Bình An Trọng Sinh

Chương 247: Chó cắn chó

Dư Phương

11/03/2017

“Về việc có báo tung tin bịa đặt rằng tôi và cậu Liên là cha con, tôi cảm thấy rất buồn cười. Tôi yêu gia đình và vợ con tôi, nên tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến họ. Tôi hoàn toàn có lý do để khẳng định đây là hành động phỉ báng mà một số người cố ý muốn bôi nhọ thanh danh của tôi... Tôi không biết đối phương làm như vậy là có lý do gì, nhưng hy vọng đối phương có thể thu tay lại, đừng tiếp tục làm những chuyện bất nhân như vậy...”

Trên TV, Đoàn Quan Quần mặc âu phục đang cùng vợ phát biểu chính thức, giải thích về tin tức gần đây rằng ông ta có con riêng.

“Tôi tin tưởng vào chồng tôi. Anh ấy rất yêu thương gia đình, đồng thời cũng là một người đàn ông chí công vô tư...”

“Lão nghĩ lão đang tham gia tranh cử Tổng thống Mỹ hay sao vậy? Bày đặt phát biểu sơn son thếp vàng lên mặt.” Bình An ngồi tại văn phòng Phương Hữu Lợi nhìn lên TV LCD trên vách tường đang đưa tin, mặt mang nụ cười giễu cợt.

Phương Hữu Lợi bình thản nhìn màn hình TV, trầm giọng nói, “Kiểu này không giống với tác phong của Đoàn Quan Quần lắm, chắc hẳn có người nào đó đã gợi ý cho hắn làm thế này, nhằm cố ý công kích Trương Giang Ninh.”

Bình An tức cười, “Giờ có phải là toàn dân tuyển cử đâu, lão làm vậy có nghĩa lý gì!”

“Thời buổi này không chỉ có minh tinh mới cần xây dựng hình tượng, mà quan chức cũng vậy. Hai năm qua, trong cảm nhận của dân chúng Thành phố S thì Trương Giang Ninh là một viên chức rất mẫn cán, thực hiện đầy đủ phận sự của mình. Đoàn Quan Quần làm như vậy chính vì muốn công kích Trương Giang Ninh.” Phương Hữu Lợi nói.

Bình An cười nhạo một tiếng, “Thật là hành vi vừa nhàm chán vừa buồn cười!”

“Đoàn Quan Quần làm như vậy... chẳng đem lại cho Liên Kiến Ba chút xíu ích lợi gì.” Phương Hữu Lợi hạ giọng, “Dạo này con phải cẩn thận đấy, Liên Kiến Ba tính tình rất ác độc, không biết sẽ còn làm ra chuyện gì.”

“Ba, ba yên tâm, con sẽ cử người canh chừng hắn.” Bình An nói.

Cũng đang nhìn đoạn tin TV này còn có Liên Kiến Ba.

Tất cả những gì có thể ném được xung quanh đều đã bị hắn quăng sạch, văn phòng là một đống hỗn độn. Hắn không thể tin nhìn chằm chằm vào TV, nhìn người đàn ông đang dùng vẻ mặt thâm tình nhìn sang vợ mình, nói những lời nhảm nhí đại loại như sẽ vĩnh viễn yêu thương bảo bọc gia đình gì gì đó.

Trân trọng gia đình? Vậy hắn và mẹ hắn được xem là cái gì?

Quan hệ cha con nghe buồn cười? Vậy hắn là con của ai sinh ra?

Liên Kiến Ba đập bùm bùm mấy cái lên mặt bàn, nỗi phẫn nộ vì bị phản bội và vứt bỏ bao trùm toàn thân. Tự đáy lòng hắn có một nỗi kích động khát máu, rất muốn phát tiết một cách bạo lực để thoát khỏi nỗi uất ức cực kỳ khó chịu này.

Hắn cầm lấy đồ điều khiển ném mạnh vào TV, rồi giật chìa khóa xe đùng đùng rời khỏi văn phòng.

Trong căn phòng nhỏ hẹp của nhà trọ, Lê Thiên Thần miệng ngậm thuốc lá, nhìn vào màn hình TV bé tẹo, nghe từng câu nói của Đoàn Quan Quần mà phát ra tiếng cười lạnh trào phúng.

Hai kẻ kia không hổ là cha con, đều ích kỷ vô liêm sỉ như nhau!

Đoàn Quan Quần cho là làm vậy là có thể vãn hồi hình ảnh đã bị tổn thương của lão sao? Một ý nghĩ quá ngây thơ buồn cười! Cha con bọn chúng đã hại hắn phải trốn chui trốn lủi như chuột như vậy, suốt ngày chỉ có thể trốn trong căn phòng bẩn thỉu này mà không thể làm bất cứ cái gì.

“Ăn cơm!” Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Đỗ Hiểu Mị xách theo hai hộp cơm đi vào, khuôn mặt vốn tinh xảo xinh đẹp giờ không được trang điểm trông hơi vàng vọt, tóc không được để ý tỉ mỉ nên rối tung xám xịt.



Đây đâu còn là một Đỗ Hiểu Mị xinh đẹp động lòng người! Ngay cả so với một phụ nữ nội trợ bình thường cũng còn không bằng.

“Sao lại là thịt gà, không có thức ăn khác à? Thịt gà này vừa nhìn đã biết đồ cũ nấu lại rồi.” Lê Thiên Thần mở hộp cơm ra, nhìn đến thức ăn bên trong thì chán ghét nhăn mày lại.

Đỗ Hiểu Mị đóng sầm cửa, la to, “Vậy anh muốn ăn gì? Bò bít tết cao cấp hả? Có cơm mà ăn là may rồi, anh nghĩ anh còn có tư cách để kén cá chọn canh à?”

“Cô nói vậy là ý gì? Cảm thấy ăn mấy thứ này cùng tôi là uất ức lắm phải không?” Lê Thiên Thần giận tái mặt, cau có nhìn Đỗ Hiểu Mị.

Đỗ Hiểu Mị cười gằn vài tiếng, “Chẳng lẽ tôi không uất ức được sao? Hay là tôi phải ngàn ơn vạn tạ anh vì phải bỏ một cuộc sống tự do thoải mái để trốn trốn tránh tránh khắp nơi theo anh?”

“Cô nghĩ cô sẽ tốt hơn đấy à? Đỗ Hiểu Mị, trong mắt những kẻ đó, cô chẳng qua chỉ là một con đĩ!” Lê Thiên Thần nhồm nhoàm nhai cơm, vừa lớn tiếng giễu cợt Đỗ Hiểu Mị.

“Con đĩ?” Đỗ Hiểu Mị tức giận đến muốn đè đầu Lê Thiên Thần vào hộp cơm, “Tôi làm nhiều như vậy là vì ai? Hả? Đáng lẽ tôi phải có một cuộc sống tốt hơn, nhưng bây giờ đã thành kiểu gì? Anh nghĩ anh là ai? Vẫn còn là Phó Tổng Giám Đốc Phương Thị mà người người nịnh bợ đấy à? Lê Thiên Thần, anh đang là tội phạm bị truy nã, ngay cả thằng ăn mày còn không bằng. Thằng ăn mày còn có thể tự do đi lại trên đường, anh có làm được không? Anh dám không?”

Lê Thiên Thần cầm hộp cơm trong tay ném thẳng vào mặt Đỗ Hiểu Mị, “Câm miệng! Cô con mẹ nó câm miệng cho tôi! Nếu không vì cô mồi chài Đoàn Quan Quần thì tôi sẽ có ngày hôm nay sao? Hả?”

Đồ ăn đầy dầu mỡ trượt dọc theo mặt Đỗ Hiểu Mị rơi xuống quần áo, tóc tai đầu cổ đầy cơm, trên vai còn có một miếng cánh gà. Hốc mắt ả đỏ lên, phủi mạnh vài hạt cơm dính trên mặt, “Phải, bây giờ thì anh trách tôi, thế lúc trước khi gặp ngõ cụt ở Thành phố S thì ai muốn tôi đi khơi thông quan hệ? Nếu như không vì anh, tôi sẽ rơi vào tay Đoàn Quan Quần, sẽ bị lão cưỡng ép đi làm những chuyện phạm pháp kia sao? Chính anh cũng vui lòng làm chó cho lão mà.”

“Nếu không vì cứu cô, tôi sẽ mẹ nó giúp lão rửa tiền à?” Lê Thiên Thần mắng.

Đỗ Hiểu Mị cười lạnh, “Vì tôi? Lê Thiên Thần, tôi xin anh, đừng nói dễ nghe như vậy. Anh rửa tiền cho Đoàn Quan Quần là vì chính anh thôi. Anh nghĩ lại đi, hai năm qua anh nhận được từ lão bao nhiêu chỗ tốt? Suy nghĩ và việc làm của anh chả dính dáng gì tới tôi cả, đừng nói cứ như là anh đối với tôi tốt lắm vậy.”

“Được rồi, chúng ta đừng cãi nữa, vẫn nên nghĩ xem tiếp theo nên làm cái gì!” Lê Thiên Thần chán nản kêu lên, cau mày nhìn Đỗ Hiểu Mị, giọng nhu hòa xuống, “Anh rất xin lỗi, em đi tắm trước đi!”

Đỗ Hiểu Mị cắn cắn môi, xoay người đi vào phòng tắm. Ngay lúc cửa được đóng lại, ả không nén được nữa mà nước mắt lập tức tràn mi, ngồi xổm xuống vùi đầu vào tay khóc nức lên.

Tại sao ả phải sống cuộc sống đê tiện thế này? Đây không phải là cái ả muốn. Đáng lý ra ả phải được ăn mặc trang điểm đẹp đẽ, có một cuộc sống thượng lưu được người người hâm mộ mới đúng.

Cuộc sống thế này so với kỹ nữ còn không bằng!

Từ văn phòng ra, Liên Kiến Ba điên cuồng phóng xe thể thao trên đường như làm thế mới có thể phát tiết được nỗi phẫn nộ tự đáy lòng vậy. Điện thoại di động đặt trên ghế lái phụ vẫn vang không ngừng, tiếc là thanh âm đó đã bị tiếng động đua xe điếc tai che lấp nên số cuộc gọi nhỡ liên tục tăng lên.

Không cần nhìn hắn cũng biết đó là điện thoại từ Đoàn Quan Quần và mẹ. Hắn biết họ sẽ nói gì, mà hắn hiện tại chẳng muốn nói bất cứ điều gì với họ hết.

Màn hình di động vẫn tiếp tục chớp tắt, hắn mất kiên nhẫn nhìn thoáng qua.

Gì --

Hắn đột ngột đạp phanh, nheo mắt lại nhìn. Cái tên hiện trên màn hình lúc này khác những cái trước, không phải là Đoàn Quan Quần cũng không phải là mẹ hắn.

Lê Thiên Thần!



Gần như ngay lập tức, Liên Kiến Ba tắt nhạc, cầm di động lên nghe, “F*ck con mẹ đĩ thối nhà mày, ông giết mày chết.”

Tiếng cười khoái trá của Lê Thiên Thần truyền tới, “Liên thiếu gia thật nóng tính ha, thế nào, ai chọc mày mất hứng vậy?”

“Con mẹ nó, mày đừng giả bộ. Giờ mày đang ở đâu?” Mặt Liên Kiến Ba đầy ngoan độc, đáy mắt giận dữ nổi lên vẻ sát ý.

“Tao mà cho mày biết tao ở đâu thì tao làm gì còn mạng để sống? Liên Kiến Ba, cha con mày thật ngoan độc, gạt tao rời Thành phố G sau đó đổ mọi tội danh cho tao, để tao thay mày ngồi tù. Chiêu này tốt thật đấy chứ.” Lê Thiên Thần cười lạnh nói, nói đến lời cuối đã không kềm được mà lớn tiếng lên.

Liên Kiến Ba nắm chặt quả đấm, cười ha ha nói, “Hiểu lầm rồi! Người muốn cho mày ngồi tù không phải là tao mà là Phương Bình An, những kẻ kia không phải bị tao mua mà là bị Phương Bình An mua, bọn họ muốn đóng đinh mày.”

Lê Thiên Thần mắng một tiếng, “F*ck! Con mẹ nó, mày coi tao là con nít ba tuổi đấy hả. Liên Kiến Ba, mày cho là tao còn tin bọn mày sao? Tao cho mày biết, nếu mày không rửa sạch tội cho tao thì mày biết rồi đấy, hai cha con mày đã làm gì tao đều có chứng cớ!”

“Giờ mày muốn gì?” Giọng Liên Kiến Ba gằn xuống. Hắn biết Lê Thiên Thần nhất định sẽ tìm hắn, cũng biết hắn ta có chứng cớ... Cho nên mới tính trước khi cảnh sát tóm được thằng chó đẻ này thì thần không biết quỷ không hay xử lý hắn trước.

“Tạ Hồng Phương do ai giết, chắc mày rõ hơn tao. Liên Kiến Ba, thùng phân này đáng ra mày không nên để tao gánh.” Lê Thiên Thần cười lạnh, “Tao đã gọi cho Đoàn Quan Quần, cha con tụi mày nên suy tính cho tốt đi!” Nói xong, liền tắt điện thoại.

F*ck! Liên Kiến Ba giơ tay định ném điện thoại ra ngoài, nhưng sực nhớ vừa rồi đã đập nát một cái rồi, giờ cái này là công cụ liên lạc duy nhất nên đành nhịn xuống, không có quăng ra ngoài cho hả giận.

Mặt mày hắn tối đen, đang nghĩ phải làm thế nào để Lê Thiên Thần lấy không ra được chứng cứ thì điện thoại di động lại vang lên.

Liên Kiến Ba nhìn tới tên người gọi đến, nhấn phím nhận, “Nghe...”

“Kiến Ba, tin tức hôm nay chắc con thấy rồi? Hy vọng con thông cảm nỗi khó xử của ba. Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất, ba không thể để cho những tin tức này phá hủy hình tượng mà ba vất vả lắm mới tạo dựng được.” Ngay lúc Liên Kiến Ba vừa tiếp thông điện thoại thì Đoàn Quan Quần lập tức ngữ trọng tình thâm nói ra như thế, thanh âm dường như có vẻ nghẹn ngào.

“Vì sự nghiệp của ông nên tôi và mẹ có thể làm vật hy sinh sao?” Liên Kiến Ba nhàn nhạt hỏi.

Đoàn Quan Quần im lặng một lúc, “Sớm muộn gì ba cũng sẽ đem lại công bằng cho mẹ con con.”

Liên Kiến Ba cười nhạo một tiếng, lời này hắn đã nghe hai mươi mấy năm rồi.

“Kiến Ba, Lê Thiên Thần có gọi điện thoại cho ba!” Hiện tại, Đoàn Quan Quần không có thời gian lẫn tinh thần sức lực đâu để trấn an cảm xúc của con trai, lão ta chỉ muốn dọn dẹp sạch sẽ tất cả những chướng ngại vật.

“Hắn cũng gọi cho con.” Liên Kiến Ba miễn cưỡng đáp, “Còn uy hiếp nếu con không rửa sạch tội cho hắn thì hắn sẽ lập tức đưa bằng chứng việc chúng ta rửa tiền đến Cục Giám sát Cán bộ. Ha ha, ba nói xem, nếu hắn trình chứng cứ lên thì cái chức Bí thư Thị Ủy này ba còn làm được không?”

“Nếu hắn đưa chứng cứ ra, con mất mạng theo ba thì cũng được đi, nhưng người bên cạnh chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm. Con cho rằng người bên trên sẽ bỏ qua cho chúng ta à? Sẽ để yên cho chúng ta nhận thẩm vấn sao?” Đoàn Quan Quần lớn tiếng, “Nếu con không muốn gặp ‘tai nạn’ thì ngay bây giờ phải tìm cho ra Lê Thiên Thần. Nó còn sống thì chúng ta sẽ chẳng tốt lành gì đâu!”

“Vậy án kiện của con bây giờ làm sao đây?” Liên Kiến Ba cắn răng hỏi.

Đoàn Quan Quần vội vàng nói, “Ba sẽ nghĩ biện pháp cho con. Vậy đi, mau làm việc đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bình An Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook