Chương 44: cơm tối ấm áp
Dư Phương
17/02/2017
Đưa Nghiêm Túc đi, Bình An cùng Phương Hữu Lợi trở lại phòng làm việc
trên lầu, Lê Thiên Thần trầm mặc đi ở phía sau bọn họ, ánh mắt vẫn rơi
vào trên khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Bình An, khi cô mỉm cười đôi
mắt trong suốt giống như mặt nước hồ.
Lê Thiên Thần cảm giác mình lập tức đã rơi vào ánh thu ba ấy, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có, cứ như thế mà trầm mê không thôi.
"Ba, chúng ta có hợp tác cùng Nghiêm thị sao?" Bình An kéo cánh tay Phương Hữu Lợi, hỏi thật tò mò, một đôi mắt trong suốt sáng ngời vụt lấp lánh lấp lánh.
"Chỉ là có chung ý tưởng." Phương Hữu Lợi cười đem mớ tóc rối trên đầu Bình An vuốt thẳng.
"Nghiêm Túc muốn cùng ba hợp tác cái gì?" Mặc dù trong lòng có tính toán, Bình An vẫn hỏi ra ngoài.
Phương Hữu Lợi cúi đầu nhìn lướt qua cô, "Con thân với Nghiêm Túc lắm à?"
Bình An không nhìn thấy ánh mắt như có điều suy nghĩ của Phương Hữu Lợi, chỉ là cười nói, "Ba không biết sao, Nghiêm Túc là cháu trai của Nghiêm lão phu nhân, chính là bà bà xinh đẹp mà con hay nhắc lúc nhỏ đó, lần trước có gặp ở nhà ngoại."
"A! Con nhắc ba mới nhớ." Phương Hữu Lợi bừng tỉnh hiểu ra, nở nụ cười, "Vậy sao con lại thiếu anh ta một bữa cơm vậy?"
Trên mặt Bình An thoáng qua một chút do dự, cái này liên quan tới việc cô muốn mở cửa hiệu, bây giờ cô còn không muốn cho ba biết."Lần trước...... Anh ấy mời con ăn cơm, nên giờ con phải mời lại."
Đứa nhỏ này không phải loại cao nhân am hiểu nội tâm mênh mông bề ngoài thâm trầm khó lường, Phương Hữu Lợi vừa nhìn ánh mắt của cô liếc một vòng, cũng biết cô chưa có hoàn toàn nói thật. Nghiêm Túc không phải là người dễ dàng mời người khác ăn cơm như vậy.
Huống chi còn là một cô bé, không phải anh ta muốn thông qua Bình An mà quan hệ gần hơn, tiếp theo thúc đẩy Phương thị cùng Nghiêm thị hợp tác chứ?
Ý niệm chợt lóe lên, Phương Hữu Lợi rất nhanh lại cảm thấy không thể có chuyện này, Nghiêm Túc không giống loại người dùng thủ đoạn này.
Phương Hữu Lợi rối rắm, đối với người trẻ tuổi mình không cách nào nhìn thấu dễ dàng, làm ông hoàn toàn nghi ngờ hành động của người ta, nhưng lại hoàn toàn không hề cân nhắc qua người ta có phải đối với con gái ông có ý khác hay không. Bởi vì trong sự hiểu biết của ông, Bình An chỉ là cô gái nhỏ, mà Nghiêm Túc đã có thể cùng ông ngồi ngang hàng ở trên bàn đàm phán nói chuyện làm ăn rồi, nói đơn giản, chính là chú lớn cũng cháu gái nhỏ(*), hoàn toàn không thể xảy ra chuyện tình cảm gì được, tuyệt đối là hai đường thẳng song song.
(Nguyên văn đại thúc và tiểu loli, nên các bạn đã hiểu sao QH gọi là Nghiêm đại thúc rồi nhé
"A, không có gì, đang suy nghĩ một phương án." Phương Hữu Lợi lấy lại tinh thần, cười nói với Bình An, ông nghĩ mãi không thông vì sao Nghiêm Túc lại mời Bình An ăn cơm, cũng nhìn ra được Bình An cũng không muốn nhiều lời, ông đương nhiên không tiện hỏi nữa, con gái trưởng thành là cần không gian đó mà.
"Ba, ba vẫn chưa trả lời con đó, Nghiêm Túc muốn cùng Phương thị hợp tác cái gì?" Bình An dĩ nhiên không nhìn ra các loại ý tưởng trong lòng Phương Hữu Lợi lúc này, cô tương đối quan tâm là cuối cùng Phương thị có đồng ý hợp tác với Nghiêm thị về Phượng Hoàng thành đó không.
Bọn họ đã trở lại phòng làm việc của Phương Hữu Lợi, Bình An kéo tay Phương Hữu Lợi ngồi xuống tại ghế sa lon.
Lê Thiên Thần đi theo phía sau bọn họ, đem văn kiện cầm trong tay đặt ở trên bàn làm việc, nghe được Bình An vẫn còn đang hỏi về chuyện Nghiêm Túc, ngực giống như nén lại một chút buồn phiền.
"Phương thị không nhất định phải cùng Nghiêm thị hợp tác, Bình An, chúng ta có năng lực độc lập khai phá bất kỳ hạng mục nào." Lê Thiên Thần đi tới, ngồi xuống ở đối diện cô.
Phương Hữu Lợi gật đầu một cái, cười hỏi Bình An, "Sao con lại quan tâm chuyện cùng Nghiêm thị hợp tác vậy?"
"Tôi dĩ nhiên biết về tiền bạc thì Phương thị không thành vấn đề, nhưng có hạng mục tốt dĩ nhiên không thể bỏ qua." Bình An nhíu nhíu mày, cũng không thừa nhận lời nói của Lê Thiên Thần. Dù tập đoàn có tiền bạc hùng hậu thế nào, cũng không thể tùy tiện buông tha cho hạng mục có thể kiếm tiền.
“Bình An, không phải Nghiêm Túc cho em đến làm thuyết khách đó chứ." Lê Thiên Thần cố làm ra vẻ thoải mái mà hỏi, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
Bình An nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta, "Nghiêm Túc còn không đến mức cần tôi đảm đương thuyết khách."
Nghiêm Túc có một loại khí chất tự tin cùng cao cao tại thượng bẩm sinh, mà Lê Thiên Thần anh vĩnh viễn cũng học không được, không phải nói Lê Thiên Thần không ưu tú không tự tin, Lê Thiên Thần cũng là người đàn ông ưu tú, chỉ là anh ta xuất thân cũng không phải là cao, cho nên coi như hôm nay vị trí của anh ta ở Tập đoàn Phương thị tương đối cao, nhưng tự ti đã ẩn trong xương cốt của anh ta vẫn không thể hoàn toàn tiêu diệt.
Loại tự ti này của anh ta nếu đem so với sự bình tĩnh của Nghiêm Túc, liền hết sức rõ ràng rồi.
Cho nên nghe được Bình An liến thoắng đều đang nói giúp Nghiêm Túc, thì Lê Thiên Thần càng them không yên lòng: “Em cẩn thận, đừng bị anh ta lợi dụng."
Bình An đột nhiên liền nở nụ cười, nhưng mà đáy mắt một chút nụ cười cũng không có, "Theo ý của anh, tôi dễ dàng bị người khác lợi dụng như vậy sao?"
Biết Bình An tức giận, Lê Thiên Thần có chút ảo não, anh ta vẫn chưa theo đuổi cô trở về bên cạnh anh ta tại sao có thể dễ dàng liền bị người ngoài ảnh hưởng tâm tình của mình, thanh âm lập tức mềm mại, "Bình An, anh không phải ý này."
Phương Hữu Lợi chỉ coi bọn họ là đang giận dỗi, cười hoà giải, "Được rồi, được rồi, hiện tại không nói chuyện công việc, cũng đã trễ rồi, Bình An, chúng ta nên đến nhà bà ngoại."
"Dạ, ba rất lâu không có ăn cơm cùng bà ngoại rồi." Bình An nở nụ cười, không hề nhìn Lê Thiên Thần nữa.
Phương Hữu Lợi cười ha hả, ánh mắt cơ trí ở trên mặt của Lê Thiên Thần chuyển tới Bình An, ý định hai người của trẻ tuổi này càng ngày ông càng nhìn không ra rồi, giống như lập tức thay đổi nhân vật, trước kia là Bình An tìm mọi cách mà đối xử tốt với Lê Thiên Thần, bây giờ là Lê Thiên Thần cẩn thận từng li từng tí đối đãi với Bình An......
Là ông già rồi, hay là tình cảm của giới trẻ quá rắc rối?
Nếu như Lê Thiên Thần có thể trở thành con rể của ông, đương nhiên ông cảm thấy không tệ, nhưng trước tiên là phải do Bình An thật lòng thích. Ai ai cũng nói Bình An không có kiên nhẫn thích thứ gì lâu, cảm tính của con bé đối với Lê Thiên Thần không bằng trước kia, ông cũng không tiện cưỡng chế yêu cầu cô. Cho nên, người nối nghiệp của Tập đoàn Phương thị tất nhiên quan trọng, nhưng hạnh phúc của con gái cũng quan trọng hơn rất nhiều.
Ông vẫn nên lựa chọn thái độ đứng một bên để quan sát, để cho bọn họ tự mình phát triển đi thôi.
Lê Thiên Thần theo chân bọn họ cùng đi ra khỏi phòng làm việc, đưa mắt nhìn Phương Hữu Lợi cùng Bình An rời khỏi.
Bình An lái xe cùng Phương Hữu Lợi đến khu biệt thự ở dưới Bạch Vân Sơn, Viên lão phu nhân hôm nay tự mình xuống bếp, lúc cha con Phương Hữu Lợi vừa tới, bữa ăn tối đã chuẩn bị xong cả rồi.
"Oa, là canh cá trích." Bình An đi theo sau lưng Viên lão phu nhân vào phòng bếp, mở nồi nhìn xem, là canh đậu xanh cá trích là món ruột của bà ngoại.
"Đi ra ngoài chờ, đi vào xem náo nhiệt gì." Viên lão phu nhân sợ Bình An nóng, vội vàng tới lấy tay cô ra.
Bình An thuận tay liền lấy một khối thịt gà bỏ vào trong miệng.
Viên lão phu nhân buồn cười vừa tức giận vỗ vỗ tay của cô, "Rửa tay chưa? Thế này sao được.”
Đem Bình An đuổi ra, nói với Phương Hữu Lợi, "Đứa con gái này cũng bị con làm hư."
Phương Hữu Lợi đang xem chương trình tin tức nghe được cha mẹ vợ nói như vậy, bật cười, "Mẹ, con gái không phải để cưng chiều sao?"
"Ngụy biện cái gì!" Viên lão phu nhân trừng mắt liếc ông một cái, sau đó vào phòng bếp đem thức ăn bưng lên.
Bình An mừng khấp khởi chạy vụt qua hôn lên má Phương Hữu Lợi, "Ba, ba là tốt nhất."
Phương Hữu Lợi vuốt vuốt đầu của cô, cùng Bình An đi đến bàn ăn ngồi xuống, cười nói Viên lão phu nhân, "Mẹ, không phải mẹ cũng rất cưng chiều Bình An sao?"
Viên lão phu nhân nói, "Tôi đây gọi là vừa thương vừa dạy!"
Bình An gắp một khối cá diếc cho bà, "Viên lão phu nhân, bà ăn cá đi ạ."
Viên lão phu nhân liếc xéo cô một cái, không nhịn được cũng bật cười.
Bình An cũng gắp một khối cho Phương Hữu Lợi, "Ba cũng ăn đi ạ."
Buổi họp mặt tốt đẹp ấm áp như thế này,...... Bình An đã thật lâu không được trải qua, nhìn nụ cười của bà ngoại cùng ba, lòng của cô không nhịn được mềm mại hẳn đi, cảm thấy giờ khắc này thật sự rất hạnh phúc.
Ăn xong cơm tối, Bình An phụ trách rửa chén, gọt trái cây, sau khi ăn xong Viên lão phu nhân cùng Phương Hữu Lợi ở phòng khách nói chuyện.
"Hữu Lợi à, những năm gần đây con vẫn luôn một mình, mẹ biết con là không muốn làm cho Bình An chịu uất ức, nhưng mà bây giờ Bình An cũng đã trưởng thành, con cũng nên suy nghĩ cho mình một chút rồi." Viên lão phu nhân nói với Phương Hữu Lợi.
Phương Hữu Lợi cười cười, "Mẹ, mấy năm gần đây con cũng có bạn gái mà."
"Vậy làm sao giống chứ, phải có một người ở bên cạnh con biết ấm biết nóng, tương lai nếu Bình An kết hôn, chẳng lẽ con còn muốn sống một mình nữa sao." Viên lão phu nhân không vui nói, bà không phải người ích kỷ như vậy, con gái cũng đã chết nhiều năm như vậy rồi, sao có thể để con rể còn luôn cô đơn, Phương Hữu Lợi vì Bình An nhiều năm không có tái giá như vậy, đã đủ rồi.
" Mẹ, mẹ yên tâm, gặp phải người thích hợp con sẽ suy tính." Phương Hữu Lợi cười nói.
"Phải tìm một người hiền lương thục huệ dịu dàng săn sóc, không thể tham trẻ tuổi!" Viên lão phu nhân nói.
"Dạ, đến lúc đó gặp được người thích hợp, con sẽ mang về cho mẹ xem qua." Rồi nhấn mạnh một chút, "Nhưng cũng phải hợp với Bình An mới được."
Viên lão phu nhân cười nói, "Cũng sắp thành nô bộc của con gái rồi."
Phương Hữu Lợi cười to lên, cũng không có phản bác.
Bình An bưng nho lên, dựa lưng vào cửa phòng bếp, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, cô thật rất hạnh phúc, có một người cha toàn tâm yêu thương cô như thế.
Ba, lần này, con nhất định nhất định sẽ không để cho ba thất vọng.
Bình An lau nước mắt, nâng lên một nụ cười ngọt ngào, đi ra khỏi phòng bếp, "Bà ngoại, ba, ăn trái cây thôi."
Lê Thiên Thần cảm giác mình lập tức đã rơi vào ánh thu ba ấy, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có, cứ như thế mà trầm mê không thôi.
"Ba, chúng ta có hợp tác cùng Nghiêm thị sao?" Bình An kéo cánh tay Phương Hữu Lợi, hỏi thật tò mò, một đôi mắt trong suốt sáng ngời vụt lấp lánh lấp lánh.
"Chỉ là có chung ý tưởng." Phương Hữu Lợi cười đem mớ tóc rối trên đầu Bình An vuốt thẳng.
"Nghiêm Túc muốn cùng ba hợp tác cái gì?" Mặc dù trong lòng có tính toán, Bình An vẫn hỏi ra ngoài.
Phương Hữu Lợi cúi đầu nhìn lướt qua cô, "Con thân với Nghiêm Túc lắm à?"
Bình An không nhìn thấy ánh mắt như có điều suy nghĩ của Phương Hữu Lợi, chỉ là cười nói, "Ba không biết sao, Nghiêm Túc là cháu trai của Nghiêm lão phu nhân, chính là bà bà xinh đẹp mà con hay nhắc lúc nhỏ đó, lần trước có gặp ở nhà ngoại."
"A! Con nhắc ba mới nhớ." Phương Hữu Lợi bừng tỉnh hiểu ra, nở nụ cười, "Vậy sao con lại thiếu anh ta một bữa cơm vậy?"
Trên mặt Bình An thoáng qua một chút do dự, cái này liên quan tới việc cô muốn mở cửa hiệu, bây giờ cô còn không muốn cho ba biết."Lần trước...... Anh ấy mời con ăn cơm, nên giờ con phải mời lại."
Đứa nhỏ này không phải loại cao nhân am hiểu nội tâm mênh mông bề ngoài thâm trầm khó lường, Phương Hữu Lợi vừa nhìn ánh mắt của cô liếc một vòng, cũng biết cô chưa có hoàn toàn nói thật. Nghiêm Túc không phải là người dễ dàng mời người khác ăn cơm như vậy.
Huống chi còn là một cô bé, không phải anh ta muốn thông qua Bình An mà quan hệ gần hơn, tiếp theo thúc đẩy Phương thị cùng Nghiêm thị hợp tác chứ?
Ý niệm chợt lóe lên, Phương Hữu Lợi rất nhanh lại cảm thấy không thể có chuyện này, Nghiêm Túc không giống loại người dùng thủ đoạn này.
Phương Hữu Lợi rối rắm, đối với người trẻ tuổi mình không cách nào nhìn thấu dễ dàng, làm ông hoàn toàn nghi ngờ hành động của người ta, nhưng lại hoàn toàn không hề cân nhắc qua người ta có phải đối với con gái ông có ý khác hay không. Bởi vì trong sự hiểu biết của ông, Bình An chỉ là cô gái nhỏ, mà Nghiêm Túc đã có thể cùng ông ngồi ngang hàng ở trên bàn đàm phán nói chuyện làm ăn rồi, nói đơn giản, chính là chú lớn cũng cháu gái nhỏ(*), hoàn toàn không thể xảy ra chuyện tình cảm gì được, tuyệt đối là hai đường thẳng song song.
(Nguyên văn đại thúc và tiểu loli, nên các bạn đã hiểu sao QH gọi là Nghiêm đại thúc rồi nhé
"A, không có gì, đang suy nghĩ một phương án." Phương Hữu Lợi lấy lại tinh thần, cười nói với Bình An, ông nghĩ mãi không thông vì sao Nghiêm Túc lại mời Bình An ăn cơm, cũng nhìn ra được Bình An cũng không muốn nhiều lời, ông đương nhiên không tiện hỏi nữa, con gái trưởng thành là cần không gian đó mà.
"Ba, ba vẫn chưa trả lời con đó, Nghiêm Túc muốn cùng Phương thị hợp tác cái gì?" Bình An dĩ nhiên không nhìn ra các loại ý tưởng trong lòng Phương Hữu Lợi lúc này, cô tương đối quan tâm là cuối cùng Phương thị có đồng ý hợp tác với Nghiêm thị về Phượng Hoàng thành đó không.
Bọn họ đã trở lại phòng làm việc của Phương Hữu Lợi, Bình An kéo tay Phương Hữu Lợi ngồi xuống tại ghế sa lon.
Lê Thiên Thần đi theo phía sau bọn họ, đem văn kiện cầm trong tay đặt ở trên bàn làm việc, nghe được Bình An vẫn còn đang hỏi về chuyện Nghiêm Túc, ngực giống như nén lại một chút buồn phiền.
"Phương thị không nhất định phải cùng Nghiêm thị hợp tác, Bình An, chúng ta có năng lực độc lập khai phá bất kỳ hạng mục nào." Lê Thiên Thần đi tới, ngồi xuống ở đối diện cô.
Phương Hữu Lợi gật đầu một cái, cười hỏi Bình An, "Sao con lại quan tâm chuyện cùng Nghiêm thị hợp tác vậy?"
"Tôi dĩ nhiên biết về tiền bạc thì Phương thị không thành vấn đề, nhưng có hạng mục tốt dĩ nhiên không thể bỏ qua." Bình An nhíu nhíu mày, cũng không thừa nhận lời nói của Lê Thiên Thần. Dù tập đoàn có tiền bạc hùng hậu thế nào, cũng không thể tùy tiện buông tha cho hạng mục có thể kiếm tiền.
“Bình An, không phải Nghiêm Túc cho em đến làm thuyết khách đó chứ." Lê Thiên Thần cố làm ra vẻ thoải mái mà hỏi, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
Bình An nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta, "Nghiêm Túc còn không đến mức cần tôi đảm đương thuyết khách."
Nghiêm Túc có một loại khí chất tự tin cùng cao cao tại thượng bẩm sinh, mà Lê Thiên Thần anh vĩnh viễn cũng học không được, không phải nói Lê Thiên Thần không ưu tú không tự tin, Lê Thiên Thần cũng là người đàn ông ưu tú, chỉ là anh ta xuất thân cũng không phải là cao, cho nên coi như hôm nay vị trí của anh ta ở Tập đoàn Phương thị tương đối cao, nhưng tự ti đã ẩn trong xương cốt của anh ta vẫn không thể hoàn toàn tiêu diệt.
Loại tự ti này của anh ta nếu đem so với sự bình tĩnh của Nghiêm Túc, liền hết sức rõ ràng rồi.
Cho nên nghe được Bình An liến thoắng đều đang nói giúp Nghiêm Túc, thì Lê Thiên Thần càng them không yên lòng: “Em cẩn thận, đừng bị anh ta lợi dụng."
Bình An đột nhiên liền nở nụ cười, nhưng mà đáy mắt một chút nụ cười cũng không có, "Theo ý của anh, tôi dễ dàng bị người khác lợi dụng như vậy sao?"
Biết Bình An tức giận, Lê Thiên Thần có chút ảo não, anh ta vẫn chưa theo đuổi cô trở về bên cạnh anh ta tại sao có thể dễ dàng liền bị người ngoài ảnh hưởng tâm tình của mình, thanh âm lập tức mềm mại, "Bình An, anh không phải ý này."
Phương Hữu Lợi chỉ coi bọn họ là đang giận dỗi, cười hoà giải, "Được rồi, được rồi, hiện tại không nói chuyện công việc, cũng đã trễ rồi, Bình An, chúng ta nên đến nhà bà ngoại."
"Dạ, ba rất lâu không có ăn cơm cùng bà ngoại rồi." Bình An nở nụ cười, không hề nhìn Lê Thiên Thần nữa.
Phương Hữu Lợi cười ha hả, ánh mắt cơ trí ở trên mặt của Lê Thiên Thần chuyển tới Bình An, ý định hai người của trẻ tuổi này càng ngày ông càng nhìn không ra rồi, giống như lập tức thay đổi nhân vật, trước kia là Bình An tìm mọi cách mà đối xử tốt với Lê Thiên Thần, bây giờ là Lê Thiên Thần cẩn thận từng li từng tí đối đãi với Bình An......
Là ông già rồi, hay là tình cảm của giới trẻ quá rắc rối?
Nếu như Lê Thiên Thần có thể trở thành con rể của ông, đương nhiên ông cảm thấy không tệ, nhưng trước tiên là phải do Bình An thật lòng thích. Ai ai cũng nói Bình An không có kiên nhẫn thích thứ gì lâu, cảm tính của con bé đối với Lê Thiên Thần không bằng trước kia, ông cũng không tiện cưỡng chế yêu cầu cô. Cho nên, người nối nghiệp của Tập đoàn Phương thị tất nhiên quan trọng, nhưng hạnh phúc của con gái cũng quan trọng hơn rất nhiều.
Ông vẫn nên lựa chọn thái độ đứng một bên để quan sát, để cho bọn họ tự mình phát triển đi thôi.
Lê Thiên Thần theo chân bọn họ cùng đi ra khỏi phòng làm việc, đưa mắt nhìn Phương Hữu Lợi cùng Bình An rời khỏi.
Bình An lái xe cùng Phương Hữu Lợi đến khu biệt thự ở dưới Bạch Vân Sơn, Viên lão phu nhân hôm nay tự mình xuống bếp, lúc cha con Phương Hữu Lợi vừa tới, bữa ăn tối đã chuẩn bị xong cả rồi.
"Oa, là canh cá trích." Bình An đi theo sau lưng Viên lão phu nhân vào phòng bếp, mở nồi nhìn xem, là canh đậu xanh cá trích là món ruột của bà ngoại.
"Đi ra ngoài chờ, đi vào xem náo nhiệt gì." Viên lão phu nhân sợ Bình An nóng, vội vàng tới lấy tay cô ra.
Bình An thuận tay liền lấy một khối thịt gà bỏ vào trong miệng.
Viên lão phu nhân buồn cười vừa tức giận vỗ vỗ tay của cô, "Rửa tay chưa? Thế này sao được.”
Đem Bình An đuổi ra, nói với Phương Hữu Lợi, "Đứa con gái này cũng bị con làm hư."
Phương Hữu Lợi đang xem chương trình tin tức nghe được cha mẹ vợ nói như vậy, bật cười, "Mẹ, con gái không phải để cưng chiều sao?"
"Ngụy biện cái gì!" Viên lão phu nhân trừng mắt liếc ông một cái, sau đó vào phòng bếp đem thức ăn bưng lên.
Bình An mừng khấp khởi chạy vụt qua hôn lên má Phương Hữu Lợi, "Ba, ba là tốt nhất."
Phương Hữu Lợi vuốt vuốt đầu của cô, cùng Bình An đi đến bàn ăn ngồi xuống, cười nói Viên lão phu nhân, "Mẹ, không phải mẹ cũng rất cưng chiều Bình An sao?"
Viên lão phu nhân nói, "Tôi đây gọi là vừa thương vừa dạy!"
Bình An gắp một khối cá diếc cho bà, "Viên lão phu nhân, bà ăn cá đi ạ."
Viên lão phu nhân liếc xéo cô một cái, không nhịn được cũng bật cười.
Bình An cũng gắp một khối cho Phương Hữu Lợi, "Ba cũng ăn đi ạ."
Buổi họp mặt tốt đẹp ấm áp như thế này,...... Bình An đã thật lâu không được trải qua, nhìn nụ cười của bà ngoại cùng ba, lòng của cô không nhịn được mềm mại hẳn đi, cảm thấy giờ khắc này thật sự rất hạnh phúc.
Ăn xong cơm tối, Bình An phụ trách rửa chén, gọt trái cây, sau khi ăn xong Viên lão phu nhân cùng Phương Hữu Lợi ở phòng khách nói chuyện.
"Hữu Lợi à, những năm gần đây con vẫn luôn một mình, mẹ biết con là không muốn làm cho Bình An chịu uất ức, nhưng mà bây giờ Bình An cũng đã trưởng thành, con cũng nên suy nghĩ cho mình một chút rồi." Viên lão phu nhân nói với Phương Hữu Lợi.
Phương Hữu Lợi cười cười, "Mẹ, mấy năm gần đây con cũng có bạn gái mà."
"Vậy làm sao giống chứ, phải có một người ở bên cạnh con biết ấm biết nóng, tương lai nếu Bình An kết hôn, chẳng lẽ con còn muốn sống một mình nữa sao." Viên lão phu nhân không vui nói, bà không phải người ích kỷ như vậy, con gái cũng đã chết nhiều năm như vậy rồi, sao có thể để con rể còn luôn cô đơn, Phương Hữu Lợi vì Bình An nhiều năm không có tái giá như vậy, đã đủ rồi.
" Mẹ, mẹ yên tâm, gặp phải người thích hợp con sẽ suy tính." Phương Hữu Lợi cười nói.
"Phải tìm một người hiền lương thục huệ dịu dàng săn sóc, không thể tham trẻ tuổi!" Viên lão phu nhân nói.
"Dạ, đến lúc đó gặp được người thích hợp, con sẽ mang về cho mẹ xem qua." Rồi nhấn mạnh một chút, "Nhưng cũng phải hợp với Bình An mới được."
Viên lão phu nhân cười nói, "Cũng sắp thành nô bộc của con gái rồi."
Phương Hữu Lợi cười to lên, cũng không có phản bác.
Bình An bưng nho lên, dựa lưng vào cửa phòng bếp, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, cô thật rất hạnh phúc, có một người cha toàn tâm yêu thương cô như thế.
Ba, lần này, con nhất định nhất định sẽ không để cho ba thất vọng.
Bình An lau nước mắt, nâng lên một nụ cười ngọt ngào, đi ra khỏi phòng bếp, "Bà ngoại, ba, ăn trái cây thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.