Chương 5: Cẩu huyết thiên lôi
Dư Phương
17/02/2017
Biết được Bình An đã hạ quyết tâm muốn rời xa Lê Thiên Thần, Kỷ Túy Ý
cùng Tống Tiếu Tiếu đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, các cô vốn không tán
thành Bình An vì người đàn ông mà mất đi chính mình, chỉ là không đành
lòng thấy cô thương tâm, cho nên không ngăn cản nhiều, hiện tại chính cô đã ngĩ thông suốt, các cô đều giơ hai tay tán thành.
Bốn người vui vẻ ăn cơm trưa, bởi vì buổi chiều không có khóa, cho nên các cô định đến khu dành cho sinh viên gần trường học đi sạo, các cô thật lâu không cùng nhau đi dạo phố .
“Nguyên đán nghỉ ba ngày, các cậu có tiết mục gì không?” Kỷ Túy Ý nắm Vi Úy Úy đi ở phía trước, quay đầu hỏi Tống Tiếu Tiếu cùng Phương Bình An phía sau.
“Gõ chữ, xem tiểu thuyết.” Tống Tiếu Tiếu lộ ra nụ cười nhẹ, “Đã ngừng hơn hai ngày, ngừng nữa mình sẽ bị đuổi giết!”
“Sao tiểu thuyết tình dục của cậu nhiều người đọc si mê như vậy nhỉ? Quả nhiên trẻ con bây giờ đều thực không thuần khiết a.” Phương Bình An cố ý ngạc nhiên hỏi. Tống Tiếu Tiếu gõ đầu cô, “Con nhóc chết tiệt, cậu mới tình dục á!”
“Lần trước trên xe bus công cộng, mình thấy một đôi BL heo mập đang liếc mắt đưa tình, khi về nhà cô muốn phát nôn, mình thề từ nay về sau không xem nữa, hiện tại đang thịnh hành thể loại, xuyên qua, điền văn, trách đấu.” Kỷ Túy Ý cười trả lời.
Phương Bình An bình thường cũng thích xem tiểu thuyết, cẩn thận hồi tưởng một chút, dường như vào năm 2008 là lúc thể loại trạch đấu, cùng thể loại điền văn đang thịnh hành, năm2010 mới bắt đầu lưu hành truyện trọng sinh…
Trọng sinh sao…
“Tiếu Tiếu, cậu có biết viết truyện trọng sinh không?” Phương Bình An hưng phấn mà lôi kéo Tống Tiếu Tiếu, “Viết một cô công chúa đáng yêu xinh đẹp lầm tin người, bị người ta hại thảm, sau đó bị hại đã chết, tiếp theo đó trọng sinh về lúc còn trẻ để báo thù … Như thế nào? Đề tài thực đáng giá để viết nhỉ?”
“Trọng sinh? Cùng xuyên qua đến trên người người khác có gì khác nhau?” Tống Tiếu Tiếu khẽ cười hỏi.
“Đương nhiên!” Đáy mắt Phương Bình An thoáng quá một chút bi thương, bên miệng tươi cười sáng lạn ngọt ngào như trước, “Có bao nhiêu người trong cuộc đời đã làm sai bao nhiêu chuyện, nhưng đều không có được cơ hội để làm lại, nếu có thể trọng sinh, đó không phải là có thể sửa đổi sao? Vậy sẽ không dựa theo vận mệnh trước đó để sóng nữa, có thể thay đổi rất nhiều rất nhiều chuyện.”
” “Những thứ sau này làm tổn thương mình, những thứ sau này sẽ làm cho mình làm việc ngốc bị thân bại danh liệt, không phải có thể tránh được sao? Nếu như có một người. . . . . . Thật vất vả mới được cùng người mình thầm mến nhiều năm kết hôn, chồng của mình lại cùng bạn gái của cha mình cấu kết với nhau, sau đó kết hợp với nhau để âm mưu hại nữ chính, hãm hại nữ chính thân bại danh liệt, tức chết cha của nữ chính, lại đem nữ chính nhốt vào bệnh viện thần kinh. ,. . . . Nữ chính sau khi chết được Trọng sinh, không phải có thể báo thù sao ?Các cậu thấy nội dung truyện này thế nào?” Phương Bình An cười đùa hỏi.
Kỷ Túy Ý cùng Tống Tiếu Tiếu đồng thời cười gượng ba tiếng, ra dáng như vừa bị sét đánh trúng, trăm miệng một lời, “Cẩu huyết Thiên Lôi!”
Thực tế không phải luôn cẩu huyết Thiên Lôi hơn so với tiểu thuyết sao?
“Chỉ là dề tài xưa này thật đáng giá viết nha.” Tống Tiếu Tiếu ôm cánh tay Bình An, “Huống chi bây giờ còn chưa có người nào viết loại đề tài Trọng sinh này, cẩu huyết Thiên Lôi thì sao cũng sẽ không có ai nói, dù sao tớ cũng chỉ là người phàm thôi.”
“Ngao, đến lúc đó tớ nhất định sẽ ủng hộ hết mình.” Phương Bình An ôm lấy cô ấy cọ xát mấy cái, oán hận của cô không thể nói ra được, nhưng có thể thông qua ngòi bút của Tiếu Tiếu viết ra, cũng là một loại phát tiết.
” Đừng đem độc giả nữ ngoài khét trong sống hết mới phải.” Kỷ Túy Ý cười to nói.
“Tiếu Tiếu, nhất định phải có thịt, phải có thịt!” Khônthành phố Gt không vui Vi Úy Úy mãnh liệt yêu cầu nói.
“Quả là cô bé không trong sáng mà.” Kỷ Túy Ý khinh bỉ nở nụ cười.
Bốn người ở lối đi bộ rộng rãi cãi nhau ầm ĩ, liền nhìn thấy đối diện có một nam một nữ đi tới.
“Bình An học muội, em trở về trường học rồi à?” Cùng Bình An chào hỏi là cô gái thanh tú mắt đen, cột tóc đuôi ngựa , lỗ mũi hơi gãy, nhưng ngũ quan nhìn chung cũng tạm được.
Bình An nhìn cô sửng sốt một chút, rất cố gắng hồi tưởng người này, “A, YES Phùng học tỷ?”
Bộ trưởng bộ học tập Phùng Ngọc Đình? Thiếu chút nữa quên mất, lúc học đại học Phùng Ngọc Đình không phải là người biết chưng diện, cho đến khi ra ngoài làm việc, mới dần dần học biết trang điểm, thành khôn khéo có thể làm lãnh đạo của thành phố.
“Bình An.” Nam sinh cao lớn cường tráng đứng bên cạnh Phùng Ngọc Đình, cắt đầu húi cua, thoạt nhìn rất có tinh thần, Bình An nhận được hắn là ai, là người của Bộ Thể Dục, hình như học hơn cô hai khóa, tương lai sẽ là trưởng Bộ Thể Dục, gọi là Chu Chí Cương.
Bình An theo chân bọn họ gật đầu một cái, “Cám ơn các anh chị, em không sao rồi.”
“Vậy thì tốt, năm giờ chiều nhớ đến phòng làm việc họp nha.” Phùng Ngọc Đình cười híp mắt nói với Bình An.
“A, vâng ạ.” Bình An gật đầu một cái, cô đã quên, lúc mới vừa tựu trường cô bị lôi kéo vào hội học sinh. . . . . .
Hàn huyên mấy câu, Phùng Ngọc Đình mới cùng Chu Chí Cương rời đi.
Kỷ Túy Ý hừ lạnh một tiếng, “Nhìn dáng vẻ cô ta mà xem, bộ mặt nịnh bợ.”
“Nhà giàu có quả nhiên có nhân duyên tương đối khá nhỉ.” Ánh mắt Tống Tiếu Tiếu tựa như đánh giá chất lượnthành phố Gt heo, đem Bình An từ trên xuống dưới quét một lần.
” Tiền tài trợ hội học sinh hình như toàn bộ là do Bình An chi nhỉ, họ có thể không nịnh bợ có thể không lấy lòng sao?” Vi Úy Úy cười nói.
Bình An cười nói, “Các cậu nói xem, sang năm tớ tranh cử chức Hội Chủ Tịch Học Sinh. . . . . . Có thể thành công hay không đây?”
Trước kia gia nhập hội học sinh chỉ là vì giết thời gian, nhưng bây giờ cô không muốn thành đóa hoa tầm gởi ngây ngô cái gì cũng không hiểu, chỉ biết lệ thuộc vào người khác nữa, cô sẽ đi con đường khác kiếp trước, nên bắt đầu thay đổi từ trước mắt đi.
Cô dĩ nhiên biết mình có thể tiến vào hội học sinh cũng không phải do năng lực làm việc mà là bối cảnh gia đình, bọn họ cũng xem cô là thần tài, cũng hết sức nịnh bợ lấy lòng cô, cũng chỉ là bởi vì cô là con gái một của chủ tịch tập đoàn Phương thị Thành phố G Phương Hữu Lợi, có thể mang cho bọn họ không ít chỗ tốt, cô trước kia thì không sao cả, dù sao có thể giúp thì sẽ tận lực giúp
Nếu bối cảnh gia đình có thể mang đến cho cô nhiều chỗ tốt như vậy, sao cô lại không lợi dụng điểm này thay đổi hình tượng của mình?
“Chỉ bằng cậu mà muốn trở thành Hội Chủ Tịch Học Sinh? Nằm mơ giữa ban ngày đi cưng.” Kỷ Túy Ý không khách khí đánh vỡ hi vọng của cô.
Bình An cười ha hả, có chút quyết tâm thì không cần phải nói ra .
Điện thoại trong túi đột nhiên rung , Bình An lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn cái tên hiển thị điện tới trên màn ảnh, đôi mày thanh tú cau lại .
Thấy dáng vẻ khẽ chán ghét này của cô, Tống Tiếu Tiếu dán sát người vào cười hỏi, “Sao lại không nghe điện thoại?”
Vừa nhìn, là Lê Thiên Thần!
Bình An nhún vai với cô một cái, đè xuống nút trả lời.
“Alo, anh Thiên Thần à.” Cô khách khí mở miệng.
Bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp nhã nhặn của Lê Thiên Thần, “Bình An, tối nay có một tiệc rượu, em có muốn đi không?”
“A, tối nay em không rãnh, tối nay. . . . . . Xin nghỉ quá lâu, rất nhiều chuyện phải bận rộn.” Bình An không hề do dự kiếm cớ cự tuyệt.
Lê Thiên Thần ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị Bình An cự tuyệt, “Vị học tỷ đó cũng ở đây, không phải em muốn gặp mặt cô ấy sao?”
“Ha ha, còn nhiều thời gian, còn nhiều cơ hội gặp mặt mà.” Bình An cười nói.
“Được rồi, thứ sáu này anh sẽ đến đón em về nhà.” Thanh âm Lê Thiên Thần nhàn nhạt nói.
“Được!” Bình An cúp điện thoại.
Ba người khác mở to hai mắt nhìn cô, giơ ngón tay cái lên với cô, rất vui mừng dùng sức gật đầu.
Bốn người vui vẻ ăn cơm trưa, bởi vì buổi chiều không có khóa, cho nên các cô định đến khu dành cho sinh viên gần trường học đi sạo, các cô thật lâu không cùng nhau đi dạo phố .
“Nguyên đán nghỉ ba ngày, các cậu có tiết mục gì không?” Kỷ Túy Ý nắm Vi Úy Úy đi ở phía trước, quay đầu hỏi Tống Tiếu Tiếu cùng Phương Bình An phía sau.
“Gõ chữ, xem tiểu thuyết.” Tống Tiếu Tiếu lộ ra nụ cười nhẹ, “Đã ngừng hơn hai ngày, ngừng nữa mình sẽ bị đuổi giết!”
“Sao tiểu thuyết tình dục của cậu nhiều người đọc si mê như vậy nhỉ? Quả nhiên trẻ con bây giờ đều thực không thuần khiết a.” Phương Bình An cố ý ngạc nhiên hỏi. Tống Tiếu Tiếu gõ đầu cô, “Con nhóc chết tiệt, cậu mới tình dục á!”
“Lần trước trên xe bus công cộng, mình thấy một đôi BL heo mập đang liếc mắt đưa tình, khi về nhà cô muốn phát nôn, mình thề từ nay về sau không xem nữa, hiện tại đang thịnh hành thể loại, xuyên qua, điền văn, trách đấu.” Kỷ Túy Ý cười trả lời.
Phương Bình An bình thường cũng thích xem tiểu thuyết, cẩn thận hồi tưởng một chút, dường như vào năm 2008 là lúc thể loại trạch đấu, cùng thể loại điền văn đang thịnh hành, năm2010 mới bắt đầu lưu hành truyện trọng sinh…
Trọng sinh sao…
“Tiếu Tiếu, cậu có biết viết truyện trọng sinh không?” Phương Bình An hưng phấn mà lôi kéo Tống Tiếu Tiếu, “Viết một cô công chúa đáng yêu xinh đẹp lầm tin người, bị người ta hại thảm, sau đó bị hại đã chết, tiếp theo đó trọng sinh về lúc còn trẻ để báo thù … Như thế nào? Đề tài thực đáng giá để viết nhỉ?”
“Trọng sinh? Cùng xuyên qua đến trên người người khác có gì khác nhau?” Tống Tiếu Tiếu khẽ cười hỏi.
“Đương nhiên!” Đáy mắt Phương Bình An thoáng quá một chút bi thương, bên miệng tươi cười sáng lạn ngọt ngào như trước, “Có bao nhiêu người trong cuộc đời đã làm sai bao nhiêu chuyện, nhưng đều không có được cơ hội để làm lại, nếu có thể trọng sinh, đó không phải là có thể sửa đổi sao? Vậy sẽ không dựa theo vận mệnh trước đó để sóng nữa, có thể thay đổi rất nhiều rất nhiều chuyện.”
” “Những thứ sau này làm tổn thương mình, những thứ sau này sẽ làm cho mình làm việc ngốc bị thân bại danh liệt, không phải có thể tránh được sao? Nếu như có một người. . . . . . Thật vất vả mới được cùng người mình thầm mến nhiều năm kết hôn, chồng của mình lại cùng bạn gái của cha mình cấu kết với nhau, sau đó kết hợp với nhau để âm mưu hại nữ chính, hãm hại nữ chính thân bại danh liệt, tức chết cha của nữ chính, lại đem nữ chính nhốt vào bệnh viện thần kinh. ,. . . . Nữ chính sau khi chết được Trọng sinh, không phải có thể báo thù sao ?Các cậu thấy nội dung truyện này thế nào?” Phương Bình An cười đùa hỏi.
Kỷ Túy Ý cùng Tống Tiếu Tiếu đồng thời cười gượng ba tiếng, ra dáng như vừa bị sét đánh trúng, trăm miệng một lời, “Cẩu huyết Thiên Lôi!”
Thực tế không phải luôn cẩu huyết Thiên Lôi hơn so với tiểu thuyết sao?
“Chỉ là dề tài xưa này thật đáng giá viết nha.” Tống Tiếu Tiếu ôm cánh tay Bình An, “Huống chi bây giờ còn chưa có người nào viết loại đề tài Trọng sinh này, cẩu huyết Thiên Lôi thì sao cũng sẽ không có ai nói, dù sao tớ cũng chỉ là người phàm thôi.”
“Ngao, đến lúc đó tớ nhất định sẽ ủng hộ hết mình.” Phương Bình An ôm lấy cô ấy cọ xát mấy cái, oán hận của cô không thể nói ra được, nhưng có thể thông qua ngòi bút của Tiếu Tiếu viết ra, cũng là một loại phát tiết.
” Đừng đem độc giả nữ ngoài khét trong sống hết mới phải.” Kỷ Túy Ý cười to nói.
“Tiếu Tiếu, nhất định phải có thịt, phải có thịt!” Khônthành phố Gt không vui Vi Úy Úy mãnh liệt yêu cầu nói.
“Quả là cô bé không trong sáng mà.” Kỷ Túy Ý khinh bỉ nở nụ cười.
Bốn người ở lối đi bộ rộng rãi cãi nhau ầm ĩ, liền nhìn thấy đối diện có một nam một nữ đi tới.
“Bình An học muội, em trở về trường học rồi à?” Cùng Bình An chào hỏi là cô gái thanh tú mắt đen, cột tóc đuôi ngựa , lỗ mũi hơi gãy, nhưng ngũ quan nhìn chung cũng tạm được.
Bình An nhìn cô sửng sốt một chút, rất cố gắng hồi tưởng người này, “A, YES Phùng học tỷ?”
Bộ trưởng bộ học tập Phùng Ngọc Đình? Thiếu chút nữa quên mất, lúc học đại học Phùng Ngọc Đình không phải là người biết chưng diện, cho đến khi ra ngoài làm việc, mới dần dần học biết trang điểm, thành khôn khéo có thể làm lãnh đạo của thành phố.
“Bình An.” Nam sinh cao lớn cường tráng đứng bên cạnh Phùng Ngọc Đình, cắt đầu húi cua, thoạt nhìn rất có tinh thần, Bình An nhận được hắn là ai, là người của Bộ Thể Dục, hình như học hơn cô hai khóa, tương lai sẽ là trưởng Bộ Thể Dục, gọi là Chu Chí Cương.
Bình An theo chân bọn họ gật đầu một cái, “Cám ơn các anh chị, em không sao rồi.”
“Vậy thì tốt, năm giờ chiều nhớ đến phòng làm việc họp nha.” Phùng Ngọc Đình cười híp mắt nói với Bình An.
“A, vâng ạ.” Bình An gật đầu một cái, cô đã quên, lúc mới vừa tựu trường cô bị lôi kéo vào hội học sinh. . . . . .
Hàn huyên mấy câu, Phùng Ngọc Đình mới cùng Chu Chí Cương rời đi.
Kỷ Túy Ý hừ lạnh một tiếng, “Nhìn dáng vẻ cô ta mà xem, bộ mặt nịnh bợ.”
“Nhà giàu có quả nhiên có nhân duyên tương đối khá nhỉ.” Ánh mắt Tống Tiếu Tiếu tựa như đánh giá chất lượnthành phố Gt heo, đem Bình An từ trên xuống dưới quét một lần.
” Tiền tài trợ hội học sinh hình như toàn bộ là do Bình An chi nhỉ, họ có thể không nịnh bợ có thể không lấy lòng sao?” Vi Úy Úy cười nói.
Bình An cười nói, “Các cậu nói xem, sang năm tớ tranh cử chức Hội Chủ Tịch Học Sinh. . . . . . Có thể thành công hay không đây?”
Trước kia gia nhập hội học sinh chỉ là vì giết thời gian, nhưng bây giờ cô không muốn thành đóa hoa tầm gởi ngây ngô cái gì cũng không hiểu, chỉ biết lệ thuộc vào người khác nữa, cô sẽ đi con đường khác kiếp trước, nên bắt đầu thay đổi từ trước mắt đi.
Cô dĩ nhiên biết mình có thể tiến vào hội học sinh cũng không phải do năng lực làm việc mà là bối cảnh gia đình, bọn họ cũng xem cô là thần tài, cũng hết sức nịnh bợ lấy lòng cô, cũng chỉ là bởi vì cô là con gái một của chủ tịch tập đoàn Phương thị Thành phố G Phương Hữu Lợi, có thể mang cho bọn họ không ít chỗ tốt, cô trước kia thì không sao cả, dù sao có thể giúp thì sẽ tận lực giúp
Nếu bối cảnh gia đình có thể mang đến cho cô nhiều chỗ tốt như vậy, sao cô lại không lợi dụng điểm này thay đổi hình tượng của mình?
“Chỉ bằng cậu mà muốn trở thành Hội Chủ Tịch Học Sinh? Nằm mơ giữa ban ngày đi cưng.” Kỷ Túy Ý không khách khí đánh vỡ hi vọng của cô.
Bình An cười ha hả, có chút quyết tâm thì không cần phải nói ra .
Điện thoại trong túi đột nhiên rung , Bình An lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn cái tên hiển thị điện tới trên màn ảnh, đôi mày thanh tú cau lại .
Thấy dáng vẻ khẽ chán ghét này của cô, Tống Tiếu Tiếu dán sát người vào cười hỏi, “Sao lại không nghe điện thoại?”
Vừa nhìn, là Lê Thiên Thần!
Bình An nhún vai với cô một cái, đè xuống nút trả lời.
“Alo, anh Thiên Thần à.” Cô khách khí mở miệng.
Bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp nhã nhặn của Lê Thiên Thần, “Bình An, tối nay có một tiệc rượu, em có muốn đi không?”
“A, tối nay em không rãnh, tối nay. . . . . . Xin nghỉ quá lâu, rất nhiều chuyện phải bận rộn.” Bình An không hề do dự kiếm cớ cự tuyệt.
Lê Thiên Thần ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị Bình An cự tuyệt, “Vị học tỷ đó cũng ở đây, không phải em muốn gặp mặt cô ấy sao?”
“Ha ha, còn nhiều thời gian, còn nhiều cơ hội gặp mặt mà.” Bình An cười nói.
“Được rồi, thứ sáu này anh sẽ đến đón em về nhà.” Thanh âm Lê Thiên Thần nhàn nhạt nói.
“Được!” Bình An cúp điện thoại.
Ba người khác mở to hai mắt nhìn cô, giơ ngón tay cái lên với cô, rất vui mừng dùng sức gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.