Chương 4:
Thiên Hạ Vô Bệnh
20/04/2023
Những âu sầu của Tạ Miểu dần tan biến trong làn hương khói của Thanh Tâm Am.
Thanh Tâm Am xây ở giữa Phượng Hoàng Sơn, e ấp trong rừng xanh, đến nay đã có tuổi hơn trăm năm, thoảng đâu đó còn nghe tiếng chuông chùa vang vọng.
Trong đại điện trang nghiêm, Tạ Miểu ngồi chồm hổm trên bồ đoàn, chắp tay niệm Phật, tụng kinh cùng rất nhiều nữ đệ tử khác. Tụng xong một bài kinh, Tuệ Giác sư thái không khỏi thay đổi cách nhìn về nàng "Tạ tiểu thư còn tuổi nhỏ nhưng khó được có như vậy tâm tính."
Tạ Miểu nửa tháng trước đến ở trong am với lý do tĩnh dưỡng, vốn tưởng rằng nàng giống những khách hành hương khác, chỉ đơn thuần bái Phật, thắp hương, không ngờ nàng mỗi ngày cũng theo những đệ tử khác trong am tu tập, so với nhiều người còn thành kính hơn.
Tuệ Giác sư thái hơi tò mò, rõ ràng lần trước khi gặp mặt Tạ Miểu chỉ là một thiếu nữ ngây thơ, mềm mại, không biết trải qua sự tình gì, lại ngắn ngủi trong vòng nửa tháng lột xác trở nên trầm ổn như vậy?
Tạ Miểu tự nhiên không thể nói ra sự thật, chỉ nói: "Có lẽ là được Phật tổ chỉ dẫn, đột nhiên tỉnh ngộ."
Tuệ Giác sư thái cũng không hỏi nhiều chỉ nói: " nếu là như thế, Tạ tiểu thư mỗi ngày cứ đến nghe ta luận kinh niệm Phật, tìm hiểu trong đó huyền bí."
Tạ Miểu mỉm cười gật đầu, "Tiểu nữ đang có ý này."
Tuệ Giác sư thái đứng dậy, nghe được Tạ Miểu thấp giọng nói: "Sư thái chờ, tiểu nữ có một chuyện muốn nhờ ngài hỗ trợ..."
Những tia nắng cuối cùng biến mất sau rặng núi, mây lặng lẽ trôi, Tạ Miểu đạp lên những ánh nắng cuối cùng trở về.
Đây là nơi Thanh Tâm Am dùng để tiếp đãi khách hành hương, khéo léo thanh lịch. Trong viện trồng một cây hồng, giờ phút này trên cành trĩu quả, đưa mắt nhìn xa xa giống từng ngọn đèn lồng màu đỏ.
Lãm Hà bày cơm dưới tàng cây, món ăn có măng tây xào, cải trắng đậu hũ, gỏi ngó sen, canh rau nhút.
Mấy người không chú trọng tôn ti, cùng ngồi xuống dùng cơm. Tạ Miểu thân thể đã tốt nhiều, khẩu vị cũng khôi phục không ít. Ngược lại là có tiếng ăn khỏe Lãm Hà như cải trắng gặp sương, tay cầm đũa uể oải, vô lực.
Nàng không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên ngồi thẳng người, bí hiểm nói: "Tiểu thư, nô tỳ hiểu."
Tạ Miểu có như vậy chớp mắt vui mừng, không hổ là chính mình nha hoàn, mới nghe mấy ngày Phạn âm liền cảm nhận được Phật pháp ảo diệu, liền nghe nàng nói: "Nô tỳ xem như hiểu, vì sao trừ ni cô bên ngoài những người khác đều không nguyện ý ở lâu dài trong am, bởi vì không có thịt đồ ăn quá chán!"
Tạ Miểu: ... Là nàng nghĩ quá nhiều.
Lãm Hà còn đang cảm thán: "Thật không biết những ni cô kia như thế nào chịu được."
Tạ Miểu bình tĩnh gắp miếng ngó sen, "Người xuất gia tứ đại giai không, tự nhiên không để ý miệng lưỡi chi dục."
Lãm Hà nghiêng đầu nói: "Người sống ở đời, ăn, mặc ở, đi lại là tất yếu, nếu như ăn đều không thể tận hứng, vậy còn có ý nghĩa gì?"
Phất Lục vươn ra ngón trỏ đẩy trán nàng, "Muội đó nha, cả ngày chỉ có biết ăn và ăn, thật là đồ tham ăn!"
Lãm Hà than thở, "Chỉ tiếc lúc này trừ đồ ăn chay lại không có những thứ khác..."
"Xoạch" một tiếng, một quả hồng từ trên cây rơi xuống, vừa vặn đập trên đầu Lãm Hà. Lãm Hà che đầu ngả ra sau, ngã chổng vó.
Phất Lục luôn trầm ổn, thấy nàng gặp chuyện, cũng không nhịn được cười ha hả, vừa đỡ nàng vừa nói: "Quả nhiên là cầu được ước thấy!"
Tạ Miểu ngẩng đầu nhìn về cây hồng trĩu quả, có chút cong mắt.
Ngày mai hái mấy quả hồng đến ăn đi.
Nói là ngày mai hái quả hồng, Lãm Hà đợi không kịp, trong đêm liền nằm mơ.
Trong mộng nàng vẫn là chín mười tuổi, cùng tiểu thư còn có Phất Lục ở tại Tạ gia nhà cũ. Tiểu thư bởi vì cô muốn xuất giá, một bên vui sướng, một bên lại rầu rĩ không vui. Nàng muốn chọc tiểu thư vui vẻ, liền để mắt tới cây hồng trong viện kia.
Nghe nói đó là lão gia cùng phu nhân khi thành hôn thì tự tay trồng xuống, mỗi mùa thu sẽ mọc rất nhiều quả, đỏ rực, trơn bóng, nhìn rất ngon. Trước khi Nhị phu nhân xuất giá, hay kêu các nàng hái quả hồng cùng nhau ăn, nhưng sau khi Nhị phu nhân định là sẽ gả đi xa, cây hồng cũng như tiểu thư bình thường, ỉu xìu, lại cũng không còn sai quả.
Quả hồng rất ngọt, nàng nghĩ tiểu thư ăn ngọt, trong lòng sẽ dễ chịu hơn. Chẳng sợ trên cây hồng chỉ có lác đác vài quả nhưng có chút ít còn hơn không, không phải sao?
Nàng hổn hà hổn hển bắc thang lên cây, giống khỉ bò lên rồi, cầm kéo cắt một cái.
Răng rắc.
Răng rắc.
Răng rắc...
Lãm Hà đang ngủ say bỗng giật lỗ tai, mở mắt ra, thẳng tắp ngồi dậy.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc.
Nàng dụi dụi mắt, không phải đang nằm mơ, trong viện thật sự có thanh âm!
Nàng mở khe cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong màn đêm, có một thân ảnh như ẩn như hiện ở trên cây hồng.
Trộm thật to gan, cũng dám đến trộm quả hồng của nàng!
Lãm Hà chộp chổi, lấy lôi đình vạn quân khí thế lao ra cửa thẳng đến dưới tàng cây, như hiệp khách xuất kiếm mà rút ra chổi ngắm chuẩn bóng đen trên cây, nổi giận đùng đùng nói: "To gan trộm, dám đến hái trộm quả hồng của bản cô nương?"
Trên cây bóng đen không nghĩ đến sẽ bị phát hiện, sợ tới mức thiếu chút nữa rớt xuống, miễn cưỡng ôm lấy thân cây mới đứng vững thân thể.
Đêm đã rất khuya, khắp nơi đen như mực, Lãm Hà nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, nhưng mà cũng không ảnh hưởng phát huy, "Ngươi cho ta xuống dưới, ta muốn đem ngươi áp giải đến quan phủ! Chúng ta biểu thiếu gia là Hình bộ đại quan, ta sẽ nói hắn trị tội ngươi! Đem ngươi sung quân đến biên cương làm ruộng..."
"Lãm Hà, im miệng!"
Phất Lục nghe được ngoài cửa động tĩnh, vội vàng mặc xong quần áo xách đèn đi ra. Phất lục nâng lên đèn trong tay, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng một góc sân thì thấy trên cây hồng có một thân ảnh bé bỏng, vóc dáng nhỏ nhắn.
Đúng là một đứa trẻ.
Lãm Hà lúc này cũng nhìn xem rõ ràng, "Tiểu mao tặc, ngươi nếu dám trộm đồ vật liền phải biết có thể bị bắt! Ngươi xuống dưới cho ta!"
Đối mặt Lãm Hà khí thế bức nhân, đứa bé trên cây không nói một tiếng, tựa hồ chỉ cần không lên tiếng, là có thể thoát ra khỏi cảnh tượng đáng sợ này.
Lãm Hà mất đi kiên nhẫn, "Không xuống dưới? Vậy thì ta đi lên!"
Nàng đang xắn tay áo tính toán leo lên cây, Tạ Miểu đã đi ra.
Nàng vội vã mách: "Tiểu thư, nô tỳ đang ngủ, nghe được trong viện có động tĩnh đi ra, thì thấy có tên trộm đang hái trộm hồng... Nô tỳ bây giờ leo lên bắt nàng xuống dưới, ngày mai giải đến Hình bộ!"
"Ta, ta không phải tặc, các ngươi không cần đưa ta vào tù!" Trên cây truyền đến tiếng trẻ em run rẩy, nức nở.
Tạ Miểu nhăn mày, theo tiếng nhìn lại. Một thân ảnh lấm lem đang nằm sấp ở trên cây, khó có thể thấy rõ mặt mũi cùng biểu tình của bé, nhưng nghe âm thanh thì biết có vẻ bị dọa sợ.
Lúc này cửa vang lên tiếng đập cửa, tuần tra ban đêm ni cô hỏi: "Tạ tiểu thư, trong viện xảy ra vấn đề gì ư?"
Tạ Miểu mắt nhìn Phất Lục, Phất Lục lập tức che lại miệng Lãm Hà.
"Quấy nhiễu sư thái , viện trong vô sự, là nha đầu của ta mơ thấy ác mộng hiện nay đã tốt ." Tạ Miểu đề cao thanh âm nói.
Đãi tuần tra ban đêm ni cô rời đi, Tạ Miểu xách đèn đi đến dưới tàng cây.
Nàng hỏi: "Em từ đâu đến?"
Trên cây hài tử im lặng một lúc sau, nhỏ giọng trả lời: "Nhà em ở dưới chân núi, là người đàng hoàng, không phải kẻ trộm."
Tạ Miểu nói: "Nếu em không phải kẻ trộm sao còn trốn trên cây?"
Hài tử thân thể hơi co lại, chỉ hướng Lãm Hà, lên án, "Nàng nói em là kẻ trộm, muốn đưa đi Hình bộ đại lao, cho đại nhân phạt em đi biên cương làm ruộng!"
Bị che miệng lại Lãm Hà chỉ có thể ư ư, ý tứ là ai bảo ngươi trộm hồng của ta.
Tạ Miểu nói: "Phất Lục, mang Lãm Hà vào trong trước."
Phất Lục nghe theo, trong viện chỉ còn lại Tạ Miểu cùng đứa bé trên cây.
Tạ Miểu vẫy tay với nàng, ôn hòa nói: "Lãm Hà đi rồi , em xuống đây đi."
Hài tử do dự, "Tỷ, Tỷ là của tiểu thư của nàng sao?"
Tạ Miểu trả lời: "Đúng vậy, nàng nghe lời của ta nên sẽ không lại đến bắt em."
Hài tử hỏi: "Vậy Tỷ sẽ đưa ta đi Hình bộ đại lao sao?"
Tạ Miểu dở khóc dở cười, "Đây là cây hồng của Thanh Tâm Am, cùng tỷ không có quan hệ? Cho dù ta có đi kiện lên trên người ta cũng sẽ không quản ."
"Vậy tỷ đi xa chút."
Tạ Miểu đứng ở góc tường, gặp trên cây đứa bé linh hoạt bò xuống. Đứa bé nhìn khoảng tám chín tuổi, trên đầu kết hai búi tóc, mặc một chiếc váy vải thô đầy miếng vá, trên mặt lem luốc, duy độc đôi mắt của bé rất sáng. Trên tay nàng xách cái rổ, bên trong chứa mấy quả hồng, thấy Tạ Miểu nhìn qua lập tức dấu ra phía sau.
Nàng biểu tình cảnh giới mang chút thấp thỏm, muốn thay mình giải thích: "Quả hồng chín, nếu không hái xuống để rơi xuống đất rất đáng tiếc."
"ừ." Tạ Miểu đạo: "Đúng vậy, tối nay lúc chúng ta dùng cơm có một quả rớt xuống đầu Lãm Hà."
"Lãm Hà là ai?"
"Là người vừa rồi hô muốn bắt em."
Đứa bé nhếch miệng cười vui vẻ, "Rớt đúng lắm" Ai bảo nàng luôn miệng nói chính mình là kẻ trộm, còn muốn đưa mình đi Hình bộ!
"Biểu ca của tỷ ở Hình bộ hầu việc sao?" Nàng tò mò hỏi trước mắt vị này xinh đẹp tiểu thư.
Tạ Miểu lắc đầu, "Không có quan hệ máu mủ họ hàng xa, huynh ấy sẽ không để ý đến sự tình của Tỷ."
Bé gái biểu tình lúc này mới thả lỏng, "Muội liền biết nàng nói dối, Hình bộ đại nhân làm gì có thân thích nhiều như vậy, còn vừa lúc kêu muội đụng phải."
Tuy đã xác định trước mặt bé gái không có nguy hại, Tạ Miểu trong lòng vẫn có nghi ngờ. Thanh Tâm Am là trăm năm am ni cô, giới luật nghiêm ngặt, ban đêm chuyên có người đi tuần, bảo hộ, trước mắt đứa bé là từ nơi nào xuất hiện ?
Nàng liền trực tiếp hỏi , "Muội làm sao vào được?"
Bé gái ngượng ngùng gãi hai má, "Muội hay giúp trong am sư thái làm việc, đối với nơi này tự nhiên quen thuộc..." Nàng chỉ vào Tạ Miểu sau lưng nói: "ở góc tường có lỗ chó, muội là từ nơi đó bò vào."
Tạ Miểu quay đầu, thấy góc tường có một cục đá lớn, chắc là để đó để che lại lỗ chó đào.
Tạ Miểu gật gật đầu, thầm nghĩ ngày mai liền bảo Lãm Hà đi chặn lại.
Một trận gió đêm đánh tới, bé gái hắt hơi một cái, nước mũi cũng theo chảy ra.
Tạ Miểu từ trong tay áo cầm ra tấm khăn hướng bé đi tới "Tỷ lau giúp muội."
Bé gái muốn chạy, nhưng chân lại giống như dính ở trên mặt đất nhấc không lên.
Đèn lồng đan bằng trúc tỏa ra ánh sáng ấm áp, vị tiểu thư này theo ánh sáng từ từ đi đến, động tác mềm nhẹ thay mình chà lau nước mũi.
"Trong đêm lạnh, muội mặc quá phong phanh, coi chừng bị bệnh."
Tạ Miểu theo bản năng quan tâm, bé gái nghe xong , "Oa" một tiếng khóc ra, ôm chặt hông của nàng hô to: "Nương, con rất nhớ người!"
15 tuổi Tạ Miểu bỗng có thêm một đứa con.
Sau nửa canh giờ, Tạ Miểu nghe rõ ràng thân thế của bé gái
Bé gái tên là Tôn Xảo cô, năm nay tám tuổi, ở chân núi Cát Sơn thôn, trong nhà có tổ mẫu đã 65 tuổi và một huynh trưởng là tú tài. Phụ thân của nàng bài bạc lại nát rượu, mỗi ngày đánh chửi mẫu thân nàng, thẳng đến có một ngày mẫu thân chịu không nổi, dọn quần áo bỏ đi, mà phụ thân cũng là ở năm ngoái, trong đêm tuyết lớn, vì say rượu mà ngủ quên ngoài đồng bị chết cóng.
Huynh trưởng chuyên tâm việc học, tổ mẫu lại hành động bất tiện, trong nhà chỉ trông vào Xảo cô làm công nuôi gia đình. Xảo cô thường ngày giúp người làm chút việc nhà nông, việc lặt vặt, nhưng mặc dù như thế cũng là thu không đủ chi. Vì thế nàng nghĩ tới cây hồng ở Thanh Tâm Am, muốn hái quả hồng làm thành bánh hồng lấy đi bán.
Ai tưởng được xuất sư bất lợi, vừa hái mấy quả thì bị phát hiện .
Xảo cô khóc nước mắt giàn dụa, Lãm Hà cũng... Không kém chút nào.
Mới vừa còn hô to muốn đem Xảo cô đưa đi Hình bộ, lúc này nàng lại khóc không kiềm chế được, "Xảo cô muội muội, hóa ra thân thế của muội đáng thương như vậy. Muội muốn hái hồng thì cứ hái đi, dù sao nhiều như vậy, mấy người chúng ta cũng ăn không hết."
Phất Lục một tay che ở đôi mắt, không nhịn được nhìn nàng. Nha đầu kia thật là... thật là hết thuốc chữa rồi. Cây hồng là của Thanh Tâm Am, các nàng có quyền gì mà quyết định cho ai? Nhưng Phất Lục cũng hiểu được suy nghĩ của nàng, không nói Tạ Miểu, nàng cùng Lãm Hà bản thân liền xuất thân từ gia đình nghèo khổ, tự nhiên có thể hiểu được những cơ cực của Xảo Cô.
Phất Lục nhìn về phía tiểu thư, thấy nàng khẽ mỉm cười, là đã có cách giải quyết.
"Xảo cô, mới rồi muội nói biết làm bánh hồng?" Tạ Miểu hỏi.
Xảo cô dùng tay áo qua loa lau mặt, "Đúng vậy; tỷ tỷ, tổ mẫu của muội trước kia làm bánh quả hồng rất giỏi, chỉ là hiện giờ nằm ở trên giường không thể động, nàng đem tay nghề đều dạy cho muội. Tỷ đừng nhìn muội tuổi còn nhỏ, nhưng làm bánh hồng rất có năng khiếu, tổ mẫu cũng khen muội thanh xuất vu lam."
Là trò giỏi hơn thầy.
"Muội thật lợi hại." Tạ Miểu sờ nàng đầu, chuyển hướng hai nha hoàn, "Hai người có muốn ăn bánh quả hồng?"
Lãm Hà cùng Phất Lục mắt sáng lên, đồng loạt gật đầu, "Muốn!"
Tạ Miểu lại hỏi Xảo cô, "Xảo cô, tỷ tỷ muốn thuê muội giúp chúng ta làm bánh hồng, thù lao ba văn tiền một cái, muội có muốn làm?"
Ba văn tiền một cái? Kia làm một trăm, chẳng phải là có 300 văn?
Xảo cô bật dậy, giơ lên cao tay lên, vui vẻ ra mặt nói: "Tỷ tỷ, ta nguyện ý!"
Nàng kêu tỷ tỷ, làm Tạ Miểu nhớ tới vừa rồi một tiếng kia "Nương" .
Xảo cô nương đi rất nhiều năm, một lần đều chưa có trở về nhìn nàng. Tạ Miểu vừa rồi giọng nói quan tâm cực giống nàng, Xảo cô liền thốt ra một tiếng nương.
Đây là sống hai đời, Tạ Miểu nghe được tiếng thứ nhất nương.
Hết Chương 4:
Thanh Tâm Am xây ở giữa Phượng Hoàng Sơn, e ấp trong rừng xanh, đến nay đã có tuổi hơn trăm năm, thoảng đâu đó còn nghe tiếng chuông chùa vang vọng.
Trong đại điện trang nghiêm, Tạ Miểu ngồi chồm hổm trên bồ đoàn, chắp tay niệm Phật, tụng kinh cùng rất nhiều nữ đệ tử khác. Tụng xong một bài kinh, Tuệ Giác sư thái không khỏi thay đổi cách nhìn về nàng "Tạ tiểu thư còn tuổi nhỏ nhưng khó được có như vậy tâm tính."
Tạ Miểu nửa tháng trước đến ở trong am với lý do tĩnh dưỡng, vốn tưởng rằng nàng giống những khách hành hương khác, chỉ đơn thuần bái Phật, thắp hương, không ngờ nàng mỗi ngày cũng theo những đệ tử khác trong am tu tập, so với nhiều người còn thành kính hơn.
Tuệ Giác sư thái hơi tò mò, rõ ràng lần trước khi gặp mặt Tạ Miểu chỉ là một thiếu nữ ngây thơ, mềm mại, không biết trải qua sự tình gì, lại ngắn ngủi trong vòng nửa tháng lột xác trở nên trầm ổn như vậy?
Tạ Miểu tự nhiên không thể nói ra sự thật, chỉ nói: "Có lẽ là được Phật tổ chỉ dẫn, đột nhiên tỉnh ngộ."
Tuệ Giác sư thái cũng không hỏi nhiều chỉ nói: " nếu là như thế, Tạ tiểu thư mỗi ngày cứ đến nghe ta luận kinh niệm Phật, tìm hiểu trong đó huyền bí."
Tạ Miểu mỉm cười gật đầu, "Tiểu nữ đang có ý này."
Tuệ Giác sư thái đứng dậy, nghe được Tạ Miểu thấp giọng nói: "Sư thái chờ, tiểu nữ có một chuyện muốn nhờ ngài hỗ trợ..."
Những tia nắng cuối cùng biến mất sau rặng núi, mây lặng lẽ trôi, Tạ Miểu đạp lên những ánh nắng cuối cùng trở về.
Đây là nơi Thanh Tâm Am dùng để tiếp đãi khách hành hương, khéo léo thanh lịch. Trong viện trồng một cây hồng, giờ phút này trên cành trĩu quả, đưa mắt nhìn xa xa giống từng ngọn đèn lồng màu đỏ.
Lãm Hà bày cơm dưới tàng cây, món ăn có măng tây xào, cải trắng đậu hũ, gỏi ngó sen, canh rau nhút.
Mấy người không chú trọng tôn ti, cùng ngồi xuống dùng cơm. Tạ Miểu thân thể đã tốt nhiều, khẩu vị cũng khôi phục không ít. Ngược lại là có tiếng ăn khỏe Lãm Hà như cải trắng gặp sương, tay cầm đũa uể oải, vô lực.
Nàng không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên ngồi thẳng người, bí hiểm nói: "Tiểu thư, nô tỳ hiểu."
Tạ Miểu có như vậy chớp mắt vui mừng, không hổ là chính mình nha hoàn, mới nghe mấy ngày Phạn âm liền cảm nhận được Phật pháp ảo diệu, liền nghe nàng nói: "Nô tỳ xem như hiểu, vì sao trừ ni cô bên ngoài những người khác đều không nguyện ý ở lâu dài trong am, bởi vì không có thịt đồ ăn quá chán!"
Tạ Miểu: ... Là nàng nghĩ quá nhiều.
Lãm Hà còn đang cảm thán: "Thật không biết những ni cô kia như thế nào chịu được."
Tạ Miểu bình tĩnh gắp miếng ngó sen, "Người xuất gia tứ đại giai không, tự nhiên không để ý miệng lưỡi chi dục."
Lãm Hà nghiêng đầu nói: "Người sống ở đời, ăn, mặc ở, đi lại là tất yếu, nếu như ăn đều không thể tận hứng, vậy còn có ý nghĩa gì?"
Phất Lục vươn ra ngón trỏ đẩy trán nàng, "Muội đó nha, cả ngày chỉ có biết ăn và ăn, thật là đồ tham ăn!"
Lãm Hà than thở, "Chỉ tiếc lúc này trừ đồ ăn chay lại không có những thứ khác..."
"Xoạch" một tiếng, một quả hồng từ trên cây rơi xuống, vừa vặn đập trên đầu Lãm Hà. Lãm Hà che đầu ngả ra sau, ngã chổng vó.
Phất Lục luôn trầm ổn, thấy nàng gặp chuyện, cũng không nhịn được cười ha hả, vừa đỡ nàng vừa nói: "Quả nhiên là cầu được ước thấy!"
Tạ Miểu ngẩng đầu nhìn về cây hồng trĩu quả, có chút cong mắt.
Ngày mai hái mấy quả hồng đến ăn đi.
Nói là ngày mai hái quả hồng, Lãm Hà đợi không kịp, trong đêm liền nằm mơ.
Trong mộng nàng vẫn là chín mười tuổi, cùng tiểu thư còn có Phất Lục ở tại Tạ gia nhà cũ. Tiểu thư bởi vì cô muốn xuất giá, một bên vui sướng, một bên lại rầu rĩ không vui. Nàng muốn chọc tiểu thư vui vẻ, liền để mắt tới cây hồng trong viện kia.
Nghe nói đó là lão gia cùng phu nhân khi thành hôn thì tự tay trồng xuống, mỗi mùa thu sẽ mọc rất nhiều quả, đỏ rực, trơn bóng, nhìn rất ngon. Trước khi Nhị phu nhân xuất giá, hay kêu các nàng hái quả hồng cùng nhau ăn, nhưng sau khi Nhị phu nhân định là sẽ gả đi xa, cây hồng cũng như tiểu thư bình thường, ỉu xìu, lại cũng không còn sai quả.
Quả hồng rất ngọt, nàng nghĩ tiểu thư ăn ngọt, trong lòng sẽ dễ chịu hơn. Chẳng sợ trên cây hồng chỉ có lác đác vài quả nhưng có chút ít còn hơn không, không phải sao?
Nàng hổn hà hổn hển bắc thang lên cây, giống khỉ bò lên rồi, cầm kéo cắt một cái.
Răng rắc.
Răng rắc.
Răng rắc...
Lãm Hà đang ngủ say bỗng giật lỗ tai, mở mắt ra, thẳng tắp ngồi dậy.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc.
Nàng dụi dụi mắt, không phải đang nằm mơ, trong viện thật sự có thanh âm!
Nàng mở khe cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong màn đêm, có một thân ảnh như ẩn như hiện ở trên cây hồng.
Trộm thật to gan, cũng dám đến trộm quả hồng của nàng!
Lãm Hà chộp chổi, lấy lôi đình vạn quân khí thế lao ra cửa thẳng đến dưới tàng cây, như hiệp khách xuất kiếm mà rút ra chổi ngắm chuẩn bóng đen trên cây, nổi giận đùng đùng nói: "To gan trộm, dám đến hái trộm quả hồng của bản cô nương?"
Trên cây bóng đen không nghĩ đến sẽ bị phát hiện, sợ tới mức thiếu chút nữa rớt xuống, miễn cưỡng ôm lấy thân cây mới đứng vững thân thể.
Đêm đã rất khuya, khắp nơi đen như mực, Lãm Hà nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, nhưng mà cũng không ảnh hưởng phát huy, "Ngươi cho ta xuống dưới, ta muốn đem ngươi áp giải đến quan phủ! Chúng ta biểu thiếu gia là Hình bộ đại quan, ta sẽ nói hắn trị tội ngươi! Đem ngươi sung quân đến biên cương làm ruộng..."
"Lãm Hà, im miệng!"
Phất Lục nghe được ngoài cửa động tĩnh, vội vàng mặc xong quần áo xách đèn đi ra. Phất lục nâng lên đèn trong tay, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng một góc sân thì thấy trên cây hồng có một thân ảnh bé bỏng, vóc dáng nhỏ nhắn.
Đúng là một đứa trẻ.
Lãm Hà lúc này cũng nhìn xem rõ ràng, "Tiểu mao tặc, ngươi nếu dám trộm đồ vật liền phải biết có thể bị bắt! Ngươi xuống dưới cho ta!"
Đối mặt Lãm Hà khí thế bức nhân, đứa bé trên cây không nói một tiếng, tựa hồ chỉ cần không lên tiếng, là có thể thoát ra khỏi cảnh tượng đáng sợ này.
Lãm Hà mất đi kiên nhẫn, "Không xuống dưới? Vậy thì ta đi lên!"
Nàng đang xắn tay áo tính toán leo lên cây, Tạ Miểu đã đi ra.
Nàng vội vã mách: "Tiểu thư, nô tỳ đang ngủ, nghe được trong viện có động tĩnh đi ra, thì thấy có tên trộm đang hái trộm hồng... Nô tỳ bây giờ leo lên bắt nàng xuống dưới, ngày mai giải đến Hình bộ!"
"Ta, ta không phải tặc, các ngươi không cần đưa ta vào tù!" Trên cây truyền đến tiếng trẻ em run rẩy, nức nở.
Tạ Miểu nhăn mày, theo tiếng nhìn lại. Một thân ảnh lấm lem đang nằm sấp ở trên cây, khó có thể thấy rõ mặt mũi cùng biểu tình của bé, nhưng nghe âm thanh thì biết có vẻ bị dọa sợ.
Lúc này cửa vang lên tiếng đập cửa, tuần tra ban đêm ni cô hỏi: "Tạ tiểu thư, trong viện xảy ra vấn đề gì ư?"
Tạ Miểu mắt nhìn Phất Lục, Phất Lục lập tức che lại miệng Lãm Hà.
"Quấy nhiễu sư thái , viện trong vô sự, là nha đầu của ta mơ thấy ác mộng hiện nay đã tốt ." Tạ Miểu đề cao thanh âm nói.
Đãi tuần tra ban đêm ni cô rời đi, Tạ Miểu xách đèn đi đến dưới tàng cây.
Nàng hỏi: "Em từ đâu đến?"
Trên cây hài tử im lặng một lúc sau, nhỏ giọng trả lời: "Nhà em ở dưới chân núi, là người đàng hoàng, không phải kẻ trộm."
Tạ Miểu nói: "Nếu em không phải kẻ trộm sao còn trốn trên cây?"
Hài tử thân thể hơi co lại, chỉ hướng Lãm Hà, lên án, "Nàng nói em là kẻ trộm, muốn đưa đi Hình bộ đại lao, cho đại nhân phạt em đi biên cương làm ruộng!"
Bị che miệng lại Lãm Hà chỉ có thể ư ư, ý tứ là ai bảo ngươi trộm hồng của ta.
Tạ Miểu nói: "Phất Lục, mang Lãm Hà vào trong trước."
Phất Lục nghe theo, trong viện chỉ còn lại Tạ Miểu cùng đứa bé trên cây.
Tạ Miểu vẫy tay với nàng, ôn hòa nói: "Lãm Hà đi rồi , em xuống đây đi."
Hài tử do dự, "Tỷ, Tỷ là của tiểu thư của nàng sao?"
Tạ Miểu trả lời: "Đúng vậy, nàng nghe lời của ta nên sẽ không lại đến bắt em."
Hài tử hỏi: "Vậy Tỷ sẽ đưa ta đi Hình bộ đại lao sao?"
Tạ Miểu dở khóc dở cười, "Đây là cây hồng của Thanh Tâm Am, cùng tỷ không có quan hệ? Cho dù ta có đi kiện lên trên người ta cũng sẽ không quản ."
"Vậy tỷ đi xa chút."
Tạ Miểu đứng ở góc tường, gặp trên cây đứa bé linh hoạt bò xuống. Đứa bé nhìn khoảng tám chín tuổi, trên đầu kết hai búi tóc, mặc một chiếc váy vải thô đầy miếng vá, trên mặt lem luốc, duy độc đôi mắt của bé rất sáng. Trên tay nàng xách cái rổ, bên trong chứa mấy quả hồng, thấy Tạ Miểu nhìn qua lập tức dấu ra phía sau.
Nàng biểu tình cảnh giới mang chút thấp thỏm, muốn thay mình giải thích: "Quả hồng chín, nếu không hái xuống để rơi xuống đất rất đáng tiếc."
"ừ." Tạ Miểu đạo: "Đúng vậy, tối nay lúc chúng ta dùng cơm có một quả rớt xuống đầu Lãm Hà."
"Lãm Hà là ai?"
"Là người vừa rồi hô muốn bắt em."
Đứa bé nhếch miệng cười vui vẻ, "Rớt đúng lắm" Ai bảo nàng luôn miệng nói chính mình là kẻ trộm, còn muốn đưa mình đi Hình bộ!
"Biểu ca của tỷ ở Hình bộ hầu việc sao?" Nàng tò mò hỏi trước mắt vị này xinh đẹp tiểu thư.
Tạ Miểu lắc đầu, "Không có quan hệ máu mủ họ hàng xa, huynh ấy sẽ không để ý đến sự tình của Tỷ."
Bé gái biểu tình lúc này mới thả lỏng, "Muội liền biết nàng nói dối, Hình bộ đại nhân làm gì có thân thích nhiều như vậy, còn vừa lúc kêu muội đụng phải."
Tuy đã xác định trước mặt bé gái không có nguy hại, Tạ Miểu trong lòng vẫn có nghi ngờ. Thanh Tâm Am là trăm năm am ni cô, giới luật nghiêm ngặt, ban đêm chuyên có người đi tuần, bảo hộ, trước mắt đứa bé là từ nơi nào xuất hiện ?
Nàng liền trực tiếp hỏi , "Muội làm sao vào được?"
Bé gái ngượng ngùng gãi hai má, "Muội hay giúp trong am sư thái làm việc, đối với nơi này tự nhiên quen thuộc..." Nàng chỉ vào Tạ Miểu sau lưng nói: "ở góc tường có lỗ chó, muội là từ nơi đó bò vào."
Tạ Miểu quay đầu, thấy góc tường có một cục đá lớn, chắc là để đó để che lại lỗ chó đào.
Tạ Miểu gật gật đầu, thầm nghĩ ngày mai liền bảo Lãm Hà đi chặn lại.
Một trận gió đêm đánh tới, bé gái hắt hơi một cái, nước mũi cũng theo chảy ra.
Tạ Miểu từ trong tay áo cầm ra tấm khăn hướng bé đi tới "Tỷ lau giúp muội."
Bé gái muốn chạy, nhưng chân lại giống như dính ở trên mặt đất nhấc không lên.
Đèn lồng đan bằng trúc tỏa ra ánh sáng ấm áp, vị tiểu thư này theo ánh sáng từ từ đi đến, động tác mềm nhẹ thay mình chà lau nước mũi.
"Trong đêm lạnh, muội mặc quá phong phanh, coi chừng bị bệnh."
Tạ Miểu theo bản năng quan tâm, bé gái nghe xong , "Oa" một tiếng khóc ra, ôm chặt hông của nàng hô to: "Nương, con rất nhớ người!"
15 tuổi Tạ Miểu bỗng có thêm một đứa con.
Sau nửa canh giờ, Tạ Miểu nghe rõ ràng thân thế của bé gái
Bé gái tên là Tôn Xảo cô, năm nay tám tuổi, ở chân núi Cát Sơn thôn, trong nhà có tổ mẫu đã 65 tuổi và một huynh trưởng là tú tài. Phụ thân của nàng bài bạc lại nát rượu, mỗi ngày đánh chửi mẫu thân nàng, thẳng đến có một ngày mẫu thân chịu không nổi, dọn quần áo bỏ đi, mà phụ thân cũng là ở năm ngoái, trong đêm tuyết lớn, vì say rượu mà ngủ quên ngoài đồng bị chết cóng.
Huynh trưởng chuyên tâm việc học, tổ mẫu lại hành động bất tiện, trong nhà chỉ trông vào Xảo cô làm công nuôi gia đình. Xảo cô thường ngày giúp người làm chút việc nhà nông, việc lặt vặt, nhưng mặc dù như thế cũng là thu không đủ chi. Vì thế nàng nghĩ tới cây hồng ở Thanh Tâm Am, muốn hái quả hồng làm thành bánh hồng lấy đi bán.
Ai tưởng được xuất sư bất lợi, vừa hái mấy quả thì bị phát hiện .
Xảo cô khóc nước mắt giàn dụa, Lãm Hà cũng... Không kém chút nào.
Mới vừa còn hô to muốn đem Xảo cô đưa đi Hình bộ, lúc này nàng lại khóc không kiềm chế được, "Xảo cô muội muội, hóa ra thân thế của muội đáng thương như vậy. Muội muốn hái hồng thì cứ hái đi, dù sao nhiều như vậy, mấy người chúng ta cũng ăn không hết."
Phất Lục một tay che ở đôi mắt, không nhịn được nhìn nàng. Nha đầu kia thật là... thật là hết thuốc chữa rồi. Cây hồng là của Thanh Tâm Am, các nàng có quyền gì mà quyết định cho ai? Nhưng Phất Lục cũng hiểu được suy nghĩ của nàng, không nói Tạ Miểu, nàng cùng Lãm Hà bản thân liền xuất thân từ gia đình nghèo khổ, tự nhiên có thể hiểu được những cơ cực của Xảo Cô.
Phất Lục nhìn về phía tiểu thư, thấy nàng khẽ mỉm cười, là đã có cách giải quyết.
"Xảo cô, mới rồi muội nói biết làm bánh hồng?" Tạ Miểu hỏi.
Xảo cô dùng tay áo qua loa lau mặt, "Đúng vậy; tỷ tỷ, tổ mẫu của muội trước kia làm bánh quả hồng rất giỏi, chỉ là hiện giờ nằm ở trên giường không thể động, nàng đem tay nghề đều dạy cho muội. Tỷ đừng nhìn muội tuổi còn nhỏ, nhưng làm bánh hồng rất có năng khiếu, tổ mẫu cũng khen muội thanh xuất vu lam."
Là trò giỏi hơn thầy.
"Muội thật lợi hại." Tạ Miểu sờ nàng đầu, chuyển hướng hai nha hoàn, "Hai người có muốn ăn bánh quả hồng?"
Lãm Hà cùng Phất Lục mắt sáng lên, đồng loạt gật đầu, "Muốn!"
Tạ Miểu lại hỏi Xảo cô, "Xảo cô, tỷ tỷ muốn thuê muội giúp chúng ta làm bánh hồng, thù lao ba văn tiền một cái, muội có muốn làm?"
Ba văn tiền một cái? Kia làm một trăm, chẳng phải là có 300 văn?
Xảo cô bật dậy, giơ lên cao tay lên, vui vẻ ra mặt nói: "Tỷ tỷ, ta nguyện ý!"
Nàng kêu tỷ tỷ, làm Tạ Miểu nhớ tới vừa rồi một tiếng kia "Nương" .
Xảo cô nương đi rất nhiều năm, một lần đều chưa có trở về nhìn nàng. Tạ Miểu vừa rồi giọng nói quan tâm cực giống nàng, Xảo cô liền thốt ra một tiếng nương.
Đây là sống hai đời, Tạ Miểu nghe được tiếng thứ nhất nương.
Hết Chương 4:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.