Chương 32: Đại học Bắc Thành (1)
Tích Hòa
04/10/2016
Thẩm Hi Tri đang ngồi trên bãi cỏ ngửa đầu nhìn trời, anh hỏi: “Hứa Tiểu Hoa, có muốn đến đây chơi không?”
Tiểu Hoa: “Chưa có điểm thi nữa, em đi được không?”
Bầu trời quang đãng, tia nắng dịu dàng tỏa sáng trên nền trời, Thẩm Hi Tri híp mắt cười: “Được chứ, cho em nợ đó.”
Tiểu Hoa cuốn dây điện thoại hơi do dự, đi một chuyến không phải chuyện dễ dàng, nhưng có vẻ không gì làm khó Thẩm Hi Tri được, anh nói: “Cuối tuần em dậy sớm rồi đi, đừng ngủ nướng.”
Tiểu Hoa định đáp lại: “Em có bao giờ ngủ nướng đâu!”
Nhưng bên kia đã cúp máy rồi…
Tiểu Hoa chợt thấy mất mát, cô còn có rất nhiều điều muốn nói với anh…
Mà ở trường đại học Bắc Thành, Thẩm Hi Tri lười biếng cúp học bị giáo sư Hoàng bắt tại trận.
“Nghe nói cậu mới mã hóa một phần mềm? Cho tôi xem một chút?”
Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ cười: “Giáo sư à, thầy đừng theo em nữa, em mới năm nhất, không có hứng thú với nghiên cứu sinh.”
Giáo sư Hoàng đeo cặp kính thời cổ, ra vẻ nghiêm túc: “Cứ làm quen trước, sau này có hứng thú cho mà xem.”
***
Tối thứ 6 Tiểu Hoa lén lút dọn đồ, cô chưa tìm cớ ra ngoài được, cũng không biết đi tàu hỏa phải mang theo những gì, ngồi cả nửa ngày chỉ bỏ vào ba lô mấy cuốn sách. Hứa Đống ngậm kẹo mút đứng ngoài cửa ló đầu vào: “Chị đang làm gì thế?”
Tiểu Hoa giật mình: “Đâu có, chị có định đi đâu đâu.”
Hứa Đống giơ kẹo mút ra: “Chị muốn ăn không?”
Tiểu Hoa lắc đầu.
Hôm sau trời còn chưa sáng cô đã tỉnh dậy, Hứa Đống trở mình tiếp tục ngủ, cô thở phào nhẹ nhõm. Đeo ba lô trên lưng, trong túi mang theo tiền tiêu vặt ít ỏi, Tiểu Hoa khẽ khàng đóng cửa lại. Trời còn tối đen, đèn hành lang từ lầu 1 đến lầu 3 đều cháy hết rồi, Tiểu Hoa lần mò theo bức tường, may mà dưới tầng trệt vẫn còn một chiếc đèn mờ.
Có người đứng dưới bóng đèn, dáng người thon dài tựa vào cửa sắt, hai tay đút túi, đeo tai phone, tóc mái che khuất khuôn mặt.
Tiểu Hoa đứng im tại chỗ, thấy người đó quay đầu lại cười: “Không ngủ nướng thật à?”
“Thẩm Hi Tri?” Tiểu Hoa che miệng, “Anh về lúc nào thế?”
Hai người từ bé đến lớn đều ở cùng nhau, lần đầu tiên xa nhau lâu đến vậy.
Thẩm Hi Tri tháo tai phone xuống, thong thả đi đến xoa đầu Tiểu Hoa: “Nếu anh không về em định một mình đi ra Bắc thế nào đây?”
Tiểu Hoa bướng bỉnh: “Em tra chuyến tàu, mua vé là được rồi, em nghe nói xuống tàu là có thể bắt xe đến thẳng đại học Bắc Thành.”
Thẩm Hi Tri cười: “Em không được đâu.”
“Tại sao?” Tiểu Hoa nhíu mày.
“Anh hai nói bên ngoài phức tạp lắm, để chị đi một mình không yên tâm.” Hứa Đống bé nhỏ không biết đứng sau lưng từ bao giờ, lên tiếng.
Tiểu Hoa giật mình hỏi cậu: “Sao em lại ở đây?”
Thẩm Hi Tri cười, không giải thích. Hứa Đống mặc đồ ngủ in hình con voi nhỏ, dụi mắt nói: “Em biết anh hai về lâu rồi, nhưng anh hai bảo không được nói với chị!”
Tiểu Hoa thấy mình bị hai người này đùa giỡn, tức giận đá vào chân Thẩm Hi Tri một cái, Thẩm Hi Tri không tránh, ống quần lập tức in dấu giày. Tiểu Hoa thấy thế khó chịu, cúi người lau sạch cho anh.
Thẩm Hi Tri dặn dò Hứa Đống: “Về nhà nói với ba mẹ em là chị đi thư viện học bài, đến khuya mới về.”
Hứa Đống bé nhỏ hỏi anh hai: “Bao giờ em mới có thể đi theo?”
Lại nhận được câu trả lời muôn thuở: “Đợi em lớn rồi tính sau.”
Tiểu Hoa cười, vẫy tay tạm biệt em trai, thấy Hứa Đống vẫy vẫy tay với hai người, đôi mắt nhìn theo đầy hâm mộ.
Đi ra khỏi khu chung cư Tiểu Hoa rất muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng được. Thẩm Hi Tri dừng lại nhìn cô: “Sao thế? Không nhận ra anh à?”
Tiểu Hoa so chiều cao với anh, ừ một tiếng.
Thẩm Hi Tri nắm tay cô: “Đi mau lên, không là trễ tàu đó.”
***
Đến nhà ga Tiểu Hoa mới biết tại sao Thẩm Hi Tri lại nói cô không được.
Thì ra nhà ga lớn như thế, lại có rất nhiều người, rất nhiều tàu hỏa.
Cô chưa đi xa bao giờ, khoảng cách xa nhất là từ nông thôn lên thành phố năm xưa, sau đó chỉ đi về từ nhà đến trường. À, có một lần duy nhất là bỏ nhà đi cùng người nào đó, nhưng sau lại cãi nhau.
Thẩm Hi Tri đứng trước quầy vé, nói: “Cho 2 vé ra Bắc, chuyến sớm nhất.”
Sau đó dẫn cô đi mua mì tôm và xúc xích.
Tàu sắp khởi hành, hai người tìm chỗ, anh nhường chỗ ngồi gần cửa sổ cho cô, còn mình ngồi ngoài. Như thế có thể tạo cho cô một không gian an toàn.
Từ đầu đến cuối Tiểu Hoa đều im lặng, thầm ghi nhớ tất cả. Thẩm Hi Tri tưởng cô buồn ngủ, vỗ vai mình: “Dựa vào anh mà ngủ.”
Tiểu Hoa làm theo.
Bờ vai anh không còn gầy yếu như trước đây mà trở nên vững chãi, làm người ta an tâm.
Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn Tiểu Hoa, xung quanh ồn ào huyên náo nhưng góc nhỏ của bọn họ lại yên tĩnh vô cùng.
Anh tiện tay mở ba lô Tiểu Hoa, thấy cô không ngủ, khẽ cười: “Em chuẩn bị mấy thứ này à?”
Tiểu Hoa đỏ mặt, tại cô không biết phải mang những gì. Cô giật ba lô: “Anh không được xem.”
Hai tay Thẩm Hi Tri ôm lấy ba lô của cô: “Được rồi, không xem là được.”
Tiểu Hoa không giành nữa, ngoài trời đã sáng, cô tựa lên vai anh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đường ray như từng sợi tơ dày đặc, dệt vào lòng cô một tấm lưới tuyệt đẹp, tấm lưới mang tên hoài bão, ước mơ, và cả tình yêu.
5 tiếng đi tàu hỏa nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, hơn 8h trên toa tàu tràn ngập mùi mì tôm thơm phức, Thẩm Hi Tri đưa ba lô cho cô, đứng dậy đi chuẩn bị mì tôm ăn sáng. Tiểu Hoa nhìn anh cắt xúc xích, bỏ gia vị vào tô, rót nước rồi chờ trong 3p, lúc mở nắp ra hơi nước làm mờ mắt cô, Tiểu Hoa kéo tay anh, nói: “Thẩm Hi Tri, anh có thấy em phiền phức lắm không?”
Người nào đó đang khuấy mì tôm cho cô dừng lại một chút, kì quái nhìn Tiểu Hoa: “Sao lại hỏi thế? Anh biểu hiện rõ vậy à?”
Tiểu Hoa đờ người, nhưng một giây sau, anh gắp mì đưa đến trước miệng cô: “Phiền một chút thôi, nhưng anh quen rồi.”
Tiểu Hoa không ăn, mũi cay cay.
Thẩm Hi Tri mỉm cười: “Con gái nên phiền phức một chút, bây giờ em chưa hiểu đâu.”
Tiểu Hoa đúng là không hiểu thật, nhưng cảm giác anh không lừa cô.
Cô há miệng ăn mì, hỏi: “Vậy bao giờ mới hiểu được?”
Thẩm Hi Tri nói: “Đến lúc có thể hiểu anh sẽ nói cho em biết.”
***
Trên tàu hỏa chẳng có gì chơi cả, bọn họ chỉ có 2 người không thể chơi bài được, đành nói chuyện lung tung. Tiểu Hoa hỏi câu ấp ủ trong lòng từ lâu: “Nữ sinh đại học đều đẹp lắm đúng không?”
Thẩm Hi Tri nghe vậy bật cười, cúi đầu nhìn Tiểu Hoa, không nói lời nào.
Tiểu Hoa quay sang chỗ khác: “Em chỉ tò mò thôi!”
Thẩm Hi Tri vỗ vai cô: “Em đừng hỏi nữa, ngủ đi.”
Từ bé đến lớn Tiểu Hoa chưa bao giờ có cảm giác chênh lệch tuổi với Thẩm Hi Tri, nhưng sau khi Thẩm Hi Tri lên đại học, một người là sinh viên, người kia là học sinh trung học, cô sâu sắc cảm nhận được sự khác biệt giữa hai người. Cho dù cô cố gắng kéo gần khoảng cách, cứ coi anh như bạn bè lúc nhỏ, nhưng thực tế là trong mắt anh, cô vẫn còn ngây thơ lắm.
Tiểu Hoa buồn bã tựa vào vai anh ngủ, không hỏi lung tung nữa.
Ánh mắt Thẩm Hi Tri dừng trên bàn tay cô, khóe miệng liên tục mỉm cười.
Xuống tàu Tiểu Hoa lại giật mình, nhà ga miền Bắc còn lớn hơn miền Nam nữa, người cũng đông hơn. Thẩm Hi Tri sợ cô đi lạc, giơ tay ra, Tiểu Hoa nắm lấy tay anh, ra khỏi nhà ga cô vội buông tay, tay cô rất nóng, toát mồ hôi. Thẩm Hi Tri đeo ba lô của cô, nói: “Đi, qua đây bắt xe.”
Bọn họ bắt xe bus, đi từ đầu bến tới cuối bến, rất tiện.
Buổi sáng ở trường đại học không bận rộn như trường cấp 3, mà mang theo chút lười biếng. Có nhiều quán ăn bên đường, Thẩm Hi Tri dừng lại hỏi cô: “Còn đói không?”
Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn anh, sau lưng anh là cổng trường đại học, là nơi anh thuộc về.
Cô chỉnh lại mái tóc, động viên mình: “Đi thôi!”
Đây cũng là nơi cô muốn đến.
Tiểu Hoa: “Chưa có điểm thi nữa, em đi được không?”
Bầu trời quang đãng, tia nắng dịu dàng tỏa sáng trên nền trời, Thẩm Hi Tri híp mắt cười: “Được chứ, cho em nợ đó.”
Tiểu Hoa cuốn dây điện thoại hơi do dự, đi một chuyến không phải chuyện dễ dàng, nhưng có vẻ không gì làm khó Thẩm Hi Tri được, anh nói: “Cuối tuần em dậy sớm rồi đi, đừng ngủ nướng.”
Tiểu Hoa định đáp lại: “Em có bao giờ ngủ nướng đâu!”
Nhưng bên kia đã cúp máy rồi…
Tiểu Hoa chợt thấy mất mát, cô còn có rất nhiều điều muốn nói với anh…
Mà ở trường đại học Bắc Thành, Thẩm Hi Tri lười biếng cúp học bị giáo sư Hoàng bắt tại trận.
“Nghe nói cậu mới mã hóa một phần mềm? Cho tôi xem một chút?”
Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ cười: “Giáo sư à, thầy đừng theo em nữa, em mới năm nhất, không có hứng thú với nghiên cứu sinh.”
Giáo sư Hoàng đeo cặp kính thời cổ, ra vẻ nghiêm túc: “Cứ làm quen trước, sau này có hứng thú cho mà xem.”
***
Tối thứ 6 Tiểu Hoa lén lút dọn đồ, cô chưa tìm cớ ra ngoài được, cũng không biết đi tàu hỏa phải mang theo những gì, ngồi cả nửa ngày chỉ bỏ vào ba lô mấy cuốn sách. Hứa Đống ngậm kẹo mút đứng ngoài cửa ló đầu vào: “Chị đang làm gì thế?”
Tiểu Hoa giật mình: “Đâu có, chị có định đi đâu đâu.”
Hứa Đống giơ kẹo mút ra: “Chị muốn ăn không?”
Tiểu Hoa lắc đầu.
Hôm sau trời còn chưa sáng cô đã tỉnh dậy, Hứa Đống trở mình tiếp tục ngủ, cô thở phào nhẹ nhõm. Đeo ba lô trên lưng, trong túi mang theo tiền tiêu vặt ít ỏi, Tiểu Hoa khẽ khàng đóng cửa lại. Trời còn tối đen, đèn hành lang từ lầu 1 đến lầu 3 đều cháy hết rồi, Tiểu Hoa lần mò theo bức tường, may mà dưới tầng trệt vẫn còn một chiếc đèn mờ.
Có người đứng dưới bóng đèn, dáng người thon dài tựa vào cửa sắt, hai tay đút túi, đeo tai phone, tóc mái che khuất khuôn mặt.
Tiểu Hoa đứng im tại chỗ, thấy người đó quay đầu lại cười: “Không ngủ nướng thật à?”
“Thẩm Hi Tri?” Tiểu Hoa che miệng, “Anh về lúc nào thế?”
Hai người từ bé đến lớn đều ở cùng nhau, lần đầu tiên xa nhau lâu đến vậy.
Thẩm Hi Tri tháo tai phone xuống, thong thả đi đến xoa đầu Tiểu Hoa: “Nếu anh không về em định một mình đi ra Bắc thế nào đây?”
Tiểu Hoa bướng bỉnh: “Em tra chuyến tàu, mua vé là được rồi, em nghe nói xuống tàu là có thể bắt xe đến thẳng đại học Bắc Thành.”
Thẩm Hi Tri cười: “Em không được đâu.”
“Tại sao?” Tiểu Hoa nhíu mày.
“Anh hai nói bên ngoài phức tạp lắm, để chị đi một mình không yên tâm.” Hứa Đống bé nhỏ không biết đứng sau lưng từ bao giờ, lên tiếng.
Tiểu Hoa giật mình hỏi cậu: “Sao em lại ở đây?”
Thẩm Hi Tri cười, không giải thích. Hứa Đống mặc đồ ngủ in hình con voi nhỏ, dụi mắt nói: “Em biết anh hai về lâu rồi, nhưng anh hai bảo không được nói với chị!”
Tiểu Hoa thấy mình bị hai người này đùa giỡn, tức giận đá vào chân Thẩm Hi Tri một cái, Thẩm Hi Tri không tránh, ống quần lập tức in dấu giày. Tiểu Hoa thấy thế khó chịu, cúi người lau sạch cho anh.
Thẩm Hi Tri dặn dò Hứa Đống: “Về nhà nói với ba mẹ em là chị đi thư viện học bài, đến khuya mới về.”
Hứa Đống bé nhỏ hỏi anh hai: “Bao giờ em mới có thể đi theo?”
Lại nhận được câu trả lời muôn thuở: “Đợi em lớn rồi tính sau.”
Tiểu Hoa cười, vẫy tay tạm biệt em trai, thấy Hứa Đống vẫy vẫy tay với hai người, đôi mắt nhìn theo đầy hâm mộ.
Đi ra khỏi khu chung cư Tiểu Hoa rất muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng được. Thẩm Hi Tri dừng lại nhìn cô: “Sao thế? Không nhận ra anh à?”
Tiểu Hoa so chiều cao với anh, ừ một tiếng.
Thẩm Hi Tri nắm tay cô: “Đi mau lên, không là trễ tàu đó.”
***
Đến nhà ga Tiểu Hoa mới biết tại sao Thẩm Hi Tri lại nói cô không được.
Thì ra nhà ga lớn như thế, lại có rất nhiều người, rất nhiều tàu hỏa.
Cô chưa đi xa bao giờ, khoảng cách xa nhất là từ nông thôn lên thành phố năm xưa, sau đó chỉ đi về từ nhà đến trường. À, có một lần duy nhất là bỏ nhà đi cùng người nào đó, nhưng sau lại cãi nhau.
Thẩm Hi Tri đứng trước quầy vé, nói: “Cho 2 vé ra Bắc, chuyến sớm nhất.”
Sau đó dẫn cô đi mua mì tôm và xúc xích.
Tàu sắp khởi hành, hai người tìm chỗ, anh nhường chỗ ngồi gần cửa sổ cho cô, còn mình ngồi ngoài. Như thế có thể tạo cho cô một không gian an toàn.
Từ đầu đến cuối Tiểu Hoa đều im lặng, thầm ghi nhớ tất cả. Thẩm Hi Tri tưởng cô buồn ngủ, vỗ vai mình: “Dựa vào anh mà ngủ.”
Tiểu Hoa làm theo.
Bờ vai anh không còn gầy yếu như trước đây mà trở nên vững chãi, làm người ta an tâm.
Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn Tiểu Hoa, xung quanh ồn ào huyên náo nhưng góc nhỏ của bọn họ lại yên tĩnh vô cùng.
Anh tiện tay mở ba lô Tiểu Hoa, thấy cô không ngủ, khẽ cười: “Em chuẩn bị mấy thứ này à?”
Tiểu Hoa đỏ mặt, tại cô không biết phải mang những gì. Cô giật ba lô: “Anh không được xem.”
Hai tay Thẩm Hi Tri ôm lấy ba lô của cô: “Được rồi, không xem là được.”
Tiểu Hoa không giành nữa, ngoài trời đã sáng, cô tựa lên vai anh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đường ray như từng sợi tơ dày đặc, dệt vào lòng cô một tấm lưới tuyệt đẹp, tấm lưới mang tên hoài bão, ước mơ, và cả tình yêu.
5 tiếng đi tàu hỏa nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, hơn 8h trên toa tàu tràn ngập mùi mì tôm thơm phức, Thẩm Hi Tri đưa ba lô cho cô, đứng dậy đi chuẩn bị mì tôm ăn sáng. Tiểu Hoa nhìn anh cắt xúc xích, bỏ gia vị vào tô, rót nước rồi chờ trong 3p, lúc mở nắp ra hơi nước làm mờ mắt cô, Tiểu Hoa kéo tay anh, nói: “Thẩm Hi Tri, anh có thấy em phiền phức lắm không?”
Người nào đó đang khuấy mì tôm cho cô dừng lại một chút, kì quái nhìn Tiểu Hoa: “Sao lại hỏi thế? Anh biểu hiện rõ vậy à?”
Tiểu Hoa đờ người, nhưng một giây sau, anh gắp mì đưa đến trước miệng cô: “Phiền một chút thôi, nhưng anh quen rồi.”
Tiểu Hoa không ăn, mũi cay cay.
Thẩm Hi Tri mỉm cười: “Con gái nên phiền phức một chút, bây giờ em chưa hiểu đâu.”
Tiểu Hoa đúng là không hiểu thật, nhưng cảm giác anh không lừa cô.
Cô há miệng ăn mì, hỏi: “Vậy bao giờ mới hiểu được?”
Thẩm Hi Tri nói: “Đến lúc có thể hiểu anh sẽ nói cho em biết.”
***
Trên tàu hỏa chẳng có gì chơi cả, bọn họ chỉ có 2 người không thể chơi bài được, đành nói chuyện lung tung. Tiểu Hoa hỏi câu ấp ủ trong lòng từ lâu: “Nữ sinh đại học đều đẹp lắm đúng không?”
Thẩm Hi Tri nghe vậy bật cười, cúi đầu nhìn Tiểu Hoa, không nói lời nào.
Tiểu Hoa quay sang chỗ khác: “Em chỉ tò mò thôi!”
Thẩm Hi Tri vỗ vai cô: “Em đừng hỏi nữa, ngủ đi.”
Từ bé đến lớn Tiểu Hoa chưa bao giờ có cảm giác chênh lệch tuổi với Thẩm Hi Tri, nhưng sau khi Thẩm Hi Tri lên đại học, một người là sinh viên, người kia là học sinh trung học, cô sâu sắc cảm nhận được sự khác biệt giữa hai người. Cho dù cô cố gắng kéo gần khoảng cách, cứ coi anh như bạn bè lúc nhỏ, nhưng thực tế là trong mắt anh, cô vẫn còn ngây thơ lắm.
Tiểu Hoa buồn bã tựa vào vai anh ngủ, không hỏi lung tung nữa.
Ánh mắt Thẩm Hi Tri dừng trên bàn tay cô, khóe miệng liên tục mỉm cười.
Xuống tàu Tiểu Hoa lại giật mình, nhà ga miền Bắc còn lớn hơn miền Nam nữa, người cũng đông hơn. Thẩm Hi Tri sợ cô đi lạc, giơ tay ra, Tiểu Hoa nắm lấy tay anh, ra khỏi nhà ga cô vội buông tay, tay cô rất nóng, toát mồ hôi. Thẩm Hi Tri đeo ba lô của cô, nói: “Đi, qua đây bắt xe.”
Bọn họ bắt xe bus, đi từ đầu bến tới cuối bến, rất tiện.
Buổi sáng ở trường đại học không bận rộn như trường cấp 3, mà mang theo chút lười biếng. Có nhiều quán ăn bên đường, Thẩm Hi Tri dừng lại hỏi cô: “Còn đói không?”
Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn anh, sau lưng anh là cổng trường đại học, là nơi anh thuộc về.
Cô chỉnh lại mái tóc, động viên mình: “Đi thôi!”
Đây cũng là nơi cô muốn đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.