đối không thể thoát nên chỉ có thể trốn đi.
"Tỷ tỷ, chúng ta tiến lên phía trước, ẩn nấp, sau đó chờ đến hừng đông, để người nơi này ngủ hết thì chúng ta lại đi, hiện tại có rất nhiều người ở cửa, chúng ta không thể trốn thoát được."
"Ừ ừ."
Oanh ca yến ngữ, nhân gian lãng phí xa hoa.
[Ký chủ, mau đứng lên, bọn chúng phát hiện không thấy các cô rồi, đang truy tìm đấy.]
Được.
Đánh mất hai đứa mới mua, tú bà chắc chắn không thể gióng trống khua chiêng tìm kiếm, dù sao bây giờ đang là thời điểm mở cửa làm ăn, chỉ có thể phái người lén lút lục soát căn phòng.
"Tỷ tỷ, nghe ta, khi lát nữa đi vào thì ngay lập tức đánh gục nữ nhân bên trong, ngươi có thể làm được không?"
"Chắc là được."
Ninh Thanh Hoan không biết nữ nhân kia cao bao nhiêu, nếu quá cao nàng với không tới thì không được rồi.
Quân Tử Thư vốn dĩ muốn trực tiếp đến phòng của Tứ hoàng tử nhưng chúng sắp tới gần, nàng sợ đến lúc đó còn chưa tới nơi rồi không kịp kêu cứu đã bị che miệng lại kéo xuống.
Quân Tử Thư kéo Ninh Thanh Hoan xông vào một căn phòng, bên trong có nữ nhân đang vuốt lông mày trước gương, Ninh Thanh Hoan nhanh tay nhanh mắt đáng gục người ta.
"Mau đặt nàng lên giường."
Nàng kia nhìn dáng vẻ cũng mười lăm mười sáu tuổi, hai người hợp lực rất nhanh đã đặt lên giường, Quân Tử Thư thả rèm trướng màu lục xuống.
"Tỷ tỷ nằm xuống, đừng phát ra âm thanh."
Cái trán của Quân Tử Thư đổ một tầng mồ hôi mỏng, chỉ có thể liều mạng một phen.
Ninh Thanh Hoan nằm xuống, Quân Tử Thư đè lên người nàng, đắp chăn cho các nàng và nữ tử kia.
[Gần tới rồi, ở trước cửa.]
Tiểu Hoa Tiên cực kỳ khẩn trương nói.
Quân Tử Thư tự cấu mình một cái, mở miệng bắt đầu kêu lên.
"A... A... Ưm... Nhẹ chút..."
Âm thanh yêu kiều mềm mại trong miệng Quân Tử Thư không giống ngữ điệu ngày thường của nàng, mang theo ý vị trêu đùa, nhưng diễn cảm của nàng rất bình tĩnh, mồ hôi từ trán nàng rơi xuống, nhỏ giọt trên mặt Ninh Thanh Hoan.
Ninh Thanh Hoan mở to hai mắt nhìn, nghe tiếng bước chân ngoài cửa, nín thở, hiểu ý đồ của Quân Tử Thư.
Quân Tử Thư kéo thân thể của nữ nhân đang bất tỉnh, để cho người khác thấy như đang chuyển động.
Tay của Quân Tử Thư đổ mồ hôi lạnh, nàng không chắc âm thanh của mình có giống không. Người lục soát thấy đang hành sự chắc chắn sẽ không tiến thẳng vào, nhưng nếu người bên ngoài nghe âm thanh này có mánh khóe, đoán chừng cũng chỉ có thể chờ chó hiện ra.
Quân Tử Thư chẳng muốn bi kịch bắt đầu từ đây, nôn nóng trong lòng.
Quân Tử Thư không dám phát ra âm thanh dư thừa gì nhiều, chỉ ưm ưm a a.
Ninh Thanh Hoan cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhìn vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Quân Tử Thư đang đè trên người nàng. Nàng không biết làm thế nào mà biểu muội từ trước đến này luôn thẹn thùng lại biết mấy thứ này, hơn nữa còn có thể thuần thục kêu lên như vậy. Nàng cảm thấy êm tai cực kỳ, không thể nghĩ đến bất kỳ điều gì khác, thậm chí đã quên mình đang ở hiểm cảnh.
Quân Tử Thư lay động thân thể nữ tử đang bất tỉnh kia, bản thân không thể tránh khỏi cũng di chuyển. Thân thể Ninh Thanh Hoan bị cứng đờ, hai tay nắm chặt thành đấm.
[Đi rồi đi rồi! Ký chủ, bọn chúng đi rồi!]
Quân Tử Thư và Tiểu Hoa Tiên cùng lúc thở phào nhẹ nhõm một hơi, Quân Tử Thư lau mồ hôi trên trán, đẩy nhẹ nàng kia ra, đứng dậy từ trên người Ninh Thanh Hoan.
"Tỷ tỷ, tạm thời an toàn rồi."
Quân Tử Thư lại thấy vẻ mặt Ninh Thanh Hoan dại ra nhìn nàng, trên mặt đổ mồ hôi, ánh mắt ngẩn ngơ.
Quân Tử Thư nhớ đến hình ảnh bạch liên hoa đơn thuần nhu thuận tuyệt thế của mình phải có trước mặt Ninh Thanh Hoan, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tiên Tiên à, tôi nghĩ tôi sắp OOC* rồi.
*OOC (Out Of Character) có nghĩa là hành động không đúng với hành vi bình thường.
[Nhân sinh như hí, toàn dựa diễn kĩ, ký chủ cố lên, Tiểu Hoa Tiên hiến đầu gối call cho cô muah muah.]
"Tỷ tỷ...?"
Quân Tử Thư kéo Ninh Thanh Hoan lên, sắc mặt phiếm hồng.
Ninh Thanh Hoan cuối cùng cũng hoàn hồn, thoát khỏi ảo giác trong đầu.
Muốn chết mà, nàng luôn cảm thấy Quân Tử Thư còn thở dốc bên tai nàng.
"Tiểu Uyển Nhi, ngươi thật thông minh."
Ninh Thanh Hoan lắc đầu, cũng đưa tay áo lên lau sạch mồ hôi trên mặt mình.
Quân Tử Thư thấy sắc mặt Ninh Thanh Hoan hồng hồng, còn tưởng rằng nàng vừa mới là bị bí hơi đến thở không thông.
"Tỷ tỷ chúng ta trốn một lát đi, đợi chút nữa chạy trốn sang phòng khác sau, xem có người có thể cứu chúng ta hay không."
"Được."
Tiểu Hoa Tiên vẫn đang cập nhật tình huống phân bổ người trong đầu Quân Tử Thư, Quân Tử Thư đang tìm thời điểm thích hợp để chạy vào phòng của Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử ở lầu ba, các nàng hiện ở lầu hai, người khắp mọi nơi.
"Muội muội, ngươi làm sao... Làm sao..."
Ninh Thanh Hoan ấp a ấp úng, câu nói kia trước sau cũng không mặt mũi mà nói ra.
"Trước đây khi ở nhà, phụ thân và di nương phóng đãng, ta đã nghe thấy, vừa nãy cuống cuồng quá nên..."
Quân Tử Thư cũng ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng trông thật ngượng ngùng.
Đây là mở miệng đã nói dối, dù sao chẳng ai có thể kiểm chứng, Ninh Thanh Hoan cũng sẽ không nói ra loại chuyện này.
Ninh Thanh Hoan thấy mặt Quân Tử Thư hồng hồng như nhiễm son, môi kia ướt át kiều diễm, giống hoa nhi phóng túng hết sức.
"Tiểu Uyển Nhi giỏi quá."
Ninh Thanh Hoan hiểu rõ, thì thầm trong lòng, phụ thân và di nương của Quân Tử Thư cởi mở như vậy, cảm thấy họ không nên để những thứ đó làm bẩn mắt Quân Tử Thư, vừa cảm thấy nếu không có họ, Quân Tử Thư cũng không nghĩ ra được biện pháp có thể giúp các nàng thoát khỏi khó khăn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Thanh Hoan vẫn phải tự trách mình.
Hai người đợi tại chỗ một hồi, thấy nữ tử bị Ninh Thanh Hoan đánh ngất kia có dấu hiệu tỉnh lại, Ninh Thanh Hoan nhanh chóng thủ đao chém qua, cho người ta ngất xỉu lần nữa.
Quân Tử Thư cảm thấy đã đến lúc chuồn đi, lặng lẽ đứng dậy khỏi giường.
Tiểu Hoa Tiên, bây giờ Tứ hoàng tử hẳn là chưa hành sự phải không?
Nếu đại huynh đệ kia đang hắc hắc hắc vui vẻ, các nàng đột nhiên xông vào, sẽ không dọa đại huynh đệ thành tâm bệnh gì đó chứ?
Đến lúc đó đừng nói trở thành bằng hữu tốt, nếu thật sự dọa thành tâm bệnh khiến bên dưới sinh tật, đoán chừng người ta sẽ có dã tâm giết các nàng.
[Đinh! Không có! Hắn thật kỳ quái nha, đến đây rồi lại có thể quy củ nghe khúc, nữ nhân trong phòng kia bây giờ còn đang ca hát đấy.]
Tuy Quân Tử Thư không biết vì sao Tứ hoàng tử tới nơi này chỉ đơn thuần nghe hát, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến nàng. Xác định Tứ hoàng tử không phải đang hành sự, vậy thì dễ nói.
"Tỷ tỷ, chạy theo ta, chúng ta xông lên lầu ba, thông thường nơi đó chắc chắn là nơi ở của khách quý, chúng ta tùy tiện vào một gian, cầu cứu bên trong là ổn rồi."
"Được."
Quân Tử Thư mở cửa, lập tức thu hút sự chú ý của nha đầu trên hành lang, nha đầu phát ra kinh hô, Quân Tử Thư kéo Ninh Thanh Hoan rồi chạy lên lầu, sau đó chuẩn xác không sai lầm cắm đầu lao vào phòng của Tứ hoàng tử.
Tay của Tứ hoàng tử đang bưng chén rượu thì dừng lại, ánh mắt lưu trên người Quân Tử Thư.
Editor có lời muốn nói:
Tui muốn hỏi ý kiến mọi người là, mọi người muốn tui xong chương nào thì đăng chương nấy hay vào mỗi chủ nhật hàng tuần ra một loạt chương luôn? Mọi người cmt bên dưới, tui sẽ xem bên nào lựa chọn nhiều hơn sẽ quyết định nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.