Biểu Tiểu Thư Muốn Xuất Gia

Chương 2:

Thiên Hạ Vô Bệnh

20/04/2023

CHƯƠNG 2

Trời vẫn còn chưa lạnh nhưng nhiệt độ nước trong hồ đã hạ xuống.

Tạ Miểu ngâm mình ở trong hồ chừng nửa khắc đồng hồ nên không tránh khỏi bị cảm lạnh, cùng ngày ban đêm liền phát sốt cao, ước chừng hôn mê hai ngày.

Nàng trong mơ cũng không an ổn, mộng kiếp trước, mộng kiếp này, từng khuôn mặt quen hoặc không quen như cưỡi ngựa xem hoa ở trong đầu nàng chạy qua. Đến cuối cùng thật sự quá mệt mỏi, nàng dứt khoát niệm kinh Phật, niệm một lúc thì thấy ý thức rõ ràng tỉnh lại.

Hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy khi tỉnh lại là cô của nàng, Tạ thị. Cô của nàng vốn luôn là người ổn trọng lúc này nước mắt rưng rưng, run rẩy hỏi: “A Miểu, con thấy thế nào rồi?”

Tạ Miểu giọng khàn khàn nói, “Cô đừng khóc, khóc lên làm phấn trang điểm nhòe sẽ không đẹp.”

Tạ thị tim cảm giác khó chịu như bị người nắm chắt. Nàng tựa hồ về tới mười hai tuổi năm ấy, sau khi huynh trưởng cùng tẩu tẩu lần lượt qua đời, nàng khóc đến chết đi sống lại, lúc ấy, bé bỏng ngây thơ Tạ Miểu đỡ lấy hàng, giọng nói non nớt: “Cô đừng khóc, khóc lên đem phấn trang điểm nhòe sẽ không đẹp.”

Cháu của nàng bé bỏng lại ngoan ngoãn.

Tạ thị đã thề sẽ chăm sóc tốt Tạ Miểu, hiện giờ xem ra, nàng vẫn chưa làm được đầy đủ

Nàng áy náy nói: “A Miểu, đều là do lỗi của cô.”

“Sao cô lại nói như vậy?” Tạ Miểu nắm lấy tay nàng cười nói: “Rõ ràng là cô nuôi con đến quá chắc nịch, chắc nịch đến nỗi lan can Thượng Thanh Hồ đều đỡ không được con. Từ ngày mai cô liền đừng cho trong viện của con đồ ăn mặn, để cho con có cơ hội gầy bớt.”

Tạ thị nhàn nhạt nói: “Con không cần nhận lỗi về mình, việc này là quản gia thất trách, ta đã phạt hắn ba tháng bổng lộc, lại đi chịu mười roi.”

Quản gia thất trách có thể phạt, có mấy người nàng lại phạt không được.

Tưởng tượng đến đây Tạ thị trong lòng liền ngột ngạt.

Tạ Miểu thấy nàng biểu tình thì biết được suy nghĩ của nàng, lắc đầu nói với nàng “Cô à, do con làm Thôi Biểu Ca đi gọi người, dù sao tình huống lúc đó cũng không có cách khác.”

Chẳng hề có chút quan hệ máu mủ, họ hàng xa, nếu lúc ấy hắn nhảy xuống nước cứu nàng, lúc ấy nàng lại quần áo không chỉnh tề, y phục bó sát, tiếp xúc gần gũi, không khó đoán ra tiếp đến kết quả sẽ như thế nào.

Tạ thị thở dài, như vậy kế tiếp đúng là nàng hy vọng. Nàng xưa nay luôn quan tâm đến Tạ Miểu, luôn muốn giúp cháu mình tìm một tương lai. Chọn được vị hôn phu tốt và gả cho hắn chính là một cái tốt đường ra, mà Thôi Mộ lễ là một lựa chọn tốt

Bàn về gia thế, Thôi gia nhiều thế hệ làm quan, đã từng có một vị thừa tướng, hai vị thượng thư. Hiện giờ Tạ thị trượng phu Thôi Sĩ Thạc đang là Lại Bộ thị lang, Thôi gia lão gia là đương triều thái phó, rất chịu thiên tử kính trọng.

Thôi Mộ Lễ từ nhỏ thông tuệ hơn người, thông văn biết lý. Hắn là Hoàng Thượng khâm điểm Trạng Nguyên lang, trước mắt tuy chức quan không cao, tiền đồ lại một mảnh quang minh. Huống chi hắn tướng mạo là xuất chúng nhất đẳng, là trong kinh đông đảo nữ tử tha thiết ước mơ phu quân.

Tạ thị nghĩ đến rất tốt đẹp, đáng tiếc Thôi Mộ Lễ đối Tạ Miểu vô tình, càng đáng tiếc chính là Thôi Mộ Lễ không phải con trai ruột của nàng, nàng không có biện pháp bức bách hắn cưới Tạ Miểu, càng không có lập trường trách móc việc hắn thấy Tạ Miểu rơi xuống nước mà bàng quan.

Tạ Miểu hiểu rõ tâm tình của Tạ thị, rốt cuộc kiếp trước chính mình cùng Tạ thị tương đương một lòng, chỉ muốn gả cho Thôi Mộ Lễ. Nhưng sống thêm một lần nàng thay đổi triệt để, chớ nói gả cho Thôi Mộ Lễ, ngay cả gặp mặt đều là tránh được bao nhiêu tốt bấy nhiêu

Nàng nỗ lực tưởng xoay chuyển càn khôn, “Cô à, con cẩn thận nghĩ nghĩ, Thôi biểu ca là người tương lai phải làm đại sự, mà con tài sơ học thiển, chỉ sợ theo không kịp hắn bước chân. Con cùng với hắn thật sự không thích hợp, ngài cũng đừng lại vì thế lo lắng.”

Tạ thị tưởng rằng đây chỉ là lời nàng thốt ra trong lúc thương tâm, hiểu rõ nói: “A Miểu không cần nản lòng, cô sẽ lại nghĩ cách, con trước an tâm dưỡng thân thể.”

Nói xong kêu Lãm Hà đưa tới hai chén chén thuốc, ép Tạ Miểu ngay tại chỗ uống xong.

Tạ Miểu nhíu mày uống xong, vẫn không buông tay, “Cô à, con thật sự nghĩ thoáng, con đối biểu ca vô tình……”

Mặc kệ Tạ Miểu như thế nào giải thích, Tạ thị đều cho rằng đây chỉ là suy nghĩ bồng bột nhất thời, làm Tạ Miểu tức quá là tức.

Thôi thôi, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn.

Tạ Miểu đột nhiên hỏi: “Con bệnh nên đầu óc lơ mơ, hôm nay là ngày mấy tháng mấy cô nhỉ?”

Tạ thị nói: “Con bệnh liền năm ngày, hôm nay là mùng 5 tháng 9.”

Tạ Miểu nhẩm tính ngày, ngày mùng 5 tháng 9, cách Thôi lão phu nhân 60 đại thọ còn có một tháng rưỡi.

Nàng nhìn về phía Tạ thị còn chưa nhô lên bụng, một tháng rưỡi sau, nơi này sẽ dựng dục một sinh mệnh mới, nàng liền sắp có thêm một đệ đệ.



Nàng dựa vào Tạ thị trong lòng ngực, lo lắng mà dặn dò: “Cô à, cô nhất định phải chăm sóc tốt bản thân.”

Tạ thị bật cười, vỗ về tóc nàng nói: “Hiện giờ sinh bệnh chính là con, như thế nào ngược lại lo lắng cho ta rồi? Nghe cô nói, cố gắng tĩnh dưỡng cho tốt, những gì thuộc về con sẽ không mất được.”

Tạ Miểu thầm nghĩ: Đời này nàng không hề lòng tham, sở cầu chẳng qua là cô của nàng cùng chưa sinh đệ đệ bình an cả đời, đến nỗi mặt khác, nàng cũng lười lại đi suy nghĩ.

Chờ đến Thôi Sĩ Thạc hạ triều trở về phòng, Tạ thị chủ động giúp hắn cởi áo mũ.

Thôi Sĩ Thạc năm gần 40, hai mái đã điểm bạc, khí chất nho nhã, chỉ là giữa lông mày có một tầng nhàn nhạt lo lắng.

Tạ thị giúp hắn pha một ly trà, lại đứng ở phía sau giúp hắn xoa ấn vai cổ. Thôi Sĩ Thạc uống trà, một hồi lâu lông mày từ từ giãn ra, cầm tay Tạ Thị dịu dàng hỏi

“Trong nhà đều tốt chứ?” Hắn hỏi.

Tạ thị theo hắn lôi kéo ngồi vào một bên ghế, “Đều tốt.”

Thôi Sĩ Thạc thấy thê tử biểu tình không hề xúc động, cười nói: “A Miểu tỉnh rồi ư?”

Tạ thị nhướng mày, “Có người cùng lão gia báo tin?”

“Không có.” Thôi Sĩ Thạc trêu ghẹo nói: “Nếu không phải A Miểu tỉnh, nàng nơi nào có tâm tình thay ta pha trà ấn vai.”

Tạ thị biết hắn là ở chỉ mấy ngày trước đây khi trở về thì chẳng thấy nàng đâu, mặt hơi hơi nóng lên, “Lão gia!”

Thôi Sĩ Thạc không hề chọc nàng, “A Miểu thế nào?”

“Đại phu nói bệnh thương hàn nhập phổi, tuy không có trở ngại, vẫn cần nghỉ ngơi cho tốt.” Tạ thị nhịn không được miên man suy nghĩ lên, “Không lâu trước đây mới té ngã một cái, giờ lại là rơi xuống nước cảm lạnh, A Miểu có phải hay không va chạm tới rồi thứ đồ dơ gì?”

Thôi Sĩ Thạc vỗ vỗ tay nàng, an ủi nói: “Nàng thế này gọi là quan tâm sẽ bị loạn, đã là bệnh thương hàn, đợi lát nữa sai người đi nhà kho lấy mấy cây hồng sâm đưa qua đi.”

“ n.” Tạ thị đắn đo, rốt cuộc nói ra: “Lão gia, cuối năm nay, Mộ Lễ liền tròn mười tám.”

Thôi Sĩ Thạc cầm nắp trà gạt lá trà động tác, bỗng dừng lại, kinh ngạc lại cảm thán nói: “Từ đứa bé đến bảy thước nam nhi, thế nhưng quá đến nhanh như vậy…… Thật sự là thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa.”

Tạ thị đợi chờ, không chờ đến hắn tiếp tục đi xuống nói, lời nói liền mang theo chút buồn bực, “Lão gia liền không có gì khác muốn nói?”

Thôi Sĩ Thạc cùng nàng làm nhiều năm phu thê, há có thể không biết nàng đang suy nghĩ gì. Hắn nghiêm mặt nói: “Nàng là nói Mộ Lễ hôn sự?”

Đã là hỏi, cũng là khẳng định.

Tạ thị gật đầu, đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Mộ Lễ đến tuổi đính hôn, lão gia có nhắm trúng nhà nào không? Nếu không có, thiếp cảm thấy A Miểu cùng Mộ Lễ tuổi cũng hợp, tính tình dịu dàng lại hiểu tận gốc rễ, thật là lương xứng.”

Những lời này nói ra là không cho Thôi Sĩ Thạc có khác lựa chọn.

Tạ thị so Thôi Sĩ Thạc nhỏ hơn mười tuổi, đa phần ở những việc nhỏ, hắn đều sẽ lựa chọn thuận ý nàng, nhưng đề cập đến Thôi Mộ Lễ nhân sinh đại sự, Thôi Sĩ Thạc liền không thể lại chiều nàng làm bậy.

Hắn nói: “Mộ Lễ nhập sĩ thời gian ngắn ngủi, đúng là yêu cầu tôi luyện thời điểm, đính hôn sự tình không vội, đợi cập quan sau nhắc lại cũng không muộn.”

Thôi Sĩ Thạc chối từ thật sự hợp lý, Đại Tề nam nữ thành hôn thời gian khá muộn, nam tử cập quan, nữ tử mười bảy mười tám mới thành hôn cũng không phải hiếm.

Tạ thị lại nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, vò khăn tay quay đầu qua một bên.

Thôi Sĩ Thạc bất đắc dĩ cười, đứng dậy đi đến trước mặt nàng, duỗi tay ôm nàng vào lòng “Ta biết nàng ý nguyện, Hòa An huynh phu thê đi sớm, A Miểu chỉ còn lại có nàng một người thân nên muốn quan tâm không có gì đáng trách. Nhưng hôn nhân đại sự cần đôi bên tình nguyện mới có thể lâu dài…… Tựa như ta và nàng như vậy.”

Thôi Sĩ Thạc cùng vợ cả Hà thị là thành hôn do lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, hai người tuy sinh hạ một trai một gái, cảm tình lại đạm nhạt. Thẳng đến Hà thị vì bệnh qua đời, Thôi Sĩ Thạc túc trực bên linh cữu ba năm sau, gặp bạn cũ muội muội Tạ thị, mới ở gần tuổi nhi lập cảm nhận được như thế nào là tình nùng mật ý.

Tạ thị lại như thế nào không biết.

Nàng trầm mặc sau một lúc lâu, đem đầu dựa vào trong lồng ngực hắn, nhìn là nhu thuận đấy, trong lòng lại nghĩ: Nhà ta A Miểu là một cô nương rất tốt, chỉ cần dùng chút biện pháp, Mộ Lễ sẽ có thể tuệ nhãn thức châu. Đến lúc đó hắn muốn cưới, còn phải quá nàng cái này mẹ kế kiêm cô ruột cửa ải. Tạ Thị lúc này lại là hoàn toàn không để ý lời nói cự tuyệt của Tạ Miểu trước đó.



Sau khi ăn xong, Thôi Sĩ Thạc cùng Thôi Mộ Lễ ở thư phòng nói chuyện. Hai người hàn huyên một lúc về triều đình chính sự, Thôi Sĩ Thạc bỗng nhiên nói: “Hôm nay lúc thượng triều, trong lời nói của bệ hạ có ý bổ nhiệm Trương Hiền Tông làm Tả thừa tướng, ta phỏng chừng ít ngày nữa liền sẽ hạ chỉ.”

Thôi Mộ Lễ đối này cũng có điều nghe thấy, nhíu mày, “Thánh Thượng đây là……”

Thôi Sĩ Thạc nói: “Tứ hoàng tử trị lụt, phòng dịch lập công, được đến thánh sủng cùng dân tâm, Trương quý phi nhất tộc tự nhiên nước lên thì thuyền lên.”

Thánh Thượng chưa lập trữ quân, vài vị hoàng tử ở giữa tranh đấu gay gắt, mượn sức triều thần, đều bị hy vọng được đến Thánh Thượng lọt mắt xanh, đặc biệt Tứ hoàng tử nổi bật nhất thịnh. Nhưng mà Thôi gia cùng Tứ hoàng tử mẫu tộc Trương gia luôn có khoảng cách, nếu Tứ hoàng tử vấn đỉnh Thái Tử chi vị, đối Thôi gia tới nói thật ra không phải tin tức tốt.

Thôi Mộ Lễ nghĩ đến Trương gia gia chủ Trương Hiền Tông, một thân nhất quán chuyện trò vui vẻ, xử sự khéo đưa đẩy, chỉ có thâm nhập hiểu biết sau, mới biết được hắn lòng dạ sâu đậm.

Thôi Sĩ Thạc nói: “Ta chỉ dặn dò con, ngày sau xử sự muốn gấp đôi cẩn thận. Tổ phụ con tuy rằng là thiên tử thái phó, nhưng tuổi tác đã cao, còn cần đồng lứa các con tự thân cố gắng.”

Thôi Mộ Lễ gật đầu nói: “Mộ Lễ hiểu được.”

Nói xong chính sự, Thôi Sĩ Thạc thuận tiện nhắc đến, “Nghe mẫu thân của con nói A Miểu đã tỉnh lại, con nếu là rảnh rỗi, liền đi thăm chút.”

Thôi Mộ Lễ cung kính đồng ý, ngày thứ hai liền phái gã sai vặt Tùng Chi đi Bát Trân Trai mua tới điểm tâm, đi đến Hải Hoa Uyển thăm Tạ Miểu

Đi thông Hải Hoa Uyển hai bên đường trồng cúc lùn, các màu rực rỡ đua nhau khoe sắc. Mùi hương thoang thoảng hòa vào mùi thơm ngào ngạt của hoa quế gần đó, có chút nồng làm người cảm giác khó chịu.

Tùng Chi che cái mũi chửi thầm: Hoa giống chủ nhân, đám hoa cúc này nở chen chúc nhau, hương khí nồng đến hắc, tựa như biểu tiểu thư Tạ Miểu, làm việc luôn là tốt quá hoá dở, làm người sinh lòng phản cảm.

Hắn nhìn công tử nhà mình đang tản bộ trong sân vắng, sờ sờ trước mắt quầng thâm, trong lòng càng thêm bất mãn: Nếu không phải biểu tiểu thư, hắn tội gì xếp hàng một đêm chỉ vì mua cái điểm tâm! Nguyên bản buổi sáng Chu tam công tử hẹn công tử du hồ, hắn có thể đi theo đi nghe một chút ca, ngắm chút cảnh hồ…… Ai, đều do cái này biểu tiểu thư!

Thôi Mộ Lễ lại thập phần thản nhiên, Thôi Sĩ Thạc nếu đã mở miệng, hắn tất nhiên phải nể mặt. Còn nữa, ngày đó Tạ Miểu rơi xuống nước cảm lạnh, hắn xác thật có trách nhiệm, về tình về lý, đều nên đến thăm một phen.

Một đường đi đến trước cửa Hải Hoa Uyển, Tùng Chi thấy đại môn chưa đóng, bên trong ẩn có tiếng nói chuyện, đang muốn hít một hơi hô to, thấy công tử ngón trỏ chạm vào môi, ý bảo hắn không cần nói chuyện.

Tùng Chi không rõ nguyên do, vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Trong viện tiếng nói chuyện dần dần rõ ràng.

Một người thiếu nữ tức giận nói: “Nhị công tử thật đúng là ý chí sắt đá! Tiểu thư đều bị bệnh nhiều ngày như vậy mà chẳng có một tiếng hỏi thăm. Hừ, nô tỳ thật là nhìn nhầm hắn, cái gì tao nhã công tử, chẳng qua chỉ là ngụy quân tử!”

Lại nghe một thiếu nữ khác quát lớn: “Ngươi gân cổ lên nói hươu nói vượn cái gì!” Ngừng chút lại nói: “Muốn nói cũng nói nhỏ tiếng chút.”

Tùng Chi nghe ra hai người kia thanh âm, đúng là biểu tiểu thư bên người Lãm Hà, Phất Lục. Hắn kéo tay áo tính toán vọt vào đi tìm các nàng lý luận, lại bị Thôi Mộ Lễ nhìn lướt qua.

Được rồi. Tùng Chi căm giận thầm nghĩ: Đợi lát nữa lại tính sổ với hai cái nha đầu thúi này.

Thôi Mộ Lễ đi về phía trước vài bước, xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào trong. Trong viện bày cái bếp lò, hai nha hoàn ngồi bên cạnh nướng hạt dẻ, Tạ Miểu lại nằm ở trên ghế dài phơi nắng.

Ánh nắng rực rỡ, ấm áp mà chiếu rọi hoa nắng khắp nơi. Một chút khói bếp từ bếp lò bay ra, cùng với đó là mùi hạt dẻ ngọt ngào tỏa lan bốn phía.

Tạ Miểu che tấm lụa mỏng trên mặt, nha hoàn bóc xong hạt dẻ đưa cho nàng, nàng giơ tay chuẩn xác mà tiếp nhận, nhấc lên khăn tay hướng trong miệng thả, sau đó lại không tiếng động.

Lãm Hà còn đang lải nhải: “Nhị công tử trước kia có chút phong hàn cảm mạo, thân thể không khoẻ, tiểu thư sẽ ngay lập tức đưa dược, nấu canh, lần này đến phiên tiểu thư sinh bệnh cứ như vậy, hừ, thật sự là đường dài biết sức ngựa, lâu ngày hiểu lòng người!”

Phất Lục thấy Tạ Miểu không nói tiếng nào, sợ chọc nàng không vui, “Lãm Hà, muội nói ít thôi.”

Lãm Hà xưa nay không đầu óc, quay qua Tạ Miểu tìm kiếm ủng hô, “Tiểu thư, nô tỳ nói có đúng hay không?”

Cả buổi sáng nghe xong nô tì của nàng nói xấu Thôi Mộ Lễ, nghe đến tai lùng bùng, Tạ Miểu đang muốn tỏ vẻ đồng ý, thình lình cái mũi thấy ngứa, chưa mở miệng thì đã hắt xì.

“Hắt xì!”

Lụa mỏng bị thổi bay, lộ ra khuôn mặt Tạ Miểu vừa gầy yếu vừa tái nhợt, “Nói quá đúng, Thôi Mộ Lễ chính là ngụy quân… ”

Thôi Mộ Lễ rũ mắt cười, đúng lúc mà gõ cửa, “Tạ biểu muội, ta đến thăm muội.”

Hết chương 2:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Biểu Tiểu Thư Muốn Xuất Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook