Chương 7: Anh mới là sâu gạo
Dư Phương
17/02/2017
Từ phòng làm việc ra ngoài, Ôn Triệu Dung lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, “Sắp sáu giờ rồi, cùng đi ăn cơm đi.”
Tay Bình An cắm ở trong túi áo khoác lông, lắc đầu nói, “Không đi, có hẹn đi ăn với bạn cùng phòng rồi.”
Bọn họ sóng vai đi xuống cầu thang, Ôn Triệu Dung đưa tay gác trên bả vai Bình An. “Em bị bệnh gì mà phải xin nghỉ pháp đến nửa tháng vậy?”
“À, cảm sốt thôi.” Bình An cười trả lời.
“Không đem em cháy sạch ngu hơn chút nào.” Ôn Triệu Dung đồng tình nhìn cô.
Bình An háy hắn một cái, “Tiền tài trợ lần này anh tìm hay là tôi đây?”
“Em đi đi, mấy ngày nay tôi có trận đấu bóng rổ , không có thời gian.” Ôn Triệu Dung nói.
“Hắc, lại muốn quyến rũ thêm nhiều nữ sinh?” Ôn Triệu Dung là đội trưởng đội bóng rỗ khoa của bọn họ, chỗ nào có hắn thì chỗ đó có tiếng thét chói tai, nếu không phải là Bình An động lòng với Lê Thiên Thần trước, nói không chừng cô sẽ yêu nam sinh mà đi bất kể đi tới chỗ nào lại sáng rỡ như ánh thái dương chói lọi như thế này.
Là kiếp trước bọn họ thời gian gặp nhau không đúng dịp, lần này, trái tim của Bình An lại đã mất đi năng lực yêu thương người khác rồi
“Vậy sao em lại không bị tôi hấp dẫn?” Ôn Triệu Dung cười vô lại, một tay ôm cổ Bình An, đem cả người cô ôm vào trong lòng.
“Tôi vẫn xem anh như chị em gái thôi.” Bình An dùng sức đạp chân của hắn, cười khanh khách .
Mặt Ôn Triệu Dung đen lại, hai tay dùng sức xiết gương mặt Bình An, “Chị em? Chỗ nào của tôi giống phụ nữ vậy, ít nhất phải là huynh đệ mới đúng!”
“Người là con gái dịu dàng hiền thục, ai là em trai của anh?” Bình An thét chói tai, gương mặt bị ép tới biến hình, nói chuyện cũng mồm miệng không rõ.
“Em đâu phải thục nữ, em là sâu gạo!” Ôn Triệu Dung cười to buông cô ra, thấy gò má của cô vốn là không có chút máu, bởi vì kích động mà hiện lên hai vầng đỏ ửng, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Bình An nhột nhạt trong lòng, “Khốn kiếp, anh mới là sâu gạo đó!”
Nói xong, thở hổn hển chạy đi, cũng không quản Ôn Triệu Dung ở phía sau hét to tên cô.
Cũng bởi vì trước kia cô có thói quen làm sâu gạo, cho là trời sập xuống cũng có ba chống, mới có thể yên tâm thoải mái trở thành gánh nặng cho người khác như vậy.
Lại phát tính khí đại tiểu thư gì nữa đây? Ôn Triệu Dung nhìn bóng dáng nhỏ xinh của cô dần dần mất hẳn ở trong tầm mắt, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nghe nói cô là vì một người đàn ông mới ngã bệnh , người đàn ông kia. . . . . . Thật đáng giá cô trả giá như vậy sao?
Bình An một hơi chạy đến kí túc xá nữ sinh, mệt mỏi thở hổn hển, thật vất vả bình phục kích động cùng khó chịu trong lòng, cô biết Ôn Triệu Dung chỉ là đang nói đùa, là cô quá nhạy cảm, vẫn không thể hoàn toàn từ trong cơn ác mộng như vậy giải thoát ra ngoài
Cô cười khổ lắc đầu, thật không biết phải trả ra bao nhiêu cố gắng, mới có thể để cho mình không trở thành công chúa sâu gạo làm trò hề trong mắt người khác nữa.
Mặc dù tâm tình có chút xuống thấp, Bình An vẫn mang gương mặt mỉm cười trở lại túc xá.
Mở cửa liền nghe đến một luồng mùi thơm canh thịt , Vi Úy Úy vội vàng kêu lên, “Còn không vội vàng đi vào, đóng cửa, coi chững bị dì Quản chộp được.”
Bình An cười đi vào, đóng cửa lại, “Thật là thơm, tớ muốn ăn thịt bò viên cùng món ăn Tây Dương!”
Bốn nữ sinh thật cao hứng ở túc xá nấu nướng, ăn đến mức bụng bốn người tròn vo , mắt thấy khắp nơi đều xốc xếch sau khi chiến đấu, Bình An giả chết nằm ở trên bàn, “Ăn quá no, không nhúc nhích được, các cậu dọn dẹp tàn cuộc thôi.”
Kỷ Túy Ý khi dễ nhìn cô một cái, “No chết cậu đi, quy tắc cũ, chơi đánh bài, người nào thua người đó dọn dẹp.” Bình An kêu to không phục, cô chưa bao giờ thắng nổi mà!
Tống Tiếu Tiếu cười lạnh, “Các cậu trông cậy vào cậu ấy? Lần nào cậu ấy chả thua, và có lần nào cậu ấy thu dọn sạch sẽ được không?”
“Đúng đó, các cậu có từng thấy qua heo làm việc nhà sao?” Vi Úy Úy dùng sức gật đầu, bày tỏ mình đối với Bình An cũng rất thất vọng.
Kỷ Túy Ý nhớ tới trước đây, lần nào Bình An cũng thua thảm hại, lúc dọn dẹp túc xá không phải đem cái ly làm bể, thì sàn nhà như bị lũ lụt, . . . . . . Thể loại công chúa con nhà tư bản như thế khiến Kỷ Túy Ý không nhịn được khóe miệng giật giật.
Bình An cảm giác mình bị họ hoàn toàn không để ý đến, tự giác đứng thẳng cầm khăn lên lau lau lò vi ba, trong miệng kháng nghị, “Các cậu thuộc thể loại Gato mình, tuyệt đối là Gato với mình.”
(Gato: Ganh tị)
Ba người kia hướng về phía cô cười gượng ba tiếng, tiếp tục không nhìn cô.
Bình An yên lặng ở trong lòng đem lấy mấy cô bạn thân của mình nhìn một trăm lần, một trăm lần đó, sau đó cầm chổi giúp quét sân, chờ toàn bộ dọn dẹp sạch sẽ, cũng đã mất hơn nửa giờ đồng hồ,
Tiếp theo, người thì đi tắm, người thì lên nét chơi trò chơi, người thì gõ chữ, Bình An cũng mở Laptop ra, tìm kiếm có công ty nào có thể kéo tài trợ hay không
Trong sân trường, tiền tài trợ thật ra thì không khó, chỉ cần tìm được sản phẩm yêu cầu phù hợp, học sinh là một quần thể tiêu phí, bình thường tìm thức uống, đồ ăn vặt cũng đều nhờ vào mấy loại thường hay quảng cáo như thế này, tỷ lệ thành công có thể nhiều hơnmột chút, những sản phẩm này nếu đối tượng là học sinh, sinh viên thì tương đối rộng, có thể ở trong trường học có tác dụng tuyên truyền trung rất tốt.
Bên cạnh, điện thoại di động đột nhiên rung .
Bình An vừa mở ra thấy một công ty gần đây mới ra một sản phẩm.
“Alo!” Cô cũng không nhìn số điện thị hiển thị, bấm nút nghe.
Trên màn ảnh Laptop đang hiển thị websites một công ty sản xuất thức ăn vặt, đó là loại bánh bích quy mới, mà loại bánh này cô rất thích ăn.
Bên đầu điện thoại kia truyền đến một thanh âm trầm thấp chững chạc, “Bình An.”
“Ba!” Bình An vừa nghe là tiếng của ba mình, đem chú ý lực kéo trở lại, cao hứng nói, “Còn chưa có nghỉ ngơi sao? Cũng sắp mười một giờ rồi.”
“Vậy sao con còn chưa nghỉ ngơi? Thân thể con mới khỏe lại, không nên thức đêm.” Phương Hữu Lợi ở bên kia dặn dò.
“Biết rồi, cha à, con đang tìm ít tài liệu, cũng sắp ngủ rồi.” Bình An cười hì hì nói.
“Buổi tối ngày mốt là đêm Giáng sinh, con cùng ba đến tham gia tiệc rượu nhé.” Phương Hữu Lợi nói.
Bình An cười hắc hắc lên, “Ba, mấy người bạn gái của ba đâu? Chẳng lẽ đồng loạt bỏ rơi ba hết rồi? Không phải chứ, ba con còn đẹp trai như vậy mà.”
Phương Hữu Lợi cười to lên, “Không biết lớn nhỏ, mai chú Đinh sẽ đến đón con, nghỉ ngơi sớm một chút, không cho thức đêm, có nghe hay không?”
“Biết rồi ạ, ba ngủ ngon.” Bình An cười cúp điện thoại.
Tiệc rượu đêm Giáng sinh . . . . . . Nếu như nhớ không lầm, cô quen Đỗ Hiểu Mị ở đó, , Đỗ Hiểu Mị cũng bắt đầu đến gần ba từ lúc này.
Tay Bình An cắm ở trong túi áo khoác lông, lắc đầu nói, “Không đi, có hẹn đi ăn với bạn cùng phòng rồi.”
Bọn họ sóng vai đi xuống cầu thang, Ôn Triệu Dung đưa tay gác trên bả vai Bình An. “Em bị bệnh gì mà phải xin nghỉ pháp đến nửa tháng vậy?”
“À, cảm sốt thôi.” Bình An cười trả lời.
“Không đem em cháy sạch ngu hơn chút nào.” Ôn Triệu Dung đồng tình nhìn cô.
Bình An háy hắn một cái, “Tiền tài trợ lần này anh tìm hay là tôi đây?”
“Em đi đi, mấy ngày nay tôi có trận đấu bóng rổ , không có thời gian.” Ôn Triệu Dung nói.
“Hắc, lại muốn quyến rũ thêm nhiều nữ sinh?” Ôn Triệu Dung là đội trưởng đội bóng rỗ khoa của bọn họ, chỗ nào có hắn thì chỗ đó có tiếng thét chói tai, nếu không phải là Bình An động lòng với Lê Thiên Thần trước, nói không chừng cô sẽ yêu nam sinh mà đi bất kể đi tới chỗ nào lại sáng rỡ như ánh thái dương chói lọi như thế này.
Là kiếp trước bọn họ thời gian gặp nhau không đúng dịp, lần này, trái tim của Bình An lại đã mất đi năng lực yêu thương người khác rồi
“Vậy sao em lại không bị tôi hấp dẫn?” Ôn Triệu Dung cười vô lại, một tay ôm cổ Bình An, đem cả người cô ôm vào trong lòng.
“Tôi vẫn xem anh như chị em gái thôi.” Bình An dùng sức đạp chân của hắn, cười khanh khách .
Mặt Ôn Triệu Dung đen lại, hai tay dùng sức xiết gương mặt Bình An, “Chị em? Chỗ nào của tôi giống phụ nữ vậy, ít nhất phải là huynh đệ mới đúng!”
“Người là con gái dịu dàng hiền thục, ai là em trai của anh?” Bình An thét chói tai, gương mặt bị ép tới biến hình, nói chuyện cũng mồm miệng không rõ.
“Em đâu phải thục nữ, em là sâu gạo!” Ôn Triệu Dung cười to buông cô ra, thấy gò má của cô vốn là không có chút máu, bởi vì kích động mà hiện lên hai vầng đỏ ửng, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Bình An nhột nhạt trong lòng, “Khốn kiếp, anh mới là sâu gạo đó!”
Nói xong, thở hổn hển chạy đi, cũng không quản Ôn Triệu Dung ở phía sau hét to tên cô.
Cũng bởi vì trước kia cô có thói quen làm sâu gạo, cho là trời sập xuống cũng có ba chống, mới có thể yên tâm thoải mái trở thành gánh nặng cho người khác như vậy.
Lại phát tính khí đại tiểu thư gì nữa đây? Ôn Triệu Dung nhìn bóng dáng nhỏ xinh của cô dần dần mất hẳn ở trong tầm mắt, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nghe nói cô là vì một người đàn ông mới ngã bệnh , người đàn ông kia. . . . . . Thật đáng giá cô trả giá như vậy sao?
Bình An một hơi chạy đến kí túc xá nữ sinh, mệt mỏi thở hổn hển, thật vất vả bình phục kích động cùng khó chịu trong lòng, cô biết Ôn Triệu Dung chỉ là đang nói đùa, là cô quá nhạy cảm, vẫn không thể hoàn toàn từ trong cơn ác mộng như vậy giải thoát ra ngoài
Cô cười khổ lắc đầu, thật không biết phải trả ra bao nhiêu cố gắng, mới có thể để cho mình không trở thành công chúa sâu gạo làm trò hề trong mắt người khác nữa.
Mặc dù tâm tình có chút xuống thấp, Bình An vẫn mang gương mặt mỉm cười trở lại túc xá.
Mở cửa liền nghe đến một luồng mùi thơm canh thịt , Vi Úy Úy vội vàng kêu lên, “Còn không vội vàng đi vào, đóng cửa, coi chững bị dì Quản chộp được.”
Bình An cười đi vào, đóng cửa lại, “Thật là thơm, tớ muốn ăn thịt bò viên cùng món ăn Tây Dương!”
Bốn nữ sinh thật cao hứng ở túc xá nấu nướng, ăn đến mức bụng bốn người tròn vo , mắt thấy khắp nơi đều xốc xếch sau khi chiến đấu, Bình An giả chết nằm ở trên bàn, “Ăn quá no, không nhúc nhích được, các cậu dọn dẹp tàn cuộc thôi.”
Kỷ Túy Ý khi dễ nhìn cô một cái, “No chết cậu đi, quy tắc cũ, chơi đánh bài, người nào thua người đó dọn dẹp.” Bình An kêu to không phục, cô chưa bao giờ thắng nổi mà!
Tống Tiếu Tiếu cười lạnh, “Các cậu trông cậy vào cậu ấy? Lần nào cậu ấy chả thua, và có lần nào cậu ấy thu dọn sạch sẽ được không?”
“Đúng đó, các cậu có từng thấy qua heo làm việc nhà sao?” Vi Úy Úy dùng sức gật đầu, bày tỏ mình đối với Bình An cũng rất thất vọng.
Kỷ Túy Ý nhớ tới trước đây, lần nào Bình An cũng thua thảm hại, lúc dọn dẹp túc xá không phải đem cái ly làm bể, thì sàn nhà như bị lũ lụt, . . . . . . Thể loại công chúa con nhà tư bản như thế khiến Kỷ Túy Ý không nhịn được khóe miệng giật giật.
Bình An cảm giác mình bị họ hoàn toàn không để ý đến, tự giác đứng thẳng cầm khăn lên lau lau lò vi ba, trong miệng kháng nghị, “Các cậu thuộc thể loại Gato mình, tuyệt đối là Gato với mình.”
(Gato: Ganh tị)
Ba người kia hướng về phía cô cười gượng ba tiếng, tiếp tục không nhìn cô.
Bình An yên lặng ở trong lòng đem lấy mấy cô bạn thân của mình nhìn một trăm lần, một trăm lần đó, sau đó cầm chổi giúp quét sân, chờ toàn bộ dọn dẹp sạch sẽ, cũng đã mất hơn nửa giờ đồng hồ,
Tiếp theo, người thì đi tắm, người thì lên nét chơi trò chơi, người thì gõ chữ, Bình An cũng mở Laptop ra, tìm kiếm có công ty nào có thể kéo tài trợ hay không
Trong sân trường, tiền tài trợ thật ra thì không khó, chỉ cần tìm được sản phẩm yêu cầu phù hợp, học sinh là một quần thể tiêu phí, bình thường tìm thức uống, đồ ăn vặt cũng đều nhờ vào mấy loại thường hay quảng cáo như thế này, tỷ lệ thành công có thể nhiều hơnmột chút, những sản phẩm này nếu đối tượng là học sinh, sinh viên thì tương đối rộng, có thể ở trong trường học có tác dụng tuyên truyền trung rất tốt.
Bên cạnh, điện thoại di động đột nhiên rung .
Bình An vừa mở ra thấy một công ty gần đây mới ra một sản phẩm.
“Alo!” Cô cũng không nhìn số điện thị hiển thị, bấm nút nghe.
Trên màn ảnh Laptop đang hiển thị websites một công ty sản xuất thức ăn vặt, đó là loại bánh bích quy mới, mà loại bánh này cô rất thích ăn.
Bên đầu điện thoại kia truyền đến một thanh âm trầm thấp chững chạc, “Bình An.”
“Ba!” Bình An vừa nghe là tiếng của ba mình, đem chú ý lực kéo trở lại, cao hứng nói, “Còn chưa có nghỉ ngơi sao? Cũng sắp mười một giờ rồi.”
“Vậy sao con còn chưa nghỉ ngơi? Thân thể con mới khỏe lại, không nên thức đêm.” Phương Hữu Lợi ở bên kia dặn dò.
“Biết rồi, cha à, con đang tìm ít tài liệu, cũng sắp ngủ rồi.” Bình An cười hì hì nói.
“Buổi tối ngày mốt là đêm Giáng sinh, con cùng ba đến tham gia tiệc rượu nhé.” Phương Hữu Lợi nói.
Bình An cười hắc hắc lên, “Ba, mấy người bạn gái của ba đâu? Chẳng lẽ đồng loạt bỏ rơi ba hết rồi? Không phải chứ, ba con còn đẹp trai như vậy mà.”
Phương Hữu Lợi cười to lên, “Không biết lớn nhỏ, mai chú Đinh sẽ đến đón con, nghỉ ngơi sớm một chút, không cho thức đêm, có nghe hay không?”
“Biết rồi ạ, ba ngủ ngon.” Bình An cười cúp điện thoại.
Tiệc rượu đêm Giáng sinh . . . . . . Nếu như nhớ không lầm, cô quen Đỗ Hiểu Mị ở đó, , Đỗ Hiểu Mị cũng bắt đầu đến gần ba từ lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.